MỘT NGÀY CỦA BỐN NGƯỜI Ba chàng trai ngủ đúng hai mươi tiếng, họ thức dậy một lượt vì một lẽ cự kỳ sinh học khác: đói!
- Không dùng bữa ở khách sạn.
- Thằng Vương nói có lý, xuống chợ ăn bụi hơn.
- Tao thèm tô mì Quảng quá Bá.
Chiếu theo yêu cầu của Ðế, ba người đàn ông lên xe hơi phóng vòng vèo qua nhà thờ Con Gà, có một con đường nhỏ nổi tiếng ở đó vì bán mì Quảng ngon. Thực ra, gần như ít có du khách nào thuộc tên danh nhân các con đường, học cần một cái gì củ thể để nhớ hơn. Vương tung một câu pha trò.
- Có lẽ ngoại trừ Ông Tạ, một vị lang y ngay thuở còn sinh tiền chứng kiến được sự lưu danh thiên cổ của mình qua Ngã ba Ông Tạ, chợ Ông Tạ... còn tất cả vua chúa khi chết đi, mấy trăm năm sau còn phải chờ xét duyệt.
- Vậy thì tụi mình sẽ gọi con đường nay là đường “bà Tư mì Quảng”, biết đâu bà lại chẳng giống ông Tạ Sài Gòn.
- Biết đâu được, ai sao tôi vậy thôi.
Ðế đệm theo một câu nói gian ác của dân gian trước khi đóng cửa xe. Ba chàng trai kéo ngay ba cái ghế.
- Ăn nóng thiệt nóng nghe.
- Ớt nhiều nghe bà Tư.
- Thịt chất lượng nghe.
- Ba gã nghệ sĩ của chúng ta húp sùm sụp, bà chủ quán mặt ửng lên vì lửa và vì hãnh diện.
- Chà, sao các cậu biết tên tôi rành vậy, bộ mì Quảng ở đây nổi tiếng lắm sao?
- Tuyệt, cho ba tôi nữa bà chủ.
Bà tư đon đả kêu ngay cô cháu gái bưng ra ngay bình nước trà pha thật đậm, riêng bà đích thân thu xếp bữa ăn chiều cho ba công tử Sài Gòn. Này nhé, thịt ba rọi thái mỏng, những con tôm lột vỏ tươi ngon, mỗi tô hai miếng sườn và nửa con cua gạch son, mê tơi chưa? Chưa đâu, này nhé, chút hành, chút đậu phộng, chút tiêu sọ và ba tôi cải Ðà Lạt xắt mỏng như sợi phở, ăn “đúp” phải ăn cho thiệt “bốc”, bà Tư quan niệm như vậy, phải làm cho cảm giác nó bụng bị quên lãng ngay, không thôi thì cách gì ăn hết tô thứ hai được. Quán bà đông khách cũng vì thế.
Lúc đó, một chiếc xe hơi khác dừng lại đ9wng sau xe của Nguyễn Hoàng Ðế. Hai người đàn ông mặc ba-đờ-xuy bước xuống, họ ngồi rất hàng xóm bên cạnh bàn ba chàng trai.
Vương vừa lau mồ hôi vừa ngẩng mặt lên, anh đã tiêu diệt xong tô mì Quảng thứ hai.
- Ủa, Nguyện hả? Gió nào thổi ông lạc vào đây?
Một trong hai người đàn ông gỡ kiếng hấp háy mắt nhìn Vương, anh ta reo lên thận trọng:
- Nhà thơ Vũ Vương phải không? Tao đang công tác trên này mà.
Vương cười thản nhiên:
- Tôi đâu hay, tôi lo kiếm sống ở Sài Gòn hơi đâu nhớ đến Ðà Lạt, chỉ nhớ ông thôi.
Hai tô mì Quảng bốc hơi được đặc trên bàn người đàn ông tên Nguyện, Vương lịch sự:
- Ăn đi, lát nữa nói chuyện.
Và anh xé gói Pallmall ra làm đôi. Còn được ba điếu thuốc. Vương châm lửa cho Ðế và Bá rồi anh thả một hơi khói khoan khoái, anh nói nhỏ với hai bạn mình:
- Chuyến này chắc gặp may, toàn là hạnh ngộ liên tục.
Ðế hiểu câu nói của Vương theo ý khác, chàng càng khoan khoái hơn.
- Tao muốn đến chỗ Phù Thủy ngay lập tức, danh thiếp nằm trong túi ngứa ngáy quá.
- Từ từ Ðế.
Bá ngăn cản:
- Ðợi đêm xuống có phải thơ mộng hơn không?
Vương ghẹo tiếp:
- Mày thất tình một lần rồi chưa tởn sao?
Ðế thoải mái:
- Không bao giờ tởn, tao có cách chịu đựng tổn thất của tao, lần này sẽ đến phiên tụi mày.
Vương biết vết thương của Ðế đã được xoa dịu, anh mừng thầm.
- Còn một cần xé Nàng Hươn gđó, giao cho thằng Bá quản lý.
Robert Bá nhịp nhịp chân.
- Sẵn sàng, nhưng thằng Ðế phải uống cạn đống tăm trước, nó bị mắc nợ chẵn chòi một chai.
- Tao đồng ý.
Ðế nói:
- Bây giờ xuống chợ kiếm một cái quán ngồi tiêu thụ hết, xong ngó thiên hạ chơi, tối tính...
Hai kẻ lang bạt bước ra cửa sau khi trả tiền cho bà Tư, còn chi thêm một cái “poa” khích lệ món mì Quảng. Vương vội ghé tai người đàn ông mặc ba-đờ-xuy:
- Tụi tôi dông trước ông Nguyện, hẹn gặp lại.
- Khoan đã.
Nguyện đứng dậy, miệng còn dính theo sợi rau, anh ta nói hối hả:
- Mày biết tao ở đâu mà tìm, tối nay hẹn chỗ này.
Anh ta móc bóp ra một tấm cạc dúi mào tay Vương, xong rồi gỡ cọng rau và bình thản ngồi xuống ăn tiếp.
- Nhớ nghe Vương? Tao có vô số chuyện muốn nói...
Vương chào người đàn ông ngồi chung với Nguyện. Ba chàng trai lại khởi hành một chuyến lang thang mới.
Ðế hỏi Vương một câu lúc xe chạy ngang nhà thờ Con Gà.
- Vương này, gã ba-đờ-xuy làm cái quái gì ở đây?
- Phó giám đốc một công ty du lịch Nhà nước, chức vụ này hợp với sự tháo vát của hắn.
- Sao lão gọi mày bằng mày, tao, bộ thân lắm chắc?
- Ừ, khá thân, lão hơn hơn tao một con giáp, tay Nguyện này khôi hài lắm...
- Nói nghe coi?
- Thì nói, mày biết không, hắn “cá độ” đá banh với mấy người bạn mà không có tiền “chung”, hắn sợ bọn kia thanh toán bèn thề thốt “tao mà không chung thì đẻ con ra không có lỗ đít”, bọn kia tạm thời tin nhưng nghe nói sau đó chúng “over sea” hết, tội nghiệp lão Nguyện, ngày vợ sinh con đầu lòng lão không dám vô nhà bảo sanh, bà vợ kêu trời như bọng, bả còn kêu trời hơn nữa khi bế thằng nhóc về, mày biết lão hỏi gì không? Lão nói với vợ “em xoay mông con cho anh nhìn xem có hậu môn không?”
Bá và Ðế cười lên như muốn sặc, chiếc xe đảo tay lái suýt ủi vào lề đường, Ðế bẻ vô-lăng cho ổn định trở lại, chàng vẫn còn cười.
- Mà con tay Nguyện có lỗ đít không?
- Có chứ, làm sao thiếu chỗ để ị được. Có điều tại lão tin dị đoan. À, còn chuyện vui này nữa...
Lần này đến lượt Bá hiếu kỳ:
- Tiếu lâm thời đại hả?
- Còn khuya!
- Vương nghiêm trang:
- Chuyện của Thông Trên Núi đó, nhà thơ quái chiêu này tin dị đoan không kém tay Nguyện. Có lần một con trăn gió quấn trên xà nhà của lão, con trăn khổng lồ, mấy đứa con hớt hải báo tin, Thông Trên Núi ngược lại rất an nhiên, lão tiến lại gần con trăn và ngồi bệt xuống đất theo kiểu yoga, hai tay thì chắp lại xá theo kiểu nhà Phật, miệng niệm thần chú liên hồi. Nào ngờ con trăn không có đi tu, nó khè đến lưỡi lè ra rồi lao đầu một cái, suýt nữa thì nuốt chững Thông Trên Núi. Lão bật dậy chạy một mạch.
- Trời đất!
Hai chàng trai Bá và Ðế lại được dịp cười rần, nhưng lần này cái cười sao mà ngậm ngùi đau xót. Thông Trên Núi suốt đời là một Hồng Hài Nhi, ông ta trẻ con vĩnh cửu như thơ mình vậy.
- Chưa chấm dứt giai thoại lão đâu.
Vương nổi hứng:
- Có lần Thông Trên Núi đi làm rẫy gặp một con cọp, con cọp này có vẻ ói dữ, lông rụng từng mảng, thân thể đầy ghẻ chóc, da thịt ốm nhách, Thông Trên Núi hơn gì nó, lão cũng còm rom vì suy dinh dưỡng. Hai sinh vật đói khát gườm nhau và cùng lùi lại từ từ, thấy có cơ hội Thông Trên Núi quay đầu phóng lẹ, lúc ông ngoái lại, thấy con cọp cũng kinh hoàng chạy trối chết.
- Trời ơi!
Ðế vừa cười vừa mếu:
- Khổ thân ông ta.
Robert Bá thì ho vì khói thuốc cũng biết cười trong cổ.
Chiếc xe đã đậu vào bãi xe gần chợ. Vương sực nhớ tấm cạc Nguyện dúi vào tay anh. Anh đọc to lên cho hai người bạn nghe.
“Kính gửi anh Nguyện,
Trân trọng mời anh chị đến dự buổi tiệc có khiêu vũ mang tính cách gia đình vào lúc 8 giờ tối nay tại biệt thự Hoa Tường Vi. Anh chị có thể đem theo vài người bạn.
Chủ nhân
Nữ Phù Thủy”.
- o O o -
Trong một góc chợ Ðà Lạt. Ba người đàn ông ngồi đăm chiêu, không ai nói gì hết, họ như đang ngồi thiền. Ba chai Nàng Hương bị bật gốc dưới gầm bàn. Trời lạnh như điên người mà họ vẫn cảm thấy là trời đang nhiệt đới. Ba người đàn ông đã cởi áo gió vắt lên thành ghế, lúc này mà cắn những trái cóc, trái ổi dám ngon lành hơn mọi cao lương mỹ vị trên đời. Ả Phù Thủy lạ lùng trong tấm cạc của Nguyện là ai vậy? Có phải là mụ Phù Thủy mà Thông Trên Núi nhắc tới không? Tại sao hai địa chỉ trên tấm cạc và danh thiếp khác nhau?
Ba người đàn ông thông minh đang tự thử thách suy đoán của mình, có gì khó hiểu đâu, họ đã tìm ra câu trả lời, địa chỉ trong danh thiếp đưa Thông Trên Núi là địa chỉ nhà riêng của nàng, còn địa chỉ trong tấm cạc của Nguyện là địa chỉ giao tiếp.
Nàng thực sự giàu có cỡ vậy sao? Có bằng Nguyễn Hoàng Ðế Không, chắc chắn là từ bằng cho đến hơn chứ không thể thấp hơn được. Một người con gái mới mười tám tuổi mà dám vỗ ngực xưng mình là Phù Thủy ắt bùa phép phi thường.
Ba chàng trai đắm mình vào cơn lụt lội của sự tưởng tượng. Họ chấp nhận cái hoang đường cần thiết của trò chơi phù du. Cái gì là chẳng thể xảy ra trong giờ G?
Vương đưa ra một khái niệm: giờ G của anh là giờ gặp Lụa, một nàng tiên thánh thiện chỉ có thể nằm mơ mới thấy trong thời buổi này. Bá đưa ra một khái niệm: giờ G của anh là giờ chạm trán với Nhung, một tiểu thư có nhan sắc bà hoàng và một trái tim sẵn sàng đi chân đất, nàng đã trải qua những thử thách nghiệt ngã của con người nổi loạn trong anh.
Ðế đưa ra một khái niệm: giờ G của chàng là giờ sắp đến, nó sẽ khiến chàng tự sát ngay hoặc trường sinh bất lão. Chàng quá giống Nhung nên không thể ôm được Công Chúa trong tay, còn Phù Thủy, đó là một ả quỷ quái, nàng sẽ khác xa chàng. Ba người lúc chờ đợi cái giờ G bí hiểm. Trong lúc chờ đợi, họ không ngừng chạm ly. Cuối cùng, giờ G đã đến. Tám giờ tối tại biệt thự Hoa Tường Vi, xe của Ðế nằm lẫn lộn với các xe hơi và xe gắn máy đời mới, nó chờ đợi sự chung chạ này như chủ nó.
Nguyện và một phụ nữ khá đẹp ra đón Vương và hai bạn của anh. Anh ta giới thiệu người phụ nữ:
- Ðây là Liên, vợ tôi.
- Chào chị Liên.
Vương đưa tay bắt bàn tay mềm mại trong khi Nguyễn Hoàng Ðế thẫn thờ nhìn quanh ngôi biệt thự, phải chăng chủ nhân của nó cũng yêu âm nhạc như chàng nên mới lấy cái tên thơ mộng như thế, hoa tường vi ơi...
Họ đối diện nhau quanh một cái bàn phủ voan trắng, một bình hoa lay-ơn tuyệt đẹp đang nở, bánh ngọt, đèn cầy, rượu vang có sẵn trên bàn, người phục vụ bưng ra môt. cái khay chứa một con ngỗng đã chín nhừ. Ở Ðà Lạt mùa giáp Tết uống ượu vang, ăn thịt ngỗng thì hết biết, một lạc thú vương giả không dễ ai có được.
Những ánh đèn nê-ông bắt đầu tắt phụt để nhường cho ánh sáng màu hồng nhạt của những chụp đèn, những cây đèn trên các bàn tiệc cũng đã được đốt lên, ánh sáng của nến tím hòa hợp với ánh hồng nhạt của đèn màu tạo thành một khung cảnh huyền ảo. Bá đếm tất cả có sáu cái bàn giống bàn ăn của Nguyện, những chiếc ghế xung quanh bàn đều không có chỗ trống, năm mươi lăm khách mời cả thảy, còn chủ nhân, cô ở đâu trong hàng chục thiếu nữ thanh lịch má đỏ, môi hồng này?
Nguyện ngồi sát bên Vương, anh ta thì thầm:
- Những bất động sản mà Phù Thủy đứng tên sở hữu hiện nay trước đó thuộc một Công Ty du lịch tư nhân. Công Ty này mang cái mác liên doanh với nhà nước để làm chuyện huy động vốn bậy bạ, nghe nói sắp phá sản.
Vương thắc mắc:
- Tại sao cô ta lại được chuyển giao chủ quyền kịp thời và đúng lúc như vậy?
- Cái đó tao không biết. Tao làm du lịch quốc doanh thì chỉ nên nắm vững lề lối kinh doanh của ngành mình, còn ba cái vụ thầm kín phòng the thì chịu, chớ nên tò mò chuyện người khác.
- Ý ông muốn nói sự giàu có của cô ta được trao đổi trên giường ngủ?
Nguyện nhăn mặt:
- Ðó là tao nghe phong phanh thôi, phát ngôn không cẩn thận ở đây coi chừng cận vệ của nàng tống mình ra khỏi cửa.
Lúc đó Liên kéo tay chồng.
- Anh ơi, nữ chủ nhân đang đi đến bàn mình.
Quả thật, bà chủ của biệt thự Hoa Tường Vi, biệt thự Dây Leo, biệt thự Trái Táo, nhà hàng Sương Mù và một loạt hồ tắm nước nóng mang tên Xích Ðạo đang tiến đến. Nàng cực kỳ đỏng đảnh và kiêu hãnh. Phong thái ung dung của một người biết nắm lấy quyền lực. Ðế bất giác nghĩ ngay đến Công Chúa, Nhung đài các hơn nhưng sự thu hút trước đám đông không thể so sánh bằng Phù Thủy liêu trai như ả Hồ Ly trong truyện của Bồ Tùng Linh. Nàng cúi đầu chào năm người khách. Không gian lúc đó có vẻ thuộc giờ thứ 25 hơn là giờ G lãng mạn.
- Chào anh chị Nguyện và ba người bạn cuả anh chị, chúc các anh chị một đêm vui vẻ.
Nguyện đứng lên bắt tay cô, anh giới thiệu chu đáo:
- Ngoài vợ tôi, em đã biết, đay là ba ông bạn Sài Gòn của tôi, trong đó có người bạn gian hồ khét tiếng tôi quen từ trước là nhà thơ Vũ Vương, chuyên gia đạp xích lô và mới đây chuyển nghề bốc xếp.
Phù Thủy không ngờ được đối diện với Vương, nhân vật huyền thoại mà cô và các bạn đọc đã từng chép tay những bài thơ độc đáo của anh. Thi sĩ cao cỡ một thước tám mươi, một gã đàn ông đúng nghĩa, cô xúc động:
- Em khâm phục nghề nghiệp của anh. Rất cám ơn anh Vương.
Vương chỉ nhún vai. Có lần anh đã phát biểu với Lụa “một cô gái đẹp mà dắt theo chiếc xe Cub hay rú lên trong một chiếc xe hơi là một con búp bê vô hồn”. Anh không có ấn tượng tốt với hạng người trưởng giả này, tuy nhiên với riêng Phù Thủy, cô có một đằng sau u uẩn, nó thể hiện tinh tế ngay trong cả tiếng cô cười. Vương biết cô không phải tầm thường, anh tôn trọng ý chí của một phụ nữ vừa mới mười tám tuổi.
- Cũng xin cám ơn cô, xin giới thiệu hai bạn lãng tử của tôi: nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Ðế và họa sĩ Khổng Thành Bá, tự Robert Bá!
Ðến lúc này thì Phù Thủy không đứng nữa. Cô kéo ghế ngồi gia nhập vào chiếc bàn tròn. Nguyễn Hoàng Ðế nổi tiếng với những ca khúc tình yêu mới lớn mà trường các cô thường chọn để liên hoan cuối năm, nhạc của anh hao hao Cung Tiến nên cô thích, nghe nói anh còn là một nhạc sĩ giàu nứt đất đổ vách, còn Khổng Thành Bá thì cô hoàn toàn không biết về anh, nhưng có một lần những thằng bạn đua xe tặng cho cô xấp tranh chụp lại. Chúng chỉ thuần túy nịnh đầm. Cô mở ra xem thì sững sờ, trái tim cô gái bất cần đời như bị chặt ra từng khúc. Những bức tranh qua cuốn an-bum ảnh màu như thể hiện được lòng dạ cô. Cô đang muốn, cô định, cô sẽ... Nó đã bứt phá trước, bứt phát thành tranh. Cô hỏi những thằng bạn “gã này là ai?”, chúng đáp “Khổng Thành Bá, ít ai biết lắm, nhưng tụi tôi thấy ổng quá đẹp trai nên có ghé phòng triển lãm của ông, khoái quá xin phép chụp chơi”. Con người trong tranh hiện đang ngồi trước mặt cô, Phù Thủy quan sát qua hàng mi lẳng lơ và dài sọc, chàng cao lớn không thua kém Thi Sĩ, bảnh bao như tài tử Tây phương. Mắt cô liếc qua Nguyễn Hoàng Ðế, chàng nho nhã và có vẻ một giáo sư dạy Triết chứ không móng vuốt như hai người bạn mình. Cô sẽ chọn ai để khiêu vũ đêm nay trong ba người đàn ông này?
Một kẻ lực lưỡng tiến lại bàn Phù Thủy, hắn rỉ những âm thanh vào tai cô, chỉ thấy cô gật đầu. Khi hắn đi rồi, cô giải thích:
- Em cho khai mạc đêm khiêu vũ. Nào mời các anh chị dùng tiệc... Anh Vương mời anh Bá, anh Ðế giúp em đi.
Robert Bá móc trong túi quầ jean ngay đầu gối ra một chai nàng Hương, anh dùng hai ngón tay khui nắp chai Black anh White cho Nguyện.
- Tụi này quen rượi nội địa. Thôi xin mời.
Nhạc bắt đầu chuyển qua tông nhẹ, bài Love Story buồn não nùng, những cặp nhảy trên sàn càng buồn hơn, họ chỉ chực ngã chúi vào nhau. Phù Thủy lơ đãng nhìn ngao ngán, cô gắn trên môi một điếu Salem, khói thuốc càng làm cô bí mật.
Sau khi chấm dứt hai bản Slow liên tục, Ðế đứng dậy, điệu Valse cổ điển đã trỗi lên, Ðế không nén nổi đôi chân mình qua ánh mắt ma lực mời mọc kia nữa, anh nghiêng mình mời cô.
- Tôi muốn nhảy với chủ nhân một lần trong đời, cô nghĩ sao?
Không nghĩ ngợi gì hết, Phù Thủy nắm tay chàng, cô giật bắn mình trong một giây như chạm vào chìa khóa của định mệnh, tại sao cô không từ chối, tại sao đôi mắt cô đắm đuối vì ngưỡng mộ trước hai người dàn ông kia mà đôi chân lại bước theo người đàn ông này, toàn bộ người đàn ông này toát ra sự khiêu khích đáng thương và đáng kính trọng, lẽ nào chàng lại yếu đuối đến thế sao?
Âm nhạc cuốn hai kẻ chưa quen biết nhau vào cơn lốc của sàn nhảy, Ðế xoay cuồng chân như một chiếc compa, chàng vô cùng điệu nghệ tách nữ chủ nhân ra khỏi bước đi bài bản, chàng phá tan tính sư phạm của điệu vũ, đẩy đến tận cùng những gì mà tự thân nền nhạc Valse ban phát. Phù Thủy thở hổn hển, cô đuối sức vì cảm xúc, cô nhẹ hơn một cọng bông gòn trên tay người nhạc sĩ tài hoa.
Ðúng lúc đó, vô số tiếng máy xe gầm rú ngoài sân. Một lũ choai choai chạy túa lên những bậc thềm ngôi biệt thự. Tóc của chúng tỉa tót giống như bờm ngựa. Nguyện bấm tay Vương.
- Ðám con ông cháu cha ở các tỉnh, chúng hẹn nhau lên Ðà Lạt quậy, ai ngờ chúng biết chỗ này...
Hai người cận vệ của Phù Thủy cố gắng chặn chúng lại từ ngoài sân, Vương bà Bá thấy tình hình không ổn, hai anh không muốn đánh thức giấc mộng nghê thường của Nguyễn Hoàng Ðế, hai anh nhào ra phía cửa nhanh như sóc.
- Mời các chú đi chỗ khác chơi.
Robert Bá nói trước, Vương bồi tiếp, anh đã đếm đủ mười hai thằng nhãi ranh đang gầm gừ.
- Ở đây là nhà riêng tiếp quan khách, không phải vũ trường, bạn tôi nói đúng đấy, mời các chú vị thành niên đi chỗ khác chơi!
Hai người cận vệ đưa mắt nhìn Vương như biết ơn, họ đang bất lực vì quyền thế của bọn này. Nhưng có điều chúng chưa chịu rút lui êm thắm, chúng chia thành nhóm vây bốn người: Vương, Robert Bá và hai cận vệ.
- Tụi mày dân Sài Gòn phải không?
- Ðánh bỏ mẹ nó, cản cuộc vui chúng ông à?
- Cho nó nếm phật thủ.
- Tiên sư bố...
Không cho tằng choai choai thứ tư dứt lời, Bá ra đòn như sấm sét, anh gào lên:
- Tụi tao đáng cha chú chúng mày, đồ nhái bén.
Vương túm cổ áo một tên nhóc khác, anh xoay ngược mình 180 độ, nó đã bay ra ngoài thềm, đầu gục xuống đất. Chưa hài lòng vội, anh hét lên một tiếng Kia, chân phải chạm ngay vào cằm thằng hung hăng nhất, với ngược tiếp chân trái teo đòn Hồi Mã Thương, thêm hai thằng ra rìa. Bên kia Robert Bá loại ra khỏi vòng chiến ba thằng nữa, thân thủ anh nhẹ nhàng như chiếc lá, bọn này không phải là đối thủ của môn Kung Fu. Ðám còn lại nếm mùi đai đen Taekwondo của hai ông cận vệ, chúng bò lăn ra lạy như tế sao.
Một bài Valse bis bis lại nổi lên, trận chiến đấu không cân xứng kết thúc nhanh chóng như lúc lũ choai choai hùng hổ chạy lên thềm. Nguyễn Hoàng Ðế không có dịp sử dụng đòn nhu thuật của mình, chàng đang dùng sự nhu mì ôm trong tay một thân thể tuyệt đẹp, chàng chưa hay biết gì cả.
Bên ngoài cửa, bọn nhóc lần lượt được Vương và Bá đỡ dậy, mặt chúng lấm lét nhìn bốn hung thần. Té ra những cú đấm trên phim đều có thật cả. Chúng lí nhí:
- Tụi em xin lỗi.
- Tụi em chọn lầm chỗ “quậy”.
- Tụi em xin chừa.
- Ðừng đưa tụi em về đồn công an.
- Tụi em cắn cỏ ngậm vành lạy bốn anh.
Vương khoát tay:
- Thôi chúng mày cuốn xéo đi, không tao lại đổi ý.
Bá chêm vào, anh giả bộ dậm chân mạnh:
- Muốn nằm nhà thương mấy tháng mà tụi mày chưa chịu cút?
Mười hai chiếc mô tô rồ máy, chúng chạy thiếu điều không có khói, chuồn khỏi biệt thự Hoa Tường Vi cũng phải chuồn lễ độ, kẻo mấy hung thần lên cơn thì lại lạc mất lối về.
Ðợi chúng khuất đi, hai người cận vệ ôm chầm lấy hai anh. Họ đã chào nhau bằng tay nghề, bây giờ là lúc kính nể nhau. Hai người đàn ông đi vào bàn, hai người đàn ông khác lại lảng vảng quanh cửa chính. Bản Valse chấm dứt từ lúc nào, nhường chỗ cho một bản Tango và những cặp nhảy khác. Nguyện đang thì thầm điều gì đó với Phù Thủy, cô và Ðế cũng ngồi vào bàn từ lúc nào.
Cô châm cho mình một điếu Salem, cô muốn bình tĩnh nhìn Vương và Bá như hai chàng ngự lâm pháo thủ.
- Em muốn gặp riêng ba anh.
Nguyện có vẻ thông cảm.
- Ðược rồi, tôi và vợ tôi tiếp tục ngồi cho hết tiệc, tôi có hẹn một số bạn bè mà, ba ông cứ đi trước.
Khi chiếc xe hơi lao xuống sườn dốc, Ðế hồi hộp cầm tay lái, chàng không thể buông tha cô gái này được...
- o O o -
Họ vào một căn biệt thự khác. Phù Thủy bấm chuông cửa, cô nói với người quản gia:
- Ông dọn cho tôi một tiệc nhẹ, có cả rượu.
Bốn khuôn mặt bây giờ mới lộ nguyên hình khi ngắm nhau trong xa-lông. Nữ chủ nhân thở dài, cô hỏi Robert Bá:
- Anh có biệt danh là Hoàng Tử thiệt sao?
- Sao em biết?
Bá hơi ngạc nhiên.
- Anh Ðế nói cho em và anh Nguyện nghe lúc các anh lo săn sóc đám con ông cháu cha ngoài cửa.
Vậy thì tằng Ðế xâm phạm đời tư của anh rồi.
- Không phải vậy Bá ơi.
Ðế bào chữa.
- Vì nàng có một bạn gái biệt danh là Công Chúa, cô bạn nhảy Valse rất khéo...
- Trời đất!
Bá chết điếng. “Không lẽ Phù Thủy là bạn học của Nhung và Lụa sao?” Bá hét lên ngờ vực.
Ðến phiên Phù Thủy lên tiếng, cô chết điếng không khác gì Bá.
- Anh Bá nói gì vậy, Nhung và Lụa là gì của các anh?
- Nhung và Lụa đều có liên quan đến tụi anh, hai cô là bạn học cùng lớp, Lụa là Tiểu Muội của anh Vương đây.
Vương cảm thấy cần nói một điều gì.
- Tôi quen Lụa lúc đang chạy xích lô, sau đó quen thêm Nhung, cô bé này được bạn bè gọi là Công Chúa, không biết còn bạn gái nào khác nữa không, chứ xuất thân cô bé rất giàu, cô là con gái duy nhất trong nhà của một Tổng Giám Ðốc Công Ty du lịch...
- Anh nói công ty nào?
Phù Thủy mặt mày xanh lét.
- Ông tổng giám đốc công ty tên gì?
Robert Bá đáp dứt khoát:
- Tên Bảy, tôi nghe bọn đệ tử kêu ông ta như vậy, còn Công Ty thì tên là Xuyên Ðại Dương, Xuyên Lục Ðịa gì đó!
Phù Thủy có cảm tưởng trần nhà đang sụp xuống và cô đơn thân dãy dụa. Nếu lời của Bá là sự thật thì cô gần như đóng vai người thím của Nhung, ít ra là đóng vai hai lần với người chú của Nhung trên giường ngủ.
Thánh Ala ơi, có thật như thế không? Mà không thật sao được, đôi mắt của hai chàng trai thành khẩn quá, không thật sao được khi ông Tám chỉ có một người anh trai duy nhất là ông Bảy Tổng giám đốc, không thật sao được khi cái tên Công ty du lịch là Xuyên Ðại Dương rành rành. Chết mất, cô thấy mắt mình nhòa đi, nước mắt đã ứa ra từ bao giờ, cô nói thổn thức:
- Em tên thật là Len, Hoàng thị Thanh Len, bạn của Nhung và Lụa.
Và cô khóc oà.
- Tụi nó gọi em là Phù Thủy, chỉ vì danh xưng này em đã đánh đổi đời con gái mình với chú ruột của Nhung, một lão già dâm đãng tên Tám.
Cô chỉ về một góc phòng, nơi có cánh cửa tủ.
- Các anh có thể tự do xem cuốn phim súc vật đó, hãy khinh em đi...
Cô gái ngất xỉu trên tay Nguyễn Hoàng Ðế, nói đúng ra là cô ngất xỉu trên tay một người cũng đang sửa soạn ngất đi.
Khi Len tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình Ðế, khuôn mặt chàng cũng đầm đìa lệ, Len như chết một lần thứ hai, người nhạc sĩ tài hoa này có thể kính trọng cô đến mức như vậy sao, cô nói yếu ớt:
- Anh Bá, anh Vương đâu rồi?
Ðế yên lặng. Chàng đã nghẹn lời, chàng chỉ có thể trả lời cô bằng âm nhạc. Chàng đứng dậy tiến về phía chiếc đàn Piano. Một bài nhạc cất lên đúng lúc. Bản nhạc đệm của phim “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Chàng chưa bao giờ biểu diễn bài nhạc này, chàng chỉ chờ đợi một người duy nhất để dạo. Tiếng đàn lần này khác hẳn những cung bậc van lơn ngày nào lúc hội ngộ Công Chúa, tiếng đàn lần này như tiếng đàn của chàng đốn củi Thạch Sanh.
Bản nhạc chấm dứt, Len không chịu đựng nổi câu chuyện cổ tích âm âm trong lòng mình, cô hỏi như một người sắp tự sát:
- Anh chính thực là ai?
Ðế ngồi xuống uống cạn ly rượu vang, bàn tiệc ê hề trơ mắt ngó, chàng nói như trong mơ:
- Anh là Chú Lùn.
Len ngã người trong vòng tay chàng, đây là một kẻ ngô nghê và chân thực nhất trần gian mà cô hằng ước ao. Cô khóc mùi mẫn. Mười cuộn băng video sang lại kể cá cuốn chính thức đã bị Chú Lùn đập vỡ toang. Chàng không muốn bất cứ vết dơ nào đọng lại trên thân thể cô. Cũng giống như Phù Thủy, chàng nhắm nghiền mắt lại.
- o O o -
Dưới chợ nửa đêm hôm đó, hai kẻ ngông cuồng chạm ly đến say mèm. Vũ Vương lè nhè một câu vô cùng quan trọng.
- Mày tính sao với Nhung, cô bé sinh ra trong một gia đình tồi bại như thế, mày còn giữ ý định từ đầu không?
Mắt Bá long lên sòng sọc, anh rú lên như một nhà tiên tri:
- Rồi đâu sẽ vào đó, căn nhà của nàng sẽ sụp đổ như câu chuyện cổ. Tao vẫn mãi mãi là tao, mày biết không Vương? Tao sẽ gõ cửa cơn ác mộng của nàng.
|
|
|