Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Bạch Mã Khiếu Tây Phong Tác Giả: Kim Dung    
    Khi đó mưa đá mỗi lúc một lớn, nàng liền dắt ngựa đi theo cửa sau mà vào, nghe tiếng oang oang của Tô Phổ:
    - Lão bá bá, mưa đá lớn quá, chúng tôi chắc phải đợi thêm một lúc nữa .
    Kế lão đáp:
    - Bình thời mời các vị cũng không đến, để tôi xuống đun một ấm trà.
    Từ khi bọn Tấn Uy tiêu cuộc đến thảo nguyên cướp bóc, người Cáp Tát Khắc cực kỳ thù hận người Hán, tuy Kế lão ở đây đã lâu, người Cáp Tát Khắc lại hiếu khách, không đến nỗi tống cổ ông ra khỏi khu vực của họ, nhưng tất cả đều rất ít lai vãng. Chỉ khi nào có chuyện đại hỉ, người ta mới đến mua rượu của ông, chỉ khi nào gia súc bị bệnh không cách nào trị được, người ta mới đến mời ông chữa giùm. Lều của A Mạn và Tô Phổ lúc ấy lại ở xa, nếu không phải vì trốn bão tuyết, thì có đến mười năm nữa chưa chắc họ đã đến nhà ông một lần.
    Kế lão xuống bếp, thấy Lý Văn Tú mặt mày đỏ gay, đang ngơ ngẩn xuất thần, nói:
    - Ạ.. ngươi về ...
    Lý Văn Tú vội vàng nhảy tới, giơ tay bịt miệng ông lại, ghé tai ông nói thầm:
    - đừng để họ biết cháu đang ở đây .
    Kế lão thấy thật là lạ lùng nhưng cũng gật đầu . Một lúc sau, Kế lão đem rượu sữa dê, nhũ lạc(#5), hồng trà ra để tiếp khách. Lý Văn Tú ngồi bên bếp lửa, văng vẳng nghe thấy tiếng cười nói của Tô Phổ và A Mạn từ nhà trên vọng xuống, khiến một ý nghĩ nàng không sao chế ngự nổi: “Ta muốn ra gặp chàng, nói với chàng vài câu”. Thế nhưng khi nghĩ đến những lời chửi rủa của cha Tô Phổ và cái roi của ông ta, tuy đã mười năm qua nhưng không lúc nào tiếng roi của Tô Lỗ Khắc không vang vang trong đầu nàng.
    Kế lão quay lại bếp, đưa cho nàng một bát trà nóng trộn váng sữa đưa cho nàng, trong ánh mắt đầy vẻ từ ái . Hai người sống chung đã mười năm, thật chẳng khác nào ông nội với cháu gái, hai bên lo lắng cho nhau, người kia suy nghĩ gì trong lòng, người này cũng hiểu được. Tuy nhiên hai người vì không phải là ruột thịt nên không có được cái cảm ứng tương liên như tình ông cháu thực.
    Lý Văn Tú đột nhiên hạ giọng nói:
    - Cháu không thay quần áo, giả làm một thanh niên Cáp Tát Khắc đến nhà xin tránh bão tuyết, ông đừng để lộ ra nhé.
    Không đợi Kế lão trả lời, lẻn qua cửa sau dắt con ngựa trắng, xông vào trong trận bão đang mịt mù trời đất, lặng lẽ đi thật xạ Nàng đi một mạch đến hơn một dặm, mới nhảy lên lưng ngựa chạy một vòng rồi tiến về phía cửa trước. Trong cơn bão, tưởng như mây đen trên trời như sắp ép xuống đầu . Nàng sống nơi Hồi Cương mười hai năm, chưa bao giờ thấy trời đất lại quái lạ đến thế, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội giục ngựa chạy thẳng đến cửa nhà giơ tay gõ, nói tiếng Cáp Tát Khắc:
    - Làm ơn cho vào! Làm ơn cho vào!
    Kế lão mở cửa, cũng dùng tiếng Cáp Tát Khắc hỏi lại:
    - Huynh đệ, cái gì thế?
    Lý Văn Tú nói:
    - Trận bão tuyết này không thể đi được, lão trượng, làm ơn cho tôi tránh gió tuyết ở tôn xứ một lát.
    Kế lão đáp:
    - được chứ, được chứ! Có ai đi ra ngoài mà mang theo nhà mình được đâu . đã có hai người bạn khác cũng đang tránh tuyết trong này rồi . Mời bạn vào đây .
    Nói xong nhường cho Lý Văn Tú tiến vào, lại hỏi:
    - Bạn đi đâu đây ?
    Lý Văn Tú nói:
    - Tôi định đi lên vùng Hắc Thạch, không biết còn bao xả
    Trong bụng nghĩ thầm: “Kế gia gia đóng kịch giỏi lắm, không có chút sơ hở nào”. Kế lão giả vờ kinh ngạc nói:
    - Ối chao, nếu muốn đi Hắc Thạch ư? Thời tiết xấu thế này, hôm nay không thể nào đến được đâu, chi bằng nghỉ lại đây một đêm, sáng mai hãy đi . Chứ không nếu lạc đường thì thật khổ.
    Lý Văn Tú đáp:
    - Thế cũng được.
    Nàng đi vào trong nhà, phủi sạch tuyết bám trên người . Tô Phổ và A Mạn hai người ngồi sánh vai bên một lò sưởi . Tô Phổ cười nói:
    - Huynh đệ, chúng tôi cũng đang tránh tuyết đây, mời lại sưởi chút cho ấm.
    Lý Văn Tú đáp:
    - Vâng, cám ơn bạn.
    Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh ỵ A Mạn mỉm cười chào khách. Tô Phổ không gặp Lý Văn Tú bảy tám năm nay, nàng từ một cô gái nhỏ đã thành một thiếu nữ, lại mặc giả trai, làm sao y còn nhận ra được? Kế lão đem đồ ăn thức uống lên, Lý Văn Tú vừa ăn vừa hỏi tên tuổi ba người, nói mình tên là A Tư Thác, là một mục nhân ở một bộ lạc Cáp Tát Khắc cách đây hai trăm dặm.
    Tô Phổ không ngừng đến bên cửa sổ nhìn ra xem xét bầu trời, thực ra, chỉ cần nghe tiếng gió thổi vào tường, chẳng phải nhìn mây cũng biết được rằng chưa thể lên đường được. A Mạn lo lắng nói:
    - Anh nghĩ gió có thổi bay cái nhà này đi được không?
    Tô Phổ nói:
    - Ta lo là lo tuyết rơi xuống quá nhiều, nóc nhà chịu không nổi . để ta leo lên mái nhà xúc bớt tuyết đi .
    A Mạn nói:
    - đừng để gió thổi anh bay xuống đấy nhé.
    Tô Phổ cười đáp:
    - Dưới đất tuyết đóng dày thế này, dẫu có bị ngã xuống cũng không chết đâu .
    Lý Văn Tú tay run run cầm bát trà, trong đầu bao nhiêu tạp niệm, không biết thế nào cho phảị Người bạn hồi thơ ấu nay ngồi ngay bên cạnh mình, y có thực là không nhận ra mình không? Hay là biết đó mà giả vờ như không biết? Y đã hoàn toàn quên hẳn mình, hay trong lòng vẫn còn nhớ nhung, nhưng không muốn cho A Mạn biết đấy thôi ?
    Trời tối dần, Lý Văn Tú ngồi xa một bên. Tô Phổ và A Mạn tay cầm tay, nho nhỏ truyện trò những câu người ngoài thấy hoàn toàn không ý nghĩa, nhưng đối với một cặp tình nhân thì là những lời dịu dàng ngọt ngào biết bao nhiêu . Ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt hai người khi sáng khi tối .
    đột nhiên, Lý Văn Tú nghe thấy tiếng ngựa đạp trên tuyết, một người đang cưỡi ngựa chạy về hướng căn nhà. Thảo nguyên tuyết đóng đã nhiều, mỗi bước chân ngựa mất rất nhiều hơi sức nên chạy không thể nào nhanh được. Tiếng chân ngựa càng lúc càng gần, Kế lão cũng đã nghe thấy, lẩm bẩm nói:
    - Lại có một người đến tránh bão nữa đây .
    Tô Phổ và A Mạn hoặc chưa nghe thấy, hoặc nghe thấy mà không để ý, hai người vẫn nắm tay nhau, nói chuyện rù rì. Một lúc sau, người cưỡi ngựa đã đến trước cửa, tiếp đến là tiếng đập cửa bình bình bình. Tiếng đập thật là thô bạo, không lễ độ như kẻ đến xin trú ẩn. Kế lão nhíu mày, đi ra mở cửa . Chỉ thấy một gã cao to mặc áo da cừu, mặt đầy râu ria, bên hông đeo một thanh trường kiếm, lớn tiếng nói:
    - Bên ngoài gió tuyết lớn quá, ngựa chạy không nổi .
    Giọng nói tiếng Cáp Tát Khắc chưa sõi, mắt gườm gườm, nhìn những người trong nhà như dò xét. Kế lão đáp:
    - Mời vào trong uống một chén rượu .
    Nói xong bưng một chén rượu đưa cho ỵ Người kia uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cởi áo ngoài ra, thấy hai bên hông đeo hai thanh đoản kiếm sáng lấp loáng. Một thanh kiếm cán màu vàng, một thanh kiếm cán màu bạc.
    Lý Văn Tú vừa nhìn thấy hai thanh tiểu kiếm trong lòng chấn động, cổ họng dường như có vật gì chặn lại, mắt hoa lên, nghĩ thầm: “đây là song kiếm của mẹ ta”. Khi Kim Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử chết đi, Lý Văn Tú tuy còn nhỏ, nhưng đôi kiếm này nhận biết ngay, không thể nào lầm được. Nàng đưa mắt liếc nhìn gã kia, nhận ra ngay, gã chính là một trong ba người thủ lãnh năm xưa chỉ huy cả bọn đuổi theo truy sát cha mẹ nàng. Tuy đã mười hai năm qua, tướng mạo nàng đã hoàn toàn đổi hẳn nhưng một gã hơn ba mươi tuổi có thêm mười hai năm cũng chẳng thay đổi bao nhiêu . Nàng sợ y nhận ra mình, không dám nhìn y lâu, nghĩ thầm: “Nếu không phải vì cơn bão tuyết này thì ta đâu có gặp lại Tô Phổ, cũng đâu có gặp lại gã ác tặc này”.
    Kế lão nói:
    - Khách nhân từ đâu đến đây ? Có đi đến nơi nào xa không?
    Gã kia ậm ừ, tự mình rót uống một chén rượu nữa . Khi đó bên đống lửa ngồi năm người, Tô Phổ không còn có thể nói chuyện riêng với A Mạn được, y nhìn Kế lão chăm chăm rồi nói:
    - Lão bá bá, tôi muốn hỏi thăm một người .
    Kế lão hỏi lại:
    - Ai thế?
    Tô Phổ đáp:
    - Là người hồi bé hay cùng tôi chơi đùa, là một cô bé người Hán ...
    Y nói đến đây, tim Lý Văn Tú bỗng thót lên, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ỵ Tô Phổ nói tiếp:
    - Cô ta tên là A Tú, về sau qua bảy tám năm, không còn gặp cô ta nữa . Cô ta ở chung với một ông già người Hán, chắc là ông phải không?
    Kế lão tằng hắng vài cái, nhìn mặt Lý Văn Tú để hỏi xem ý thế nào . Nhưng Lý Văn Tú quay đầu sang chỗ khác, ông ta không biết phải trả lời sao cho phải, chỉ ậm ừ.
    Tô Phổ lại nói:
    - Cô ta hát thật là hay, người ta bảo rằng cô ta hát còn hay hơn tiếng chim thiên linh hót nữa . Thế nhưng mấy năm qua, tôi không còn được nghe nàng hát nữa . Cô ta có còn ở đây nữa không?
    Kế lão ngập ngừng, ấp úng nói:
    - Không, không, cô ta không ... không có ở đây ...
    Lý Văn Tú xen vào:
    - Ngươi hỏi cô gái người Hán, ta biết rồi . Cô ta chết đã mấy năm naỵ
    Tô Phổ giật mình kinh hãi hỏi:
    - A, cô ta chết rồi ư, sao mà chết thế?
    Kế lão nhìn Lý Văn Tú, nói:
    - Bị bệnh ... bệnh ...
    Tô Phổ mắt hơi hoen lệ, nói:
    - Tôi khi còn bé thường hay cùng cô ta đi chăn cừu, cô ta hát cho tôi nghe nhiều bài lắm, cũng kể cho tôi nghe nhiều chuyện cổ. Mấy năm không gặp, nào ngờ cô tạ.. cô ta đã chết rồi .
    Kế lão thở dài:
    - Ôi, thật tội nghiệp cho con bé.
    Tô Phổ nhìn ngọn lửa, lặng thinh xuất thần, nói tiếp:
    - Nàng nói cha mẹ đều bị bọn ăn cướp giết chết, lênh đênh cô khổ lạc loài đến đây ...
    A Mạn hỏi:
    - Thế cô đó có xinh đẹp không?
    Tô Phổ đáp:
    - Khi đó ta còn nhỏ, không nhớ nữa . Chỉ còn nhớ cô ta hát thật hay mà kể chuyện cũng thật haỵ..
    Gã đàn ông lưng đeo hai thanh tiểu kiếm đột nhiên nói:
    - Ngươi nói là một cô gái người Hán? Cha mẹ cô ta bị hại, chỉ có một mình đến đây ?
    Tô Phổ đáp:
    - đúng đó, ông có biết cô ta không?
    Gã kia không đáp, lại hỏi tiếp:
    - Có phải cô ta cưỡi một con ngựa trắng, đúng không?
    Tô Phổ đáp:
    - đúng rồi, ông có gặp cô ta rồi sao ?
    Gã đàn ông đột nhiên đứng dậy, hầm hầm nhìn Kế lão gằn giọng hỏi:
    - Nàng ta chết nơi đâu ?
    Kế lão nói ấm ớ mấy câu, gã kia liền hỏi:
    - Cô ta có để lại cái gì không? Mọi thứ ngươi giữ hết phải không?
    Kế lão liếc y một cái, lạ lùng hỏi:
    - Cái đó có can hệ gì đến ngươi đâu ?
    
    Chú thích:
    5.một loại rượu nhẹ làm bằng sữa để lên men
    

Xem Tiếp Chương 11Xem Tiếp Chương 20 (Kết Thúc)

Bạch Mã Khiếu Tây Phong
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Đang Xem Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác
» Tru Tiên
» Thất Tuyệt Ma Kiếm
» Xác Chết Loạn Giang Hồ
» Hắc Thánh Thần Tiêu
» Lục Mạch Thần Kiếm
» Đàn Chỉ Thần Công
» Đạo Ma Nhị Đế
» Điệu Sáo Mê Hồn
» Hắc Nho