Buổi trưa hôm ấy trời nóng nực khủng khiếp. Con ruồi nào đó cứ vo ve bên cạnh. Ca-tê-ri-na bèn khép cánh cửa chớp lại, lấy chiếc khăn len che thêm bên trong, rồi nằm nghỉ với Xéc-gây trên chiếc giường cao của chồng. Nàng ngủ chập chờn, mồ hôi ướt đẫm lưng, người hừng hực. Nàng thấy tức thở và mỏi mệt. Đã đến lúc Ca-tê-ri-na thấy cần phải dậy để xuống vườn uống trà, nhưng nàng không cất mình lên được. Mãi đến khi chị nấu bếp gõ cửa, báo rằng ấm trà xa-mô-va đặt ngoài vườn đã sắp tàn, Ca-tê-ri-na mới cố lấy sức vùng dậy và vuốt ve con mèo. Con mèo đực to tướng nằm giữa nàng và Xéc-gây mầu tro, béo núc ních, có hàng ria mép oai vệ như ria mép ông thừa phái. Nàng thọc những ngón tay vào bộ lông dầy của nó và nó dụi cái mõm bèn bẹt vào bộ ngực mềm của bà chủ, kêu gầm gừ véo von như thể nó hát, hát cho nàng nghe về tình ái. "Sao cái con mèo đực thô lỗ này lại mò vào đây được nhỉ? - Ca-tê-ri-na tự hỏi. - Mình đặt đĩa sữa trên thành cửa sổ, khéo nó đã chén sạch mất rồi, quân khốn kiếp. Phải tống cổ nó ra mới được" - Ca-tê-ri-na nghĩ vậy định túm con mèo quẳng ra ngoài. Nhưng sao lạ thế này? Con vật như bằng khói, cứ tuột qua kẽ tay của nàng. "Con mèo nào thế này nhỉ? mình có nhìn thấy nó bao giờ đâu? - Nàng nghĩ trong giấc ngủ chập chờn. - Lúc đi ngủ buổi trưa mình về phòng có nhìn thấy con mèo nào trong này đâu nhỉ? Mà sao có con mèo to đến thế này!" Nàng lại cố túm lấy nó nhưng không sao túm được. "Sao lại thế này? Có phải mèo không nhỉ? Ca-tê-ri-na nghĩ bụng. Nỗi hoảng sợ khiến nàng bừng tỉnh. Ca-tê-ri-na đưa mắt khắp phòng, không có con mèo nào hết, chỉ có anh chàng Xéc-gây đẹp trai đang nằm bên cạnh, hai tay ôm ngang lưng nàng, kéo người nàng lại, khiến cặp vú của nàng áp chặt vào bộ mặt hừng hực của anh ta.
Ca-tê-ri-na ngồi nhỏm dậy, hôn tới tấp tình nhân, rồi vuốt ve hắn chán chê. Sau đấy nàng sửa lại chiếc gối nhầu nát cho ngay ngắn phẳng phiu, rồi ra cửa để xuống vườn uống trà. Mặt trời đã sắp lặn. Đất vẫn còn nóng hôi hổi. Buổi hoàng hôn mới kỳ diệu làm sao.
- Tôi ngủ mê mệt!, - Ca-tê-ri-na nói với Ac-xi-ni-a rồi ngồi xuống tấm thảm trải dưới gốc cây táo nở đầy hoa để uống trà. - Tại sao lại thế nhỉ? -Nàng dò hỏi chị nấu bếp trong lúc chị ta đang lau chiếc đĩa tách bằng cái khăn.
- Bà bảo gì ạ, thưa bà chủ?
- Không biết thật hay chiêm bao mà tôi thấy một con mèo đực rất to leo lên nằm ngay bên cạnh tôi ở trên giường.
- Thế nào kia ạ?
- Đúng là có một con mèo thật.
Ca-tê-ri-na bèn thuật lại chuyện con mèo leo lên nằm rồi dụi mõm vào người nàng.
- Nhưng sao bà lại còn vuốt ve nó?
- Ờ nhỉ, chính tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại đi vuốt ve nó kia đấy.
- Lạ thật! Đúng là lạ thật! Chị nấu bếp kêu lên.
- Đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa hiểu thế là thế nào.
- Đấy là điềm có kẻ sẽ làm hại bà. Bà cẩn thận sắp có chuyện không hay xảy ra cho bà đấy.
- Cụ thể là chuyện gì?
- Làm sao tôi biết được, thưa bà chủ? Mà cũng chẳng ai có thể nói cho bà đâu. Nhưng dứt khoát thế nào cũng sẽ có chuyện.
- Gần đây, tôi hay chiêm bao thấy ra huyết, thế rồi đến buổi trưa hôm nay thì lại thấy con mèo đực kia, - Ca-tê-ri-na nói tiếp.
- Thế nghĩa là bà có thai đấy.
Ca-tê-ri-na đỏ mặt.
- Bà chủ muốn tôi bảo anh Xéc-gây ra đây với bà không ạ? - Ac-xi-ni-a thấy bà chủ đang thân mật nên lấy lòng luôn.
- Cũng được thôi, - Ca-tê-ri-na đáp. - Chị bảo anh ấy đến đây, tôi cho anh cùng uống trà luôn
- Vâng ạ, - Ac-xi-ni-a đứng dậy rồi với dáng đi như vịt bầu chạy lạch bạch ra phía cổng vườn.
Ca-tê-ri-na kể lại chuyện con mèo cho cả Xéc-gây nghe.
- Em thì chỉ hết chiêm bao này đến chiêm bao khác thôi, - Xéc-gây đáp. _
- Nhưng tại sao ngày trước em ngủ có bao giờ chiêm bao thấy gì đâu?
- Ngày trước thì kể làm gì. Như anh chẳng hạn, ngày trước anh chỉ dám nhìn em mà rỏ dãi thôi, nhưng bây giờ thì cả thân thể nõn nà của em anh tha hồ vần.
Xéc-gây ôm Ca-tê-ri-na rồi nhấc bổng lên, quay tròn và đùa quẳng nàng xuống tấm thảm êm ái.
- Chóng cả mặt, - Ca-tê-ri-na nói - Xéc-gây, anh lại đây, ngồi xuống cạnh em đi, nàng kéo nhân tình lại, rồi ngả người nũng nịu trong một tư thế đài các.
Xéc-gây khom lưng, luồn bên dưới cành táo đầy hoa trắng rồi ngồi xuống tấm thảm bên cặp chân của Ca-tê-ri-na.
- Anh đã từng đau khổ vì em rồi ư, Xéc-gây?
- Đã đành.
- Anh đau khổ thế nào, kể em nghe đi!
- Thứ ấy kể thế nào được? Làm sao kể được con người ta đau khổ như thế nào? Đấy là cảm giác thôi chứ.
Xéc gây ngừng nói.
- Anh bảo anh đau khổ vì em, sao vẫn thấy anh hát? Sao vậy? Hồi ấy em vẫn nghe thấy anh hát trên bao lơn, - Ca-tê-n-na vừa ôm ấp tình nhân vừa tiếp tục hỏi.
- Sao lại hát ấy à? Thì con muỗi đấy thôi, quanh năm vo ve nhưng có phải vì nó vui sướng đâu nào, - Xéc-gây hờ hững đáp.
Họ ngừng một lát, Ca-tê-ri-na hởi lòng hởi dạ khi nghe thấy lời thú nhận tình yêu ấy của Xéc-gây.
Nàng rất thèm được nói lên một câu gì đó, nhưng nàng thấy Xéc-gây có vẻ đăm chiêu và hắn không nói gì.
- Xéc-gây, anh nhìn xem kìa, đúng là đẹp như Thiên đường, đúng là Thiên đường! - Ca-tê-ri-na reo lên, nhìn qua những cành táo nở hoa rậm rạp, tới vầng trăng tròn rực rỡ lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm.
Qua đám hoa lá của cây táo đan vào nhau, ánh trăng dọi xuống thành những đốm sáng lay động trên khuôn mặt và thân hình Ca-tê-ri-na đang nằm ngửa. Không trung lặng lẽ. Chỉ có một làn gió ấm áp khẽ đung đưa những lá cành đang ngủ và làm lan tỏa một mùi hương thoang thoảng của hoa của cỏ, tạo nên nỗi thèm khát được ngả ngớn, được tận hưởng những lạc thú mờ ảo.
Không thấy tình nhân trả lời, Ca-tê-ri-na không nói nữa. Nàng tiếp tục ngắm bầu trời qua đám lá cành đính đầy những bông hoa táo mầu hồng nhạt. Xéc-gây vẫn im lặng, có điều hắn không thiết gì đến bầu trời. Hai tay ôm đầu gối, hắn chăm chú nhìn đôi ủng của hắn.
Đêm kỳ diệu! Không trung tịch mịch, ánh trăng, mùi hương thoang thoảng và nỗi ấm áp dễ chịu, đem lại sinh khí. Tận bên kia khe suối, ở rất xa phía sau khu vườn, ai đó cất lên giọng hát tha thiết. Một con họa mi cũng cất tiếng hót véo von trong bụi cúc dại dưới chân hàng rào. Trong chiếc lồng treo trên cây sào, đôi chim sáo đang gù nhau. Dưới chuồng ngựa, con ngựa béo múp cũng thở một hơi rất dài ngái ngủ. Còn trên bãi chăn, một đàn chó hớn hở lặng lẽ chạy ngang qua rồi biến mất trong bóng mờ ảo của dãy cửa hàng bán muối cữ kỹ.
Ca-tê-ri-na chống khuỷu tay lên, nhìn đám cỏ cao rậm rạp trong vườn. Những nhánh cỏ như đùa rỡn với ánh trăng, đung đưa, chạm vào những bông hoa và nhũng chiếc lá trên cây. Những đốm sáng trăng bay nhảy trên cỏ, giống như những con bướm vàng. Có lúc tưởng như thảm cỏ đang di chuyển bên dưới tấm lưới tạo thành bởi ánh trăng.
- Ôi, tuyệt quá Xéc-gây ạ! - Ca-tê-ri-na ngắm nghía khắp xung quanh rồi reo lên.
Xéc-gây thản nhiên ngước mắt nhìn:
- Sao buồn thế, Xéc-gây? Hay anh chán em rồi?
- Nói lăng nhăng - Xéc-gây lạnh lùng đáp, rồi cúi xuống hờ hững hôn bà chủ.
- Đúng là đồ bội bạc, - Ca-tê-ri-na tức giận - kẻ phụ tình.
- Những câu ấy anh bỏ ngoài tai, - Xéc-gây thản nhiên đáp.
- Anh hôn em như thế à?
Xéc-gây không nói gì.
- Chỉ vợ chồng mới hôn nhau như thế. - Ca-tê-ri-na vừa vuốt những mớ tóc quăn của nhân tình vừa nói - Hôn như phủi bụi trên môi nhau ấy Còn anh, anh phải hôn em sao cho bao nhiêu hoa trên cây táo kia rơi hết cả xuống, phủ kín mặt đất. Hôn như thế này này, Ca-tê-ri-na vừa thì thầm vừa ôm chặt lấy nhân tình rồi hôn cuồng nhiệt.
- Xéc-gây, nghe em nói đây này, - lát sau nàng nói tiếp. - Tại sao ai cũng bảo anh bạc tình thế?
- Ai chẳng hạn?
- Nhiều người lắm.
- Cũng có lúc anh bội bạc chứ, nhưng đấy là với những cô gái xoàng xĩnh thôi.
- Gái xoàng xĩnh thì dan díu với họ làm gì, hả anh chàng ngốc nghếch kia? Gái xoàng xĩnh thì yêu làm cái gì?
- Em buồn cười? Chuyện ấy đâu có thể ngồi mà suy tính được? Chỉ là cơn thèm trong chốc lát. Mình chưa hề có ý định gắn bó gì thì con bé đã ôm choàng lấy rồi. Tình yêu tình iếc gì cái kiểu lang chạ ấy.
- Nghe em nói đây nhé, Xéc-gây! Anh đã dan díu với những đứa nào em không biết và cũng không muốn biết. Nhưng với em thì chính anh đẩy em vào mối tình này, do mưu mẹo của anh chứ phần do em rất ít. Cho nên em báo trước, anh mà bội bạc, bỏ em đi yêu đứa nào khác, dù đứa nào đi chăng nữa thì hãy liệu hồn. Anh yêu ạ, lúc ấy cuộc chia tay sẽ có sự chết chóc đấy.
Xéc gây rùng mình.
- Ôi, Ca-tê-ri-na em vô vàn yêu quý của anh! - Hắn nói. - Nhưng em cũng phải thấy chứ. Vừa rồi em hỏi anh đăm chiêu gì, nhưng tại sao em không nhìn thấy nhỉ? Anh không thể không lo lắng cho được. Tim anh đang ứa máu ấy chứ.
- Vậy thì nói đi, Xéc-gây. anh lo lắng điều gì nào?
- Còn điều gì nữa! Sắp xảy ra đấy thôi. Chỉ nay mai lão chồng em trở về, thế là thằng Xéc-gây này lại xin xuống nhà dưới với bọn kẻ ăn người làm. Lúc ấy anh chỉ đành đứng thui thủi trong nhà kho nhìn lên phòng bà chủ, xem dưới ánh đèn, bà ấy rũ chăn rũ gối rồi nằm ôm ông chồng hợp pháp như thế nào thôi.
- Chuyện ấy sẽ không có! - Ca-tê-ri-na dài giọng rồi vẩy tay.
- Không có thế nào được? Nhưng anh cũng hiểu chứ, là không thể không có chuyện ấy được. Anh cũng có trái tim và anh cũng đoán được sắp tới anh sẽ phải chịu đau khổ như thế nào
- Thôi, không nói đến chuyện ấy nữa.
Thái độ ghen tuông của Xéc-gây làm Ca-tê-ri-na thấy sung sướng. Nàng cười vang rồi lại hôn tình nhân tới tấp.
- Nhưng tôi cũng phải nhắc lại, - Xéc-gây vừa lách đầu ra khỏi vòng tay trần của Ca-tê-ri-na vừa nói tiếp. - Phải nhắc lại rằng tôi quá nghèo cho nên tôi phải nghĩ, không phải chỉ nghĩ một lần hay một chục lần. Nếu như tôi cũng giầu có như bà, cũng là ông chủ, cũng là thương gia, thì suốt đời không bao giờ tôi bỏ bà, Ca-tê-ri-na ạ. Nhưng bà thừa biết tôi chỉ là kẻ như thế nào so với bà. Chỉ vài hôm nữa, tôi sẽ phải nhìn kẻ khác nắm hai bàn tay trắng trẻo kia, dẫn vào phòng ngủ. Khi ấy tôi đành đau đớn mà chịu đựng và tự tôi sẽ khinh bỉ tôi suốt đời. Ca-tê-ri-na, tôi lại không phải như những kẻ khác, làm ngơ đi được. Tôi không phải ngủ với phụ nữ chỉ để hưởng khoái lạc, sau đấy là xong. Tôi lại yêu bà và tình yêu như con rắn độc hút dần máu trong trái tim tôi cho đến kiệt.
- Sao anh lại đem những chuyện ấy ra kể với em? - Ca-tê-ri-na ngắt lời. Nàng bỗng thương xót Xéc-gây.
- Ca-tê-ri-na, nhưng tại sao tôi lại không kể nhỉ? Sao lại không? Một khi tình hình đã rõ ràng, không thể khác được. Và chẳng phải xa xôi gì, chỉ nay mai sẽ xảy ra thằng làm công Xéc-gây sẽ bị tống cổ khỏi cái nhà này và sẽ chẳng còn ai nhớ đến có tôi trên cõi đời nữa.
- Không, không! Đừng nói thế, Xéc-gây! Chuyện ấy không bao giờ xẩy ra. Không đời nào em chịu xa anh đâu, - Ca-tê-ri-na vẫn vuốt ve tình nhân nồng nhiệt như trước, vừa an ủi. - Nếu đã đến lúc phải quyết định chuyện này thì... Giữa ông ấy với em, một người phải chết và chắc chắn anh sẽ mãi mãi bên em.
- Không được đâu, Ca-tê-ri-na - Xéc-gây buôn bã lắc đầu. - Với lại cái mối tình oan trái này cũng không thể đi đến đâu. Giá như tôi yêu một người nào cũng chỉ thấp hèn như tôi thì mới bền được. Còn bà thì đời nào bà chịu yêu tôi mãi mãi? Đời nào bà muốn làm nhân tình của một thằng làm công? Còn tiếng tăm, còn danh giá nữa chứ? Tôi muốn quỳ xuống bàn thờ Chúa tối cao thành hôn chính thức với bà kia, nếu được như thế, mặc dù vẫn biết tôi thấp hèn hơn bà, nhỏ tuổi hơn bà, tôi cũng vẫn đàng hoàng làm cho mọi người thấy rõ tôi xứng đáng được nhận tình yêu của bà.
Những lời lẽ ấy của Xéc-gây làm Ca-tê-ri-na mê mẩn, bởi vì hắn ta tỏ ra ghen tuông, hắn muốn cưới nàng - điều này làm bất cứ người phụ nữ nào nghe được cũng thấy sướng tai, dù trước khi cưới chị ta đã gần gụi với anh kia đến đâu. Lúc này Ca-tê-ri-na sẵn sàng theo Xéc-gây đi bất cứ nơi nào, dù xuống địa ngục hay lên dàn thiêu. Hắn làm nàng mê hắn đến nỗi nàng cảm thấy chưa bao giờ yêu hắn đến như lúc này. Ca-tê-ri-na sung sướng quá. Tai nàng như ù đi, nàng không còn nghe thấy gì nữa. Nàng vội áp bàn tay vào cặp môi của Xéc-gây, rồi giúi đầu hắn vào ngực mình.
- Em đã có cách rồi. Em sẽ làm cho anh trở thành thương gia và sẽ chung sống với anh đàng hoàng công khai. Nhưng anh không được dằn vặt em nữa. Chịu khó chờ cho đến lúc ấy.
Rồi lại những cái hôn, những cử chỉ ve vuốt.
Viên quản lý già nằm ngủ trong nhà kho, mơ màng nghe thấy như trong giấc chiêm bao, giữa sự vắng lặng của đêm khuya, tiếng thì thào và khúc khích. Ông ta tưởng như đám trẻ con tinh nghịch đang bàn bạc, tìm cách nhạo báng tuổi già ốm yếu của ông ta cách nào độc địa nhất. Có lúc vẳng đến tai ông ta tiếng cười vui vẻ ròn tan như thể của anh chàng trai trẻ nào đó bị đám nữ thuỷ thần trêu ghẹo, cù cho đến chết. Tất cả những âm thanh đó chỉ là bà chủ Ca-tê-ri-na đang lăn lộn dưới ánh trăng, trên tấm thảm êm ái, đùa giỡn với người làm công trẻ tuổi của chồng. Ánh trăng vằng vặc vẫn chảy xuống đôi nhân tình, qua kẽ lá rồi thôi không chảy nữa. Đêm hè ngắn ngủi đã qua. Trăng đã lặn xuống đằng sau cái mái nhọn hoắt của nhà kho, ánh sáng nhạt dần. Tiếng đôi mèo tơ đi trên mái nhà bếp kêu chói tai, tiếp theo là tiếng gầm gừ giận dữ và tiếng hai hoặc ba con mèo đực ầm ĩ chạy xuống men theo tấm gỗ áp vào mái.
- Ta lên gác ngủ đi, - Ca-tê-ri-na uể oải đứng lên như thể kiệt sức. Vì chỉ còn trên người có tấm áo lót và chiếc váy trắng, nàng rón rén bước chân qua cái sân vắng vẻ. Xéc-gây thì ôm tấm thảm và chiếc áo ngoài của bà chủ đi theo sau. |
|
|