Sau lễ cưới một tuần Chương đã vội vàng đưa Thục đi Pleiku, anh không có gì phải trở lại thành phố núi ấy một cách gấp gáp như vậy, nhưng anh chìu vợ. Thục muốn xa Sài Gòn càng sớm càng tốt.
Chương về Pleiku chưa được một tháng thì được giao một công tác đặc biệt ở biên giới. Thục hỏi:
- Thiếu gì người sao anh cứ nhận toàn những chuyện khó khăn vậy?
Chương nói:
- Khổ quá, anh có muốn như thế đâu nhưng vì đã lỡ nổi tiếng.
- Nổi tiếng về chuyện gì?
- Vụ bắt nhóm buôn lậu của Vẩn Thạch hồi đó. Vì thế mà hễ cứ có vụ buôn lậu nào là họ lại nhờ tới anh.
- Anh phải tìm cách thoái thác chứ. Đối đầu với tụi này nguy hiểm. Sao họ khôn quá vậy?
Chương nói:
- Không thoái thác được. Anh bảo anh mới đổi về đây chưa đầy ba tháng, để cho anh có thời gian nắm tình hình, nhưng họ lại nói Pleiku là quê hương của anh, địa bàn này anh rành từ nhỏ, nếu anh không nhận công tác này thì ai nhận. Thôi kệ, anh cũng chẳng cãi lý với họ làm gì.
Tuy nhiên Chương cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho chuyến công tác. Họ vừa được cấp một ngôi nhà sàn trên khoảnh đất nhỏ gần đồn công an. Họ có nhiều việc phải làm cho cái tổ ấm mới này. Thục may mấy cái màn cửa sổ, Chương xin được một ít gỗ thông nên đóng được cái kệ sách khá xinh. Giường chiếu của hai người cũng đơn giản.
Hình như mùa mưa đang bắt đầu, chiều tối đã có những cơn mưa lai rai, không khí se lạnh, nửa đêm có khi nghe tiếng gió núi gầm rú, nó thường làm Thục thức giấc. Đèn ở phía trại giam hắt ánh sáng vàng đục trên khung cửa sổ nhỏ. Thỉnh thoảng Thục nghe những tiếng ho khan, tiếng khạc nhổ của các phạm nhân những tiếng động ấy lâu dần trở thành quen thuộc. Nàng rúc vào chăn, nhắm mắt.
Sáng sớm có tiếng hô tập thể dục từ dưới sân vọng lên. Chương cũng đã đánh răng xong, mặc quần đùi đi xuống dưới nhà. Thục vẫn lười biếng nằm lại. Trong ánh bình minh, căn phòng trở nên ấm áp hơn, nàng thích rúc trong chăn ấm và lắng nghe những tiếng động chung quanh. Ở đây sáng sớm có tiếng gà gáy rất lạ. Nó rè rè, khàn khàn. Chương bảo đó là tiếng gà rừng. Thục chưa hề thấy con gà rừng bao giờ.
Chương tập thể dục xong thường đánh bóng chuyền rồi mới đi tắm. Lúc ấy Thục thường ra đứng trên ban công nhìn xuống sân.
Nàng khám phá ra rằng môn bóng chuyền nhìn từ trên cao xuống thấy sinh động hơn đứng dưới đất nhiều. Những anh công an trẻ, mạnh mẽ, hồn nhiên như trẻ con. Chương rất gần gũi với họ. Thục cũng gần gũi họ vì nàng rất thích bạn bè của chồng. Nàng thích được phục vụ cho họ, đứng nhìn họ ăn uống vui đùa. Nàng cũng thích khu chợ nhỏ ở vùng đồi núi này. Nó nhiều màu sắc, và hương vị của nó có cái gì rất đậm đà. Trái cây như đỏ hơn, vàng hơn, lá như xanh hơn. Cả cái màu của đất cũng đằm thắm, nó đỏ sẫm, có khi đậm đà như cà phê. Thục đi chợ sớm, loanh quanh bên những hàng trái cây bày đơn sơ dưới đất. Những con sóc nhỏ, con két xanh, con sáo sậu hay chú khỉ con nhốt trong lồng đều hiền từ với nàng.
Thục mua một cái bầu khô rỗng ruột về đựng rượu cho Chương. Chương rất thích.
Anh hỏi vợ:
- Cái bầu này trong truyện Tàu người ta gọi là gì, anh quên mất.
- Cái hồ lô. Trong truyện Bát Tiên có Lý Tiết Quài thường uống rượu trong cái hồ lô này.
Chương hỏi:
- Sao em nhớ truyện Tàu hay vậy?
- Hồi nhỏ em thường đọc cho ngoại nghe.
Chương thay áo, lấy khẩu súng để trên bàn làm việc của mình, Thục hỏi:
- Chừng nào anh đi?
- Hai ngày nữa. Mùa mưa ở trong rừng chắc là cực.
- Nhưng đó là bọn nào vậy.
- Vẫn là buôn lậu ma tuý nhưng có cả bọn buôn người sang biên giới.
Thục ngạc nhiên hỏi:
- Buôn người à? Buôn nô lệ sao?
- Không. Những mụ tú bà buôn con gái sang làm điếm bên Campuchia và Thái Lan.
- Trời ơi, có chuyện đó à? Sao giống như Mafia ở bên Ý vậy? Họ bắt cóc phụ nữ à?
Chương ngồi lại bàn ăn, anh châm thuốc hút.
- Không. Họ dụ dỗ những cô gái trẻ thất nghiệp ở nước mình hứa hẹn mỗi tháng kiếm năm bảy chỉ vàng bằng nghề đi buôn nhưng thực chất là mại dâm.
Thục hỏi:
- Thế anh sẽ làm gì với những người đó?
- Anh sẽ cắt đứt cái đường dây ấy.
- Chiến dịch kéo dài trong bao lâu?
- Nửa tháng. Anh hy vọng sẽ trở về trước mùa mưa.
Tuy vậy đêm đó cơn mưa đầu mùa từ rừng núi đã kéo về lúc nửa đêm. Chỉ có Thục đón nhận cơn mưa ấy vì lúc đó Chương ngủ say lắm. Thục nhìn vào bóng tối, nàng có linh cảm như Vẩn Thạch đang đi trong cơn mưa ấy, lặng lẽ và âm thầm một mình giữa những lối mòn trong rừng sâu, hun hút.
|
|
|