Tiêu Lĩnh Vu Kết Giao Nhị Cổ Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Một lời hứa hẹn quan hệ suốt đời. Không thể trách y đã rời bỏ các hạ được.
Thương Bát lắc đầu nói:
- Nghĩa đệ của tại hạ không phải là người hồ đồ. Dù y có muốn đi cũng hành động một cách rõ rệt, quyết không nhùng nhằng như vậy. Chỉ vì việc này rất quan hệ, trong lúc nhất thời y khó mà quyết định được ...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tại hạ có điều muốn yêu cầu Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Nếu sức tại hạ làm được quyết chẳng từ chối.
Thương Bát nói:
- Nếu nghĩa đệ của tại hạ quyết tâm dứt áo ra đi thì xin Tiêu huynh nể mặt tại hạ đừng ra tay ngăn cản.
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời thì một bóng người chạy nhanh như tên bắn tới nơi.
Người này chính là Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu. Hắn phưỡn ngực ra nói:
- Thương huynh bất tất phải nghĩ ngợi gì nữa. Người võ lâm coi danh dự trọng hơn mạng sống. Nếu Thương huynh có điều hối hận vì trót hứa lời nhưng đã ra đi thì cứ việc đi chẳng quan tâm quái gì?
Thương Bát khoé mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng chỉ thoáng qua, hắn lại thở dài nói:
- Suốt đời Thương Bát này chưa bao giờ nói lời rồi lại ăn lời. Vì thế mà đồng đạo võ lâm trọng vọng Trung Châu Nhị Cổ. Thương mỗ chặt đầu chảy máu được chứ không để ai khuất phục...
Ðỗ Cửu về đến bên hai người đột nhiên dừng lại, thủng thẳng nói:
- Ðại ca ! Tiểu đệ suy nghĩ lâu rồi mới quyết định...
Thương Bát cười ha hả ngắt lời:
- Tiểu huynh đã vì hiền đệ mà nói với Tiêu huynh. Y cũng đã ưng thuận để hiền đệ ra đi chứ không ngăn cản. Anh em ta nửa đời lận đận tích tụ được bao nhiêu châu báu thì từ nay thuộc quyền sở hữu của hiền đệ.
Ðỗ Cửu đáp:
- Tiểu đệ nghĩ tới nghĩ lui đã nhất định đi theo đại ca. Bất luận bên trời góc biển,rừng đao núi kiếm cũng nguyện sống chết với nhau.
Thương Bát chau mày nói:
- Hiền đệ không hứa thì cứ một mình ra đi, tội gì suốt đời làm tôi mọi cho người ?
Ðỗ Cửu ngắt lời:
- Tiểu đệ cũng biết thế. Nhưng đại ca đã hứa thì có khác gì chính tiểu đệ đã nói ra ?
Thương Bát thở dài nói:
- Thế là tiểu huynh làm hại hiền đệ rồi.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:
- Hai vị ưng chịu giúp tiểu đệ tìm kiếm Khâu tỷ tỷ, tiểu đệ cảm kích vô cùng. Từ nay chúng ta coi nhau như anh em, không nên nói đến chuyện làm tôi mọi cho thêm nặng nề.
Thương Bát cười ha hả nói:
- Tiêu huynh tuy còn nhỏ tuổi mà lòng dạ quảng đại khác người thường. Ðã thế anh em ta không khiêm nhượng nữa. Ngay từ lúc này chúng ta nhận Tiêu huynh làm đại ca là xong.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
= Tiểu đệ còn nhỏ tuổi, khi nào lại dám thế ?
Thương Bát ngắt lời:
- Trong võ lâm ai mạnh là hơn, không kể gì đến tuổi. Ðại ca hãy nhận của tiểu đệ một lễ.
Dứt lời hắn vén áo lạy xuống.
Ðỗ Cửu cũng lạy theo.
Tiêu Lĩnh Vu hấp tấp đáp lễ.
Ðỗ Cửu đột nhiên nói:
- Tiêu đại ca ! Tiểu đệ có mấy câu chẳng hiểu có nên nói ra không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Huynh đệ về đường lịch duyệt giang hồ còn kém hai vị rất nhiều. Mong hai vị chỉ giáo thêm cho.
Ðỗ Cửu nói:
- Ðại ca dạy quá lời.
Hắn ngửa mặt trông sao trên trời, hắng dặng hai tiếng rồi nói tiếp:
- Bọn tiểu đệ đêm nay đã hứa lời suốt đời nghe theo mệnh lệnh của đại ca. Còn đối với người khác, bất luận có mối liên can gì hoặc địa vị cao hơn, bọn tiểu đệ quyết không hạ mình.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rổi nói:
- Cái đó xin tuỳ ý hai vị.
Thương Bát hỏi:
- Tiểu đệ nóng lòng muốn biết võ công của đại ca. Phải chăng đại ca đã học được nơi Huyết Ảnh Tử Thẩm Mộc Phong?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không phải đâu. Huynh đệ thụ nghiệp của ba vị tiền bối đều tuyệt tích giang hồ đã lâu. Huynh đệ có nói ra e rằng các vị cũng không biết.
Thương Bát cười khanh khách nói:
- Nếu đại ca có điều khó khăn không thể tiết lộ thì thôi. Bằng chẳng có điều chi trở ngại thì xin nói cho bọn tiểu đệ nghe.
Hắn thấy trong quãng thời gian ngắn ngủi năm năm mà Tiêu Lĩnh Vu đã thành tựu phi thường thì trong lòng hắn rất đỗi hoài nghi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðã là chỗ anh em thì huynh đệ nói ra cũng chẳng ngại gì. Có điều hai vị không nên tiết lộ cho người khác biết.
Ðỗ Cửu nói:
- Xin đại ca cứ yên tâm. Khi nào bọn tiểu đệ lại dám nói bừa bãi nói ra xuất thân của đại ca !
Giọng nói của hắn lúc nào cũng lạnh như tiền.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Huynh đệ được ba vị kỳ nhân truyền thụ võ công là nghĩa phụ Nam Dật Công, ân sư Trang Sơn Bối và cô cô Liễu Tiên Tử.
Thương Bát cặp mắt tròn xoe hỏi:
- Ba vị này hãy còn sống ở trên thế gian ư?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp :
- Các vị hiện đang ẩn cư ở Tam Thánh cốc.
Chàng nhớ tới lúc từ biệt ba vị lão nhân, trong lòng chua xót không nói tiếp được nữa.
Thương Bát nói:
- Ðại ca có duyên kỳ ngộ khác đời được ba vị lão tiền bối chiếu cố, truyền thụ tuyệt nghệ. Thảo nào cuộc thành tựu của đại ca vượt xa lối qui củ thông thường.
Ðỗ Cửu nói:
- Huyết Ảnh Tử Thẩm Mộc Phong mười năm trước nổi tiếng hung dữ trên chốn giang hồ. Ðại ca đã kết giao với y thì phải coi chừng.
Thương Bát cũng nói theo:
- Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long nham hiểm độc ác chuyên dùng ám khí hại người. Bọn họ kết giao với đại ca tất là có chỗ dụng tâm. Hỡi ơi! Công việc của đại ca, đáng lý bọn tiểu đệ không nên hỏi đến nhưng vụ này quan hệ đến nỗi an nguy của đại ca, mong rằng đại ca lưu tâm đề phòng.
Ðỗ Cửu nói:
- Hay hơn hết là chúng ta đem việc đêm nay bảo cho hai người đó để họ khỏi sinh lòng ngờ vực .
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp lên tiếng thì Thương Bát đã nói tiếp:
- Những ngày gần đây trên chốn giang hồ dường như có chuyện sôi động, nhưng bọn tiểu đệ mải việc điều tra Lam Ngọc Ðường để hy vọng dò la ra tin tức của Khâu cô nương, nên chưa để tâm đến công việc của họ. Ngày mai bọn tiểu đệ sẽ ngấm ngầm dò la tình hình rồi bẩm với đại ca...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Sao? Lam Ngọc Ðường nào đó có liên quan đến Khâu tỷ tỷ ư ?
Ðỗ Cửu đáp:
Hiện giờ chưa được tin đích xác, tiểu đệ không dám nói càn. Xin đại ca hãy nán chờ mấy bữa, tiểu đệ sẽ có báo cáo.
Hắn ngưng lại một chút rồi tiếp :
- Gã Lam Ngọc Ðường mạo danh đại ca , ra đời mới hơn năm nay mà oai danh đã chấn động giang hồ. Chưa ai hiểu lai lịch gã thế nào, nhưng kiếm chiêu rất là kỳ bí độc địa. Tiểu đệ đã mắt thấy gã cùng người động thủ chưa phải ra đến hai chiêu bao giờ. Gã chỉ rút kiếm đánh một đòn là đối phương chẳng chết cũng bị trọng thương. Sau này đại ca có gặp gã nên gia tâm đề phòng. Tiểu đệ đã ước hẹn với vị cô nương kia tái hội ở bờ sông. Vậy xin ra đó xem sao?
Hắn nói rồi nhảy vọt đi biến vào trong đêm tối.
Thương Bát nói:
- Trước khi gặp đại ca, bọn tiểu đệ gắng sức hết lòng dò la tin tức Khâu cô nương, nhưng từ nay trở đi tiểu đệ chẳng thể không lưu tâm đến những cuộc động tĩnh giang hồ. Hiện giờ đại ca lại ở một nhà với những người hung dữ tuyệt thế, vậy đại ca nên thận trọng. Tiểu đệ đi trước một bước.
Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi:
- Ngày sau chúng ta muốn gặp nhau thì làm thế nào?
Thương Bát đáp :
- Nếu bọn tiểu đệ có việc gấp sẽ tìm đến đại ca hoặc đưa tin tức lại. Còn nếu đại ca muốn tuyên triệu thì xin dùng ám ký chỉ dẫn.
Nói rồi hắn liền đưa ám ký cho Tiêu Lĩnh Vu coi.
Thương Bát dặn cách dùng ám ký rồi vẫn chưa yên dạ, quay lại trỏ vào căn phòng phía chính Ðông nói:
Nếu trên chốn giang hồ xảy biến cố, sự liên lạc sẽ khó khăn hơn. Hoặc khi bọn tiểu đệ đang gặp chuyện rắc rối chưa tìm tới đại ca được thì đại ca vào căn phòng kia mở nắp quan tài ở mé Nam mà coi báo cáo. Nhưng cách liên lạc này chỉ gặp trường hợp đặc biệt mới dùng đến. Ðại ca hãy trân trọng !
Ðoạn hắn chắp tay thi lễ, trở gót ra đi.
Tiêu Lĩnh Vu ngó bóng sau lưng Thương Bát, lòng chàng nảy ra những mối cảm giác khó tả. Hai người dặn đi dặn lại chàng đang ở nơi nguy hiểm khiến chàng rất đỗi khẩn trương. Chàng không ngờ gặp tình thế bối rối phải kết minh với bọn Chu Triệu Long một cách hồ đồ mà mắc vào cạm bẫy. Nhưng ván đã đóng
thuyền, hối cũng không kịp. Chỉ còn cách đề phòng mọi việc, tuỳ cơ ứng biến.
Tiêu Lĩnh Vu sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như chàng rộng thêm kiến thức,ngửa mặt lên thở phào một cái rồi ra khỏi toà phá miếu hoang vu trở về Bách Hoa sơn trang.
Bóng đêm mờ mịt, gió lạnh hắt hiu. Tiêu Lĩnh Vu băng mình chạy nhanh gần tới Bách Hoa sơn trang mới đi thong thả lại.
Ðột nhiên chàng ngó thấy một bóng đen thấp thoáng rồi mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự hỏi:
- Người này là ai? Ðang lúc nửa đêm, sao lại chạy gấp rút như vậy mà không đi trên đường lớn? Xem chừng họ chạy về phía Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên ở phía sau có tiếng vó ngựa dập dồn vọng lại.
Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy một con ngựa lao mình như tên bắn đang phóng tới nơi.
Tiêu Lĩnh Vu khen thầm:
- Con ngựa này chạy lẹ quá.
Ngựa chạy tới bên, chàng nhìn rõ một người áo đen võ phục nằm phục trên lưng ngựa. Chàng chưa kịp trông rõ mặt đã nghe người kia quát hỏi:
- Ai?
Ðồng thời người đó vung roi ngựa quất đánh véo một cái.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận nghĩ thầm:
- Người này thật là lỗ mãng, chưa hỏi xem bạn hay thù đã vung roi đánh liền.
Chu Triệu Long vẫy tay cười nói:
- Vị này là Tiêu tam thúc của ngươi đó. Mau lại ra mắt đi !
Gã áo đen ngơ ngác nhìn Tiêu Lĩnh Vu một hồi rồi chắp tay nói:
- Tiểu điệt là Ðơn Hoành Chương xin bái kiến Tiêu tam thúc.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn lại thấy Ðơn Hoành Chương vào trạc 24, 25 tuổi, mặt đen như trôn nồi, mắt hổ mày rộng, cặp lông mày đen rậm lộ vẻ kiêu hùng.
Gã này lớn tuổi hơn Tiêu Lĩnh Vu nhiều mà phải kính cẩn kêu chàng bằng Tiêu tam thúc.
Chàng ngập ngừng đáp lễ nói:
- Không dám! Ðơn huynh...
Chu Triệu Long vội ngắt lời:
- Lớn nhỏ phải cho có thứ tự không thể đảo lộn được. Tam đệ bất tất phải khách khí
Ðơn Hoành Chương dương cặp hổ mục lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu không ngớt.
Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Ðơn hiền điệt bất tất phải đa lễ.
Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:
- Ðơn hiền điệt đây là đệ tử nhập thất của đại ca. Gã được phái đi ngoài quan ải từ mấy năm nay. Ðêm nay mới trở về. Nếu gã có điều đắc tội, Tam đệ cũng chẳng nên để lòng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu đệ cũngcó chỗ lỗ mãng thì trách Ðơn hiền điệt thế nào được?
Ðơn Hoành Chương nghiêng mình nói:
- Tiểu điệt không biết Tam thúc thành ra đắc tội. Xin chịu lãnh phạt.
Tiêu Lĩnh Vu thấy nóng mặt lên đáp ngay:
- Lỗi cả hai bên, hiền điệt bất tất phải nhắc lại làm chi nữa.
Chu Triệu Long cười nói:
- Không biết là không có tội. Hiền điệt đừng để tâm nữa. Tiêu tam thúc của ngươi võ công tuyệt thế. Ngày sau ngươi xin tam thúc chỉ điểm thêm cho.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nhị ca đừng tâng bốc tiểu đệ thái quá: Bản lãnh Ðơn hiền điệt đây chẳng kém gì tiểu đệ.
Chu Triệu Long cười hà hà đáp:
- Hai bên cùng trong một nhà. Tam đệ bất tất phải khiêm nhượng.
Hắn đảo mắt nhìn Ðơn Hoành Chương nói tiếp:
- Hiền điệt đã được ân sư coi trọng. Chuyến này ra ngoài quan ải chắc mọi việc đều thoả mãn?
Ðơn Hoành Chương đáp:
- May mà không đến nỗi nhục mạng.
Gã ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Không hiểu thương thế ân sư của tiểu điệt đã khá chưa?
Chu Triệu Long cười đáp :
- Hiền điệt có thể yên tâm lắm. Chẳng những thương thế lệnh sư đã khỏi hẳn mà Huyết ảnh tử thần công lại nhân lúc dưỡng thương luyện được đến nơi. Ngoài ra mấy môn tuyệt học cũng đều luyện xong. Hơn nữa Tiêu tam thúc gia nhập bản minh giúp đỡ là một điều đại hạnh. Nay Ðơn hiền điệt lượm được kết quả viên mãn trở về thì Bách Hoa sơn trang chúng ta sắp có thể đem Kim Hoa lệnh dụ ra làm hiệu lệnh võ lâm.
Ðơn Hoành Chương nói:
- Mấy năm nay ân sư đóng cửa dưỡng thương, bao nhiêu công việc trong trang đều do nhị thúc đảm trách thật là vất vả.
Chu Triệu Long cười nói:
- May mà mọi việc đều bình yên.
Ðơn Hoành Chương nói:
- Tiểu điệt phải về trang trước để bẩm báo về công việc ngoài ải. Xin hai vị thúc thúc hãy thong thả, tiểu điệt đi trước một bước.
Chu Triệu Long nói:
- Ân sư của hiền điệt đang dự yến tiệc với tân khách trên Vọng Hoa lâu. Vì không thấy Tiêu đệ, đại ca đã truyền dụ cho 18 tên khoái mã đi kiếm, không ngờ thúc điệt các ngươi ở đây đánh nhau...
Hắn nói rồi nổi lên tràng cười rộ nói tiếp:
- Ðại ca chờ Tam đệ không thấy, lại không tiện bỏ mặc quý khách, nên tiểu huynh hối hả chạy đi. Chúng ta nên về cho lẹ.
Ðoạn hắn dẫn Tiêu Lĩnh Vu chạy về Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:
- Tân khách là những nhân vật nào mà được đại ca thiết yến trên Vọng Hoa lâu?
Chu Triệu Long đáp :
- Lát nữa đại ca sẽ giới thiệu. Tam đệ bất tất phải nóng nẩy, chúng ta về đi thôi.
Ba bóng người chạy lẹ như sao sa trên đường lớn.
Ðơn Hoành Chương đã động thủ mấy chiêu với Tiêu Lĩnh Vu, gã biết võ công chàng rất cao thâm, nhưng thấy chàng ít tuổi nên trong lòng có ý bất phục, nghĩ thầm:
- Sư phụ có muốn mời người gia nhập bản minh thì cũng nên lựa những người khá lớn tuổi mới phải. Anh chàng này chưa tới 20 mà mình phải coi hắn là bậc trưởng bối thì thật khó chịu .
Trong lòng tức giận không nơi phát tiết, gã vận toàn lực để chạy cho nhanh, hy vọng áp đảo Tiêu Lĩnh Vu về mặt khinh công cho hả bớt nỗi phẫn uất.
Gã bỏ ngựa chạy bộ, chớp mắt đã vượt qua Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu.
Chu Triệu Long là con người giảo quyệt làm gì chẳng hiểu chỗ dụng tâm của Ðơn Hoành Chương. Hắn buông tay Tiêu Lĩnh Vu ra, khẽ nói:
- Tam đệ ! Chúng ta chạy mau đi !
Rổi ra sức chạy nhanh như gió.
Khinh công của Tiêu Lĩnh Vu đã được Liễu Tiên Tử truyền thụ. Ngày trước bà nổi tiếng khinh công tuyệt thế không ai sánh kịp, nhưng Tiêu Lĩnh Vu không muốn tiết lộ bản lãnh nhiều quá, thuỷ chung chàng vẫn chạy theo Chu Triệu Long.
Ba người vẫn giữ khoảng cách không đầy một thước chạy về Bách Hoa sơn trang.
Ðoạn đường này dài không đến năm dặm, ba người chạy trong khoảnh khắc đã về đến trang.
Ðơn Hoành Chương thu chân dừng bước, ngấm vận chân khí điều hoà hơi thở rồi quay đầu nhìn lại đã thấy hai người sóng vai đứng đó, cách gã không đầy hai thước .
Chu Triệu Long mặt hơi đỏ lên, hơi thở cấp bách, còn Tiêu Lĩnh Vu vẫn thản nhiên như không. Ðơn Hoành Chương thấy thế kinh hãi nghĩ thầm:
- Mình và Chu nhị thúc chạy hết sức, còn vị Tiêu tam thúc này khoan thai như không. May mà đoạn đường ngắn ngủi không đến nỗi lộ chỗ kém cỏi. Nếu chạy đường dài thì e rằng vẽ hổ không giống lại giống chó.
Bất giác gã sinh lòng kính trọng Tiêu Lĩnh Vu thêm mấy phần.
Chu Triệu Long đã biết võ công Tiêu Lĩnh Vu nên chẳng bận tâm. Hắn mỉm cười nói:
- Hiền điệt ngược lên miền Bắc ra ngoài quan ải hai năm, khinh công tiến bộ rất nhiều. Thật là đáng mừng.
Ðơn Hoành Chương đáp:
- Tiểu điệt muốn được gặp ân sư ngay, đến nỗi càn rỡ cướp đường chạy trước.
Xin hai vị sư thúc miễn trách cho.
Chu Triệu Long cười đáp :
- Chúng ta là thúc thúc mà thấy võ công của hiền điệt tiến bộ thì mừng còn chưa đủ có lý nào lại trách phạt?
Rồi hắn cất bước đi trước chạy lên Vọng Hoa lâu.
Toà Vọng Hoa lâu cao ngất, đèn lửa sáng rực, văng vẳng có tiếng cười nói vọng xuống.
Chu Triệu Long vào trước. Ðơn Hoành Chương đứng lại sau cùng.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn những người giữ cửa các tầng lầu đều thấy gươm giáo tuốt ra khỏi vỏ, phòng vệ nghiêm mật. Chàng nghĩ thầm trọng bụng:
- Xem chừng bọn khách này đều là những nhân vật cao cả.
Ba người lên đến tầng lầu thứ 13 thấy yến tiệc rất lớn. Bốn tên nô tỳ xinh đẹp đứng hầu hai bên. Ngồi thủ vị là một mỹ phụ toàn thân mặc đồ trắng thêu kim hoa. Kế đến một vị vào trạc tứ tuần mặc áo màu lam. Chòm râu đen dài chùng xuống đến bụng mà sắc mặt lão hồng hào như trẻ nít.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mặt người này rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu. Chàng đảo mắt nhìn thấy một cái rương giát vàng dài chừng 3 thước, rộng chừng 2 thước đặt ở dưới chân, chàng chợt động tâm linh nghĩ bụng:
- Té ra lão này là Vũ Văn Hàn Ðào, chủ nhân Toàn Cơ thư lâu ở Hướng Dương Bình miền Triết Bắc.
Thẩm Mộc Phong ngồi ở chủ vị.
Chu Triệu Long tiến lại hai bước nghiêng mình nói:
Trình đại ca ! Tiểu đệ đã đưa tam đệ về rồi.
Thẩm Mộc Phong từ từ quay mặt nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi vỗ cái ghế bên cạnh nói:
- Tam đệ ngồi xuống đây.
Khí độ oai nghiêm của lão khiến Tiêu Lĩnh Vu không tự chủ được liền đến ngồi bên lão.
Chu Triệu Long ngồi một mình ở mé dưới.
Ðơn Hoành Chương co một đầu gối lại nói:
- Ðệ tử xin bái kiến sư phụ.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Ngươi đã về đấy ư? Chuyến đi này ra sao?
Ðơn Hoành Chương đáp:
- May mà không đến nỗi nhục mệnh của sư phụ.
Thẩm Mộc Phong vẫy tay nói:
- Ta biết rồi, ngươi xuống lầu nghỉ đi.
Ðơn Hoành Chương chắp tay nói:
- Ðệ tử xin cáo thoái.
Rồi trở gót xuống lầu.
Thẩm Mộc Phong trỏ vào mỹ phụ qụần áo bằng lụa trắng thêu hoa vàng nói:
- Vị này là Kim Hoa phu nhân từ Miêu cương tới đây. Tam đệ hãy mời phu nhân một chung.
Tiêu Lĩnh Vu nâng chung rượu lên nói:
- Tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu, mong được phu nhân chỉ giáo.
Ðoạn chàng uống một hơi cạn chung. |
|
|