QUYỂN NHẬT KÝ THỨ NHÌ Hannibal là người đầu tiên hoàn hồn và nhảy ra sau bàn thợ để trốn. Java Jim hung hăng bước về phía Hannibal. Thám tử trưởng ôm quyển tập thật chặt vào người.
- Peter! Bob! Hannibal đột ngột la lên. Kế hoạch số một!
Java Jim nhanh nhẹn quay lại để trừng mắt nhìn Bob và Peter. Mắt hắn sáng lên trong khuôn mặt rám nắng.
- Đừng hòng đùa giỡn nhé! Nếu không sẽ hối hận đấy!
Lời đe dọa như làm cho hai thám tử hóa đá tại chỗ. Java Jim trừng trừng nhìn hai bạn thêm vài giây nữa. Peter và Bob khó khăn nuốt nước bọt. Tên thủy thủ râu mỉm cười nham nhở, rồi quay sang phía Hannibal.
- Đưa cho tôi quyển tập! Hắn ra lệnh.
Hannibal chậm chạp đi vòng qua bàn thợ.
- Ông là tên nói láo và tên ăn cắp! Thám tử trưởng la lên.
Java Jim phá lên cười.
- Có thể, tôi còn tệ hơn thế nữa, hắn trơ trẽn thú nhận. Tôi muốn quyển tập này, hiểu chưa?
Hannibal tiếp tục đi vòng, lôi kéo đối thủ đi theo mình, cho đến khi hắn quay lưng lại với một đống đồ cũ vứt bỏ.
- Tiến lên các cậu! Khi đó thám tử trưởng hét lên.
Đúng giây phút đó, Peter và Bob, nãy giờ khéo léo di chuyển để tiến lại gần đống đồ bỏ, đột ngột cúi xuống. Mỗi thám tử nắm lấy một đầu ván gỗ đi xuyên qua đống đồ. Java Jim quay lại chửi, nhưng… đã quá trễ!
- Aaaaa!
Peter và Bob đã nhảy sang một bên trong khi núi đồ bỏ sụp xuống tên thủy thủ. Những khúc ván gỗ, lò xo nệm, ghế gẫy và giẻ đầy bụi rơi xuống như thác đổ. Tên râu đang huơ tay huơ chân để tự vệ chống lại làn sóng sắp tràn ngập hắn.
Cảnh tượng quá buồn cười đến nỗi Peter và Bob đứng lại để xem và cười. Nhưng Hannibal vẫn ý thức được thực tế.
- Nhanh lên đi, trời ơi! Thám tử trưởng la. Chuồn nhanh!
Ba thám tử trẻ vừa chạy vừa vấp phải những đồ vật lăn xuống đất, nhanh chóng rời khỏi xưởng và đi thẳng vào văn phòng kho bãi. Hans đang ở gần đó, dỡ xe tải cho xong.
- Anh Hans ơi! Peter kêu. Java Jim đang ở trong xưởng! Hắn tấn công bọn em!
- Thế à! Anh chàng cao to người Bavière bình tĩnh nói. Theo anh.
Ba thám tử trẻ lại băng qua sân, theo chân Hans. Nhưng trong xưởng không còn nghe tiếng chửi của Java Jim nữa. Ngược lại, trong chiều hoàng hôn, có một bóng người đang đi vội về phía hàng rào, ở cuối sân.
- Hắn chạy thoát! Bob hét lên.
- Và hắn đang mang một cái gì đó theo, Peter mắt tinh nói thêm. Quyển tập! Chắc là cậu làm rơi lúc chạy, Babal à. Xui quá!
Hans bắt đầu chạy:
- Ta sẽ chặn đường hắn ngay hàng rào!
- Em nghĩ là không nổi đâu, Hannibal hổn hển nói. Nhìn kìa! Hắn biết cách tháo ba tấm ván. Chắc là hắn có thấy một trong chúng ta đi vào ngả sau này.
- Rồi! Hắn đi mất rồi! Bob tuyệt vọng kêu.
Hans và Ba Thám Tử Trẻ chạy nhanh hơn nữa. Rất tiếc! Khi cả bọn ra đến ngoài đường, Java Jim đã biến mất.
- Xui thật! Bob thở dài. Hắn đi mất rồi!
- Anh rất tiếc, Hans nói, nhưng cái chính là các em bình an vô sự. Thôi! Anh phải đi làm việc tiếp cho xong. Gần đến giờ ăn tối rồi.
Ba thám tử quay về xưởng, để đánh giá những hư hại của “kế hoạch số một”. Peter nhăn mặt.
- Lại phải dẹp cái đống này, Peter tuyên bố. Vậy mà cũng không giúp bắt được Java Jim! Hắn đã chuồn mất cùng với quyển tập!
- Hắn đã chuồn mất, đúng, nhưng không phải cùng với quyển tập! Hannibal đắc thắng thông báo.
Rồi Hannibal mỉm cười rút ra từ dưới áo sơ mi một xấp giấy mỏng. Đó là quyển tập… không có bìa.
- Lúc tìm ra quyển tập này, Hannibal giải thích, mấy trang giấy hầu như không còn dính vào bìa nữa. Mình rứt mạnh ra, nhét vào cổ áo sơ mi. Lúc chạy, mình cố tình thả bìa tập ở một nơi mà chắc chắn Java Jim sẽ thấy. Vì bìa cũng khá dày, nên tên râu không thấy gì khác thường.
- Cậu khôn thật, Peter mừng rỡ nói.
- Đúng! Bob nói thêm. Đầu óc cậu làm việc nhanh không tưởng tượng nổi!
Khoái chí trước lời khen, Hannibal nói tiếp:
- Khi đến thăm ta, Java Jim vô tình tiết lộ cho ta một điều.
- Gì vậy, Babal? Peter hỏi.
- Rằng cái rương không phải là cái hắn muốn… Các cậu có để ý không? Hắn không đòi chiếc nhẫn và không thèm lấy cái rương.
- Phải, Peter thừa nhận. Hắn chỉ muốn quyển tập mà cậu tìm thấy.
- Làm như hắn biết trước là quyển tập xuất xứ từ rương, Bob nói thêm.
- Hay ít nhất làm như hắn nghi ngờ thế, Hannibal chỉnh. Theo mình, ngay từ đầu, Java Jim chỉ tìm một mình quyển tập thôi.
- A! Peter ngạc nhiên lầm bầm. Mấy trang giấy này chứa gì mà quan trọng dữ vậy?
Hannibal huơ sấp giấy lên cao.
- Đây là quyển nhật ký, Peter à. Một quyển nhật ký, trong đó tác giả ghi lại những gì mình làm và những gì xảy ra với mình từng ngày một.
- Nhật ký! Bob thốt lên. Mình vừa mới đọc một quyển nhật ký, do một người sống sót từ vụ đắm tàu Agryll Queen viết!
“Lưu trữ Nghiên cứu” trình bày ngay kết quả tìm kiếm ở Hội Sử Học.
- Quyển sách mỏng nói về vụ đắm tàu không viết gì nhiều hơn những gì giáo sư Shay nói với mình. Còn quyển nhật ký thì nói về hai năm trong cuộc đời của Angus Slunn. Ông ấy mô tả vụ đắm tàu và giải thích mình về được đất liền nhờ xuồng cứu hộ, vào sáng hôm sau, khi hết bão. Rồi ông ấy kể lể mình đi đâu khắp Californie, cho đến ngày ông tìm được chỗ ở đàng hoàng để định cư và xây nhà.
- Không có chỗ nào trong nhật ký nói về kho báu à? Peter hỏi.
- Angus không hề nói đến. Ông cũng không hề nói đến thuyền trưởng hay đến một mối nguy hiểm nào đó. Dường như ông chỉ nghĩ đến chuyện xây nhà. Thật ra, quyển nhật ký của ông đọc khá đơn điệu.
Đến lượt Hannibal kể.
- Trong khi các cậu đi vắng, Hannibal bắt đầu nói, mình đã tìm thấy quyển tập mỏng này bên trong rương. Rương này có đáy kép và thậm chí có thành kép nữa. Mình đã nghi rồi, vì sáng nay, khi lắc cái rương, mình nghe thấy một cái gì đó động đậy bên trong… Mình cũng không hiểu như thế để làm gì nữa: có thể là để ngụy trang cho ngăn mật, hay cũng có thể để bảo vệ phần chứa trong rương không bị thấm nước. Chiều nay mình đã xem xét bên trong thật kỹ và mình thấy có một phần gỗ màu và chất liệu khác hẳn phần còn lại. Có dấu vết sửa chữa, chắc là rất cũ. Mình cạy miếng vá đó ra và dùng cái móc lục lạo phía bên trong thành kép. Và mình đã vớt được quyển nhật ký này!
- Cậu nghĩ là có ai đó cố tình giấu nhật ký vào trong đó hả? Peter hỏi.
- Không. Mình nghĩ rằng có một lúc nào đó thành bên trong rương bị thủng và quyển nhật ký tình cờ bị lọt vào khe hở. Rồi người ta sửa rương lại mà không hay biết gì.
- Java Jim đã đoán rằng quyển nhật ký vẫn còn trong rương! Hắn muốn quyển nhật ký này. Để làm gì vậy?
- Bob, cậu hãy đọc trang đầu tiên và sẽ biết!
Hannibal vừa nói vừa đưa cho bạn mấy trang đang cầm trong tay. Bob cúi xuống và đọc lớn:
“Angus Slunn, Hồ Con Ma, Californie, 29.10.1872”.
Bob thốt lên:
- Babal ơi! Đây là cùng một người đã viết quyển nhật ký kia! Người sống sót trong vụ đắm tàu Argyll Queen!
- Quyển nhật ký kia kết thúc vào ngày nào vậy Bob? Hannibal hỏi.
“Lưu trữ Nghiên cứu” lục lạo trong túi, lấy sổ ra xem.
- Xem nào… A! thấy rồi. Quyển nhật ký kia kết thúc ngày 28.10.1872… Nói cách khác quyển nhật ký mà cậu tìm thấy là phần tiếp theo trực tiếp của quyển mình đã đọc… một phần tiếp theo mà không ai biết đến.
- Chắc chắn là có nói đến kho báu! Peter hăng hái la lên.
Nhưng Hannibal lắc đầu.
- Rất tiếc là không, thám tử trưởng thở dài. Mình đã đọc rất kỹ mà không thấy gì hay hết. Giống y như quyển của Hội Sử Học… liệt kê những sự kiện xảy ra hằng ngày!
- Nếu vậy, tại sao Java Jim muốn lấy nhật ký dữ vậy? Peter hỏi.
- Ôi! Bob tuyệt vọng thở dài, làm sao biết có phải hắn săn lùng chính quyển nhật ký này hay không?...
Hannibal suy nghĩ.
- Bob, cậu có chắc chắn là gia đình Slunn vừa mới tặng quyển nhật ký thứ nhất này cho Hội Sử Học gần đây thôi hay không? Thám Tử Trưởng hỏi.
- Chắc… Ê! như thế có nghĩa là…
- Là con cháu của dòng họ Slunn vẫn còn sống trong vùng này, Hannibal nói hết câu. Đi theo mình, các cậu ơi!
Hannibal bò vào đường hầm số hai, cùng hai bạn. Khi lên đến bộ tham mưu, Hannibal chụp lấy danh bạ điện thoại.
- Đây!... Bà Angus Slunn, số 4 – đường Hồ Con Ma. Peter ơi, đưa bản đồ cho mình.
Trong khi Bob làm bìa mới cho quyển nhật ký, Hannibal nghiên cứu bản đồ.
- Thấy rồi! Chẳng bao lâu Hannibal thông báo. Cách đây năm cây số, trên vùng núi.
Thám tử trưởng hài lòng mỉm cười.
- Ngày mai ta sẽ đến thăm bà Angus Slunn. |
|
|