Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Hoàn Châu Cát Cát Tác Giả: Quỳnh Dao    
    Ba ngày kế tiếp, Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đều bận rộn liên tục. Việc chép một trăm bài “Lễ Vận Đại Đồng" khiến không ai rảnh rỗi. Kể cả Minh Nguyệt, Thể Hà, Kim Tỏa, những tay nô tì có biết một ít mặt chữ, đều bị kéo vào phụ giúp. Giữa khuya, mà đèn đuốc ở Thấu Phương Trai vẫn sáng choang. Mọi người đều cặm cụi chép. Nhưng nét chữ của các cô cung nữ xấu quá, đến độ Tử Vy phải ra lệnh.
    - Minh Nguyệt, thôi cô khỏi phải viết nữa!
    Minh Nguyệt nghe phán vậy, mừng quá:
    - Nam mô a di đà Phật!
    Đến khi kiểm lại bài của Thể Hà, Tử Vy lắc đầu.
    - Thể Hà, cô cũng được ngưng!
    Thể Hà mừng rỡ:
    - Cảm ơn trời Phật!
    - Kim Tỏa, ta nghĩ là muội cũng được ngồi chơi, khỏi cần viết nữa.
    Kim Tỏa nghe như được đại xá, đứng dậy.
    - Để muội đi nấu chè, mang bánh ra ăn nhé.
    Tiểu Yến Tử chẳng đợi Tử Vy phê phán chữ viết của mình, mang giấy đến cho Tử Vy nói.
    - Nè muội xem đi, nét chữ của tỉ tỉ còn tệ hơn cả mấy đứa kia, chắc cũng được loại chứ? Viết thế này chắc chắn Hoàng thượng không đọc được.
    Tử Vy cầm bài của Tiểu Yến Tử vừa "vẽ bùa" lên xem nhưng rồi lại phán.
    - Không được, dù tỉ tỉ có viết leo lề, nhưng bắt buộc tỉ tỉ phải viết vì Hoàng thượng chỉ cần nhìn vào nét chữ là biết ngay không phải của tỉ tỉ. Vì vậy tốt nhất là tỉ tỉ nên viết cho thật nhiều người khác độn vào phần nào thôi. Bài viết có nhiều chữ của tỉ tỉ, Hoàng thượng dễ thông cảm. Thôi cố lên đi! Tiếp tục!
    Mặt Tiểu Yến Tử dài ra:
    - Ôi! Thế không viết không được ư?
    - Không được.
    - Trời ơi mấy chữ “Ngư gia Phiêu trùng" này sao nhiều nét khủng khiếp vậy?
    - Cái gì mà “Ngư gia Phiêu trùng"? Đâu đưa xem? Đọc trật cả rồi. “Góa phụ cô độc" đấy, trời ạ!
    Tử Vy nói, nhưng miệng Tiểu Yến Tử lại bô bô.
    - Này, sao lại kêu trời vậy? Muội cũng biết là ta nào có biết được bao nhiêu mặt chữ? Mà mấy cái chữ này sao vô duyên tệ. Mấy tay đọc sách cũng làm chuyện tầm phào. Soạn chi mấy lời đọc lên muốn nhức óc như vầy, để người ta phải nhọc công. Mà phải viết cả trăm lần. Chữ nào có ăn thay cơm được đâu? Nó cũng đâu có trị được bệnh, hay làm cho người ta mập ra? Bày ra chữ để làm gì chứ?
    Tiểu Yến Tử vừa nói vừa viết, chẳng quan tâm nên cả một giọt mực to rơi lên giấy trắng, làm hư nguyên tờ.
    - Trời ơi! Bây giờ làm sao đây!
    Cô nàng kêu lên. Tử Vy bước tới nhìn, thấy không còn xài được, nên xé đi tờ giấy, làm Tiểu Yến Tử giật mình.
    - Ôi trời ơi! Cả buổi ta mới viết được chừng ấy chữ đấy!
    - Nhưng đã bẩn rồi, chỉ có cách viết lại tờ khác thôi.
    Tử Vy nói và đưa tờ giấy khác cho Tiểu Yến Tử. Nhưng Tiểu Yến Tử không chịu, lại bắt đền.
    - Tại sao muội lại xé hết những gì ta đã viết? Muội phải biết là ta viết một cách khó khăn. Cứ như thế này, ta viết rồi muội xé. Đến tận sang năm, chưa biết là xong chưa chứ đừng nói là chỉ ba ngày.
    Tử Vy đợi Tiểu Yến Tử viết tiếp tờ khác rồi cầm tờ mới viết lên xem lại lắc đầu.
    - Chữ viết thế này, Hoàng thượng sẽ nổi giận, chắc phải viết lại thôi.
    Và cầm lên, định xé nữa, Tiểu Yến Tử giật mình.
    - Đừng xé! Đừng xé nữa!
    Nhưng tờ giấy đã rách làm đôi. Tiểu Yến Tử nổi giận.
    - Muội làm cái gì kỳ cục vậy? Chữ muội viết đẹp, chữ tôi viết xấu kệ tôi, sao muội xé mãi, rồi làm sao tôi viết?
    - Viết xấu thì phải tập viết lại. Vậy thôi. Thôi hãy cố gắng lên. Nếu không, sẽ không còn kịp nữa đâu.
    Tiểu Yến Tử duỗi chân bực dọc nói.
    - Hừ! Ai bày chi cái trò này để hành tội người ta ác quá!
    Không ngờ vì duỗi mạnh quá nên đầu ngón chân đã đụng mạnh vào chân bàn, vội rút chân lại, Yến Tử la lên:
    - Ối trời ơ!
    - Tỉ tỉ làm sao nữa vậy?
    Tử Vy hỏi, Tiểu Yến Tử không trả lời, chỉ nhảy lò cò khắp cả phòng vừa nhảy vừa hét.
    Rồi ngày nộp bài cũng đến, Tiểu Yến Tử vừa đi cà nhắc vừa mang bài đến nộp vua.
    - Hoàng A Ma, con đến nộp bài đây!
    Vua Càn Long nhìn lên, ngạc nhiên.
    - Chân con lại làm sao nữa vậy?
    Tiểu Yến Tử nghe hỏi, rên rỉ:
    - Con thật là xui xẻo. Nếu sớm biết thế này thà để Hoàng A Ma đánh hai mươi hèo hay hơn. Bị đánh hai mươi hèo, đau vài bữa là hết. Còn chuyện chép bài, mất cả ba ngày ba đêm không ngủ. Viết đến độ đau tay, đau chân, đau lưng, đau đầu. Tóm lại, đau cả thân mình, mà đau nhất là ở mấy ngón chân này. Vậy mà viết còn chưa được khen, con bảo đảm, Hoàng A Ma xem xong, cũng sẽ chê như "người ta".
    Vua Càn Long ngạc nhiên:
    - Con viết chữ, mà sao lại đau chân chứ?
    - Bởi vì con viết, viết rất cẩn thận. Vậy mà Tử Vy nó cứ chê không đẹp, bắt viết lại. Viết trang khác, lại chê, xé bỏ bắt viết lại nữa. Con tức quá, ngồi duỗi chân một cái, không ngờ chân bàn nó lại cứng quá. Chân con va vào, thế là sứt cả móng chân!
    Vua Càn Long chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử. Thấy Tiểu Yến Tử lộ vẻ đau thật, nên cười nói:
    - Thôi được! Đâu đưa bài cho ta xem?
    Tiểu Yến Tử lộ vẻ bối rối, đưa bài viết phạt lên trình cho vua. Vua Càn Long lật từng trang một ra xem. Chỉ thấy bài chép không đồng nhất đủ thể loại chữ. Có tờ thì viết rất đẹp, tờ có nét chữ cứng, tờ như phụng múa, tờ chân phương... Bên cạnh những tờ đó còn có những tờ chữ không ra chữ, "hình không ra hình, lấm lem lấm luốc" khiến vua không hài lòng.
    Tiểu Yến Tử trông thấy thái độ vua, biết là không hay, biết là sắp bị phạt, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe vua hỏi.
    - Hãy nói thật cho trẫm biết đi. Có bao nhiêu người phụ giúp con làm chuyện này?
    Tiểu Yến Tử thú thật.
    - Dạ con huy động tất cả ra trận đó. Ai giúp được đều nhờ giúp. Từ Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ đến Minh Nguyệt, Thể Hà, Kim Tỏa đều sử dụng, nhưng mà Tử Vy nó lại bảo mấy người sau này chẳng làm nên việc nên cho lui ra.
    Vua Càn Long lại hỏi:
    - Đâu, những tờ nào là do chính con viết đâu?
    Tiểu Yến Tử gãi gãi đầu:
    - Những tờ nào mà Hoàng A Ma thấy là không giống ai viết cả thì đó là của con. Còn những cái nào viết sạch sẽ thì không phải.
    Vua Càn Long trố mắt:
    - Con quả là ngay thẳng, dám nhận!
    Tiểu Yến Tử đỏ mặt:
    - Hoàng A Ma thông minh, hiểu rộng như vậy, con làm sao dám giấu diếm? Tử Vy cũng nói, chỉ cần Hoàng A Ma nhìn qua là biết ngay con có nhiều người giúp đỡ, vì vậy bảo con đừng có nói dối không hay.
    - À thì ra con không những có người giúp đỡ, mà còn có cả quân sư nữa.
    Vua Càn Long vừa nói vừa nhìn vào những tờ giấy chép phạt. Người chợt rút ra trong đó mấy tờ có chữ viết rất thanh tú, hỏi.
    - Cái này của ai viết vậy?
    - Dạ của Tử Vy.
    Vua Càn Long có vẻ ngạc nhiên, chăm chú nhìn, rồi hỏi tiếp.
    - Có phải cung nữ Tử Vy hôm nào bị đánh đó không?
    - Vâng.
    Vua ngẫm nghĩ một chút, rồi đặt mấy bài chép phạt qua một bên, nghiêm khắc nhìn lên.
    - Tại sao con cứ nhờ người viết dùm? Trẫm đâu có nói là cho phép con nhờ người khác đâu?
    - Nhưng mà... nhưng mà, Hoàng A Ma cũng nào có nói là không cho phép đâu? Nếu bắt con mà viết hết một trăm lần cái bài đó, thì chắc là con thà bị ăn hai mươi gậy còn khỏe hơn nhiều.
    Tiểu Yến Tử hồn nhiên nói. Vua lại hỏi:
    - Thôi được rồi. Bây giờ con hãy nói cho ta nghe. Con chép bài nhiều lần như vậy mà hiểu nội dung nó nói gì không?
    Tiểu Yến Tử ngẫm nghĩ một chút, rồi đọc một mạch như đang trả bài.
    - Trong bài “Lễ Vận Đại Đồng" này cho thấy quan điểm của Khổng Tử về một xã hội lý tưởng. Đại ý là thế này, trời đất là của mọi người. Tổ chức chánh quyền cần chọn những vị quan thanh liêm, giỏi giắn để cai trị thiên hạ. Còn mọi người thì phải cư xử hòa nhã với nhau. Hãy coi cha mẹ người khác như cha mẹ của chính mình. Con cái của người khác như con cái của mình, phải biết nhẫn nhịn người già, chăm sóc trẻ con và đàn bà góa bụa. Đừng tham lam, đừng ích kỷ. Có như vậy, tối ngủ ta không cần phải đóng cửa. Không âm mưu quỷ quyệt, thì trộm cướp cũng không có, và xã hội con người sẽ hoàn mỹ, tốt đẹp vô cùng.
    Tiểu Yến Tử đọc một lèo xong nhìn vua. Vua Càn Long ngạc nhiên không tin những gì mình vừa nghe thấy, trợn mắt nhìn Tiểu Yến Tử.
    - Ai dạy con vậy? Kỷ sư bá phải không?
    Tiểu Yến Tử cười thật tươi:
    - Không phải đâu, Tử Vy đấy. Cô ấy còn bảo phải nói thật đơn giản con mới trình bày được, chứ nói khó quá con sẽ không nhớ đâu.
    Vua Càn Long kinh ngạc hơn. Đây là lần thứ năm vua nghe Tiểu Yến Tử nhắc đến Tử Vy. Vua hỏi.
    - Cái con cung nữ Tử Vy đó có học à?
    - Vâng.
    Tiểu Yến Tử được dịp khoa trương, tiếp:
    - Không những có học chữ, mà còn biết làm thơ, họa, đàn, hát, cả chuyện đánh cờ. Cái gì cũng biết cả. Chỉ có một thứ không biết, đó là đánh võ thôi.
    Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử nói thấy có cái gì đó khác lạ. Nhưng cái tật nói khoác của Tiểu Yến Tử vua cũng thừa biết, nên không tin lắm.
    - Thôi được rồi, xem như con có vận may. Chữ viết tuy như cua bò, nhưng giải bài coi như tương đối. Hôm nay trẫm tha cho con. Nhưng từ đây về sau, nếu con còn quấy phá là trẫm sẽ phạt con bằng cách viết chữ, mà lần này là con phải một mình tự viết chứ không cho ai viết phụ nữa nhé.
    Tiểu Yến Tử nghe vậy, thở ra lẩm bẩm.
    - Như vậy coi như tiêu rồi. Mong là cái ông Khổng Tử kia, đừng có làm khổ con nữa. Ít nói một chút, ít viết lách một chút, để cho Tiểu Yến Tử này đỡ đau tay, đỡ đau đầu, mọi thứ không đau thì có phải là đại đồng rồi không?
    Vua thấy miệng Tiểu Yến Tử lép nhép, hỏi:
    - Con lại cằn nhằn gì nữa thế? Đọc kinh à?
    - Dạ bẩm Hoàng thượng, con chẳng có đọc kinh, chẳng qua vì bắt chép bài nhiều quá, nên nói năng cũng bị ảnh hưởng cái “Lễ Vận Đại Đồng". Hoàng thượng biết không, đến tối nằm ngủ con cũng thấy “Xã hội công bằng" mọi việc đại đồng cả.
    Lời của Tiểu Yến Tử làm vua không nín cười được, mọi nỗi bực dọc của vua đều tiêu tan.
    Chuyện vua Càn Long chú ý đến Tử Vy có lẽ cũng bắt nguồn từ sự dòm ngó của Hoàng hậu.
    Chẳng hiểu sao Hoàng Hậu lại đặt biệt chú tâm đến Thấu Phương Trai như thế. Gần như nhứt cử nhứt động ở đấy Hoàng Hậu đều rõ. Nhất là vấn đề dạy dỗ Tiểu Yến Tử.
    Trước mặt vua Càn Long, lúc nào bà cũng nhắc đến Tiểu Yến Tử với thái độ rất bực dọc.
    - Hoàng thượng, thiếp nghĩ là nếu Hoàng thượng không dạy dỗ Tiểu Yến Tử cẩn thận, e là sau này sẽ có việc không hay đó.
    Vua Càn Long nghe vậy chau mày.
    - Chẳng lẽ chuyện xung đột giữa khanh và Tiểu Yến Tử cứ kéo dài mãi sao? Ở trong cung này, cung tần phi nữ nhiều, mà đến đâu trẫm đều nghe họ ca ngợi Tiểu Yến Tử, chỉ có khanh là không ưa nó.
    - Không phải là thiếp ganh tị gì với nó. Mà chẳng qua vì thiếp muốn mọi thứ trong cung đều phải nề nếp, sạch sẽ.
    - Nề nếp, sạch sẽ? Khanh nói vậy là sao?
    - Hoàng thượng không nghe đám phi tần cung nữ trong cung họ xì xào ư?
    - Họ xì xào điều gì?
    - Họ nói là giữa Ngũ A Ca với Tiểu Yến Tử có cái gì đó mờ ám, không rõ ràng.
    Vua Càn Long nghe nói, giật mình:
    - Ai tung tin thất thiệt đó? Làm sao có thể nói chuyện như vậy được chứ?
    Hoàng hậu chậm rãi:
    - Sợ rằng không phải là tin thất thiệt đâu. Ngay chính thiếp trong cái bữa tình cờ ghé qua Thấu Phương Trai đã gặp cả ba Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Ngũ A Ca. Họ đùa giỡn nhau một cách tự nhiên chẳng phân biệt nam nữ gì cả. Còn nghe nói ở đấy, đêm nào cũng như đêm nào. Đàn ca xướng hát rồi uống rượu say túy, không phân biệt chủ tớ gì cả.
    Vua Càn Long chau mày:
    - Đã có chuyện như vậy ư?
    - Thiếp không dám bịa chuyện đâu. Phải biết chuyện hậu cung là bổn phận của thần thiếp cai quản, nếu có một điều xấu gì hay tai tiếng gì thì cả hoàng thất bị bêu xấu chứ không phải chỉ một mình thiếp. Xin Hoàng thượng minh xét!
    Nhà vua không vui:
    - Trẫm biết.
    Hoàng hậu định nói thêm nữa, nhưng vua đã ngăn lại:
    - Trẫm biết là ái khanh vì chuyện thanh danh của hậu cung nên rất khổ cực. Nhưng trẫm khuyên khanh, chớ quá lo lắng hãy nghĩ ngơi nhiều hơn. Bởi vì có chuyện chẳng quan trọng người ta cũng thích xé to, ta chẳng nên để ý. Giống như hai hôm trước đây ở Thấu Phương Trai, nghe nói khanh đã răn dạy hai con cung nữ. Bọn cung nữ được dạy dỗ là chuyện bình thường. Nhưng hai cung nữ này vừa được Lệnh Phi ban cho Tiểu Yến Tử, khanh đánh chúng như vậy chẳng khác nào muốn dằn mặt Lệnh Phi, như vậy là tạo điều hiềm khích không nên.
    Hoàng hậu nghe vua nói, biết là đã bị Tiểu Yến Tử đi trước một bước, và vua đã nghe theo Tiểu Yến Tử, nên vô cùng tức giận.
    - Thì ra Hoàng thượng cũng đã biết rõ chuyện rồi ư? Hôm ấy cả Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Ngũ A Ca đều có mặt ở đó.
    - Đúng trẫm biết cả rồi, trẫm đã phạt Vĩnh Kỳ và anh em nhà họ Phước. Cũng đã trừng phạt Tiểu Yến Tử chuyện đó coi như giải quyết xong. Trẫm nghĩ Tiểu Yến Tử con người bộc trực tuy có những hành vi vượt ngoài khuôn phép. Nhưng tâm địa rất trong sáng. Bọn phi tần trong hậu cung thích nhiều chuyện vì vô công rỗi nghề, nên nói có thành không, không thành có thôi. Khanh có nghe cũng bỏ qua, đừng tin không tốt.
    Hoàng hậu nghe nói bực tức vô cùng. Còn chưa biết nói sao, thì vua Càn Long lại tiếp.
    - Trẫm cũng biết, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ. Ba đứa nó quý nhau như anh em ruột thịt. Chúng cũng thích cả Tiểu Yến Tử, đấy là phúc của ta. Tình cảm chúng nó như vậy, trẫm không muốn vì những lời đồn đãi vô cớ, mà ngăn cản không cho chúng qua lại. Trẫm tin tưởng là Tiếu Yến Tử tuy ngổ ngáo nhưng biết giữ gìn. Vĩnh Kỳ, trẫm cũng thấy đáng tin, còn anh em nhà họ Phước, đều là người có tài thao lược. Nếu Tiểu Yến Tử thích người nào trong hai, thì trẫm rất sẵn sàng. Nhưng mà tẫm tính, để Tiểu Yến Tử ở lại bên trẫm thêm hai năm nữa rồi mới gả đi tốt hơn.
    Hoàng hậu không nhịn được, nói:
    - Hoàng thượng thiên vị như vậy, thiếp sợ là rồi đây hậu cung sẽ lộn xộn cả lên, đại họa sẽ đến đấy!
    Vua Càn Long nổi giận đập bàn:
    - Vô lý, tại sao Ái Khanh lại nói những lời khó nghe vậy?
    - Từ nào đến giờ, lời trung thực lúc nào cũng khó nghe, nghịch nhỉ. Nhưng Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ xem. Cái con bé Tiểu Yến Tử kia, lai lịch bất minh, hành vi thô thiển. Chẳng có một chút gì là giống Hoàng thượng cả. Thiếp nghĩ hẳn là một cát cát giả thôi. Trong suốt sự việc này thiếp nghi là hẳn có một người nào đó núp phía sau giật dây. Hoàng thượng, Hoàng thượng một người anh minh. Tại sao không bình tâm suy xét, mà cứ nghe theo lời bọn đó?
    Lời của Hoàng hậu, làm vua càng bực, khoát tay đứng dậy, vua nói.
    - Thôi đủ rồi. Trẫm không thích nghe những lời trung ngôn của khanh nữa. Khanh bảo là có người phía sau giật dây là ý muốn nói ai chứ? Lệnh Phi ư? Tâm địa của khanh hẹp hòi, nên vu oan giá họa cho người khác. Còn dám nói với trẫm đó là lời thật khó nghe. Khanh là Hoàng hậu, mà không quảng đại bao dung được với các phi tần, với Tiểu Yến Tử, lại còn nghi ngờ cả Ngũ A Ca và anh em nhà họ Phước. Như vậy thì còn gì là tư cách kẻ bề trên? Khanh làm trẫm vô cùng thất vọng.
    Hoàng hậu bị vua nói như tát vào mặt. Vừa giận vừa nhục, biết có nói thêm cũng không lợi lộc gì, vội vã quỳ xuống thỉnh an, rồi bỏ đi ra ngoài.
    Vua Càn Long tuy là bực, khiển trách Hoàng hậu như thế, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ ngợi. Chuyện Hoàng hậu nói đúng hay sai? Mà không có lửa sao lại có khói? Những điều Hoàng hậu nói vẫn còn hiện rõ trong đầu vua.
    - “Nghe nói ở Thấu Phương Trai đêm nào cũng đàn ca hát xướng rồi nhậu nhẹt nữa. Chủ không ra chủ tớ chẳng ra tớ".
    Vì vậy tối hôm ấy dù đã khuya, sau khi phê chuẩn tấu chương xong. Vua quay qua gọi thái giám thân cận.
    - Tiểu Lộ Tử, ngươi chuẩn bị chiếc lồng đèn cho ta, đừng cho ai biết là trẫm đến Thấu Phương Trai cả nhé.
    - Dạ. Có cần gọi người theo hay báo cho Lệnh Phi không?
    - Không cần, chỉ cần ngươi đi với ta. Nhớ là khi đến Thấu Phương Trai cũng đừng thông bào gì cả, biết chưa.
    - Dạ.
    Đêm thật yên tĩnh. Vạn vật như ngủ say. Ở phòng khách Thấu Phương Trai, đèn vẫn còn sáng. Trong phòng, lò hương tỏa khói, mùi trầm bay tận ra ngoài. Tử Vy vẫn còn thức đang ngồi dạo đàn. Một bản nhạc buồn, thoảng theo gió.
    Vua Càn Long chỉ với một người hầu, lặng lẽ đến Thấu Phương Trai. Tiếng đàn rồi tiếng hát nổi lên trong đêm vắng. Vua Càn Long nghe tiếng nhạc chợt ngẩn cả người.
    Trong Thấu Phương Trai, Tử Vy đang đặt hết tâm sự vào bản nhạc, đàn và hát mà không hề để ý đến thế giới bên ngoài. Chỉ có Kim Tỏa đứng hầu bên cạnh. Còn Tiểu Yến Tử thì ngồi gần đó nhưng lại đang thiu thiu ngủ. Kim Tỏa tiến đến gần lay.
    - Ai cũng ngủ cả rồi, tỷ tỷ cũng đi đi, chỉ cần một mình muội cạnh tiểu thư là đủ.
    Tiểu Yến Tử nhướng mắt ngái ngủ.
    - Không sao. Ta thích được nằm đây nghe hát mà.
    Tiếng hát của Tử Vy trong đêm vắng thật buồn.
    Núi cũng xa, mà nước cũng xa
    Núi và nước cùng xa vời vợi
    Chờ suốt đêm chờ sang sáng sớm
    Chờ mãi chờ mãi, hồn sầu không tan
    Mộng đã xa rồi, người cũng xa
    Trời đất bao la, tình vẫn đầy
    Hát không thành lời, đàn không tiếng
    Mưa gió sụt sùi, sầu ngẩn ngơ
    Đứng bên ngoài Thấu Phương Trai, vua Càn Long bị tiếng hát cuốn hút. Nỗi vui buồn theo tiếng hát nổi trôi. Hát xong, lòng buồn vơi đi một nửa, Tử Vy chợt thở dài.
    Bỗng Tiểu Yến Tử nghe như có tiếng ai bên ngoài thở dài đáp lại. Tiểu Yến Tử hình như cũng nghe thấy. Cơn mê ngủ trong đầu cô nàng biến mất. Như một mũi tên, Tiểu Yến Tử phóng bay ra cửa sổ. Vừa bay vừa hét.
    - Bữa nay ta bắt được rồi nhé! Ngươi là người hay quỷ, mà cứ nửa đêm đứng ngoài cửa sổ rình ta. Lần trước bắt không được, nhưng lần này thì đừng hòng. Trói mình nộp mạng đi!
    Tiểu Yến Tử đáp xuống cạnh cửa sổ, suýt chạm phải vua nhưng vua Càn Long võ công nào kém, nên chỉ cần xoay mình là chộp trúng cổ Tiểu Yến Tử, làm Tiểu Yến Tử giật mình, không ngờ tay đứng núp bên ngoài lại võ công cao cường vậy. Nhưng vì Tiểu Yến Tử đang nóng giận, nên chẳng nhìn xem đối thủ là ai, mắng ngay.
    - Ngươi là người ở phe phái nào? Hãy tự báo ngay! Dám đụng đến bà cố mi là đời tàn rồi nghen con.
    Vua Càn Long lạnh lùng:
    - Sao? Tên của trẫm cũng phải bẩm báo nữa à?
    Tiểu Yến Tử nghe vậy giật mình, ngẩng lên thấy vua, thì hồn phi phách tán. Chưa kịp hỏi gì, đã nghe vua hỏi tiếp
    - Còn trẫm ở phe phái nào, ngươi hẳn đã rõ rồi chứ?
    Tiểu Yến Tử vội vã sụp xuống, vừa dập đầu, vừa to tiếng
    - Hoàng A Ma vạn tuế! Ai biểu ban đêm, ban hôm Hoàng A Ma lại âm thầm đến đây làm gì?
    Tiếng đàn trong phòng ngưng lại. Tử Vy đã biết chuyện gì đang xảy ra, lo lắng nhìn Kim Tỏa.
    Và chỉ ít phút sau. Vua Càn Long đã yên vị trên chiếc ghế to nhất trong phòng. Ba cô gái đều bận rộn cả người lo rót nước, người mang bánh trái ra.
    Vua ngồi yên, đưa mắt nhìn quanh. Trong gian phòng lặng lẽ. Hương trầm thơm ngát, cái lặng lẽ của đêm khuya khiến lòng người lắng xuống.
    Tiểu Yến Tử đứng cạnh vua, ngạc nhiên:
    - Hoàng A Ma, sao đến đây mà chẳng báo trước một tiếng? Cứ đứng ở bên ngoài làm con hết hồn.
    Vua Càn Long cười:
    - Thế còn Tiểu Đặng Tử đâu rồi, sao không bắt canh cửa?
    - Dạ vì đêm đã khuya lắm rồi, chúng nó buồn ngủ, nên con cho phép chúng đi ngủ cả.
    Tiểu Yến Tử nói rồi hỏi:
    - Hoàng A Ma có cần bảo chúng thức dậy để hầu trà không?
    - Thôi không cần!
    Tử Vy và Kim Tỏa lo nấu nước pha trà. Vua Càn Long nhìn cây đàn đặt trên bàn, rồi quay sang Tử Vy.
    - Ban nãy tiếng đàn và tiếng hát là của ngươi đấy phải không?
    Tử Vy vừa châm trà vừa bẩm:
    - Bẩm vâng, đó là tiếng hát và tiếng đàn của nô tỳ.
    - Tiếng đàn hay mà giọng hát cũng hay nữa!
    Vua buột miệng khen và chăm chú nhìn ngắm Tử Vy. Đứa con gái môi đỏ, mắt trong, đa tài, đẹp toàn diện.
    Tử Vy vừa rót trà cho vua, vừa nói:
    - Đây là trà Bích Lôi Xuân, danh trà của xứ Tây Hồ. Nghe nói ngày xưa lúc Hoàng thượng đi tuần ở phương Nam, rất thích uống món trà này, nên khi vào Thấu Phương Trai nô tỳ thấy có nên giữ lại. Hoàng thượng hãy uống thử xem, nô tỳ đã tuyển trà kỹ càng chỉ nhặt lấy những chiếc lá trà non thôi, nên rất thơm.
    Vua nghe nói bất ngờ. Nâng chén trà lên, hớp một hớp, tấm tắc khen.
    - Trà ngon lắm.
    Vua đặt chén trà nước xanh xuống, hỏi Tử Vy:
    - Cái bài hát ban nãy, ngươi có thể hát lại một lần nữa cho trẫm thưởng thức không?
    - Dạ tuân chỉ.
    Tử Vy đáp, khom người chào vua, rồi bước tới bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, dạo đầu một khúc, bắt đầu đàn và hát.
    Vua Càn Long chăm chú lắng nghe. Tiếng nhạc lời ca trong đêm vắng đều trữ tình. Vua có cảm giác đã nghe ở đâu đó lâu lắm rồi nó rất quen thuộc. Bản nhạc đã dứt mà vua còn không hay.
    Tử Vy đứng dậy cúi đầu:
    - Nô tỳ xin dừng ở đây.
    Vua mới giật mình, hỏi:
    - Ai dạy ngươi đàn? Ai dạy ngươi hát vậy?
    Tử Vy nói:
    - Dạ thưa mẹ con!
    Nhưng rồi sực nhớ thân phận mình, vội cải chính.
    - Dạ... mẹ của nô tỳ đã dạy nô tỳ ạ.
    Vua Càn Long gật gù:
    - Thảo nào mà Tiểu Yến Tử chẳng con thế này con thế kia rồi Tử Vy thế này, Tử Vy thế nọ. Bây giời ở đây chẳng có ai, ta muốn hỏi và ngươi cứ nói thật, nói thẳng, chẳng cần phải giữ kẽ lễ nghi gì cả!
    Tử Vy nghe vậy rất mừng:
    - Vâng, Hoàng thượng.
    - Hãy cho ta biết mẹ ngươi ở đâu? Tại sao lại để ngươi phải vào làm cung nữ thế này?
    Tử Vy suy nghĩ, đáp:
    - Bẩm Hoàng thượng, mẹ con đã qua đời rồi.
    - Thế à? Còn bài hát đó? Của ai?
    - Dạ lời bài hát cũng do mẹ con đích thân viết.
    Vua Càn Long cảm khái:
    - Như vậy thì mẹ ngươi phải là người đàn bà giỏi thơ văn. Có điều lời của bài hát lại buồn quá!
    Tử Vy thấy vua biểu lộ tình cảm, rồi lại ân cần hỏi han mình như vậy, lòng đã tràn ngập hạnh phúc. Và không ngăn được xúc cảm, nói tiếp.
    - Vâng, mẹ con vì quá nhớ cha con, nên mới viết những lời như vậy.
    Vua Càn Long giật mình:
    - À! Thế cha con đâu?
    Tiểu Yến Tử đứng gần đấy nghe vậy giật mình. Nhưng cũng thầm trách. Trời ơi con đứng trước mặt cha mà cha không biết ư? Trong khi Tử Vy đưa mắt nhìn Tiểu Yến Tử, nhìn Kim Tỏa rồi nhìn vua Càn Long, lời tắc nghẹn.
    - Cha con... cha con thì trước đó lâu lắm, đã vì tương lai, rời bỏ mẹ con. Và đi rồi, không còn một tin tức nào cả.
    Vua Càn Long ngẩn ra nhìn Tử Vy. Lòng đầy thương xót.
    - Thì ra, con là đứa con gái có một cuộc đời bất hạnh. Nếu cha con mà biết được mẹ con đã đợi người như vậy thì hạnh phúc vô cùng. Cha con quả là người có phúc. Thế rồi sau đó, người có quay lại tìm không?
    Tử Vy nhìn xuống:
    - Dạ không. Mãi đến lúc mẹ con qua đời, người cũng không thấy mặt cha.
    Vua Càn Long thở dài, rồi nói:
    - Đáng tiếc, đáng tiếc thật! Người xưa đã từng nói “Nhìn cây liễu rũ xa xa, tiếc thay đã để chàng mê công hầu. " Những đôi vợ chồng trẻ, thường vì tương lai phải xa nhau. Nếu biết coi trọng lời biệt ly, thì đâu phải mỏi mòn chờ đợi cả đời.
    Tử Vy nhìn vua, lòng trăm mối:
    - Hoàng thượng đã phân tích rất sâu sắc. Tiếc là lúc ba mẹ con chia tay. Nào có dự liệu sẵn? Vì lúc đó tình huống quá bất ngờ, chẳng ai biết được. Chuyện chia tay lại ly biệt suốt cả đời. Nhưng mà, mẹ con lúc lâm chung đã có trăn trối lại mấy lời, làm con ghi nhớ mãi...
    Nói đến đây chợt Tử Vy dừng lại, rồi nói:
    - Có lẽ Hoàng thượng không thích nghe tiếp nữa đâu.
    Vua Càn Long lắc đầu:
    - Không, không, trẫm thích nghe lắm, cứ nói tiếp đi.
    Tử Vy nhìn vua, chậm rãi nói.
    - Mẹ con bảo là... Người đã chờ hết một quãng đời, hận cả đời, nhớ cả đời, oán cả đời... Nhưng mà, người vẫn thấy cảm ơn trời cao, vì trời đã để cho người được chờ, được hận, được nhớ, được oán. Nếu không thì, cuộc đời sẽ giống như một chiếc giếng khô, chẳng có một dư vị gì cả.
    Vua Càn Long nghe vô cùng cảm động. Trên đời này có một người đa tình, hữu nghĩa như vậy ư? Vua gật gù:
    - Mẹ ngươi là một người đàn bà có tâm hồn sâu sắc, mới nói được những lời như vậy. Cái tình cảm của mẹ con dành cho chồng. Trẫm chỉ nghe qua mà đã thấy cảm động khôn cùng. Cha con rõ bạc! Phụ lòng một người rất đáng yêu!
    Tiểu Yến Tử đứng gần đấy mắt tròn xoe, hết nhìn vua Càn Long, đến nhìn Tử Vy, và không dằn được, cũng tham gia vào.
    - Hoàng A Ma! Hoàng A Ma có thấy là phụ nữ lúc nào cũng ngu muội, thiệt thòi không. Mẹ của Tử Vy rất đáng thương. Con chỉ mới nghe qua đã thấy tức giận. Bắt người ta chờ suốt cả một cuộc đời, mà bà ấy lại quá hiền. Tại sao lại còn phải cám ơn ông trời? Tự nhiên rồi một mình phải gánh chịu cái khổ. Đàn bà ngu quá! Bất lực quá! Cứ ngồi đó đợi, mà không biết tranh thủ, cầm lấy hạnh phúc trong tay mình?
    Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử dò xét:
    - Trẫm hiểu. Có phải vì con cũng đang nghĩ đến mẹ con không? Giữa con và Tử Vy. Tuy hiện tại có hai hoàn cảnh khác nhau. Nhưng quá khứ là một bản sao như một.
    Tiểu Yến Tử nghe vua nói ngơ ngác, còn Tử Vy thì lặng người trái tim thổn thức thêm. Vua Càn Long nhìn ra màn đêm bên ngoài, khảng khái nói như tự bào chữa.
    - Nghĩ lại. Làm thân nam nhi, cũng có nhiều điều không thể tự chủ. Nam nhi chí tại bốn phương, hoài bão to lớn vì vậy rất ít khi để bị ràng buộc. Nên yêu thì dễ mà giữ lại khó. Giữa tình yêu và tổ quốc sự lựa chọn đầy mâu thuẫn gay go. Bên nước bên tình, gánh nặng hai vai. Cũng vì quả tim người đàn ông to. Mộng tưởng lớn, nên tham lam đủ thứ. Mãi đến phút cuối đành phải vứt lại hạnh phúc của bản thân. Sự suy nghĩ đó, đàn bà các ngươi không hiểu được đâu... À!... này giờ ta nói hơi xa đấy chứ?
    Quay lại ông nhìn Tiểu Yến Tử, rồi thương hại nhìn Tử Vy thú nhận.
    - Lâu lắm rồi, trẫm không được cùng ai tâm sự Nói được những điều này với các ngươi quả là điều không dễ.
    Và ông nói riêng với Tử Vy:
    - Tử Vy này, với tài khí như con mà phải làm cung nữ, là hơi thiệt thòi đấy.
    Tiểu Yến Tử nhanh miệng:
    - Hoàng A Ma, hay là người cũng nhận Tử Vy làm dưỡng nữ nữa đi?
    Vua Càn Long trợn mắt:
    - Bộ con tưởng nhận dưỡng nữ là một chuyện đơn giản lắm sao? Nói năng phải cẩn thận đấy. Coi chừng cái đầu của con.
    Tử Vy thấy vua giận, giật mình sợ Tiểu Yến Tử lại nóng nảy tiết lộ sự thật nên vội nói.
    - Cát cát nói một cách vô tâm, xin Hoàng thượng đừng hiểu lầm. Tiện nữ được ở cạnh cát cát làm cung nữ đã là điều diễm phúc.
    Nhưng Tiểu Yến Tử lại không hài lòng.
    - Khổng Tử chẳng đã từng nói: “Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" (Người không chỉ thích người thân của mình, không coi con riêng mình mới là con). Vậy Hoàng A Ma sao không nhận hết những đứa con gái trên đời này có hoàn cảnh giống con làm cát cát cả đi?
    Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử mừng rỡ.
    - Ồ, con cũng nói được câu “Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" nữa ư. Hay quá!
    - Sao lại không được? Con đã viết hơn một trăm bận bài đó mà.
    - Đấy thấy không, bắt chép bài cũng lợi lắm. Vậy từ đây về sau phải chép nhiều một chút nhé?
    Tiểu Yến Tử kêu lên:
    - Hoàng A Ma ơi! Xin tha mạng!
    Vua Càn Long cười, Tử Vy cười và cả Kim Tỏa cũng cười. Gian phòng tràn ngập không khí vui vẻ.
    Tử Vy nhìn vua Càn Long với ánh mắt trìu mến, nói:
    - Thưa Hoàng thượng, nãy giờ hẳn Hoàng thượng đã đói lắm rồi, để con bảo Kim Tỏa nấu miếng cháo, còn Hoàng thượng thích ăn gì cứ nói. Kim Tỏa đều làm được cả.
    Vua Càn Long xoa xoa bụng:
    - Vậy ư? Nhờ ngươi nhắc, trẫm mới thấy đói.
    Tiểu Yến Tử nói chen vào:
    - Vâng, con cũng thấy đói nữa.
    Kim Tỏa cười:
    - Vậy thì để con vào nấu ngay!
    Kim Tỏa thấy rất vui, bước xuống nhà bếp.
    Như vậy, vua Càn Long đã ăn khuya tại Thấu Phương Trai. Vừa ăn xong, thấy tinh thấn rất phấn chấn, vua nhìn Tử Vy hỏi.
    - Nghe Tiểu Yến Tử bảo, ngươi cầm kỳ thi họa đều biết rành cả, đúng không?
    Tử Vy đỏ mặt:
    - Cát cát như thế đấy, nói gì cũng hay thêm thắt một chút, chứ tiện nữ tài hèn...
    Tiểu Yến Tử nghe vậy, không chịu, cắt ngang:
    - Ta mà khoa trương ư? Ngươi đừng quên là Hoàng A Ma đã từng đọc chữ viết của ngươi, đã từng nghe đàn hát nhé.
    - Nhưng trẫm chưa đánh cờ với cô ta bao giờ!
    Ngay lúc đó Tiểu Lộ Tử đi vào, phủ phục xuống, tâu:
    - Tâu vạn tuế, giờ đã quá canh ba rồi.
    Vua Càn Long trừng mắt:
    - Quá canh ba rồi sao? Trẫm đương vui, đừng có phá cuộc vui của trẫm, hãy ra ngoài đứng chờ.
    - Vâng.
    Kết quả vua Càn Long hôm ấy cùng Tử Vy đánh một mạch đến bốn ván cờ. Ván đầu, vua thắng, nhưng chỉ thắng có một nước. Điều này làm vua hơi bất ngờ. Vì tài đánh cờ của vua nổi tiếng là cao. Ít có ai thua vua chỉ một nước. Đến ván thứ hai, vua cũng thắng một nước. Ván thứ ba, vua hơn được nước rưỡi.
    Đến lúc đó, vua dừng lại hỏi.
    - Đánh cờ thế này, ngươi mỏi lắm rồi phải không?
    Tử Vy vội nói:
    - Đánh cờ với Hoàng thượng, nô tỳ chẳng thấy mỏi mệt gì cả.
    - Sao lại không? Ta thấy ngươi vừa đánh, vừa lựa nước cờ thế nào để đừng thắng được trẫm, như vậy không mệt ư?
    Nhưng có điều, trẫm thấy lạ, là tại sao ngươi cố ý để thua, mà lại thua một cách hợp lý, để ta không thấy ngươi nhường. Ngươi học cách đó ở đâu hay vậy? Ta chỉ thắng ngươi được một nước khít khao.
    Tử Vy đỏ mặt, nói:
    - Hoàng thượng rõ là anh minh. Nhưng thật ra thì con nào có muốn thua? Chẳng qua vì nước cờ Hoàng thượng cao quá. Hoàng thượng đã nương tay với con thì có. Vì con thấy Hoàng thượng đi cờ nước hư, nước thực, dương đông kích tây. Làm con phải đỡ muốn bở hơi. Nếu không cố gắng thì đã thua đến mấy nước... Chẳng qua con muốn mình đừng thua nhiều nước quá khó coi thôi.
    Vua Càn Long cười lớn:
    - Ha ha! Thì ra nãy giờ ta nói ngươi chẳng chơi thật tình gì cả. Bây giờ trẫm hạ lệnh cho ngươi, phải đánh cờ đàng hoàng với trẫm, không được cố tình thua, nghe chưa?
    - Dạ, con nghe.
    Và hai người tiếp tục đánh cờ. Ván cờ này kéo dài mãi đến sáng sớm. Cuộc cờ giằng co giữa hai người gần như bất phân thắng bại. Kết quả vua thua và lại thua đúng một nước cờ. Ván cờ vừa tan là đúng ngay giờ lâm triều của vua. Tuy thua, nhưng vua Càn Long lại rất vui, người đứng dậy cười nói.
    - Ngươi thắng rồi đấy. Hay! Hay lắm! Lần đầu tiên mới có một người dám thắng trẫm!
    Và vua nhìn Tử Vy chăm chú, hỏi:
    - Những nước cờ này, cũng là do mẹ ngươi dạy ngươi à?
    - Dạ mẹ con dạy một phần, trước kia con còn có một cố sư bá, dạy con vừa đọc chữ vừa chơi cờ... Mẹ con dạy dỗ con như dạy một đứa con trai vậy.
    Vua Càn Long có vẻ thích thú:
    - Hay, hay lắm. Trẫm đã có địch thủ. Cờ gặp đúng tay, rượu gặp tri âm, đó đều là cái hay trên đời. Tử Vy, rồi trẫm sẽ gặp lại ngươi ít hôm nữa nhé!
    Lúc đó Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà đều đã thức, chúng thấy vua bước tới sụp lạy.
    - Hoàng thượng kiết tường.
    Lúc đó vua Càn Long mới giật mình:
    - Mấy giờ rồi vậy?
    - Dạ giờ thìn rồi ạ.
    Tử Vy giật mình:
    - Bẩm Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều rồi đấy.
    Và quay đầu ra sau gọi:
    - Kim Tỏa đâu mang nước rửa mặt ra. Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử mau sang cung vua lấy triều phục, còn Minh Nguyệt, Thể Hà đi lấy nước rửa mặt nhé.
    Cả phòng bận rộn hẳn lên. Nhưng Tiểu Đặng Tử bước ra tới cửa đã đụng ngay Lệnh Phi đang bước vào. Cả đám nô tỳ quỳ xuống tung hô.
    - Lệnh Phi nương nương kiết tường!
    Lệnh Phi nương nương bước vào, thấy mặt vua Càn Long thở phào nhẹ nhõm.
    - Hoàng thượng làm thần hết hồn. Đến Thấu Phương Trai sao bệ hạ chẳng thông báo một tiếng nào cả. Làm bọn nô tài chúng đi khắp nơi tìm kiếm.
    Vua chỉ cười:
    - À. Tại trẫm... Trẫm và Tử Vy đánh cờ quên cả thời gian, nhớ sực ra thì trời đã sáng hẳn... Thôi để trẫm thay triều phục...
    - Thần thiếp đã mang đến đây rồi!
    Lệnh Phi là người rất hiểu ý vua, dâng triều phục lên nói. Tử Vy mang khăn, rồi lấy nước để vua rửa mặt. Vừa trông thấy triều phục của vua, đã bước tới phụ Lệnh Phi mặc áo cho vua. Chỉ một lúc là mọi thứ đã chu tất.
    Vua vừa bước ra cửa. Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều sụp xuống.
    - Hoàng thượng thượng lộ bình an!
    - Nô tỳ cung tiễn bệ hạ!
    Vua bước đi, vẫn quay đầu lại nhìn Tử Vy một cái rồi mới cùng đoàn tùy tùng đi thẳng đến triều.

Xem Tiếp Chương 19Xem Tiếp Chương 34 (Kết Thúc)

Hoàn Châu Cát Cát
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Đang Xem Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
  » Xem Tiếp Tập 22
  » Xem Tiếp Tập 23
  » Xem Tiếp Tập 24
  » Xem Tiếp Tập 25
  » Xem Tiếp Tập 26
  » Xem Tiếp Tập 27
  » Xem Tiếp Tập 28
  » Xem Tiếp Tập 29
  » Xem Tiếp Tập 30
  » Xem Tiếp Tập 31
  » Xem Tiếp Tập 32
  » Xem Tiếp Tập 33
  » Xem Tiếp Tập 34
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác