Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Lá Rụng Chiều Thu Tác Giả: Quỳnh Dao    
     Ai Đan đã tới và chàng đã gặp. Nhà họ Hoàng, đúng hơn là tòa lâu đài của họ tọa lạc trên một khu đất rộng. Ở đó có bãi cỏ vườn hoa, có cả một khoảng rừng để chiều chiều đi dạo và một đàn hươu nhà chạy long dong trên bãi cỏ sau lâu đài. Ai Đan được ông niềm nở tiếp đón và khoản đãi. Ông giới thiệu chàng với ba cô con gái ruột của mình. Mỗi cô mang một loài hoa: Hoàng Cúc, Hoàng Mai, Hoàng Lan. Hoa nào cũng đẹp, hoa nào cũng xinh. Lúc ấy Đan cũng đã nhủ thầm như thế. Ông Hoàng lưu Đan ở lại cùng gia đình, nhưng Đan xin được ở ngoài cho việc chuẩn bị vào năm học mới của chàng.
    Không làm cách nào kéo níu chàng ở lại được..
    Ông Hoàng buộc phải y lời của Đan và giới thiệu Đan đến ở trong một trang trại của một người bạn trong vùng. Ông này đang thời kỳ đi du lịch ở nước ngoài nên vắng nhà. Đan ở đó có người giúp việc, có đủ điều kiện để chàng tập làm sinh viên. Đan thường đến chơi lâu đài họ Hoàng và gặp ba nàng "công chúa". Họ đã đi bơi thuyền cùng nhau, chiều chiều cưỡi ngựa dạo chơi trên đồng cỏ, đánh bài dưới giàn nho nặng trĩu quả đỏ mọng, hay thơ thẩn dạo chơi dưới ánh trăng. Cả ba cô gái đều có vẻ quyến luyến chàng lắm. Và hình như họ cũng đều yêu chàng thì phải. Phần Đan, chàng cũng quý mến ba nàng "công chúa", thật tình. Chàng cũng cảm thấy họ cũng yêu mình. Nhưng lòng Đan như mặt hồ lặng sóng. Tất cả say mê ào ạt, háo hức trong Đan nhường như đã mất từ khi Jane vắng bóng. Có lẽ nó cũng chết đi như tim này đã chết chăng? Đan cũng không rõ nữa. Chàng chỉ biết mình vui nhưng không say, và có lúc cũng say đấy nhưng lòng vẫn thản nhiên lạnh lùng băng tuyết. Nghĩa là Đan không yêu. Chàng vùi đầu vào kinh sử, như chú đà điểu cố rúc đầu vào cát, cố quên đi tất cả những gì đang có ở xung quanh. Đan thức tỉnh một cách bất ngờ. Có gì đâu tối qua bỗng dưng Đan chợt nghĩ. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, Đan sẽ về Manchester để vào khóa học mới. Ở đây đã gần ba tháng rồi, không hiểu tình cảm của mọi người sẽ biểu hiện cụ thể ra sao khi biết tin chàng ra đi. Ba cô gái họ Hoàng, họ có yêu mình không hay chỉ quý mến một cách bình thường, hay có chăng chỉ là tình cảm quyến luyến của những người đồng xứ đang sống xa quê? Khi nghĩ đến điều này, Đan cứ bần thần bên khung cửa sổ. Ngoài trời hoa tuyết đang bay.
    Khắp trời mù sương trắng. Một ý nghĩ vui vui chợt đến với Đan, chàng mỉm cười một mình trong đêm vắng... Và sáng nào Đan cũng đến thăm lâu đài họ Hoàng. Muốn được thả bộ một mình, Đan cho người xà ích dừng xe cách lâu đài họ Hoàng một quãng ngắn. Chàng tung người nhảy xuống xe. Trời nhiều gió. Đường vắng gần như không có ai ngoài Đan. Chàng tự làm kẻ lữ hành trên con đường vắng vẻ, trong đầu mang một mục đích của kẻ đang sống cô đơn phiền muộn thử đi tìm niềm vui ở người khác. Đan nghĩ thế kéo cao cổ áo che gió, bước nhanh hơn. Con đường trải vàng lá rụng, tiếng lá khua xào xạc. Đan thanh thản bước những bước dài. Nhưng khi đặt chân lên con đường rải sỏi trắng để băng qua sân cỏ rộng đến lâu đài Đan bỗng thấy do dự. Đôi cánh cửa màu đồn hun quen thuộc vẫn khép kín, chiếc chuông cửa nằm yên chờ đợi.
    - Vào đi, rồi mọi chuyện thế nào sẽ biết.
    Ai Đan đưa cao tay lên nhưng ngẫm nghĩ thế nào chàng lại rút tay lại. Chỉ cần kéo chuông. Những tiếng bính boong vang lên và mọi việc sẽ được như ý nếu chàng muốn. Thế thôi, nhưng sao chàng lại không đủ can đảm. Đan tựa người vào tường, đưa mắt nhìn ra đường cũ. Lần đầu tiên khi tới đây, Đan đã bị con đường có hai hàng bạch dương cao vút này mê hoặc. Những tảng đá vuông vắn để chừa khe hở vừa đủ cho cỏ non mọc lên màu đỏ xanh nõn nà kéo dài từ ngoài vào đến cổng như một chiếc thảm mượt mà êm mát. Đẹp, nhưng không dễ thương và đáng yêu bằng con đường vào nhà Jane. Lúc bấy giờ Đan nghĩ thế và chàng lại nao nao buồn. Ai sẽ là người mở cổng cho chàng vào đây?
    Chắc là không phải ông Chu - người quản gia già rôi, Đan nghĩ. Cho đến hôm nay Đan cũng vẫn còn nhớ tiếng cười ngạc nhiên sung sướng đến ngỡ ngàng của người ra mở cổng hôm chàng đến. Đôi cánh cổng lâu đài bệ vệ, vững trải đóng kín, bên trong là những bồn hoa, những pho tượng đá, đài phun nước, có những bông cẩm chướng to đến độ lạ lùng. Ở bên ngoài này, là cảnh đời thường, vào bên trong cánh cổng kia sẽ là cuộc sống thần tiên với nụ cười dễ mến.
    - Anh là Ai Đan phải không? Từ Trung Hoa đến? tiếng cô gái có đôi mắt trong trẻo đến đô. Đan sững sờ. Khi vào nhà Đan được biết đó là Hoàng Mai, nàng công chúa áp út. Người mở cổng hôm này sẽ là ai? Chưa bao giờ Đan lại thấy mình thích suy đoán như hôm nay. Chàng hỏi và không tự đoán được. Nhưng với Đan đôi mắt đen hôm ấy là một món quà bất ngờ và giọng nói như hát của Hoàng Mai đã làm chàng xua đi được nỗi ngượng ngùng ban đầu...
    Bây giờ Đan cũng đang đứng ở vị trí hôm mới đến. Khác chăng là trời nhiều gió và chàng do dự. Hôm Đan đến trời nắng nhiều - Một ngày hiếm hoi ở xứ sở sương mù này - và chàng tự tin mạnh bạo. Gió cơ hồ như muốn thổi mạnh hơn. Hàng bạch dương thi nhau trút lá, tiếng lá rơi rào rào. Trời thoáng bỗng trở lạnh, Đan nghĩ đến căn phòng đóng kín có lò sưởi của chàng ở nhà. Giá bây giờ được hơ tay lên lửa. Thì phía trước mặt đây thôi. Một gian phòng trang trí đẹp ấm cúng, tiếng củi nổ tí tách và ba khuôn mặt xinh xắn lúc nào cũng ở bên bỗng làm Đan phân vân. Chàng chỉ đến đây vì một ý nghĩ thoáng hiện thôi sao? Chỉ để làm bài trắc nghiệm cho tình cảm của mình hay sao nữa. Chao ôi, nếu Đan chưa biết Jane, chưa có Jane, không biết chàng đã yêu ai trong số ba nàng "công chúa" xinh đẹp yêu kiều đó rồi. Gió thổi mạnh hơn, trời lạnh. Nào lên đường thôi, can đảm lên. Đan nhủ thầm và đưa tay lên kéo chuông...
    - Anh Đan.
    Cử mở ra với tiếng reo mừng rỡ. Một khuôn mặt đẹp hiện ra, Đan gần như quên mất chuyện vừa bâng khuâng.
    - Hoàng Mai, cả nhà đâu rồi?
    - Dạ đang dùng điểm tâm - Người con gái mái tóc dài thích thú nói - Anh dùng sáng chưa?
    - Tôi dùng rồi.
    - Nhưng chắc là chưa dùng trà phải không?
    Một giọng nó khác từ trong vọng ra. Hoàng Cúc nghe tiếng reo của em đã bước ra đón Ai Đan.
    - Anh Đan dùng trà nhé.
    Đan gật đầu cám ơn. Hoàng Mai đôi mắt to đen nhìn Đan, ánh mắt long lanh và sáng rỡ. Làm sao mà Đan diễn giải được là ánh mắt đó nói gì ngoài hai chữ: "hình nhự.. "
    - Bên ngoài trời gió phải không anh? Có lạnh không?
    - Tôi để lại tất cả đằng sau rồi mới vào đây. Đan nói vui, và cởi giày ra đặt góc phòng - Còn
    Hoàng Lan đâu rồi?
    - Lan ở trong phòng.
    Ai Đan như lấy lại vẻ tự nhiên thường ngày, chàng lớn tiếng gọi vào trong:
    - Hoàng Lan ơi, còn ngủ trên giường sao? Thấy anh đến mà không đón à.
    Rồi chàng đi thẳng vào nhà. Hoàng Lan là nàng "công chúa út" sang Anh Quốc khi còn nhỏ nên thiếu nhiều tình cảm quê hương. Mỗi lần đến đây, Ai Đan bao giờ cũng dành nhiều thời gian nói chuyện với Hoàng Lan. Đến nỗi Hoàng Cúc phải kêu lên:
    - Anh Đan cưng út quá, coi chừng nhé.
    - Sao - Hoàng Lan hất chiếc cằm lẹm, cất tiếng hỏi đầy hờn ganh hỏi - Mai mốt theo anh Đan được chưa?
    Hoàng Lan không nói gì ý hỏi...
    Lúc này Hoàng Lan đang ngồi bên sưởi, nghe Đan nói thế lên tiếng:
    - Có hai chị Ở ngoài đó rồi, cần cả em nữa sao?
    - Cần chứ. Anh đang cần lò sưởi đây. Hai tay anh cóng khô cả rồi.
    - Vậy à. Em nhường cho anh đây. Hoàng Lan đứng dậy.
    - Đâu làm vậy được. Lát nữa Lan lại ho bác rầy tội nghiệp anh?
    Hoàng Lan có vẻ cảm động, nàng "công chúa út" chìa bàn tay nhỏ xanh xao ra nắm lấy tay Đan xuýt xoa:
    - Ồ, anh Đan lạnh thật, chị Mai xem, tay anh Đan lạnh như thế này.
    Hoàng Mai bước tới nắm lấy bày tay còn lại của Đan:
    - Lạnh thật, như vừa rút từ tuyết ra. Cho tôi sưởi giúp Đan bàn tay này nhé.
    Hoàng Cúc lúc bấy giờ vừa pha trà xong, mở cửa bước vào:
    - Anh Đan ơi, ra uống trà cho nóng.
    Nhưng khi nhìn thấy hai cô em gái mỗi người đang nắm một tay Đan, Hoàng Cúc ngạc nhiên:
    - Ồ hay, mấy người diễn trò gì đấy.
    - Sưởi ấm cho anh Đan mà chị Hai.
    Hoàng Lan nói, mắt nhìn chị vẻ vui thích. Cúc cười cảm thông, nàng cũng nhập vào cuộc chơi cùng hai em:
    - Chị mới từ dưới bếp lên đây nè. Bàn tay còn ấm lắm. Anh Đan để Cúc sưởi tay cho nhé.
    Đan cười rút tay mình lại:
    - Tôi thấy ấm rồi và thèm uống trà hơn.
    Chàng không ngạc nhiên trước thái độ của "ba nàng công chúa" họ Hoàng. Họ xinh đẹp, kiêu sa quý phái, nhưng với Đan luôn là chỗ thân tình, vẻ thân mật hồn nhiên như vừa rồi chỉ có ở những người quá thân như chàng. Cả ba chị em đều đứng dậy cùng Đan sang phòng khách. Hoàng Cúc đặt vào tay Đan một chén trà nóng, mùi thơm tỏa ngát hương lài.
    - Mỗi lần được Cúc cho uống trà tôi lại nhớ đến quê hương - Đan nói sau khi nhấp một trà nóng.
    Hoàng Cúc cười, nàng tiếp thêm trà vào cho Đan. Hoàng Mai nâng chén trà nhìn chị hỏi:
    - Anh Đan thấy chị Hai em giỏi giắn và thùy mị không?
    - Cúc hiền thục, Lan yểu điệu, chỉ có Mai thùy mị và vui hồn nhiên.
    Đan nhẹ nhàng nhận xét, rồi như sực nhớ ra, chàng hỏi:
    - Ồ hay, Hoàng Lan mới đây đã đâu rồi?
    - Lại trốn vào giường rồi chứ gì?
    Mai nói và Đan bỗng bâng khuâng:
    - Lạ nhỉ, gần đây tôi thấy Lan có vẻ sao đấy khi tôi đến. Có gì làm út không vui chăng?
    - Đâu có đâu anh Đan - Cúc nói chữa cho em - Khi anh chưa đến Lan nhắc hoài, nó có vẻ mến anh nhiều nhất đấy. Như hôm nay, anh có hẹn đâu mà sáng ra Lan nhắc đến anh mấy lần. Rồi anh tới. Nhưng lúc anh tới, thì vậy đấy, trẻ con mà anh Đan.
    Đan gật gù:
    - Vậy tôi phải sang cho Lan vui lại thôi. Có lẽ Lan giận tôi rồi.
    - Thế từ nay trở đi em sẽ không vui với anh Đan nữa để anh chỉ chú ý đến em thôi.
    Mai nói một chút buồn giận dỗi thoáng qua.
    - Bậy nào - Hoàng Cúc nhìn em trách - nói thế Lan nó giận đấy. Hồi này em yếu hơn trước nhiều nên nhõng nhẽo chút thôi.
    Đôi mắt đen to đẹp lại cuối xuống chén trà đang nghi ngút khói.
    - Phải rồi, người ta là út mà, được cưng nhiều hơn đúng không?
    Đan cố nén một nụ cười. "Ba nàng công chúa" với ba bản tính khác nhau. Đan thấy chàng có cảm tình với Hoàng Mai. Mỗi lần nhìn đôi mắt to đen, đôi môi đỏ ưa lí lắc tinh nghịch là Đan lại thấy lòng ấm như nắng thu. Nhưng Đan lại cảm thấy, hình như Cúc cũng thích mình. Cúc đẹp - vẻ đẹp Cúc dịu dàng, hiền thục nhẫn nhịn. Và không chỉ Cúc thôi mà Đan cảm như Hoàng Lan cũng có ý mến chàng.
    Mỗi lần Đan đến chơi là cô bé có điều chi hờn dỗi. Lan hờn ghen với hai chị sao? Đan thấy lòng lâng lâng niềm vui. Có lẽ cô bé mới lớn nên hay phiền muộn bâng khuâng...
    Cả ba chị em đều tiếp đón Đan rất thân tình. Đan cũng vậy, chàng cũng rất hòa mình vào trong trạng thái tình cảm ấy. Quen biết và gần gũi. Con đường dẫn đến yêu thương chỉ còn quãng ngắn, nhưng Đan biết rằng chàng chẳng yêu ai trong số họ. Vì ngay ở chính giữa trái tim chàng đã có Jane rồi. Nhiều lúc Đan như bàng hoàng. Chàng biết Jane và có lẽ con tim chàng đã xơ cứng rồi chăng.
    Jane bây giờ còn hay mất Jane ơi...
    Với ba chị em họ Hoàng, Đan chưa bao giờ đi chơi riêng với ai cả. Đi leo núi, bơi thuyền hay cưỡi ngựa dạo chơi trên đồng cỏ. Bao giờ cũng ríu rít cả ba người, có lần Lan đòi Đan kể chuyện chiến tranh. Đan buộc lòng phải nói đến đời quân ngũ của chàng, Đan chiều cô gái út. Chứ thật tâm, chàng không muốn nhắc lại những ngày đã qua vì nó gợi nhớ đến Jane. Cho nên câu chuyện cứ rời rạc; không như ngày Đan kể cho chị em Linda và Jen, có Jane cùng ngồi bên. Có thể ba chị em đã biết nỗi lòng của Đan, có thể thôi vì không thấy họ nhắc đến. Chỉ có một lần, duy nhất một lần. Hoàng Cúc có hỏi Đan về Cambera và nhắc đến một cách buâng quơ:
    - Đan nhớ những ngày ở đó lắm phải không?
    Lúc ấy Đan chỉ cười thay cho câu trả lời và Hoàng Cúc không hỏi đến nữa. Giờ đây chàng lại sắp xa nơi đây rồi...
    - Nghĩ gì thế, anh Đan?
    Hoàng Mai lên tiếng làm Đan giật mình.
    - Không, không có gì cả. À... có một ít điều muốn nói...
    Đan lúng túng, nhưng thôi dù sao cũng phải nói. Đan nghĩ và không biết bắt đầu từ đâu?
    - Có chuyện gì thế! - Hoàng Mai kêu lên.
    - Có tin nhà phải không anh Đan? Hay là anh Đan có bạn gái?
    Nàng nói và ngước mắt lên nhìn chị Cúc cũng chăm chú nhìn nhưng không có biểu hiện gì lộ vẻ ngạc nhiên.
    - Không phải đâu nhưng mà có chuyện muốn nói thật - Đan buộc phải lên tiếng tiếp vì không biết nói sao.
    Hoàng Cúc đứng lên:
    - Vậy ta vào phòng Lan đi, Đan và Mai vào trước nhé.
    Đan và Mai vào phòng Hoàng Lan, nàng công chúa đang nằm đọc sách. Đan đi nhẹ đến bên Lan hỏi khẽ:
    - Sách hay không Lan?
    Lan đặt cuốn sách lên ngực nụ cười thoáng trên môi:
    - Sách hay nhưng sắp hết rồi.
    - Anh sẽ mua tặng Lan cuốn khác. Anh nhớ đã mua sách cho Lan mấy quyển rồi cơ mà.
    - Nhưng chỉ là thứ dành cho trẻ con xem.
    - À - Đan cười - Thế Lan đã thành người lớn rồi sao?
    - Người ta gần hai mươi rồi chứ bộ.
    Hoàng Lan cãi, còn Đan vẫn tiếp tục trêu nàng út:
    - Nhưng em vẫn còn bé hơn anh nhiều lắm.
    Hoàng Cúc từ ngoài bước vào nhìn Đan với đôi mắt thật ấm:
    - Bây giờ anh Đan có thể nói chuyện của anh được rồi.
    Cả ba cặp mắt đẹp đều dồn về phía Đan...
    ... Đan cắn nhẹ môi, bắt đầu bằng một câu hỏi gần như bâng quơ:
    - Đan đến đây được bao lâu rồi nhi?
    Hoàng Lan bao giờ cũng là người nhanh miệng nhất:
    - Sắp tròn ba tháng.
    - Đúng vậy.
    Đan xác nhận. Chàng im lặng một lát rồi tiếp:
    - Đan sắp phải xa nơi này.
    Rồi Đan liếc nhìn ba chị em. Không ai nói một lời nào. Hoàng Mai tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoàng Lan lơ đãng lật từng trang sách, còn người chị lớn Hoàng Cúc thì hơi nhíu đôi chân mày mảnh. Chả lẽ họ không có biểu lộ gì, hay việc Đan đến rồi đi cũng chỉ là chuyện thường tình. Cuộc sống của ba cô gái vốn phẳng lặng như mặt hồ thu, Đan đến giống như một chiếc lá rơi chỉ làm gợn lăn vài con sóng nhỏ rồi lại êm đềm như cũ. Ở giữa nước Anh mà họ sống thu mình như đang còn ở trên đất Trung Hoa.
    - Bao giờ anh Đan đi?
    Sau cùng thì Hoàng Cúc hỏi, tiếp đến là Hoàng Mai:
    - Hè anh Đan về lại đây nhé!
    Chỉ có Hoàng lan là im lặng, cô bé vẫn dán mắt vào trang sách như muốn tìm câu hỏi tiếp của mình ở đó. Đan nhìn Lan:
    - Cô ú không nói gì với anh sao?
    - Em biết nói gì cơ.
    Lan đáp với đôi má đỏ hồng, đôi môi dẩu ra ngượng nghịu.
    Tất cả lại rồi và im lặng, làm Đan thêm lúng túng. Chàng mới nói mấy câu pha trò cho khỏa lấp không khí nặng nề, kém vui đang có ở trong phòng. Rồi Đan chia tay ba cô gái họ Hoàng, những bàn tay của các cô nhẹ bổng lọt thỏm trong tay chàng, mắt người nào cũng hoe hoe ướt đỏ...
    ... Đan ra đi vào ngày đầu tuần. Chàng muốn tránh chứng kiến cảnh bi lụy lúc chia tay nên không để ba chị em họ Hoàng. Đan sợ những cuộc tiễn đưa vì nó làm chàng nhớ đến Jane và ông bà mục sự Chàng đã đi tìm nàng với trái tim đầy yêu thương, với bước đi hăm hở và gặp những ngôi nhà đã thay chủ mới. Vết thương chưa lành lại được khoét sâu thêm, nỗi u hoài thêm tê tái. Cuộc sống đưa đẩy đến cho Đan thêm nhiều nỗi vấn vương, nhưng với chàng Jane vẫn là tất cả. Jane vẫn còn và nàng đang ở đâu?

Xem Tiếp Chương 16Xem Tiếp Chương 27 (Kết Thúc)

Lá Rụng Chiều Thu
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Đang Xem Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
  » Xem Tiếp Tập 22
  » Xem Tiếp Tập 23
  » Xem Tiếp Tập 24
  » Xem Tiếp Tập 25
  » Xem Tiếp Tập 26
  » Xem Tiếp Tập 27
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác
» Đừng Quên Đêm Nay
» Song Ngoại