Người Bịt Mặt Bí Ẩn Ánh trăng thượng tuần giống như chiếc thuyền nan trôi bồng bềnh trên những đám mây như lướt sóng đi tới.
Cảnh vật mờ mờ trong huyền hoặc kỳ bí, sương phủ đầy mấy lớp càng làm cho không khí mang nặng mùi ma quái.
Trong không gian u tịch, tưởng chừng mênh mông ấy, chẳng có chuyện gì có thể phá vỡ được, một bóng người lướt nhanh trong đêm như một mũi tên bắn.
Thuật phi hành của người này thật thâm hậu, chẳng gây một tiếng động nào cả.
Băng mình đi được một lúc, vượt qua được một đoạn đường dài, người này dừng lại ở phía tây thành Lạc Dương rồi đảo mắt nhìn quanh có vẻ như đang kiếm ai.
Chợt nhìn thấy có hai bóng người đứng ở ngoài xa đằng kia, người này bèn bước tới, rồi đưa mắt quan sát, thấy hai người này đứng đưa lưng về phía mình, toàn thân khoác chiếc áo choàng, có nón cao chụp lên đầu. Vì vậy cho nên không thể nào nhận ra là ai.
Người lạ cẩn thận bước tới gần hơn, vừa lúc một trong hai người đứng đằng kia đưa cao cánh tay lên, trên tay là một thẻ bài ánh bạc phản chiếu yếu ớt dưới ánh trăng non.
Nhận ra ám hiệu đúng, người lạ có vẻ an tâm, vòng tay cất giọng:
- Tại hạ là Nhụy Ngọc Miêu ra mắt nhị vị đại hộ pháp.
Hai bóng người vẫn đứng yên không nói gì, khiến Nhụy Ngọc Miêu làm lạ, nhíu mày:
- Nhị vị hộ pháp sao không nói gì? Hay giáo chủ có điều gì khiển trách tại hạ chăng?
Có tiếng cười cất lên từ phía hai người nọ. Tiếng cười làm cho Nhụy Ngọc Miêu giật mình, ả thốt khẽ:
- Hà Thất Phong?
Thì ra giọng cười vừa cất lên chính là Hà Thất Phong, bang chủ của Cái Bang.
Lập tức hai bóng người này xoay lại, Nhụy Ngọc Miêu nhận ra thêm người đứng bên cạnh Hà Thất Phong là Trương Thiên Trung.
Ả chột dạ lùi lại một bước.
- Tại sao lại là hai người?
- Còn ta nữa chứ?
Nhụy Ngọc Miêu hốt hoảng nhìn về phía sau và nhìn thấy Cao Phi Trí.
- Thiết Chưởng môn!
Cao Phi Trí nhướng mày:
- Chính là ta, có lẽ ngươi ngạc nhiên lắm thì phải?
Nhụy Ngọc Miêu gật đầu:
- Đúng vậy, tại sao các ngươi biết đêm nay ta sẽ đến đây và ở đâu lại có tấm thẻ bài của U Hồn Cốc?
Hà Thất Phong cười khẩy đáp:
- Có gì là khó hiểu đâu chứ, Ngụy hộ pháp hãy nhìn kìa.
Ngưu Hải đẩy một gã trung niên từ sau một ụ đất nhô cao bước ra.
Trương Thiên Trung lên tiếng:
- Nhụy cô nương nhận ra người này chứ?
Nhụy Ngọc Miêu mở trừng, khẽ thốt:
- Thuộc hạ của U Hồn Cốc? Tại sao hắn lại bị các ngươi bắt?
Hà Thất Phong nói:
- Hắn mò đến tìm Nhụy hộ pháp, chẳng may gặp lão già này nên ta thuận ta tóm cổ luôn để đối chứng.
Nhụy Ngọc Miêu gật gù thốt:
- Bây giờ thì ta đã hiểu và biết tại sao các ngươi lại biết điểm hẹn này và có thẻ bài của U Hồn Cốc.
Cao Phi Trí cất giọng:
- Hoa Vải Ngữ... à mà không, phải gọi là Nhụy hộ pháp mới đúng. Ta có lời khen ngươi tài giỏi, đã vào Đường môn làm nội ứng cho U Hồn Cốc bấy lâu nay.
Nhụy Ngọc Miêu xua tay:
- Đừng có nhiều lời mất công, Thiết Chưởng môn, bây giờ ngươi muốn gì?
- Chỉ cần đòi lại sự công bằng, ta sẽ bắt ngươi đem về Đường môn cho lão thái thái xét xử.
Nhụy Ngọc Miêu bật cười khanh khách:
- Đừng vọng tưởng, không ai bắt được Nhụy Ngọc Miêu này đâu.
Cao Phi Trí cao giọng:
- Cứ thử rồi biết.
Câu nói chưa dứt, thân người của chàng đã vọt tới, đôi tay đã mang vào đôi bao tay bằng thép và đấm thẳng vào mặt đối phương.
Nhụy Ngọc Miêu đâu phải là tay vừa, là một trong Tứ đại hộ pháp của U Hồn Cốc, võ công đâu phải là bình thường.
Vừa thấy Cao Phi Trí nhảy vọt tới, ả đã vung kiếm đánh trả liền. Kiếm quang như muôn ngàn ánh chớp, lung linh vây lấy đôi tay của đối thủ không rời.
Cao Phi Trí vận lực vào đôi tay, biến ảo khôn lường, nhanh lẹ, sức lực tuôn ra ào ạt tấn công vào các huyệt đạo trên người địch thủ.
Lối tấn công của Cao Phi Trí vừa tấn lại vừa thủ, lối đánh này vừa chắc nhưng lại vừa kín, không để một sơ hở nào cho đối phương lấy đó mà phản đòn.
Thật vậy, Nhụy Ngọc Miêu cố tìm chỗ sơ hở của Cao Phi Trí để phá đòn, song ả rất vất vả để tránh né nhiều hơn là phản công.
Nhắm bề khó thắng được Cao Phi Trí, Nhụy Ngọc Miêu bèn sử dụng thanh kiếm tung ra những thế đánh rộng và xa rất hiểm hóc.
Cao Phi Trí cũng biết rất rõ kẻ địch đứng trước mặt mình là ai, nên chàng không dám coi thường.
Cao Phi Trí dịch chuyển thân người, sử dụng di bộ thân ảnh lướt tới, cố áp sát không để đối thủ có thể sử dụng các lối đánh xa ấy làm Nhụy Ngọc Miêu gặp không ít khó khăn. Đôi tay chàng xoay tít và rất nhịp nhàng, thoắt cái đã đánh ra ba chiêu cực lẹ.
Nhụy Ngọc Miêu chợt hứ lên một tiếng thật to rồi phóng người lên cao. Thanh kiếm trên tay biến chiêu vụt nhanh, cuồn cuộn sức gió đánh tạt vào địch thủ.
Hai bên ra đòn quyết liệt, không ai chịu nhường ai, mới đó họ đã trao đổi qua lại trên ba mươi chiêu thức.
Bên ngoài, Trương Thiên Trung nói khẽ với Hà Thất Phong:
- Hà tiền bối, liệu Cao huynh có hạ nổi Nhụy Ngọc Miêu không?
- Cái này một chút nữa ngươi sẽ rõ, nghĩ cho cùng lão Doãn Chí Bình cũng giỏi thật.
Cài đặt người vào Đường môn mà chẳng ai hay biết, lần này ngươi có công lớn rồi đấy.
Trương Thiên Trung ngơ ngác:
- Sao lại có công lớn? Tiểu bối có làm gì đâu?
- Thì nhờ ngươi phát hiện ra ả này ở rừng trúc dạo nọ, từ đó mới truy ra được ả là ai.
Trương Thiên Trung cãi lại:
- Nhưng Cao huynh cũng có nói Đường môn đã có mối nghi ngờ từ trước kia mà?
- Nhưng họ chỉ nghi ngờ chứ đâu khẳng định. Từ khi nghe ngươi nói nên họ mới dám quả quyết.
- Nhưng mà...
Hà Thất Phong xua tay:
- Ta chẳng dư hơi nói với ngươi nữa, để xem Cao Phi Trí ra sao đã.
Nói rồi đứng nhìn vào vong chiến, Trương Thiên Trung đành phải làm theo.
Bên trong, Nhụy Ngọc Miêu nghe gió lạ sau lưng, hốt hoảng ả khom người nhảy luôn qua một bên tránh né.
Cao Phi Trí hất bổng thân người trên không, lộn nhào một vòng, tay phải điểm vào huyệt ÁÙ môn, sau ót Nhụy Ngọc Miêu, song ả đã thoát được.
Lập tức chàng xoay người uốn tròn mấy vòng trên không, cứ như là có ai đó vô hình đang nâng thân người của chàng đưa tới chỗ đối phương vậy. Bao nhiêu đó cũng đủ biết khinh công của Cao Phi Trí đến mực nào.
Nhụy Ngọc Miêu hốt hoảng, ả nhún chân bay vọt lên cao, đồng thời vung chưởng đẩy nhanh về trước, nhắm lưng của Cao Phi Trí đánh tới.
Luồng chưởng phong như trận bảo ào ạt cuộn đến, khí thế lợi hại vô cùng.
Trương Thiên Trung hốt hoảng la to:
- Cao huynh coi chừng!
Hà Thất Phong đập nhẹ vào vai chàng:
- Chớ có la như vậy, ngươi sẽ làm cho hắn bị phân tâm đấy.
Riêng Cao Phi Trí lập tức đảo bộ thân ảnh, một lần nữa lao vọt lên cao, cùng với cái vọt ấy, Cao Phi Trí đẩy ra một kình quang với hơn tám phần công lực.
Ngọn chưởng pháp vừa thoát ra đã lao tới, có khác chi muôn vạn lớp sóng triều dương nối đuôi nhau, cuồn cuộn thi nhau đổ vào bờ.
Khí thế ấy làm cho Nhụy Ngọc Miêu kinh hồn bạt vía, vì ả nhận ra đó là loại chẳng phong gì.
Hà Thất Phong cũng giật mình thốt:
- Côn La Thần công!
Bùng... ầm...
ÁÙnh chớp lóe lên như điện giật, hai luồng chưởng phong chạm nhau đẩy Cao Phi Trí lùi lại một bước, còn Nhụy Ngọc Miêu như con diều đứt dây, té lăn mấy vòng ngoài kia và làm rơi ra một vật.
Cao Phi Trí định thần nhì thử, chợt chàng hốt hoảng:
- Đường môn độc kinh! Ngươi đã đánh cắp cuốn sách ấy lúc nào?
Nhụy Ngọc Miêu chụp lấy cuốn sách bỏ nhanh vào người, gượng cười đắc thắng:
- Ta gian khổ vào Đường môn chỉ để hy vọng lấy cho được cuốn Đường môn độc kinh này thôi. Sợ rồi sao?
Cao Phi Trí quát to:
- Khôn hồn thì mau giao trả lại Đường môn độc kinh thì ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.
Nhụy Ngọc Miêu bật cười:
- Thiết Chưởng môn, ngươi tưởng nói vậy sẽ làm cho ta tin hay sao?
Thiên Trung bước tới gần Cao Phi Trí nói khẽ:
- Cao huynh, tính sao bây giờ?
Cao Phi Trí nói khẽ và rất nhanh:
- Bây giờ Trương huynh cùng tại hạ tương kế tựu kế. Huynh ra tay tấn công để gây y mất chú ý, tại hạ sẽ thừa cơ đoạt lại Đường môn độc kinh.
Thiên Trung gật đầu rồi bất thình lình sử dụng Ảo ảnh ma pháp lướt tới.
Riêng về Nhụy Ngọc Miêu, ả thấy hai người nhỏ to với nhau, biết họ đang bày mưu nên tỏ ra dè dặt.
Rồi chợt thấy Thiên Trung lướt tới. Không một chút chậm trễ, ả gượng sức tàn lắc người một cái đã thoát ra sau vài bước.
Cao Phi Trí dùng thuật phi hành bay lướt tới, đồng thời tay trái đã bung ra.
Thoạt đầu, Nhụy Ngọc Miêu cứ ngỡ Cao Phi Trí trí sẽ ra đòn nên trụ tấn chuẩn bị đối phó, nhưng thấy cánh tay chàng hất ra mà chẳng có kèm theo chưởng pháp gì, ả lấy làm lạ.
Đến chừng thấy cánh tay trái nhói đau, ả mới giật mình nhìn xuống, mới hay đã trúng ám khí.
Cao Phi Trí đảo lộn thân người rồi đáp nhẹ nhàng xuống, đứng đối diện với Nhụy Ngọc Miêu, rồi lên tiếng:
Ngươi đã trúng phải Truy thập kim ngân trâm của Đường môn. Sau mười ngày nếu không có thuốc giải của Đường môn, kinh mạch sẽ tự vỡ ra mà chết.
Nhụy Ngọc Miêu thối lui về sau mấy bước, trán lấm tấm mồ hôi.
Là nội ứng trong Đường môn bao lâu nay, ả còn lạ gì cách hạ độc của Đường môn và biết những gì Cao Phi Trí nói đều là sự thật. Nhưng ả vẫn tỏ ra bình thản, thật can đảm.
Cao Phi Trí cất giọng:
- Nhụy hộ pháp, nếu cô nương chịu đưa ra cuốn Đường môn độc kinh, tại hạ sẽ giao thuốc giải ra ngay.
Nhụy Ngọc Miêu bật cười:
- Đến trẻ con cũng chưa chắc đã tin ngươi, chứ huống gì là Đường môn các ngươi nổi tiếng trên giang hồ về độc, trong lúc giải độc vẫn có thể hạ độc kia mà.
Thiên Trung bèn nói:
- Nhụy cô nương, Cao huynh sẽ không bao giờ làm như thế. Tại hạ có thể đứng ra bảo đảm điều đó.
Nhụy Ngọc Miêu hứ một tiếng rõ to, quắt mắt nhìn Thiên Trung:
- Ngươi và hắn cùng một phe, làm sao ta tin được.
Hà Thất Phong chép miệng:
- ÁÙi da! Nói cách nào cô nương cũng không chịu. Vậy làm sao cô nương mới bằng lòng.
Nhụy Ngọc Miêu xua tay:
- Ta chẳng cần điều kiện gì cả. Các ngươi nên nhớ trong tay ta hiện đang có cuốn Đường môn độc kinh. Tất cả các loại độc và các cách giải độc đều nằm trong đó.
Cao Phi Trí bật cười khanh khách:
- Nhưng Nhụy hộ pháp sẽ không bao giờ đọc được những gì ghi trong đó, bởi tất cả được chép bằng một loại chữ cổ. Chỉ có những người rành về y thuật họa ra mới có hy vọng đọc được mà thôi.
Nhụy Ngọc Miêu chớp mày. Ả hiểu lời nói của Cao Phi Trí là thật. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ả thấy nếu giao trả cuốn Đường môn độc kinh, chưa chắc Cao Phi Trí đã thật lòng giao thuốc giải, và trở về U Hồn Cốc mà không có cuốn sách ấy, U Hồn giáo chủ cũng đâu tha mạng cho ả.
Suy cho cùng cứ đưa cuốn Đường môn độc kinh về, biết đâu giáo chủ có cách cứu.
Nghĩ xong, Nhụy Ngọc Miêu hất mặt nhìn Cao Phi Trí, lên tiếng khẳng khái:
- Thiết Chưởng môn hãy nghe đây, bằng mọi giá ta sẽ đưa cuốn Đường môn độc kinh về U Hồn Cốc, cho dù có bỏ mạng.
Biết nói vẫn vô ích, Cao Phi Trí thốt:
Đã hết lời phân giải mà Nhụy hộ pháp không chịu nghe, tại hạ đành thất lễ vậy.
Cao Phi Trí bước dần lại trong khi Nhụy Ngọc Miêu cứ lùi mãi ra sau. Ả nói:
- Cao Phi Trí, ngươi đừng ép ta vào đường cùng, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi.
Chẳng nói chẳng rằng, Cao Phi Trí cứ lầm lì bước tới. Phía sau chàng, Thiên Trung và Hà Thất Phong cũng bám sát.
Nhụy Ngọc Miêu bất chợt cất lên tiếng cười như điên dại, nghe lanh lảnh chói tai, rồi ả đột ngột xoay người vù một cái, lập tức một vật gì đó hướng về phía nhóm người của Cao Phi Trí bay vọt tới.
Cũng may đã đề phòng từ trước, Cao Phi Trí nhận ra ngay ám khí của đối phương ném tới. Chàng la to cảnh báo:
- Tránh mau, Truy hồn đạn đấy!
Nghe vậy, mạnh ai nấy nhảy tránh vừa lúc trái đạn rơi xuống nổ tung:
Ầm...
Tiếng nổ nghe rền vang trong đêm, làm mọi người cứ ngỡ mình vừa trải qua dưới cơn mưa và giông gió.
Một lúc sau định thần nhìn lại thì Nhụy Ngọc Miêu đã biến mất và có tiếng ho sặc sụa của Ngưu Hải đằng kia vang tới. Đến lúc này mọi người mới nhớ đến hắn, bèn chạy lại.
Thiên Trung đỡ Ngưu Hải đứng dậy và hỏi:
- Ngưu huynh không sao chứ?
- Huynh không sao, chỉ bởi hít phải bụi nên ho một chút thôi.
Hà Thất Phong giật mình nhìn quanh:
- Ủa, gã trung niên kia đâu rồi?
Ngưu Hải lật đật nói:
- Đúng rồi, hắn đâu?
Cao Phi Trí thốt:
- Có lẽ trong lúc chúng ta lo tránh né, Nhụy Ngọc Miêu đã cứu gã nọ đi rồi. tại hạ cũng không ngờ ả đánh cắp cả Truy hồn đạn của bổn môn.
Thiên Trung lo lắng hỏi:
- Cao huynh, chưa lấy lại được cuốn Đường môn độc kinh, bây giờ ta tính sao đây?
Cao Phi Trí nhíu mày, phán đoán:
- Nhụy Ngọc Miêu đang bị thương, chắc chắn không thể đi xa mà chỉ quanh quẩn gần đây để điều trị. Ta nghĩ cứ tới mấy chỗ bán thuốc của đại phu có lẽ sẽ tìm ra ả.
Mọi người gật đầu có vẻ bằng lòng với sự phán đoán của Cao Phi Trí, sau đó tất cả rời đi.
Trời càng về khuya gió ùa về càng lạnh, một vài con vạc ăn đêm vỗ cánh bay trong đêm, cất lên những tiếng não nùng.
* * *..
ÁÙnh nắng xôn xao hòa vào đất trời, nhảy múa cùng muôn lá trong tiếng gió rì rào của buổi sớm mai.
Cao Khúc dùng thuật khinh công chạy như bay về phía khu rừng trước mặt. Hắn lách người mấy lượt tránh những cành cây che mất lối.
Cứ mỗi lần như vậy, Cao Khúc búng người lên không trung, chập chờn như cánh bướm rồi hạ thấp mình trở xuống. Cứ thế, chỉ một lúc hắn đã đi sâu vào cánh rừng rậm.
Cao Khúc chợt khựng lại, hắn xoay nhanh người ra phía sau. Đôi mắt quắt lại, quát:
- Ai, kẻ nào lại dám lẻo đẻo theo sau đại gia?
Rừng cây vẫn im lìm, ngoài tiếng gió rung cành lá, không có một vật gì?
Cao Khúc nhíu mày tự nhủ:
"Không lẽ thính lực của mình lại non kém như vậy? rõ ràng có tiếng chân chạy theo phía sau kia mà?".
Một lần nữa, Cao Khúc đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy gì. Hắn tỏ ra bực dọc nhưng chẳng biết làm sao hơn, đành tiếp tục cuộc hành trình.
Nhưng hắn chỉ vừa rảo bước đi có vài bước, bất thình lình xoay người lại. Cao Khúc phát hiện một bóng người vừa ẩn vào thân cây đằng kia.
Cao Khúc bật cười thốt:
- Túc hạ hãy ra đây đi, tại hạ đã nhìn thấy rồi, không cần phải lén lút như vậy làm gì.
Biết khó lòng lẫn tránh, người nọ bèn bước ra đứng đối diện với Cao Khúc.
Cao Khúc giật mình vì người vừa xuất hiện không là một nam nhân như hắn nghĩ, mà lại là một thiếu nữ.
Cao Khúc nhíu mày:
- Cô nương là ai, tại sao lén lút theo dõi tại hạ?
Cô gái chẳng cần giấu giếm, nói luôn:
- Tại hạ là Chu Thất Thất.
Cao Khúc gật gù đầu:
- ẠÏ, thì ra là Chu cô nương, con gái của Tây Vương Chu Kiếm Sinh. Hành động vừa rồi của Chu cô nương, tại hạ nghĩ không mấy hay lắm đâu.
Chu Thất Thất chẳng chút gì giận dữ hay bực dọc. Nàng thốt:
- Sở dĩ tại hạ đường đột theo dõi hành tung của Cao đại gia đây, là bởi tại hạ nghe nói phái Giang Nam của giang hồ không bao giờ xen vào chuyện giang hồ nữa, nhưng hôm nay Cao đại gia lại tới thành Lạc Dương làm tại hạ lấy làm lạ.
Cao Khúc cười khẩy:
- Chẳng lẽ Giang Nam phái tuyên bố không màng gì tới giang hồ nữa rồi không được đi đây đi đó hay sao?
Chu Thất Thất chép miệng:
Nhớ lại năm xưa, tại hạ nghe người của phái Giang Nam có hứa sẽ không rời khỏi Giang Nam nửa bước, nếu không có sự đồng ý của các môn phái khác, thì sẽ ở nguyên một chỗ.
Cao Khúc thở dài:
- Năm xưa Giang Nam phái phạm một lỗi lầm nên bị tứ đại danh phái khống chế và buộc cư lý một nơi, không được rời lãnh địa dù nửa bước. Việc đi lại đều do các đại môn phái giám sát.
Thất Thất nói khẽ:
- Chính vì vậy nên tại hạ mới theo dõi Cao đại gia.
Cao Khúc gắt giọng:
- Nhưng Chu cô nương chưa đủ tư cách để giám sát tại hạ. Ngoại trừ tứ đại danh phái.
Thất Thất cao giọng:
- Nhưng Cao đại gia lại quên một điều, năm xưa tứ đại danh phái có qui định rõ, ngoài họ ra nếu bất cứ môn phái thấy người của Giang Nam phái nếu dám rời khỏi địa phận thì vẫn có quyền bắt đem nộp cho tứ đại danh phái để xử lý.
- Chu cô nương muốn làm khó tại hạ chăng?
- Điều này thì không!
Chu Thất Thất đưa tay ngăn lại, rồi nói tiếp:
- Thật ra tại hạ không có ý làm khó dễ chi Cao đại gia.
Cao Khúc liền hỏi:
- Thế thì Chu cô nương muốn gì?
- Chỉ cần Cao đại gia trả lời cho một câu hỏi, tại hạ sẽ bỏ qua và để cho Cao đại gia tự tiện ra đi.
Cao Khúc nheo mắt:
- Chỉ một câu hỏi mà tại hạ có thể tự do ra đi, không bị cô nương làm khó dễ? Tại hạ nghĩ câu hỏi này chắc khó trả lời đây?
- Dễ hay khó là do ở Cao đại gia mà thôi.
Cao Khúc gật đầu:
- Thôi được, Chu cô nương nói ra nghe thử xem sao?
Thất Thất nhã nhặn thốt:
- Cao đại gia tới thành Lạc Dương có phải vì Chấn Thiên Kiếm?
- Chu cô nương cho là vậy?
Thất Thất lắc đầu:
- Tại hạ không chắc cho nên mới hỏi Cao đại gia như vậy!
Cao Khúc hỏi vặn lại:
- Không lẽ Chu cô nương cũng vì Chấn Thiên Kiếm mà tới chốn này?
Chu Thất Thất bật cười thật to:
- Một câu trả lời rất thông minh, nhưng Cao đại gia chưa nói cho tại hạ biết câu trả lời của chính mình.
Cao Khúc chắp hai tay ra sau lưng chậm rãi thốt:
- Tất cả các cao thủ trên giang hồ đều tập trung về Lạc Dương, vì có tin Chấn Thiên Kiếm tái xuất giang hồ.
- Như vậy tại hạ có thể hiểu rằng Cao đại gia cũng đến đây vì Chấn Thiên Kiếm?
Cao Khúc thốt:
- Tại hạ chỉ muốn biết đây là tin đồn hay sự thật mà thôi. Chứ không hề quan tâm đến báu kiếm ấy.
Thất Thất cười mỉm:
- Nghĩ cũng lạ, trong khi mọi người ai cũng có ý độc chiếm Chấn Thiên Kiếm, mà Cao đại gia lại chỉ muốn biết sự thật của tin tức ấy thôi, về việc này làm tại hạ ngạc nhiên vô cùng.
Cao Khúc hạ thấp giọng:
- Đây là chuyện riêng của bổn môn, Chu cô nương không cần biết để làm gì. Giờ xin cáo biệt.
- Khoan đã!
Cao Khúc cau mày hỏi:
- Câu hỏi của Chu cô nương tại hạ đã trả lời rồi, chẳng lẽ Chu cô nương lại nuốt lời?
- Không phải tại hạ đây muốn nuốt lời mà chỉ vì Cao đại gia không thành thật.
Cao Khúc biết Thất Thất muốn làm khó mình, hắn nghiêm sắc mặt nói:
- Chu cô nương định làm khó tại hạ sao?
- Điều này còn tùy thuộc vào thái độ chân thành của Cao đại gia đấy thôi.
Cao Khúc cất giọng:
- Nghĩa là Chu cô nương muốn tại hạ động thủ ư?
- Người Giang Nam phái từ lâu giữ đúng lời hứa không can dự vào mọi chuyện trên võ lâm, ấy thế mà hôm nay lại tới Lạc Dương vì Chấn Thiên Kiếm. Chuyện này tại hạ không thể bỏ qua.
- Được lắm, tại hạ không tin Chu cô nương đủ sức để giữ chân Cao Khúc này ở lại đây.
Chu Thất Thất vòng tay:
- Nếu Cao đại gia đã nói vậy, tại hạ đành thất lễ.
Lời nói còn đọng lại dư âm, đã thấy thân người của Chu Thất Thất khởi động. Chỉ thấy nàng lắc lư thân pháp, là đã đến bên cạnh đối phương.
Cao Khúc gật gù đầu khen:
- Tài nghệ của Chu cô nương cũng khá lắm, đã từ lâu Cao mỗ này chưa có dịp để thử tài với Tây Vương phái. Hôm nay cũng muốn thử sức xem sao.
Nói dứt, y liền sử dụng di bộ ma ảnh lướt đi, tránh cú ra đòn của Chu Thất Thất, rồi biến đổi bộ pháp, nhảy bổ tới đánh vào người địch thủ.
Thất Thất chỉ cần dịch chuyển đi phần nào thân người, rồi múa chân phi thân bay vọt lên cao, thân ảnh chợt lu mờ, chỉ để lại một vệt sáng khó nhận.
Cao Khúc khen thầm:
"Khinh công cũng giỏi lắm.".
Sau đó y hít lấy một hơi, rồi khởi động thân pháp, thoắt một cái đã biến mất.
Thất Thất lúc đầu có vẻ coi thường địch thủ, đến chừng không nhìn thấy Cao Khúc đâu nữa, nàng mới bắt đầu lo sợ. Bèn vận khí đưa vào đan điền, phòng bất trắc.
Bất chợt Thất Thất nhìn thấy Cao Khúc đang bay nhào tới chỗ mình từ phía trước mặt, thân ảnh lúc ẩn, lúc hiện và đôi tay đang chực đánh ra.
Không dám chậm trễ, Thất Thất dồn chân lực vào hai tay đánh mạnh ra một chưởng, sức gió như sóng trào thác lũ, ào ào bủa vậy.
Cao Khúc cũng lập tức đưa ngay song chưởng ứng phó. Ngọn chưởng phong mãnh liệt chẳng khác nào cơn gió lốc ùn ùn kéo tới, quét đi tất cả những gì trên bước đường nói đi tới.
Hài luồng chưởng pháp xoáy vào nhau, tạo ra cơn lốc khá lớn và rồi...
Bùng... Ầm... rào...
Trên không như bị rách toạc ra làm nhiều mảnh sau cơn động đất dữ dội của hai luồng chưởng phong chạm phải nhau.
Thất Thất thối lui ra sau mấy bộ, nàng nghe lồng ngực đau ran khắp nơi, giống như nàng mới vừa bị té từ trên cao xuống vậy.
Thất Thất thử vận chân khí để xem có bị thương tích gì hay không. Nàng mừng thầm vì chẳng có gì.
Còn Cao Khúc, sau khi chưởng pháp hai bên nổ vang, hắn cũng bị sức ép của gió đẩy ngược ra sau. Nhân thân người còn lơ lửng trên không, nên hắn đảo lộn thân ảnh, cuốn tròn xoay mấy vòng thật đẹp, rồi mới hạ người đáp xuống phía đằng kia.
Cao Khúc cũng có cảm giác tuy nhẹ hơn Thất Thất, nhưng đôi tay cơ hồ có hàng vạn con kiến đang bò đau rần.
Cao Khúc chép miệng:
- Nội lực thâm hậu lắm, xứng đáng là con gái của Tây Vương Chu Kiếm Sinh.
- Đa tạ Cao đại gia quá khen.
Cao Khúc cất giọng:
- Tại hạ không có ý giao tranh với Chu cô nương, mong cô nương hãy để cho tại hạ đi.
Thất Thất gắt giọng:
- Chừng nào Cao đại gia nói thật đến Lạc Dương làm gì, tại hạ để cho người đi.
- Chu cô nương luôn làm khó tại hạ, vậy xin miễn thứ cho.
Thân người Cao Khúc di động, lần này hắn có vẻ nôn nóng muốn sớm kết thúc cuộc giao đấu ngoài ý muốn của hắn. Bởi thế hai tay đánh ra mang theo một nguồn nội lực hùng hậu, gió rít lên theo cánh tay lướt tới.
Thất Thất bấy giờ chẳng còn khinh địch nữa, nàng đưa chân lực vào đôi bàn tay, hai chân lướt nhẹ, dùng thuật dạ hành bay là là khỏi mặt đất, tránh cú đánh đang tới của đối phương và lập tức phân đòn.
Nào ngờ Cao Khúc chỉ sử dụng hư chiêu dụ cho Thất Thất lọt vào kế. Đến chừng thấy đối thủ của mình rơi đúng vào bẩy của mình giăng. Cao Khúc bèn biến chiêu, đôi tay đang sử dụng quyền chuyển ngay qua trảo, vồ chụp lên bả vai địch thủ.
Thất Thất tinh mắt thấy được, nàng trở bộ biến quyền thành chưởng và lập tức vẻ một vòng trên không rồi đẩy tuyệt chưởng kỳ công của mình ra.
Lần này Cao Khúc lại là kẻ lỡ đà. Hắn không ngờ cái bẩy mình giăng ra lại chính mình rơi vào. Cú phản đòn của Thất Thất quá nhanh vả lại khoảng cách lại quá gần.
Cho dù hắn có kịp trở tay để đối phó cũng ít nhiều bị đánh trúng.
Thật vậy, Cao Khúc nhanh chóng đổi trảo công sang chưởng pháp nghênh ứng đạo kình phong từ phía Thất Thất ào tới.
Đôi bàn tay của hai bên gần như chạm vào nhau.
Bùng...
Hai bóng người dội ngược về hai phía, cũng loạng choạng như nhau. Riêng phần Thất Thất có vẻ nhẹ hơn. Nàng gượng được cố ngăn không cho dòng máu bên trong đang chực trào ra ngoài qua khóe miệng.
Nàng tự nhủ:
"Chân lực của Cao Khúc quả nhiên là lợi hại, tuy lần này mình có thắng thế hơn nhưng chỉ nhờ may mắn mà thôi".
Còn Cao Khúc bị một chưởng toàn thân phần nào chấn động, khí huyết dường như tắt nghẻn, làm lão cảm thấy khó thở vô cùng. Cố trấn tĩnh tích tụ nguyên khí, đưa về đan điền để trung hòa sự rối loạn ấy.
Suy cho cùng Thất Thất chưa đủ sức để đấu với Cao Khúc. Chỉ nhờ vào sự tính toán sai lệch của hắn mà nàng đã kịp thời lợi dụng điểm này quật ngược trở lại. Nhờ thế Cao Khúc mới dễ dàng bị Thất Thất khống chế.
Sau khi sự việc diễn biến có lợi cho Thất Thất, nàng bèn nghĩ bụng:
"Cao Khúc đang yếu thế, mình nên ra tay khống chế hắn luôn để hỏi về Chấn Thiên Kiếm. Biết đâu hắn cũng biết phần nào về lai lịch nơi thanh kiếm xuất hiện. Mình nghe nói người của Giang Nam phái một khi làm việc gì đều có nguyên nhân chính xác.".
Nghĩ đoạn, Thất Thất lên tiếng:
- Cao đại gia, xin thất kính.
Thất Thất nhún chân nhảy vọt tới, đôi tay cử quyền đánh liền.
Cao Khúc lách người nhảy tránh sang một bên, rồi cũng chẳng vừa, nâng cánh tay trái lên phóng ra một chưởng. Với chưởng pháp này, Cao Khúc chỉ có ý nhằm làm cho Thất Thất phải tránh mà thôi, cho nên hắn chỉ dùng có hơn ba thành công lực mà thôi, cộng thêm chân lực chưa mấy hồi phục nên Cao Khúc chẳng dám đem hết hết ra công kích.
Nhưng riêng phần Thất Thất vì đã quyết tâm, nên nàng vận dụng tới một nội lực thâm hậu để đo ván đối thủ. Ngọn chưởng đánh ra tựa cuồng phong vũ bão.
Cao Khúc nhận ra chưởng pháp, hắn kêu thầm trong miệng:
"Hồng huyết chưởng!".
thật vậy, một làn khói màu đỏ pha trộn với xanh tạo ra màu hồng lợt lạt, như con mãng xà uốn éo bắn tới.
Cao Khúc lẩm bẩm:
"Lần này thì nguy thật rồi, con bé quyết định bắt cho được mình đây... Nếu vậy nó sẽ không dại gì đánh chết mình đâu!".
Nghĩ thế Cao Khúc chẳng thèm né tránh, cứ đứng lì chịu trận.
Bên này Thất Thất lấy làm lạ vì nhìn thấy Cao Khúc không phản ứng gì hết. Nàng bắt đầu lo ngại và không biết định liệu ra sao. Bởi vì Hồng huyết chưởng là một độc chiêu của Tây Vương Chu Kiếm Sinh, nhờ nó mà ông xưng hùng thiên hạ. Tuy có dạy cho Thất Thất cú chưởng pháp này, nhưng vì nội công của nàng có hạn mà trong khi đó loại chưởng pháp này khi đánh ra, ai có nội công thâm hậu khi phát huy sẽ dễ dàng điều khiển, còn yếu hơn sẽ không bao giờ thu chưởng lại được.
Thất Thất lo âu cố tận dụng toàn lực để ngăn dòng cuồng lực chưởng pháp đang tuôn ra, song nàng đã thấy rằng mình thất bại.
Cao Khúc nhìn ngọn kình phong đang ập tới và thật Thất Thất không có gì là ngưng tay như hắn đoán. Bây giờ hắn mới đâm ra hốt hoảng, muốn nhảy tránh cũng không còn kịp nữa. Cao Khúc chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.
Trong thời gian nguy kịch ấy, chợt một tiếng hú từ xa cất lên lanh lảnh, chẳng khác nào tiếng kêu của loài quỷ dữ thừ cõi âm ty đưa tới, làm lòng người dao động hoang mang.
Tiếp đó là một vật mờ chẳng rõ là vật gì đang lao tới, rồi tiếp theo một đạo kình quang từ vật ấy tuôn ra đánh tạt ngang vào giữa ngọn chưởng của Thất Thất.
Rào...
Ầm...
Ngọn chưởng của Thất Thất bị đẩy lùi trệch sang một bên, cuốn lớp lá rừng dưới đất và đánh mạnh vào thân cây gần đó gây ra một tiếng nổ chát tai.
Bây giờ cả hai Thất Thất, Cao Khúc mới định thần nhìn kỹ lại mới thấy rõ vật mờ lúc nảy di chuyển như sao băng ấy là một người bịt kín mặt, đang đứng oai nghiêm như một vị thần linh.
Cao Khúc lật đật quỳ xuống, cúi đầu vái chào:
- Đại gia!
Thất Thất lấy làm lạ nhìn sững người mới tới. Nàng cố vận dụng nhãn lực để nhìn xuyên thấu qua lớp vải che mặt ấy để xem người nọ là ai. Song nàng chưa đủ sức để làm được điều đó.
Thất Thất chỉ còn tự nhủ khinh công của người này thật là lợi hại, khi di chuyển chỉ là một vệt mờ, chưa chắc phụ thân của mình đã bằng.
Thất Thất cất giọng:
- Không biết cao nhân đây là ai, có thể cho tiện nữ đây biết danh tánh là gì được không?
Người bịt mặt chỉ đưa mắt nhìn Thất Thất một cái rồi chẳng nói gì.
Cao Khúc bèn đứng dậy chỉ tay vào mặt Thất Thất, lớn tiếng:
- Không được ăn nói vô lễ trước mặt đại gia của ta.
- Đại gia của Cao lão?
Thất Thất nhíu mấy rồi nói tiếp:
- Theo tiện nữ được biết thì chủ nhân của Giang Nam phái là nữ kia mà, còn vị này...
Cao Khúc xua tay:
- Chuyện của bổn môn, Chu cô nương không cần biết để làm gì!
Thất Thất hất mặt:
Cao đại gia không nói thì thôi. Nhưng Giang Nam phái đã rời khỏi địa phận lần này, lại đi đến hai người, tất nhiên đã phạm tội với tứ đại danh phái. Tiện nữ không thể bỏ qua.
Cao Khúc gắt giọng:
- Chu cô nương quá đáng rồi đó. Nhưng lần này tại hạ nghĩ Chu cô nương sẽ không được như ý đâu.
Thất Thất mỉm cười:
Cứ để tiện nữ bắt được các vị rồi sẽ nói chuyện sau.
Nói dứt, nàng nước tới toan vung tay ra đòn nhưng nàng chưa kịp làm gì đã thấy người bịt mặt phất tay một cái, một trận kình phong liền nổi lên.
Trận kình phong hất Thất Thất bay bổng lên khỏi mặt đất, chẳng khác gì làn sương mỏng bị ngọn gió thổi bay là là trên mặt hồ phẳng lặng.
Thất Thất cả kinh, có lẽ trong đời của nàng đây là lần đầu tiên nàng mới thấy rõ được võ thuật là vô bờ bến, va nj gì nàng có được chỉ là quá bé nhỏ.
Trận cuồng phong nổi lên làm lá trên cành cũng đua nhau rơi đỗ, và khi tấm lá xanh bị gió thổi bay phất phới, chưa rơi xuống , người bịt mặt đã nắm tay Cao Khúc, và hai người đã mất hút ngoài ánh nắng ban mai.
Chạy được một hồi không biết đã được bao lâu, người bịt mặt mới chịu dừng lại và bỏ tay Cao Khúc ra.
Người này chấp hai tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào một ngôi chùa hoang gần đó.
Cao Khúc lẽo đẽo theo sau, đi vào bên trong ngôi chùa.
Ở đấy lại có thêm hai người nữa, một trai một gái.
Nữ lang này đúng là trang tuyệt mỹ giai nhân, tiên nga còn phải thẹn, hoa lá cũng phải nhường.
Nữ lang mặt tấm áo đen bằng lụa mềm, áo nàng chừng quét đất, thướt tha trên nền của sân chùa.
Mái tóc đen trên đầu nữ lang xỏa xuống trên bờ vai, da mặt nàng trắng hồng mịn màng, cắp mắt nàng đen láy và sáng ngời.
Cái đẹp của nữ lang không phải là cái đẹp trên cõi đời mà là cái đẹp siêu phàm, thoát tục, một vẻ đẹp không bút mực nào tả xiết.
Nữ lang này chính là chủ nhân của Giang Nam phái, có biệt danh Giang Nam Đệ nhất mỹ nhân Kim Mạc Nhạn.
Còn chàng trai cũng có nét thanh tú, tao nhã. Dấng vấp của một kẻ thư sinh, nét đẹp không thua gì nữ lang vừa rồi, tên gọi Kim Vĩ, mà người đời đã ban tặng cho danh hiểu Giang Nam tài tử Kim Vĩ.
Cao Khúc nhìn thấy hai người này, bèn quỳ xuống:
- Thuộc hạ cúi đầu khấu kiến nhị vị chủ nhân.
Nữ lang lẳng lặng ngưng thần nhìn Cao Khúc bằng cặp mắt trong suốt như giọt sương đọng trên ngọn cỏ buổi tinh mơ.
Kim Mạc Nhạn cất giọng, thanh âm nàng cũng nhẹ nhàng như ngọn gió xuân lay động mặt nước hồ thu đìu hiu.
- Cao Khúc, ngươi đã để lộ hành tung rồi, làm sao chúng ta có thể tiếp tục công việc.
- Thuộc hạ thật đáng chết.
Chàng trai bèn nhìn nữ lang rồi nói:
- Tỷ tỷ, xin bỏ qua cho Cao Khúc. Thật ra Lão Cuồng đâu có muốn vậy.
Kim Mạc Nhạn nhìn qua em trai:
- Lần này ra đi là để truy cho được tung tích Chấn Thiên Kiếm mà Giang Nam phái chúng ta vẫn còn bị tứ đại danh phái khống chế. Thử hỏi để người ngoài biết chúng ta đã có mặt ở Lạc Dương thì ăn nói làm sao với tứ đại môn phái đây?
Cao Khúc cúi thấp đầu hơn:
- Thuộc hạ biết lỗi, xin chủ nhân giáng tội.
Kim Mạc Nhạn nhỏ nhẹ:
- Ta không có ý trách ngươi mà chỉ muốn nhắc cho ngươi nhớ, lần hành động này nhất thiết phải nhất nhất cẩn thận, không được để thân thế bị tiết lộ.
Cao Khúc đáp:
- Thuộc hạ xin ghi nhớ lời dạy của chủ nhân.
Kim Vĩ đáp:
- Ngươi hãy đứng lên đi. Tỷ tỷ đã tha cho rồi đó.
- Đa tạ chủ nhân.
Kim Mạc Nhạn nhìn qua người bịt mặt, nàng thốt:
- Phu quân, chàng không được vui?
Đến lúc này người bịt mặt mới chịu xoay lại nhìn nữ lang, rồi lên tiếng. Giọng nói của người này trầm ấm nhưng mang một âm lượng rất mạnh.
- Ta đang lo nghĩ về Chấn Thiên Kiếm, không biết sự tái xuất giang hồ này là có thiệt hay chỉ là âm mưu của U Hồn giáo chủ.
Kim Vĩ thốt:
- Tại sao đại huynh cứ cho đây chính là âm mưu của Ưng Vương Ngũ Sát?
Người bịt mặt chậm rãi thốt:
- Năm xưa Doãn Chí Bình cũng vì Chấn Thiên Kiếm mà đại loạn võ lâm, giết chết rất nhiều người vô tội.
Kim Mạc Nhạn gật gù nói:
- Có hai điểm mà tiểu muội cho là đáng nghi ngờ lắm.
Người bịt mặt liền hỏi:
- Phu nhân nghi ngờ gì?
- Thứ nhất, nếu Chấn Thiên Kiếm đã xuất hiện ở thành Lạc Dương thì tại sao U Hồn giáo chủ lại im hơi lặng tiếng. Hắn rất muốn được báu kiếm ấy kia mà.
Người bịt mặt tỏ vẻ chấp nhận ý kiến này của nữ lang. Duy chỉ có Kim Vĩ phản bác, chàng nói:
- Cũng có thể Ưng Vương Ngũ Sát cẩn thận dò xét, vì chính hắn cũng sợ đấy là tin đồn.
Kim Mạc Nhạn thốt:
- Cho dù là tin đồn, cũng phải cho người đi dọ tin tức chứ.
Người bịt mặt cất giọng:
- Doãn Chí Bình là một người đầy gian xảo. Những gì hắn làm khó có ai đoán ra được hắn muốn gì.
Cao Khúc lên tiếng:
- Chủ nhân, còn điểm thứ hai là gì?
- Có thể tin tức về Chấn Thiên Kiếm là do chính U Hồn giáo chủ tung ra, nhằm mục đích dụ do quần hùng tới Lạc Dương.
Kim Vĩ nhíu mày:
- Để làm gì cơ chứ?
Người bịt mặt gật đầu:
- Ta hiểu ý phu nhân rồi, có phải nàng muốn nói Doãn Chí Bình dụ các cao thủ tụ tập về một nơi, để cho hắn dễ hành động nếu một ai chống đối.
Kim Mạc Nhạn đáp:
- Phu quân nói chỉ đúng có một nửa, còn nửa thứ hai là U Hồn giáo chủ muốn cho Trương Hổ Hầu xuất đầu lộ diện.
Người bịt mặt nheo mắt:
- Rất có lý. Nếu thật như vậy thì Doãn Chí Bình quả nhiên là lợi hại.
Kim Mạc Nhạn chép miệng:
- Chính vì vậy muội mong chàng nên cẩn thận khi hành động, kẻo rơi vào bẩy của U Hồn giáo chủ.
- Phu nhân khéo lo, ta đâu dễ để cho hắn hại ta chứ.
Cao Khúc thốt:
- Chủ nhân, bước sắp tới chúng ta sẽ làm những gì?
Người bịt mặt nói thay cho Kim Mạc Nhạn.
- Đêm nay chúng ta sẽ đột nhập vào thành Lạc Dương rồi chờ xem động tịnh ra sao mới hành động. Ta muốn chờ coi Doãn Chí Bình muốn gì?
Cao Khúc nói:
- Đại gia, còn con bé Chu Thất Thất đại gia tính sao?
Kim Mạc Nhạn xen vào nói:
- Theo muội tạm thời ta bắt giam con bé ấy, chờ khi hành sự xong sẽ thả nó ra sau.
Kim Vĩ gật đầu:
- Đệ nghĩ tỷ tỷ nói rất phải, cứ giao việc này cho đệ làm.
Kim Mạc Nhạn gật nhẹ đầu, có ý bằng lòng.
Người bịt mặt nói tiếp:
- Ở thành Lạc Dương hiện nay có rất nhiều cao thủ tới. Đêm nay ta sẽ thân hành đi xem qua một vòng cho rõ những ai.
Cao Khúc giục:
- Vậy ta nghỉ ngơi, chờ đêm xuống rồi lên đường.
Ai nấy đều gật đầu cho là phải và im lặng.
* * *..
Tống Kim Bình cùng a hoàn A Hồng thả những bước chậm rãi trong thành Lạc Dương. Suốt hai ngày đường, cuối cùng họ cũng đã đến được nơi cần đến.
Thành Lạc Dương.
A Hồng nói cười luôn miệng:
- Tiểu thơ xem kìa, ở đây cái gì cũng có. So với Cam Túc thì sung túc hơn nhiều.
Tống Kim Bình cười xòa:
- Coi em đó, Cam Túc là một thị trấn nhỏ thì làm sao so được với nơi này, một nơi rộng lớn.
Nàng cùng A Hồng mỗi người một bên, xốch nách Nhụy Ngọc Miêu và bỏ đi.
Được một lúc có mấy bóng người từ phía đầu con đường đằng kia chạy tới. Họ dừng lại ngay chỗ Tống Kim Bình và Nhụy Ngọc Miêu vừa đứng lúc nãy.
Một gã lên tiếng:
- Sư phụ, ở đây cũng không thấy?
- Sao lạ quá, Hà bang chủ.
Thì ra nhóm người này không ai khác hơn là Thiên Trung, Cao Phi Trí, Hà Thất Phong và Ngưu Hải.
Hà Thất Phong đưa tay gãi đầu:
- Mới thấy ả ta phóng người ba, vọt tới hướng này, sao bây giờ tới đây chẳng thấy.
Ngưu Hải dậm chân:
- Thật tức chết đi được. Hai ngày nay, bỏ công tìm kiếm, mới bắt gặp ả vào tiệm mua thuốc, thấy chúng ta ả đã chạy mắt rồi.
Thiên Trung cất giọng:
- Có lẽ Nhụy Ngọc Miêu chưa chạy xa bao nhiêu đâu, lúc nãy nhìn mặt cô ấy, tại hạ thấy xanh xao lắm. Có thể chất độc đã bộc phát rồi cũng nên.
Cao Phi Trí gật đầu tán đồng:
- Tại hạ cũng nghĩ như Thiên Trung vậy. Chúng ta chia nhau tìm, một canh giờ sau gặp lại ở đây.
Mọi người gật đầu, rồi chia nhau tung người bay vọt đi.
Nói về Tống Kim Bình sau khi đưa Nhụy Ngọc Miêu vào tới quán trọ mướn phòng, rồi nàng bắt mạch một lần nữa cho ả ta.
Đôi mắt của nàng chớp liên tục, rồi nhìn vào mặt Nhụy Ngọc Miêu hỏi:
- Sao kỳ lạ quá, Vải Ngữ cô nương là người của Đường môn, tại sao lại trúng độc của Đường môn?
Nghe Kim Bình nói đúng, Nhụy Ngọc Miêu thốt:
- Quả nhiên y thuật của Tống tiểu thơ đại tài, chỉ cần xem sơ qua là có thể biết tại hạ trúng độc gì rồi. phải tại hạ trúng phải Truy thập kim ngân trâm của Đường môn hai hôm nay rồi.
A Hồng nhíu mày:
- Hoa Vải cô nương nói nghe lạ quá. Là người Đường môn sao lại trúng độc của Đường môn?
- Nói ra dài dòng lắm, nếu Tống tiểu thơ cứu được tại hạ thì tại hạ sẽ lần lượt kể cho nhị vị nghe.
Tống Kim Bình thở dài, đứng dậy rời ghế. Nàng lắc đầu ngao ngán:
- Rất tiếc độc của Đường môn chỉ có Đường môn mới có thuốc giải. Tiểu nữ cũng đành bó tay thôi.
Nhụy Ngọc Miêu kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ Tống tiểu thơ đoán được mà lại không chữa được hay sao?
Kim Bình cười xòa:
- Nếu chữa được độc Đường môn sao Đường môn Tứ Xuyên còn nổi danh trên giang hồ được nữa chứ?
Nhụy Ngọc Miêu chợt hỏi:
- Nhưng nếu có được cuốn sách dạy giải độc của Đường môn, Tống tiểu thơ có thể chữa được hay không?
A Hồng nói xen:
- Cái này thì cần phải xem sao đã.
Tống Kim Bình nhìn Ngọc Miêu:
- Nói như Vải Ngữ cô nương đây, có lẽ cô nương có cuốn sách ấy thì phải.
- Vâng, tại hạ đang cất bên mình, nhưng chỉ sợ Tống tiểu thơ đọc không được, bởi vì nó được viết bằng loại chữ cổ.
Tống Kim Bình chép miệng:
- Thường các loại sách y thuật đều được dùng chữ cổ để ghi chép. Tiểu nữ cũng biết đọc kha khá, hay là cô nương cứ đưa ra thử xem.
Nhụy Ngọc Miêu liền lấy cuốn sách đưa ra cho Tống Kim Bình. Nàng nhận và mở ra xem.
Nàng cẩn thận xem từng trang một. Cuốc Đường môn độc kinh không mấy dày, võn vẹn chỉ một trang ghi cách hạ độc và mười trang dạy cách giải, tổng cộng là mười một trang.
Tất cả đều được viết bằng một loại chữ rất lạ, có thể nói là một loại chữ không có trong kinh điển.
Tống Kim Bình đọc qua tất cả rất mau, sau đó nàng gấp cuốn sách lại tỏ vẻ đăm chiêu.
Thấy thái độ của Kim Bình như vậy, Nhụy Ngọc Miêu đâm ra lo âu, cất tiếng hỏi:
- Tống tiểu thơ, sao rồi? không đọc được chứ gì?
Tống Kim Bình cười tươi, đáp:
- Sao lại không? Chẳng những đọc được mà tiểu nữ đây còn thuộc nằm lòng hết những gì đã ghi trong cuốn sách này.
Nhụy Ngọc Miêu giật mình lùi lại, nhìn Tống Kim Bình sửng sốt:
- Tống tiểu thơ nói cái gì?
A Hồng lên tiếng:
- Có gì đâu cô nương phải kinh ngạc, tiểu thơ của tiểu nữ vốn có trí nhớ hơn người.
Bất cứ loại sách gì có dù dày tới đâu, chỉ cần đọc qua một lần là ghi nhớ hết trong đầu, huống hồ chỉ cuốn sách chỉ có mấy trang này.
Nhụy Ngọc Miêu vẫn sửng sốt hỏi:
- Vậy là Tống tiểu thơ đã nhớ hết?
- Tất nhiên rồi, bây giờ bắt tiểu nữ quên còn khó hơn là bắt chết.
Nhụy Ngọc Miêu nhíu mày suy nghĩ:
"Như vậy thì không ổn rồi. Đường môn độc kinh nếu để cho ai cũng biết cách giải thử hỏi đâu còn là cuốn sách quí. Thật bất ngờ là Tống Kim Bình có một trí nhớ kỳ lạ đến như vậy. Chuyện đã lỡ rồi, chi bằng cứ để ả cứu được mình, sau đó giết đi cũng chưa muộn.".
Thấy Ngọc Miêu ra chiều bâng quơ, suy tư, Tống Kim Bình liền lên tiếng:
- Hoa Vải cô nương, bây giờ cô nương có muốn chữa bệnh hay không? Sao đứng thẩn thờ ra như vậy?
Nhụy Ngọc Miêu giả vờ cười nhẹ:
- Chỉ vì tại hạ quá bất ngờ khi biết được Tống tiểu thơ đây có một trí nhớ hơn người như vậy.
Nói đoạn ả quỳ xuống:
- Mong tiểu thơ cứu mạng.
Tống Kim Bình đỡ cô ả đứng dậy, dìu lại ghế ngươi. Nàng ân cần nói:
- Cứu người đó là trách nhiệm của thấy thuốc, lẽ nào thấy Hoa Vải cô nương bị nạn, tiểu nữ lại không cứu.
Ngọc Miêu cất giọng:
- Tại hạ hôm nay gặp được tiểu thơ đây quả là mạng còn lớn, thật là đại phúc.
Tống Kim Bình xoay lại ghi vào tờ giấy mấy dòng, rồi trao qua cho người tớ gái và dặn:
- A Hồng, muội ra tiệm thuốc nào gần đây nhất, bảo họ hốt thuốc theo đơn này đem về đây cho tỷ.
A Hồng nhận tờ giấy, rồi bỏ đi liền. Kim Bình lấy ra một viên thuốc bằng hạt đậu đưa qua cho Ngọc Miêu, nàng nói:
- Đây là Quan Âm Thần thủy, dược liệu đặc chế của bổn môn, cô nương hãy uống vào đi. Tuy nói không giải được độc của Đường môn, nhưng có thể ức chế trong vài canh giờ cho cô nương cầm cự.
- Nghe nói Quan Âm Thần Thủy không cho người ngoài, sao tiểu thợ..
Tống Kim Bình đưa tay ngăn:
- Để cứu người thì một viên đâu có là bao. Cô nương đừng bận tâm, hãy uống vào trước rồi hẳn tính.
Ngọc Miêu làm theo lời, ả bỏ viên thuốc vào miệng rồi vận công đẩy nhanh thuốc vào đan điền, và sau đó đưa đi toàn thân.
Đúng là thần dược, tuy không giải được độc, nhưng sau khi vào cơ thể. Quan Âm Thần Thủy lập tức làm dịu cơn đau nhức trên toàn thân của Nhụy Ngọc Miêu làm tinh thần ả phần nào tỉnh táo.
Ả từ từ mở mắt ra.
Tống Kim Bình liền hỏi:
- Hoa Vải cô nương thấy trong người thế nào?
- Đa tạ Tống tiểu thơ, quả nhiên là thần dược. Tại hạ cảm thấy đỡ hơn lúc này nhiều.
Tống Kim Bình liền nói tiếp:
- Trong khi chờ đợi A Hồng mang thuốc về, cô nương có thể kể cho tôi biết lý do tại sao lại trúng Truy thập kim ngân trâm của Đường môn.
Nhụy Ngọc Miêu bịa chuyện:
- Nói ra càng xấu hổ, trên đường theo Thiết Chưởng môn trở về Tứ Xuyên. Khi tới thành Lạc Dương, thì bị một nhóm người lạ tập kích.
- Họ là ai?
Nhụy Ngọc Miêu lắc đầu:
- Bọn họ che kín mặt nên không thể nhận ra. Trong lúc giao đấu tại hạ bị một người trong nhóm họ khống chế, vì muốn cứu tại hạ nên Thiết Chưởng môn liền sử dụng Truy thập kim ngân trâm. Không ngờ bọn quỷ quyệt ấy lại đẩy tại hạ ra hứng, nên mới bị trúng độc như vậy.
Tống Kim Bình gật đầu:
- Thảo nào lúc đầu tiểu nữ cứ ngạc nhiên mãi, chẳng hiểu sao Vải Ngữ cô nương lại trúng độc của Đường môn.
Nàng tỏ ra lo lắng hỏi tiếp:
- Vậy còn Cao Phi Trí thì sao? Và tiểu nữ còn biết trong chuyến đi này còn có Hà lão tiền bối và Trương huynh nữa kia mà?
- Đúng vậy!
Kim Bình hỏi dồn:
- Thế họ đâu cả rồi? Trương huynh có làm sao không?
- Trông tiểu thơ có vẻ lo lắng cho Trương thiếu hiệp quá thì phải?
Kim Bình muốn giấu nhẹm tình cảm của mình dành cho Thiên Trung, nàng thối thoát:
- Đâu có gì, chẳng qua vì Trương huynh vừa khỏi bệnh. Tiểu nữ sợ xảy ra chuyện gì sẽ không tốt cho huynh ấy.
- Thì ra là thế!
Nhụy Ngọc Miêu chép miệng:
- Tống tiểu thơ an tâm, trên suốt chặng đường tới Lạc Dương, Trương huynh rất khỏe.
Chỉ sau khi tại hạ trúng độc ngất đi, đến khi tỉnh lại là không còn thấy họ đâu nữa.
Ả giả vờ thở dài:
- Không biết giờ này Thiết Chưởng môn và mọi người ra sao?
Kim Bình chắp hai tay van vái:
- Cầu trời cao phù hộ cho không có chuyện gì xảy ra.
Nàng nói khẽ trong đầu:
"Trương huynh, muội mong huynh đừng gặp chuyện gì.".
Nhụy Ngọc Miêu dường như vẫn còn lo âu, ả cất tiếng hỏi:
- Tống tiểu thơ, có chắc là tiểu thơ sẽ giải độc được cho tại hạ chăng?
Kim Bình trả lời:
- Trừ khi cuốn sách của Vải Ngữ cô nương là giả thì tiểu nữ mới chịu bó tay.
- Nếy Tống tiểu thơ đã nói vậy, tại hạ rất là an tâm.
Ả không nói gì nữa, chỉ ngồi tọa công điều tức trị thương.
Độ chừng cháy tàn một cây nhang, Kim Bình nghe có tiếng chân người ngoài phòng, nàng thốt:
- Có lẽ A Hồng về tới.
Nhụy Ngọc Miêu cũng thôi tọa công nữa, ả rời giường bước theo sau lưng Kim Bình.
A Hồng đẩy cửa bước vào, rồi nhanh nhẩu nói:
- Tiểu thơ, xem em dẫn ai về đây nè.
Theo sau A Hồng la Thiên Trung, Cao Phi Trí, Hà Thất Phong và Ngưu Hải.
Tống Kim Bình nhìn thấy Thiên Trung, nàng mừng vui vô cùng, nhưng chưa kịp tỏ thái độ thì đã bị Nhụy Ngọc Miêu khống chế.
A Hồng hốt hoảng:
- Kìa, cô nương sao lại làm vậy?
Kim Bình cũng lấy làm lạ hỏi:
- Hoa Vải cô nương, đã gặp lại Thiết Chưởng môn sao cô nương lại làm thế?
Ngọc Miêu quát khẽ:
- Không được nhiều lời.
Thiên Trung ôn tồn nói:
- Nhụy Ngọc Miêu, không được làm bậy. Muốn gì hãy bỏ Tống tiểu thơ ra rồi hẳn nói.
Cao Phi Trí cất giọng:
- Nếu ngươi bỏ Tống tiểu thơ ra, ta hứa sẽ để cho ngươi đi.
Nhụy Ngọc Miêu gằn giọng:
- Các ngươi cứ đuổi theo ta để giết cùng, diệt tận, chỉ vì bức bách nên ta mới làm như thế này thôi.
Kim Bình liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? A Hồng, em nói đi.
A Hồng bèn thuật lại:
- Em vâng lệnh tiểu thơ đi bổ thuốc, trên đường gặp Trương thiếu hiệp, rồi tiếp là Cao chưởng môn và mọi người khác.
Hà Thất Phong nối lời:
- Lão và mọi người rất ngạc nhiên khi thấy A Hồng ở Lạc Dương, hỏi ra mới biết tiểu thơ đến đây để bổ thuốc đem về sơn trang bào chế.
A Hồng tiếp lời:
- Rồi em nói tới Hoa Vải cô nương bị trúng độc, đang ở đây với tiểu thơ, Cao chưởng môn bảo dẫn em về, em nghĩ Hoa Vải cô nương là người Đường môn thì dẫn Cao chưởng môn tới, có gì là sai phạm?
Ngưu Hải to tiếng:
- Ả ta không phải là người của Đường môn mà chính là thuộc hạ của U Hồn Cốc, có tên gọi là Nhụy Ngọc Miêu.
Kim Bình hiểu chuyện:
- Bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Chợt nhìn thấy cuốn Đường môn độc kinh đang để trên bàn, Cao Phi Trí bèn phóng tới chụp lấy. Nhụy Ngọc Miêu bị kẹt Kim Bình nên đành thúc thủ.
Cao Phi Trí đưa cao cuốn sách nói:
- Đường môn độc kinh hiện đang ở trong tay ta, nếu ngươi chịu thả Tống tiểu thơ ra, ta hứa sẽ cho thuốc giải.
Nhụy Ngọc Miêu bật cười điên dại:
- Bây giờ ta chẳng cần cuốn Đường môn độc kinh hoặc thuốc giải của ngươi nữa.
Hà Thất Phong nhíu mày:
- Chẳng lẽ Nhụy hộ pháp tự giải được chất độc của Đường môn hay sao?
Nhụy Ngọc Miêu lắc đầu:
- Cái này thì không, nhưng hiện ta đang có cuốn Đường môn độc kinh sống nên chẳng có gì phải sợ.
Thiên Trung khó hiểu hỏi:
- Nhụy cô nương nói vậy nghĩa là sao?
A Hồng bèn thuật lại việc Nhụy Ngọc Miêu đưa cuốn Đường môn độc kinh cho Tống Kim Bình đọc và nàng có một trí nhớ ra sao.
Nghe xong mọi người đều sững sờ, đưa mắt nhìn Tống Kim Bình.
Cao Phi Trí cất giọng:
- Tống tiểu thơ, có thật như vậy không?
Kim Bình gật đầu:
- Lời A Hồng thật sự không sai.
Thiên Trung bèn nói:
- Tống tiểu thơ, nàng có thể quên được không?
Kim Bình lắc đầu:
- Những gì muội đọc qua không sao quên được, bây giờ bắt quên còn khó hơn bắt muội chết đi.
Ngọc Miêu ấn kiếm vào cổ Kim Bình, ả bình thản thốt:
- Bây giờ các ngươi đã nghe rõ rồi chứ. Khôn hồn lui ra mau, nếu không ra chẳng nương tay cho Tống Kim Bình đâu đấy.
Thiên Trung lật đật nói:
- Nhụy cô nương, cô không được làm bậy. Được rồi, bọn ta sẽ cho cô nương đi.
Ngưu Hải giật mình:
- Trương đệ, đệ nói cái gì vậy? chúng ta nhọc công mấy ngày nay mới tìm được ả ta, sao lại thả đi.
Hà Thất Phong nói khẽ:
- Tống tiểu thơ đang gặp nguy, cứu người là trên hết.
Mọi người dạt ra hai bên, nhường lối cho Nhụy Ngọc Miêu dẫn Tống Kim Bình ra ngoài sân. Ả cẩn thận kề lưỡi gươm vào cổ Kim Bình và từ từ cả hai cùng bước ra bên ngoài.
Tất cả chờ cho Nhụy Ngọc Miêu ra hẳn ngoài sân họ mới dám bước theo.
Ngọc Miêu lên tiếng:
- Ta tạm thời mượn Tống tiểu thơ về U Hồn Cốc, sau này ta hứa sẽ đích thân đem nàng giao trả lại Quan Âm sơn trang.
Ả nói khẽ với Kim Bình:
- Tiểu thơ miễn chấp cho, tại hạ không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Nhụy Ngọc Miêu toan nắm tay Tống Kim Bình phi thân vọt đi, nhưng ngay lúc đó một bóng người không biết từ đâu lao vút tới.
Thân pháp của người này quả nhiên là cao cường, chưa ai kịp nhìn rõ xem nhân vật vừa đến là ai, thì chỉ thấy Ngọc Miêu la ối lên một tiếng, rồi sau đó ả loạng choạng thối lui về sau mấy bước.
Mọi người nhìn về bên kia đã thấy Tống Kim Bình và người nọ đứng im.
Thiên Trung lao tới, chàng sợ người lạ này có thể hại đến Kim Bình. Nhưng chàng đã lầm.
Người nọ đứng yên không động đậy mặc cho Tống Kim Bình bỏ chạy về phía Thiên Trung.
Chàng nắm lấy tay nàng mừng rỡ:
- Tiểu thơ không sao chứ?
- Muội không sao.
Đến lúc này Thiên Trung mới chịu nhìn kỹ lại, chàng quan sát người khách lạ kia.
Người này vận y phục màu xanh thẩm, đầu đội chiếc nón rộng vành có mạng che khuất, nên không sao trông rõ mặt.
Những người có mặt hầu như ai cũng thán phục lối khinh công siêu phàm của vị cao nhân này.
Hà Thất Phong bèn vòng tay thi lễ:
- Không biết vị đại huynh đây là ai, có thể nói đại danh cho mọi người cùng biết có được không?
Người bịt mặt cất giọng:
- Hà huynh lại khách sáo rồi, cứu người là việc nên làm của người giang hồ chúng ta, bất tất phải đa lễ.
Riêng Nhụy Ngọc Miêu bị cú bất ngờ, ả căm tức lắm nhưng không biết phải làm sao, chỉ còn biết chỉ tay vào mặt người nọ quát:
- Gã kia, ta với ngươi không quen không biết, tại sao vô cớ xen vào chuyện của bổn phái. Chẳng lẽ ngươi không sợ uy danh của U Hồn Cốc?
Người bịt mặt ngửa mặt lên trời, cất giọng cười khanh khách:
- U Hồn Cốc! Ngươi tưởng lớn lắm sao? Một ngày nào đó đích thân ta sẽ đến tận nơi, san bằng U Hồn Cốc thành bình địa.
- Xấc láo! Ngươi chưa đủ tư cách để đối chọi với giáo chủ của ta.
Người bịt mặt cất giọng với một thanh âm gay gắt:
- Đáng lý hôm nay lão phu đây sẽ lấy cái mạng của ngươi, song để cho ngươi sống mà trở về U Hồn Cốc, nhắn lời ta với Ưng Vương Ngũ Sát rằng ngày rằm tháng sau ta sẽ tới U Hồn Cốc.
Nhụy Ngọc Miêu nghiến răng, thốt:
- Ngươi có bản lãnh gì mà đối chọi với giáo chủ của bổn môn, có giỏi thì đấu với ta.
Người bịt mặt thong thả nói:
- Ta không thích đâu với bọn hậu sinh như ngươi, vả lại ngươi đang bị thương, phỏng thẳng được ngươi thì có danh dự chi đâu.
- Phách lối! Nhụy Ngọc Miêu này không tin chẳng đủ sức giết được ngươi.
Lời nói vừa dứt ả đã phóng người bay vọt tới, tận dụng toàn lực đánh ra một chưởng.
Người bịt mặt ung dung coi như chẳng có chuyện gì, người này xoay hẳn người lại đứng đối diện với Nhụy Ngọc Miêu và chờ ngọn kình phong đang phải tới.
Thiên Trung nhìn thấy vậy bèn khẽ nói với Hà Thất Phong:
- Hà tiền bối, sao vị cao nhân này không đánh trả?
- Ngươi chớ lo, ta nghĩ vị đại huynh này có cách giải quyết mà, cứ chờ xem.
Thật vậy, đến khi ngọn chưởng pháp của Nhụy Ngọc Miêu tới thật gần, người bịt mặt chỉ phất nhẹ tay áo một cái tức thì chưởng phong của Nhụy Ngọc Miêu bị hóa giải ngay, không để lại một chút tàn tích nào.
Nhụy Ngọc Miêu nhướng cao đôi chân mày, lấm lét lo sợ. Ả biết gặp phải tay địch thủ lợi hại rồi, nhưng vì đã lỡ làm oai. Nếu bây giờ bỏ chạy thì còn mặt mũi gì của một vị hộ pháp U Hồn Cốc, mà chẳng khác chi con rùa rút cổ sợ chết.
Nhụy Ngọc Miêu hét to lên một tiếng, nhún chân bay vọt lên cao, thanh kiếm vũ lộng thần oai, múa máy liên tục, tạo ra nhiều đạo ngân quang kiếm lấp lánh, chực đâm vào người đối thủ.
Người bịt mặt chẳng nói chẳng rằng, lắc người một cái và mọi người chỉ kịp nhìn thấy một vệt mờ dịch chuyển rất nhanh, nhanh đến mức mà họ cứ ngỡ đây chỉ là một ảo giác.
Đôi mắt của Nhụy Ngọc Miêu cứ tưởng bị hoa lên. Ả chưa kịp thu hồi thân pháp lại thì đã nghe gió lộng sau lưng và định bụng xoay người lại phản đòn.
Nhưng không hiểu sao cả vùng lưng của ả tê rần như có hàng vạn con sâu bọ đang bò lúc nhúc trong làn da vậy. Còn hai tay cứng lại không sao cử động được, và toàn thân của ả bị hất bổng lên cao, bay qua phía bên kia.
Hầu như không riêng gì Nhụy Ngọc Miêu mà tất cả những người có mặt cũng không ai nhận ra lối đánh của người bịt mặt như thế nào.
Vì người này ra tay quá nhanh, đến như Hà Thất Phong là một người có tên tuổi trong chốn giang hồ, đôi mắt cũng khá nhạy bén mà vẫn chào thuáo, chẳng sao nhận định được cú pháp của người này.
Thân người của Nhụy Ngọc Miêu bay vọt ra xa và ả không sai xoay trở được, bởi toàn thân dường như đã hoá thành đá, cứng đơ.
Bất thình lình có hai bóng người từ bên ngoài phóng vào đỡ lấy thân người của Nhụy Ngọc Miêu và cả ba đáp xuống nhẹ nhàng.
Cao Phi Trí liền lên tiếng:
- Thì ra là Bạch Ưng và Thanh Ưng của U Hồn Cốc.
- Các ngươi ỷ đông hiếp đáp kẻ cô thế, hành động ấy chẳng khác kẻ tiểu nhân.
Ngưu Hải bèn trả miếng:
- Còn các ngươi lén lút cho người vào Đường môn làm nội ứng, hành động đó thì đáng gọi là gì?
Thanh Ưng Quách Phú Lương quát khẽ:
- Chẳng liên quan gì tới ngươi, đó là việc của bổn môn.
Ngưu Hải cười cợt nói tiếp:
- Việc của bổn môn? Hay là tại vì các ngươi không dám nói. Thôi thì để ta nói luôn giùm cho, đó là hành động của kẻ ti tiện hèn mạt.
- Ngươi dám!
Bạch Ưng gầm lên, quắt mắt nhìn Ngưu Hải.
Người bịt mặt chợt nhìn quanh, rồi đột ngột thốt:
- Tại hạ không muốn xen vào chuyện riêng của các vị nữa, xin cáo từ.
Hà Thất Phong lật đật lên tiếng cố giữ lại:
- Ê! Lão huynh, sao lại đi?
Không thèm nhìn lấy Hà Thất Phong một cái, người bịt mặt đã phóng người thoắt đã biến mất ngoài xa.
Thái độ chợt đến chợt đi của người bịt mặt khiến cho nhóm người của Thiên Trung chẳng hiểu gì hết.
Bên này, gã Bạch Ưng bèn nói với Nhụy Ngọc Miêu:
- Nhụy hộ pháp thấy trong người thế nào?
- Ta đã trúng độc của Đường môn.
Thanh Ưng liền hỏi:
- Nhụy hộ pháp có lấy được cuốn Đường môn độc kinh chưa?
Cao Phi Trí liền thốt:
- Cuốn sách ấy hiện đang ở trong người của ta.
Bạch Ưng ngạc nhiên nhìn Nhụy Ngọc Miêu:
- Sao Nhụy hộ pháp cho chim câu về báo là đã lấy được kia mà?
Nhụy Ngọc Miêu tóm lượt:
- Lúc đầu thì được nhưng sau đó Cao Phi Trí phát hiện ra ta và làm cho ta trúng độc.
Hãy mau bắt Tống Kim Bình, nếu không ta sẽ bị độc mà chết.
Cả hai gã gật đầu, rời Nhụy Ngọc Miêu phóng tới.
Bên này Cao Phi Trí và Thiên Trung cũng bước tới ứng chiến. Còn Hà Thất Phong và Ngưu Hải lo bảo vệ Tống Kim Bình.
Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh vung kiếm đánh liền khi vừa thấy Cao Phi Trí lướt tới. Mũi kiếm từ tay gã vạch ra những đòn tấn công chớp nhoáng với những chiêu pháp lạ lùng.
Cao Phi Trí bỉu môi, thì thầm:
"Quả nhiên là đại đệ tử của U Hồn giáo chủ, nhưng chưa đủ sức để đấu với ta đâu!".
Đôi cánh tay bọc thép của Cao Phi Trí vung ra, luồn lách vào giữa các chiêu pháp của Bạch Ưng. Chàng cũng có lối đòn riêng vừa thực vừa hư. Thực thực, hư hư rất khó lường.
Hốt hoảng, gã Bạch Ưng lách người nhảy lùi lại, nhờ thế cánh tay của Cao Phi Trí không sao chạm vào ngực của hắn được. Và gã vận sức, làm thanh kiếm trong tay gã lướt gió vù vù, lấp lánh chớp nhoáng, phối hợp với thân pháp kỳ diệu của thân người.
Bạch Ưng làm chiêu thức của gã đánh ra biến ảo khôn lường.
Cao Phi Trí nghĩ rằng không thể nương tay được nữa, chàng vận dụng thân người lướt tránh cú đánh của đối thủ, đồng thời đưa cắp mắt nhận xét chiêu thức của đối phương.
Sau đó bắt đầu phản công.
Cao Phi Trí hét lên một tiếng, vung hữu chưởng đánh ra một chiêu cực mạnh vào đối thủ.
Gã Bạch Ưng lật đật lùi lại thu kiếm pháp. Hắn biết đối phương muốn hạ mình cho được nên bừng giận, cũng vung tay đánh trả lại một chưởng.
Hai luồng chưởng phong xông thẳng vào nhau tỏa rộng.
Bùng... Ầm...
Một ánh chớp lóe lên và một bóng người bị hất văng ra ngoài, và người này là gã Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh.
Hắn trúng phải một phần chưởng phong của ngọn chưởng pháp từ phía Cao Phi Trí đánh lại. Hắn té lăn ra xa mấy vòng.
Đến bây giờ hắn mới rõ chưởng pháp của Cao Phi Trí vừa đánh ra là Côn La thần công.
Về phía bên kia, trận đấu giữa Thiên Trung và gã Thanh Ưng Quách Phú Lương cũng không kém phàn hào hứng và nguy hiểm.
Gã Thanh Ưng đưa kiếm tới đâm liền một nhát cực mạnh và cực nhanh vào yết hầu đối phương.
Thiên Trung lập tức đảo người, sử dụng Ảo ảnh ma pháp, thoắt một cái đã biến mất.
Thân pháp này của chàng làm cho gã Thanh Ưng giật mình hốt hoảng, bèn thu nhanh kiếm lại rồi đảo mắt nhìn quanh tìm.
Thiên Trung xuất hiện từ phía sau lưng đối phương, chàng thốt:
- Tại hạ Ở đây!
Gã Thanh Ưng lật đật xoay người lại, nhưng hắn chưa kịp có phản ứng gì đã bị Thiên Trung đưa tay đẩy ra một chưởng.
Chàng không có ý cố sát nên ngọn chưởng chỉ mang theo ra có hơn hai thành công lực. Nhưng vì khoảng cách quá gần cho nên gã Thanh Ưng lãnh trọn chưởng phong, bay vụt đi như hòn đá bị ai đó ném đi vậy.
Và để đùa thêm một chút, Thiên Trung bèn phi thân bay lướt tới. Chàng đưa tay đánh nhẹ ra Ngọc Trảm thần công, với ý định hất thân người gã Thanh Ưng lên, cốt làm cho gã thất kinh một phen.
Bất chợt Hà Thất Phong đứng bên ngoài la to:
- Thiên Trung, coi chừng!
Và sau lời cảnh cáo của Hà Thất Phong, một bóng người lướt tới tung một chưởng vào người Thiên Trung.
Diễn biến xảy ra quá bất ngờ làm cho mọi người, cho dù có muốn ra tay tiếp ứng cũng không còn kịp.
Tống Kim Bình lo sợ, rú lên:
- Trương đại ca, coi chừng đó.
Lời thốt của nàng chỉ như gió thoảng và ngọn kình phong đã áp tới bên cạnh Thiên Trung. Chàng cũng chỉ còn biết trông vào số phận của mình mà thôi. |
|
|