Massao dần dần tỉnh dậy. Anh đang ở trong một căn phòng lạ. Đầu anh nặng trĩu, đau buốt. Anh không biết đã hôn mê bao lâu. Anh cố gắng lấy lại tự chủ và tránh hoang mang. Anh cố nhớ lại xem đã rơi vào đây như thế nào. Anh đã nói với viên cảnh sát, ngài trung úy Brannigan, thế rồi chú anh và Higashi đến lôi anh ra xe, tiêm cho anh một mũi thuốc mê. Rồi sao nữa nhỉ? Massao ngồi dậy trên tấm phản hẹp, đầu óc anh bắt đầu dần tỉnh, cho tới lúc anh hoàn toàn trở lại bình thường.
Anh thận trọng đứng dậy quan sát căn phòng. Không hề có cửa sổ. Cái mái dốc trên đầu chứng tỏ anh đang ở trên lầu thượng tòa biệt thự. Anh tiến đến cửa, rút then. Cửa bị khoá chặt từ bên ngoài. Không còn lối thoát. Massao chợt nhận thấy trên người anh chỉ còn chiếc áo phông và chiếc quần thể thao: chúng đã lột sạch quần áo ngoài của anh!
“Vậy là ta chịu chết ở đây” - Massao nghĩ. Một nỗi lo lắng vụt đến, anh rùng mình ớn lạnh. Có lẽ chúng đã để quần áo của anh bên bờ hồ, nơi cảnh sát sẽ tìm đến, cùng với một lá thư tuyệt mệnh giả. Teruo sẽ chẳng để sơ hở một điểm nào. Ôi, thằng cháu khốn khổ của tôi, nó không thể gượng nổi trước cái chết của cha mẹ nó...
Một tiếng động ngoài hành lang cắt đứt luồng suy nghĩ của Massao. Có ai đang mò đến. Chắc chắn đó là Higashi, hắn đến để bắt anh đây. Massao không còn hy vọng để thoát khỏi tay tên lực sĩ to lớn, hung dữ này. Massao nhìn quanh định tìm một vật gì đó để làm vũ khí, nhưng chẳng thấy. Anh tự hỏi không biết Teruo đã trả cho tên lái xe bao nhiêu tiền để thuê giết anh. Có thể là cả một tài sản. Nhưng không thấm vào đâu so với những của cải Teruo sẽ chiếm được sau khi hạ sát anh. Tiếng chân đã đến gần. Massao nghe rõ tiếng chìa khóa xoay trong ổ và cánh cửa từ từ mở ra. Higashi bước vào. Trong một khoảnh khắc, Massao định lao thẳng vào gã, nhưng tên lái xe to lớn hơn anh rất nhiều, có lẽ gã phải nặng hơn một trăm pao.
- Đi! - Higashi gầm gừ. - Chúng ta đi dạo chơi bằng thuyền một lát nào!
Massao đã đoán đúng. Anh đã hiểu chính xác âm mưu của lão chú. Chúng sẽ quẳng anh xuống giữa lòng hồ sâu thẳm, có thể chẳng ai tìm được xác của anh nữa.
Higashi xô tới tóm lấy bả vai Massao, bàn tay gã cứng như thép.
- Đi! - Gã dẫn Massao qua một hành lang trống vắng. Họ đang ở trên lầu tư, ngay dưới mái nhà. Những ngón tay sắt của Higashi siết vào vai Massao làm anh đau điếng.
Massao tuyệt vọng cầu xin:
- Thưa ông, nếu ông thả tôi ra, tôi sẽ trả cho ông hơn gấp nhiều lần số tiền của chú tôi. Nếu tôi được trở lại Tokyo thì...
- Câm mõm! - Higashi gầm gừ.
- Tôi sẽ...
Higashi siết chặt vai Massao hơn và đẩy anh xuống cầu thang.
Lúc này cả hai đã xuống tới lầu ba. Qua thành ban công, Massao nhìn thấy mặt hồ ở phía xa, trông thăm thẳm, ghê rợn như địa ngục. Massao thoáng nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị dìm xuống và thế là đi đứt. Không, anh quyết không chịu.
Một ý nghĩ táo bạo, tuyệt vọng và điên rồ chợt vụt đến khi Massao trông thấy một cành thông từ trên ngọn cây rủ xuống. Một hy vọng mong manh, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể bấu víu vào lúc này. Nếu lao lên không bám được tới cành thì anh sẽ chết. Mà đằng nào thì cũng phải chết, thà chọn con đường ấy còn hơn.
Tim Massao đập dồn dập. Đúng lúc sắp đi ngang gần chỗ ban công có cành thông sà xuống sát thành, anh liền giả vờ vấp ngã, Higashi lập tức cúi xuống tóm lấy anh lôi dậy. Chỉ chờ có vậy, anh liền dùng hết sức bình sinh xô bật gã ra, nắm tay sắt vừa nới lỏng, anh vùng chạy ra ban công. Ban công cao khoảng mười mét so với mặt đất. Nếu trượt chân, anh sẽ rơi xuống nền xi măng cứng và chết tươi. Nhưng không còn lối thoát nào khác. Cây thông là con đường duy nhất sẽ cứu anh.
Massao nhoài người túm cành thông. Anh nhún mình định vọt sang phía thân cây.
Tên lái xe Higashi vội túm chặt chân anh và kéo giật lại. Massao vùng vẫy, nhưng vô hiệu. Cánh tay đô vật của Higashi đã vòng lấy cổ anh rồi siết mạnh.
Massao dùng hết sức bình sinh, vặn người cố vùng khỏi tay Higashi. Anh há mồm thở dốc, nhưng gã lái xe đã chồm lên người anh, mặt méo đi vì tức giận.
- Đến nước này tao phải bóp chết mày ngay đây, - gã rít qua kẽ răng.
Gã vùng tay tóm cổ Massao. Anh vùng vẫy cố thoát. Anh biết cánh tay ghê gớm kia thừa sức vặn gãy cổ anh.
Massao từ từ lựa lách người sang phía phải, lợi dụng lúc Higashi nới lỏng tay do phải trườn theo, anh bất thần hất người vùng bật dậy, thoát ra, rồi nhảy vọt lên lan can và lại lao lên cành cây. Thật là khủng khiếp! Higashi lập tức điên cuồng lao theo, tóm chặt anh, kéo giật lại. Massao đang cảm thấy từng ngón tay đang buột khỏi cành cây. Thế là hết!
Cả Higashi cũng biết rõ như vậy, gã đã thắng. Nhưng do hăng máu, gã nhẩy vọt lên lan can để túm Massao cho chắc hơn. Không chịu nổi sức nặng, chiếc lan can đã bất thần lở bung dưới chân gã. Massao cố bám cành cây và kinh hoàng nhìn Higashi lộn nhào rơi xuống mặt sân sâu thẳm. Gã thét lên một tiếng man dại rồi câm bặt, thân hình hắn nằm gãy gập một cách kỳ quặc trên mặt đất.
Massao gần như nghẹn thở. Anh tuyệt vọng bám vào cành cây rồi hít mạnh một hơi để tự trấn an. Giữa anh và mặt đất là khoảng không giết người. Chỉ cần trượt tay, anh sẽ rơi xuống và chết tươi như Higashi. Chậm rãi và hết sức thận trọng, Massao ôm chặt cành cây, rồi anh trườn dần. Anh chuyển từ cành này sang cành khác. Tuy rất vội, nhưng anh hết sức thận trọng. Chú anh có thể nghe thấy tiếng kêu của Higashi và có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Anh phơi mình lơ lửng giữa trời như thế này thì quả là một cái bia quá ngon lành. Rất thận trọng, Massao trường tiếp xuống dần. Anh nắm thử từng cành một trước khi bám vào. Cuối cùng, mặt đất ở ngay sát dưới chân, anh có cảm giác thời gian vừa trôi qua dài đến cả thế kỷ.
Massao nhún mình nhảy xuống. Anh nằm lăn trên cỏ, thở dồn dập. Toàn thân anh đau nhừ. Anh ao ước được nằm ngủ một lúc. Nhưng anh thấy phải vọt khỏi nơi này ngay lập tức.
Đi đâu? Massao không biết đi đâu bây giờ. Không thể quay lại chỗ viên trung úy Brannigan. Ông ta sẽ lại gọi điện cho Teruo đến bắt anh về. Và cái xác chết nằm lù lù ở đây, họ sẽ buộc vào cổ anh cái tội này.
Massao đứng run rẩy giữa đêm đen giá lạnh. Anh chẳng có xu dính túi, không áo quần, đang trong tình thế nguy ngập. ánh đèn trên tầng nhà bỗng bật sáng. Massao vội cắm đầu chạy ra đường cái, anh cắm đầu chạy nhưng không biết chạy về chốn nào.
Trăng sáng vằng vặc khắp trời. Massao chạy dọc theo lề đường. Anh tự hỏi không biết lúc này ở biệt thự ra sao. Teruo đã phát hiện ra xác Higashi chưa, hắn bắt đầu truy đuổi anh chưa. Dường như để trả lời anh, tiếng động cơ từ nơi xa khẽ dội lại chỗ anh. Massao vội nấp vào bụi cây. Một lát sau, chiếc Limousine quen thuộc từ từ vòng theo đường rẽ. Teruo ngồi sau tay lái đảo mắt tìm kiếm khắp hai bên đường. Massao nằm im trong bụi cây chờ cho đến lúc chiếc xe chạy vọt qua. Khi tiếng động cơ đã tắt hẳn, anh mới ra khỏi chỗ nấp và tiếp tục chạy dọc theo đường cái. Mười phút sau, anh lại nghe thấy tiếng xe, anh vội tìm chỗ nấp. Chiếc xe của Teruo quay về hướng biệt thự và mất hút sau chỗ rẽ. Chắc hắn nghĩ rằng Massao vẫn còn đang quanh quẩn trong khu vườn của biệt thự. Massao liền rảo bước thật nhanh.
Tới Wellington, Massao đi vòng một đoạn để không ai phát hiện ra anh. Anh sẽ không lặp lại sai lầm lần trước là tìm đến đồn cảnh sát. Anh cố vắt óc suy nghĩ xem nên đi về hướng nào. Thật còn tai hại hơn cả lạc đường: anh không biết lần bước về nơi nao.
Cuộc chống cự với Higashi làm Massao kiệt sức, anh rất cần nghỉ ngơi một lát. Nhưng không được. Nếu dừng lại anh sẽ bị bắt ngay và thế là hết. Anh buộc mình phải đi tiếp, đi suốt đêm. Mỗi bước sẽ đưa anh rời xa khỏi lão chú và cứu anh khỏi cơn nguy nan.
Lòng căm giận Teruo tiếp cho Massao sức lực đi tiếp chặng đường dài. Lão ta đã chẳng hề bận tâm đến việc chôn cất tử tế cho cha mẹ anh, lão chỉ lo nghĩ cách chiếm đoạt doanh nghiệp lẽ ra thuộc về Massao.
Nhưng Massao đã quyết định phải chôn cất cha mẹ thật xứng đáng với công lao của hai người. Anh sẽ tìm cách mang bằng được di hài cha mẹ về Nhật Bản. Anh không biết sẽ thực hiện như thế nào, nhưng anh biết chắc mình sẽ làm được việc đó hoặc sẽ chết.
Trời về đêm càng giá lạnh, Massao run lên trong chiếc áo phông mỏng. Lúc này không thể kiếm đâu ra quần áo mặc cho đỡ rét. Anh đi qua những trang trại đang thiêm thiếp trong giấc ngủ yên lành và chạnh lòng thấy ghen với những người đang chăn êm nệm êm. Anh không biết sẽ còn phải đi bao lâu nữa ; tương lai thật mù mịt. Cho dù anh có gặp được ai chịu nghe anh thổ lộ mọi nỗi niềm, cuối cùng anh cũng phải đối đầu với Teruo - một người có danh tiếng và địa vị cao sang trong thế giới kinh doanh.
Theo cách nói của người Mỹ, lão ta có cái vẻ đáng kính. Trung úy Brannigan đã không tin anh, sẽ chẳng có ai tin anh. Massao như sa vào cơn ác mộng không lối thoát.
Sáng sớm hôm sau, Massao đến vùng ngoại ô một thành phố lạ. Một rừng người đang chen chúc trên đường, Massao hoảng hốt tưởng bọn người kia đã đuổi kịp anh. Nhưng anh thấy đám đông vui vẻ cười nói ồn ào, hình như nơi đây đang có cuộc vui. Massao tò mò, rụt rè trà trộn vào dòng người đứng ngoài. Anh muốn biết họ chăm chú xem gì.
Giữa đám đông có ít nhất hơn hai mươi người đàn ông mặc quần thể thao và áo phông giống hệt như anh. Họ đứng dưới lòng đường, trong khi đó nhiều người khác trang phục bình thường đang tiến đến bên họ. Massao kinh ngạc không hiểu họ đang làm trò gì. Một người đàn ông rẽ đám đông bước vào và buộc sau lưng một người mặc quần áo thể thao một tấm biển số. A thì ra họ chuẩn bị thi chạy việt dã. Mãi lúc này Massao mới vỡ lẽ ra. Anh khoái quá định nhập cuộc. Anh ăn mặc giống hệt họ, nếu trà trộn vào đấy thì thật đắc sách. Nhưng anh đã kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần. Anh cuốc bộ cả đêm qua, bây giờ phải chờ đến khi họ xuất phát hết mới có thể tìm cách trà trộn được.
Nhưng lúc ấy xảy ra một sự cố khiến Massao phải thay đổi ý định. Trên đường cái, chiếc Limousine của lão Teruo bỗng thình lình xuất hiện. Biết lẩn vào đâu bây giờ để không bị phát hiện.
Massao nhảy ngay vào đám đông mặc quần áo thể thao. Người phụ trách số áo nhìn Massao và bảo:
- Sao anh đến muộn thế, mọi người sắp chuẩn bị xuất phát rồi!
Rồi Massao cũng được khoác một biển số. Các vận động viên khom mình chuẩn bị chạy. Massao lách vào giữa đám người, anh hoàn toàn không có ý định tham gia chạy, anh chỉ tìm cách trà trộn vào dòng người chờ cho đến khi lão Teruo đi khỏi. Nhưng đúng lúc người ra hiệu giơ súng lên chuẩn bị ra lệnh xuất phát Massao thấy chiếc Limousine tiến thẳng về phía đám vận động viên. Khẩu súng hiệu phát hoả, anh liền chạy hoà vào giữa dòng người. Anh bị kiệt sức từ đêm qua, nhưng do sợ bị phát hiện anh cố chạy lẩn vào giữa đám vận động viên do đó anh bị cuốn luôn vào cuộc đua. Anh chạy hối hả. Với sức trẻ của tuổi mười tám, chẳng mấy chốc anh đã bắt kịp nhịp đua. Anh quan sát các vận động viên khác. Một số có vẻ lớn tuổi hơn, còn đại đa số cũng chạc tuổi anh. Không biết người ta tổ chức cuộc chạy như thế này mấy lần trong một năm, rồi còn cái gì sau đây nữa? Nhưng tất cả đều không quan trọng. Cái cần nhất là: chừng nào còn chạy cùng đám người, Massao còn có cơ thoát chết. Đám đông đã bảo vệ và che giấu anh.
Dần dần, Massao thấy sức lực được phục hồi lại, anh chạy như bay. Anh bắt đầu vượt một số người. Anh không biết phân bố sức lực như thế nào vì chưa rõ đoạn đường đua dài bao nhiêu. Có thể là năm hay mười kilomét. Lúc này chẳng cần biết. Massao cố sức vượt lên, cả một đám người đã tụt sau anh. Luồng gió sớm mai mát rượi làm anh cảm nhận rõ sức lực tràn trề trong cơ thể. Anh liếc sang bên và nhận thấy còn khoảng một số người chạy trước. Anh lại dồn sức vượt lên. Chỉ còn năm người, bốn người, ba người,... Massao vượt lên chạy ngang hàng với hai cùng với hai người nữa. Họ tăng tốc độ, Massao ráng sức không tụt lại. Tim anh đập tưởng vỡ tung lồng ngục, phổi anh bỏng rát. Anh không biết có chạy nổi nữa hay không, mà cũng chẳng biết tại sao phải cố thắng cuộc. Nhưng anh biết phải giữ vững bước chạy, đó là lòng tự hào của anh. Một khi đã tham dự thì anh phải cố chiến thắng.
Massao chạy băng băng cố bứt lên phía trước, chân tay anh vung lên đập xuống như cái máy. Sau mấy giây, anh đã ngoi lên hàng đầu. Con đường lượn cong ở đoạn trước, một làng quê hiện ra trước mắt. Ngang qua mặt đường sừng sững một dây chắn và tấm biển đề: đích.
Massao cảm thấy đã vượt hai người bên cạnh, anh dốc sức chạy vọt lên mấy bước cuối cùng. Cả đám đông ùa vào vây lấy anh, ai cũng hoan hỉ reo hò. Người ta nắm tay anh chúc mừng ; nhưng họ nói quá nhanh nên anh chẳng hiểu lời nào.
- Nhìn đây! - Giọng một ai đó rống lên bảo Massao vừa đúng lúc bắt gặp một ống quay máy tuyền hình đang xè xè quay.
Thật như trong mơ. Người ta vỗ lưng, ôm vai Massao khen ngợi:
- Anh có thể ghi tên dự thi Thế vận hội đấy...
- Tớ cam đoan anh sẽ phá kỷ lục là cái chắc!
- Anh ở vùng này à?
Họ bàn tán về Massao như một vị anh hùng. Xem ra đây là một cuộc đua lớn. Mà quả nó quá lớn đối với anh, nó đã cứu sống anh. Anh chỉ ước sao mọi người nói chậm lại để anh hiểu được.
Một người ăn mặc lịch sự, đường bệ tiến đến cầm một tay anh giơ lên cao:
- Hôm nay là một ngày tuyệt vời với tất cả chúng ta. Địa phương ta tự hào đã tham gia chương trình khoẻ của tổng thống. Đây là năm thứ ba chúng ta đã tổ chúc chạy thi. Các bạn thanh niên chúng ta...
Massao thầm nghĩ có lẽ đây là ông thị trưởng ở vùng này. Anh tự hào nhìn mọi người. Anh không hiểu người đàn ông trang trọng kia nói gì, nhưng anh lễ phép đứng nghe và chờ cho đến khi ông thị trưởng nói xong rồi tìm cách lẩn trốn sau. Tiếp đến lại xảy ra sự cố bất ngờ. Vừa dứt lời, ông thị trưởng quay lại phía Massao:
- Bây giờ, thay mặt các công dân ở đây, tôi xin tặng anh một cái séc để kỉ niệm ngày vui lớn này, - nói xong ông ấn vào tay Massao tấm séc một trăm đô la.
- Xin cảm ơn ông! - Massao lắp bắp nói - Cháu... cháu... - Anh không nhớ được từ vui mừng. Cháu rất vui lòng...
Từ đám đông nổi lên tiếng cười và tiếng vỗ tay, rồi mọi người dần dần tản đi các ngả. Massao nắm chặt tờ séc trong tay. Việc đầu tiên là phải mua ngay quần áo mặc. Anh quay sang một thanh niên chạc tuổi anh, anh ta mặc quần bò và áo sơ mi sặc sỡ. Massao giơ tấm séc lên và nói chậm từng lời:
- Xin lỗi, làm ơn chỉ cho tôi biết tôi có thể... Massao dừng lại giữa chừng vì không nhớ ra từ đổi tiền, anh thầm nguyền rủa mình đã không chú ý đến môn tiếng Anh ở trường.
Nhưng Massao đã gặp may. Anh thanh niên hiểu ngay.
- Anh muốn đổi lấy tiền à? Ngay góc đường bên kia có một ngân hàng. Đi với tớ!
- Ổn rồi!
- Anh ở đâu đến?
- Tokyo.
- Tuyệt! Tớ là Jim Dale, còn cậu?
- Massao... - Anh vội ngừng lại. - Massao Harada.
- Rất vui được làm quen với cậu!
Họ đã đến cửa hàng ngân hàng. Massao nhớ ra anh không hề có căn cước, chẳng có giấy tờ gì cả. Có lẽ họ sẽ không cho anh lĩnh tiền. Massao giàu có như một đế vương, nắm trong tay bao nhiêu ngân hàng trên thế giới, vậy mà anh không thể moi nổi lấy một xu từ đống tài sản của mình. Tờ séc một trăm đôla này là cái duy nhất anh có trong lúc này.
- Tớ sẽ cùng vào với cậu, - Jim Dale bảo.
Anh thanh niên tóc vàng khoát một cử chỉ đùa vui, như thể đang hãnh diện với thành tích của bạn. Họ cùng vào toà nhà, Jim Dale dẫn Massao đến quầy lĩnh tiền.
Anh ta nói với người đàn bà ngồi bên trong:
- Chào bà Perkins, bà cho anh bạn tôi đổi tấm séc!
- A! Đây là anh bạn đã thắng cuộc phải không?
Massao ngây người nhìn. Ôi, lại cái thứ tiếng chết tiệt này!
- Dạ... sao ạ?
Bà ta nhắc lại:
- Anh là người thắng cuộc chạy đua phải không?
Massao chợt hiểu ra, bà ta hỏi:
- Anh là người thắng cuộc chạy đua phải không?
Massao vội gật đầu:
- Vâng, đúng ạ!
Bà thủ quỹ cầm tờ séc rồi đếm năm tờ hai mươi đô la đưa Massao:
- Một trăm đô la của anh đây!
Massao sung sướng nhận tiền:
- Cảm ơn bà!
Bây giờ thì ít nhất anh cũng có thể mua được quần áo và đi ăn hiệu. Quay sang Jim Dale anh bảo:
- Tớ cần mua áo quần để mặc, anh hiểu không?
Jim gật đầu:
- Dễ thôi, theo tớ!
Mấy phút sau, Massao và Jim đã đến một cửa hàng:
- Đây là cửa hàng lớn nhất đấy! - Jim Dale tự hào bảo.
- Ôi hay quá! - Massao lễ phép nói.
So với những cửa hàng lớn ở Nhật Bản thì nó quá nhỏ, nhưng chắc nó sẽ đáp ứng đầy đủ mong muốn của Massao. Jim dẫn Massao vào quầy bán quần áo. Quần bò, áo sơ mi treo đầy trên dây. Massao tìm một vài chiếc quần bò và áo sơ mi thể thao rồi vào phòng thử. Chúng không thật vừa khít nhưng khá ổn. Ít nhất là lúc này anh đã có cái mặc.
- Tôi mua những thứ này! - Massao nói với người bán hàng.
Còn bây giờ phải đi ăn.
- Ở đây có các cửa hàng ăn nấu các món theo kiểu Ý nào không?
Jim Dale trố mắt:
- Gì cơ?
Massao nghĩ có lẽ câu phát âm không chuẩn. Anh nhắc lại thật chậm:
- Một cửa... hàng ăn... nấu các món theo kiểu Ý.
Jim đỏ mặt:
- Tất nhiên, có một cửa hàng hết ý! Nhưng tớ cứ tưởng... thế các anh không ăn các món ăn Nhật Bản à?
Massao phá lên cười:
- Có chứ! Nhưng tớ cũng thích cả thịt băm và món Mỳ ống của Ý.
- Tuyệt! Ta đi thôi!
Cửa hàng Luigi thật huyên náo. Các học sinh trung học cười nói ầm ĩ. Tự nhiên Massao thấy nhớ nhà da diết. Anh thật lẻ loi, chẳng có ai để cười nói, tâm sự. Jim Dale tò mò nhìn cậu:
- Sao thế?
Massao gượng cười:
- Có gì đâu, mọi cái đều ổn cả, món mỳ ống nấu theo kiểu Ý ngon thật!
Anh thanh niên tóc vàng nói cái gì đó, Massao giật mình:
- Gì cơ, tớ không hiểu?
- Tớ bảo rằng anh ăn như thuồng luồng ấy, đúng như lúc cậu chạy đua.
Hai tiếng chạy đua làm Massao sực tỉnh. Trong một chốc lát, anh đã quên phắt mất cảnh ngộ của mình, bây giờ thì cái bóng đen ấy lại đổ sầm xuống đầu anh như một ngọn thác. Lát nữa Jim sẽ trở về với gia đình anh ấy, nơi Jim được che chở, yêu thương, còn Massao thì biết đi đâu? Anh lại phải tiếp tục lẩn tránh, càng xa cái biệt thự giết người ấy càng tốt. Ở thị trấn nhỏ này anh dễ bị lộ quá. Phải tìm đến một thành phố lớn để lẩn vào biển người mênh mông mới mong thoát chết
- Đi đến New Yord hết bao lâu?
- Đi tàu hoả chỉ mất vài giờ thôi, - Jim nhìn vào đồng hồ, - Hai mươi phút nữa sẽ có một chuyến đấy!
Massao sẽ đi chuyến tàu này. Đó là điều chắc chắc. |
|
|