Thấy Hạ chuẩn bị hành lý, Thảo Vy lên tiếng:
- Chị Hạ không cần đi Sông Mao sớm như vậy đâu.
Hạ hỏi vặn:
-Vì sao em biết chị đi?
- Em biết chứ! Và em biết chị không cần đi.
Hạ bực tức, la to:
- Làm sao mà em biết chị cần cái gì và không cần cái gì?
Con nhỏ ngang bướng như am hiểu mọi chuyện:
- Biết chứ! Chị muốn trốn chạy! Nhưng chị không cần nữa vì người chị muốn trốn đã bỏ đi rồi.
- Ai?
- Anh Quân đã xin nghỉ việc. Anh ấy bỏ Nha Trang và đi Buôn Mê Thuột rồi.
- .....
- Chị luôn luôn nói hạnh phúc đối với chị như là những bọt bóng dễ vỡ; thế nhưng, chính chị là người làm vỡ những chiếc bong bóng đó.
- .....
Nhưng mà thôi, em thấy chị và ảnh luôn luôn cãi nhau. Hai người đều tự cao tự đại, thà không quen nhau mà hay hơn!
Chiều hôm ấy, thẩn thờ ra biển một mình, Hạ vọc nước biển rồi in những dấu chân trần trên cát ướt. Vị mằn mặn trên môi làm Hạ mơ hồ không hiểu nước do sóng đánh văng lên hay những giọt nước mắt của chính mình. Cảm giác cô đơn tràn ngập, Hạ chờ những cơn sóng cuốn trôi những dấu chân buồn và nhờ chúng chôn sâu niềm đau vào lòng của biển.
Kết Thúc (END) |
|
|