Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Bạch Mã Khiếu Tây Phong Tác Giả: Kim Dung    
    Tô Lỗ Khắc đột nhiên nói:
    - Thật là lạ lùng, hai người Hán đấu với một người Cáp Tát Khắc, ta nào có biết quyền ta đánh ra hồi nãy lại trúng ngay mặt người Cáp Tát Khắc.
    Lý Văn Tú hỏi lại:
    - Thế thì đã sao ? Tại sao ngươi lại giúp người Hán đánh người Cáp Tát Khắc là thế nào ?
    Tô Lỗ Khắc gãi đầu nói:
    - Ta cũng chẳng biết nữa .
    Một lát sau, y nói tiếp:
    - Ngươi là người tốt, y là người xấu .
    Sau cùng y cũng phải thừa nhận rằng trong số người Hán có những tên cường đạo xấu xa, nhưng cũng có những người anh hùng như Lý Văn Tú. Trong số người Cáp Tát Khắc có những người tốt như y thì cũng có những người chẳng ra gì như Ngõa Nhĩ Lạp Tề.
    Lý Văn Tú nghĩ thầm: “Nếu như năm xưa ngươi biết được như thế, thì chắc đã không hung hăng đánh Tô Phổ một trận thật đau . Cùng một chuyện mà hai thái độ khác nhau . Nếu như hồi đó Tô Phổ vẫn là bạn của ta, liệu khi y lớn lên rồi gặp được A Mạn có yêu nàng không? Lòng người thật là lạ lùng, ta làm sao hiểu được”.
    Tô Lỗ Khắc lớn tiếng nói:
    - Ngõa Nhĩ Lạp Tề, ta xem ngươi cũng không sống được, chúng ta chẳng cần giết ngươi làm chị Thôi chào ngươi .
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề đột nhiên mắt bừng lên một vẻ ác độc, tay phải vung rạ Lý Văn Tú biết y phát xạ độc châm, kêu lên:
    - Sư phụ, đừng. ..
    Ngay khi đó, một đốm lửa bùng lên, cây đuốc sau cùng cũng đã tắt, trong điện giơ tay không nhìn thấy ngón, Ngõa Nhĩ Lạp Tề muốn bắn kim độc cũng không thể nào nhìn được cho chính xác. Lý Văn Tú kêu lên:
    - Các người ra mau, đừng ai lên tiếng.
    Tô Lỗ Khắc, Tô Phổ, Xa Nhĩ Khố, A Mạn bốn người đỡ nhau từ từ đi rạ Ai cũng biết độc châm của Ngõa Nhĩ Lạp Tề ghê gớm, tuy y sắp chết đến nơi, nhưng vẫn còn có thể bắn kim giết người . Bốn người ra khỏi điện rồi, thấy Lý Văn Tú vẫn chưa ra, Tô Phổ kêu lên:
    - Lý anh hùng, Lý anh hùng, mau ra đi .
    Lý Văn Tú liền “ừ” một tiếng.
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề hỏi:
    - A Tú, ngươi . .. ngươi cũng định bỏ đi ử
    Giọng y thật là thê lương. Lý Văn Tú trong lòng không nỡ, nghĩ thầm ông ta tuy làm nhiều điều xấu xa nhưng với mình thật là tử tế, để ông ta nằm một mình trong bóng tối chờ chết, thực là quá tàn nhẫn. Nàng ngồi xuống nói:
    - Sư phụ, con ở lại đây với thầy .
    Tô Phổ lại ở bên ngoài gọi thêm mấy tiếng nữa . Lý Văn Tú lớn tiếng đáp:
    - Các ngươi ra trước đi . Ta đợi một lát sẽ ra sau .
    Tô Phổ nói:
    - Người đó hung ác lắm, Lý anh hùng phải cẩn thận.
    Lý Văn Tú không trả lời . A Mạn nói:
    - Sao anh vẫn gọi y là Lý anh hùng mà không gọi là Lý cô nương?
    Tô Phổ lạ lùng hỏi lại:
    - Lý cô nương? Y là con gái sao ?
    A Mạn đáp:
    - Anh giả ngây giả dại không biết hay không nhìn ra thật?
    Tô Phổ đáp:
    - Ta giả ngây giả dại bao giờ? Ỵ .. y võ công giỏi như thế sao lại là con gái được?
    A Mạn nói:
    - đêm hôm đó trời bão tuyết, y đoạt lại em làm nô lệ, về sau lại tha chọ Khi đó em đã biết y là con gái rồi .
    Tô Phổ vỗ tay đắp:
    - A, đúng rồi . Nếu y quả thực là con trai, đời nào lại chịu bỏ một cô gái xinh đẹp như em?
    Mặt A Mạn hơi đỏ lên nói:
    - Không phải thế. Khi đó em thấy y nhìn anh, liền biết y là con gái . Trên đời làm gì có một người con trai nào lại nhìn anh bằng cặp mắt si mê đến thế bao giờ.
    Tô Phổ gãi đầu, cười ngây ngô nói:
    - Ta chẳng nhìn thấy gì cả.
    A Mạn sung sướng cười, nụ cười thật chẳng khác gì bông hoa mới nở. Nàng biết mắt Tô Phổ chỉ nhìn một mình nàng, dù có hàng nghìn hàng vạn cô nương si tình nhìn y, y cũng không hề hay biết. điện đường tối om như mực, Lý Văn Tú và Ngõa Nhĩ Lạp Tề không ai nhìn thấy ai . Cô gái ngồi ngay bên cạnh sư phụ, trong cảnh tịch mịch, nghe tiếng cười vui vẻ của A Mạn và Tô Phổ mỗi lúc một xa, bước chân của bốn người càng ngày càng nhỏ dần. Ngoài Lý Văn Tú đang ngồi bên sư phụ Ngõa Nhĩ Lạp Tề chờ chết, trong điện chỉ còn xác chết của Kế gia gia . Ngõa Nhĩ Lạp Tề lại hỏi:
    - Sao lúc ta bảo ngươi đi ra, ngươi không nghe lời tả Nếu như ngươi đi rạ .. ôi . ..
    Lý Văn Tú nhỏ nhẹ nói:
    - Sư phụ, thầy không lấy được người thầy yêu thì giết bà ta đi . Con không lấy được người con yêu, lại không nhẫn tâm để y bị người ta giết.
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề cười khẩy một tiếng nói:
    - Thì ra là thế.
    Y lặng yên giây lát, thở dài:
    - Người Hán các ngươi thật là lạ lùng, có đứa ác ôn như Mã Gia Tuấn vong ân phụ nghĩa, sát hại sư phụ, có đứa ăn cướp, giết người không nháy mắt như Hoắc Nguyên Long, Trần đạt Hải, lại cũng có cô gái tâm địa nhân thiện như ngươi .
    Lý Văn Tú hỏi:
    - Sư phụ, thế tên cướp Trần đạt Hải ra sao ? Cả bọn đuổi theo y nhưng trên mặt tuyết có đến hai hàng dấu chân. Một hàng là của sư phụ, phải không?
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề nói:
    - đúng rồi, của ta đó. Từ khi ta bị tên nghịch đồ Mã Gia Tuấn bắn độc châm, thân thề suy nhược, hơn mười năm qua ở nơi sơn động dưỡng thương, tưởng coi như xong đời . Ngờ đâu lại có ngươi đến cứu ta, giúp ta rút độc châm rạ Sau khi ta khỏi rồi, đêm đêm thường hay đến bộ tộc Thiết Diên, ở bên ngoài các lều vải thám thính, định bụng giết Xa Nhĩ Khố và tên tộc trưởng đã đuổi tạ Chỉ vì ngươi nên ta chưa bỏ thuốc độc xuống giếng.
    đêm hôm đó trời bão tuyết, ta náu mình bên ngoài nhà ngươi, thấy các ngươi cho Trần đạt Hải vào trú tuyết, lại nghe được các ngươi phát hiện bản đồ vào mê cung. Trần đạt Hải đào tẩu rồi, ta liền đi theo y, vào được mê cung. Ta đánh cho y một quyền vào sau gáy bất tỉnh, nhốt y tại mê cung.
    Chiều hôm qua, ta lấy trong bọc y bức địa đồ khăn tay, rút ra mươi đường chỉ, bỏ lại vào trong túi y rồi bịt mắt y lại, buộc y lên lưng ngựa, tống y đi thật xạ
    Lý Văn Tú không hiểu sao một người tàn nhẫn như y lại tha mạng người khác, hỏi lại:
    - Sao thầy lại rút đi mấy đường chỉ là sao ?
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề cười khan mấy tiếng, mười phần đắc ý:
    - Y biết đâu ta rút ra mươi đường chỉ rồi, địa đồ thiếu đi mấy lối đi, mê cung này không sao tìm thấy được nữa . Tên ăn cướp đó thể nào cũng đi kiếm đồng bọn, theo địa đồ đó mà đi tìm mê cung. Bọn chúng sẽ ở trên đại sa mạc Qua Bích chạy tới chạy lui, không còn bao giờ về được thảo nguyên nữa . Bọn cường đạo sẽ từng đứa từng đứa chết khát trên sa mạc, đến lúc chết vẫn còn mong tìm được mê cung để phát tài, ha ha, ha ha, thật là thú vị, thú vị.
    Nghĩ đến một đám người dưới ánh nắng chang chang, chạy loanh quanh trong một sa mạc cả mấy trăm dặm không một giọt nước thật là ghê rợn, Lý Văn Tú nhịn không nổi phải chép miệng một cái . Bọn cường đạo đó đã giết cha mẹ nàng nhưng nay gặp tai họa thảm khốc như thế, cũng không khỏi tội nghiệp. Không biết nếu như nàng gặp lại bọn chúng, liệu nàng có bảo chúng là: “Cái địa đồ kia không đúng đâu” chăng?
    Có lẽ nàng sẽ nói cho họ biết. Có điều bọn Hoắc Nguyên Long, Trần đạt Hải đời nào chịu tin. Trong bụng chúng chỉ nghĩ đến chuyện phát tài, trong sa mạc chạy một vòng cho đến khi chết khát. Bọn họ chắc mẩm thể nào cũng đến được mê cung, vì Trần đạt Hải đã theo bức địa đồ này đến mê cung rồi, thì còn làm sao sai được nữa . Trong mê cung có vô số trân châu bảo thạch, ai ai cũng nói thế lẽ nào không đúng?
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề cười ngặt nghẽo không ngừng, nói:
    - Thực ra, trong mê cung này đến cục vàng bằng ngón tay cũng chẳng có, mê cung trong này có cái gì thì trung nguyên còn nhiều gấp mấy . Bàn, ghế, giường, màn, biết bao nhiêu thư bản, vi kỳ, thất huyền cầm, bếp, chén, chảo . .. cái gì mà chẳng có, có điều chẳng quí báu gì cả. Tại đất người Hán ở, đâu đâu cũng đầy rẫy, vậy mà bọn người Hán lại xả mệnh đi tìm, ha ha, thật tức cười muốn chết.
    Lý Văn Tú hai lần đi vào mê cung, thấy vô số vật thường dùng hàng ngày . đất Hồi Cương khí hậu khô ráo, tuy đã lâu năm, những vật đó cũng chưa mục nát. Thế nhưng khắp các phòng ốc, nào thấy đâu kim ngân châu báu gì? Nàng nói:
    - Truyền thuyết của con người phần nhiều đâu có đúng, tòa mê cung này lớn thật nhưng nào có châu báu gì đâu . Ôi, đến ngay cả cha mẹ tôi cũng vì thế mà uổng mạng.
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề hỏi:
    - Thế ngươi có biết lai lịch của mê cung này không?
    Lý Văn Tú nói:
    - Không biết. Sư phụ, thầy có biết không?
    Ngõa Nhĩ Lạp Tề nói:
    - Ta ở đây có đọc được một cái bia đá, trên đó khắc rõ việc xây dựng mê cung này, thì ra xây dựng từ đời đường Thái Tông.
    Lý Văn Tú đâu có biết đường Thái Tông là ai, Ngõa Nhĩ Lạp Tề liền kể tiếp cho nàng nghe lai lịch của tòa mê cung. Nơi đây chính là thuộc về nước Cao Xương thời nhà đường.
    Hồi đó Cao Xương là một nước lớn ở Tây Vực, sản vật phong phú, quốc thế cường thịnh. Năm Trinh Quan nguyên niên đời đường Thái Tông, quốc vương nước Cao Xương tên là Cúc Văn Thái thần phục nhà đường. đường triều phái sứ giả đến Cao Xương, đòi y phải theo qui củ của người Hán. Cúc Văn Thái nói với sứ giả:
    - Chim ưng bay trên trời, chim trĩ nằm trong bụi, con mèo ở trong nhà, con chuột chui dưới hang, mỗi giống có một tính cách, giống nào ra giống nấy tự mình sống theo mình.
    Y nói thế có ý rằng các ngươi tuy là chim ưng dữ tợn bay trên trời nhưng ta cũng là loài gà rừng, ẩn nấp nơi đồng cỏ, tuy các ngươi có là con mèo đi lại nơi sảnh đường, thì ta cũng như con chuột nhắt, nằm sâu dưới hang, các ngươi chắc đã làm gì được tả Hai bên mỗi bên có những tính cách riêng, thích hợp riêng, không thể bên nào ép bên nào phải theo ý mình, sao các ngươi nhất định bắt ta phải theo qui củ tập tục của người Hán là sao ? đường Thái Tông nghe nói thế, giận dữ lắm bảo rằng y là giống dã man, không phục vương hóa nên sai đại tướng Hầu Quân Tập đem quân chinh phạt.
    

Xem Tiếp Chương 19Xem Tiếp Chương 20 (Kết Thúc)

Bạch Mã Khiếu Tây Phong
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Đang Xem Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác
» Tru Tiên
» Thất Tuyệt Ma Kiếm
» Xác Chết Loạn Giang Hồ
» Hắc Thánh Thần Tiêu
» Lục Mạch Thần Kiếm
» Đàn Chỉ Thần Công
» Đạo Ma Nhị Đế
» Điệu Sáo Mê Hồn
» Hắc Nho