Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Thất Tuyệt Ma Kiếm Tác Giả: Ngọa Long Sinh    
Vu Trường Thanh mở cuộc điều tra

    Tần Nhi vừa lấy tay lau mồ hôi trán vừa nói :
    - Đệ tử coi thấy rồi !
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Tình hình thế nào ?
    Tần Nhi đáp :
    - Đệ tử thấy Quân Trung Phụng lấy ra một cái hộp ngọc nhưng không hiểu trong hộp đựng gì ?
    Vu Trường Thanh gật đầu hỏi :
    - Hình dạng cái hộp đó thế nào ? Ngươi có nhớ được không ?
    Tần Nhi đáp :
    - Dường như là cái hộp hình vuông mà dài.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Một cái hộp ngọc có chi là lạ ?
    Tần Nhi đáp :
    - Không hiểu trong hộp đựng gì ? Đệ tử lại thấy Quân cô nương dùng mũi kim bạc chích vào cổ tay trái cho máu tươi nhỏ vào hộp.
    Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi :
    - Y làm gì kỳ vậy ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Thất Độc Giáo là trỏ vào bảy thứ độc vật. Những tay cao thủ trong giáo phái mỗi người nuôi được một thứ độc vật bằng máu của mình. Người nào nuôi trùng độc và có thể thả ra cho nó cắn người bị thương.
    Lão ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp :
    - Đại khái là như vậy, còn tường tình ra sao lão phu cũng không rõ.
    Lý Hàn Thu nói :
    - Vãn bối ra đời muộn quá, nên đối với vụ này chưa từng nghe ai nói tới. Lão tiền bối nhận thấy là một vụ nghiêm trọng thì xin sớm có chủ trương đi.
    Vu Trường Thanh chăm chú nhìn Lý Hàn Thu, trầm ngâm một lúc rồi nói :
    - Nếu quả y lỡ bước gia nhập vào Thất Độc Giáo mà để y sống thì tai hại vô cùng, phải trừ khử y đi mới được.
    Lý Hàn Thu nghe nói động tâm tự nhủ :
    - Vu Trường Thanh vốn hết lòng hộ vệ cho Quân Trung Phụng mà lúc này lão lại động tâm muốn giết y thì thật là một việc bất ngờ.
    Bỗng thấy Vu Trường Thanh thở dài nói :
    - Lý thế huynh ! Phải chăng thế huynh có chỗ hoài nghi lão phu ?
    Lý Hàn Thu đáp :
    - Vãn bối có điều chưa rõ.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Điều gì ?
    Lý Hàn Thu đáp :
    - Lão tiền bối nói Thất Độc Giáo là một ban hội tà ác kỳ bí mà mấy năm trước đã bị những tay cao thủ thiên hạ trừ diệt thì sao lại còn người dẫn dụ Quân Trung Phụng gia nhập Thất Độc Giáo ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Cái đó lão phu cũng không hiểu.
    Lý Hàn Thu nói :
    - Nếu Thất Độc Giáo quả như đám tro tàn lại cháy lên thì có giết một Quân Trung Phụng cũng không ngăn cản được họ mà còn làm mất manh mối để điều tra.
    Vu Trường Thanh gật đầu mỉm cười nói :
    - Thế huynh nói cũng có lý.
    Lý Hàn Thu lại nói :
    - Vãn bối nghĩ rằng giết y đi không bằng tìm cách thuyết phục để y bỏ chổ tối ra chổ sáng.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Lời nghị luận của thế huynh thật hơn người một bậc. Nhưng đối với Thất Độc Giáo thì không được đâu.
    Lý Hàn Thu nói :
    - Xin lão tiền bối cho nghe lời cao kiến.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Thất Độc Giáo nuôi độc vật để làm điều tàn ác khác với nhân vật võ lâm chúng ta. Hơn nữa tâm trí và hành động người giáo phái này của họ không thể theo thường tình...
    Lý Hàn Thu ngắt lời :
    - Theo ý lão tiền bối thì nhất định phải giết Quân Trung Phụng hay sao ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Xem chừng Lý thế huynh chưa tin lời lão phu lắm. Thử hỏi con người hàng ngày phải lấy máu tươi để nuôi độc vật thì tâm trí người đó còn theo thường tình được sao ?
    Lý Hàn Thu sửng sốt đáp :
    - Cái đó thực là đáng sợ.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Lão phu tự tin định lực của mình đã đến một trình độ nào rồi nhưng cứ mỗi ngày lấy mũi kim đâm vào cổ tay để lấy máu tươi nuôi độc vật thì lão phu không làm được.
    Lý Hàn Thu thở dài nói :
    - Đúng là khó có người nhẫn nại được đến thế.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Chỉ có hai hạng người là làm được chuyện đó.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Hai hạng người nào ?
    Vu Trường Thanh nói :
    - Hạng người thứ nhất là để chịu hết mọi nỗi cay đắng hành hạ, trong lòng chứa đầy cừu hận. Hạng người thứ hai là quân đại gian đại ác, trong lòng có cuộc mưu đồ ghê gớm thì mới đủ sức nhẫn nại để làm việc này.
    Lý Hàn Thu nói :
    - Vãn bối có điều chưa rõ là giống độc vật kia bỏ vào trong cái hộp bằng nắm tay mà nuôi được thì thân hình nó nhỏ bé nhưng nọc độc vô cùng. Hễ cắn vào ai một cái là người đó phải chết ngay không còn nghi ngờ gì nữa. Có điều nó cắn vào tay cao thủ võ lâm đâu phải chuyện dễ dàng được ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Lão phu đã gặp người Thất Độc Giáo rồi, nhưng chưa được thấy chúng thả độc vật ra bằng cách nào ? Có điều theo trí tưởng tượng suy xét thì độc vật kia mau lẹ phi thường.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Vãn bối nghĩ rằng dù có mau lẹ đến đâu cũng chỉ như ám khí bay đi là cùng chứ gì ?
    Vu Trường Thanh khó nỗi trả lời. Lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
    - Nhất định bên trong còn có điều ảo diệu, nhưng bọn ta không biết được mà thôi.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Sao lão tiền bối không hỏi thử Quân cô nương coi ?
    Vu Trường Thanh hỏi lại :
    - Hỏi y ư ?
    Lý Hàn Thu đáp :
    - Phải rồi ! Chúng ta mời y tới nói rõ nội tình. Nếu y định xử dụng độc vật hại người thì chúng ta phải nghiêm mật phòng bị hay muốn chế phục y cũng chẳng khó gì. Khi đó mình có giết y, y cũng đã hiểu rõ lý do, dầu chết cũng không oán hận.
    Vu Trường Thanh lắc đầu nói :
    - Cái đó... nguy hiểm vô cùng !
    Lý Hàn Thu chau mày hỏi :
    - Lão tiền bối đối với độc vật kia dường như úy kỵ lắm thì phải ?
    Vu Trường Thanh nói :
    - Lão phu tuy tham dự vào việc tiêu diệt Thất Độc Giáo, mà chưa được thấy người giáo phái này xử dụng độc vật hại người thế nào. Lão phu từng nghe một ông bạn cố tri nói chuyện thì giống độc vật linh thông hại người kia dường như không cần phải người phóng ra...
    Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
    - Nếu chúng ta dùng lời nói bức bách y phải ra tay, thì lão tự tin trong bọn ba người chúng ta đây y chưa gia hại lão phu ngay.
    Lý Hàn Thu nói :
    - Vãn bối cũng biết rằng trong ba người chúng ta đây dĩ nhiên Quân cô nương sẽ gia hại vãn bối trước tiên. Có điều vãn bối không tin rằng con trùng độc lại mau lẹ hơn ám khí được.
    Tần Nhi nói :
    - Sư phụ ! Lý tướng công nói thế cũng phải. Nếu trước khi sư phụ rời khỏi nơi đây, chúng ta không tìm cách hạ sát Quân Trung Phụng thì sau khi sư phụ đi rồi bọn đệ tử sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn. Người ta thường nói " Đao thương dễ tránh, ám tiến khó phòng". Nếu quả Quân cô nương nuôi độc vật thông linh chờ sư phụ đi rồi mới ngấm ngầm xử dụng há chẳng đáng sợ ư ?
    Vu Trường Thanh trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lý Hàn Thu bằng vẻ mặt nghiêm nghị nói :
    - Tình trạng Quân Trung Phụng thật là đáng thương, y bơ vơ đau khổ lại không nơi nương tựa. Đáng tiếc cho cái tài trí y vào hạng thượng thặng, nên lão phu đã tưởng gây dựng cho y thành một nhân vật nổi danh và hữu ích để khỏi mai một con người tài hoa tuyệt thế. Nhưng y chìm đắm vào Thất Độc Giáo, lão phu không thể hộ vệ y được nữa. Lý thế huynh nếu cần thì giết y đi ! Tuy đó là một việc đáng tiếc, nhưng so với chuyện để Thất Độc Giáo ngóc đầu dậy tìm hại võ lâm thì còn nguy hiểm hơn nhiều. Khi cần lão phu sẽ giúp thế huynh để hạ thủ.
    Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng :
    - Xem chừng Thất Độc Giáo rất là tàn ác nên Vu Trường Thanh thương Quân Trung Phụng đến thế mà lúc này lão nhất định phải giết nàng.
    Bỗng thấy Vu Trường Thanh đứng dậy ra khoang thuyền. Sau một lát lão trở gót quay vào, đồng thời ngó thấy Lý Hàn Thu và Tần Nhi nói :
    - Các vị chuẩn bị đi !
    Tần Nhi gật đầu đáp :
    - Bọn đệ tử dĩ nhiên lúc nào cũng sẳn sàng. Sư phụ bất tất phải nhọc lòng.
    Bỗng thấy Vu Trường Thanh mở rương gỗ ra lấy một vật thủ vào tay áo rồi đậy nắp lại.
    Lý Hàn Thu thấy Vu Trường Thanh ra chiều thận trọng, chàng cũng không dám khinh địch liền cầm thanh trường kiếm để vào chỗ thuận tiện đặng lúc cần đến lấy cho mau chóng.
    Sau một lúc bỗng nghe thanh âm của Quân Trung Phụng cất lên hỏi :
    - Phải chăng sư phụ muốn kiếm đệ tử.
    Vu Trường Thanh ừ một tiếng đáp :
    - Ngươi hãy vào đây !
    Quân Trung Phụng đẩy cửa bước vào. Nàng thi lễ cùng Vu Trường Thanh trước rồi đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu và Tần Nhi thủng thẳng hỏi :
    - Sư phụ vời đệ tử đến có điều chi dạy bảo ?
    Vu Trường Thanh nói :
    - Ngươi hãy đưa cổ tay trái cho ta coi !
    Quân Trung Phụng biến sắc, muốn nói lại thôi. Y từ từ đưa cổ tay trái ra.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Ngươi hãy vén tay áo lên.
    Quân Trung Phụng theo lời kéo tay áo lên. Quả nhiên nước da trắng như tuyết có nhiều kim châm.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Cô nương hãy ngồi xuống đây. Lão phu có điều muốn thỉnh giáo.
    Quân Trung Phụng kéo tay áo xuống rồi từ từ n gồi vào chiếc ghế gổ bên cạnh nói :
    - Sư phụ có điều chi xin cứ dạy bảo.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Cổ tay cô nương có rất nhiều vết kim châm như vậy là vì lẽ gì?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đệ tử châm mạch lấy huyết.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Lấy huyết làm chi ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đệ tử nuôi một giống độc vật nhỏ bé bằng huyết của đệ tử. Vì thế mà mỗi ngày phải cho nó ăn một chút mới được.
    Ba người không ngờ Quân Trung Phụng lại thản nhiên thừa nhận ai nấy đều ngẩn mặt ra.
    Vu Trường Thanh khẻ đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
    - Cô nương nuôi thứ động vật gì vậy ?
    Quân Trung Phụng trầm ngâm đáp :
    - Xem chừng sư phụ đã biết chuyện bí mật của đệ tử rồi.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Vì vậy mà lão phu hy vọng cô nương thực kể rõ nội tình.
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đệ tử không dám lừa gạt sư phụ.
    Vu Trường Thanh vẻ mặt nghiêm nghị nói :
    - Hay lắm ! Cô nương thử nói nghe.
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đó là một con nhện độc.
    Vu Trường Thanh ủa lên một tiếng rồi hỏi :
    - Nhện độc ư ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đúng thế ! Chính là con nhện độc.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Cô nuôi con nhện độc này để làm gì ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đệ tử dùng nó làm phương tiện tự vệ.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Sao cô nương lại phải lấy máu tươi của mình để nuôi nó ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Để cho nó có linh tính.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Cô nương là đệ tử dưới trướng Thất Độc Giáo phải không ?
    Quân Trung Phụng lắc đầu đáp :
    - Nếu đệ tử đã có sư môn thì đâu đến nỗi lâm vào cảnh ngộ lênh đênh thê thảm thế này.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Nếu cô nương không phải là đệ tử Thất Độc Giáo thì ai dạy cách nuôi vật kỳ độc này ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đệ tử không phải là môn hạ Thất Độc Giáo mà cũng không biết trên thế gian có giáo phái này. Đệ tử nuôi độc vật theo phương pháp trong một cuốn sách...
    Vu Trường Thanh ngắt lời :
    - Sách gì ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Cuốn sách này đã rách mất bìa, vì thế mà đệ tử không hiểu là sách gì. Trong sách ghi chép rất nhiều phương pháp kiềm chế độc vật. Nguyên đệ tử rất sợ độc vật không dám thí nghiệm. Sau đệ tử lớn lên mới có gan dạ liền thử chơi một lần. Ngờ đâu trăm lần thí nghiệm trúng cả trăm. Từ đó trở đi thành ra mạnh dạn...
    Nàng giơ tay vuốt mớ tóc xinh đẹp, thở dài nói tiếp :
    - Đệ tử thấy những điều trong sách chép rất linh nghiệm rồi dần dần đi đến chỗ tin sách. Sau cùng đệ tử bắt được một con nhện kỳ độc liền nuôi nó theo phương pháp trong sách.
    Vu Trường Thanh vẻ mặt hoà hoãn lại đôi chút, chậm rãi nói :
    - Cuốn sách đó đâu rồi ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Hiện đệ tử cất ở trong phòng.
    Vu Trường Thanh gật đầu nói :
    - Con nhện độc này cô nương nuôi được bao lâu ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Hơn ba tháng nay.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Dù cô nương có nuôi độc vật hộ thân cũng chẳng nên lấy máu mình cho nó ăn.
    Quân Trung Phụng ngẫm nghĩ rồi nói :
    - Theo sách chép thì nếu nuôi nó bằng máu tươi của mình hơn với vật khác dần dần khiến cho nó biến thành linh tính và thành một vật độc nhất trong các chất độc.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Thế ra ban đầu phải trãi qua một thủ tục rất phức tạp phải không?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Đúng thế ! Muốn cho nó thành một vật cực độc thì trước hết là phải cho nó ăn bảy chất độc. Nhưng đây không phải là chuyện dễ. Chỉ một thứ chất độc làm cho nó bị thương là bao nhiêu công phu lúc trước đều hủy hết.
    Vu Trường Thanh ngẩn người ra hỏi :
    - Con nhện độc cô nuôi đó đã ăn mấy thứ độc rồi ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Mới được bốn thứ, còn phải ba thứ nữa mới thành công hoàn toàn.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Đáng tiếc là trên thuyền này không tìm được độc vật mà có lẽ chúng ta còn phải ở đây một thời gian khá lâu.
    Quân Trung Phụng nói :
    - Cái đó cũng không nhất định. Ở dưới nước thường cũng có nhiều độc vật.
    Vu Trường Thanh hỏi :
    - Sau khi con nhện ăn đủ bảy thứ chất độc rồi hình thù nó ra làm sao ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Nó vẫn giữ nguyên hình thể con nhện. Có điều trong mình đã tác hợp bảy chất độc nên nó phình to ra hay thu nhỏ lại cũng được.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Con nhện ăn bảy chất độc có tránh được đao kiếm không ?
    Quân Trung Phụng đáp :
    - Trong sách không thấy nói tới chuyện này, nhưng tại hạ chắc là không được.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Nếu nó không tránh được đao kiếm thì người ta chỉ việc vung kiếm tới chém nó chết. Vậy cô nương nuôi nó khó nhọc có được ích gì ?
    Quân Trung Phụng ngẫm nghỉ rồi đáp :
    - Nếu nó đã thành linh tính thì chắc giết nó không phải là chuyện dễ.
    Lý Hàn Thu lắc đầu cười nói :
    - Cái đó khó tin lắm.
    Quân Trung Phụng nói :
    - Trong sách nói vậy. Còn việc có linh nghiệm hay không tại hạ cũng chẳng rõ.
    Lý Hàn Thu hỏi :
    - Con nhện cô nương nuôi dưỡng bây giờ đã thành linh tính chưa?
    Quân Trung Phụng lạnh lùng hỏi lại :
    - Lý tướng công cảm thấy chuyện này rất trọng yếu đối với tướng công phải không ?
    Lý Hàn Thu chưng hửng đáp :
    - Tại hạ không quan niệm gì đến chỗ trọng yếu của độc vật hết.
    Vu Trường Thanh khẻ thở dài nói :
    - Trọng yếu lắm chứ ! Sở dĩ Thất Độc Giáo chưa gây thành sóng gió trên chốn giang hồ vì bị bọn lão phu phát giác sớm quá. Mới một phen cử động đã tiêu diệt bọn họ. Đó là cái may cho đồng đạo võ lâm. Lão phu biết rõ vụ này lợi hại lắm.
    Quân Trung Phụng thở dài nói :
    - Đệ tử nuôi độc vật này chỉ vì tính hiếu kỳ. Vả lại tự biết mình võ công kém cõi, chẳng có cách nào tự bảo vệ nên mấy năm qua bao lần lâm vào tình trạng hiểm nghèo. Đệ tử chắc rằng mình nuôi độc vật này ít ra cũng tự vệ thêm vững vàng một chút.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Ban đầu lão phu tưởng cô nương ở Thất Độc Giáo nên rất lo.
    Ban hội này ngóc đầu dậy thì thật là mối nguy lớn trên chốn giang hồ. Bây giờ nghe cô nương nói lão phu mới yên lòng. Có điều bọn tà ác vẫn có một lực lượng để dẫn dụ người chìm đắm vào vũng nước xoáy. Ý định nuôi độc vật đầu tiên chỉ là đệ bảo vệ bản thân mình, nhưng rồi sau đi đến chỗ dùng nó để hại người và bất giác thành truyền nhân của Thất Độc Giáo.
    Quân Trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
    - Theo ý sư phụ thì nên thế nào ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Lão phu có một biện pháp nói ra không hiểu cô nương có ưng chăng ?
    Quân Trung Phụng nói :
    - Sư phụ thử nói cho đệ tử nghe.
    Vu Trường Thanh nói :
    - Liệng hộp ngọc xuống sông và đốt độc kinh đi.
    Quân Trung Phụng nói :
    - Sư phụ ! Sư phụ có thể dành cho đệ tử một thời gian là một ngày một đêm để đệ tử nghĩ kỹ lại được chăng ?
    Vu Trường Thanh đáp :
    - Hài tử ! Nếu ngươi nhận thấy lời ta nói không lầm thì nên phế bỏ việc nuôi độc vật.
    Quân Trung Phụng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
    - Việc quá khứ đệ tử đã trình bày với sư phụ rồi. Nhưng còn việc sau này đệ tử có vĩnh viễn đi theo sư phụ được chăng ?
    Vu Trường Thanh ngập ngừng đáp :
    - Cái đó...
    Quân Trung Phụng nói :
    - Chắc không được phải không ? Nếu thế thì đệ tử phải tìm lấy phương pháp tự vệ. Khi nào không thể cùng người kháng cự, ít ra đệ tử còn dùng độc vật cho nó cắn lại mình chết quách đi cho rồi...
    Nàng giơ tay lên vuốt mái tóc. Hai hàng châu lệ từ từ nhỏ xuống.
    Nàng nói tiếp :
    - Song thân đệ tử làm ác đã nhiều để tội cho con. Anh hùng thiên hạ chẳng có ai đồng tình. Thường khi họ còn lấy việc hành hạ tấm thân bồ liễu làm khoan khoái nữa. Có đúng là thế không?
    Vu Trường Thanh nói :
    - Hỡi ơi ! Hài tử ! Ngươi suy nghĩ quá nhiều.
    Quân Trung Phụng nói :
    - Đó đều là những việc mà đệ tử đã trãi qua. Đệ tử tưởng khắp thiên hạ khó tìm được người thứ hai trong vòng một năm đã gặp bấy nhiêu chuyện bi thảm...
    Vu Trường Thanh nhẹ buông tiếng thở dài nói :
    - Hài tử ! Ít ra còn có lão phu tận lực giúp đỡ ngươi.
    Quân Trung Phụng nói :
    - Vì thế mà đệ tử cảm kích sư phụ vô cùng !
    Vu Trường Thanh nói :
    - Cảm kích hay không cũng chẳng ích gì. Lão phu chỉ muốn khuyên nhủ ngươi đừng để sa chân vào vũng nước xoáy là hơn...
    Quân Trung Phụng nói :
    - Đệ tử biết rồi. Đây chỉ vì lòng tốt mà sư phụ lo cho đệ tử. Có điều đệ tử xin sư phụ rộng cho một ngày để suy nghĩ.
    Vu Trường Thanh biến sắc hỏi :
    - Ngươi có biết vì lẽ gì mà thu lưu ngươi không ?
    Quân Trung Phụng trầm ngâm một chút rồi lắc đầu đáp :
    - Chính ra đệ tử đã biết, nhưng sư phụ hỏi nhiều thành rối trí.

Xem Tiếp Chương 136Xem Tiếp Chương 179 (Kết Thúc)

Thất Tuyệt Ma Kiếm
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Xem Tập 82
  » Xem Tập 83
  » Xem Tập 84
  » Xem Tập 85
  » Xem Tập 86
  » Xem Tập 87
  » Xem Tập 88
  » Xem Tập 89
  » Xem Tập 90
  » Xem Tập 91
  » Xem Tập 92
  » Xem Tập 93
  » Xem Tập 94
  » Xem Tập 95
  » Xem Tập 96
  » Xem Tập 97
  » Xem Tập 98
  » Xem Tập 99
  » Xem Tập 100
  » Xem Tập 101
  » Xem Tập 102
  » Xem Tập 103
  » Xem Tập 104
  » Xem Tập 105
  » Xem Tập 106
  » Xem Tập 107
  » Xem Tập 108
  » Xem Tập 109
  » Xem Tập 110
  » Xem Tập 111
  » Xem Tập 112
  » Xem Tập 113
  » Xem Tập 114
  » Xem Tập 115
  » Xem Tập 116
  » Xem Tập 117
  » Xem Tập 118
  » Xem Tập 119
  » Xem Tập 120
  » Xem Tập 121
  » Xem Tập 122
  » Xem Tập 123
  » Xem Tập 124
  » Xem Tập 125
  » Xem Tập 126
  » Xem Tập 127
  » Xem Tập 128
  » Xem Tập 129
  » Xem Tập 130
  » Xem Tập 131
  » Xem Tập 132
  » Xem Tập 133
  » Xem Tập 134
  » Đang Xem Tập 135
  » Xem Tiếp Tập 136
  » Xem Tiếp Tập 137
  » Xem Tiếp Tập 138
  » Xem Tiếp Tập 139
  » Xem Tiếp Tập 140
  » Xem Tiếp Tập 141
  » Xem Tiếp Tập 142
  » Xem Tiếp Tập 143
  » Xem Tiếp Tập 144
  » Xem Tiếp Tập 145
  » Xem Tiếp Tập 146
  » Xem Tiếp Tập 147
  » Xem Tiếp Tập 148
  » Xem Tiếp Tập 149
  » Xem Tiếp Tập 150
  » Xem Tiếp Tập 151
  » Xem Tiếp Tập 152
  » Xem Tiếp Tập 153
  » Xem Tiếp Tập 154
  » Xem Tiếp Tập 155
  » Xem Tiếp Tập 156
  » Xem Tiếp Tập 157
  » Xem Tiếp Tập 158
  » Xem Tiếp Tập 159
  » Xem Tiếp Tập 160
  » Xem Tiếp Tập 161
  » Xem Tiếp Tập 162
  » Xem Tiếp Tập 163
  » Xem Tiếp Tập 164
  » Xem Tiếp Tập 165
  » Xem Tiếp Tập 166
  » Xem Tiếp Tập 167
  » Xem Tiếp Tập 168
  » Xem Tiếp Tập 169
  » Xem Tiếp Tập 170
  » Xem Tiếp Tập 171
  » Xem Tiếp Tập 172
  » Xem Tiếp Tập 173
  » Xem Tiếp Tập 174
  » Xem Tiếp Tập 175
  » Xem Tiếp Tập 176
  » Xem Tiếp Tập 177
  » Xem Tiếp Tập 178
  » Xem Tiếp Tập 179
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác