Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Đạo Ma Nhị Đế Tác Giả: Trần Thanh Vân    
Tiền Là Trên Hết

    Tiếp theo đó một đoàn người gồm đủ nam nữ, cầm đuốc, cầm côn, vừa hét la vừa kéo tới rần rần. Nếu nhìn kỹ một chút, hẳn nhận ra những người đó bước chân rất nặng, thân hình chậm chạp, đúng là không biết võ công rồi.
    Một người kêu lên:
    - Con ơi! Con chết rất thảm thương!
    Từ trong đoàn, một phụ nhân dáng nông dân, tác độ bốn mươi chập choạng rời đám đông bước tới. Bà ôm đứa bé, ghì vào lòng rồi gào lên:
    - Con ơi là con ơi!
    Đứa bé bị Triệu Sĩ Nguyên điểm huyệt phải qua nửa khắc thời gian huyệt đạo tự giải khai, nó mới hồi tỉnh. Trước khi tỉnh lại, nó bất động như đã chết rồi. Phụ nhân tưởng nó đã chết thật sự, nên khóc kể thảm thiết. Mặc bà khóc, nó chẳng có phản ứng nào cả, thành thử bà đinh ninh nó chết thật rồi.
    Triệu Sĩ Nguyên và Thư Tiếu Thiên dù là bậc đại anh hùng, cũng không dằn nổi xúc động trước cái khổ từ biệt.
    Bọn người đó lại bao vây Triệu Sĩ Nguyên và Thư Tiếu Thiên, chừng như họ cho hai người là thủ phạm.
    Rồi họ hét lên:
    - Đánh! Đánh chết cái bọn hung giết người!
    Những người còn niên thiếu, huyết khí phương cương, hung hăng hơn, vung côn, vung cuốc, đánh bừa vào bọn Triệu Sĩ Nguyên tám người.
    Hại đệ tử Cái Bang nổi giận quát to:
    - Các ngươi dám động thủ à?
    Cả hai vọt tới, vung tay một loạt, đoạt ba chiếc cuốc, bốn ngọn côn, lại điểm huyệt ba đại hán. Bọn người còn lại lùi ra ở ngoài xa hơn trượng. Nhưng họ lùi ra chẳng phải để im lặng nhìn, họ càng gào to:
    - Giết người! Giết người!
    Hai đệ tử Cái Bang nào có ý giết người, chẳng qua bọn thôn dân không biết võ công, nên sợ hãi mà la lên như vậy. Tuy nhiên, Thư Tiếu Thiên cùng gọi họ trở lại, đừng làm cho đám người đó quá sợ.
    Triệu Sĩ Nguyên qua phút giây xúc động, đã bình tịnh lại rồi. Chừng như chàng đã hiểu rõ sự tình, nên không tỏ vẻ gì bối rối như bọn Cái Bang.
    Thư Tiếu Thiên dùng pháp truyền âm nhập mật, thốt với Triệu Sĩ Nguyên:
    - Thiếu lệnh chủ hãy giải huyệt cho đứa bé đi. Nó tỉnh lại rồi là khỏi phải phí công phân trần.
    Triệu Sĩ Nguyên đáp lửng lờ:
    - Thật vậy chăng?
    Chàng bước về phía phụ nhân.
    Thiếu phụ thấy chàng bước tới lại càng ôm chặt đứa bé, vừa khóc to vừa hét:
    - Bước đi nơi khác! Tôi không cho các người lại gần!
    Triệu Sĩ Nguyên ngầm phóng Vô Vi chỉ điểm thêm mấy huyết đạo nữa trên mình đứa bé, nó sẽ mê mang thêm mấy khắc thời gian nữa. Rồi chàng lắc đầu lùi như vâng lời thiếu phụ.
    Thư Tiếu Thiên thở dài, thốt:
    - Xem ra chúng ta phải chậm hành trình lại một khắc, chờ cho đứa bé tỉnh lại rồi để chứng minh là chúng ta không có ác ý!
    Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
    - Đã chắc gì trong một khắc mà nó tỉnh lại!
    Thư Tiếu Thiên giật mình:
    - Thiếu lệnh chủ đã phát hiện ra điều gì lạ?
    Triệu Sĩ Nguyên đảo mắt nhìn khắp bọn nông dân đó một lượt, đoạn hỏi:
    - Tiền bối không thấy họ đến đây hết sức kỳ quái sao?
    Thư Tiếu Thiên tỉnh ngộ:
    - Đúng rồi! Từ lúc đứa bé bị xe đụng, chúng ta không thấy một bóng người quanh đây!
    Thế tại sao bọn này lại biết được đứa bé bị tai nạn mà đến kịp thời quá!
    Đoạn lão suy đoán:
    - Có thể là có người nào đó ở xa xa trông thấy sự tình, song chúng ta đông người, kẻ đó không dám đến gây sự, nên ước hội một số nhiều, sau đó mới dám kéo đến!
    Triệu Sĩ Nguyên đưa tay chỉ về phía xa xa bảo:
    - Tiền bối xem kìa! Bọn lính tráng nha môn cũng đến nhanh không kém!
    Thư Tiếu Thiên nhìn ra ạ lên một tiếng:
    - Thiếu lệnh chủ muốn nói là có người cố ý gây ra cớ sự này, làm cho chúng ta phải phiền phức với pháp luật?
    Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
    - Chắc không sai đâu, tiền bối!
    Thư Tiếu Thiên tỏ vẻ không tin:
    - Làm gì có việc đó? Chính đệ tử Cái Bang đánh xe kia còn không biết người trong xe là ai nữa mà! Tại sao có người biết được hành tung của chúng ta.
    Triệu Sĩ Nguyên lại nhắc:
    - Thế tiền bối quên rằng thời thường chúng ta có xuống xe làm cái việc đại tiểu tiện sao?
    Thư Tiếu Thiên lắc đầu:
    - Cái lý do đó rất mỏng manh! Bởi trước khi xuống xe, chúng ta đã ra lịnh cho bọn đệ tử xa phu đi xa chúng ta kia mà! Vả lại việc đại tiểu tiện cũng chẳng pah?i lâu gì? Có lẽ nào lại tấu xảo đến thế! Vừa xuống xe là bị phát giác ngay à?
    Triệu Sĩ Nguyên đáp:
    - Trên đời này chẳng có việc gì không thể xảy ra cả! Huống chi xe đi quá nhanh, xe không dừng, kiêm trình ngày đêm, phàm kẻ hữu ý hẳn phải lấy làm lạ!
    Thư Tiếu Thiên kêu lên:
    - Thiếu lệnh chủ có cao kiến như vậy, sao chẳng nói ra sớm hơn cho lão phu được biết?
    Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
    - Việc rồi mới biết đó tiền bối ạ! Nào phải là tiên kiến đâu!
    Thư Tiếu Thiên gấp giọng:
    - Bây giờ Thiếu lệnh chủ giải huyệt cho đứa bé đi! Còn bọn nha lại kia cứ để cho lão phu ứng phó!
    Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
    - Muộn rồi! Chúng sắp đến nơi kìa, tiền bối không thấy sao?
    Đúng lúc đó có tiếng quát vang dội:
    - Kẻ nào giết người? Sao chưa bó tay cho bọn ta đưa về công môn?
    Chúng vẹt bọn thôn dân ra, nghênh ngang bước vào. Tên đi đầu cầm một thiết luyện, trước hết bước về phía hai gã phu xa.
    Trong tám người thì bọn Triệu Sĩ Nguyên và Tứ Khuyết mặc y phục tươm tất hơn hết, nhờ thế mà phong thái của họ sáng chói hơn. Còn bọn Thư Tiếu Thiên thì trang phục theo Cái Bang, nên có vẻ hèn hạ hơn. Do đó bọn công sai thấy bọn Thư Tiếu Thiên dễ hung hiếp hơn bọn Triệu Sĩ Nguyên nên chúng tìm chỗ để dễ hống hách trước.
    Hai đệ tử đánh xe thấy bọn công sai vô lý quá không chịu hỏi han gì cả, cứ áp lại bắt người, bất giác nổi giận nạt lớn:
    - Cái bọn chó săn này muốn làm gì chứ?
    Cả hai vươn tay ra chụp mỗi người một chiếc thiết luyện.
    Hai tên công sai phẫn nộ, hét:
    - Loài cường đạo định phản quốc pháp à?
    Chúng giật thiết luyện, song giật thế nào nổi? Cả hai sợ hãi, biết gặp phải tay không vừa. Sáu tên công sai khác thấy thế, bao vây hai đệ tử Cái Bang.
    Rồi cùng nhau quát lớn:
    - Phản rồi! Phản rồi! Chúng ta cứ đập chết hai tên phản loạn đó đi!
    Hai đệ tử Cái Bang lạnh lùng thách:
    - Việc nào không sợ chết cứ vào mà đập!
    Cả hai cùng co tay rồi cùng đẩy ra, hai tên công sai đầu tiên bị bắn ra xa ngoài một trượng. Đoạn, họ vung hai thiết luyện, theo thế Hoành Tảo Thiên Quân, quét vào sáu tên công sai kia.
    Bọn công sai hoàng hồn, lùi gấp ra xa. Chúng là những tên dựa oai, nương thế, nào có tài nghệ gì, làm sao chúng chống cự nổi hai đệ tử Cái Bang vốn là cao thủ? Hai đệ tử chỉ dọa cho chúng sợ, đánh ra xa xa, chứ không dám đánh ai trọng thương cả. Bở Thư Tiếu Thiên đang có mặt, khi nào họ dám hành hung?
    Công sai lùi ra rồi, họ đứng nguyên tại chỗ, cười lạnh nhìn chúng.
    Bây giờ cái khí thế của bọn công sai đã bị hạ rồi, Triệu Sĩ Nguyên mới bật cười lạnh, bước tới.
    Chàng quan sát bọn công sai từ đầu đến chân một lúc lâu, đoạn hừ một tiếng hỏi:
    - Các vị muốn gì?
    Phong thái bất phàm, khẩu khí lại cao cách, chàng có cái chất nhà quan quá! Và còn ai không tin chàng là một công tử, con trai của một đại thần? Tám tên công sai sững sờ, không biết phải đáp làm sao. Lâu lắm, chúng mới điểm một nụ cười, và nụ cười đó rất cần để vuốt ve cái người mà chúng chẳng dám chạm đến.
    Tên chỉ huy thấp giọng thốt:
    - Bọn tiểu nhân đâu dám làm gì! Bất quá nghe nói ở đây có xảy ra vụ giết người, vì bổn phận nên bọn tiểu nhân phải đến tận nơi, thành thử xúc phạm đến công... lão gia! Hắn muốn dùng hai tiếng công tử, song lại thấy hai tiếng đó không đủ nghĩa để diễn đại cái ý thù phụng, nên đổi lại bằng hai tiếng lão gia! Chưa hết, hắn qua lại, lấy mắt ra hiệu cho bảy tên kia, đoạn cùng hướng về bọn nông dân, quát:
    - Các ngươi đáng ghét thật! Dám tụ họp bày điều vu oan giá họa cho ngươi. Có chạy nhanh đi không, hay là còn chờ bọn ta đánh đuổi?
    Bọn nông dân hoảng sợ, quay mình phóng chân chạy tán loạn. Không một người nào đứng lại, phân trần, chừng như sau lưng họ có kẻ chủ sử.
    Chỉ có mẹ của đứa bé ở lại đó, bà ta cứ khóc cứ gào thê thảm quá chừng.
    Tên chỉ huy bọn công sai hướng qua Triệu Sĩ Nguyên, ấp úng:
    - Lão gia!... Chỉ sơ... đứa bé chết luôn!... Bọn tiểu nhân làm sao... phúc báo với thượng cấp?... Xin lão gia dạy bảo cho!
    Đền bù thiệt hại?
    Không tiền thì mạng đền mạng, có tiền thì chuộc mạng được như thường. Đồng tiền che đậy mọi tội lỗi.
    Triệu Sĩ Nguyên cười nhạt, hiểu rõ tên công sai muốn gì.
    Nhưng chàng lờ đi, ngẩng mặt lên không, nhìn mây bay, không đáp. Thư Tiếu Thiên thấy việc lớn đã biến thành việc nhỏ, và việc nhỏ cũng sắp tiêu tan, muốn tranh thủ thời gian, vội truyền âm với Triệu Sĩ Nguyên:
    - Nhân cơ hội này, đưa cho chúng một số tiền, rồi Thiếu lệnh chủ giải huyệt cho đứa bé, nói rõ tình hình cho chúng biết, an ủi thiếu phụ mấy tiếng, để mình còn lên đường chứ, Thiếu lệnh chủ!
    Lão sợ Triệu Sĩ Nguyên không đồng ý, nháy mắt ra hiệu cho hai đệ tử, hét:
    - Vào xe, lấy cái gì mang ra cho lão phu!
    Bây giờ trông lão có oai quá, bọn công sai kinh hãi, thầm nghĩ:
    - Cái lão này ăn mặc thì giống ăn mày, mà con người lại có thừa oai khí! Hẳn là một tay có máu mặt cải dạng chắc! Cũng may mà bọn ta chưa làm gì quá đáng, đắc tội với lão!
    Hai đệ tử dựng đứng cỗ xe lại như cũ, rồi lấy ra một bao nhỏ.
    Thư Tiếu Thiên tiếp lấy chiếc bao trao cho bọn công sai, điểm một nụ cười thốt:
    - Các vị tận khổ quá, xin nhận vật này gọi là trà nước đãi các vị để làm quen!
    Tên chỉ huy cười híp mát, tiếp liền, nói mấy tiếng đưa đẩy cho qua. Bao thì nhỏ song nặng quá, ít nhất cũng trên mười cân, hắn suýt vuột tay buông rơi xuống đất.
    Nặng mà nhỏ thì hẳn là bạc rồi!
    Suy nghĩ sao chẳng rõ, bỗng hắn đặt chiếc bao xuống đất, rồi sụp lạy thốt:
    - Tiểu nhân nhớ ra rồi! Lão gia định vi hành đến quan phủ của bọn tiểu nhân! Cái bọn dân ngu này đáng ghét quá, chẳng biết trời đất là gì, dám xúc phạm đến lão gia!
    Chẳng qua, nhận của rồi hắn phải bịa một câu, mượn cái oai của quan phủ, khuất lấp sự thiện tự của hắn. Hắn không muốn cho thiếu phụ nóng lòng vì con đã chết, quyết sanh sự với chúng. Trong dân gian còn ai không ngán các vị quan địa phương!
    Bỗng Triệu Sĩ Nguyên ngưng nhìn mây, quát khẽ:
    - Đừng làm kinh động đến thiếu phụ đó! Việc chi đã có bổn công tử đảm đương, các vị hãy yên tâm.
    Tên công sai cười hì hì, đáp:
    - Làm gì bọn tiểu nhân dám để cho công tử phải nhọc? Cái bọn dân ngu đó cứ cho chúng chút ít tiền là việc lớn đến đâu cũng tiêu tan! Công tử cứ để cho bọn tiểu nhân dàn xếp.
    Triệu Sĩ Nguyên quắc mắt lạnh lùng thốt:
    - Nhân mạng là điều hệ trọng, các vị nói nghe dễ dàng quá!
    Tên công sai lại cười:
    - Không dễ cũng phải dễ! Để của có lợi cho họ, chứ khó cũng chẳng làm chi được ai, trái lại họ còn bị nguy nữa là khác! Công tử cứ yên trí! Có tiểu nhân đây, thì mọi việc phải êm xuôi!
    Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
    - Bổn công tử muốn đưa nội vụ đến quan!
    Tên công sai thấp giọng:
    - Công tử không sợ phiền phức sao?
    Triệu Sĩ Nguyên vụt vỗ tay lên đầu gã công sai, cười lớn:
    - Việc của bổn công tử mà! Ngươi lo ngại làm gì?
    Chàng phân phó hai đệ tử Cái Bang:
    - Vào xe của bổn công tử lấy thêm cái gì nữa đi, biếu các vị này!
    Tên công sai chỉ sợ Triệu Sĩ Nguyên đòi lên quan, là để lấy lại bao tiền, bây giờ lại nghe chàng cho thêm nữa, thì khoái quá chừng bật cười ha hả:
    - Phải đó! Phải đó! Công tử liệu việc rất hợp lý!
    Hắn cứ tán bừa bãi, chứ làm gì hiểu được chủ trương của Triệu Sĩ Nguyên mà dám cho là hợp lý? Vì tham nhủng thành tánh, hắn đâm ra ác luôn, hắn có thể làm gì hơn nữa để mua chuộc bọn Triệu Sĩ Nguyên, biết đâu hắn sẽ không có được thêm một món quà? Cho nên hắn xòe tay, làm cái thế vung đao chém ngang qua! Hắn biểu lộ cái ý trảm thảo phải trừ căn.
    Triệu Sĩ Nguyên thở phào ngao ngán cho cái tâm trục lợi của con người.
    Rồi họ chuẩn bị hai cỗ xe, kết lại thành một chiếc cho Triệu Sĩ Nguyên, Thư Tiếu Thiên và mẹ con thiếu phụ.
    Lên xe rồi, Triệu Sĩ Nguyên ngầm điểm huyệt ngủ cho thiếu phụ để bà ta đừng than khóc ầm ĩ mãi.
    Bọn công sai lại tìm mua cho mấy người còn lại mỗi người một con ngựa.
    Xong đâu đấy họ lên đường.
    Họ vượt qua một vùng hoang vắng, bỗng gã công sai đi trước dừng ngựa lại.
    Hắn đến bên cỗ xe, nháy mắt ra hiệu cho Triệu Sĩ Nguyên rồi gọi thiếu phụ:
    - Xuống đây! Bọn ta có việc cần hỏi ngươi.
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười khoát tay:
    - Khỏi cần! Người đã hiểu lầm cái tâm ý của bổn công tử rồi. Bổn công tử thực tình muốn đến quan đối chất.
    Tên công sai sửng sờ, nhếch nụ cười khổ:
    - Tiểu nhân không hiểu nổi công tử rồi.
    Hắn bỏ đi.
    Triệu Sĩ Nguyên vội gọi:
    - Trở lại đây!
    Tên công sai quay nhanh mình trở lại, hỏi:
    - Công tử chịu rồi chứ?
    - Ngươi có thể đáp một câu hỏi của bổn công tử chứ?
    - Về việc chi đó công tử?
    - Tại sao ngươi biết là chúng ta đụng xe làm chết người, chẳng lẽ lại là một cuộc tấu xảo?
    Tên công sai ấp úng:
    - Cái đó... cái đó...
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
    - Cứ nói thực đi, chẳng sao đâu!
    Tên công sai thấp giọng:
    - Có một bằng hữu ước hẹn, bắt một sòng bạc, song đến nơi chẳng gặp ai cờ bạc cả. Bất ngờ lúc đó có người báo tin công tử đụng xe làm chết người.
    Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
    - Rồi các người tin ngay lời người đó vậy sao?
    Tên công sai lộ vẻ khó khăn.
    Triệu Sĩ Nguyên lại lấy thêm mấy lượng bạc, tặng cho hắn đoạn thốt:
    - Cứ nói thực đi bổn công tử sẽ thưởng thêm!
    Tên công sai chớp mắt:
    - Người đó cho tiểu nhân mười lạng bạc.
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười, gật đầu.
    Rồi đoàn người tiến thẳng vào phủ thành.
    Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên thấy thế, đoạn thở dài thốt:
    - Lão phu chẳng rõ tại sao đã biết là có người toan hãm hại, mà Thiếu lệnh chủ lại không tránh cái lưới rập?
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
    - Đó là thủ đoạn dùng thoái làm tiến! Xem thì như thoái, chứ thực là tiến đó tiền bối!

Xem Tiếp Chương 105Xem Tiếp Chương 118 (Kết Thúc)

Đạo Ma Nhị Đế
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Xem Tập 82
  » Xem Tập 83
  » Xem Tập 84
  » Xem Tập 85
  » Xem Tập 86
  » Xem Tập 87
  » Xem Tập 88
  » Xem Tập 89
  » Xem Tập 90
  » Xem Tập 91
  » Xem Tập 92
  » Xem Tập 93
  » Xem Tập 94
  » Xem Tập 95
  » Xem Tập 96
  » Xem Tập 97
  » Xem Tập 98
  » Xem Tập 99
  » Xem Tập 100
  » Xem Tập 101
  » Xem Tập 102
  » Xem Tập 103
  » Đang Xem Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
  » Xem Tiếp Tập 117
  » Xem Tiếp Tập 118
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác