Tới khúc đường hai bên có rãnh ngập bùn nhơ, quân ta đuổi kịp quân Tầu. Quân ta bắt chước mọi da đỏ trên màn bạc, hí hí tưng bừng. Quân Tầu quay lại, thấy năm đứa mặt mũi đen thủi, bóng nhẫy, mình vẽ đầu lâu, xương ống nhằng nhịt thì hơi khiếp đảm. Nhưng chủ tướng Dzoòng cậy quân mình đông, dừng lại ứng chiến.
Mười thằng quần thảo năm thằng. Côn lao thẳng vào thằng Coóng con, phóng ra những trái đấm... gió. Luyến lao cả người toan hạ ngay thằng Dzoòng. Vọng chưa kịp dở trò gì đã bị ba thằng Tầu sáp tới, đấm đá túi bụi. Nó kêu cứu ầm ỹ :
- Lê Lai đâu ?
Lê Lai đang ở giữa vòng vây. Chân đá, tay đấm, Lê Lai không sao thoát nổi để "liều mình" cứu. Trần Quốc Toản. Giửa phút giây khốn đốn của Vọng thì Lý Thường Kiệt đá song phi đúng hạ bộ một thằng Tầu. Tên giặc lăn quay cu đơ, ôm "giống" kêu bố vang chiến trận. Lý Thường Kiệt vuốt râu tưởng tượng, cười ha hả :
- Thọt lên cổ rồi, hở ?
"Người" xông vào vòng vây Lê Lai. Và bị quân Tầu vây hãm luôn. Dã Tượng đeo cái súng cao su, tả xung hữu đột. Thành Cát Tư Hãn Dzoòng đấm vù một trái. Dã Tượng Luyến né kịp. "Người" nheo mắt khinh địch. Thành Cát Tư Hãn tung người lên đá "bốp" đúng mông Dã Tượng. "Người" giả đò lùi rồi ngã ngửa. Thành Cát Tư Hãn đâu bỏ lỡ cơ hội. Hắn chồm lại. Dã Tượng vươn hai chân đạp trúng bụng Thành Cát Tư Hãn, trả đũa liền. Bên cạnh đôi gà nòi Dã Tượng – Thành Cát Tư Hãn, Yết Kiêu Côn đang toát mồ hôi đỡ đòn của Hốt Tất Liệt Coóng con. Yết Kiêu chỉ đỡ đã đủ mệt rồi. Thình lình, quân Tầu reo hò :
- Pắt lược một thằng dồi. Hì hì, thằng Vọng !
Vọng lo bấn cả người. Nó run bần bật. Yết Kiêu thối chí, đỡ đòn hết hay. Hốt Tất Liệt lên tinh thần, đấm đá không trệch. Quân Tầu thắng trận đầu, đánh thật say sưa. Lý Thường Kiệt bị đẩy xuống rãnh bùn. "Người" ngóc đầu lên và không dám tham chiến nữa. Lê Lai xem chừng cũng sắp bị bắt. Hai thằng Tầu khiêng con nhà Vọng về phía cống Kỳ Bá. Vọng giẫy giụa :
- Tụi mày mang ông đi đâu ?
Quân Tầu cười hềnh hệch :
- Lem mày li tập pơi.
Vọng giẫy mạnh hơn :
- Ông "đếch" tập bơi đâu.
Một thằng Tầu véo Vọng một cái đau điếng. Khiến Vọng ta hét to :
- Ối giời ơi !
Thằng Tầu véo thêm cái nữa :
- Không piết pơi thì ông pắt chuồn chuồn ngô cho nó cắn dốn mày là piết pơi liền.
Vọng, tự nhiên, thấy ngứa ở rốn. Ờ, rốn nó có mụn ghẻ gớm lắm. Con cái ghẻ này lập sào huyệt rất bí mật. Quân Tầu cho chuồn chuồn ngô cắn đúng mụn ghẻ, giết tên cái ghẻ nguy hiểm này thì còn gì bằng. Vọng thở phào. Nhưng nghĩ tới lúc bọn Tầu quăng nó xuống sông, uống nước sặc sụa, nó thét hãi hùng :
- Ối giời ơi, ông không thích tập bơi !
Mặc kệ Vọng giẫy, hét, quân Tầu cứ khênh nó ra cống Kỳ Bá. Đúng lúc hãi hùng của Vọng, Thành Cát Tư Hãn đã trổ ngón võ "pắn pò" trúng quai hàm Luyến. Nó bồi thêm miếng "lục tàu xá" nhưng Dã Tượng tránh kịp. "Người" vừa toan phóng trái đấm thôi sơn trả đũa thì nghe tiếng thét bi thảm của Yết Kiêu :
- Nguy rồi !
Hốt Tất Liệt đã đè ngửa Côn, hai tay ghìm chặt hai tay con cá kình Bạch Đằng giang và đầu gối đè nặng trên bụng Côn. Hốt Tất Liệt mắt trợn trừng, mép sùi nước bọt nhỏ xuống mũi Côn. Nó thét bi thảm hơn :
- Mẹ ơi, nước bọt Mông Cổ thối quá !
Hốt Tất Liệt gầm rống :
- Hàng chưa, Côn ?
Mưu kế bôi nhọ mặt đánh lừa quân Tầu đã bị bại lô. Côn phun nước bọt đầy mặt Hốt Tất Liệt. Tên giặc "tỉu nà ma" ầm ỹ. Yết Kiêu gọi lớn :
- Lê Lai đâu ?
Lê Lai đáp :
- Tao sắp bị bắt rồi.
Tình hình quân ta nao núng. Lý Thường Kiệt vẫn dầm mình dưới rãnh bùn. "Người" thấy những bộ đồng phục áo trắng quần "xoóc" xanh của quân Tầu, bèn nghĩ rằng giá nó nhuộm bùn hết, chắc quân Tầu phải bỏ học hoặc phải về nhà thay quần áo. Ăn đòn ở nhà no nê, tới lớp ăn... quỳ nữa. Lập tức, Lý Thường Kiệt bốc bùn, nhằm Hốt Tất Liệt ném tơi bời. Hốt Tất Liệt đang đấm Yết Kiêu, buông vội kẻ thù. Nó đứng dậy, vùng chạy. Lý Thường Kiệt không ngờ mưu mẹo của mình hay tuyệt, say sưa bắn đạn bùn. Yết Kiêu lăn ba vòng tùm xuống rãnh. "Người" tiếp tay Lý Thường Kiệt, hăng hái khạc đạn. Đạn bùn đã chuyển bại thành thắng. Quân Tầu lo áo trắng dính bùn, hết ham chiến đấu. Chúng gọi nhau ơi ới rút lui. Dã Tượng được đà, đấm đá hung hăng. Thành Cát Tư Hãn trở thành cái bao gạo hứng đòn. Lê Lai thoát vòng vây, ba hoa chích chòe :
- Có tao đây, tao liều mình cứu chúa đây...
"Người" đấm tay trái, đá chân phải. Thình lình, "viên" đạn bùn phản làng, đập bốp vào mặt "người". Lê Lai ôm mặt :
- Mù mắt ông rồi !
Một tên lính Mông Cổ, trước khi ôm cặp mây tẩu thoát, đấm trúng rốn Lê Lai. Khiến "người" gục ngã trên chiến trường. Yết Kiêu và Lý Thường Kiệt bắn đạn bùn không biết mỏi tay. Quân Tầu khiêng con nhà Vọng đã quăng nó xuống sông Kỳ Bá rồi rút lui theo lệnh của Thành Cát Tư Hãn. Năm phút sau, quân Tầu chạy bét tĩ, bỏ cả... ấn tín tức là hai cái bàn tính lại. Lý Thường Kiệt và Yết Kiêu bốc thêm bùn, leo khỏi rãnh, chạy theo bắn đuổi. Nhưng quân Tầu đã rút lui khá xa.
Lê Lai bị thương nặng, giẫy giụa giữa chiến trường :
- Ông mù rồi, ông mù rồi...
Yết Kiêu nói :
- Không sao đâu, mày nhắm tít mắt lại đi.
Lê Lai chê Yết Kiêu :
- Mày bắn hạng bét !
Lý Thường Kiệt vỗ đùi bạch một cái :
- Nguy to, đi cứu thằng Vọng !
Con nhà Vọng đang ngoi đầu lên khỏi mặt nước, bơi chó tung tóe cả cống Kỳ Bá. Yết Kiêu và Dã Tượng khiêng Lê Lai, chạy nhanh tới cống. Dã Tượng dặn Lê Lai :
- Lấy tay vuốt mặt rồi hãy mở mắt, nghe chưa ?
Và "nhị vị anh hùng" quăng bạn xuống nước, Lý Thường Kiệt nhẩy ùm theo. "Người" bơi gần con nhà Vọng, dìu nó vào bờ. Vọng ta uống nước no nê. Mặt nó tái nhợt. Mắt nó đỏ ngầu. Nó ngoi lên thành cống, nằm ngửa, thở như bò rống. Lê Lai đã mở mắt được, hỏi rối rít :
- Thằng Vọng đâu, thằng Vọng đâu ?
Lý Thường Kiệt đáp :
- Tao cứu nó rồi.
Lê Lai bơi nhanh vào bờ, bám thành cống, trách Lý Thường Kiệt :
- Sao không để Lê Lai liều mình cứu chúa ?
Vọng mệt nhoài mà cố nói :
- Đợi mày chắc ông chết đuối mất.
Cả bọn cười vang. Chúng nó quên luôn chuyện thua trận, nhẩy xuống sông tắm gội, kỳ cọ. Xong xuôi thì đã gần hai giờ trưa. Năm đứa ngồi phơi nắng trên cống Kỳ Bá. Côn lại nhớ thằng Vũ. Và cứ nhớ thằng Vũ là nó hận con Thúy. Côn nghiến răng, nghĩ thầm "chiều mai sẽ biết tay nhau". |
|
|