Ngày rời Phụng Kiều, cánh đồng hoang vắng ảm đạm, chỉ trơ lại những gốc rạ héo vàng. Nam Sinh đã lớn, nắm tay bố đi trên con đường ruộng mấp mô. Nước thấm ướt giầy con bé. Bố nó nhìn thấy, liền ngồi xuống, bắt Nam Sinh bám lên vai, cõng nó đi. Nam Sinh quay đầu lại nhìn bà ngoại. Bà xách hành lý của Nam Sinh, một túi vải thô xanh in hoa. Vừa đi vừa lau nước mắt.
Phải chờ rất lâu mới có chuyến xe đường dài đi qua thành phố. Trong bế xe, một người ăn mày lang thang đi qua, bói cho Nam Sinh một quẻ. Người phụ nữ nom hơi điên đó nói với bố rằng dưới khoé mắt trái của Nam Sinh có một nốt ruồi tang thương trích lệ. Nốt ruồi màu nâu nhạt đó đang toả ra mùi kỳ lạ. Cuộc sống của con bé luôn đau khổ vì tình cảm. Cũng may được cái trán sáng, cao và rộng. Lại có dáng đẹp, không ngại khó khăn, tất cả sẽ khác hẳn người thường. Nhưng mệnh của nó quá kiên cường, sức mạnh quá lớn sẽ khắc với tất cả những người yêu nó hoặc được nó yêu. Họ sẽ phải vì nó mà chết hoặc bỏ đi. Vì thế Nam Sinh chắc chắn sẽ phải rời bỏ quê hương, phiêu dạt đó đây.
Vì mệt mỏi và lạnh giá, Nam Sinh dựa vào vai bố lơ mơ thiếp đi. Bà vừa vuốt ve tóc nó bằng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp, vừa khẽ thở dài.. Vài năm sau, bà qua đời do lâm bệnh nặng. Nam Sinh cũng không được quay lại thị trấn nhỏ nơi nó đã sinh ra. Năm đó, con bé mới bảy tuổi.
Bố nói với Nam Sinh, Đợi bố ở đây nhé, Nam Sinh. Đợi bố quay lại. Bố băng qua đường mua màn thầu nóng cho Nam Sinh. Mua xong màn thầu đang đợi sang đường. Ba phút sau, bố đã rời bỏ thế giới của Nam Sinh.
Hai ba người đàn ông ngoại tỉnh gầy còm, quần áo bẩn thỉu đi ngang qua, đột nhiên giật cái túi của anh bỏ chạy. Anh hốt hoảng kêu to, đuổi theo chúng đang xộc bừa vào đám đông. Hỗn loạn cùng tiếng kêu gào và tuyết rơi như bay đã nuốt chửng anh. Anh biết con gái anh đang chờ anh quay về ở bên kia đường, nên ra sức nắm chặt cái bánh màn thầu nóng trong lòng bàn tay. Anh muốn giật lại được cái túi xong sẽ đưa con gái về nhà. Nhưng chợt có linh cảm bất an, nó khiến thầnh kinh của anh thêm điên cuồng. Dù tư thế đuổi chạy của anh đầy giằng xé vì mệt mỏi và giá lạnh.
Lúc chạy qua đường, một chiếc xe chở hàng lao tới. Tiếng phanh gấp khiến lốp xe bị mài trên đường rítlên những tiếng chói tai đến tuyệt vọng. Con bé đứng ở đường bên này nhìn thấy một bầy chim màu đen bay táo tác ra xa với những tiếng kêu trầm trầm. |
|
|