Tiểu Lộ Thanh Lâm viên hoàng cung Tần vương triều, một trong những nơi trọng yếu của hoàng cung, bởi vì Tần Đức và Phong Ngọc Tử bình thường cư ngụ tại đây.
Không lâu trước, Tần Đức, Tần Vũ, Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử năm người chia tay tại thành lâu. Tần Vũ trở về Vũ vương phủ, Tần Phong về Duệ vương phủ. Còn Tần Đức, Phong Ngọc Tử thì cùng Tần Chính quay về hoàng cung.
Tại cổng Thanh Lâm viên.
"Phụ hoàng, hài nhi xin cáo lui trước. "
Tần Chính cúi người rất cung kính nói, sau đó chuẩn bị trở về nơi mình ở.
Song ngay lúc đó, một đạo kim quang lướt qua, Tần Chính giật mình quát:
"Ai? "
Bóng người xuất hiện, thì ra là Tần Vũ và Lập Nhi cô nương
Phong Ngọc Tử và Tần Đức không hề ngạc nhiên. Tần Vũ không thu liễm khí tức, linh thức hai người tự nhiên phát hiện người đến là Tần Vũ. Tần Chính cả cảnh giới tiên thiên còn chưa đạt đến tự nhiên không thể đoán người đến là ai.
"Phụ hoàng, hỉ sự, có đại hỉ sự a. "
Tần Vũ tay vẫn nắm chặt tay Lập Nhi, hưng phấn nói với Tần Đức.
Tần Đức nhìn kĩ càng Tần Vũ và Lập Nhi, lại thấy hai người tay trong tay, cả phi hành cũng nắm tay? Lại thêm nhìn thấy gương mặt Lập Nhi hơi ửng hồng, Tần Đức tự nhiên có phán đoán, cười khà khà nói:
"Hỉ sự? Vũ nhi, có thể để phụ hoàng đoán không? "
"Phụ hoàng biết rồi ư? "
Tần Vũ giật mình.
Tần Đức cười:
"Có liên quan đến vị cô nương này đúng không? "
Tần Vũ gật gật đầu, trong mắt càng thêm kinh dị. Lập Nhi có thể làm cho cánh tay bị đứt trọng sinh. Tần Vũ cũng nghe Lập Nhi nói mới biết, phụ hoàng mình làm sao biết được?
Trong lòng Tần Đức càng thêm khẳng định, quan sát Lập Nhi cẩn thận. Vừa quan sát cẩn thận mới cảm giác khí chất cao nhã của Lập Nhi. Khí chất phiêu nhiên khiến tâm người ta bất giác trở nên bình tĩnh, lại phảng phất khí tức sáng sớm trong lành, sảng khoái.
"Quá tốt, quá tốt…."
Tần Đức dùng ánh mắt ‘nhìn con dâu’ cẩn thận quan sát Lập Nhi, miệng còn khen ngợi không ngớt.
Tần Vũ không phải con rùa ngốc, nhìn thấy bộ dạng của phụ hoàng hơi nghĩ chút liền hiểu rõ phụ hoàng mình đang nghĩ điều gì, bất giác dở khóc dở cười nói:
"Phụ hoàng, đây là Lập Nhi, ban nãy lúc uống rượu ở thành lâu con có nói qua. Con dẫn muội ấy đến vì Lập Nhi có thể trị khỏi cánh tay bị đứt của cha."
"Hả, Lập Nhi cô nương, cái gì? Trị cánh tay bị đứt?"
Tần Đức nheo mắt lại.
Lập Nhi thản nhiên cười nói:
"Tần bá bá, cánh tay bị đứt trọng sinh tuy tương đối khó khăn. Chẳng qua điệt nhi có một vài thần thông bẩm sinh, trị liệu khôi phục nguyên dạng cánh tay bị đứt của bá bá và Phong bá bá có phần nắm chắc."
Tần Đức và Phong Ngọc Tử nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh dị và không thể tin nổi.
"Lập Nhi cô nương, sư môn ta cũng xem như môn phái tu tiên nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe tay đứt có thể sinh trưởng trở lại. Việc này thật khiến người ta khó tin nổi. Không biết Lập Nhi cô nương dùng phương pháp gì trị liệu? "
Phong Ngọc Tử cũng không thể tin.
Tần Vũ từng thấy qua cảnh tượng Lập Nhi trị liệu, thật sự là một khả năng kỳ diệu.
"Đây là thần thông bẩm sinh của điệt nhi. Tần bá bá và Phong bá bá có thể để điệt nhi thử xem."
Lập Nhi cười nói.
Tần Vũ cũng nói:
"Phụ hoàng, Phong bá bá đừng lo lắng. Tài nghệ của Lập Nhi hết sức cao, con từng chứng kiến qua mấy lần Lập Nhi trị thương, hiệu quả rất tốt. Chỉ cần một chút thời gian là xong."
Tần Đức cùng Phong Ngọc Tử trầm tư giây lát, rồi hai người muốn cởi bỏ ngoại y.
Lập Nhi mỉm cười:
"Tần bá bá, Phong bá bá, hai người không cần cởi bỏ ngoại y. Chỉ cần yên tĩnh đứng tại chỗ để điệt nhi trị liệu là được."
"Ồ, vậy làm phiền Lập Nhi cô nương,"
Trong lòng của Tần Đức càng thêm kinh dị, ông ta và Phong Ngọc Tử liền đứng yên như thế.
Chỉ thấy mắt Lập Nhi hơi khép lại, trên người từng đạo thanh quang bắt đầu tán phát và càng lúc càng nhiều. Cả người Lập Nhi trông như một sinh mệnh nữ thần bị thanh quang hoàn toàn bao bọc. Từng đạo thanh quang bắt đầu kéo dài về phía Tần Đức và Phong Ngọc Tử.
"Tiểu Vũ, có chắc chắn không?"
Tần Chính đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng có chút mong đợi.
Tần Vũ gật đầu nói:
"Yên tâm."
Từng đạo thanh quang bao bọc lấy nơi bị đứt của cánh tay Tần Đức và Phong Ngọc Tử. Sau đó tay áo trống rỗng đột nhiên từ từ phồng lên, dường như cánh tay bên trong bắt đầu trưởng thành, chỉ là tốc độ rất chậm.
Một phút, hai phút….
Nửa canh giờ...một canh giờ...
Theo thời gian trôi qua, độ dài tay áo trống rỗng bị đội lên càng lúc càng dài. Linh thức Tần Vũ phát hiện rõ ràng tùy theo thanh quang tu bổ cánh tay bị đứt lại chầm chậm sinh trưởng trở lại, xương cốt, cơ nhục không ngừng sinh trưởng.
Ròng rã ba canh giờ, mắt của Tần Vũ và Tần Chính cũng nhìn không dám chớp mắt ba canh giờ. Tần Đức và Phong NGọc Tử cảm nhận được cánh tay không ngừng sinh trưởng, trong lòng đều có sự vui mừng và kích động rất khó ức chế. Chỉ là Lập Nhi đang trị liệu, bọn họ không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Trên trán Lập Nhi đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi…
Lập Nhi cứ luôn nhắm mắt, linh thức Tần Vũ cẩn thận chú ý tiến triển. Ngón tay của Tần Đức và Phong Ngọc Tử cuối cùng cũng hoàn toàn hình thành, tất cả đã đại công cáo thành!
Lập Nhi cuối cùng cũng mở mắt, khẽ thở ra một hơi gạt mồ hôi trên trán.
"Tần bá bá, Phong bá bá, cảm giác thế nào?"
Lập Nhi cười hỏi.
Tần Đức và Phong Ngọc Tử vung vẫy hai tay thậm chí còn thử kết ra ấn quyết, giây lát hai người trở nên hết sức vui mừng.
"Lập Nhi cô nương, thật cảm tạ rất nhiều. Ta cảm thấy tay mình dường như chưa từng bị chém đứt, hoàn toàn giống như xưa."
Tần Đức rất kích động, còn Phong Ngọc Tử cũng vậy. Sau khi bị chặt tay, có trở lại trong lòng mới càng kích động.
Tần Chính vui mừng nói lớn:
"Đại hỉ sự, đại hỉ sự a, nhất định phải ăn mừng thật lớn. Người đâu, mau truyền cả nhà vương gia vào cung, còn có hoàng hậu, phi tần, các hoàng tử, công chúa đều đưa tới Bách thần đình. "
Bách thần đình
Thái thượng hoàng Tần Đức ngồi chủ vị, Tần Chính và Phong Ngọc tử ngồi ghế thứ hai, sau đó là Tần Vũ cùng Tần Phong, ngồi dọc hai bên chiếc bàn dài. Yến tiệc so với lần trước còn thịnh soạn hơn nhiều. Từng mâm, từng mâm thức ăn không ngừng được mang lên.
"Thu thập cao lương mỹ vị trong thiên hạ, tổng cộng có ba trăm sáu mươi loại. Mọi người cứ tự nhiên thưởng thức" Tần Chính cười ha hả nói.
Lần này trên bàn tiệc, Lập Nhi lại bị ép uống không ít rượu. Tần Phong biết được Tần Đức và Phong Ngọc Tử đoạn tí trọng sinh cũng rất vui mừng, không ngừng cám ơn Lập Nhi. Nhân vật chính của thịnh yến lần này chính là Lập Nhi, mọi người tha hồ vui vẻ, náo nhiệt.
Đợi đến gần tối mới tan tiệc.
Vũ vương phủ.
"Đừng tranh nữa. Ba đại đội trưởng của đệ nhị, đệ ngũ, đệ lục đại đội trở thành ba vị cung phụng của Tần gia. "
Tần Vũ trực tiếp tuyên bố kết quả. Ba người Tần Vũ chọn ra có hai là Nguyên anh hậu kỳ, một người tuy chỉ Nguyên anh trung kỳ nhưng thực lực có thể sánh với Nguyên anh hậu kỳ.
Bảy vị đại đội trưởng khác tại trường bất giác có chút thất vọng.
Tần Vũ mới từ hoàng cung trở về liền triệu tập tứ đại hộ pháp, mười đại đội trưởng. Trong mười đại đội trưởng thì công lực thấp nhất cũng là Nguyên anh trung kỳ. Tần Vũ nghĩ cho tộc nhân Tần gia, chuẩn bị an bày ba cao thủ trở thành Tần gia cung phụng để bảo hộ Tần gia.
Tần Vũ biết được mệnh lệnh của Bạo loạn tinh hải, biết tu yêu giả quá nhiều cũng vô dụng, chi bằng thỉnh ba người thực lực cao cường tọa trấn. Vì vậy Tần Vũ quyết định chọn ra ba người từ trong mười đại đội trưởng.
Phàm những ai được chọn trúng đều được Tần Vũ giúp đỡ luyện chế một kiện thượng phẩm linh khí, cần chủng loại linh khí nào mặc sức lựa chọn.
Thượng phẩm linh khí đối với cao thủ cấp độ Nguyên anh vẫn có chút sức hấp dẫn. Huống chi Tần Vũ nói làm cung phụng chỉ trong thời gian một trăm năm. Sau một trăm năm lại hoán đổi nhóm khác, đối với tu yêu giả một trăm năm tịnh không dài.
"Tuân lệnh các chủ."
Ba cao thủ được tuyển không kìm được sự vui mừng, không phải chỉ một trăm năm sao? Tùy tiện tĩnh tu mà thôi, bảo hộ tộc nhân Tần gia? Với thực lực của Tần gia có người nào dám đụng vào? Cho nên việc của bọn họ rất nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng một trăm năm, còn được một thanh thượng phẩm linh khí. Một việc tốt như thế này ai lại không muốn?
"Nghiêm Nhị hộ pháp, lập tức điều động tám ngàn hộ vệ tới hồng hoang truy tìm, truy tìm một Hắc sắc ngọc hạp. Nhớ kỹ một điều, phạm vi truy tìm. Tối đa thâm nhập vào hồng hoang là mười vạn dặm, nơi sâu hơn tuyệt đối không được tiến vào." Tần Vũ ra nghiêm lệnh.
Nghiêm Nhị mặc dù là nữ tử song lại là thủ lĩnh bát đại hộ pháp của tinh thần các, làm việc rất lão luyện.
"Các chủ, nếu như quả Hắc sắc ngọc hạp nằm ở sâu bên trong, bọn thuộc hạ có tiến vào không?" Nghiêm Nhị hỏi.
"Không" trên khoé miệng của Tần Vũ có nụ cười tà dị, "đối với Hắc sắc ngọc hạp có thể thu được thì thu, không được cũng không miễn cưỡng. An toàn đệ nhất. Đúng rồi…ta đã sai quản gia vương phủ đi mua một số ngọc hạp chế tạo bằng hắc ngọc. Ngươi tùy tiện chôn sâu các ngọc hạp này dưới đất hồng hoang."
Trong lòng Tần Vũ cười thầm: "Đệ cửu ngọc kiếm, bí mật này có lẽ mỗi một thủ lĩnh đều không nói cho các tu chân giả tham gia tìm kiếm biết. Chúng chỉ biết hắc sắc ngọc hạp chứ không biết là loại hắc sắc ngọc hạp nào a."
"Vâng."
Trên mặt Nghiêm Nhị cũng có chút hưng phấn, ả đương nhiên biết hàm ý của Tần Vũ. Đã xâm nhập tối đa mười vạn dặm, cũng có thể nói nhiệm vụ lục soát hồng hoang tịnh không quá nhiều nguy hiểm, Nghiêm Nhị tự nhiên cũng vui vẻ, nhẹ nhỏm.
- o O o -
Trong tầng mây trên không, Tần Vũ đang nằm trên một đám mây trắng, trong tay cầm một bình rượu uống từng hớp từng hớp. Lập Nhi ngồi bên cạnh, trên đùi đặt một cây cổ cầm, nhắm mắt hưởng thụ việc gảy đàn.
Tần Vũ vừa nghe đàn uống rượu, sung sướng tựa thần tiên.
Bạch vân lững lờ trôi đi, tiếng đàn từ trên chín tầng mây vọng xuống giống như âm thanh của thiên nhiên.
Tiếng đàn im bặt, Tần Vũ lật tay thu lại bình rượu, đứng dậy nhìn Lập Nhi cười nói:
"Lập Nhi, việc này lại phải phiền muội. Bất quá Tiểu Lộ cũng xem như muội muội ta. Ta không thể nhìn muội ấy bị mất một cánh tay cả đời, ta…"
"Được rồi, đừng thương tâm nữa."
Lập Nhi cười:
"Tô Nham thành còn bao lâu nữa thì đến?"
"Nhanh thôi"
Tần Vũ lập tức tăng tốc đám mây.
Cổng thành của Tô Nham thành.
Tần Vũ rất hiếm khi mặc một bộ thanh sắc trường bào ra ngoài, bộ thanh sắc trường bào cực kỳ quý báu, do chính tay Tần Chính tặng. Lập Nhi cũng mặc một bộ y phục xanh, buộc thêm một sợi thắt lưng quanh eo thon.
Hai người cùng tiến vào thành.
Linh thức Tần Vũ quét qua, một lúc sau phát hiện nơi ở của Thiết Sơn và Tiểu Lộ đang ở đâu. Nhưng linh thức phát hiện ra một cảnh lại khiến Tần Vũ há hốc mồm, sau đó cười lớn.
"Tần Vũ, cười gì thế?"
Lập Nhi nghi hoặc hỏi.
Tần Vũ nói một cách thần bí:
"Theo ta qua đây." Sau đó Tần Vũ tăng nhanh bộ pháp. Chỉ thấy hắn đi hai ba bước đã ngoài trăm mét, lão bá tánh bên cạnh không hề phát hiện ra điểm đặc biệt này bởi vì tốc độ của Tần Vũ quá nhanh.
Lập Nhi lại bước chầm chậm, hai bước phảng phất như bay bay vẫn nhẹ nhàng theo sau sau Tần Vũ. Dường như vài bước có công hiệu chỉ xích thiên nhai.
Đường phủ Tô Nham thành
"Phu nhân."
Một bạch y thanh niên anh tuấn đang quỳ trên đại đường. Bạch y thanh niên này răng trắng môi hồng, anh tuấn đến mức làm nữ nhân phát cuồng, nam nhân đố kị. Người này chính là Đường Nguyên mệnh danh là đệ nhất họa sư của Tần vương triều, cần tùy tiện vẽ một bức họa cũng có giá ngàn vàng.
"Chàng xứng đáng với cha sao? Quỳ một canh giờ trước linh vị của cha"
Tiểu Lộ thê tử của Đường Nguyên nghiêm giọng nói.
Tiểu Lộ hôm nay đã hơn hai mươi, đang thời xuân sắc. Trên người có chút khí chất nhu nhược còn giữa chân mày lại có một cỗ anh khí. Loại khí chất nhu nhược và anh khí mâu thuẫn lại thống nhất xuất hiện trên người Tiểu Lộ.
Khi xưa chính khí chất này đã thu hút Đường Nguyên, hắn vì Tiểu Lộ cùng từng bị Thiết Sơn ‘tam đả’, nếm đủ khổ ải không đếm xuể cuối cùng ôm được mỹ nhân trở về. Bất quá Tiểu Lộ ngưỡng mộ nhất chính là một ca ca khác---Tần Vũ. Từ khi Tần Vũ rời khỏi Tiềm Long đại lục, sau khi trận chiến Ô giang lưu truyền, Tiểu Lộ bắt đầu nỗ lực tu luyện, lấy Tần Vũ làm mục tiêu, thời gian năm năm cũng đạt đến cảnh giới tiên thiên. Tiểu Lộ hiện thời đẵ đã đạt đến tiên thiên trung kỳ.
Một thư sinh yếu ớt lại cưới một nữ hiệp cảnh giới tiên thiên. Cho nên….Đường Nguyên chịu khổ không ít.
"Tiểu Lộ à, con quá nương tay với Thanh Lan. Cái tên nghịch tử này tối qua lại cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu uống rượu trong kỹ viện, ít nhất phải quỳ gối ba canh giờ."
Một vị phụ nhân dang trọng khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi giận dữ nhìn Đường Nguyên.
"Mẹ…"
Đường Nguyên nhìn trộm mẹ của mình, phát giác không có chút hy vọng.
"Nương tử…"
Đường Nguyên lại xoay qua nhìn Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Đường Nguyên bất giác có chút mềm lòng.
"Đường Thanh Lan! "
Một tiếng hét lớn từ bên ngoài truyền vào. Chỉ thấy một hán tử mặc quân phục xông vào, sau lưng còn có hai hộ vệ đi theo.
"A, đại cửu tử"
Đường Nguyên vừa nhìn thấy Thiết Sơn như chuột thấy mèo, hoảng sợ bò dậy, lật đật chạy lại núp sau lưng Tiểu Lộ vội nói:
"Nương tử cứu mạng. Đại cửu tử sẽ giết ta."
Thiết Sơn mặt đầy nộ khí:
"Đường Thanh Lan, ngươi lại dám bước chân vào thanh lâu, ngươi ăn nói sao với muội muội ta? Lần này không đánh ngươi hai chục quân tiên, ta sao có thể tha cho ngươi? "
Đường mẫu khi nãy còn nghiêm khắc bây giờ cũng vội lên tiếng:
"Thiết thống lĩnh, roi của ngài không thể quất. Ta bắt nó quỳ ba canh giờ, không, năm canh giờ, nhưng quân tiên của ngài quất xuống hai mươi roi, nó phải nằm liệt giường nửa tháng mất."
"Nằm liệt giường càng tốt, nghiêm chỉnh chút."
Thiết sơn nộ khí bừng bừng.
Đừng nhìn Đường gia thế lớn, là đại gia tộc của Tô Nham thành, nhưng thứ nhất Thiết Sơn là thống lĩnh quân đội tại Tô Nham thành. Thứ hai, huynh đệ của Thiết Sơn là ai? Tam điện hạ của Tần gia trong trận chiến Ô Giang truyển thuyết, thân đệ đệ của đương kim hoàng đế.
Vì Cho nên Đường gia thế lực có lớn hơn cũng không dám đụng vào Thiết Sơn.
"Đại ca, để chàng quỳ một canh giờ được rồi, chàng cũng không dám tái phạm nữa."
Tiểu Lộ vội đứng ngăn phía trước. Nàng ta không nỡ để tướng công mình bị quân tiên đánh.
"Tiểu Lộ, muội tránh ra."
"Không tránh"
Tiểu Lộ cừ cản như thế trước mặt đại ca mình.
Thiết sơn cũng tức giận nhưng thứ nhất hắn không nỡ làm muội muội mình bị thương, thứ hai…hắn không phải đối thủ của Tiểu Lộ. Mặc dù hắn tu luyện khắc khổ nhưng khả năng thiên phú không cao bằng Tiểu Lộ. Đây cũng là chỗ Thiết Sôn bất lực.
"Nương tử, vẫn là nàng tốt nhất."
Đường Nguyên nấp sau lưng Tiểu Lộ nói.
"Ây da, ở đây đang diễn kịch sao?"
Một thanh âm trêu chọc vang lên.
Mọi người đều sững sờ, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy Tần Vũ và Lập Nhi, một trước một sau đang bước vào.
"Tiểu Vũ."
Thiết Sơn hai mắt mở to như lục lạc.
"Vũ ca ca"
Vẻ mặt Tiểu Lộ cũng không thể tin nổi.
|
|
|