Cái Đêm Hôm Ấy Cả ba người cùng thờ thẫn tại chỗ, họ nhìn nhau nhưng mường tượng chẳng thấy nhau. Họ không nói với nhau tiếng nào nữa.
Ai ai cũng có cảm tưởng là tâm tư mang hòn núi nặng, và tự hỏi cái trọng lượng đó đến khi nào mới cất cánh bay đi, cho lòng họ được nhẹ nhàng, cho họ có thể yêu đời. Tuy nặng niềm tâm sự, song tâm sự của họ chẳng giống nhau, điều đó thì hẳn là như vậy rồi.
Lâu lắm, Tây Môn Vô Diệm cất tiếng phá tan yên lặng trước:
– Quan Sơn Nguyệt! Ta có một việc, yêu cầu ngươi giải quyết hộ, ta biết sự việc đó không hợp tình cho lắm, nhưng rất cần ...
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Việc chi? Ngươi cứ nói cho ta nghe thử xem!
Đưa tay chỉ xác Ngô Công nằm la liệt quanh đó, Tây Môn Vô Diệm nói:
– Đào huyệt, chôn tất cả những xác ấy!
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Ngươi có biết, làm cái việc đó, ta phải mất bao nhiêu thời gian không?
Tây Môn Vô Diệm đáp:
– Bất quá, độ nửa ngày!
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
– Nửa ngày! Ta phải mất nửa ngày trong khi ta chỉ có ba ngày! Hẳn ngươi nhận thức giá trị của khoảng thời gian đó chứ? Ngươi đừng quên là mục tiêu của chuyến viễn hành này, là Thiên Xà Cốc, chứ chẳng phải một cuộc viễn du, mà ta có thể dần dà ngày tháng.
Tây Môn Vô Diệm chính sắc mặt:
– Quan Sơn Nguyệt, ngươi đừng nghĩ lầm! Điểm ta thỉnh cầu ngươi đó, chẳng phải phát sanh từ cái ý đê hèn muốn làm dang dở cuộc ước hội của ngươi với Tạ Linh Vận đâu. Không, hiện giờ thì ngươi đến sớm đến muộn, vấn đề không còn liên quan với ta nữa, bởi ta là kẻ chiến bại, dù bại ta cũng chẳng hèn hạ mà dùng thủ đoạn gian manh. Sở dĩ ta nhờ ngươi chôn xác chúng, là vì để lộ như vậy thì sự tai hại sau này cho dân chúng không ít.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
– Tai hại gì một xác chết có thể gây ra? Huống hồ, chỉ là xác thú vật?
Tây Môn Vô Diệm lạnh lùng:
– Ta giải thích, chắc ngươi không tin. Thế ngươi cứ hỏi Giang cô nương, cô nương sẽ cho ngươi biết sự tai hại đó.
Giang Phàm không đợi Quan Sơn Nguyệt hỏi, lập tức thốt:
– Xác chết của loại Ngô Công đó, lúc sình lên, rất thúi, thúi hơn tất cả những mùi thúi trên đời này, trong một ngày tròn, những xác đó sẽ rữa nát ra, thành một thứ nước độc, ánh dương quang đốt nóng chất nước đó, khí độc bốc lên, loang theo gió, còn độc hơn khí độc do chúng phun ra lúc sống.
Tây Môn Vô Diệm cười lạnh:
– Ngươi nghe chứ, Quan Sơn Nguyệt? Với tánh tình ta, ta thản nhiên mà bỏ đi, bởi ta luôn luôn chủ trương hành động mà không cần quan tâm đến hậu quả, dù hậu quả đó có tận diệt cả nhân loại dưới gầm trời nầy, đối với ta, cũng cầm bằng như một sợi lông rơi rụng. Nhưng, với ngươi thì khác, dù sao, ngươi cũng có tác phong anh hùng, thì cái tâm của ngươi phải là tâm quân tử, cho nên ta thỉnh cầu ngươi làm việc đó, giả như ngươi vì hiếu thắng, thì cứ bỏ qua, mà đi ngay đến chỗ hẹn, cứ để mặc cho người đời tiếp nhận cái hại của những xác chết kia.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Ngươi không thể tìm một người khác giúp ngươi, chôn xác chúng à?
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
– Không thể! Kỳ Hạo thì bỏ đi rồi, chỉ còn một mình ta, mà ta thì làm sao thanh toán một sự việc như vậy nổi? Huống chi, ngươi và Giang cô nương lại chẳng sợ hơi độc của chúng? Cho ngươi biết, nếu một người nào khác, bén mảng đến gần khu vực nầy thôi, cũng đủ bỏ mạng rồi, nói chi là động chạm đến xác của chúng? Công việc chôn xác chúng, ngoài chúng ta ra, chẳng còn một ai cáng đáng nổi! Ngươi đừng quên, là ta có đôi tay chấp vá!
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc.
Trong khi đó, Tây Môn Vô Diệm nhặt thanh kiếm trên mặt đất, bắt đầu đào huyệt.
Quan Sơn Nguyệt ức độ, muốn chôn những xác đó, tất phải đào một cái hầm, vuông năm sáu trượng, sâu ba bốn trượng.
Nhìn vào nhịp độ động tác của Tây Môn Vô Diệm, chàng nghĩ nếu nàng không ngưng tay, cứ đào như vậy, liên tiếp trong hai ngày đêm mới xong một cái hầm vừa đủ chôn giấu xác chúng.
Hai ngày đêm! Xác của chúng qua một ngày thì rửa thành độc thủy. Như thế, dù nàng có đào xong hầm, phỏng cũng chẳng ích gì.
Xem ra, nàng yêu cầu chàng tiếp trợ, nghĩ cũng phải làm, chắc là nàng không có mưu mô nào đâu!
Chàng liền rút thanh Hoàng Diệp kiếm, phụ giúp Tây Môn Vô Diệm.
Thấy chàng tham gia công tác, Tây Môn Vô Diệm không biểu hiện một cảm nghĩ nào, giữ gương mặt lạnh như tiền mãi. Nhưng, chàng tham gia công tác, nàng lại ngưng tay, rồi quay mình, lặng lẽ bước đi, rời xa từ từ ...
Giang Phàm nổi giận, cao giọng mắng:
– Cái con mụ đó đáng giết lắm! Nàng viện dẫn lý do, cầm chân chúng ta, để nàng thung dung ly khai ...
Tây Môn Vô Diệm chưa đi xa hắn, nghe lọt câu nói, lạnh lùng đáp:
– Ta chỉ nói qua điều lợi hại, ai thích thì làm, ai không thích thì cứ bỏ đi, ta có cưỡng bức ai đâu, sao cô nương mắng ta?
Giang Phàm tức uất, vọt mình tới, vươn tay tát mạnh vào mặt Tây Môn Vô Diệm.
Bị cái tát đó, Tây Môn Vô Diệm mất thăng bằng, chập choạng suýt ngã, máu từ miệng rỉ ra hai bên mép, chảy xuống, quệt với nước dãi, lòng thòng.
Nàng không hề có một phản ứng, đưa tay áo lau miệng, lặng lẽ bước đi về phía rừng ven núi.
Giang Phàm còn giận, toan đuổi theo đánh thêm, nhưng Quan Sơn Nguyệt khuyên nàng:
– Giang cô nương! Việc nầy, chúng ta không thể không làm, tốt hơn là nên làm cho chóng xong, cầu người khác làm chi! Mặc cho nàng ấy bỏ đi, cô nương hãy tiếp tay tại hạ, mình còn phải lên đường sớm đó, cô nương!
Giang Phàm phải thở mạnh một lúc, mới phát tiết phần nào khí uất, rồi nhặt đoạn kiếm gãy của Tây Môn Vô Diệm bỏ lại, tiếp trợ Quan Sơn Nguyệt đào hầm.
Tuy nhiên, nàng chưa chịu phục, còn càu nhàu:
– Cái con mụ dạ xoa đó, có giá trị gì chứ! Tôi thấy rõ ràng là nàng kiếm cớ cầm chân chúng ta lại đây, để cho chúng ta phí thời gian vô ích, phải đến nơi ước hẹn chậm trễ. Những con Ngô Công đó, do nàng và Kỳ Hạo lưu lại, chúng ta hà tất ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, chận lời:
– Tại hạ đã bảo là hãy để cho Tây Môn Vô Diệm đi đâu cứ đi, yêu cầu nàng ta ở lại tiếp tay mà làm gì? Nàng là người trong Thiên Ma Giáo, chẳng bao giờ nàng chịu giúp chúng ta đâu! Dù nàng có dụng tâm như thế nào, chúng ta cũng không thể để những xác Ngô Công phơi lộ như vậy, nơi đây thiên hạ qua lại rất đông và rất thường, độc khí của xác Ngô Công sẽ gây tai hại không ít cho họ. Sở dĩ chúng ta không thấy một người bộ hành nào trong lúc nầy, có lẽ là vì Thiên Ma Giáo ngăn chặn họ ở hai đầu đường, và chúng sẽ khai thông lối đi sau khi hạ thủ đoạn đối với chúng ta.
Giang Phàm hằn học:
– Hại ai thì hại, không hại được chúng ta là đủ.
Quan Sơn Nguyệt cười khổ:
– Đừng nói thế, cô nương! Chúng ta là con nhà võ, hành hiệp là vì dân chúng chứ nào phải cho cá nhân mình! Nếu vì cá nhân mình mà hành động, thì chúng ta cần chi phải vượt núi xuyên rừng, lướt hằng ngàn dặm?
Chàng dừng lại một chút, đoạn tiếp:
– Đành là họa căn, do bọn Thiên Ma Giáo gây nên, song chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm gián tiếp, bởi chúng vì bọn mình mà phóng Ngô Công, nếu không có bọn mình thì khi nào chúng thả những con Tử Mẫu Phi Ngô đó? Vả lại, chính chúng ta giết chết những con Phi Ngô kia, chúng có chết mới gây nên độc khí chứ! Dù sao, chúng ta cũng phải thi hành cái công tác bất đắc dĩ nầy, cô nương ạ!
Giang Phàm không phục, thốt oang oang:
– Một mình đại ca, liệu có thể lo việc cho mọi người khắp trong thiên hạ chăng?
Quan Sơn Nguyệt chỉnh sắc mặt:
– Bổn phận của con nhà võ, là san bằng những nổi bất bình trong thiên hạ, dù không làm hết, thì làm được bao nhiêu, cứ làm.
Chàng lại dừng một chút, rồi tiếp:
– Tại hạ từng phát thệ, san bằng bất công trên đời nầy, trước mặt ân sư, từ lúc tiếp nhận Minh Đà Lịnh. Bằng mọi giá, kể cả giá hạnh phúc của tại hạ, tại hạ phải giữ lời thề đó.
Giang Phàm trầm ngâm giây lâu, rồi thở dài:
– Đại ca nói phải! Tôi sống lâu trong Thiên Xà Cốc, thành ra không còn biết gì là nhân tánh nữa, thật đáng thẹn quá chừng! Xem ra, muốn trở nên một người vợ lý tưởng của đại ca, tôi còn phải học hỏi nhiều ...
Nàng đào đất mạnh tay hơn trước, chừng như lấy sự cố gắng đó để tỏ cho Quan Sơn Nguyệt biết là luôn luôn nàng ngoan ngoãn vâng lời chàng, luôn luôn nàng cảm phục chàng.
Đào một lúc, nàng lại dùng hai tay hốt đất, hốt đá, không sợ dơ mình.
Còn gì đẹp hơn một nữ nhân xốc vác, chia nhọc xẻ khổ với chồng? Bởi, nàng xem Quan Sơn Nguyệt như chồng của nàng rồi kia mà!
Nàng nói chi, Quan Sơn Nguyệt cũng nghe được, chỉ có đoạn cuối của câu sau cùng là chàng mường tượng những mũi tên xuyên thủng màn tai. Trời! Nếu nàng cứ giữ mãi cái ý đó, thì trong tương lai chàng sẽ xử sự như thế nào chứ?
Tuy nhiên, chàng không nỡ nói gì, trong lúc này, bởi nàng thực sự thi hành công tác, mệt thở hồng hộc, nàng không dám nghỉ, mồ hôi nhễ nhại nàng không dám ngừng tay lau chùi. Chàng bảo:
– Từ từ mà làm, Giang cô nương! Làm chậm mà kỹ mà chắc, kết quả sẽ nhiều hơn. Làm vội vã, chỉ hao phí công lực, mau mệt, công việc lại không chu đáo.
Nhưng Giang Phàm cứ quần quật đào, một lúc sau, nàng đã tạo được một cái hầm khá lớn, hốt xong đất và đá vụn còn lại cho sạch sẽ, nàng đắc ý, cười hì hì, thốt:
– Quan đại ca thấy chưa! Tôi đâu đến đổi quá vô dụng như đại ca tưởng!
Quan Sơn Nguyệt chỉ cười, không nói gì.
Cả hai tiếp tục công tác.
Dần dần, họ hiệp nhau lại, một đào, một hốt, họ vui vẻ mà làm, kết quả rất nhanh chóng.
Nàng lại cười thốt:
– Có gì hơn là đồng tâm hiệp lực, phải không Quan đại ca! Chúng ta hiệp tác với nhau, thì còn việc gì mà chẳng làm nổi!
Quan Sơn Nguyệt vẫn im lặng, cứ đào, càng phút càng nhanh tay.
Không lâu lắm, họ đào được một cái hầm, dài hai trượng, ngang một trượng, bao gồm luôn cái hầm do Giang Phàm đào một mình, vì cả hai từ hai đầu đào vào, cho giáp mối, đến lúc công tác được nửa phần, họ mới hiệp lực với nhau.
Bỗng, một bóng người xuất hiện bên trên miệng hầm.
Cả hai kinh ngạc, nhìn lên, thấy Tây Môn Vô Diệm. Nàng đã đi xa rồi, chẳng hiểu tại sao, còn trở lại.
Giang Phàm hỏi:
– Ngươi trở lại làm gì nữa?
Tây Môn Vô Diệm lạnh lùng:
– Không phải tất cả những người trong Thiên Ma Giáo đều chuyên làm ác, Tây Môn Vô Diệm nầy, không đến đổi quá vô sỉ ti tiện như các ngươi tưởng. Ta trở lại đây để chứng minh điều đó.
Giang Phàm «hừ» một tiếng:
– Thế tại sao vừa rồi, ngươi bỏ đi?
Tây Môn Vô Diệm «hừ» lại một tiếng:
– Tại sao ngươi chẳng lên đây mà xem?
Giang Phàm nhún chân nhảy lên liền. Bên miệng hầm, có một đống cây khô. Ngoài ra, chẳng có gì khác cả. Nàng lấy làm lạ hỏi:
– Ngươi gom góp những cành cây khô chất đống nơi đó, để làm gì?
Tây Môn Vô Diệm cười lạnh:
– Phàm làm việc gì, tất phải nghĩ đến sự chu đáo, thực hiện một ý chí, phải thực hiện triệt để. Cái giống Ngô Công đó, càng được chôn sâu, càng sanh độc khí mạnh, rất có thể tung vở lớp đất trên mặt mà loang ra không khí. Không gì bằng đốt một mồi lửa ...
Giang Phàm sững sờ, lẩm nhẩm:
– Tại sao ngươi không nói sớm? Ngươi để ta đánh ngươi như vậy, thì thật là ... là không đẹp chút nào! Ta hiểu lầm ngươi!
Tây Môn Vô Diệm lại cười lạnh:
– Mỗi người đều nên nỗ lực, ai có công việc nấy làm, việc của ta, tự ta lo, tại sao ta phải nói với ngươi chứ? Món quà một chưởng, ngươi tặng ta, ta sẽ ghi nhớ suốt đời ...
Giang Phàm vốn tính thẳng thắn, không thích những ẩn tình, những ngụ ý, nghe thế, vội thốt:
– Nếu ngươi muốn báo thù, thì ngay bây giờ, ngươi đánh lại ta đi!
Tây Môn Vô Diệm bĩu môi:
– Hiện tại, ta không nhàn rỗi để làm cái việc đó.
Rồi nàng bỏ đi, sau đó cũng trở lại, nhưng chậm hơn lần trước, cũng ôm theo một đống cây khô.
Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm cũng đã đào sâu và rộng cái hầm hơn trước nhiều.
Thời gian lúc đó, vào tiết đầu thu, cành khô rất hiếm, hơn nữa, hai bàn tay của Tây Môn Vô Diệm lại là tay chấp vá, cử động kém tay tự nhiên, do đó mà nàng không thể dụng lực đúng ý muốn.
Những cành cây khô đó, chẳng phải rơi rụng sẵn dưới đất, bởi mùa thu ướt át, muốn tìm cành khô, phải trèo lên cây, và trong năm ba cây mới có một vài cành khô. Như thế, muốn có một đống cành khô, tất phải trải qua nhiều vất vả lắm.
Giang Phàm cũng hiểu như vậy, nên thương hại cho Tây Môn Vô Diệm khôn cùng, nàng dịu giọng bảo:
– Ngươi nghỉ một lúc đi, để ta đi tìm cho ...
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
– Không cần, hai vợ chồng ngươi hiệp sức với nhau như vậy, có việc gì mà làm không thành? Thế thì cứ làm những việc đòi hỏi nhiều người, còn ta thì cam với cái phận cô độc, ta làm những việc dành cho kẻ cô độc.
Nàng thành thực mà nói, nói để phát tiết niềm bi oán, Giang Phàm nghe ra, có ý thẹn, mặt ửng đỏ.
Rồi, ai đào huyệt, cứ đào. Ai tìm cành khô, cứ tìm, một lúc sau, huyệt rộng hơn, sâu hơn, mà cành khô cũng nhiều hơn.
Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm mệt nhọc quá chừng, cả hai dừng tay lên khỏi huyệt, đứng lên, thở dốc.
Ngày đã tàn, đêm xuống, trên nền không, lấm tấm những ngôi sao chớp, chớp đều.
Tây Môn Vô Diệm trở lại với hai đoạn gỗ khô, rất to, nàng lôi từ rừng về đó, vất vả vô cùng. Buông hai đoạn gỗ, nàng cũng thở dốc như Quan Sơn Nguyệt và Giang Phàm. Nàng vừa thở, vừa thốt:
– Vào mùa này, tìm cành khô, cây khô chẳng phải là việc dễ. Ta nhặt hai đoạn gỗ đó, cách đây hơn bốn dặm đấy!
Bây giờ thì Quan Sơn Nguyệt không còn ác cảm đối với Tây Môn Vô Diệm nữa. Chàng dịu giọng cất tiếng:
– Làm chi cho vất vả lắm vậy? Ta thấy bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi, khỏi cần phải đi xa tìm hai đoạn gỗ ấy!
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
– Bốn dặm đường, có xa gì, mang hai đoạn gỗ, cũng chẳng mệt lắm! Bây giờ các ngươi có thể lên đường được rồi, phần việc phóng hỏa, thiêu xác Ngô Công, để ta đảm đương cho.
Quan Sơn Nguyệt nhìn trời:
– Bây giờ thì có đi sớm hay đi trễ cũng thế thôi!
Tây Môn Vô Diệm lại lắc đầu:
– Không phải vậy đâu! Ta nhận thấy, những người như các ngươi, không nên chết nơi tay Tạ Linh Vận, chính ta cũng không muốn như vậy. Các ngươi hãy suy tính lại xem, nếu đi ngay thì có thể đến Thiên Xà Cốc trước khi bình minh lên chăng?
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
– Điều đó đâu còn là vấn đề nữa mà ngươi hỏi? Bởi sáng ngày mai, là đúng hạn kỳ ba hôm, có đi gấp liền trong đêm nay cũng chẳng đến trước hạn kỳ được. Như vậy tội gì mà phải vội vã? Cứ ung dung đi miễn sao đừng trễ hẹn là đủ rồi. Mình không hy vọng đến sớm, thì đừng phí công làm việc vô ích.
Tây Môn Vô Diệm thốt gấp:
– Chỉ cần các ngươi đến đó trước khi vầng thái dương lên, là có nhiều hy vọng ngăn trở âm mưu của Tạ Linh Vận, chẳng những thế, tánh mạng của các ngươi được bảo toàn, ngược lại thì ... ta chỉ sợ các ngươi thọ hại lớn!
Quan Sơn Nguyệt ấy làm kỳ:
– Tạ Linh Vận chuẩn bị như thế nào để đối phó với bọn ta?
Tây Môn Vô Diệm do dự một lúc, sau cùng quyết định thái độ, tiết lộ:
– Sau khi nghe Vạn Lý Vô Vân báo cáo về tình hình tại Thiên Xà Cốc, Tạ Linh Vận liền nghĩ ra một mưu độc, có thể do mưu độc đó hắn thuyết phục Xà Thần, lợi dụng Xà Thần ...
Quan Sơn Nguyệt dù đã biết trước như vậy, song vẫn kinh hãi như thường.
Nhưng, ngoài mặt, chàng vẫn giữ bình tĩnh, chàng lắc đầu thốt:
– Vị tất hắn thành công! Xà Thần nào tin lời hắn dễ dàng như vậy!
Tây Môn Vô Diệm khẩn cấp ra mặt:
– Từ xưa đến nay, chẳng bao giờ Tạ Linh Vận làm liều, thử thời vận. Hắn đã làm việc gì, thì nhất định hắn có suy nghĩ kỹ rồi và hắn nắm nhiều yếu tố giúp hắn thành công, hắn mới chịu bắt tay vào việc. Hắn đã nắm được nhược điểm của Xà Thần, nhất định là hắn sẽ lung lạc tinh thần Xà Thần không khó khăn lắm.
Quan Sơn Nguyệt vội hỏi:
– Hắn nắm được nhược điểm gì nơi Xà Thần?
Tây Môn Vô Diệm thở dài:
– Con người, ai không có nhược điểm? Chẳng hạn mình muốn làm một việc gì, mà mình lại bất lực, việc đó cứ ám ảnh mãi, chính cái ám ảnh đó tạo nên nhược điểm nơi mình, Xà Thần vốn thích nữ sắc, nhưng lại không thể giao hợp với nữ nhân, lão ta luôn bất mãn.
Giang Phàm cao giọng:
– Đúng vậy! Chẳng lẽ Tạ Linh Vận có phương pháp làm cho Xà Thần ...
Tây Môn Vô Diệm chặn nói:
– Hắn đã cầm chắc kết quả trong tay, thì tự nhiên phải có phương pháp giúp Xà Thần mãn nguyện. Thiên Ma Giáo vốn sở trường về công phu «Âm Dương Thần Hiệp» mà Tạ Linh Vận thì rất am tường cái thuật đó, hắn sẽ chỉ dạy cho Xà Thần một công phu, lão ta luyện công phu đó không lâu lắm, là có thể tìm hứng thú bên cạnh nữ nhân. Ngoài ra, trong chuyến đi này, hắn có dẫn Trương Vân Trúc theo, hắn sẽ nhờ Trương Vân Trúc dùng thủ thuật, sửa đổi dị tướng của Xà Thần, chẳng hạn như cắt đứt cái đuôi rắn của lão ta. Hắn sẽ làm mọi cách, trả cái nhân dạng về cho Xà Thần ...
Quan Sơn Nguyệt biến sắc:
– Hai điều đó ám ảnh Xà Thần rất nặng, nếu trừ được hai ám ảnh đó cho lão thì Tạ Linh Vận muốn gì mà lão chẳng tuân!
Tây Môn Vô Diệm nói:
– Cho nên các ngươi cần phải đi gấp, nếu đến trước được thì hay biết mấy!
Công phu «Âm Dương Thần Hiệp» tuy có đòi hỏi sự tập luyện, song chỉ trong vòng một đêm thôi, người luyện sẽ thành công. Còn cái việc thay hình đổi lốt thì thực ra, cũng phiền phức lắm, đòi hỏi nhiều thời gian hơn, theo ta biết thì Trương Vân Trúc có biệt tài, lão có thể giúp Xà Thần nội trong hai hôm là cử động được như thường. Tạ Linh Vận và đồng bọn đã đến đó trước các ngươi hai hôm rồi.
Nếu các ngươi đến đó trước khi thái dương lên, thì Xà Thần chẳng làm gì được, bởi lão chưa cử động nổi. Nhưng khi thái dương lên, lão ta hoàn toàn biến thể, lão ta sẽ là đối thủ lợi hại của các ngươi!
Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút nói:
– Dù cho Tạ Linh Vận có làm cho Xà Thần thỏa mãn hai sự kiện đó, vị tất lão ta cúi đầu khuất phục Tạ Linh Vận? Vũ công của lão ta ghê gớm lắm, bọn Tạ Linh Vận làm gì nổi lão ta mà bắt buộc được lão ta phải ngoan ngoãn tuân theo ý muốn?
Tây Môn Vô Diệm thở dài:
– Tạ Linh Vận có cái thuật khống chế ngoại nhân vô cùng linh diệu, nếu hắn không chắc chắn là lợi dụng được Xà Thần, thì khi nào hắn chịu làm cái việc không công cho ai?
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Cái thuật khống chế ngoại nhân của Tạ Linh Vận lợi hại đến thế sao?
Hắn dám quả quyết là khống chế nổi Xà Thần?
Tây Môn Vô Diệm gật đầu:
– Phải! Trong lúc truyền thuật «Âm Dương Thần Hiệp» cho Xà Thần, hắn sẽ thi triển luôn tâm pháp Mê Hồn, Xà Thần tiếp thọ tâm pháp đó rồi, đương nhiên trở thành công cụ của hắn.
Giang Phàm thở dài:
– Quan đại ca! Xem ra, chúng ta chỉ còn có cách là lên đường ngay từ bây giờ!
Quan Sơn Nguyệt lại trầm tư một lúc, đột nhiên lắc đầu:
– Không! Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, và đến sớm một chút, thì bất quá chỉ ngăn chặn được Xà Thần biến thành hình người đúng thời hạn vậy thôi.
Nhưng, tiếp thọ tâm pháp của Tạ Linh Vận, lão ta đã trở thành công cụ của Tạ Linh Vận rồi, chúng ta còn làm gì được hơn mà đến sớm? Hôm nay lão chưa thành hình người, thì ngày mai, ngày kia, lão sẽ thành, vấn đề không còn quan trọng nữa. Cái điều quan trọng, là lão trở thành công cụ của Tạ Linh Vận. Mà điều đó, chúng ta không phá hoại nổi, như vậy còn đến sớm làm chi?
Chàng ngừng một chút rồi lại tiếp luôn:
– Muộn! Muộn lắm rồi! Chúng ta có gấp đến đâu, cũng không lấy lại được cái muộn màng.
Tây Môn Vô Diệm thốt:
– Không muộn đâu! Nếu các ngươi đến nơi trước khi Xà Thần biến thành hình người, thì các ngươi trừ diệt lão ta, mất lão ta rồi, Tạ Linh Vận sẽ phải bó tay ...
Quan Sơn Nguyệt nhìn nàng một thoáng:
– Tại sao bỗng nhiên ngươi muốn trợ giúp bọn ta? Nếu ngươi sớm có ý đó, thì đã chẳng phóng những con Tử Mẫu Phi Ngô, ngăn chặn bọn ta, làm chúng ta phí mất bao nhiêu thời gian!
Tây Môn Vô Diệm lại thở dài:
– Bỗng nhiên mà ta thức ngộ! Ta vừa thức ngộ đây thôi! Chứ trước kia thì không, cho nên trước kia, ta phóng túng những con Phi Ngô gây phiền phức cho các ngươi. Ta trợ giúp ngươi, cũng như ta trợ giúp ta vậy! Nếu ngươi diệt trừ được Xà Thần, thì Tạ Linh Vận sẽ chẳng còn ỷ trượng vào đâu nữa mà tự tung tự tác, hắn sẽ thu hình, quy ẩn ở một nơi nào đó, ta sẽ ở bên cạnh hắn, bầu bạn với hắn, hắn quay về với ta. Bằng như cứ để cho hắn có dịp buông lung dã tâm, tranh quyền cướp lộc trong thiên hạ mãi, thì vĩnh viễn hắn chẳng hề lưu ý đến ta! Ta sẽ âm thầm đau đớn với niềm tuyệt vọng ...
Quan Sơn Nguyệt lại suy nghĩ một chút, rồi day qua Giang Phàm:
– Cô nương! Chúng ta tiếp tục đào hầm!
Chàng nhảy xuống hầm liền.
Giang Phàm hấp tấp hỏi:
– Quan đại ca không lo ngại về việc đó sao?
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên:
– Lo ngại mà làm gì? Chúng ta có đến kịp lúc, bất quá cũng chỉ ngăn chặn Xà Thần biến thể, cùng lắm là giết chết lão ta. Mà tại hạ đối với lão ta, có thù oán gì lớn lao đâu, đến đổi phải sát hại lẫn nhau? Cô nương nên biết, trái lại, tại hạ còn thọ ơn của lão nữa là khác. Như thế đó, tại hạ nỡ nào xuống tay độc với lão, nhất là trong khi lão bất lực?
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
– Còn như cho rằng, lão sẽ trở thành công cụ của Tạ Linh Vận, thì đó là một việc còn trong vòng ức đoán, khi việc chưa thành sự thật, thì chúng ta chớ vội có thái độ.
Giang Phàm không nói gì.
Tây Môn Vô Diệm thở dài:
– Ngươi không tin ta! Rồi có ngày ngươi phải hối hận.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Ta tin lời ngươi lắm chứ, nhưng ta phải hành động quang minh, luôn luôn ta gìn giữ chánh trực, ta cần bằng cớ chứ không do ức đoán mà lấy thái độ.
Huống chi, người trong vụ lại là ân nhân của ta, khi nào ta đổi ân làm cừu?
Tây Môn Vô Diệm lộ vẻ u buồn ra mặt:
– Ta còn biết nói gì với ngươi bây giờ? Tuy nhiên, nếu cần khuyến cáo ngươi thì bất quá ta có thể nói một câu cuối cùng này với ngươi, là phàm đảm đương đại sự, tuyệt đối không nên câu nệ tiểu tiết, tuyệt đối phải giữ cái tâm cứng rắn trước những cái nhân nhỏ, nghĩa nhỏ. Có như thế mới tỏ rõ được bổn sắc của khách giang hồ.
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
– Ta đâu dám ví mình là bậc hiệp sĩ, ta chỉ tuân theo một nguyên tắc là làm một việc gì, nếu cái tâm của ta được an là ta làm. Xuống tay, giết một người, ít nhất ta cũng phải biết người đáng chết đó có tội, và phạm tội gì. Tại Thần Nữ Phong trên dãy Vu Sơn, ta tha chết cho Tạ Linh Vận một lần, chỉ vì hắn chưa làm điều gì đáng tội chết, dù hắn nuôi dưỡng cái tâm tàn ác. Còn như Xà Thần, hiện tại ta không có lý do thù oán, trái lại ta còn tìm dịp báo ân nữa là khác. Nếu như một ngày nào đó, ta biết được lão đã gây nhiều tội ác, thì dù ta có thọ ân lão, ta cũng xuống tay sát hại lão như thường.
Tây Môn Vô Diệm trầm lặng giây lâu. Sau cùng, nàng thốt:
– Nào có phải ngươi cần giết chết lão ta? Ngươi chỉ ngăn chặn lão khôi phục nhân dạng, rồi ngươi quản thúc lão trong sơn cốc, không cho lão xuất thế, hại đời ...
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Điều đó lại càng không thể làm, không nên làm! Ta vô tình uống huyết con Hàn Xà, làm cho lão ta mất một phương thuốc thần giúp lão khôi phục nhân hình, bây giờ, có người giúp lão, ta cao hứng cho lão, ta đỡ hối hận vì đã hại lão, chứ sao ta lại đi ngăn chận việc đó?
Chàng lại tiếp luôn:
– Ta đã phá hoại công trình của lão, tạo nên sự tuyệt vọng cho lão, bây giờ có người giúp lão mãn nguyện, ta nỡ lòng nào ngăn chặn làm cho lão tuyệt vọng một lần nữa? Ta không có lương tâm sao?
Tây Môn Vô Diệm sững sờ.
Giang Phàm lên tiếng:
– Quan đại ca, như vậy thì chúng ta cần gì phải đi gấp đến Thiên Xà Cốc?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Trước kia, tại hạ chẳng hiểu nổi Tạ Linh Vận ước hội tại đó để làm gì cho nên phải kiêm trình mà đi, quyết đến sớm. Nhưng bây giờ sự việc đã rõ ràng như vậy, thì chúng ta không còn lý do khẩn cấp nữa.
Giang Phàm lại hỏi:
– Thế ra, đại ca không lo ngại Xà Thần trở thành công cụ của Tạ Linh Vận?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Đúng vậy! Tại hạ không hề lo ngại.
Chàng giải thích:
– Xà Thần, là một con người, như tất cả mọi người, bất quá vì một cố tật nào đó, do bệnh hoạn mà sanh ra, lão không tiếp cận được nữ nhân, đó cũng là điều đáng thương cho lão, bởi là con người, ai không có tình cảm? Sanh ra trên đời, dù nam, dù nữ, ai lại không có tình yêu? Lão có tham mê nữ sắc cũng là việc thường! Lão cố tìm cách chữa trị cố tật, để sống cuộc sống bình thường cũng là sự thường. Ta không có quyền ngăn cản một người thực hiện cái lý tưởng của kẻ đó. Bỏ qua vấn đề đó, còn lại việc Tạ Linh Vận tìm cách lợi dụng lão.
Giang cô nương phải hiểu, tâm pháp Mê Hồn, bất quá cũng chỉ là một môn công trong vũ học, mà căn bản vũ học của Xà Thần thì cực kỳ thâm hậu, tại hạ tưởng tâm pháp của Tạ Linh Vận không gây ảnh hưởng gì nơi Xà Thần, bởi lấy cái yếu, lung lạc cái mạnh, khi nào thu hoạch được thành công? Tạ Linh Vận dù có dùng bao nhiêu tâm huyết lo liệu cho việc đó, vị tất hắn được toại nguyện vẹn toàn?
Giang Phàm không nói chi nữa, nhảy xuống hầm.
Cả hai tiếp tục công tác, người đào đất, người hốt, quăng, qua một lúc lâu, cái hầm được nới rộng hơn, đào sâu hơn.
Quan Sơn Nguyệt nhảy lên miệng hầm, điểm một nụ cười, thốt:
– Dự tính phải phí mất sáu giờ, chúng ta làm xong công tác trong bốn giờ, lại làm rất chu đáo. Kể ra nếu muốn làm việc gì, nếu có phương pháp thích nghi, áp dụng đúng phương pháp, thì thành công mỹ mãn.
Câu nói của chàng hàm cái ý xa xôi, chàng mượn cái việc đào hầm chôn xác rết, để ám chỉ một việc gì khác.
Tây Môn Vô Diệm có hiểu chăng cái ý ngầm trong câu nói? Nàng không biểu hiện một cảm nghĩ nào, cứ lặng lẽ ôm những mớ cây khô, dồn đống lại.
Nàng lại nhờ Quan Sơn Nguyệt dùng kiếm chặt hai thanh gỗ to, thành nhiều đoạn nhỏ, lại còn chẻ ra từng mảnh. Sau cùng, nàng nhặt những xác Ngô Công, quăng lên trên đống cây khô. Kế đó, nàng bật mồi lửa.
Lửa cháy, xác Ngô Công chảy mỡ, mỡ giúp sức lửa bốc cao.
Khi ngọn lửa hạ thì các xác Ngô Công cũng bị cháy tiêu tan. Cả ba hiệp lực nhau, đẩy đống tro tàn xuống hầm, rồi vít đất lấp lại.
Tây Môn Vô Diệm thốt:
– Xong rồi đó, các ngươi cứ yên trí ra đi. Hãy đi gấp đi. Gặp Tạ Linh Vận, các ngươi nói hộ ta một câu, là ta đã trở lại Ngũ Đài Sơn rồi. Cũng có thể là ta sẽ đến Thần Nữ Phong, nơi cư ngụ ngày trước. Nếu hắn gặp cảnh cùng, không nơi nương tựa, thì hắn cứ đến một trong hai nơi đó, gặp ta. Ta bao giờ cũng trung thành với hắn và chờ hắn suốt đời.
Nàng vẫy tay tiếp luôn:
– Ta không cần nói nhiều hơn, các ngươi cũng hiểu. Thôi các ngươi đi đi!
Nàng bảo người ta đi, nhưng chính nàng lại đi trước. |
|
|