Nghiêm Nhị, truyền ngã lệnh Từng đạo thân ảnh ngự kiếm bay ra khỏi lâu các, trong không trung tu tiên giả càng lúc càng nhiều, còn nơi tông chủ Đông Phương Niệm của Triều Dương tông cư ngụ, thiếu tông chủ cũng ở tại đây. Lúc này Đông Phương Dụ nghe thấy thanh âm của Tần Vũ, vô pháp nén giận liền muốn ra ngoài.
"Đứng lại."
Đông Phương Niệm đi ra khỏi phòng lạnh lùng quát.
Đông Phương Dụ lập tức không dám bước thêm một bước, liền quay đầu lại gấp rút nói:
"Phụ thân, tên đó không biết từ đâu đến đó dám ngang nhiên gọi tên muốn giết con trước mặt nhiều tu tiên giả như thế, nếu con không ra mặt giết hắn thì còn mặt mũi nào mà nhìn các tu tiên giả khác? "
Sắc mặt Đông Phương Niệm vẫn trầm tĩnh:
"Nghịch tử, ngươi thì biết cái gì? Người đó dám gọi thẳng tên ngươi trước mặt nhiều tu tiên giả như thế, người dám làm điều đó có thể là kẻ yếu không? Ngươi ở lại đây, tuyệt đối không thể đi ra"
"Phụ thân!"
Đông Phương Dụ nôn nóng nói.
"Đông Phương Dụ chết, hoặc là tất cả người ở đây …chết!"
Tiếng cuối cùng của Tần Vũ như sấm động giữa trời quang làm Đông Phương Niệm và Đông Phương Dụ đều biến sắc mặt, Đông Phương Dụ vốn có lòng tin đấu với địch nhân một trận chỉ vì tiếng nói cuối cùng chứa tinh thần chi lực của Tần Vũ mà chùn chân.
"Ngươi ở lại đây, không được đi bất cứ đâu. Ngoài nhà có nhiều đồng đạo như thế cho dù kẻ địch mạnh tới đâu cũng tuyệt đối xông vào không nổi."
Đông Phương Niệm ra lệnh, sau đó thản nhiên đi ra đồng thời truyền lệnh:
"Diễm Dương sư điệt, mau đi mời Ngôn Tự chân nhân tới chủ trì đại cục."
"Vâng, tông chủ."
Diễm Dương ở ngoài phòng lập tức bay tới nơi cư ngụ của Ngôn Tự chân nhân.
Trên mặt của Đông Phương Niệm nở nụ cười lạnh, sau lưng có Ngôn Tự chân nhân với vài nghìn tu tiên giả hắn còn sợ gì nữa. Đông Phương Niệm trực tiếp ngự kiếm, khoanh tay đứng trên kiếm thản nhiên phá không bay lên, quả có phong phạm của tông sư.
"Tại hạ là Đông Phương Niệm tông chủ Triều Dương tông, không biết đạo huynh vì sao lại gióng trống mở cờ đến nơi tại hạ và các đạo hữu cư ngụ. Đạo huynh chắc phải biết đây là chỗ cư ngụ của các tu tiên giả do Bồng Lai tiên vực triệu tập. Hơn nữa bất luận đạo huynh và ta có cừu oán gì, chỉ mỗi việc đạo huynh làm huyên náo ở đây, huyên náo địa bàn của Ngôn Tự chân nhân không khỏi không nể mặt chư vị đạo hữu, không nể mặt Ngôn Tự chân nhân."
Đông Phương Niệm cao giọng.
Mục quang Tần Vũ lướt qua.
Đông Phương Niệm khoanh tay đứng trên kiếm, râu dài phất phơ, đạo bào lất phất cũng có phong thái tiên phong đạo cốt. Ngược lại, Tần Vũ sát khí lan tỏa, hắc sắc trường bào bay phần phật, trông như một sát thần.
"Đông Phương Niệm …"
Tần Vũ nhìn thẳng vào Đông Phương Niệm, ngươi chính là phụ thân Đông Phương Dụ, mồm mép rất khá, không ngờ đem chuyện này trút lên người Ngôn Tự chân nhân, bất quá hôm nay ta phải giết Đông Phương Dụ, ngươi giao ra hay không?"
Tần Vũ căn bổn không biết đối phương ai là Đông Phương Dụ, hắn chưa từng gặp Đông Phương Dụ cũng không biết khí tức của y.
Lúc này dù muốn giết Đông Phương Niệm trước mặt, Tần Vũ ít nhất cũng phải tra ra chuẩn xác ai là Đông Phương Dụ, nếu không để Đông Phương Dụ trốn mất thì uổng công chém giết.
"Ha ha... "
Đông Phương Niệm ngẩng đầu lên trời cười lớn :
"Vị đạo hữu này, nãy giờ ta nói nhiều như thế với đạo hữu, đạo hữu vẫn tiếp tục cuồng ngạo. Đây là nơi cư ngụ của các vị đạo hữu ta những người được lệnh của Ngôn Tự chân nhân, ngươi làm náo loạn trước đại môn lại còn đòi ta giao con ta ra …"
Một hoàng y lão giả khác cũng mắng:
"Ngươi một thân một mình hung hăng như thế đúng là không xem chúng ta ra gì mà."
Tần Vũ khẽ nhíu mày.
"Đừng nói lời thừa."
Hàn quang lóe lên trong mắt Tần Vũ:
"Ta chỉ hỏi ngươi giao hay không. Giao, ta giết Đông Phương Dụ, không giao …kẻ nào cản ta, chết!"
Tần Vũ căn bổn không có tâm tình lãng phí thời gian với đám người trước mặt, trực tiếp đưa ra thông điệp tối hậu.
"Một người mà cũng hung hăng, cả ngàn đệ tử Triêu Dương tông ta đâu thể để ngươi gây rối. Chư vị đạo hữu nơi đây há để ngươi gây rối?"
Đông Phương Niệm cười lạnh. Tuy vậy, trong lòng Đông Phương Niệm có chút nghi hoặc.
"Hừ, Diễm Dương sư điệt đi mời Ngôn Tự chân nhân sao còn chưa thấy? Huống chi cho dù không mời, Ngôn Tự chân nhân thấy ồn ào lớn thế này cũng phải đến xem chuyện gì chứ? "
Đông Phương Niệm không biết vì sao Ngôn Tự chân nhân vẫn chưa xuất hiện nhưng lúc này hắn không hề lo lắng chút nào.
Đối phương mạnh đến mấy thì cũng chỉ là một người.
"Hê hê, đại ca, đừng nói với chúng làm gì, trực tiếp giết sạch toàn bộ là được …bổn hầu gia đã lâu lắm rồi còn chưa nếm mùi huyết tinh."
Một thanh âm hưởng thiên triệt địa đột ngột vang lên, Hầu Phí hắc sắc thân ảnh phảng phất như sinh ra từ hư không xuất hiện bên cạnh Tần Vũ.
Đồng thời Hắc Vũ xuất hiện tại phía bên kia Tần Vũ.
Vừa rồi Hầu Phí và Hắc Vũ ẩn thân quan sát, nhìn thấy Tần Vũ muốn động thủ bọn họ mới xuất hiện.
"Tu yêu giả …"
Yêu khí trên người Hầu Phí và Hắc Vũ liền bị phát hiện.
Đông Phương Niệm lập tức nộ khí dâng trào, nói lớn:
"Chư vị đạo hữu, ba người trước mặt chúng ta không ngờ là tu yêu giả, mấy ngàn tu tiên giả chúng ta tụ tập tại đây ba tên tu yêu giả này lại xem chúng ta như không có, còn bảo kẻ nào cản hắn sẽ chết, đúng là quá khinh người mà."
"Tu yêu giả nhỏ bé cũng dám om sòm, các vị đạo hữu, Tuần Dương tử nguyện đi đầu giết ba gã này."
Một đạo nhân mỏ nhọn hét lớn.
Lập tức đạo nhân mỏ nhọn tranh tiên xuất thủ, các tu tiên giả khác ai cũng rùng rùng muốn động thủ. Nhìn thấy cảnh này, Đông Phương Niệm bất giác mỉm cười.
"Bùng!"
Một đạo bổng ảnh từ trên trời nện xuống!
Đạo nhân mỏ nhọn đạt đến Nguyên anh hậu kỳ không có chút lực phản kháng bị cây hắc bổng đó nện máu huyết bắn tung tóe, linh hồn bị khí kình chấn nát, nguyên anh cũng bị Hầu Phí chụp trong tay.
"Hê hê, Nguyên anh hậu kỳ nhỏ bé cũng dám hung hăng trước mặt bổn hầu gia."
Hầu Phí cười lớn quái dị, tay chợt nắm chặt lại. Không ngờ trực tiếp bóp nổ nguyên anh, sức nổ nguyên anh của Nguyên anh hậu kỳ không hề làm tổn thương chút nào đến thân thể Hầu Phí.
Há hốc mồm.
Đám tu tiên giả vừa rồi rùng rùng muốn động thủ hiện tại đều đứng ngây ngốc, quá mạnh.
Nguyên anh hậu kỳ tại một số môn phái nhỏ chính là thực lực của đệ nhất cao thủ. Còn đại môn phái như Triều Dương tông, đệ nhất cao thủ bất quá cũng chỉ là Động Hư tiền kỳ. Trong cả giới tu tiên giả, cũng chỉ có khu vực hạch tâm Bồng Lai tiên vực có thực lực mạnh hơn chút.
Chỉ là Bồng Lai tiên vực cách đây quá xa, các tu tiên giả hiện tại đến đây đều là ở trong phạm vi vài trăm vạn dặm, thực lực tối cường cũng chỉ ngang hàng với Đông Phương Niệm.
"Vù vù..."
Giống như cuồng phong bạo vũ, từ chân trời vô số âm thanh phá không truyền đến, là mưa tên bắn tới ư? Có lẽ chỉ là suy nghĩ của phàm nhân. Tu tiên giả tại trường đều đoán ra đó chính là âm thanh của tu tiên giả ngự kiếm cấp tốc phi hành.
Một vùng đen đặc che kín cả bầu trời.
Bọn tu tiên giả Đông Phương Niệm đều nhìn về quần tu yêu giả từ đằng xa bay tới. Bọn họ vô pháp phán đoán số lượng địch nhân bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể đoán định địch nhân nhiều hơn họ, hơn nữa còn nhiều hơn không ít!
"Tu yêu giả. Là tu yêu giả! "
Tức thì có tu tiên giả kêu lớn.
Sắc mặt các tu tiên giả đều đại biến, vừa rồi mới xuất hiện ba tu yêu giả, hiện tại lại xuất hiện một số lớn tu yêu giả, chỉ cần có chút suy nghĩ cũng liên tưởng được.
Như vô số hắc sắc thiểm điện, từng tu yêu giả có quy luật chiếu theo trận hình vuông hạ xuống mặt đất. Chính là chiếu theo trận bày bố mười đại đội. Đứng đầu tiên là tứ đại hộ pháp do Nghiêm Nhị dẫn đầu.
"Bái kiến các chủ."
Một vạn tu yêu giả cùng quỳ một chân xuống, Nghiêm Nhị các hộ pháp khom người.
"Các chủ? Quân đội hộ vệ? Tu yêu giả? A, là Tinh Thần Các!"
Các tu tiên giả có địa vị cao bất chợt nhận ra.
Các tu tiên giả này đều là tu tiên giả trong phạm vi vài trăm vạn dặm. Phạm vi hải vực do Tần Vũ chưởng quản đạt đến diện tích vài ngàn vạn dặm. Thủy vực bên dưới của các tu tiên giả này là do Tần Vũ chưởng quản, thủ lĩnh các môn phái này tự nhiên biết Tinh Thần Các .
Hơn nữa, tại Hải để tu yêu giả thế giới có quân đội hộ vệ lại xưng là các chủ duy chỉ có Tinh Thần Các.
Tu tiên giả vừa rồi sĩ khí bừng bừng, ai nấy đều run rẩy. Trời ạ, Tinh Thần Các là thế lực nào? Đó là thế lực ngang hàng với Bồng Lai tiên vực a, mình đối đầu với người ta chắc các chủ chỉ hạ lệnh một tiếng, đại quân hộ vệ của Tinh Thần Các liền từ dưới đáy biển bay lên trực tiếp hủy diệt tông phái, hủy diệt căn cứ của mình.
Đông Phương Niệm lúc này cũng biết không ổn, "Tinh Thần Các, không ngờ là Tinh Thần Các, tuy thủy vực bên dưới Triều Dương tông ta không nằm trong sự quản lý của Tinh Thần Các nhưng chỉ cần hạ lệnh một tiếng có thể trực tiếp tiêu diệt căn cơ của Triều Dương tông ta a." Đông Phương Niệm hoảng sợ, vội nói:
"Các chủ đại nhân …"
Bất quá Tần Vũ lại không nhẫn nại cho hắn cơ hội.
"Một ngàn nhân mã Triều Dương tông toàn bộ giết sạch, nhất tên không lưu để an ủi vong linh lão sư ta trên trời."
Tần Vũ hạ lệnh đồ sát.
"Tuân lệnh các chủ!"
Một vạn tu yêu giả rất có quy củ tiến về trận doanh của tu tiên giả, quân đội và tán binh vĩnh viễn bất đồng chính là ở tính kỉ luật. Rất hiển nhiên, đối diện với rất đông tu yêu giả áp tới, tu tiên giả người nào người nấy đều hoảng lên, hoặc trốn tránh, hoặc thi triển độn thuật, thậm chí công kích mỗi người cũng khác nhau, người dùng cấm chế, kẻ dùng phi kiếm, lại có kẻ khác tung ra hồng lăng quất tới …
Toàn bộ chỉ là một chữ ‘Loạn’!
"Năm đại đội phía trước, phi kiếm đồng loạt bắn!"
Đại đội trưởng của đại đội thứ nhất hét lên ra lệnh.
Tức thì năm ngàn phi kiếm phá không bắn tới, bởi vì tu tiên giả cũng có kẻ trước người sau, tu tiên giả ở phía trước bất thình lình đối diện với bao nhiêu là phi kiếm, thậm chí bình quân một tu tiên giả phải đối diện với vài chục cây phi kiếm, như thế này thì kết cục là –
Phản ứng nhanh thì độn địa trốn mất, phản ứng chậm thì bị đâm thủng như tổ ong.
Phi kiếm xuyên qua một người vẫn tiếp tục bắn tới phía trước—
Ngay sau đó, năm ngàn phi kiếm toàn bộ đâm xuống đất, một số tu tiên giả độn địa trốn đi cũng bị đâm chết, từng tiếng kêu thảm khốc lại vang lên khắp nơi.
Chỉ một lần phi kiếm đâm tới, một ngàn đệ tử của Triều Dương tông chết hơn nửa, cảnh này làm tất cả các tu tiên giả há hốc mồm, cho dù bọn họ muốn làm như thế cũng không làm được. Bởi vì bọn họ có thể nhìn ra không những một đại đội, thậm chí chỉ một tiểu đội.
Với trăm cây phi kiếm, khi xuất ra quỹ đạo hết sức xảo diệu phối hợp chặt chẽ với nhau. Đây là thành quả phải huấn luyện vài năm mới có, hơn nữa còn quan hệ tới việc phi kiếm của mỗi người giống hệt nhau.
"Năm đại đội phía sau, chưởng tâm lôi!"
Lại một mệnh lệnh vang lên.
Năm ngàn tu yêu giả vốn đã sớm chuẩn bị chờ đến lượt mình, trực tiếp bổ xuống chưởng tâm lôi. Chưởng tâm lôi tuyệt không phải là pháp thuật lợi hại gì, chỉ là thông qua cấm chế hấp thu lực lôi điện mà thôi. Một chưởng tâm lôi chả đáng gì, nhưng năm ngàn chưởng tâm lôi thì sao?
"Bùng!" "Bùng!" "Bùng!" "Bùng!"...
Tiếng nổ liên tiếp vang lên –
- o O o -
Ngôn Tự chân nhân vì sao một mực không xuất hiện?
Lúc này ở nơi Ngôn Tự chân nhân cư ngụ.
Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân chính là đang uống trà nói chuyện phiếm với Thanh Long.
"Thanh Long cung chủ, ngươi thi triển cấm chế chung quanh không để người khác nghe được thanh âm của chúng ta, lại nói chuyện linh tinh với bọn ta ở đây, ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện cơ mật gì?" Hỏa Điền chân nhân hơi bực bội, trước đó không lâu Thanh Long đến đây nói có chuyện cơ mật cần thương lượng.
Tuy nhiên, phong ấn cấm chế đã lâu như thế, Thanh Long lại chỉ nói chuyện phiếm với bọn họ.
Lúc thì nói về Tử Dương môn, lúc thì nói Lam Ương môn.
Thanh Long vào lúc đêm khuya đặc biệt đến tìm còn bố trí cấm chế chung quanh, chỉ để nói chuyện phiếm sao? Bất quá địa vị của Thanh Long cực cao, ba người Ngôn Tự chân nhân cùng với Hỏa Văn chân nhân và Địch Phong chân nhân cũng không dám thất lễ.
Cấm chế này do Thanh Long bố trí, linh thức của người khác vô pháp xuyên qua, nhưng linh thức của Thanh Long lại có thể xuyên qua.
"Ha ha. Đánh nhau rồi, tốt, tuyệt, tuyệt lắm, ây da, tu tiên giả yếu quá, chỉ có tu yêu giả bọn ta là mạnh thôi."
Trong lòng Thanh Long cười ha hả, trên mặt lại mỉm cười nói, "Ngôn Tự, còn nhớ trận chiến mấy trăm năm trước của chúng ta không? Nhớ lại trận chiến đó, thực là …"
Ngôn Tự chân nhân khẽ nhíu mày.
Đêm khuya, bố trí cấm chế, lại nói mấy lời thừa thãi này?
"Oành!" "Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Đột nhiên tiếng chấn động dữ dội vang lên, cả mặt đất đều rung động, ly trà của bốn người đều lật nghiêng. Cấm chế vốn có thể cản trở thanh âm nhưng chấn động của năm ngàn chưởng tâm lôi quá dữ dội phảng phất như động đất.
"Không ổn."
Ngôn Tự chân nhân đột nhiênđứng lên, Hỏa Văn chân nhân và Địch Phong chân nhân sắc mặt cũng đại biến. Sau đó ba người đều trừng mắt giận dữ nhìn Thanh Long. Bọn họ biết bên ngoài khẳng định xảy ra đại sự, Thanh Long ở đây cầm chân bọn họ.
"Ha ha... "
Thanh Long ôm bụng cười lớn :
"Buồn cười quá, Ngôn Tự a, nói cho các ngươi biết, bên ngoài đánh nhau kịch liệt lắm, ây da, thằng bé con đáng thương kia bị một kiếm đâm thủng nguyên anh!"
Linh thức Thanh Long lúc này đang quan sát trận chiến bên ngoài.
Ba người bọn Ngôn Tự chân nhân cũng không kịp nói nhiều với Thanh Long, ba người trực tiếp lao ra, đồng thời ba đạo phi kiếm bắn tới.
"Bùng!"
Phi kiếm trực tiếp đánh thủng cấm chế.
Mặc dù là cấm chế do Thanh Long bố trí, nhưng ba người Ngôn Tự chân nhân liên thủ, hơn nữa còn toàn lực xuất thủ tự nhiên một chiêu thành công. Ba người phá không bay về hướng đang chiến đấu, Thanh Long chỉ lắc lư tiến tới trước, trong miệng hừ nhẹ:
"Mấy người bọn Đằng Sơn có làm cho loạn thêm không nhỉ? Thú vị, quá thú vị."
Ba đạo quang tuyến lấp lánh, một đạo là kim sắc quang tuyến, một là hắc sắc bổng ảnh, một là hắc quang. Trong đó hắc quang của Hắc Vũ quỷ dị nhất, chỉ cần hắc quang xuyên qua người nào thì người đó chết ngay. Cứ như thế, từng tu tiên giả ngã xuống, chỉ sát na bị ba người giết hơn trăm tu tiên giả. Sau đó ba đạo quang tuyến ngừng lại biến thành Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ ba người.
"Đằng Sơn huynh, đủ rồi."
Đằng Sơn và hai thủ hạ dưới quyền cười hăng hắc, Đằng Sơn nói:
"Tần Vũ các chủ, đám tu tiên giả dám giỡn mặt, ta nhìn không ưa nên giúp Tần Vũ các chủ giáo huấn bọn chúng một lúc mà thôi"
Tần Vũ vốn chỉ chuẩn bị giết đám người của Triều Dương tông, ai biết được Đằng Sơn và hai hộ pháp dưới quyền lại giả trang thành tu yêu giả của Tinh Thần Các đi giết tu tiên giả của các tông phái khác. Tức thì làm loạn rối tinh rối mù, ba huynh đệ Tần Vũ chỉ có thể ra tay giải quyết cho nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát tu tiên giả đã chết mất hơn nửa, vượt quá con số hai ngàn.
Mặc dù mấy tháng trước chỉ mới có hai ngàn tu tiên giả tới, bất quá mấy tháng gần đây tu tiên giả lục tục kéo đến mới tăng số tu tiên giả lên gần bốn nghìn. Lúc này chết hơn nửa làm thực lực của tu tiên giả tổn thất rất lớn. Còn tu yêu giả của Tần Vũ vì lập thành trận pháp không ngờ chỉ tổn thất mấy chục người. Đây chính là sự khác biệt của quân đội và tán binh.
"Đằng Sơn huynh, Ngôn Tự chân nhân lâu thế vẫn chưa xuất hiện chắc chắn do Thanh Long cung chủ ngăn trở."
Tần Vũ cười nhạt nói.
Nhìn thấy Đằng Sơn và hai hộ pháp dưới quyền mà không thấy Thanh Long đâu Tần Vũ cũng đã đoán ra.
Đằng Sơn cười hăng hắc.
Tần Vũ quay đầu nhìn Đông Phương Niệm bị phong bế công lực, lúc này Đông Phương Niệm vẫn bộ dạng thà chết không phục, thấy Tần Vũ đang nhìn mình liền nói:
"Vì sao, vì sao không cho ta lấy một chút hi vọng? "
"Bởi vì …ta không cần ngươi nói cho ta biết."
Tần Vũ đi tới.
Đông Phương Niệm lại nói:
"Không phải ngươi muốn giết con ta sao, vì sao nhất định phải diệt Triều Dương tông ta? Chỉ cần ngươi đáp ứng không diệt Triêu Dương tông, ta sẽ nói cho ngươi biết con ta đang ở đâu. Cầu xin ngươi đáp ứng ta. "
"Không, ta không đáp ứng."
Tần Vũ đi đến trước mặt Đông Phương Niệm.
Đột nhiên sắc mặt Tần Vũ trở nên hung ác:
"Đáp ứng? Ngươi cầu ta đáp ứng, con ngươi khi giết lão sư ta sao không nương tay, con ngươi còn dám chặt một tay của phụ vương ta, chặt một tay của Phong bá bá của ta, chỉ vì khinh thường? Đúng, Triều Dương tông của ngươi là đại tông phái, cái gì Đông Phương Dụ là địa vị cao. Ngược lại địa vị của phụ thân ta là thấp …mạng lão sư ta không đáng tiền …"
"Cút mẹ ngươi đi, Đông Phương Niệm, đừng nằm mơ giữa ban ngày, khi con ngươi giết lão sư ta, chặt một tay của phụ thân và Phong bá bá ta, dù Triều Dương tông của ngươi toàn tông chết sạch cũng không thể rửa sạch hận trong lòng ta!!!"
Tần Vũ đột nhiên một trảo xuất ra chụp lấy đầu Đông Phương Niệm.
"A~~~!" Đông Phương Niệm kêu lên thảm thiết, sắc mặt biến thành giống như người chết.
Ma đạo bí kĩ --sưu hồn!
Tần Vũ thu hồi tay phải, bình thản nói:
"Ngôn Tự chân nhân đến rồi vì sao không hiện thân?"
Tần Vũ sớm đã đoán được Ngôn Tự chân nhân thoát li được sự ngăn trở của Thanh Long.
"Tần Vũ các chủ, tên Đông Phương Dụ đó giết lão sư ngươi, chặt một tay của phụ thân và bá bá ngươi là đại cừu, bất quá tha được người thì nên tha, hay là bỏ qua cho tông phái Triều Dương tông vậy."
Ngôn Tự chân nhân bước ra, Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân sau lưng cũng nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ nở nụ cười rạng rỡ nhìn Ngôn Tự chân nhân.
"Nghiêm Nhị, truyền lệnh ta cho Trang Chung hộ pháp, trực tiếp phái hộ vệ quân của Tinh Thần Các đi tiêu diệt toàn bộ Triều Dương tông, phàm ai ngăn trở giết chết không tha."
Tần Vũ có thể tự mình truyền lệnh nhưng hắn để Nghiêm Nhị giúp đỡ chính là dùng hành vi biểu hiện cho Ngôn Tự chân nhân xem.
"Tuân lệnh."
Nghiêm Nhị lập tức lấy ra một khối truyền tấn lệnh.
"Tần Vũ các chủ, ngươi …"
Ngôn Tự chân nhân biến sắc.
"Ha ha, Tần Vũ huynh đệ, quả nhiên sảng khoái, ta bội phục ngươi, ha ha, ta đứng về phía ngươi, chỉ cần ngươi nói muốn giết đám tu tiên giả này Thanh Long ta sẽ giúp ngươi, ha ha …"
Thanh Long đứng bên cạnh xem kịch đã lâu cũng bước ra, cười lớn đi đến bên cạnh Tần Vũ. |
|
|