Chiếc thuyền con bị buộc dây vào một chiếc cọc trên bãi cát trắng. Sóng đẩy thuyền ra xa rồi dây lại lôi tuột thuyền vào. Thuỷ triều dâng. Nước biển tháo nút buộc lỏng lẻo của sợi chão… Thuyền bị kéo ra xa dần… xa dần bờ cát trắng.
Biển cả mênh mông thay! Sương chẳng đè nổi sóng lặng! Sao dập dìu đuổi nhau trên cánh sóng mà chẳng bao giờ bắt được nhau… Sao va đập vào mạn thuyền một thứ âm thanh xa vời…
Ngọc Cầm mở bừng mắt dậy… Tiếng gió mùa đông rít từng hồi trên nóc thuyền. Nàng lách người khỏi tấm chăn bông đắp ngang ngực thánh thượng. Nàng nhìn qua khe hở. Ngoài kia có những gì? Một màu đen sâu thắm, không trăng, không sao, không phân biệt nổi đâu là trời là nước!
Nàng bất chợt thở dài… Một hơi trắng mờ toả ra tan vào sợi khói tuôn dài từ ngọn bạch lạp. Nàng rờ rẫm trong khoang thuyền, khẽ chạm vào dây đàn! Nẩy lên tiếng sao sa…
Thánh thượng cựa mình, ngài khẽ vuốt mái tóc của Ngọc Cầm:
- Sao thế… nàng tỉnh rồi ư?
Ngọc Cầm lại nép mình trong cánh tay ngài:
- Thánh thượng có thấy đêm nay lạnh không?
Ngài mỉm cười, giật mình vì cảm thấy mười đầu ngón chân nhỏ bé của Ngọc Cầm đang run lên:
- Ta chỉ có một tham vọng là có thể sưởi ấm nàng… Vậy mà sao hơi lạnh của nàng vẫn đáng sợ như vậy.
- Thiếp từ thuở sinh ra đã thế…
Năm ngón tay nàng vẫn mân mê trên sợi đàn căng.
- Có phải vì chiếc đàn kia đã hút hết sinh khí của nàng, để lại cho nàng thứ âm khí lạnh lẽo…
Ngọc Cầm lại gẩy một dây đàn. Ánh mắt nàng xa heo hút về phía chân trời vô định.
- Tại sao ngài không nghĩ rằng mây nước cũng lạnh!
- Nhưng nàng không phải mây nước…
Ngài lại di bộ ria mép lên gò má Ngọc Cầm. Màu điểm trang trên khuôn mặt nàng đã nhạt dần theo tiếng trống canh. Chiếc chăn bông bị dồn xuống cuối khoang thuyền… Ngọc Cầm bật cười thích thú phát hiện ra một vết son mờ mờ trên bụng thánh thượng. Nàng dùng ngón tay xoá vội vết son.
- Sao thế? Ta muốn giữ nó lại, như lúc nào cũng cảm thấy có nàng bên cạnh…
Vết son biến mất. Ngọc Cầm gối đầu lên ngực ngài:
- Còn thiếp chỉ muốn là một người bước đi trên cát mà không để lại dấu chân…
Sóng vỗ mạn thuyền! Đều đều, êm êm! Lạnh!
- Ta e sẽ ít tới thăm nàng được…
Ngọc Cầm vẫn lơ đãng nghịch những dây đàn một cách hỗn độn.
- Quan ngự sử Lương Như Hộc đã biết chuyện của chúng ta… Viên trung thần ấy hết lời can ngăn ta… Ta không thể không nghe…
Những âm thanh chợt im. Ngọc Cầm khẽ thở dài:
- Lương ngự sử là trung thần, ngài nên nghe lời can gián của ông ấy…
- Nàng giận ta đấy ư? Ta chỉ hận mình làm vua mà không được thoả lòng mình…
Ngọc Cầm ngồi dậy, nàng thắt lại dải yếm đào, khoác vội từng tấm xiêm y.
- Tiện thiếp tự lấy làm xấu hổ… Thánh thượng ở đây cùng tiện thiếp, tức là có biết bao cung nữ đang thầm khóc trong thâm cung và cũng có biết bao bản tấu nằm dở dang trên bàn đợi phê duyệt…
Thánh thượng suy tư miết chiếc lược ngà trên mái tóc đen mượt óng ánh bóng sáng của nàng. Hai ba sợi tóc mỏng như tơ quấn theo chân lược. Ngài gỡ chúng ra, thả trên đầu ngọn lửa. Lửa xèo xèo thiêu đốt rụi. Đám tro tàn lả tả bay xuống chăn…
|
|
|