Hai bàn tay to tướng nắm chặt, đặt trên bàn giấy, trung sĩ Brown quát:
- Nếu có thể, tôi sẽ truy tố anh về tội gây cản trở việc thi hành pháp luật.
Biết ông không nói đùa, tôi nhỏ nhẹ nói:
- Theo lẽ trung sĩ nên biết ơn tôi. Tôi đã làm rõ nguyên nhân của năm cái chết bí ẩn, phát hiện đường dây ma tuý lớn nhất vùng này và chỉ cho trung sĩ dấu vết kẻ cung cấp ma tuý. Gìơ đây các nhân viên điều tra liên bang chỉ việc ra tay là xong. Vậy trung sĩ còn muốn gì hơn?
- Tôi muốn anh đứng ngoài cuộc và để yên cho chúng tôi hành động. Nếu trước đây anh chịu ở yên thì hẳn không mất thêm một mạng người.
Khuôn mặt bự lạnh lùng của trung sĩ Brown trong như một khối granit và đôi mắt vô cảm trông như hai viên đá cuội.
Tôi cay đắng nói:
- Đó chỉ là một cách nhìn việc thế thôi. Nhưng nếu không có tôi thì làm sao ông có thể tóm được anh em nhà Holloway về tội buôn bán ma tuý?
- Đơn giản thôi. Chúng tôi sẽ chộp cái túi đựng ma tuý cùng với chúng.
Chúng tôi sẽ phối hợp với các nhân viên điều tra liên bang để làm một cuộc bố ráp lớn. Chỉ có điều là anh đã làm hỏng kế hoạch của chúng tôi khi làm Charles
Holloway hoảng sợ và điều đó khiến y mất mạng.
Tôi lớn tiếng:
- Lạ nhỉ! Ông phải hiểu rằng chỉ chậm khoảng sáu giờ nữa là anh em nhà Holloway sẽ thủ tiêu toàn bộ số heroin và ông sẽ chẳng có chứng cớ gì để tóm chúng. Trừ khi ông dãi chúng về đây và khai thác cho đến khi chúng há miệng.
Dẫu sao, ông đâu biết Richard Holloway là cái mắt xích quan trọng của đường dây.
- Đúng nhưng sớm muộn gì chúng tôi cũng đoán được thôi. Chúng tôi đã cho người theo nhà của gia đình Holloway.
Tôi tức tối nói:
- Vậy thì sao người của các ông không bám theo Charles khi y rời khỏi nhà để sao đó suýt nữa đã giết chết tôi?
- Người của tôi đã bám theo anh và rồi Charles đã vuột khỏi tầm tay anh!
Chuyện đó không lẽ lỗi tôi?
Tôi chua chát:
- Thưa trung sĩ ông chẳng có lỗi gì.
Có tiếng gõ cửa một nhân viên cảnh sát thò đầu vào nói:
- Thưa trung sĩ có lệnh trả tự do cho bọn hippie. Có phải ông này là người đã đóng tiền ký quỹ?
Trung sĩ Brown đáp:
- Đúng chính ông ta. Này anh Roberts, hãy giúp tôi đưa đám bạn trẻ của anh rời khỏi đây nhé.
Tôi đứng dậy và bước ra cửa:
- Vâng nhưng này trung sĩ, tôi nghĩ rằng ông đang ưu tư vì chưa tịch thu được cái túi đựng heroin đó. Nhưng nếu ông làm việc với Richard, bằng những phương pháp tinh vi của ông, thì có lẽ sớm muộn ông cũng có được những thông tin chính xác.
Khi ra khỏi sở cảnh sát, cả bộ lạc bao quanh tôi, mừng rở vổ vai tôi.
Calvin tặng tôi một nụ hôn trên má trong khi vợ Nai Nhảy Nhót thân hình vỗ mạnh vào thân tôi khiến tôi tưởng rằng gãy mất bẹ sườn. Tiếp đó, Chảo Bự ôm lấy tôi và thắm thiết hôn môi tôi khiến cả bọn cười ồ.
Cuối cùng tôi hổn hển nói:
- Hẳn các bạn biết từ nay cho đến ngày ra hầu toà, các bạn không có quyền rời khỏi vùng này. Ngày đó tôi sẽ tới San Francisco về đây để biện hộ cho các bạn. Tôi mong từ nay đến đó, các bạn sẽ không vi phạm một lầm lỗi nào. Tuy trung sĩ Brown mong các bạn sẽ lãnh mức án tối đa nhưng tôi nghĩ toà sẽ không mấy quan tâm đến lời đề nghị của ông ta.
Okeefenokee mỉn cười nói:
- Vâng, chúng tôi sẽ trở về trại và ở yên đó cho tới khi ông đến. Như thế chẳng có tên cớm nào nghi ngờ hoặc rình rập chúng tôi.
Tôi nói:
- Được lắm. Nhưng hãy sống yên và thận trọng nhé.
Áp sát tấm thân kiều diễm vào người tôi, Bang Bang nói lớn:
- Ê tại sao chúng ta không mở tiệc tiễn đưa ngài luật sư của chúng ta chứ?
- Này các bạn tôi nghĩ rằng tôi.
Mọi người gào lên:
- Ý kiến rất hay!
Tôi thấy mình bỗng dưng bị đẩy về phía xe. Bang Bang giữ lấy một cánh tay tôi và bên kia là Chảo Bự, trong khi những người trẻ khác đẩy từ phía sau.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng chiếc Austin nhỏ bé của tôi có thể chứa nổi sáu con người, vậy mà chúng đã đưa chúng tôi về trại.
Cuộc vui được bắt đầu ngay khi chúng tôi đến trại và tôi nghĩ chẳng bao giờ kết thúc. Khoảng sáu giờ đồng hồ sau đó, tôi quyết định rời khỏi trại sau khi đã nói chuyện với Calvin.
Điều tôi không ngờ là đến lúc này, Calvin đã biết cân nhắc sự việc một cách nghiêm túc và sẳn sàng thảo luận khi tôi hỏi về những ý định cùa nàng.
Mỉm cười buồn bả nàng nói:
- Tuy không nói với ai nhưng tôi sẽ ra đi. Gìơ đây tôi hiểu ra rằng sự có mặt của tôi trong bộ lạc chỉ là sự thể hiện chống đối của tôi đối với cha mẹ, sự nổi loạn của tôi. Tôi chỉ đơn giản dùng những niềm tin tôn giáo để thoát ly cái thế giới thực tại và cho rằng mình sống trên một bình diện cao cấp hơn. Thật ra, tôi sợ đương đầu với tương lai.
- Phải chăng sau khi bị giam giữ, cô ấy đã thay đổi tư duy? Hay trung sĩ Brown đã thức tỉnh cô? Hay cô đã mặc khải?
- À đúng. Tôi đã được mặc khải. Một sự thấu thị tâm linh. Tôi sẽ nhận số tiền thừa hưởng trở lại đại học để theo môn nghệ thuật và triết học. Có thể sau này tôi sẽ trở thành một giáo sư, một nhà văn hay đại loại như thế.
Tôi nhẹ nhỏm thốt lên :
- Thế thì tuyệt quá!
Calvin dịu dàng nói:
- Cám ơn ông đã lo lắng cho tôi.
Tôi hôn nhẹ lên má nàng và hẹn sẽ gặp lại tại toà án. Tôi cho nàng một trăm đô rồi ra đi.
|
|
|