Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Võ Lâm Tuyệt Địa Tác Giả: Cổ Long    
Hoàng Tử Hay Tù Nhân

    Trầm Lãng ăn một cách ngon lành, thức ăn đã ngon, mà hắn cũng cần bồi dưỡng cho sức lực, hắn biết nhất định phải có cơ hội. Và khi gặp cơ hội là phải phản ứng thật nhanh.
    Bạch Phi Phi không nói nữa, nàng chỉ lo đút cho hắn. Và như cố ý khuyến khích hắn ăn nhiều.
    Hắn ăn xong, nàng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt hắn :
    - Bây giờ anh có cần gì nữa không ?
    Trầm Lãng lắc đầu :
    - Không .
    Bạch Phi Phi cười :
    - Có cũng không dám nói.
    Nàng xoay mặt lại dịu dàng và yểu điệu đi ra.
    Trầm Lãng trơ mắt nhìn theo cho tới khi nàng khuất bóng. Hắn chép miệng thở
    dài...
    Nàng quả là cô gái dị thường, dị thường đến mức không làm sao đoán được.
    Ngôi thạch thất lại trở về im lặng gần như mộ phần.
    Trên đời này có lẽ ít người chịu đựng nổi lâu dài trong khung cảnh tịch mịch và cô đơn như thế.
    Trầm Lãng lầm bầm trong miệng :
    - Có phải mình quả không cần việc gì nữa hay không ? Tại sao mình không thể
    nói ?
    Hắn nằm ngửa trên giường mơ màng nhớ đến Bạch Phi Phi. Nhớ đến khuôn mặt yêu kiều, nhớ đến vóc người thon nhỏ, nhớ đến suối tóc mịn màng, nhớ đến hơi hương dìu dịu và gò ngực phập phồng của người trinh nữ...
    Bỗng nhiên, Trầm Lãng nghe dòng máu nóng trong người lưu chuyển, hắn cảm thấy mình như đang ham muốn, như tuổi xuân thì đang độ khát khao...
    Thân thể đã không cử động được, mà chân khí cũng không làm sao đề kháng. Hắn cố cắn răng chịu đựng...
    Càng chịu đựng, Trầm Lãng càng nhớ tới Bạch Phi Phi ...
    Lời lẽ có vẻ nguỵ biện của nàng nhưng hình như lại đúng, hình như có... ít nhiều chân lý, thứ chân lý trần truồng mà lại là thực tế trên đời .
    Trầm Lãng nằm ngửa nhìn trân trân lên trần nhà mà chịu đựng...
    Hai mang tai hắn nóng bừng bừng, cổ nghe khô cháy và mồ hôi đẫm ướt...
    Hắn đang gần như đứt hơi trong sự chế ngự khát khao trong cơ thể thì chợt nghe một tiếng động khẽ, hắn ngẩng lên nhìn thấy Bạch Phi Phi đang đứng dựa đầu giường...
    Tay bưng chén nước, nàng vừa cười vừa hỏi :
    - Có khát nước lắm không ?
    Trầm Lãng nói nghe đặc sệt :
    - Khát... khát lắm .
    

- o O o -
**
    Nàng nắm chặt tay Trầm Lãng nói gằn từng tiếng :
    - Anh biết không, tất cả những chuyện đó đều do bàn tay sắp xếp tinh tế của tôi... đó là một kế hoạch, một kế hoạch đã thi triển gần hết và đang tiếp tục thi hành phần chót. Tôi dám cả quyết thách thức không một con người nào dù tài ba cách mấy, dù người đó là... Trầm Lãng cũng không phá hoại được kế hoạch thần diệu nhất của tôi...
    
- o O o -
**
    Ngày “vĩ đại“ nhất mở màn .
    Tất cả quả nhiên được tiếp tục thi hành trót lọt, không một chút gì trở ngại, không một chút gì sơ hở...
    Màn kết thúc của vở bi kịch thê thảm nhất bắt đầu .
    Hùng Miêu Nhi mặc bộ đại hồng bào lộng lẫy, mặt mày sạch sẽ, chải gỡ đàng hoàng, nhưng gương mặt của hắn vẫn hầm hầm, đôi mắt tròn xoe dễ sợ...
    Vương Lân Hoa ngó hắn cười cười bằng đuôi mắt :
    - Hùng huynh, thật tôi không ngờ anh lại dễ coi như thế ấy. Hôm nay trông anh người ta cứ tưởng là một ... tân trạng .
    Hùng Miêu Nhi nghiến răng :
    - Còn ngươi, ngươi thì rất giống là... con cháu của ta .
    Vương Lân Hoa bật cười, Hùng Miêu Nhi mắng xong rồi bất giác bật cười...
    Tình thế quả là đáng tức cười .
    Cả bọn khách “bất đắc dĩ“ này trông không khác chi hình nộm, họ ngồi trên những chiếc đôn bọc gấm cực kỳ sang trọng, tiếng sênh tiếng trúc dìu dặt nổi lên tứ phía bên ngoài, bọn đại hán từng cặp bước vô khiêng bọn Hùng Miêu Nhi ra khỏi nhà giam...
    Y hệt đám rước thần.
    Đại điện rộng mênh mông, đèn hoa kết tụ giăng rực rỡ. Cung điện cổ lỗ được điểm xuyết tân kỳ bởi sự trang hoàng khéo léo, làm nổi bật một cái gì đó rất đặc biệt.
    Đúng như lời Trầm Lãng nói, Khoái Lạc Vương là một nhân vật phi thường, cung cách và chỗ ở cũng phi thường.
    Trước khung cảnh huy hoàng, nhưng bọn Hùng Miêu Nhi vừa vào tới chợt có một cảm giác hơi rờn rợn...
    Sự trang hoàng đẹp đẽ và sang trọng vẫn không làm sao che hết dấu vết sầm sập âm u. Đồ án kỳ dị ẩn tàng một cái gì đó huyền bí khi dựng nên cung điện này, bây giờ được trang điểm xáo trộn ít nhiều, nhưng chính sự xáo trộn mà không che lấp hết ấy nó làm cho khung cảnh trở thành ngơ ngớ, cái gì đó khiến cho lòng người linh cảm đến chuyện bất thường .
    Thềm đá hoa cẩn ngọc được phủ lên tấm thảm mài hồng đậm, phía tận cùng bên trong có một chiếc bàn mặt ngọc và hai chiếc ghế bành phủ gấm thêu hoa, vòng quanh theo thành ghế, những đường kim tuyến nổi lên óng ánh.
    Nhất định đó là ngôi vị của tân lang và tân giai nhân. Phải nói là ngôi vị của Vương Gia và Vương Phi mới đúng .
    Lúc Chu Thất Thất được khiêng vào thì Trầm Lãng đã có mặt ngồi phía sau chiếc bàn dài.
    Nhìn Trầm Lãng đã không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ vừa vào tới thấy hắn là Chu Thất Thất cảm nghe như... nghẹt thở, mắt nàng rực lên y như có thắp đèn.
    Trầm Lãng cũng đang mỉm cười nhìn nàng chầm chập...
    Thật là đáng tạ ơn trời phật, lần này thì họ cho Chu Thất Thất và Trầm Lãng ngồi
    gần.
    Trầm Lãng hỏi bằng một giọng thật dịu :
    - Mấy ngày rày nghe trong người có khoẻ mạnh không ?
    Chu Thất Thất cắn chặt môi không nói...
    Tâm lý đàn bà quả thật lạ lùng.
    Trầm Lãng hỏi luôn :
    - Sao không thèm ngó tới tôi vậy ?
    Chu Thất Thất vẫn làm thinh, hai mắt nàng hồng hồng lóng lánh.
    Trầm Lãng dịu giọng hơn nữa :
    - Làm gì mà buồn như thế ?
    Chu Thất Thất cắn môi cho khỏi bật khóc :
    - Tự nhiên là tôi đâu có được vui vẻ như anh .
    Trầm Lãng ngạc nhiên :
    - Tôi vui à ?
    Chu Thất Thất nói :
    - Có người phục thị cho anh, có người lo thay đổi quần áo cho anh thì làm sao không vui ?
    Bây giờ thì không ngăn được nữa, nói xong câu đó, nước mắt nàng nhỏ ròng ròng…
    Trầm Lãng cười :
    - Nữa, lại dở trò trẻ con ra nữa. Không sợ người ta cười à ?
    Chu Thất Thất vùng vằng :
    - Tôi hỏi anh, vậy chứ… người ta bảo là người ta đã cùng với anh… có cái gì... mà cái… đó là cái gì chứ ?
    Trầm Lãng bật cười :
    - Tại làm sao Thất Thất cứ đi tin người ta như thế chứ ?
    Chu Thất Thất hay một cái thật dài :
    - Anh không vui thế sao anh lại cười được chứ ?
    Trầm Lãng thấp giọng :
    - Thật tình thì tôi cũng hơi vui, nhưng tuyệt đối không phải cái vui như cô nói.
    Chu Thất Thất gặn lại :
    - Chứ anh vui cái gì ?
    Giọng Trầm Lãng càng thấp hơn nữa :
    - Bây giờ thì không nên hỏi, lát nữa tự nhiên sẽ biết.
    Tia mắt Trầm Lãng ngời ngời thật khó ai đoán nổi dôi mắt ấy chứa đựng những gì, Chu Thất Thất nhìn vào đôi mắt ấy, nàng thở ra không nói nữa, nàng im lặng trong thái độ bằng lòng.
    Từ ngoài hành lang cho đến bên trong đại điện, bọn cẩm y đại hán thuộc hạ Khoái Lạc Vương ngồi đứng dài, dáng sắc của họ trang nghiêm, cẩn mật.
    Hành lang hai bên màn trướng tầng tầng lớp lớp, hai hàng nhạc hầu thấp thoáng xa xa…
    Hôn lễ chưa tới giờ khai mạc, không khí trong đại điện lặng im thin thít, thật là giây phút vừa ngột ngạt vừa trang trọng chưa từng thấy.
    Qua mấy phút sau, Phương Tâm Kỵ từ ngoài đi vào, tự nhiên con người hắn cái gì cũng hoàn toàn đổi mới, có thể nói những gì thuộc về “dự hôn lễ” đã được hắn “võ trang” từ đỉnh đầu xuống gót chân .
    Trầm Lãng nhìn hắn mỉm cười :
    - Bữa nay chắc huynh đài bận lắm nhỉ ?
    Phương Tâm Kỵ vòng tay cười :
    - Được có việc bận nhiều, đệ càng cảm thấy cao hứng hơn lên .
    Trầm Lãng hỏi :
    - Tình hình bên ngoài ra sao nhỉ ?
    Phương Tâm Kỵ cười bằng giọng đắc ý :
    - Trời trong vằng vặc không gợn mây, khung cảnh của đất trời êm tịnh khiến cho không một ai có thể có ý nghĩ đánh giết lẫn nhau…
    Trầm Lãng mỉm cười :
    - Thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ ?
    Phương Tâm Kỵ làm một cử chỉ tự tin :
    - Trong một chu vi mấy trăm dặm cây cỏ sởn sơ, muôn thú an nhàn thư thái, không ai có thể tìm thấy triệu chứng bất thường. Trầm Lãng công tử hãy yên tâm, ngày vĩ đại của Vương Gia tuyệt đối không có một kẻ nào điên cuồng khuấy nhiễu .
    Trầm Lãng cười lớn :
    - Như thế thì ngày nay tôi phải một phen say khướt rồi .
    Phương Tâm Kỵ nói :
    - Trầm công tử, Chu cô nương, Hùng công tử và Vương công tử là số tân khách duy nhất trong hôn lễ của Vương Gia, xin bốn vị cứ thật tình, thật tình để đáp lại nhã ý của người chủ tiệc .
    Chu Thất Thất hơi ngạc nhiên :
    - Chỉ có bọn tôi là khách thôi à ?
    Phương Tâm Kỵ cười :
    - Trong võ lâm hiện nay, trừ các vị ra thì còn ai xứng đáng là tân khách của Vương Gia nữa chứ ?
    Chu Thất Thất cười nhạt :
    - Thật là vinh hạnh cho tôi biết bao nhiêu .
    Ngay lúc đó, một gã Cấp Phong kỵ sỹ từ ngoài hối hả đi vô nói với gã Cấp Phong đệ nhất :
    - Đại ca, hãy chuẩn bị mau lên, hôn lễ sắp khai mạc rồi đó .
    Gã Cấp Phong đệ nhất lật đật đi ra…

Xem Tiếp Chương 86Xem Tiếp Chương 87 (Kết Thúc)

Võ Lâm Tuyệt Địa
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Xem Tập 82
  » Xem Tập 83
  » Xem Tập 84
  » Đang Xem Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác