Oán cừu liễu kết Long Bình nghe tiếng cười lập tức nhận ra là Thiên Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên, lập tức kéo tay Mặc Thanh chạy như bay đến đó, khi hai người đến gần đám lửa. người đầu tiên Long Bình nhìn thấy không phải Thần Long Chư Thiên mà chính là sư phụ chàng, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu!
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đang tay không quyết đấu với Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa. chưởng qua quyền lại lúc thấp lúc cao, trận đấu quyết liệt vô cùng.
Cách đó không xa. Thần Long Chư Thiên tay cầm Kinh Điện Kiếm bàng quang lược trận.
Nhưng xung quanh ba người, phương viên ước chừng bảy, tám trượng vuông lửa cháy rợp trời tạo thành một vòng tròn, dường như ai đó đã cố ý phóng hỏa tạo nên một tình thế như vậy!
Vòng tròn lửa bốn xung quanh đều cháy một khoảng rộng hai, ba trượng, lưỡi lửa như những thanh kiếm đẫm máu, tạo thành một bức tường, vây lấy ba người bên trong.
Thần Long Chư Thiên thấy bọn Long Bình hiện thân, lại phát lên một tràng cười dài, nói:
- Ha! Ha! Ha! Các vị quang lâm thật là vừa lúc, bổn giáo chủ nguyên định hai mạng người cùng đi theo đã là mãn nguyện lắm rồi, không ngờ tất cả đều đến đây, quả là trời xanh có mắt.
Long Bình nghe nói chợt tinh ngộ thì ra lão cũng không khá hơn mọi người, không biết đường ra nên mới nghĩ một cách song phương đồng quy ư tận !
- Tiểu tử! Còn nghĩ gì nữa Không phải ngươi tìm bổn giáo chủ báo cừu sao? Vào đây!
Ngươi không dám vào thì chi là đồ súc sinh.
Long Bình hai mắt tóe lửa. hung quang trong mắt chàng còn lớn hơn cả ngọn lửa ngoài kia.
Nhưng chàng chưa kịp hành động Tửu Hồ LÔ đã tung người như vào vòng lửa.
Long Bình thất kinh điếm chân tung người lên ôm cứng lấy Tửu Hồ Lô, cả hai song song rơi xuống.
Long Bình nghiêm giọng nói :
- Tửu Hồ Lô! Người không được vọng động, thân ngươi là bang chủ Cái Bang, phải bảo toàn đại cuộc, không được mạo hiểm. . .
Mặc Thanh vội chen lời nói:
- Ca ca cũng không được đi.
Dứt lời đã tiến tới ôm tay chàng.
Thần Long Chư Thiên đứng bên trong vòng lửa cười lớn :
- Ha! Ha! Tiểu tử, toàn gia ngươi đều chết trong tay ta. ngươi không muốn báo cừu sao?
Long Bình bị kích động đến toàn thân như phát hỏa. trầm giọng nói:
- Thanh muội! Cừu nhân của hai họ Long Mặc đang ở trước mắt, nếu không tự tay giết chết tên súc sinh đó chỉ sợ hối hận cả đời . . .
- Không! Không! Bình ca! Bình ca đi muội cũng phải đi, có chết hai ta cũng phải chết chung, muội không thề sống một mình.
Long Bình trong dạ rối bời, bức tường lửa mỗi lúc một lan rộng, một mình chàng còn có thể miễn cưỡng xuyên qua được, nếu mang theo Mặc Thanh chi sợ không miễn cưỡng được.
Hơn nữa một mình chàng vào báo cừu xong có thề may mắn thoát ra. thêm một Mặc Thanh nữa thì không có cái may mắn ấy.
Chàng sao lại nỡ đề Mặc Thanh phải chịu chết oan như vậy, liền lớn tiếng nói:
- Thanh muội, muội muốn Long Bình này trở thành bất hiếu tử sao?
Mặc Thanh nước mắt như mưa. giơ tay ôm chặt cánh tay của Long Bình không thấy lỏng ra chút nào.
Thấy nàng đối với mình thâm tình như vậy, lửa giận trong lòng bất giác hạ xuống quá nửa.
nhưng Thần Long Chư Thiên nào chịu để yên.
- Súc sinh họ Long kia. ngươi không dám vào sao? A! Ngươi là đệ tử của Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu mà. không lẽ ngươi không lo cho an nguy của sư phụ sao?
Long Bình nghe lão nói chấn động toàn thân, ngẩng đầu nhìn vào, thấy Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đang đấu với Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa muôn phần kịch liệt, nhưng không thấy lão có vè yếu thế nên trong lòng tạm yên.
Thần Long Chư Thiên cười nhẹ tiếp :
- Đừng tưởng hắn thắng được Lịch cư sĩ, bồn giáo chủ chi cần vung tay một cái đầu hắn đã rời khỏi cỗ, ngươi không tin ta thử cho ngươi coi Dứt lời lão vung kiếm nhắm đầu vai Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu thích tới.
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu lạng người tránh chiêu, vừa khéo lúc ấy Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa lại từ phía kia rộng ra. song phương xáp vào nhau, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu lập tức lâm vào hiềm địa.
May mắn võ công của lão cao hơn Thất Tuyệt cư sĩ một chút, nếu công lực của lão không tinh thâm hơn thì sợ với một chiêu này lão đã mất mạng rồi.
Thần Long Chư Thiên chi một kiếm đã bức Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu rơi vào hiềm địa. lập tức hồi thủ đắc ý nói:
- Thấy chưa Bồn giáo chủ chi giơ tay một cái thì Cửu Đầu Điêu cho dù có đến chín đầu cũng không khỏi chết.
Long Bình thấy Thần Long Chư Thiên dùng Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đề uy hiếp, bất giác nộ hỏa lại bốc cao, mắng lớn:
- Lão tặc vô si, thân làm giáo chủ một giáo lại lấy nhiều thắng ít . . .
Thần Long Chư Thiên cười lớn:
- Ta vô si! Còn ngươi là thứ gì? Ngươi là đồ bất trung bất hiếu, vô nghĩa vô nhân, không bằng đồ súc sinh, đến kè vô si như ta mà còn thấy nhục khi nói chuyện với ngươi.
Thần Long Chư Thiên nói xong liền quay lưng lại ngồi xuống không thèm lên tiếng nữa.
Đến đây Long Bình làm sao còn nhịn được nữa. ngặt một nỗi Mặc Thanh đối với chàng như vậy làm chàng không thề nghiêm trách nàng.
Bỗng linh cơ chuyên động, Long Bình nói:
- Thanh muội! Muội là con dâu Long gia.
thân làm phu nhân của nghĩa sĩ giang hồ thì phải cứng lòng đứng thăng đưa phu quân ra trận Trước giờ hai người đi với nhau tình đã thân mật, nhưng Long Bình chưa hề nhắc đến việc hôn nhân, lúc này Long Bình bất giác gọi nàng là phu nhân, làm sao không khiến nàng chấn động cho được.
Mặc Thanh buông tay Long Bình ra. gạt lệ cười nói:
- Bình ca! Mong Bình ca sớm diệt cừu nhân.
Long Bình lòng đau như cắt, lần đi này nào có khác gì sinh ly tử biệt, dang tay ôm Mặc Thanh vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Thanh muội cứ yên tâm, ta cũng phải báo thù cho nhạc phụ.
Long Bình dứt lời không còn lưu luyến nữa.
lướt người tới, chọn một chỗ ngọn lửa không cao lắm tung người nhảy vào.
Long Bình nhún mình một cái xa mấy trượng nhưng vẫn chưa vượt qua được vành đai lửa.
mắt thấy chàng đã rơi vào giữa đám lửa than mịt mù.
Mọi người đứng bên ngoài thất kinh kêu lên một tiếng, bỗng thấy Long Bình hai tay vung lên thi triện Hoàn Thiên Nhất Thức VÔ ảnh khinh công, thân hình đột nhiên cất lên, từ từ đáp xuống bên vòng lửa.
Long Bình chưa kịp đứng vững, thanh Kinh Điện Kiếm trong tay Thần Long Chư Thiên đã tới nơi.
Long Bình liên tiếp thối lui tránh qua ba chiêu mới đứng vững được, lập tức thi triện Thiên Hoa Tứ Tuyệt chưởng tấn công lại.
Nào ngờ Thần Long Chư Thiên thấy liên tiếp ba chiêu không đả thương được Long Bình bèn chuyên công thành thủ, Kinh Điện Kiếm múa loang loáng giọt nước sợ cũng khó lọt vào.
Thế là kè công người thủ biến thành thế kè tám lạng người nửa cân. Bên kia Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu với Thất Tuyệt cư sĩ cũng đến hồi quyết liệt, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu võ công cao thâm hơn nhưng lão đã mấy ngày chưa được ăn uống nên công lực giảm sút, thành ra tàn cuộc biến thành thế cầm chừng, hai bên đều bất phân thắng bại.
Mặc Thanh đứng bên ngoài thấy vòng lửa càng lúc càng thu hẹp mà Long Bình với Thần Long Chư Thiên bất phân thắng bại, định xông vào cứu trợ, nhưng thân hình chưa kịp tung lên đã bị Mật Bình Nhi ôm chặt.
Lúc này vòng lửa đã thu hẹp lại khiến bốn người bên trong vòng bị khói lửa làm cho chảy nước mắt ròng ròng.
Trong lúc ấy thì Thất Tuyệt cư sĩ bắt đầu tỏ ra thất thế, bị Cửu Đầu Điêu bức đến tay chân rối loạn Nhưng vì vòng đấu đã quá hẹp đến thối lui cũng không còn đất đề lui nữa. mắt thấy đã sắp táng mạng dưới chưởng của Cửu Đầu Điêu.
Thần Long Chư Thiên thấy vậy cả kinh, lão hối hận lúc nãy không hạ sát thủ giết chết Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu, giờ lão giết xong Thất Tuyệt cư sĩ thì đến lúc lão nguy hiểm rồi.
Một mình Long Bình lão còn chưa đối phó nỗi, giờ thêm một Cửu Đầu Điêu thì lão làm sao cựnôl.
Linh cơ chợt động định quay sang tấn công Cửu Đầu Điêu một thế trợ lực cho Thất Tuyệt cưSĩ Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc ấy bỗng nghe tiếng quát như sấm:
- Lịch tặc tử! Nạp mạng!
"Bùng" một tiếng. Tiếp theo là một tiếng "hự," thân hình Thất Tuyệt cư sĩ đã tung lên cao hai trượng, "bình," một tiếng rú thê thảm vang lên, lão đã rơi vào đám than hồng làm tàn lửa bay lên tung tóe.
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đã rửa được hận, bất giác cất lên một tràng cười như phát cuồng.
Nhưng tiếng cười của lão đột ngột đút đoạn Thì ra Thần Long Chư Thiên nhân lúc lão đang cười đắc ý, bất thần từ hậu tâm thích tới một kiếm xuyên thấu ngực.
Cửu Đầu Điêu không kịp kêu lên một tiếng, hồn đã phiêu diêu nơi ngoại giới.
Nhưng bản thân Thần Long Chư Thiên cũng không khá hơn mấy, bởi vì lúc lão di động qua một bên Long Bình đã chú ý, nhưng chàng không ngờ được sư phụ lại xuất thần đến như vậy, đến một kiếm mà cũng không tránh nỗi !
Lúc Thần Long Chư Thiên xuất thủ, chàng cũng đồng thời xuất chưởng, Thần Long Chư Thiên một kiếm giết chết Cửu Đầu Điêu thì đầu vai cũng bị trúng một chưởng của Long Bình !
Bả vai bên phải của lão bị một chưởng xương cốt nát bét, trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất Long Bình nào dám chậm trễ, tả thủ một chưởng kích tới, đồng thời tung cước quét ngang đầu gối lão.
Chưởng Long Bình lại đánh nát bả vai bên trái, khiến Thần Long Chư Thiên tứ chi đều tàn phế, thân hình lão như không có xương đỗ ập xuống đất.
Long Bình lượm thanh kiếm dưới đất nhắm ngực lão thích tới.
- Ha! Ha! . . .
Thần Long Chư Thiên thân bị trọng thương nhưng giọng cười hãy còn vang như sấm:
- Tiêu súc sinh, ngươi trúng kế của lão phu rồi, cho dù ngươi giết được ta. nhưng Long gia cũng bị tuyệt chủng, đoạn hậu.
Long Bình quét mắt nhìn quanh, quả nhiên bốn bên lửa tràn ngập như biên, không còn nhìn thấy bọn Mặc Thanh nữa.
Long Bình chợt động linh cơ cúi xuống chộp hai chân Thần Long Chư Thiên cười ha hả nói :
- Chư lão tặc, thiếu gia chưa muốn chết bây giờ, tạm thời mượn thân thề ngươi làm lá chắn, ngươi chớ khá kêu la. . .
Người chưa chết! Lấy làm lá chắn chống lửa.
đây quả thật khốc liệt cứ khổ hình nào từng nghe nói đến. Long Bình cứ huơ thân hình lão gạt lửa mở đường!
Thần Long Chư Thiên bất quá tứ chi bị phế, nội lực vẫn còn sung mãn, cố gắng cắn răng chịu khố không thèm kêu la. nhưng không bao lâu sau râu tóc lão, áo quần lão đã bắt lửa. đầu cỗ mình mây đều bị bỏng.
Thần Long Chư Thiên cuối cùng không còn gượng được nữa rú lên ghê rợn !
Trong khi lão rú lên thê thảm thì Long Bình lại cất lên một tràng cười dài.
Tiếng rú thê thảm, giọng cười man dại, phát lên từ trong biên lửa mịt mù, thảm cảnh này thật khiến người ta rùng mình sởn gáy.
- Bình ca! Bình ca!
Cuối cùng Mặc Thanh cũng đã nghe được tiếng cười của Long Bình át cả tiếng lửa cháy rừng rực.
Chờ khi Long Bình phi thân thoát ra khỏi biên lửa thì Thần Long Chư Thiên đã không còn nhân dạng nữa. tai mũi miệng đều không còn nhận ra nữa. thật thảm không dám nhìn !
Nhưng đến lúc ấy lão khí vẫn chưa tuyệt.
Còn Long Bình? Chàng cũng bị lửa đốt bị thương nhẹ, đặc biệt là đôi chân từ đầu gối trở xuống, máu thịt bầy nhầy, trên lưng cũng bị bỏng một mảng lớn.
Vừa nhảy ra khỏi biên lửa. ném Thần Long Chư Thiên xuống đất, chàng cũng ngã nhào hôn mê bất tlnh.
Long Bình từ từ hồi tlnh lại, thấy mình đang nằm giữa rừng, xung quanh thì bọn Đại ĐỖ Tiên đứng đó, người nào người nấy mặt ủ mày ê, không tên được đường ra khỏi rừng.
Mắt thấy lửa từ từ lan rộng ra. mà ánh lửa thì nỗi lên bốn bề tựa như bốn phương tám hướng đều có lửa vậy !
Long Bình thở dài nói:
- Có lẽ đây là mệnh trời, nhưng cuối cùng ta cũng báo được cừu, rửa được hận !
Bỗng nghe Cửu Thúc Công ủa lên một tiếng, Long Bình cũng chống tay ngồi dậy, theo hướng nhìn của lão nhìn qua. bỗng thấy một bóng người như từ trong biên lửa hiện ra. người này bước đi thật chậm tựa như nhàn tản bách bộ trong rừng vậy !
Tửu Hồ LÔ đang định tung người lên, Long Bình đã ngăn lại nói:
- Khoan đã. người này có lẽ là Điêu . . .
Chưa dứt lời thì bóng người đã tiến đến gần, rõ ràng Long Bình đoán không sai, người đến quả là Điêu Man công chúa.
Long Bình cố chịu đau đứng dậy khập khểnh bước tới trước mặt Điêu Man công chúa:
- Đồng cô nương. . .
Điêu Man công chúa thấy Long Bình mình đầy vết thương, thở dài lắc đầu, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng lạ lùng, nhưng chi thoáng qua. nàng liền quay đầu nhìn Tửu Hồ LÔ nói:
- Ngươi là bang chủ của Cái Bang?
Tửu Hồ LÔ biết có việc trọng đại liên quan đến mạng sống của tất cả mọi người vội tiến lên hai bước nói:
- Tại hạ không dám, cô nương có gì chi giáo?
Giọng Điêu Man công chúa lạnh lùng:
- Ta muốn bàn với ngươi một việc !
- Xin cô nương chi giáo!
- Bách Hoa giáo chủ của ta nguyên khí đại thất, đã không thề đối kháng với bất kỳ bang phái nào trên giang hồ, nhưng Bách Hoa Giáo không thề đề mai một . . .
Bởi vậy từ nay, bang chúng Cái Bang các ngươi không một ai được bước vào Hoàng Sơn một bước...
Tửu Hồ LÔ ngân người, đỡ lời:
- Về điếm này tại hạ có thề thực hiện !
Điêu Man công chúa thở dài u oán, nhìn Long Bình một cái rồi quay lưng bước đi, nói :
- Mời các vị theo ta ra khỏi rừng!
Mấy tháng sau, vào một đêm trên Động Đình hồ, ánh trăng như dát bạc, trên một chiếc thuyền nhỏ, có ba bóng người đang ngồi quây quần quanh bầu rượu.
Dưới ánh trăng có thề nhận ra. ba người ngồi trên thuyền chính là Long Bình, Mặc Thanh và Mật Bình Nhi. Thì ra sau khi ra khỏi Bạch Cốt Lâm, mấy người lập tức xuống núi.
Hừng sáng hôm sau cả đoàn đến một tiêu trấn gần đó, nghi lại mấy ngày, chờ thương thế của Long Bình lành hắn bọn Đại ĐỖ Tiên mới từ giã trở về tống đàn Cái Bang. Nhưng Mật Bình Nhi đến lúc ấy đã không thề rời xa Long Bình, Mặc Thanh hai người.
Thế là Đại ĐỖ Tiên, Cửu Thúc Công đứng ra tác hợp Long Bình với Mặc Thanh, Mật Bình Nhi Xưa nay trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường Từ đó ba người vân du hành hiệp giang hồ, trừ gian diệt bạo, giang hồ lại có được một khoảng thời gian yên sóng gió.
|
|
|