Trong phòng khách của “Ông Tướng” có một người đang ngồi đợi.
Đó là một người đàn ông nhỏ bé sạm đen, trán thấp đầy những vết nhăn, miệng nhọn, môi dưới dày và trễ ra, hai cánh tay ngắn ngủn nhưng thật rắn chắc. Đó là lão khỉ đột. Lão ngồi nhai kẹo cao su, lơ đãng ngắm các bức tranh vẽ sư tử treo đầy bốn bức tường. “Ông tướng” là biệt danh của một tay buôn lậu khét tiếng, một ông chủ sừng sỏ. Ông ta vừa cạo râu xong, trở ra tiếp khách với chiếc kimono diêm dúa nhưng đắt tiền. Ông ta hỏi lão khỉ đột:
- Ông làm được việc ấy à?
- Vâng. Tôi đã tập nhiều lần. Lão khỉ đột nói.
- Nhưng có bền không? Tôi muốn nói những lúc máy bay lên xuống bất thường và tôi ngại nhất là đoạn đường trên xe ca.
Lão khỉ đột nở một nụ cười nhẫn nại, giọng rất cương quyết:
- Ông chớ lo. Tôi đã tập luyện rất chu đáo và công phu. Tôi nhảy thử nữa. Nhảy thật mạnh nó cũng không rớt ra bao giờ. Tôi đã chắc làm được tôi mới nhận.
- Được rồi. Hãy đợi tôi một lát.
Ông đi sang một phòng khác. Lát sau ông trở lại với cái hộp nhỏ xấu xí, mở nắp lấy ra một cục vàng có hình giống như trái cau nhưng nhỏ hơn một chút. Lần lượt sáu trái cau như thế đặt trên tấm nỉ xanh. Ông tướng nói:
- Đây là chuyến đặc biệt khác thường. Tôi hoàn toàn tin cậy vào sự thông minh và công phu luyện tập của ông. Bây giờ ông có thể vào toa lét thử cho tôi xem.
Lão khỉ đột im lặng lấy trong túi ra một gói nhỏ và một ống vadơlin, xong hai người đàn ông dắt nhau vào phòng tắm.
Lão khỉ đột mở gói giấy ra, trong đó có sáu cái “áo mưa". Lão chăm chỉ nhét sáu trái cau vàng vào sáu cái condoms ấy, cột lại một đầu, cắt bớt phần thừa cho gọn, xong lão dùng vadơlin bôi đều bên ngoài lớp cao su. Lão từ từ đứng dậy cởi quần ra trước mặt “ông tướng”. Lão làm công việc ấy một cách tự nhiên và ông tướng đứng nhìn với đôi mắt bình thản.
Lão khỉ đột ngồi chồm hổm, đùi hơi dạng ra, lần lượt nhét từng trái cau vàng vào hậu môn.
- Một. Lão đếm. Hai… và đây là cái thứ sáu nhé.
Lão cố giữ cho nét mặt tự nhiên khi nhét trái cau cuối cùng vào người. Xong việc lão đứng lên, cười. Lão cảm thấy đau ở thắt lưng nhưng cố che giấu cảm giác đó để tỏ ra rằng mình đã phá kỷ lục 5 trái từ xưa tới nay. Ý chí đã giúp lão.
Ông tướng có vẻ bằng lòng lắm:
- Từ xưa tới nay tôi chưa hề thấy ai chịu nổi sáu trái. Tôi rất phục ông.
Lão khỉ đột nói một câu khiêm nhường:
- Chỉ là do luyện tập mà thôi.
Tuy nhiên ông tướng thoáng thấy lão nhăn mặt.
- Ông đau à?
- Có gì đâu.
- Vậy ông nhảy mấy cái tôi xem.
Lão khỉ đột đã tính trước tình huống ấy. Lão nhíu hậu môn lại, nhảy lên mấy cái như con khỉ làm xiếc.
Cái màn nhảy nhót đi qua như một cơn ác mộng đối với lão.
- Bằng lòng chưa? Lão hỏi.
- Được. Ông tướng đáp gọn.
Lão khỉ đột ngồi xuống, lần lượt rặn mấy cục vàng ra, xếp vào hộp như cũ, rồi mặc quần.
Khi hai người trở ra phòng khách ông tướng nói:
- Tôi sẽ đánh điện cho người ở Sài Gòn ra đón ông ngày mai. Bây giờ ông có thể đi nghỉ lấy sức.
Lão khỉ đột bước ra cửa với nụ cười bí hiểm trên môi.
- o O o -
Sáng sớm trời lạnh buốt. Lão khỉ đột xách chiếc vali nhỏ ra phi trường. Hôm nay lão có vẻ ăn diện, áo sơ-mi trắng, quần tây màu xám đậm, cà vạt đen, miệng phì phèo điếu Craven A. Lão ghét thứ thuốc thơm nhạt phèo ấy nhưng cũng hút để lấy phong độ.
Lão bước vô một quán điểm tâm của người Tàu. Đó là một cái quán thấp nhưng rộng rãi và tràn ngập hơi khói toả ra từ cái thùng nước lèo bằng đồng to lớn đặt gần chiếc cột xi-măng. Mặc dù thời tiết bên ngoài khá lạnh nhưng người Tàu già vẫn ở trần.
Lão khỉ đột chọn một bàn gần cửa sổ để có thể nhìn thấy bên ngoài. Lão gọi một ly cà phê đen nhỏ. Ngày hôm qua lão đã phải uống thuốc xổ cho hậu môn trống không. Lão không bỏ đường vào cà phê vì theo kinh nghiệm lão biết rằng chỉ cần một trở ngại nhỏ do thức ăn thức uống gây ra cũng làm cho ruột co thắt và sẽ khó lòng mà giữ nổi của quý ấy trong người. Tuy vậy lão cũng thấy ngấm ngầm tức lưng, điều đó làm lão nghẹt thở, hồi hộp.
Chỉ còn không đầy hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh. Thắt lưng lão càng lúc càng đau khiến có lúc lão run lên như người bị sốt rét. Lão cắn môi chịu đựng và nhủ thầm: Ráng lên. Chỉ một lát nữa thôi.
Sự thực thì lão đã có kế hoạch của lão. Trước nay dân buôn lậu vàng chỉ tối đa là năm cục trong người. Khả năng lão cũng chỉ có thế thôi. Nhưng lão đã tính cách khác. Và lão phải thành công.
Lão bắt chuyện ngay với người đàn bà đang bế một đứa nhỏ chừng hai tuổi ngồi ở hàng ghế đối diện. Bà ta cũng có vẻ thích nói chuyện. Đây là lần đầu tiên bà đi Sài Gòn và bà muốn biết về thành phố này còn lão thì đã quá rành từng con hẻm, từng quán nhậu, từng khu ăn chơi hạng sang ở Chợ Lớn, lão vừa nói vừa nựng đứa bé cho nên nó cũng chịu lão lắm. Nó ăn sôcôla lão cho và cười sằng sặc.
Chợt lão gập người xuống, mặt nhăn nhó.
- Ông sao vậy?
- Hơi đau cái bụng.
Nhưng cơn đau cũng qua đi. Lão gượng cười nói:
- Mình già rồi. Cái gì cũng suy nhược, nhất là bộ tiêu hoá.
Phi cơ rời mặt đất chưa đầy năm phút thì lão kêu đau bụng. Lão ra hiệu cho người đàn bà lúc nãy nhường lối rồi đi vào toa lét.
Mặc dù lão bước rất nhẹ nhưng cái cục vàng thứ sáu cứ muốn lọt ra ngoài. Lão cố nín lại nhưng càng cố càng cảm thấy khó chịu. Lão đóng cửa phòng vệ sinh lại thật kỹ rồi cởi quần ra. Lão chỉ vừa ngồi xuống là cục vàng thặng dư quái ác ấy lòi ra liền. Lão tóm gọn và kéo trong áo ra một con búp bê nhỏ xinh xắn. Lão mở đầu con búp bê, lấy bông gòn bọc cục vàng rồi nhét vô cái đầu ấy, gắn lại vào cổ. Xong việc lão cất con búp bê vào túi áo và trở ra. Mặt lão tươi tỉnh mặc dù trên cái trán nhăn nheo kia mồ hôi đã rịn ra lấm tấm. Từ đó trở đi lão ngồi im, lim dim ngủ cho đến khi phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất.
Qua cửa sổ lão đã thấy những người hải quan đứng rải rác khắp nơi. Lão bảo người đàn bà:
- Đợi người ta xuống hết đã. Chen lấn làm chi.
Người đàn bà nghe lời, đặt cái giỏ xuống sàn tàu. Lão khỉ đột móc trong túi ra con búp bê đưa cho đứa bé.
- Này, cầm chơi nhé.
Đứa bé thích chí quá cười hề hề.
Hành khách lần lượt xuống hết, lúc bấy giờ lão khỉ đột và người đàn bà có con nhỏ mới bước ra cửa tàu. Lão thu hút ngay cái nhìn của nhân viên hải quan nhưng điều đó đối với lão rất bình thường. Lão bình tĩnh trình giấy thông hành và nhìn nhân viên hải quan khám xét hành lý một cách lơ đãng. Tuy vậy một nhân viên hải quan đã lộ vẻ nghi ngờ nên yêu cầu khám người lão.
- Mời ông vào trong này.
Lão khỉ đột đã lường trước tình huống này nên lão đường hoàng bước theo người nhân viên hải quan. Trong một căn phòng nhỏ đóng kín cửa lão thấy có vài ba người ngoại quốc cũng đang bị yêu cầu cởi bỏ quần áo để khám xét. Lão lẳng lặng làm theo yêu cầu của người nhân viên hải quan với nụ cười hiền lành. Lão hỏi:
- Có gì mà chú em khám kỹ vậy?
Người nhân viên trẻ cười rất tươi, anh nói:
- Chẳng qua đó là nhiệm vụ thôi, bác ạ.
Lão khỉ đột vội vàng mặc quần áo và trở ra. Hành lý của người đàn bà có con nhỏ vẫn chưa được khám xét xong, lão đứng chờ một lát. Năm phút sau bà đã xuất hiện ở cổng. Lão khỉ đột nói:
- Xe ca đang đợi.
Và lão nhanh nhẹn xách cái vali to kềnh của người đàn bà ra xe. Khi hai mẹ con đã ngồi xuống ghế, lão móc túi lấy một thỏi sôcôla đưa cho đứa nhỏ để đổi lấy con búp bê. Lão bảo người đàn bà.
- Tôi đem về tặng đứa cháu ngoại.
Rồi lão bước xuống xe, gọi tắc-xi về trung tâm thành phố.
Lão khỉ đột không có gì phải vội vàng. Lão thuê phòng ở một khách sạn hạng trung, đưa năm trái cau ra khỏi cơ thể xong tắm rửa sạch sẽ rồi đi phố. Lão chọn một nhà hàng kín đáo để ăn cơm sau đó về khách sạn ngủ một giấc thật say đến sáng.
Đúng tám giờ sáng, lão thay đồ, bỏ năm trái cau vào trong túi vải kaki, trái thứ sáu lão nhét vô túi quần.
Lão đi thẳng tới biệt thự Vạn Lịch ở đường Duy Tân. Lão bấm chuông và đứng chờ. Một người giúp việc già ra mở cổng, chào lão rất lễ phép. Lão qua một cái sân rộng trải sỏi trắng, đi thẳng vô nhà.
Khi đến cửa phòng khách lão thò tay vào túi quần lấy cục vàng ra, moi đất trong cái chậu kiểng trồng mai trước cửa, bỏ cục vàng vô đó rồi lấp đất lại.
Chủ nhân ngôi biệt thự là một người đàn ông cao nhưng gầy, nước da hơi tái và tóc thì đã bạc gần hết. Ông ta đưa tay mời lão khỉ đột ngồi.
- Tôi có được điện của ông tướng từ Lào đánh qua, rất vui khi thấy ông đến nơi bình an, sớm sủa.
Lão khỉ đột nói:
- Vâng mọi việc khá tốt đẹp, trừ một trục trặc nhỏ.
- Ủa! Đã xảy ra chuyện gì không hay rồi à?
Lão khỉ đột vẫn nhỏ nhẹ:
- Dạ vâng, ban đầu tôi tưởng là êm xuôi cả không ngờ khi máy bay cất cánh được một lát, nó dồi mấy cái liên tiếp tôi chịu không nổi. Ông thông cảm cho rằng xưa nay chưa có ai chịu nổi sáu cục vì thế để bảo đảm an toàn cho chuyến hàng tôi buộc phải vào phòng vệ sinh của phi cơ lấy bớt một cục ra. Và một khi đã lấy ra thì…
Lão chủ nhíu mày hỏi:
- Ông giấu nó ở đâu?
- Ông cũng biết là không thể giấu chỗ nào được ngoài cái hậu môn. Hải quan xét rất kỹ.
Lão chủ giận dữ nói:
- Tôi không tin ông tướng lại có thể phó thác cho ông một việc mà ông không đủ khả năng. Thôi được, ông đưa cái thư của ông tướng cho tôi xem.
Chủ nhân đọc thật lâu, thật kỹ rồi đặt cái thư xuống bàn, nói:
- Ông tướng có bảo là chính ông ta đã chứng kiến ông thực tập nhảy trước mặt ông ta mà.
- Vâng, thưa ông chủ. Quả có thế.
- Và ông đã cam kết với ông tướng là sẽ chuyển đủ số sáu trái cau cho tôi.
- Vâng. Nhưng xin ông chủ hiểu cho rằng đây là một tai nạn nghề nghiệp. Hoàn toàn ngoài ý muốn.
Mặt ông chủ tái mét. Ông ngó chăm chăm năm trái cau vàng xếp ngay ngắn trên bàn. Bỗng ông vụt đứng dậy, đột ngột hỏi:
- Hiện giờ ông ngụ tại đâu?
Lão khỉ đột thưa:
- Khách sạn Trung Tín.
Ông chủ đưa tay nhấn chuông và lập tức hai người đàn ông to lớn bước vào. Chủ nhân ra lệnh:
- Chìa khoá phòng!
Lão khỉ đột móc chìa khoá ra.
- Lại khách sạn Trung Tín lục soát cho tao.
Hai tên du đãng chộp lấy chìa khoá rồi bước nhanh ra cửa. Ông chủ day sang lão khỉ đột:
- Khai thực đi. Tại sao mất một trái?
Lão khỉ đột lặng thinh. Rồi bỗng bật cười ha hả. Lão dõng dạc nói:
- A, sự việc tôi đã trình bày rõ ràng như thế mà ông còn không tin. Ông tính làm gì tôi đây? Sự thực vẫn là sự thực. Ông thử giết tôi đi. Tôi thách ông đó. Việc này còn có ông tướng. Xưa nay không hề có lệ bắt người tải hàng phải bồi thường khi bị tai nạn nghề nghiệp.
Lão khỉ đột lấy thuốc ra hút rồi nói tiếp:
- Ông biết tôi làm nghề này mấy mươi năm rồi không? Trước đây tôi còn gặp những tay ghê gớm hơn nhiều, ông cứ hỏi thẳng ông tướng thì biết. Bây giờ tôi hỏi ông nhé. Nếu tôi không vứt trái cau ấy vào hố tiêu, hải quan họ bắt tôi, thử hỏi tài sản còn gì? Và ông có ngồi yên ở đây được không? Ông chỉ biết cái lợi nhỏ mà bỏ cái lợi lớn. Xin lỗi ông, ông hẹp hòi lắm.
Ông chủ nín thinh. Lão khỉ đột bồi tiếp:
- Tôi báo cho ông rõ rằng tôi và ông tướng không có lỗi gì trong việc này và ông sẽ phải trả công cho tôi sòng phẳng.
Chủ nhân vẫn nín thinh nhưng lần này mặt ông ta đỏ gay. Chợt ông ta thét lên:
- Rồi sẽ biết tay. Tôi không để ai qua mặt tôi đâu.
Một giờ sau, cánh cửa mở ra và hai tên du đãng lúc nãy xuất hiện.
- Thưa ông chủ, chúng tôi đã lục soát rất kỹ.
- Thôi cút đi, chủ nhân nói. Hai tên du đãng lui ra, ông chủ cũng bỏ sang phòng khác. Từ đó đến tối lão khỉ đột gần như bị giam lỏng trong phòng. Hơn tám giờ mới có người mời lão sang phòng ăn. Chủ nhân thay đổi thái độ, Ông ta tỏ ra vui vẻ và lão khỉ đột cũng không có gì phải căng thẳng với ông chủ. Lão ăn nhanh và uống nhiều rượu mạnh. Lão thấy ngon miệng và yêu đời. Thời gian đi qua rất nhanh. Mười giờ đêm chủ nhân tiễn lão xuống thang gác với số tiền thù lao đựng trong xách tay.
Khi cánh cửa sau lưng lão khép lại, lão tiền bước tới chỗ chậu kiểng dùng ngón tay trỏ moi nhẹ cục vàng lên. Lúc ra cổng lão rút lấy hai tờ giấy năm ngàn cho người gác cổng, vỗ lưng anh ta một cái rồi đi thẳng ra đường.
|
|
|