Đường Về Cõi Mộng Bọn Tạ Linh Vận đã khuất sau đỉnh Thần Nữ Phong rồi Quan Sơn Nguyệt quay đầu, nhìn lại Nhàn Du Nhất Âu, chàng không nói gì, song ánh mắt biểu hiện rất rõ cái ý của chàng. Cái ý của chàng là muốn hiểu nội tình Long Hoa Hội.
Sở dĩ chàng có ý đó, là vì sau việc đối thoại giữa Khổ Hải Từ Hàng và Lý Trại Hồng, tất cả mọi người trong ba bảng Tiên – Ma – Quỷ đều tỏ lộ một thần sắc quái dị ...
Qua thần sắc của họ, Quan Sơn Nguyệt suy đoán, có người tiếc nuối, có người man mác mơ hoài, có người lo ngại, mà cũng có người hoang mang, như tiến không đường, lui không nẻo ...
Chàng muốn hiểu tận tường, Long Hoa Hội đã kết thúc như thế này sao?
Và, cái hội quái dị sẽ hợp vào trong thời gian nào, hay giải tán vĩnh viễn, như Khổ Hải Từ Hàng đã tuyên bố?
Nhất Âu thở dài, lẩm nhẩm:
– Trên thế gian này, chẳng có cái gì trường cửu cả:
Nói tan là tan, nói hiệp là hiệp! Có ai ngờ, một cơ cấu huy hoàng, một cơ cấu có cái thế lực thừa khuynh đảo càn khôn, lại bỗng dưng tan rã như vầng mây trước gió, ngọn sóng giữa trùng dương, mây hiện đó rồi biến, sóng dâng đó rồi chìm ...
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
– Có những cái tan, còn lưu lại lòng người một luyến tiếc, có những cái tan mang hạnh phúc lại cho con người! Sanh ra là hiệp, hiệp để đi dần đến cái tan, có cái hiệp nào vĩnh cửu? Thắc mắc làm chi? Khi con người là công cụ của hóa công, thì phải chấp nhận vai trò của mình, lúc nó chấm dứt thì tấN tuồng đã đến lúc hạ màn đừng mong tái diễn! Huống chi, một tổ chức hỗn tạp? Cái gì hỗn tạp thì chẳng thể lâu dài. Một tổ chức rồng chẳng ra rồng, rắn không ra rắn, rắn rồng lẫn lộn, thiện ác chung chạ, thiện nhiễm ác, ác ganh thiện, một tổ chức quy tụ những người hữu dụng, không chuyên cứu thế độ nhân, mà chỉ phục vụ cho tham vọng, cho tự ái ... Cái tổ chức đó, có thể nào tồn tại lâu dài? Cho nên, tan rã là phải. Càng tan rã sớm, mọi cá nhân càng được giải thoát sớm, giải thoát khỏi cái nhỏ nhen, tầm thường, giải thoát khỏi cái tham vọng đê hèn, vì tham vọng đó, mà ai ai cũng mơ thanh toán lẫn nhau, báo thù, phục hận, giành ngôi vị, đoạt uy quyền ...
Nhất Âu trừng mắt nhìn lão tăng:
– Lão trọc khá kín đáo đấy! Mãi đến bây giờ, ta mới biết ngươi cao minh, ngươi thấu triệt nhiều việc, ngươi thấu triệt mà lại gán cho ta cái chách vụ Hội Chủ, để trút tất cả phiền não lên đầu ta! Đáng lẽ ngươi không nên làm thế!
Ngươi âm trầm đến độ đã luyện được pháp thân Quang Minh, mà chẳng một ai hay biết! Ta hỏi ngươi, ngươi luyện môn công đó từ lúc nào?
Khổ Hải Từ Hàng điểm một nụ cười:
– Lâu rồi! Sở dĩ ta không dám thi triển là vì sợ phiền não vướng vào mình.
Các ngươi ham danh nên chuốc lấy phiền não, nếu ta cũng đồng quan niệm như các ngươi, thì giờ phút này ta đâu được an nhàn? Và ta đâu có thì giờ thừa thãi để bố trí cho cục diện xoay trở như ý muốn?
Nhất Âu «hừ» lạnh:
– Thì ra, ngươi đã nuôi dưỡng cái ý nguyện giải tán Hội Long Hoa này từ lâu!
Có cái ý nguyện như vậy, sao ngươi không đảm nhận trách vụ Hội Chủ, mà lại cưỡng ép ta phải tiếp thọ? Là Hội Chủ, dù tạm ngươi cũng dễ hành động hơn chứ? Là Hội Chủ ngươi cũng dễ thực hiện cái ý nguyện đó chứ?
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên:
– Bần tăng đã giải thích rồi, chỉ vì các ngươi không chịu suy xét tận tường, để hiểu cho bần tăng nhiều hơn thôi! Làm Hội Chủ, phải giải quyết bao nhiêu sự việc, phiền phức vô cùng, bần tăng đâu còn thì giờ an bài cái chương trình đã dự định? Không làm Hội Chủ, bần tăng đứng ngoài vòng, sắp xếp sự việc được chu đáo hơn, ngoài ra còn có thể quan sát mọi hành vi của các ngươi, theo dõi từng biến chuyển để kịp thời ứng phó, hầu thực hiện sở nguyện hữu hiệu hơn! Đứng bên ngoài, bần tăng có nhiều phương tiện nào phải nắm quyền Hội Chủ là giải quyết sự việc dễ dàng đâu? Trong khi các ngươi chẳng biết bần tăng làm gì, thì bần tăng thấy rõ mọi hoạt động của các ngươi. Cái lợi không làm Hội Chủ là ở chỗ đó!
Nhất Âu «hừ» một tiếng lớn hơn:
– Ta biết mà, ngươi đã thông đồng với lão Hoàng Hạc từ trước ...
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Nào phải chỉ thông đồng với một Hoàng Hạc mà thôi! Bần tăng cũng có hội ý với Hương Đình, cả ba chúng ta đã tiên đoán là sớm muộn gì Long Hoa Hội cũng phải giải tán, tự nó giải tán, chẳng cần ai làm cho nó tan ra. Ngươi có biết tại sao chăng?
Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp luôn với giọng trầm trầm:
– Hội, gồm có ba bảng, mà cái đạo tâm càng ngày càng suy nhược, trong khi đó khí thế quần Ma càng lúc càng vươn mạnh lên, cái khí đó một khi thành căn cơ rồi, thì đạo tâm cầm như tiêu diệt hoàn toàn, bần tăng chỉ sợ lúc đó Tiên muốn giải tán mà Ma và Quỷ duy trì, Tiên cũng chẳng làm sao cưỡng lại được?
Ma Quỷ duy trì, để cho Ma chế ngự ngược lại Tiên, vận dụng Ma tâm áp đảo Đạo tâm! Chắc ngươi phải thức ngộ cái nguy hại khi Tâm Đạo bị Tâm Ma chế ngự!
Chắc ngươi thấu đáo cái khổ do một cuộc đảo lộn như thế mang đến cho chúng ta!
Lão kết luận:
– Sao cho bằng nên giải tán lúc còn có thể giải tán, chứ nếu đợi đến lúc bất lợi rồi, dù tất cả chúng ta có hợp sức, cũng chẳng làm sao xoay chiều cục diện nổi!
Lý Trại Hồng tiếp nói:
– Tạ Linh Vận nuôi dưỡng ác tâm, điều đó ta cũng đã biết rồi. Chính đại sư tỷ có thảo luận với ta và Liễu Y Ảo hiền muội về sự tình, ta biết là sớm muộn gì, cục diện sẽ chuyển biến quan trọng! Ta cũng chẳng lạ gì, song ta chẳng khỏi thầm trách đại sư tỷ và lão Hoàng Hạc, nỡ bỏ tất cả mà đi ngay trong lúc tình thế khẩn cấp, trút cả khó khăn lên đầu ta và Ảo muội! Thử hỏi, chị em ta làm sao giải quyết được chứ?
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Hương Đình Tiên Tử đã có chương trình đối phó, mà bần tăng cũng đã có kế hoạch ứng biến, song không ngờ Tạ Linh Vận lại bộc lộ dã tâm quá sớm, hắn không chờ đợi đại hội khai diễn, hắn hấp tấp giở thủ đoạn, làm bần tăng không kịp đến nơi, tiếp ứng các ngươi. Cũng may có Quan thí chủ ...
Lý Trại Hồng khoát tay:
– Tiếc chi cũng đã rồi. Có nói lại chỉ làm mất thì giờ, chẳng giúp ích gì cả.
Ta hỏi ngươi, đại sư tỷ của ta cùng lão Hoàng Hạc hiện giờ ở tại đâu?
Khổ Hải Từ Hàng lắc đầu:
– Bần tăng không biết đâu. Bất quá, bần tăng hiểu là họ đi đến một nơi xa xôi lắm, xa hẳn người đời, và họ chẳng bao giờ trở lại nhân thế nữa.
Lý Trại Hồng lộ vẻ mơ buồn:
– Cả hai chừng như tâm đầu ý hợp, tương xứng với nhau ...
Khổ Hải Từ Hàng nhìn bà ta, trong ánh mắt có cái ý thâm trầm, một lúc lâu, thốt:
– Hoàng Hạc có nhờ bần tăng chuyển lại Tiên tử hai câu. Nhưng bần tăng nhận ra lúc này bất tiện ...
Lý Trại Hồng nhếch nụ cười khổ:
– Cứ nói đi, bình sanh ta rất thản nhiên đối với bất cứ sự việc gì của ta, lòng ta trống trải như đất bằng, ta chẳng có gì phải che dấu cả.
Khổ Hải Từ Hàng do dự một chút, rồi tiếp:
– Hai câu đó, như thế này:
Ước vọng đã lui về dĩ vãng, đừng tìm trong mộng ý niềm xưa! Hoàng Hạc bảo rằng, tiên tử nhất định thông cảm cho lão ta nhiều.
Lý Trại Hồng điểm một nụ cười, khóe miệng vẽ thành vết ảm đạm thê thảm phi thường. Bà ta lập lại hai câu đó một lượt đoạn thở dài, thốt:
– Lão ấy đã nói như thế, ta còn yêu cầu lão điều chi nữa! Đời ta, là giấc mộng dài, mộng đẹp cũng thế, ác mộng cũng thế thôi, bởi chung quy cũng là mộng! Mộng đẹp dễ tỉnh, ác mộng khó quên, dù là cơn mộng nào, ta cũng chẳng oán trách lão. Đời ta chỉ có mộng, bỏ mộng đi rồi, ta còn gì nữa đâu?
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên tiếp:
– Phù sanh, nhất mộng! Mấy mươi năm, một cuộc đời, bấm đốt ngón tay, đã thấy mình gần với cát bụi! Mộng cũng thế thôi, tỉnh cũng thế thôi! Tất cả đều giới hạn trong định kỳ, mộng rồi cũng dứt, tỉnh rồi cũng dứt, nào ai vượt quá định kỳ?
Bỗng, Lý Trại Hồng gạt ngang:
– Thôi đi! Đừng giảng lý nhà Phật với ta nữa. Ngươi cũng như ta, ngươi có thông suốt chi hơn ta mà hòng bày vẽ cái trò giáo huấn? Ta chỉ hỏi ngươi một vài câu, ngươi sẽ câm miệng hến, nhưng ta có muốn tranh biện với ngươi làm chi!
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Bần tăng nào dám tự hào mình thông đạt huyền cơ? Bần tăng còn kém Tiên Tử rất xa kia mà! Bởi biết mình ngu, bần tăng không vọng tưởng, và vì không vọng tưởng nên chẳng cần phải lụy cầu, có bao nhiêu, mãn nguyện bấy nhiêu, không có chi hết cũng chẳng cần bận tâm tìm cho có. Bần tăng chủ trương tự mãn nhờ tránh được tự mãn nên tránh được cái tự khổ.
Lý Trại Hồng khoát tay:
– Cho ta xin cái triết lý của ngươi đó đi! Ngươi xuất gia từ lúc nhỏ, nào biết chi đến tình duyên, ngươi hiểu làm sao được những vui buồn sướng khổ của sự yêu đương? Ngươi không đủ tư cách đề cập đến những chuyện đó. Cho ngươi biết, ta không thể nào lượng thứ cho đại sư tỷ của ta!
Khổ Hải Từ Hàng kinh ngạc:
– Tiên Tử lượng thứ cho Hoàng Hạc được, lại cố chấp đối với Hương Đình Tiên Tử hay sao?
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Ta nói một đàng, ngươi hiểu một nẻo! Cái việc kia, ta chẳng hề lưu ý đến nữa, điều mà ta không lượng thứ cho đại sư tỷ của ta, là ra đi sao lại mang theo thanh kiếm Bạch Hồng làm gì? Suýt chút nữa, ta bị Tạ Linh Vận bức dồn ta vào cảnh chết!
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Thì ra Tiên Tử phẫn nộ vì cái việc đó! Nhưng Tiên Tử trách oan Hương Đình. Hương Đình mang thanh kiếm theo mình là có ý tiếp trợ Tiên Tử chứ chẳng phải cốt tạo phiền phức cho người ở lại đâu.
Lý Trại Hồng nổi giận:
– Ngươi nói nhảm! Bạch Hồng Kiếm là vật duy nhất do sư phụ lưu lại, mọi người đều cố kỵ thần oai của thanh kiếm, bọn Tạ Linh Vận sở dĩ chưa dám phản bội, là vì ngán sợ thanh kiếm đó.
Khổ Hải Từ Hàng cười hì hì:
– Tiên Tử ơi! Đó là một cuộc an bài của Pháp Hoa Thánh Giả, để lừa bọn hậu sanh, chứ thanh kiếm đó, bất quá chỉ là mấy tấc thép tầm thường, nó chẳng có thần oai thánh lực gì cả, chẳng rõ tại sao Tiên Tử lại xem nó là một vật có giá trị to lớn như vậy. Nếu bọn ma đầu kia biết được thì đại loạn đã diễn ra từ lâu trong thiên hạ rồi! Pháp Hoa Thánh Giả an bài cục diện đó, là để ngăn ngừa cơn đại loạn phát sanh, không hơn không kém!
Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo sửng sốt, kêu lên:
– Thật vậy?
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Sự thật là thế. Trước khi đi, Hương Đình có nói rõ cho bần tăng biết. Bà ta mang thanh kiếm theo, là để cho bọn Tạ Linh Vận luôn luôn hoang mang, còn hoang mang là còn cố kỵ, chẳng dám buông lung dã tánh, tùy tiện hành động điên cuồng.
Lý Trại Hồng thừ người ra đó, bất động như tượng gỗ. Lâu lắm, bà buột miệng thở dài:
– Ba hôm sau, Tạ Linh Vận lại sẽ đến! Lúc đó chúng ta phải đối phó như thế nào?
Khổ Hải Từ Hàng trấn an:
– Tiên Tử bất tất phải quá lo, bần tăng có cách thoái địch.
Lý Trại Hồng thở dài:
– Ta khó tin là thanh kiếm Bạch Hồng được lưu lại, do cái ý phỉnh phờ của sư phụ ta!
Khổ Hải Từ Hàng chỉnh sắc mặt:
– Tiên Tử không tin cũng chẳng được, bởi sự thật là vậy, và Thánh Giả làm thế là vì sự tình bất đắc dĩ phải làm. Ngày trước thu nhận cả năm vị môn đồ, Thánh Giả hết sức hoan hỉ Tu La Tôn Giả, do đó người đem tất cả sở học bình sanh truyền sang cho Tu La Tôn Giả ...
Lý Trại Hồng chận lại:
– Điều đó, ta đã biết rồi, sư phụ ta truyền cho hắn kiếm pháp «Tu La Tứ Thức», đủ chứng tỏ người hết sức hài lòng về hắn.
Khổ Hải Từ Hàng thở ra, tiếp:
– Tình hình lúc ban đầu là thế, nhưng đến lúc vì gấp thành công, Thánh Giả đốt hai đoạn tập luyện, phải lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, người mới thức ngộ ra cái dã tâm của Tạ Linh Vận không xứng đáng thừa kế đại nghiệp của người, điều đáng lo ngại là lúc đó người không còn đủ sức chế ngự Tạ Linh Vận, cho nên người mới chế ra «Đại La Thất Thức», cốt khắc chế «Tu La Tứ Thức» truyền lại cho ba vị. Nhưng, «Đại La Thất Thức» lại là môn công thuần dương cương, không hợp với nữ nhân, do đó bần tăng chỉ sợ ba vị ...
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Ngươi nói đúng, cũng vì thế mà đại sư tỷ ta dù cố công tập luyện, chỉ phát huy được bảy thành lực là cùng còn ta và Liễu Y Ảo hiền muội thì lại kém xa ...
Khổ Hải Từ Hàng tiếp:
– Nếu cố gắng lắm, Hương Đình Tiên Tử chỉ cầm cự tương đương với Tạ Linh Vận thôi, chứ không hy vọng gì thủ thắng đối với hắn. Tuy nhiên, đó là vấn đề tương lai, chứ hiện tại thì Hương Đình Tiên Tử có mang «Đại La Thất Thức» ra giao đấu với hắn, cũng chẳng làm sao khắc phục nổi «Tu La Tứ Thức» của hắn.
Dù cả ba vị hiệp sức lại, bần tăng cũng lo ngại là Tạ Linh Vận đánh bại ba vị dễ dàng ...
Lý Trại Hồng cúi đầu, không đáp.
Không đáp, có nghĩa là mặc nhận lập luận của Khổ Hải Từ Hàng.
Khổ Hải Từ Hàng tiếp:
– Bỏ Tạ Linh Vận, tự nhiên Thánh Giả phải tìm người khá để truyền y bát, và người được chọn, là Hương Đình. Song, người lại sợ Hương Đình chưa phải là địch thủ của Tạ Linh Vận, dù có cả hai vị kèm một bên, sẵn sàng tiếp trợ, nên người nghĩ ra một biện pháp. Với biện pháp đó, thanh kiếm Bạch Hồng xuất hiện và tồn tại đến ngày nay. Những gì xảy ra trong ngày long trọng trao kiếm, hẳn tiên tử còn nhớ rõ chứ?
Lý Trại Hồng mơ màng, hồi ức sự việc xa xưa, trầm lặng một lúc lâu, không nói năng gì.
Quan Sơn Nguyệt nóng nghe sự tình, song không tiện thúc giục.
Liễu Y Ảo thấy chàng băn khoăn, liền thốt:
– Lúc đó, ta cũng có mặt ...
Quan Sơn Nguyệt chụp ngay câu nói:
– Thế thì xin Tiên Tử cho nghe những gì xảy ra lúc đó ...
Lý Trại Hồng nhìn thoáng qua Quan Sơn Nguyệt, rồi đảo ánh mắt sang Liễu Y Ảo, điểm một nụ cười, cất tiếng:
– Hiền muội cứ nói, nói cho hắn nghe!
Nụ cười của Lý Trại Hồng có ẩn ý, Liễu Y Ảo như đã đoán ra cái ý thầm kín đó, thoáng đỏ mặt, nhưng liền lấy ngay tự nhiên thuật:
– Lúc đó, ta vừa được mười sáu tuổi ...
Dĩ nhiên nàng dùng cái tiếng ta, là hướng về Quan Sơn Nguyệt. Nàng dừng lại một chút, đoạn tiếp:
– Ta chưa theo học võ với sư phụ ta được bao nhiêu năm, dù vậy ta cũng được sư phụ cho phép tham dự cuộc đại hội tại sơn môn, quy tụ toàn thể môn nhân, nghe người tuyên bố về tình hình Long Hoa Hội. Người cho biết Hội Long Hoa vừa được thành lập, quy củ chưa chu đáo, cao thủ chưa theo về đông đảo, mà người thì cảm thấy không còn sống được bao lâu nữa, cho nên người ủy trao trách vụ hoàn thành hội lại cho các môn đồ, người trao ra thanh kiếm Tru Tiên, tượng trưng quyền uy tối thượng điều khiển toàn thể hội, ai giữ thanh kiếm lịnh đó, có quyền sanh sát những hội viên nào bất tuân quy luật, phản Hội, lừa bạn. Các môn đồ ai ai cũng đinh ninh là sư phụ sẽ trao kiếm lịnh cho Tạ Linh Vận, và hắn lộ cái vẻ đắc ý rõ rệt ...
Nàng lại dừng thở mấy hơi dài, rồi tiếp:
– Ngờ đâu, sư phụ ta trao kiếm lịnh cho đại sư tỷ Hương Đình, điều đó làm Tạ Linh Vận biến sắc mặt, ánh mắt của hắn tóe lửa sáng ngời. Nếu có thể, hắn dám xuất thủ cướp đoạt thanh kiếm. Huống chi, U Minh Chủ Tể Tây Môn Vô Diệm có mặt tại cục trường, sẵn sàng tiếp ứng hắn, nếu hắn vọng động. Bọn ta thì hồi hộp, lo sợ một biến cố xảy ra. Ngờ đâu, sư phụ đã thấy rõ thâm ý của chúng, lại lấy ra một thanh kiếm, đó là thanh Bạch Hồng Kiếm, cầm thanh trường kiếm trong tay, sư phụ tiếp luôn ...
Nàng dừng lại, nhìn thoáng qua Khổ Hải Từ Hàng và Lý Trại Hồng, rồi tiếp:
– Sư phụ bảo, thanh kiếm Tru Tiên, bất quá chỉ là một thanh kiếm lịnh, cũng như lịnh bài, tượng trưng cái quyền lãnh đạo chẳng có công dụng thực sự, hữu hiệu, giết người, cho nên nó không có đủ oai lực tuyệt đối bắt buộc toàn thể hội viên phải tuân phục, và ai ai cũng có thể khinh lờn, nếu muốn khinh lờn, nếu muốn phản bội. Sở dĩ thế, người trao luôn thanh kiếm Bạch Hồng, để làm hậu thuẫn cho «Tru Tiên Lịnh», kẻ nào khinh lờn «Tru Tiên Lịnh», thì đại sư tỷ cứ dùng Bạch Hồng Kiếm lấy mạng kẻ đó. Để chứng minh oai lực của thanh kiếm Bạch Hồng, sư phụ rút nó ra khỏi vỏ, ánh thép của nó chớp lên sáng ngời, ai trông thấy cũng rợn người. Cạnh cục trường, có một hòn non giả, cách độ hai mươi trượng. Sư phụ ta vung tay, phóng thanh kiếm bay đi, lao vút đến hòn giả sơn đó, đâm thủng vào, sâu đến tám chín thước rồi tự nó bay về tay sư phụ. Đoạn sư phụ trao nó cho đại sư tỷ dõng dạc tuyên bố, từ nay trách vụ làm rạng rỡ Long Hoa Hội thuộc về đại sư tỷ, nếu kẻ nào bất tuân lịnh sai khiến, khinh thường «Tru Tiên Lịnh», thì đại sư tỷ cứ dùng thanh Bạch Hồng Kiếm giết ngay.
Nàng dừng lại, rồi trầm giọng tiếp luôn:
– Đại sư tỷ quỳ xuống, tiếp thọ lịnh dụ. Sư phụ bảo mọi người cùng quỳ xuống, tuyên thệ trung thành với đại sư tỷ, luôn luôn tuân hành lịnh đại sư tỷ. Tạ Linh Vận và Tây Môn Vô Diệm, không phục sự lãnh đạo của sư tỷ, song khiếp đảm vì oai lực của Bạch Hồng Kiếm, nên bắt buộc phải quỳ theo mọi người.
Nàng thở dài, kết thúc:
– Sư phụ điểm nhẹ một nụ cười, rồi đi luôn ...
Nàng thở dài mọi người cũng thở dài, nhưng qua cái thở dài đó, niềm ưu tư trong mọi người như trút bớt ...
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Tiên Tử nhớ rành rẽ quá, rành hơn bần tăng nhiều!
Lý Trại Hồng hỏi:
– Chính mắt bọn ta trông thấy oai lực của thanh kiếm Bạch Hồng, như vậy làm sao cho rằng có sự lừa gạt?
Từ Hàng thở dài:
– Sự kiện đó, ngoài Hương Đình ra, chỉ có mỗi một mình bần tăng biết được mà thôi! Chính Hương Đình thoạt đầu cũng vẫn tin tưởng cái oai lực của thanh kiếm đúng như lúc Thánh Giả thực nghiệm. Sau này, khi vắng người, bà ta có làm thử mấy lần, qua những lần phóng thử đó, bà mới thấu đáo sự khổ tâm của Thánh Giả.
Lý Trại Hồng hấp tấp hỏi:
– Nhưng mà sự tình như thế nào chứ?
Khổ Hải Từ Hàng tiếp:
– Thử như vậy, rồi, Hương Đình tuy biết là thanh kiếm không có oai lực thần bí như lúc Thánh Giả thực nghiệm, song vẫn còn tin tưởng ở chất thép của nó.
Cho đến một hôm ...
Liễu Y Ảo hấp tấp hỏi:
– Đến hôm nào? Và hôm đó đại sư tỷ gặp chuyện gì?
Khổ Hải Từ Hàng tiếp luôn:
– Lúc đó Hương Đình tiếp nhận quyền lãnh đạo Long Hoa Hội, thì bần tăng và Hoàng Hạc chưa gia nhập. Một hôm Hương Đình gặp bần tăng tại Lữ Lương Sơn, cưỡng bức bần tăng vào hội, bần tăng khước từ, do đó có cuộc động thủ giữa song phương. Hương Đình Tiên Tử sử dụng «Đại La Thất Thức» vẫn không hạ nổi bần tăng. Cuối cùng, bà ta phải rút thanh Bạch Hồng Kiếm ra thị oai với ánh thép chớp ngời. Bần tăng thấy ánh thép, khiếp đảm liền, bái phục ngay. Để biểu hiện oai phong rõ rệt hơn, Hương Đình đâm thốc kiếm vào vách đá, kiếm chọc thủng đá, nhưng chẳng phải vì kiếm báu, mà do chính công lực thâm hậu Hương Đình ...
Lý Trại Hồng trố mắt hỏi:
– Rồi sau đó, có gì xảy ra nữa chăng?
Khổ Hải Từ Hàng nhếch nụ cười thảm:
– Mũi kiếm gãy hơn tấc! Từ đó Hương Đình luôn luôn đeo kiếm bên mình, song chẳng bao giờ rút nó ra khỏi vỏ, cho bất kỳ ai trông thấy!
Lý Trại Hồng tuyệt vọng đến mất thần.
Lâu lắm, bà ta mới thốt:
– Thảo nào, từ lúc đó, đại sư tỷ chẳng hề đề cập đến thanh kiếm Bạch Hồng, và luyện tập vũ công không ngừng!
Khổ Hải Từ Hàng tán:
– Ngày trước, Hương Đình Tiên Tử chẳng bằng ngày nay đâu, ngày nay thì vũ công của bà ấy tiến quá mức tưởng tượng, vì có bẩm chất tốt, bà sẽ thành công quan trọng, trên xa bần tăng dù bần tăng luyện được thân pháp Quang Minh!
Bỗng, Nhất Âu hỏi:
– Ngươi đã nói là «Đại La Thất Thức» không thắng nổi thân pháp Quang Minh của ngươi, thế thì do đâu ngươi bằng lòng tiếp nhận sự mời thỉnh của Hương Đình Tiên Tử?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Không cưỡng ép được bần tăng bằng vũ công, bà ấy dùng ngôn ngữ thuyết phục!
Quan Sơn Nguyệt chen vào:
– Chắc những lời lẽ của Hương Đình Tiên Tử cao minh lắm nên lão Thiền Sư mới cảm phục được, Lão Thiền Sư có thể thuật lại cho tại hạ nghe chăng?
Khổ Hải Từ Hàng trầm ngâm một lúc, đoạn lắc đầu:
– Chịu thôi, bần tăng khó tuân lịnh thiếu Lịnh chủ!
Quan Sơn Nguyệt biết không thể nào bức bách lão tăng nói những gì lão không tiện nói, nên thở dài, lộ vẻ thất vọng ra mặt.
Mọi người đều có một niềm suy tư riêng biệt, ai ai cũng mơ màng theo đuổi ý tưởng của mình, chẳng ai nói với ai tiếng gì nữa.
Qua một lúc lâu Quan Sơn Nguyệt hỏi cả bốn người hiện diện:
– Về Long Hoa Hội, tại hạ đã hiểu được ít nhiều chi tiết, tuy nhiên vẫn còn một vài thắc mắc chẳng hay các vị có bằng lòng giải thích cho tại hạ được hiểu.
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
– Về Long Hoa Hội, chưa nghe nói đến thì ai ai cũng tưởng là một tổ chức bí mật, song có thấy rồi, thì chung quy cũng chỉ là một hội tầm thường, cũng bao gồm những tranh chấp nhỏ nhen và hội viên xoay quanh quyền lợi, ngoài ra chẳng có một chủ trương nào cao diệu, có tiện ích thiết thực cho người đời. Nó rất đơn giản như vậy, Quan thế huynh đã biết rõ quá rồi, bần tăng thấy không còn chi tiết nào quan trọng cần giải thích với thế huynh nữa. Giả như thế huynh còn thắc mắc, theo bần tăng nghĩ những thắc mắc đó hẳn phải thuộc về lịnh ân sư, là Hoàng Hạc Tán Nhân. Mà những gì thuộc về lão ấy, thú thật bần tăng chẳng hiểu nhiều bằng hai vị Tiên Tử. Tốt hơn bần tăng xin nhường cho hai vị Tiên Tử làm cái việc giải đáp thắc mắc cho Quan thế huynh.
Lão tăng dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo điểm một nụ cười bí hiểm, tiếp:
– Quan thế huynh cứ hướng về họ, hỏi gì thì hỏi, chắc chắn là họ sẽ không từ chối phúc đáp đâu!
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng:
– Lão trọc không muốn nói, thì cứ để cho bọn ta nói, cần gì phải vẽ vời rườm rà?
Khổ Hải Từ Hàng gật gù:
– Nếu Tiên Tử chịu tiết lộ thì còn chi hơn? Hẳn là sự việc phải rành rẽ lắm!
Lý Trại Hồng trừng mắt nhìn Liễu Y Ảo.
Liễu Y Ảo hấp tấp thốt:
– Sư tỷ yên trí! Tiểu muội chỉ nói những gì có thể nói thôi!
Lý Trại Hồng nhếch nụ cười khổ:
– Nói được một, hai, cứ nói trọn, muội cần gì phải giấu phần này phần nọ?
Đã muốn giấu bớt, thì còn nói làm chi?
Liễu Y Ảo bắt đầu tường thuật ...
Nhưng, Khổ Hải Từ Hàng chừng như nhớ đến một sự gì, vội chen lời chận lại:
– Tiên Tử nên cân nhắc lợi hại đấy nhé! Phải biết quanh vùng, ít nhất cũng có mấy trăm mạng người, mà sự an toàn của họ đều do nơi thái độ của Tiên Tử đó, bần tăng vì sanh mạng của toàn thể, mà nhắc khéo Tiên Tử thôi, còn thì tùy Tiên Tử nói ...
Liễu Y Ảo cau mày:
– Thực ý của ngươi như thế nào hả?
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên:
– Trong mảnh giấy của Hương Đình Tiên Tử lưu lại cho hai vị, có khi rõ ràng những điều quan trọng, bần tăng còn nói gì nữa cho thành thừa!
Liễu Y Ảo trầm ngâm một chút, đoạn tiếp:
– Ngươi muốn đề cập sự việc của đại sư tỷ, để cảnh cáo ta? Ngươi liên tưởng đến hắn à? Vừa rồi, chẳng qua vì may mắn ...
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Đừng tưởng trên đời này có những may mắn! Không đâu, bất cứ sự thành công nào cũng có nguyên nhân. Chính Hương Đình Tiên Tử ngày trước đã nói với bần tăng như vậy, lúc đó bần tăng không tin, xong bây giờ thì ...
Liễu Y Ảo trừng mắt:
– Ngươi đừng lo nhảm, ta bảo chứng với ngươi mà, chẳng hề có việc đó đâu!
Ngươi cứ đi đi, trong hai khắc thời gian trở lại đây, ngươi sẽ biết!
Họ nói gì với nhau, có vẻ bí mật quá chừng?
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Bần tăng cảm kích thành ý của tiên tử. Thực ra, đối với tiên tử, điều đó chẳng gây một tổn hại nào, bất quá bần tăng chỉ khuyên tiên tử đừng gấp, bởi dục tốc bất đạt mà! Hòa hưởn mà hành sự, thì vĩnh viễn được an toàn, vĩnh viễn chẳng có gì lo nghĩ. Trông cái gương của Hoàng Hạc và Hương Đình đó, họ có cái kết cuộc tốt đẹp quá hẳn Tiên Tử cũng biết tại sao chứ!
Liễu Y Ảo gắt:
– Đừng nói nhảm:
Quan Sơn Nguyệt đứng đó, mà tưởng chừng như ở một thế giới cách biệt muôn trùng, cố lắng nghe, cố tìm hiểu, vẫn không thấu đáo nổi những ẩn ý của họ qua cuộc đối thoại.
Khổ Hải Từ Hàng day qua chàng, mỉm cười, thốt:
– Quan thế huynh miễn cho bần tăng cái việc phải vắng mặt bất ngờ nhé, trong hai khắc sau, bần tăng sẽ trở lại, có sự quan trọng cần nhờ thế huynh ...
Khổ Hải Từ Hàng đi rồi, Liễu Y Ảo còn đứng thừ người ra đó, tâm tư trầm trọng, một lúc lâu, lại nhìn sang Lý Trại Hồng chừng như để hỏi ý kiến.
Lý Trại Hồng thở dài:
– Hiền muội hãy nghe theo lời lão trọc đi! Trước kia, ngu thơ có ý khinh thường lão, nhưng hiện nay thì ngu thơ đã bắt đầu thấy cái chân giá trị của con người lão, lão ta cũng thông minh, sáng suốt, có nhiều kinh nghiệm trên trường đời, những nhận xét của lão rất xác đáng ...
Liễu Y Ảo thở dài, trầm ngâm một lúc, đoạn day qua Quan Sơn Nguyệt, bảo:
– Đi thôi!
Nàng tung mình lên không, như chui vào mây, Lý Trại Hồng theo liền.
Linh Cô nắm tay áo của Quan Sơn Nguyệt, lôi chàng theo luôn.
Ai ai cũng giỏi thuật khinh công, họ lướt đi trong mây mờ, một lúc sau, đến khu rừng tùng, nơi đó, hai con bạch hạc Lôi và Đình còn đậu trên cành cây, chờ họ.
Nơi họ đến, là Tử Hư Tiên Phủ.
Lối kiến trúc đại quy mô, phô rõ vẻ huy hoàng tráng lệ.
Liễu Y Ảo và Lý Trại Hồng vào phủ, Linh Cô đưa Quan Sơn Nguyệt theo sau.
Nhìn qua tiên phủ, Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Tân kỳ quá! Nơi đỉnh núi cao, đường lên hiểm trở như thế này, lại tạo dựng được một cơ sở hoa mỹ, thiết tưởng phải tổn phí công phu và thời gian vô cùng quan trọng!
Linh Cô mỉm cười:
– Đừng nhìn cái vẻ bên ngoài rồi thán phục, tôi chỉ sợ vào trong rồi thiếu hiệp lại thất vọng nặng nề!
Nhưng Quan Sơn Nguyệt chưa thấy cái vẻ gì chứng minh lời nói của Linh Cô, bởi nơi chàng đặt chân là đại sảnh, lối bày trí hết sức huy hoàng. Như vậy thì, bên trong có phản ngược bên ngoài đâu? Tại sao nàng bảo là đừng nhìn vẻ ngoài mà phê phán toàn diện?
Linh Cô lại lôi chàng đi luôn, thay vì dừng lại đại sảnh.
Qua khỏi đại sảnh, cả hai đi theo con đường hành lang, đến trước một gian phòng, Linh Cô vén bức rèm châu qua một bên rồi đưa Quan Sơn Nguyệt vào gian phòng đó.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ. Bây giờ, chàng mới chịu nhận ra Linh Cô nói đúng.
Đứng bên ngoài nhìn gian phòng ai ai cũng cho đó là cung vàng, các ngọc, nhưng vào trong rồi mới thấy tường loang lổ, bốn bề tơ nhện giăng mắc bịt bùng, nền phòng lợp những bụi, mùi mốc meo lên, khó ngửi vô cùng.
Một tiên phủ huy hoàng làm gì có một gian phòng tiêu điều hoang phế như thế này?
Trong gian phòng, chẳng có vật dụng chi cả, ngoài mấy chiếc chiếu cỏ, hiện tại Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo mỗi người ngồi trên một chiếc chiếu xếp bằng tròn.
Liễu Y Ảo đưa tay bảo Quan Sơn Nguyệt:
– Hãy tạm ngồi trên chiếu đó!
Quan Sơn Nguyệt ngồi xuống, trên gương mặt vẻ kinh dị vẫn còn hiện rõ.
Liễu Y Ảo mỉm cười, hỏi:
– Thiếu hiệp có nhận thấy, nơi đây thô lậu đơn giản lắm chăng?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, đoạn đáp:
– Không hẳn là thô lậu, đơn giản, bởi một cơ sở dù thô lậu, đơn giản, cũng vẫn che mưa đón gió cho con người được như thường. Mình cho là đơn giản, thô lậu, chỉ vì mình có tánh cầu kỳ đó thôi. Có điều, tại hạ lấy làm lạ về chỗ tương phản giữa bên ngoài và bên trong.
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
– Thiếu hiệp có biết nơi đây là địa phương nào chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu.
Lý Trại Hồng đáp:
– Nơi đây, là địa phương luyện công của chị em tôi đó! Có thể bảo là suốt một năm dài, chị em tôi ở mãi trong gian phòng này, thời gian ở bên ngoài, cộng lại cho trọn năm, chẳng hơn một ngày!
Vì bắt đầu quý trọng Quan Sơn Nguyệt, cả hai tiên tử phải dùng cái sáo của ngôn ngữ để đối thoại với chàng, do đó họ xưng tôi và gọi chàng là thiếu hiệp.
Quan Sơn Nguyệt lại lắc đầu:
– Thật tại hạ không hiểu nổi! Phàm luyện công, nơi nào lại chẳng thuận tiện? Tại sao phải an bài một địa điểm vừa đơn giản, vừa thô lậu như thế này?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Đó là bí quyết của cái việc tầm Tiên. Tiên, là thoát tục, Tiên phải dứt khoát mọi cám dỗ trên đời, cho nên bên cái cực đoan phú quý, chị em tôi giam mình trong cái cực đoan nghèo nàn. Tập cho quen chịu đựng cái cực đoan nghèo nàn, thiếu thốn, nhìn cái cực đoan phú quý, thừa thãi mà diệt trừ lòng ham muốn, khi nào đạt được cái tập quán đó rồi, mới có thể sống với cảnh tịch mịch.
Quan Sơn Nguyệt chừng như hiểu, chừng như không, tuy nhiên chàng cũng gật đầu.
Lý Trại Hồng tiếp:
– Hoa nở dù đẹp, chẳng có hoa nào tồn tại ngàn năm. Trăng tròn dù sáng chẳng có trăng nào tròn mãi ngàn năm. Cầu Tiên, là tìm lối thoát, thoát khỏi cái luật thừa trừ của tạo hóa! Cái đạo lý đó, chắc thiếu hiệp hiểu rõ ...
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Cao thâm quá! Huyền diệu quá! Tại hạ không thể nào thấu triệt!
Lý Trại Hồng đột nhiên cười lớn:
– Trong thiên hạ, có cái gì tồn tại mãi với thời gian? Có cái gì chẳng phải là tạm? Mà tạm thì có khác nào là giả tạo? Rời bỏ giả tạo, tìm về chân như, xa cái tạm thời, tìm về vĩnh viễn, trên đời này có mấy ai thừa can đảm làm cái việc đó?
Giọng cười của bà ta nghe sao bi thảm vô cùng!
Quan Sơn Nguyệt sững sờ ...
Chàng tự hỏi, họ đang mơ màng, hay họ khảo luận với đầy đủ lý trí ... |
|
|