Ả nữ tỳ áo xanh Hồng Hạnh rú lên một tiếng hãi hùng thất thanh.
Vì nàng phát giác lối xuất thủ của Tiểu Phong quá đỗi dị kỳ không đủ sức nào né đỡ cho kịp cả. Chưa kịp thấy rõ đã đến trước rồi. Nàng chỉ còn một cách cuối cùng là ngã người oằn xương không khác cọng cỏ gió dùa để kịp thời thối lui tránh đòn trí mạng.
Không những một mình Hồng Hạnh lòa mắt không thấy rõ mà ả Diện Mẫn đứng ở ngoài chăm chú nhìn vào cuộc đấu không hề nháy mắt, cũng không thấy rõ Tiểu Phong dùng thân thủ ra sao cả.
Đương khi sanh mạng của Hồng Hạnh mỏng manh trong đường tơ kẽ tóc ấy, bỗng nhiên lòng Tiểu Phong rạo rực, yếu mềm, chàng tức tốc giảm ngay chưởng lực xuống ngay phân nửa.
Tuy là như vậy mà thân hình Hồng Hạnh đẩy ra sau tới ba bốn trượng, miệng hộc máu tươi, mặt mày tái ngắt, tay chân xụi lơ, nằm sóng sượt dưới đất không sao gượng dậy nổi.
Ả tỳ nữ Diện Mẫn hồn vía lên mây, rú to một tiếng hãi hùng, bắn mình nhảy lại ẵm xốc Hồng Hạnh vào lòng.
Buông dài một tiếng cười lảnh lót, Tiểu Phong bắn vút thân hình vào trong Phong Sa cốc.
Nhìn theo bóng lưng chàng khuất dạng trong bóng tối, Diện Mẫn cười nhạt một tiếng, ôm nguyên Hồng Hạnh trong lòng, nhắm giữa rừng xanh biến mất...
Bắn người chạy vào trong Phong Sa cốc với một tốc độ của chớp nhoáng, sét giăng, Tiểu Phong cặp mắt sáng tợ sao băng, liền trông thấy hơn vài mươi bóng người từ phía sau bay ra vùn vụt.
Ba tên Kim Xà giáo bị giết đã được thông báo cấp kỳ bằng ám lệnh trong Tổng đường.
Thiết Kỳ lệnh đang yên giấc được tin dữ đánh thức dậy.
Hắn liền nạt phái viên Đường chủ Ngoại đường là Phi Sa Chưởng cầm đầu vài mươi cao thủ đến tận nơi để đối phó.
Vì hắn tin chắc với võ công kỳ tuyệt, “Phi Sa chưởng” giải quyết được mọi biến cố, dù có nghiêm trọng đến đâu cũng chẳng lo ngại chi cả.
Oai thế của Kim Xà giáo lừng lẫy bậc nhứt chốn giang hồ, đứng ngang hàng với bốn môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Không Động, nên xưa nay Tổng đường của Kim Xà giáo được xem như là trọng địa, không ai vô cớ giẫm phá tới.
Thế mà đêm nay có kẻ cả gan dám giết người của Kim Xà giáo ngay trước cửa hang Phong Sa cốc thì thật là một việc ngoài ý nghĩ của người.
Chạy nhanh như tên bắn ra khỏi Tổng đường, Đường chủ Phi Sa Chưởng cứ bay thẳng một mạch tới cửa Phong Sa cốc. Theo sau lưng hắn có cả vài mươi cao thủ hộ vệ.
Từ xa xa, bọn chúng đã thấy ánh sáng xanh dờn leo lét của Cây Đèn Ma trên tay Tiểu Phong.
Trên giới giang hồ địa vị của Phi Sa Chưởng rất cao. Chẳng những võ công của hắn kỳ tuyệt mà kinh nghiệm của hắn cũng rất dồi dào vì sự thấy nghe sâu rộng, thêm lắm trí nhiều mưu không mấy người bì kịp.
Được giữ chức Đường chủ Ngoại đường của Kim Xà giáo, hắn là một trong những bộ hạ thân tín nhứt của Thiết Kỳ lệnh.
Thình lình ngó thấy ánh sáng xanh dờn leo lét, Phi Sa Chưởng sực nhớ ngay trong ký ức, chuyện kinh khủng của Cây Đèn Ma hồi hai mươi năm về trước.
Hắn không tiến nhanh tới đích nữa, mà thắng chân đứng lại.
Phi Sa Chưởng buột miệng kêu “ủa” một tiếng nhè nhẹ thì hai mươi lăm cao thủ theo sau cũng dừng bước.
Cả bọn này ngơ ngẩn cũng cất tiếng hỏi dồn Phi Sa Chưởng :
– Sao! Sao! Thế nào đó Vương đường chủ?
Ngó chăm chỉ vì ánh sáng xanh dờn từ đằng xa dần dần sát tới mãi, Phi Sa Chưởng ấm ớ trả lời :
– Bọn các ngươi có ngó thấy ánh sáng ngọn đèn mé trước đó không?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trước mặt cùng đáp y như nhau một câu :
– Có! Có thấy!
– Nó là cây đèn khủng khiếp đó. Nếu chẳng vậy thì có ngọn đèn nào chịu nổi không tắt với những cơn gió ào ào trong Phong Sa cốc nổi danh này? Đèn đuốc nào mà vào trong hang gió cát “Phong Sa cốc” lại không tắt chứ?
– Vương đường chủ nói cây đèn khủng khiếp đó là cây đèn nào?
– Hà! Cây Đèn Ma!
– Á! Cây Đèn Ma!
Đám cao thủ Kim Xà giáo có mặt tại chỗ đều kêu lên kinh hoàng như bị ai hớp hồn.
Đèn ma hiện chốn giang hồ, máu sông đỏ ối, xương gò trắng phau, câu chuyện rùng rợn về Cây Đèn Ma cách hai mươi năm trước đã thành câu đồn dao truyền đọc khắp nơi, người trong giới giang hồ chẳng một ai mà chẳng nghe biết.
Trách nào đám cao thủ Kim Xà giáo nghe nhắc đến tên mà chẳng hoảng hồn thất vía.
Chuyện cũ hồi hai mươi năm còn lảng vảng trong đầu óc mọi người một ám ảnh ghê rợn chưa phai mờ tói nay. Cây Đèn Ma khủng khiếp lại xuất hiện nơi đây khiến mọi người Kim Xà giáo ớn lạnh cả xương sống, cơ hồ gần run lên.
Cây Đèn Ma một khi đã hiện ra thì máu chảy thành sông. Người cầm cây đèn này theo lời đồn đãi thì giang hồ đệ tam ma.
Tiểu Phong tay cầm Cây Đèn Ma đã lẹ làng tợ ma quỷ hiện đến, trước mặt Phi Sa Chưởng và hai mươi lăm cao thủ Kim Xà giáo, đứa nào cũng bao kín mặt bằng vuông vải đêm chỉ chừa hai con mắt sâu hóm.
Phi Sa Chưởng thụt lui lại một bước, Tiểu Phong rảo cặp m ắt sáng ngời, cất tiếng cười lạnh tựa băng giá, miệng quát hỏi :
– Bọn ngươi là người của Kim Xà giáo?
Liếc nhìn Cây Đèn Ma trên tay Tiểu Phong, trong lòng Phi Sa Chưởng hồi hộp vô cùng, hắn nói :
– Phải rồi! Còn các hạ đây là giang hồ Đệ tam ma?
– Đúng lắm! Mà cũng là chủ nhân của Cây Đèn Ma!
– Bổn giáo tự tin rằng không có oán cừu chi với các hạ.
Tiểu Phong đáp lại bằng một câu nhạt nhẽo :
– Đúng vậy thật! Bọn người với ta không thù oán chi cả. Song với Cây Đèn Ma thì oán cừu rất sâu sắc. Ta chỉ phụng mạng hành động thì không vì lẽ chi mà nói chuyện dây dưa thù oán với bọn ngươi. Mau vào gọi Thiết Kỳ lệnh Vu Toại ra đây cho ta giải quyết công việc với hắn.
Phi Sa Chưởng giận đỏ mặt mày, hắn hỏi tiếp :
– Bổn giáo với Cây Đèn Ma có oan cừu chi chăng?
– Điều ấy thì không thể nói rõ.
Phi Sa Chưởng cười khẹt khẹt đáp :
– Tuy trong vòng mấy ngày mà tên tuổi của các hạ rúng động giang hồ, người nghe không khỏi sợ hãi đôi ba phần trong bụng. Hiện thời lai lấy đặng Cây Đèn Ma nữa, người nghe lại càng kinh khiếp hơn vài ba phần. Nhưng bổn giáo chẳng làm điều chi không phải nên cũng chẳng sợ gì.
Tiểu Phong gay gắt nói lại :
– Ta đã dư hiểu bọn các ngươi đều là những tên cướp biển lừng danh giết người cướp của làm...
Phi Sa Chưởng giàn nư tức giận không được, hắn quát to một tiếng rung rinh cả cây lá tứ bề. Tay mặt đưa lên ngang ngực, hắn tống tới một thế Phi Sa chưởng, môn võ công tuyệt kỹ làm rạng rỡ oai danh hắn trong giới cao thủ võ lâm.
Phi Sa chưởng đánh ra một cách bất ngờ, mang theo cả nư giận trong lòng nên oai thế gớm ghê vô cùng. Chỉ thấy một cuộn gió trốt quay cuồng trào lên như sóng bể. Trong đó lại còn nổ vang ầm ầm tiếng sấm sét chát tái nhắm thẳng ngực Tiểu Phong đánh ập tới.
Đã vậy vừa lúc Phi Sa chưởng đánh tới thì hai mươi lăm cao thủ Kim Xà giáo cũng đồng quát to một tiếng dậy trời, hợp sức nhau lại, mỗi đứa đánh bồi vô hai chưởng, cộng chung năm chục chưởng làm một.
Giông tố sấm sét từ trong thế chưởng mãnh liệt của hai mươi lăm cao thủ công với Phi Sa chưởng biến thành một hòn núi chưởng lung lay cả bốn mặt Phong Sa cốc, tưởng chừng đất lờ trời long.
Tiểu Phong vẫn đứng dửng dưng trụ mình một chỗ, không nói không tránh, người không cử động, mặt không đổi sắc. Mắt chưa kịp nháy, chưởng lực tựa núi cao thác đổ ấy đã tới mình chàng.
Một triều lực vô hình phản chấn từ trong thân thể Tiểu Phong bật ra đẩy văng hai mươi lăm cao thủ Kim Xà giáo cùng với Phi Sa Chưởng trở lại.
Đứa nào đánh mạnh bao nhiêu thì bị sức phản chấn vô hình đẩy ngược trở lại bấy nhiêu.
Những tiếng rú thê thảm thét lên nhức óc. Trong số hai mươi lăm cao thủ ấy đã có mười một đứa văng ra hơn trượng, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Phi Sa Chưởng không còn hồn vía chi nữa cả. Từng vẫy vùng ngang dọc trên hấp chốn giang hồ, hắn đã giao đấu gần đến một trăm trận.
Nhưng mà hắn chưa từng thấy một người võ công cao cường xấp xỉ với Tiểu Phong chớ đừng nói là cao hơn.
Hắn chưa hết sửng sốt trong lòng thì Tiểu Phong đã quát to một tiếng bảo :
– Nè đỡ ta một chưởng.
Tay mặt vung lên, chàng đánh liền một ngọn Thiên Huyền Dương chưởng, môn võ công của Thiên Huyền tôn giả mà chàng đã học trong động đá lúc mới ra giang hồ.
Phi Sa Chưởng quả nhiên chẳng phải tầm thường. Võ công của hắn cũng đã rèn luyện đến mức độ siêu việt. Bóng người hắn thoáng xoay một vòng, né tránh khỏi chưởng lực ngàn cân trong gang tấc.
Chưởng thứ nhất đánh trật vào không trống rỗng. Tiểu Phong đánh tiếp theo liền chưởng thứ hai.
Phi Sa Chưởng không khác đang nằm chiêm bao. Hắn không sao liên tưởng nổi đối phương ra tay mau lẹ quá đỗi đến thế. Hắn chưa kịp giật mình thì chưởng thứ hai của Tiểu Phong đã ấn thẳng ngay giữa ngực hắn.
Một tiếng rú cực kỳ thảm thiết thét lên như xem vỡ mây xanh, ngực Phi Sa Chưởng bể nát xương, máu tuôn xối xả. Hắn ngã chết trên mặt đất mà mắt vẫn còn mở trao tráo trong chiếc mặt nạ màu đen.
Tiểu Phong đánh chết Phi Sa Chưởng Đường chủ Ngoại đường của Kim Xà giáo chỉ mất công có vung tới một bàn tay. Bao nhiêu cao thủ của Kim Xà giáo còn lại rống to một tiếng đánh tới như mưa bấc.
Hai mắt của Tiểu Phong bắn ra một luồng ánh sáng rợn người. Chàng nạt to một tiếng :
– Thấy chết mà còn nhảy vào, bọn bây đừng trách ta sao lại độc ác!
Tay vung liền hai ngọn. Những tiếng rú thê thảm lại hét lên điếc óc, chát tai, tạo thành khúc nhạc bi đát khủng khiếp.
Hinh người văng bay tứ phía, máu óc xối xả đổ tuôn.
Tấm thảm kịch “máu chảy thành sông” mở màn ngay trong Phong Sa cốc và sẽ tiếp diễn nơi nơi, đẫm ướt võ lâm cho đến màn chót.
Các nhân vật thượng đẳng trong giới giang hồ đã sớm lo sợ nát lòng về thảm trạng một khi Cây Đèn Ma xuất hiện thì máu chảy thành sông, thế mà tìm đủ cách ngăn ngừa vẫn không sao tránh khỏi.
Ý trời đã định hay oan nghiệt của con người tạo ra?
Cuối cùng Cây Đèn Ma vẫn xuất hiện trên chốn giang hồ. Người ta chẳng một ai hiểu rõ tình hình bí ẩn bên trong, cứ cho rằng Cây Đèn Ma tạo nên những cuộc tàn sát võ lâm lớn lao nhứt trong lịch sử võ lâm thiên hạ.
Phỏng như người ta sáng suốt nhận định cho xác đúng nguyên nhân ác là sẽ nhận được chủ nhân Cây Đèn Ma, người con gái thần bí dưới Thập Hoa thạch trên ngọn Hận Thiên Phong đã chịu đựng bao nhiêu bất hạnh trong đời vì một chuyện tình ngập tràn máu lệ, một tâm sự u oán não nùng...
Có điều là tấm màn đen tối về việc “Cây Đèn Ma” giết người khủng khiếp ấy mãi mãi không tài nào giở lên cho ai nấy được nhìn rõ sự thật. Bởi lẽ Tiểu Phong chẳng hề chịu nói với bất cứ một ai dầu là người chí thân chí tình nhất của đời chàng, tình che đậy bên trong những vụ giết người ấy.
Khoảnh khắc thời gian mau chóng, những tiếng rú thảm thiết im bặt. Hai mươi sáu cao thủ của Kim Xà giáo chết toàn bộ dưới bàn tay của Tiểu Phong.
Ánh lửa xanh leo lét của Cây Đèn Ma trong đêm tối lạnh lùng, chập chùng một màu khủng bố.
Tiểu Phong cười lảnh lót ngân vọng xa xa vào sâu trong Phong Sa cốc khiến cảnh trong lại càng khủng bố thêm, chàng sắp bắn người vượt tới thì liền đó một giọng cười lạnh lùng xé vỡ không gian dội đến. Hơn vài mươi bóng người lại từ trong bay ra.
Tiểu Phong dợm bắn mình vọt tới, lập tức dừng chân lại. Chàng đưa mắt thấy tám mươi người mặt bao kín khuôn vải đen, chỉ chừa con mắt ngời ngời chiếu sáng.
Nhoáng cái, đám người ấy đã đứng thành hàng trước mặt Tiểu Phong.
Người đứng đầu hàng tay vung lá cờ sắt, nơi vạt áo trước ngực có thêu một con rắn hổ mang cực lớn, vẩy vàng rực rực lấy lánh sáng ngời. Đường thêu cực kỳ khéo léo, mới nhìn thấy con rắn tưởng là rắn thật. Người ấy không nói ra cũng đoán được đó là Kim Xà giáo chủ.
Chợt thấy người ấy, gương mặt Tiểu Phong bừng bừng lửa giận, chàng cất tiếng sang sảng hỏi to :
– Ai là Thiết Kỳ lệnh, Giáo chủ Kim Xà giáo?
Người đứng đầu ấy buông ra một chuỗi cười dài lanh lảnh, vượt tới một bước đáp liền :
– Chính là lão phu!
Tiểu Phong gằn giọng oai nghiêm hỏi :
– Ngươi là Thiết Kỳ lệnh!
– Đúng thế! Các hạ đánh chết hai mươi sáu môn nhân của bổn phái nghĩa là làm sao?
Lê Tiểu Phong tay xoay tròn Cây Đèn Ma quay tít một vòng, miệng hỏi :
– Vu giáo chủ! Ông có biết cái này là gì không?
– Cây Đèn Ma!
– Không sai! Ông có rõ một khi Cây Đèn Ma xuất hiện là thế nào không?
Thiết Kỳ lệnh ớn lạnh cả xương sống, hắn trả lời nhanh nhẹn không khác một em học trò đọc bài thuộc lòng :
– Một khi Cây Đèn Ma xuất hiện là máu chảy thành sông. Tuy là như thế, bổn giáo tự tin là không có oán cừu chi với Cây Đèn Ma thì...
– Kìa Giáo chủ nhớ kỹ lại xem? Thật không oán thù chi cả sao?
Tiểu Phong ngắt lời Thiết Kỳ lệnh hỏi lại mấy câu xong đằng hắng, chàng tiếp :
– Này Vu giáo chủ! Ta có một chuyện cần hỏi ông. Ông có nhớ đến một thiếu nữ trong đầu óc hiện giờ không? Vì thiếu nữ ấy có liên quan đến đời sống của ông, khó mà ông xóa nhòa được, hình bóng của nàng mãi mãi ám ảnh trong đầu óc công.
– Thiếu nữ ấy là ai? Các hạ cứ nói.
– Một đóa kỳ hoa của võ lâm thiên hạ, Trầm Phụng Linh.
– Á!
Sau câu hỏi đột ngột của Tiểu Phong, Thiết Kỳ lệnh buột miệng kêu lên.
Hắn choáng váng mặt mày, lảo đảo thối lui ra sau ba thước, miệng lắp bắp nói líu lưỡi :
– Cái gì? Trầm Phụng Linh?
– Đúng đấy, Trầm Phụng Linh! Ông khó mà quên được nàng Trầm Phụng Linh cùng với Đinh Tích Phương nhảy từ trên đỉnh Hận Thiên Phong cao muôn trượng xuống vực sâu để chết vẹn mối chung tình đã thề non hẹn biển. Tấm thảm kịch bi đát đầy mát lệ yêu đương ấy há chẳng phải tự một tay ông gây ra?
Biển tình nợ cũng cách ba mươi năm về trước bỗng nhiên bị Tiểu Phong khơi lên khiến cho cả người Thiết Kỳ lệnh Vu Toại khiếp sợ điếng hồn!
Có điều hắn không hổ danh là một tay gian hùng tráo trở, tinh ranh nhứt đời nên dằn được sợ hãi, đang nổi lên đầy cả gương mặt tái ngắt xanh dờn. Hắn đóng kịch thật tài, cố ý giả bộ ngơ ngẩn hỏi lại :
– Các hạ nói thế nghĩa là gì tôi chẳng hiểu gì cả!
Gương mặt Tiểu Phong biến sắc trầm trọng, sát khí bừng bừng. Chàng quát to tiếng bảo :
– Chả hiểu tí nào à? Ngươi chẳng phải có một đứa con gái lấy ngoại hiệu là Thiết Diện Quan Âm sao? Ta sẵn sàng nhắc cho ngươi nhớ nhé! Con gái ngươi hồi đó yêu thầm trộm nhớ Đinh Tích Phương đắm đuối say mê, tương tự mấy độ đi về, chiêm bao. Ngươi vì quá đỗi cưng con gái không thể nhìn thấy vóc ngọc ốm o má đào vàng úa nên tìm đủ trăm mưu ngàn kế làm đổ vỡ hạnh phúc ái tình của Trầm Phụng Linh và Đinh Tích Phương để giành giật chàng thanh niên, phong lưu tuấn nhã ấy về cho Vu Ngọc Phương! Người với Tây Thần ra mặt bắt ép đôi thanh niên năm nữ căng tràn sự sống yêu đương ấy phải rẽ thúy chia uyên! Thà sống làm chim liền cánh, quyết chết làm cây liền cành, chớ không chịu cái cảnh giữa đường đứt mối tơ duyên bến còn trơ đó mà thuyền trôi đi, nên cả hai ôm nhau đưa hồn sang thế giới bên kia để sống. Cái chết bi ai rùng rợn não nùng chưa từng thấy trong biển tình đẫm lệ ấy không phải do chính một bàn tay độc ác bất nhân của ngươi tạo ra đấy sao?
– Vậy là giữa mi với hai đứa ấy có sự liên quan gì nào?
– Liên quan không thành vấn đề bàn tán đến. Chẳng qua hành động hiểm độc hại người lương thiện mong thỏa mãn khát vọng không chính đáng cho con gái mình như thé đó của mi cũng đủ khiến người người nghiến răng căm hận đều muốn ăn tươi nuốt sống mi cho hả giận. Chỉ vì chẳng một ai thấu rõ sự tình khuất lấp mới để yên cho mi sống ngày này. Ta lấy danh nghĩa Cây Đèn Ma giết mi trước rồi sau mới tìm đến Tây Thần và Nam Quân.
Trên khắp giới giang hồ, môn cánh của Thiết Kỳ lệnh Vu Toại lừng lẫy lớn lao, ai nghe đến cũng kiêng sợ.
Lá Thiết Kỳ trên tay Vu Toại từ trước đến giờ vây mưa khắp gần xa, chưa từng gặp một ai xứng đáng là địch thủ.
Do đó mà oai danh của Thiết Kỳ lệnh lan suốt cùng bể cả rừng sâu. Không môn phái nào hoặc cao thủ nào dám va chạm đến, mặc tình nghênh ngang chém giết dãy núi Cửu Nga sơn như là của riêng.
Ba mươi năm trước, “Đóa kỳ hoa của giang hồ” là Trầm Phụng Linh cùng người yêu lý tưởng Đinh Tích Phương thuận tình trên đỉnh Hận Thiên Phong, người giới võ lâm chẳng ai mà không biết. Chỉ có nguyên nhân chính đáng trong tấm thảm kịch ấy một phần được che đậy kín đáo, một phần khiếp cái Thiết Kỳ lệnh với Tây Thần, Nam Quân chẳng dám phanh phui sự thật một cách công khai nên chẳng ai biết đến mà nếu như có biết thì cũng giả lờ đi.
Hôm nay bỗng nhiên có người tố cáo tội độc ác của Thiết Kỳ lệnh Vu Toại nên hắn bắt đầu lo âu sợ hãi.
Không để Tiểu Phong nói hết câu, Thiết Kỳ lệnh cố khóa miệng chàng để bưng kín miệng mình. Hắn bật lên một chuỗi cười vang dậy Phong Sa cốc. Lá Thiết Kỳ trong tay hắn vẫy tới, miệng hét rền như sấm nổ :
– Các hạ đừng quá khinh thường thiên hạ, dưới mắt không người. Đã chẳng chính mắt mục kích sự thật làm sao mà các hạ quả quyết vẽ rắn thêm chân, ngậm máu phun người. Lấy cụ thể vào đâu mà các hạ nhất định Vu mỗ đã gây ra cái chết của Trầm Phụng Linh và Đinh Tích Phương.
– Phải hay không phải ta không tiện giãi bày, ngươi hiểu lấy công việc của ngươi đã làm, không cần chối cãi vậy, lương tâm của ngươi còn một chút nào chưa mất hẳn cứ nói sự thật là phải hay không?
– Điều ấy Vu mỗ không thể nói quả quyết phải hay không phải.
Tiểu Phong buông lên những tiếng cười chát chúa.
Chàng nói :
– Này Vu giáo chủ, ngươi không nên cả vú lấp miệng em, dùng lời nói ngang để che lấp lẽ phải. Trầm Phụng Linh và Đinh Tích Phương đã một tay người tạo nên cái chết thảm thê bi đát, thì ta đây chỉ cần lấy mạng người khỏi phải nhiều lời vô ích.
Lời nói vừa dứt một chưởng đánh tới liền theo. Cây Thiết Kỳ trên tay Vu Toại vung lên. Một tiềm lực vô cùng to lớn tuôn ra ầm ầm. Sáu bảy chục cao thủ Kim Xà giáo tản mác ra thành một vòng tròn. Trong tấm vải đen bao mặt của bọn chúng, chói ngời rực rực những tia sáng lấp lánh trong đôi con ngươi càng lúc bắn ra.
Không khí của đấu trường hết sức nặng nề, căng thẳng.
Trận đánh này sẽ quyết định sanh mạng của hai người. Vu Toại không chết thì Tiểu Phong sẽ bỏ thây.
Tiểu Phong trông thấy một luồng chưởng lực nặng như núi, bén như gươm từ cây thiết kỳ của Vu Toại đẩy thẳng đến cản ngăn chưởng kình của mình.
Chàng biết võ công của đối phương thật đúng là cao nhân, chưa từng thấy trên chốn giang hồ.
Một ý nghĩ nảy sanh trong đầu óc. Tiểu Phong quyết phải áp dụng chiến thuật đánh thắng mau lẹ, chớ không nên kéo dài thời gian. Thân pháp biến nhanh một cái lẹ tợ chớp giăng, chàng thi thố cấp kỳ môn Vạn Năng thần công như đã đối phó với Phi Sa Chưởng.
Người chàng vung tới, bảy thức của thế “kích” tống liền.
Tiểu Phong phối hợp bảy thức của thế “kích” với bảy thế “muộn” nên thân pháp mau lẹ xuất chưởng ảo diệu v biên khiến Thiết Kỳ lệnh Vu Toại hoảng kinh thầm trong bụng.
Chưa kịp nháy mắt, chàng đã đánh luôn liền ba thức.
Vu Toại xoay tròn như cái chong chóng, tối tăm mặt mày, đừng nói là hắn thấy ngón đánh của Tiểu Phong để hắn đỡ ngăn, cả đến thân hình của chàng, hắn cũng chẳng thấy rõ ở đâu. Hắn rên rỉ :
– Mẹ ơi! Tri thức chi đâu mà quá đỗi lợi hại...
Vu Toại càng đánh càng khiếp sợ, tuy vậy cây Thiết Kỳ trên tay hắn múa vung kín đáo đến một hơi gió cũng khó có thể chun vào mình. Nên cũng còn gắng gượng bảo vệ được những nơi yếu huyệt trọng nơi châu thân hắn khỏi bị chưởng kình của Tiểu Phong đánh trúng.
Khoảng khắc thời gian chóng vánh, chưa đầy một hơi thở, Vu Toại đuối sức không còn chịu đựng được nổi nữa.
Tiểu Phong quát to lên một tiếng, song chưởng đánh thẳng tới lồng ngực Vu Toại.
Rõ ràng trước mắt Thiết Kỳ lệnh mười phần nát thây dưới chưởng nặng cả ngàn cân của Tiểu Phong đủ cả mười phần. Bỗng nhiên tiếng quát rền vang dậy lên long trời lở đất. Bốn luồng chưởng lực của phái nội gia, cuộn trào dường thể sóng xao biển động ào ào tuôn thẳng vào người Tiểu Phong. Cả kinh chàng vội thu chưởng lực trở về.
Thừa cơ hội may mắn cứu mạng đó, Vu Toại cũng quay người thối lui ra sau.
Tình thế biến đổi bất ngờ, khiến Tiểu Phong hoảng sợ.
Chàng đảo mắt ngó qua, thấy năm ả thị tỳ mặc áo xanh đứng sắp hàng ngay phải trước. Trong đó có một nàng mà chàng nhận ra là Diện Mẫn.
Gương mặt hầm lên vẻ giận, chàng nạt to tiếng hỏi :
– Bọn các cô tại sao xen vào?
Giọng quát nạt của Tiểu Phong đầy sát khí. Hai con mắt của chàng bắn ra những tia sáng rực rực ngó lườm lườm vào mặt năm ả nữ tỳ áo xanh.
Thiết Kỳ lệnh vừa qua cơn kinh hãi mất hồn, liếc mắt nhìn xem tình hình trước mắt. Hắn nhận thấy rõ ràng tánh mạng mình sở dĩ còn sống sót là nhờ năm thiếu nữ trước mặt đã đem từ quỷ môn đem trở về dương thế. Nếu không nhờ năm cô can thiệp kịp thời thì hắn đã mất mạng dưới chưởng lực của Tiểu Phong rồi.
Liền đó hắn cúi đầu thi lễ, miệng nói :
– Vu mỗ được năm cô nương ra tay cứu mạng, hết sức cảm tạ!
Một ả trong số năm ả thị tỳ đó tiến tới ba bước, day mặt ngó Diện Mẫn, cất tiếng nói :
– Chị Mẫn! Kẻ đánh chị Hạnh bị trọng thương có phải là người này không?
– Đúng là y đó!
Ả nữ tỳ áo xanh lườm Tiểu Phong lộ vẻ giận dữ, cất giọng lảnh lót nói :
– Các hạ thật là to gan lớn mật. Các hạ dám ra tay đánh cả nữ tỳ của đại tỷ chúng tôi trọng thương nên đại tỷ chúng tôi nổi giận đùng đùng, người đã truyền đạt là phải bắt sống các hạ đem về ra mắt đại tỷ đó!
Tiểu Phong cười nhạt nói :
– Phỏng như ta không đi thì sao?
– Chúng tôi có cách bắt buộc phải đi!
– Đây các nàng thử làm xem!
Chàng vận công vào song chưởng đợi chờ.
Diện Mẫn nghiêm giọng nói :
– Trông người cũng là hạng trượng phu hảo hán. Thế mà không dám theo bọn chúng tôi giáp mặt đại tỷ để trả lời về việc đánh người trọng thương há chẳng xấu hổ lắm sao?
Tiểu Phong mắc cỡ đỏ mặt :
– Ta còn phải làm xong công việc của ta là phải giết chết Vu Toại xong sẽ cùng bọn các cô đến xem đại tỷ của các cô làm chi được ta cho biết.
Diện Mẫn nói :
– Nếu ngươi không đến ra mắt đại tỷ của chúng tôi trước, người không làm sao giết được kẻ kia!
Tiểu Phong mặt biến sắc, tính cao ngạo sục sôi như lửa đổ thêm dầu.
Chàng vốn là một thanh niên xưa nay chẳng chịu để ai lấn bước mình nên có thể nào nghe giọng nói của Diện Mẫn mà không tức giận được? Do đó chàng trả lời một cách thờ ơ :
– Ta đã định giết hắn thì bọn các ngươi cản trở nổi ta à?
– Thì ngươi cứ thử ra tay xem nào?
Tiểu Phong cất tiếng cười lạnh lùng mắt ngó trân trân vào mặt Vu Toại :
– Này Vu Toại! Ta chỉ là người vâng lệnh Cây Đèn Ma giao phó công việc. Sau khi ta giết người chớ oán hận ta!
Vu Toại cười ha hả nói :
– Các hạ cứ việc ra tay, chả cần phải nói nhiều!
Trong khi ấy năm ả tỳ nữ đã đứng vào thành vòng tròn bao vây Tiểu Phong ở giữa. Họ chờ chàng ra tay là cả năm ả can thiệp liền.
Năm ả áo xanh này là ai? Người mà bọn họ gọi là đại tỷ đó là ả nào? Cứ nghe qua giọng nói năm ả cũng đoán được võ công của ả đại tỷ cao thâm đến mức tuyệt thế chứ chẳng phải vừa.
Cặp mắt sáng ngời của chàng liếc nhìn sơ qua, miệng quát to một tiếng, tay đánh thẳng tới Vu Toại một chưởng.
Đã biết rõ sự lợi hại của Tiểu Phong đến mức nào rồi, hắn vẫn vung lá thiết kỳ đánh ra một chưởng trận ào ào như bão táp tung chân nhảy lui ra sau.
Đương khi ấy một ả nữ tỳ áo xanh nạt to một tiếng cũng đánh thẳng vào.
Tiểu Phong đánh một chưởng.
Ả xuất chưởng lanh lẹ vô cùng nên Tiểu Phong chưa kịp bồi tiếp chưởng thứ nhì vào người Vu Toại thì đã nghe chưởng kình của ả đến sát bên hông.
Chàng không né tránh, vận dụng Vạn Năng thần công chịu đựng, người cứ đứng y nguyên một chỗ. Chỉ nghe vang lên một tiếng “bốp”, ả nữ tỳ áo xanh ấy bị bắn dội người trở lại đến năm sáu bước liền, loạng choạng mấy cái mới đứng vững người đặng.
Sức phản chấn ấy từ trong người Tiểu Phong đầy năng độ, chẳng những làm cho Vu Toại hồn vía lên mây mà ả nữ tỳ áo xanh ấy cũng hoảng sợ rợn người, mặt không còn chút máu. Ả đứng sững sờ choáng váng, miệng nói lẩm bẩm :
– Trời Phật ơi! Ngươi luyện được công phu quỷ quái tà ma gì mà kỳ cục vậy?
Tiểu Phong nói lạnh lùng tợ như bang giá :
– Thì ta đã dùng lời tử tạ nói với bọn các ngươi rồi kia mà? Đó là ta còn nương tay đó. Nếu chọc ta nổi giận lên một cái thì cả bọn cũng đều chết chung một lỗ, chớ khá kêu trời.
Ả nữ tỳ áo xanh le lưỡi dài thòn. Lúc kinh sợ mất hết vẻ thiên chân khiến cho Tiểu Phong không khỏi đem lòng yêu mến. |
|
|