Một Ngày Của Ba Người Cảng 2 của Bến Bình Ðồng vén mây để tìm mặt trời, buổi sáng đến lừ đừ như một gã say rượu làm biếng. Dòng nước đen ngòm đổ ra sông Sài Gòn tất cả những cái gì con người muốn vất bỏ, từ hóa chất đến phân người. Mùi hôi thối xông lên nồng nặc, vậy mà con người vẫn bám lấy nó một cách tin cậy. Chính từ dòng kinh ô nhiễm này mà nồi cơm trong gia đình họ tươm tất hơn, mâm cơm của họ có cá, có thịt hơn. Chẳng phải vậy sao? Cũng như Cảng 1, con người ở bến Bình Ðông cần Cảng 2 hơn bao giờ hết. Nửa đêm ghe máy đã xình xịch đổ về, đến tờ mờ sáng dòng kinh đen ngòm đã đổi màu vì vô số hồng huyết cầu trong lòng ghe. Dọc một dòng kinh bị ruồng rẫy, ghe tàu cập bến không một chỗ chui lọt. Bấy giờ con người xuất hiện, họ trần trụi cực kỳ từ tiếng chửi thề cho đến món hàng chia chác. Họ gồm đủ dạng: cai đầu dài, câi đầu ngắn, chủ hàng, áp tải, con buôn, bốc xếp, đĩ điếm, du đãng cò con. Có công an nữa chứ. Nhưng công an chỉ làm bổn phận của kẻ giữ gìn pháp luật, họ đứng ngoài những luật lệ riêng của giới giang hồ. Bởi vì ở Bình Ðông, các cảng thuộc về vương quốc của ngành bốc xếp. Những chiếc ván được thảy xuống mạn ghe chòng chành, dòng người nhún nhẩy chuyền tay nhau đủ mọi loại hàng hóa: bột ngọt, gạo thóc, phân bón, hàng điện máy, xà bông, trâu bò...
Vương có mặt trong số đó. Anh đang hất một bao gạo vào thùng xe Isuzu đậu xếp lớp thành hàng trên mặt đường thì nghe tiếng gọi.
- Nghỉ đi Vương ơi!
Phủi những vết dơ trên đôi vai bầm đỏ vì nghề nghiệp, Vương quay đầu nhìn lại, anh giật mình.
- Ủa, mày hả Nguyễn Hoàng Ðế, sao mày biết tao ở đây?
Chàng nhạc sĩ dựng chiếc Vespa cáu cạnh ở trên lề, chàng cảm thấy mình như có lỗi.
- Tao không ngờ mày phiêu bạt đến cỡ này, nếu không có địa chỉ của bé Lụa cho thì làm sao tao biết được.
Vương nhún vai:
- Vậy là Lụa đã biết tao làm bốc xếp à, cũng không sao, chắc là do thằng Robert mách lẻo.
Anh vỗ vai Ðế ra dấu và chạy lại báo với người đội trưởng, xếp của Vương là một gã đàn ông đầu trọc, hắn có vẻ nể Vương ra mặt.
- Tôi có chút chuyện nói với người bạn, anh cứ cắt phần công của tôi chiếc ghe này.
Người đội trưởng cười thông cảm.
- Không sao đâu nhà thơ, miễn là tối tối đọc thơ trong bàn nhậu cho tụi này thưởng thúc là bù lỗ rồi.
Nguyễn Hoàng Ðế dắt chiếc Vespa đi theo Vương, chàng cảm giác mình còn công tử quá trước người bạn có máu lục lâm này. Chàng chỉ tay vào một cái quán góc đường.
- Kiếm một chỗ ngồi.
- Ừ.
Hai nghệ sĩ của chúng ta chui vào quán cóc, vài em đánh son môi đỏ chót chạy lại phía Ðế, họ không thể thu hoạch một chút nào của gã đàn ông mặc xà lỏn kia, một em đon đã:
- Uống gì các anh, giải cảm đi, chắc hôm qua bà xã “quần” dữ?
Ðế nheo mắt đồng tình:
- Ừ, cho hai trái dừa xiêm.
Chàng vào chuyện ngay.
- Tại sao may không nhận tiền chi viện của tao?
Vương cười ngất:
- Mày thừa biết tao cóc cần.
- Vậy chứ mày cứ thế này hoài sao?
- Tao cần chính sự sống ngay thẳng của mình. Mày có tin rằng tao có thể có tất cả những gì mày đang có, đúng không?
Ðế rơi vào thế bị động.
- Tao thừa hiểu mày mà Vương, mày dư sức in hàng chục tập thơ, hàng chục truyện dài, mày dư sức nổi tiếng cả tiền bạc lẫn tên tuổi, nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, nếu tao nhiều tiền như mày, tao sẽ lọc ra một danh sách, kẻ nào cần được cứu trợ, kẻ nào không. Mày thử liệt kê danh sách đó coi. Ai sắp chết thì chi viện trước và phải chi viện đều đặn. Mày khỏi đầu tư chất Mạnh Thường Quân vào bọn văn nghệ sĩ...
- Thôi đừng thuyết pháp với tao nữa, chuyện thứ nhất mày đã từ chối nhận tiền của tao, còn chuyện thứ hai...
- Lại giở trò gì đây?
- Ði chơi, mày nghe không Vương? Tụi mình đi chơi một chuyến, tao lấy xe hơi chở mày lên Ðà Lạt, tao thèm một chút Paris quá chừng.
Vương lắc đầu. Anh thấy Ðế sắp bị “stress” đến nơi, phải khuyên nhủ hắn thế nào đây.
- Tao có thể xin phép họ nghỉ một tuần, họ nể tao, nhưng... cắc cớ gì mà mày chán nản vậy?
Bất chợt anh hình dung một chầu nhậu chớp nhoáng sau đêm đọc thơ ở Nhà văn hóa, Thái độ bi lụy của Ðế, thái độ sàm sở của Bá, thái độ nửa hưởng ứng nửa không của Nhung, thôi đúng rồi, hắn đang bị cơn sốc ái tình đây mà, ai bảo Chú Lùn dám nằm mơ Công Chúa?
Theo quy định ba người bạn với nhau từ trước, thì thằng Robert hoàn toàn không có lỗi, chính Thượng Ðế đã có lỗi khi cố tình dàn xếp vụ này.
Vương tự nhiên thấy thương thằng Công Tử quá chừng, anh không muốn hắn tuyệt vọng.
- Ðược rồi, tao sẽ cố gắng thu xếp.
- Không, không còn thời gian thu xếp nữa. Tao muốn mày đi với tao sáng mai.
- Cũng được chứ có sao đâu, nhưng tao nhất định phải rủ thêm thằng Bá.
Ðế xua tay:
- Tao chỉ chờ mày nói câu đó thôi, chứ tao đã gặp nó rồi, khỏi cần phải giảng hòa giữa tao với nó. Chết vì một đứa con gái đẹp thì hèn biết bao nhiêu.
Nói xong, Ðế gục đầu xuống bàn. Làm sao chàng không đau khổ cho được, chàng gặp Nhung bất ngờ trong đêm Vũng Tàu, họ đã toan tính với nhau những gì thuộc về phái đẹp, họ đã cùng đắm đuối nhìn nhau. Chỉ cho đến khi Khổng Thành Bá xuất hiện, ánh mắt Nhung đột ngột khác đi, đúng là nàng chọn lựa không có gì đáng trách. Nguyễn Hoàng Ðế giàu có còn Robert Bá thì nghèo mạt, Nguyễn Hoàng Ðế đang lừng danh còn Robert Bá vẫn vô danh. Nhung đã can đảm trước lòng mình. Mà lòng can đảm là sự tôn trọng tối cao đối với Ðế, chàng chỉ biết nói một mình.
- Ðáng tiếc!
- Không đáng tiếc chút nào hết, mọi việc diễn ra phù hợp với quy luật.
Vương phân tích.
- Cái thừa của người này là cái thiếu của người kia.
Ðế muốn chồm ra khỏi ghế:
- Mày nói sao?
- Thì như thế đó, tao bụi bặm còn Lụa trong trắng, tao mạnh mẽ còn cô yếu ớt, hai thứ cần đến nhau. Chuyện của mày cũng vậy, thằng Bá bất cần đời còn Nhung có tất cả, nó nắm được trái tim Nhung dễ dàng còn nàng thì đang vô vọng đi tìm kiếm một người chinh phục mình. Hợp lý quá còn “đáng tiếc” gì nữa.
Nguyễn Hoàng Ðế ngẩn người ra, lát sau chàng cười trong veo:
- Còn tao, một thằng bị coi là Chú Lùn, thiệt thòi quá, chắc tao chờ hội ngộ Phù Thủy để xin thêm bùa phép?
Vương thản nhiên trước ý nghĩ ấy, anh nói như đinh đóng cột:
- Ðó là chuyện sẽ xảy đến, một thiếu nữ nào đó cực kỳ bản lãnh sẽ thiếu thốn nét ngây ngô trẻ con của mày. Cô ta sẽ dính vào mày. Thôi, chấm dứt chuyện đó ở đây...
Vương lững thững lại khu vực bốc xếp Cảng 2, anh trình bày lý do cần thiết của mình. Ðế liếc thấy gã đội trưởng gật gù, gã còn móc ra một điếu Jet mời Vương, gã vỗ vỗ trán như vừa sực nhớ ra một chuyện gì đó của ai nhắn. Ðế yên tâm nổ máy xe Vespa, một thân thể khổng lồ vừa rơi phịch xuống yên sau xe chàng.
Vương chứ ai. Anh la lớn, giọng hốt hoảng:
- Mày đưa tao đến nhà thằng Bá, lão xếp vừa nhắn tin cho tao là ông già Robert mới chết.
- o O o -
Chiếc xe hơi chở ba người thanh niên dừng lại ở Biên Hòa. Bá khiều vai Ðế.
- Bẻ lái vào đường kiếm mấy trái bưởi nhậu chơi.
- Tao đang lái xe mà.
- Có gì khó đâu, tao với thằng Vương bẻ tăm cho mày.
Trong luật uống rượu, qua một vòng là bẻ một cây tăm, không biết khi đến Ðà Lạt, Ðế sẽ chịu khoảng bao nhiêu cây tăm đây, một chai Nàng Hương là giá chót. Họ chở theo lên xe một cần xé rượu Nàng Hương, rượu này là rượu nội địa nhưng uống rất “bốc”, đám thủy thủ Liên Xô nhiều lúc năn nỉ cởi đồng hồ đổi lấy một chai tại cảng mà chưa chắc kiếm được, có khi toàn gặp của giả. Thế mới biết hàng nội cũng tràn trề giá trị. Nguyễn Hoàng Ðế còn quăng lên xe mấy ký lô mực, nhưng để làm gì, chỉ có nước ngó chơi vì chỗ đâu mà nướng. Thành thử ý kiến mua bưởi của Robert Bá đâm ra có lý.
Chiếc xe đậu ngay trước một cái bàn dài chứa đầy bưởi. Bưởi Biên Hòa ngon khét tiếng, tách vỏ ra là múi bưởi vàng lườm, múi bưởi nơi khác đỏ loét là coi chừng hỏng. Càng vàng càng ngọt càng nhiều nước, chấm vào muối ớt là “bắt mồi” hết biết.
Phía sau cái bàn là một tấm phản hứng chịu một cô gái son trẻ. Nàng thản nhiên như không, vẫn vạch vú cho con bú, đôi mắt đen lánh tuyệt đẹp, Bá bấm vai Vương:
- Cô ta còn trẻ quá mà đã có con sớm, chắc ở nhà quê mới lên.
Vương đang nhìn qua một hướng khác, anh giật mình.
- Cái gì Bá?
- Thì cái gì hấp dẫn tao bây giờ nữa, quay lại đây coi, cô gái ngon hơn bưởi Biên Hòa.
Vương mở cửa xe bước xuống ngay tức thì, anh không ngờ trái đất tròn quay.
- Kìa, bé Trâm.
Thằng bé con chừng ba tháng suýt rớt khỏi tay cô bé, cô mở to mắt.
- Trời ơi, anh Vương phải không?
Vương vô cùng xúc động.
- Ðúng rồi, Vương đây, còn... thằng bé?
- Con đầu của em.
Trâm nức nở.
- Em đã có chồng.
Cô gái không sợ cái nhìn quái đản của hai người đàn ông trên xe, nàng rời bỏ tấm phản vội vã đến nỗi quên cả gài nút áo, đứa bé ngoan ngoãn nằm kế cái giỏ tiền của mẹ không khóc một tiếng.
Vương chỉ một bên ngực nàng.
- Gài khuy lại, người ta thấy kỳ chết.
Bầu vú trái mơn mớn đã nắm khuất sau lằn vải áo. Robert có vẻ tiếc rẻ, anh nói với Ðế đang ngồi phía trước.
- Không thua bộ ngực của bất cứ bức tranh khỏa thân nào.
Ðế trả lời ậm ừ:
- Mày đứng đắn một chút, bồ cũ của thằng Vương, nó nghe được mất lòng nhau lắm.
Lúc ấy Trâm đã té nhào vào ngực Vương, nàng không sợ dư luận ở địa phương sao, lỡ có ai đó về ton hót chuyện này thì chỉ có nước cạo đầu, ai đời lại dám bỏ con cái nằm chỏng chơ trên phản để lẳng lơ với con trai mua bưởi. Ngày xưa Trâm chưa bao giờ dám bạo dạn như thế, nàng đứng mộng mơ dưới giàn muớp cắn móng tay đợi anh di qua xoa đầu, một lần mới hôn lên tóc, nàng đã ràn rụa nước mắt. Trâm mau nước mắt lắm, hôm nay nàng cũng khóc như xưa.
- Chồng em bị xe đụng chết rồi, em ở vậy nuôi con một mình.
Trời đất, Vương như bị hất vào một hàng rào kẽm gai, anh lúng túng trong cổ họng:
- Sao kỳ cục vậy, sao em không về lại đảo Long Sơn, em lấy chồng hồi nào, lấy ở ngoài đảo hay về Biên Hòa lấy? Thấy em khóc anh muốn điên lên được!
Vương thấy hai người đứng kiểu này bất ổn quá, anh kéo tay nàng ngồi xuống phản, bưởi và chiếc xe hơi không có vài trò gì trong mối tình bâng quơ này. Trâm bắt đầu nói một hơi, Vương nghĩ thà nàng nói thì hay hơn là khóc, anh đã là gì với Trâm đâu.
- Lúc anh ở tù, ba má em làm sui với một gia đình nhiều ghe cào ghe đáy, nhà bà Mười Bến Ðá đó, anh nhớ không, chồng của em làm việc ở tỉnh Ðồng Nai, mỗi năm mới về thăm đảo một lần. Lấy ảnh rồi em theo ảnh luôn, ai ngờ ảnh bị xe đụng chết, lúc ảnh chết em còn đang có bầu...
Nàng lại tủi thân khóc nấc lên. Vương thấy cần phải chấm dứt cảnh bi lụy này, anh an ủi:
- Em nên về Long Sơn lại đi, nhà em trâu bò ruộng lúa ê hề, vườn rẫy người làm không xiết, sao em không về?
Trâm ngước nhìn anh, mắt nàng thoáng vẻ bịnh hoạn, nàng đã nhuốm mùi đô thị mất rồi.
Anh hỏi một câu cuối:
- Có bao giờ Trâm nhớ anh không?
- Nhớ, nhớ chứ, vừa gặp anh, em đã nhớ ra ngay.
Thôi, ắt có là đủ. Chia tay được rồi Vương chết điếng trong lòng, nàng vừa thật thà với anh như một nhát dao, nàng chưa đáng làm anh phải một thời xao xuyến, khả năng của nàng chỉ tới đó.
Vương quay lại xe hơi, hai người bạn thông cảm nhìn anh, có tiếng Trâm gọi giật giọng, có tiếng trẻ con ré lên khóc tức tưởi.
- Ơ, sao anh không ngồi nói chuyện với em anh Vương?
Sau đó tiếng của Trâm lại vẳng về hướng khác.
- Ủa, anh Tân giờ mới tới, bắt em bán một mình buồn chết.
Một người đàn ông dựng xe thồ cạnh tấm phản, mặt anh ta khôi hài như Phật Di Lặc.
- Anh lo vá xe đạp, kìa, sao em không mời mấy ảnh mua bưởi, mấy anh xe hơi ơi, mua bưởi dùm tại đi, bưởi Biên Hòa ngọt lắm!
Người đàn ông tên Tâm làm xong nhiệm vụ chào hàng liền líu lo với Trâm.
- Con vợ già anh nó biết anh ra đây với em thì bỏ xác với nó.
- Trâm cười lên ngặt nghẽo. Nàng khóc và cười dễ dàng như đóng kịch. Nàng đẹp thật như Robert Bá nhận xét, nhưng chỉ là nét đẹp quyến rũ người thấp hơn mức bình dân.
- o O o -
Ðế sang số cho xe hơi phóng vụt đi, không một trái bưởi nào lọt vào xe họ. Tội nghiệp người hùng Thi Sĩ, nàng thơ đời lính đã làm hắn vỡ mộng. Hắn đánh giá nàng cao như thơ, đẹp như chữ nghĩa và ngọt ngào như thi tứ. Ừ, thì nàng vẫn thế, gái một con mòn con mắt người đời, nhưng sự thơ ngây thôn nữ đã không còn, thay vào đó là cái thiệt thà của người mua bán.
- Chồng chết mà tướng tá còn mượt mà như vậy thì...
Bá gác chân lên băng trước.
- Thì cô ta đã biến thành Thúy Kiều tỉnh lẻ như chơi!
- Ðừng chọc tục nó Bá.
- Tao cứ việc nói, ai nghe cứ việc nghe, tao không tin tình yêu thơ mộng thật trên đời này, chuyện vừa rồi của thằng Vương là một dẫn chứng.
- Nhưng tụi nó chưa yêu nhau, tụi nó chỉ định yêu nhau thôi.
Bá chép miệng sành sỏi:
- Ðịnh yêu thì còn chất thơ, yêu rồi phải nghĩ đến tiền, cô nàng Trâm mới lớn có thể yêu bất kỳ ai trong đó có Thi Sĩ chúng ta mà không cần bài thơ nào của ông ta tặng cả. Cô nàng Trâm một con cũng vậy, cô có thể yêu bất kỳ ai thay thế được chồng mình trong đó có Thi Sĩ chúng ta mà không cần một đứa con nào cả.
- Cô nàng yêu cả bưởi nữa chứ.
Vương chen vào:
- Tao thừa nhận sai lầm lãng mạn của mình, nhưng nếu không có nó một thời, lấy gì tao có những bài thơ tình ở đảo.
- Uống một miếng đã bạn.
Bá bẻ một cây tăm bỏ xuống sàn xe.
Chiếc xe đột ngột đứng lại hất đầu Bá và Vương chạm vào trần xe. Ðế vừa kịp thời đạp thắng để tránh một con chó lãng du băng qua đường. Xe đã đến đèo Chuối, cửa ngõ để vào Bảo Lộc. Ngó trong kính chiếu hậu thấy miệng Vương và Bá đang cử động mãnh liệt, Ðế trợn tròn hai mắt:
- Tụi mày nhai kẹo ca su hả?
- Mực sống!
- Chúa ơi, mấy ông quậy quá.
- Thì thiếu bưởi làm bậy một con khô mực chơi.
- Tao hết biết.
- Mày biết gì nổi, bá hộ sao biết được thường dân.
Bá cười ha hả, riêng mặt Vương vẫn thẫn thờ, hơi đần độn nữa là khác, anh đã bị hớ nhiều lần trong đời, nhưng thà bị hớ về những vấn đề khác, để trái tim bị hớ hênh thì chẳng đáng mặt xích lô, bốc xếp chút nào cả, chất thi sĩ trong mày còn hoành hành dữ dội, cô bé Trâm chính là một ảo tưởng cần thiết cho mày tỉnh ngộ sớm, giả sử cô bé Lụa cũng như vậy thì sao? Trời ạ, Vương không dám đẩy ý nghĩ mình đi xa hơn nữa, Lụa thục nữ đến chừng nào, chỉ cần nghĩ vẩn vơ là đã xúc phạm đến cô. Ấy vậy mà anh còn dám lên mặt khuyên Ðế về chuyện si tình Nhung không đúng chỗ lúc còn ở Sài Gòn. Bây giờ thì đến lượt mình “vạch áo cho bạn bè xem lưng” lại. Cười người hôm trước, hôm sau người cười, cổ nhân dạy đâu đúng đó. Vương có cảm giác buồn miệng.
- Xé tao miếng mực, Bá.
Bá xé con mực sống dai nhách bằng tay nghề của một gã Kung Fu, anh xé như xé giấy.
- Tao thấy nhậu kiểu này “bắt” ghê, nhưng dễ hư ruột lắm.
Ðế cũng có cảm giác buồn miệng, nhưng chàng không phải là dân nhậu chuyên nghiệp như hai ông bạn mình, chàng vốn có ác cảm với các loại mồi tươi sống, hồi đó nghe thằng Vương kể nó bắt cắc ké, thằn lằn mổ bụng lấy hết ruột ra rồi bỏ đậu phộng, nướng lên nhậu với rượu đế chàng đã phát sợ, đời lính của nó rừng rú quá, chàng thề với mình rằng dù chết cũng không thể liều mạng cỡ nó được, cái gì mà trứng con cóc cũng xào khô, rắn lục xanh lè cũng nướng lên cho vào bao tử nốt. Nhớ một lần trong chầu bia phong tên Hoàng Tử cho Bá, thằng Vương đổ trong túi xách ra một mớ khô rắn hổ, quan khách đứa lè lưỡi, đứa liếm môi. Liếm môi thèm thì tất nhiên rồi. Riêng Ðế sợ quá lè lưỡi vì ớn. Có hai thằng bạn trời gầm như vậy đi chơi cũng yên tâm, nhưng tai hoạ không biết đến lúc nào. Chợt nhớ ra trong túi áo cồm cộm, Ðế biểu diễn lái xe hơi một tay, còn một tay lôi cây armonica ra thổi. Chàng chơi một bài xưa xa lắc, bản “Chiều mưa biên giới”.
Bài nhạc như một điềm báo dị ứng, mưa rới liền ngoài cửa kính xe dù mới thưa thớt, hai cái quạt nước có cơ hội làm việc, vì chỉ lái một tay nên Ðế cho giảm tốc độ lại. Hết đèo rồi đến đồi, hết đồi rồi đến núi, trời gần trưa mà vẫn thấp thoáng sương mù, phong cảnh đẹp như truyện của Daudet. Giá mà có một bầy sơn dương ngơ ngác đứng ngó thì phải biết, ba chàng trai tha hồ khạc thơ, quẹt tranh và búng nhạc.
Chợt Vương la lên ầm ĩ:
- Dừng lại đây Ðế, dừng lại chỗ này cho tao.
Ðế đạp mạnh thắng. Chiếc xe ngoan ngoãn tuân lệnh chủ của nó,còn chừng mười cây số nữa là tới Bảo Lộc.
Ðế nhăn nhó:
- Sao không chờ đế Blao nghỉ ngơi luôn?
- Mày không biết gì hết.
Vương búng tay cái chách.
- Tao có một bạn già ở ngay đây, đã không đi chơi thì thôi, bằng đi thì phải ghé thăm lão một chút.
- Xe mày tính gửi ở đâu, lão ở mặt đường hay trong rẫy?
- Trên núi.
- Trời đất, đinh đăng sơn sao cha nội?
- Ừ, để tao quan sát coi chỗ nào?
Vương khum lòng bàn tay để che mắt chói nhìn cho rõ.
- Kia rồi, mày lái cái xe lại chỗ cây cổ thụ nằm chỏng chơ không giống ai, chỗ đó, đúng rồi, cạnh cái cây có cái quán nước, bỏ xe ở đó gửi, quán của học trò bạn già tao.
Ðể làm theo lời Vương, chàng tin thi sĩ rất chững chạc, hắn uy tín hơn thằng Bá.
Nhưng Robert Bá thì thắc mắc kiểu khác, anh chìa tay ngó đồng hồ.
- Lên núi khoảng mấy tiếng?
- Ði bộ nhanh một tiếng, chậm tiếng rưỡi.
- Vị chi hai tiếng cho vấn đề đi, còn giao tế?
Vương khịt mũi:
- Giao tế con khỉ mốc, ở chơi với lão tùy hứng, tao báo cho tụi mày biết, lão là đàn anh trong thơ của tao.
Bá vẫn không bỏ tật đùa dai.
- Mày mà coi kẻ nào là đàn anh thì chắc lão cũng vĩ đại lắm.
- Cũng gần như vậy.
- Tao thấy mày là nhất, nhưng chỉ mình mày biết được ai sẽ hơn mày. Ai vậy?
- Tôn sư hội họa Dali.
Bá thất thế, Vương gài anh chết người khi nói tên một trong những sư phụ anh hằng kính nể, nhưng anh không sợ Dali đâu nhé, anh chỉ ngán bộ ria mép tuyệt chiêu của ông ta.
Chiếc xe hơi thắng lần nữa trước quán nước có cây cổ thụ lẻ loi. Chủ nhà là một thanh niên khá bảnh trai, anh ta tiếp khách niềm nở.
- Vô uống miếng nước trà rồi đi đâu thì đi, trà Blao thơm lắm.
- Ðược, uống mà.
Vương đóng cửa xe và nói liền:
- Còn nhớ tôi không?
Người chủ quán kéo ghế mời khách và bóp trán.
- Mặt thì quen lắm nhưng thật tình tôi chưa nhớ nổi.
Mưa đã ngưng lắc rắc.
- Trời mưa lún phún như râu mọc.
Sờ râu mà lại ngại ướt cằm.
Xoa cằm thấy chạm hăm tư tuổi.
Già rồi đâm sợ đám lông măng...
Vương phun ra bốn câu thơ tức cảnh, người chủ nhà mắt sáng rực, anh toa nói như reo:
- Thôi nhớ rồi, Vũ Vương chứ gì, hai năm trước cũng đọc bốn câu thơ này, tôi quên sao được.
Cả đám cười vui vẻ. Bốn người bốn góc. Bá nói trước:
- Bảo Lộc không lạnh lắm.
- Bởi vì ở đây thuộc khí hậu trung gian, nó trung hòa giữa Sài Gòn và Ðà Lạt.
Người chủ nhà giải thích.
- Tôi tên Trung, Lê Văn Trung, vẽ tranh thì vẽ thuê, bán cà phê thì làm chủ, tôi thích mọi sự trung hòa như tên mình.
Bá thấy gặp đối thủ, nhưng Ðế có vẻ hài lòng ra mặt.
- Quan niệm bạn giống tôi, cuộc sống vốn đã quá nhiều tranh chấp.
Trung gật gù:
- Thời tiết Blao cũng như nhan sắc phụ nữ ở đây, nó tươi mát e ấp, không đỏ au Ðà Lạt, chẳng phấn sáp Sài Gòn, nó... Blao cực kỳ, lát ghé Bảo Lộc, các ông sẽ thấy con gái ở đây đúng là yểu điệu thục nữ, nửa Ðông nửa Tây, “love is blue” mà!
Ðế hứng chí rút khẩu cầm ra minh họa tên bài hát mà Trung vừa ví von. Vương ngó ra sau nhà, những vườn cà phê và trà mút mắt kéo dài tận chân đồi, trên đỉnh đồi là những thân cây cháy khô đứng nhìn trần gian tiều tụy, chỗ ở của bạn anh đằng sau ngọn đồi kia, cái am của lão phải thuộc ngọn đồi thứ ba, tự nhiên anh thấy lòng mình man mác. Quên, quên hết. Quên Trâm, quên xích lô, quên thơ, quên công danh, quên địa vị, quên Trạng Nguyên, quên bốc xếp, quên cả Tiểu Muội luôn. Ôi, em ở đây thì lẳng lơ biết chừng nào. Tưởng tượng mình sẽ bế xốc cô bé trên tay chạy băng lên những ngọn đồi cho đến khi nàng ngưng thở thì hai đứa té lăn ra thảm cỏ, anh thở dài mất đến mười năm yêu Ðà Lạt - mới quàng vai được những ngọn đồi – em có đi trên đồi không vậy - sợ chạm vào em lại điếng người, em mọc lên hồn anh như cây phải không Tiểu Muội?
Một bàn tay đập vào vai khiến Vương tỉnh giấc Trang Chu, Bá hấp háy mắt.
- Vô vấn đề đi chứ?
- Ờ, xin lỗi, tao bị hơi xúc động.
Vương qua Trung:
- Gửi xe cho anh, tụi này lên thăm thầy anh nghe.
Người chủ nhà có vẻ biết trước điều này.
- Tôi đoán ý định các ông từ đầu, được rồi, bảo đảm, cũng may cho các ông bữa nay ông thầy không xuống thị xã, ổng làm rẫy.
- Anh nắm thời khóa biểu ổng à?
- Có gì không biết, tôi là học trò tiếng Anh của thầy mà.
Ðế xen vào:
- Ông thầy anh gọi thế nào đây, không lẽ ông tên là “ổng”, sao bạn Vương tôi có vẻ bí mật vụ này quá?
Người chủ quán bật cười:
- Người ta gọi ông là Thông Trên Núi, đó cũng là biệt hiệu của thầy tôi ngày xưa, và cũng là nghề nghiệp của ổng bây giờ.
Bá rung đùi.
- Thông Trên Núi, nghe được đấy, quân tử hảo cầu là thế này đây, ông ta xứng đáng với bút hiệu đó không?
Người chủ nhà hơi phật ý, Trung ực cạn ly trà.
- Bạn chưa biết gì về thầy tôi xin ăn nói cẩn thận, sau giải phóng trên đồi tồn tại một cái am không có người ở, am Phương Trượng của một Thượng Toạ Phật giáo, đất khô cằn và đầy thú dữ không ai dám xâm phạm, lúc đó Thông Trên Núi thiên cư đến, ông đem theo một bầy con và một bà vợ, ông ở liền trên am cho đến bây giờ, thêm ba sinh vật cao cấp được chào đời, gần chục đứa toàn là con trai không một mống con gái.
Robert Bá biết mình lỡ lời. Anh nói ân hận:
- Tôi xin lỗi sự thành kính của bạn, có điều tính tôi là vậy, tôi chỉ tin nơi tôi.
Trung đã lấy lại sự vui vẻ, anh hồn nhiên:
- Các ông biết không? Vợ ông thầy là một mỹ nhân. Bà lai Pháp, mỹ nhân tự cổ như danh tướng mà, danh tướng tóc dài này cạo đầu làm sư nữ ở Bình Dương, thầy tôi xuất hiện như một quái khách đi chinh phục, ông đem hết tài nghệ giang hồi của Thông Trên Núi để lôi được bà ra khỏi chùa. Tôi coi bà như một nàng Châu Long kiên nhẫn lo cho Lưu Bình thành tài. Khổ một nỗi Thông Trên Núi không chịu thằng cha Dương Lễ lẫn Lưu Bình, ông là một ông cách César độc đoán.
Ngừng lại để theo dõi thái độ của ba người khách, Trung hắng giọng bằng một câu không đâu:
- Các ông biết giá một sào đất núi đây bao nhiêu không?
Bá lên tiếng:
- Chẳng ăn nhập gì câu chuyện cả.
- Sao lại không ăn nhập?
Trung nói:
- Giá một sào đất chưa khai hóa là vài chỉ vàng trong khi Thông Trên Núi quản lý khu đất thuộc am Phương Trượng hàng chục hecta đất. Thầy tôi chỉ cần sang lại cho người Tàu đang đổ xô lên đây mua đất để trồng trà là đã thành triệu phú rồi, ấy vậy mà ông ấy không sang không bán, ông làm một việc động trời mới chết chứ.
Nguyễn Hoàng Ðế như bị thôi miên bởi lời nói của Trung, chàng buộc miệng:
- Ông ta làm gì vậy?
Trung cười khà khà.
- Thầy tôi và toàn gia phát sạch hơn chục hecta rẫy với một sức khỏe Samson, sau đó ông ta không trồng trà trồng cà phê để thu huê lợi, ông ta trồng...
Vương hét lên:
- Trồng thông phải không?
- Ðúng rồi, cách chỗ này ba ngọn đồi nếu chúng ta ngước mắt lên sẽ gặp toàn thông. Thông đã thành rừng. Ông ta trồng quân tử trên núi, ở dưới đất tiểu nhân nhiều như gỏi nên ông phải cách ly chúng. Có điều không phải thầy tôi muốn là được, thông không phải dễ trồng ở đất đá badan Blao, thông chỉ cường tráng và sống được ở Ðà Lạt. Thông Trên Núi đã thí nghiệm thử trên một sào đất, ông khóc như con nít vì cây ươm bị chết. Nhưng Thượng Ðế đã gõ chiếc đũa thần, những đợt thí nghiệm sau đã thành công. Thông bây giờ...
Trung huơ tay như phác một bức tranh.
- Thông bây giờ như tranh Levitan mê đắm, nó cổ tích như rừng bạch Dương Nga, đáng thương cho ông, sau khi đạt được mục đích ông phải đối phó với vô số kẻ thù.
- Trời ơi!
Ðế bứt tóc.
- Tội nghiệp Thông Trên Núi, không có một xu dính túi mà vẫn liều mạng trồng thông, trồng thông để dành cho người nghệ xĩ, còn bọn thương gia chúng chỉ ngửi được mùi cà phê và trà.
- Anh nhận xét đúng, những người cần kinh doanh đát ở am Phương Trượng thù thầy tôi, họ có dù che lọng đỡ, trên tỉnh trên thị xã, không ít người nguyền rủa thầy tôi là “thằng khùng”. Ðược rồi, thầy tôi khùng để tìm nơi vắng vẻ để còn hơn tỉnh táo ở một chốn lao xao phải không anh Vương?
Mắt Vường nhòa đi.
Trung ôm lấy đầu. Năm phút sau người chủ nhà hiếu khách ngẩng lên nhìn thân mật về Bá và Ðế.
- Anh Vương nhà thơ là bạn tri âm của Thông Trên Núi, anh ấy sẽ kể cho hai bạn nghe về giai thoại ông thầy...
Trung ngó đồng hồ treo tuờng.
- Thôi bây giờ các ông đi cho kịp trước giờ Ngọ, tôi sợ chiều nay mưa lớn thì kẹt lại trên núi đó.
Vương hôn vào vần trán thông minh của người họa sĩ đất Blao.
- Hôm nay không tiện giới thiệu bạn với Khổng Thành Bá, một đồng nghiệp quái kiệt ở Sài Gòn, hôm nào khác nghe.
- o O o -
Chia tay Trung, ba người đàn ông đồng bằng đi men theo con đường đất, lát sau họ đã đến dưới chân đồi. Hai năm trước lúc Vương đến đây, rừng còn dầy đặc, tìm một con đường mòn khó khăn như tìm tiền trong trúi, vậy mà lúc này rừng đã ngã rạp xuống. Cây cối tuy vẫn còn như màu xanh đã thưa và bới bí hiểm. Rừng xa ơi, ngươi ở đâu?
Những miếng rẫy mới gieo trà cứa vào mắt Vương đau nhói, đồng tiền đang xâm lược khắp nơi, trên núi chúng cũng không buông tha. Ba kẻ ngông cuồng đi như chạy trên con đường mòn đã được phạt gốc cổ thụ, khói bốc lên đâu đó ở những căn chòi xa tít, Vương tự an ủi “có khói là có sự sống, miễn sao trả giá của cánh rừng bị hủy diệt xứng đáng với mơ ước con người, bằng không...
Họ đã leo được lưng chừng đồi, một con rắn hổ mây lớn bằng cổ chân bò ngu ngốc ngang lối đi. Ðế la lên lùi lại. Vương kéo chàng và đưa một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng. Anh chờ cho con rắng lái hết phần đuôi vào bụi rậm.
- Không có gì sợ hãi cả, nó cũng như tao, bị mất hộ khẩu.
- Nhưng nọc nó rất độc.
- Tao là chuyên viên làm thịt rắn mà Ðế, khi con hổ bị đẩy đến chân tường nó phải ác lên thôi, con người đang tước đoạt nơi trú ẩn của lòai rắng, nếu nó có phản ứng họ phải ráng chịu, có điều không bao giờ nó cắn mình trước.
- Sao mày chắc chắn vậy Vương?
- Chắc chắn chớ, tụi mình là những con tương cận với nó, nó chỉ cắn những gã kia.
Anh chỉ tay cho Ðế và Bá thấy hai gã lực lưỡng vác rìu và búa đang đi ngược lại phía họ ở con đường mòn song song.
- Mày thấy không? Mặt hai thằng, thằng nào thằng nấy như vừa nốc rượu, chúng đỏ ửng vì huê lợi thu được, coi chừng...
Chẳng coi chừng gì cả, hai gã lực lưỡng đã lùi lại sau bụi rậm ăn thông, chúng phản xạ như một cái máy, chỉ thấy một cái rìu phập xuống. Ðầu con rắn hổ mây đã lìa khỏi thân, toàn thân thể dài sọc tức tửi dãy dụa. Gã cầm búa chụp phần thân hơn hai thước, gã quấn con rắn ngang cổ, cặp mắt gã long lên, gã cười sằng sặc.
- Có mồi rồi, xuống quán làm một chầu nhậu.
Robert Bá vỗ đùi định phóng qua hai con đường mòn hai gã đang đi, nhưng Vương níu tay anh.
- Mình đến thăm Thông Trên Núi trước đã, đừng để chúng coi mình như con rắn. Mình là con rồng, mày hiểu không?
Bá thấm ý nhưng anh đau khổ. Họ lầm lũi bước đi, phía trước mặt đã thấy thấp thoáng một cái am, lát sau cái am lại bị răng cây che khuất. Sực nhớ đến câu nói của Trung lúc chia tay.
Ðế khiều Vương:
- Mày biết nhiều chuyện về Thông Trên Núi, kể tụi toa nghe coi.
Vương làm như không nghe, một phút sau anh mới nói:
- Chuyện của ông ta ly kỳ không thua gì chuyện thiên hạ kể về tao, tần số giao nhau mà, nhưng tụi mày thực tình muốn nghe không?
Bá quát:
- Sao lại không nghe, cái thằng ăn nói...
- Vậy thì tao sẽ kể, bởi vì tụi bây cũng thuộc dạng siêu nhân nên tao phải dè chừng chớ.
Ba người đàn ông cười vang trên ngọn đồi, họ quên ngay xác con hổ mây đáng thương.
Vương mở khúc dạo đầu.
- Ðố Robert biết Thông Trên Núi ăn gì để sống?
Bá nhún vai:
- Thì gạo, không gạo thì khoai, bắp, thịt thú rừng, trái cây... đúng không?
- Ðúng cái con khỉ, cả nhà lão chỉ dùng độc nhất một loại thức ăn. Ðó là nấm rừng.
- Ðừng đùa.
Ðế kêu lên.
- Tao nói thật, hôm Thông Trên Núi về Sài Gòn dắt theo đứa con trai lớn vi hành thành phố, ông đeo nguyên một ba lô nấm. Tất nhiên nấm có thể trộn với gạo để nấu cháo, nhưng ông ta chơi nấm với củ mài, họa hoằn lắm mới dùng đến khoai lang, khoai lang ông ta quan niệm là xa xí phẩm hạng nặng.
Ðế cắt ngang câu chuyện:
- Tao hỏi mày: ăn vậy thì da thịt xanh mét, nấm đâu phải là thúc ăn căn bản, còn các sinh tố nữa chứ.
- Thì vậy, nhưng tao thấy Thông Trên Núi và thằng Khổng Tử đen mun, hai cha con lão hạ sơn như Tarzan.
Lần này đến phiên Bá kinh ngạc:
- Cái gì? Mày ăn nói cái gì vậy, Khổng Tử nào lọt vào đây nữa?
Vương thích thú, anh khoái nhất là làm Bá bất ngờ, cặp mắt hắn bình thường lạnh tanh, ít khi hoang mang vì sự cố, bởi vậy nhìn cặp lông mày gần như giao nhau, Vương khoái quá, anh vung nắm tay.
- Chứ sao, con trai lớn của Thông Trên Núi là Khổng Tử thật một trăm phần trăm, mà không riêng gì nó, toàn bộ gia đình lão là bách gia chư tử.
- Trời đất!
- Thì có trời có đất làm chứng, con đầu lão đặt tên là Khổng Tử, đứa thứ nhì là Lão Tử, đứa thứ ba là Mạnh Tử, đứa thứ bốn Trang Tử, đứa năm Tuân Tử, đứa sáu Mặc Tử, đứa bảy cái gì đó Tử tao quên mất, tội nghiệp thằng Thiên Tử qua đời vì sốt rét rừng.
- Vậy là tám tài tử bị hụt mất một, ông ta kỳ quái hết cỡ, chắc tao cũng xin nhập và gia đình bách gia chư tử này, Khổng Thành Bá này xin một chân Tiểu Tử.
Bá nói và cười một cách ngon lành. Riêng Ðế lại phân vân.
- Theo tao, đây là một dạng “quái vật linh thiêng”, tiếng Pháp mới có từ này nghe, sự mặc cảm và kiêu ngạo đã đẩy ông ta lên cái thế leo lưng cọp, ông ta đặc tên cho xấp nhỏ rất là có ý đồ.
- Ý đồ gì?
Vương gắt:
- Mày không hiểu giới làm thơ tụi tao đâu, chẳng qua Thông Trên Núi ngông cuồng cực kỳ, thơ lão ta đã nói lên bản chất mình rồi, dân gian như Tú Xương, gợi dục như Hồ Xuân Hương, ngạo đời như Cao Bá Quát. Người sao thì sản phẩm vậy chứ sao!
Bấy giờ họ đã đặt chân tới am, vậy mà câu chuyện vẫn còn ám ảnh không dứt.
Am Phương Trượng buổi trưa hiu quạnh cực kỳ, gió cao nguyên nóng rát mặt, cái am trốn ở đâu không biết, còn lại sần sùi những di tích thiêng liêng trên nền móng trơ trụi. Một bông cúc đưa mắt nhìn họ, cúc vàng mọc lẻ loi như đời Thông Trên Núi. Ba chàng trai tiến vào một đám đất cuộn lên vào một căn chòi lớn, được dựng lai căng theo kiểu nhà sàn dân tộc thiểu số.
Ðế đưa mắt nhìn chung quan chòi, không một bóng người. Ðột nhiên một cái gì va chạm mạnh vào cổ Ðế, chàng nghe một cảm giác lành lạnh quan cổ kèm theo tiếng rít. Ðế hoảng hốt, chắc là rắn, chàng suýt al lên... Nhưng không, vòng tay thằng bé đã nới rộng ra, nó buông mình xuống đất, nó đà đã chào khách rất là Thông Trên Núi, nó vắt người trên xà nhà và ôm lấy cổ Ðế. Thằng Bé vẫn rít lên:
- Ê, ngộ, ngộ, ngộ...
Phía bên cạnh, Bá bị ngay một cái húc đầu của thằng bé khác vào bụng, kẻ đàn ông võ công cao cường trong lúc thiếu phòng bị bị đánh té chúi nhũi. Vương bị chụp hai chân bởi hai thằng nhóc khác, chúng coi chân anh như những con ếch. Chúng rít lên hoang sơ, anh tự nhiên thấy mắt mình cay xè.
- Ê, khách khách ngộ, ngộ, ngộ...
- Ngộ cái gì Trang Tử?
Vương nói âu yếm.
- Buông chú ra, rồi nói anh em con tha cho hai bạn chú, tụi chú lên thăm ba con mà.
Bốn đứa bé cười như nắc nẻ, bộ răng trắng và tuyệt đẹp, đứa nào đứa nấy tóc dài phủ vai, không đứa nào quá mười tuổi, chúng dễ thương đến nỗi Vương ao ước có một trong những đứa con như vậy. Chúng không biết gì về đời, đời của chúng là núi, chúng sẽ khỏe mạnh như núi.
Vương bồng thằng út trên tay, anh thì thầm vào tai nó:
- Con là gì?
Thằng út bập bẹ, mái tóc nó thật kỳ lạ, hung vàng và xù lên như bờm sư tử, nó không nhớ ra anh.
- Con... tên... Xích... Tùng... Tử.
- Giỏi, Xích Tùng Tử là ông tiên, con cũng là ông tiên.
Anh đặt thằng Xích Tùng Tử xuống, Khổng Tử và hai đứa bé khác xuất hiện, phía sau lưng chúng là một người đàn bà. Ðức mẹ Maria. Lần trước Vương đã gọi người mẹ của bảy đứa trẻ như thế. Anh chào bà.
- Tôi ghé thăm Thông Trên Núi đây, lần này có thêm hai ông bạn: nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Ðế và họa sĩ Khổng Thành Bá. Xe hơi tụi này bỏ dưới quán. Thông Trên Núi đâu rồi?
Anh nói một mạch không rào đón. Bà chủ nhà cười hiền và bí ẩn như Mona Lisa, bà mời khách ngồi xuống vạt tre.
- Ngồi đây chơi các anh, ông vừa coi mấy cây thông xong, về đến bây giờ.
Bất giác mắt Vường nhìn về phía Tây, cách căn chòi chừng một cây số, thông đang bắt tay nhau thành rừng ngút ngàn, không ai biết được nó sẽ còn lớn và nhanh đến đâu, mai sau chắc chắn khu Blao sẽ có một thắng cảnh nghỉ mát độc đáo nhờ những cây thông từ am Phương Trượng, ai còn nhớ người gieo hạt ngông cuồng kia không, lòng Vương tự nhiên tê tái buồn.
Bá nhìn người đàn bà. Dáng vẻ man dại như một kiều nữ Digan, mũi cao, mắt nâu, vóc người thon thả, bà phải cao hơn một thước sáu mươi lăm. Vương từng nói bà biết được mấy thứ tiếng. Ðẻ ra tất cả tám đứa con, bà vẫn giữ được nét xuân sắc một thời, phải có giòng máu kiêu bạc đến đâu, bà mới chịu trô giạt cùng Thông Trên Núi lên chốn đèo heo hút gió này, Bá thấy lòng mình trào lên niềm khâm phục. Anh nghiêng đầu.
- Tôi nói chị là tri âm có một không hai của Thông Trên Núi, tôi có khách sáo khi nghĩ như thế không?
- Không, xin anh tự do.
Ðám nhóc bu quanh bà Âu Cơ của chúng, chúng đang nhìn ba người đàng ông như ba con khỉ. Bà chủ nhà vuốt tóc Khổng Tử:
- Con xuống bắt ấm nước, nói mấy đứa em đi chơi cho mẹ tiếp khách.
Thằng anh hai ngoan ngoãn gật đầu, nó huýt sáo ba tiếng, toàn bộ bách gai chư tử biến mất nhanh chóng. Lúc đó một người đàn ông xách giỏ bước vào. Ông ta lắp bắp mừng rỡ:
- A, chú Vương. Chào hai ông bạn mới.
Vương giới thiệu tên hai người bạn. Ðế tò mò chạy lại liếc cái giỏ, ông ta ngần ngừ:
- Củ mài đó Ðế, mới đào sau khi thăm mấy cây thông, xin lỗi, tôi rử tay một chút.
Thông Trên Núi mất hút sau nhà, năm phút đúng ông trở lại, thái độ gia chủ bắt đầu:
- Phu nhân chuẩn bị cơm trưa nghe, tôi phải tiếp ba kẻ sĩ Sài Gòn chu đáo.
Bá nói hóm hỉnh:
- Vậy là tụi này sặp xực nấm đây.
- Bậy!
Thông Trên Núi chửi thề liền.
- Ðãi khách Sài Gòn bằng cơm trắng Sài Gòn, yên chí.
Té ra Thông Trên Núi vô cùng cẩn thận, ông ta có sẵn thường xuyên dăm ký gạo phòng nấu cho những vị khách thích dưỡng chất trần gian, có điều gạo để lâu không có bạn hiền cũng hẩm hiu số phận, nó phải ép mình mà nở cho ra cơm chớ sao.
Bữa ăn chỉ có sự tham gia thật sự của ba người. Cơm độn khoai ăn với muối vừng tuyệt ngon. Thông Trên Núi, bà vợ, và bầy con ăn bên cạnh nồi cháu củ mài và nấm luộc chấm muối.
ThôngTrên Núi nói trước:
- Ðừng bận tấm lắm chú Vương. Không riêng tôi và y thị, mấy đứa Tử này cũng ngửi mùi thịt cá là ói, chúng ăn quen như thế này.
Ông bấm đốt ngón tay thở dài:
- Mười năm rồi còn gì.
Bữa ăn được kết thúc sau mệnh lệnh của Thông Trên Núi.
- Cô dẹp dùm sự uế tạp này đi, cho tụi tôi đàm đạo.
Tuân theo chỉ thị của ông như một con cừu, bà đã rành tính nết của ông đến mức độ bất khả tư nghị.
Nhìn người đàn bà thoắt ẩn thoắt hiện, Ðế thấy ái ngại, chàng nói với Thông Trên Núi:
- Sao không để chị cùng ngồi chơi?
- Bậy, chúng ta không nói chuyện về đàn bà nên không cần đàn bà.
Vương nói như một người mê sảng:
- Tôi yêu ông đứt ruột, ông dám làm những cái mà tôi chưa dám làm, tôi biết ông sẽ không thèm đạp xích lố, đi bốc xếp như tôi, không phải vì ông sợ đuối sức, mà vì ông ghét phải đụng chạm đến nền văn minh cơ khí: nó thực dụng và sát sinh biết bao. Bây giờ tôi sẽ chọc ông chơi, tụi tôi đến thăm ông bằng xe hơi, ông sẽ nói “tởm, tởm” quá chứ gì, bởi vì xe hơi thuộc nền văn minh cơ khí. Nhưng cũng bây giờ nếu ông đi bộ đến bịnh viện Ðà Lạt chăng, hay là đặt ông vào thứ dụng cụ mà ông đang tởm.
- Dẹp.
Thông Trên Núi quát ầm lên, ông chửi thề ầm ĩ, vợ ông hoảng hốt chạy lên, nhưng không có gì cả, bà cười một mình rồi chạy xuống bếp, Thông Trên Núi đột nhiên thừ người ra.
- Chú mày đáng tuổi em tao, đừng hỗn, thơ thì thuộc loại “kinh” đấy, tuy nhiên phải biết kềm chế lời nói. Nào khạc thơ nghe coi.
Vương thẩy ra một loạt thơ từ cửa miệng phàm tục, Thông Trên Núi đối đáp lại bằng những câu thơ lục bát hoặc hai chữ ngắn ngủn, họ thi triển võ công chớp nhoáng khiến Bá và Ðế nhìn không chớp mắt. Lát sau Thông Trên Núi rút ra một cây armonica cũ xì, ông thổi một bài nhạc mà bản thân ông thấm đòn, bài “Nụ cười sơn cước”: ai về sau dãy núi Kim Bôi, nhắn giùm... một chiếc thắt lưng xanh, một cái nhìn sáng long lanh, với một nụ cười xinh rất xinh... Nguyễn Hoàng Ðế không chịu lép vế, chàng chờ bài nhạc cấm dứt, liền thả hơi vào chiếc khẩu cầm của mình bài “Sơn nữ ca”: Sơn nữ ơi, đời tôi như cánh chim trời...
Trời đất tự nhiên đổi màu, mây mù ở đâu kéo về xám xịt, cuộc giao phối giữa thơ và thơ, giữa nhạc và nhạc làm rung động một phần trái đất. Bá có cảm giác đất dưới chân anh bị địa chấn từng cơn, anh đang rơi vào một lỗ nứt nào đó sâu hoắm. Anh rút ngay một mảnh giấy tắng trong đám giấy lộn xộn của Thông Trên Núi, anh tung hết sự thông thái của mình vào nét vẽ. Một bức tranh không bao giờ triển lãm đã hoàn thành. Trời đất tự nhiên trong sáng hòa bình trở lại.
Thông Trên Núi chụp lấy bức họa của Bá vừa thảo xong, ông trợn mắt.
- Chú mày thuộc loại cao thủ, con nhỏ Phù Thủy ở Ðà Lạt mà biết được nó sẽ theo thằng cha đẹp trai này ngay.
Bá ngạc nhiên:
- Ông nói Phù Thủy nào ở Ðà Lạt?
Thông Trên Núi đập tay xuống vạt tre cái rầm.
- Thì con mẹ Phù Thủy chứ sao, nó giàu và đẹp nhất ở đó, nó chịu cái gì khác thường lắm, tôi ngẫu nhiên biết nó qua một Ðức Mẹ Maria làm cộng tác phụ nữ ở tỉnh, Ðức Mẹ thật chứ không phải giả như y thị tôi đâu.
Ông ta cười lớn:
- Ðức Mẹ giới thiệu tôi gặp nó, không ai ngờ nó mới mười tám tuổi.
Ðế như bị điện giật trong người, chàng linh cảm biết rằng Thượng Ðế đang bố trí một trò chơi mới, lần này sẽ liên quan mật thiết đến chàng. Chàng cất tiếng hỏi:
- Cô ta tên gì vậy?
- Phù Thủy.
Thông Trên Núi bực mình văng tục.
- Tôi nghe con mẹ đẹp đẽ đó nó tự giới thiệu mình như thế, không tin à?
Ðế bối rối:
- Không phải vậy, xin lỗi ông.
Chàng càng bối rối hơn.
- Ông có thể cho tôi xin địa chỉ Phù Thủy được không?
- Ðây, thằng cha dại gái...
Thông Trên Núi lục ra một tấm danh thiếp, ông ném vào tay Ðế như ném một cục gạch. Cầm được phép mầu trong tay, Nguyễn Hoàng Ðế run lên, chàng tuyên bố một câu đầy nghị lực:
- Xin cám ơn và kiếu từ.
- Cái gì?
- Dạ, tôi và hai bạn tôi xin hẹn diện kiến một dịp khác, điều ghê gớm nhất trong cuộc viễn du của chúng tôi sắp xảy ra...
Thông Trên Núi ngơ ngác:
- Cái gì vậy?
- Dạ, ông là điều phát hiện ghê gớm đầu tiên, còn một điều ghê gớm khác đang đợi chúng tôi ở Ðà Lạt.
Chàng dứt khoát xuống bếp chào vợ Thông Trên Núi sau khi trả lời thắc mắc cho Thông Trên Núi. Ðế trở lên nháy mắt sang hai bạn. Vương và Bá gần như đồng tình, hai anh biết Ðế đang nôn nóng đến chừng nào, hóa ra những chuyện đùa đều có thật trên trần gian ly kỳ này, chỉ hơi khổ tâm cho Vương, anh chưa biết Thái độ của Thông Trên Núi ra sao khi ba người khách ra đi vội vã như vậy.
Nào ngờ Thông Trên Núi rất thông cảm, ông ta xoa đầu Ðế vỗ về.
- Chú nhạc sĩ này cũng bảnh trai và cao đấy, thước bảy là ít, tính cách lại sang hơn hai tên vua “quậy” này, nhưng tiếc là chú vẫn lùn hơn họ nữa tấc, cái con mẹ Phù Thủy kia chỉ thích “trường túc bất chi lao” thôi.
Thông Trên Núi cười ha hả như tự hài lòng sự thông thái của mình, ông tiễn khách xuống tận chân đồi. Trời đã muốn nhuộm màu chiều, thây kệ, phải kèm thằng học trò chủ quán thêm mớ tiếng Anh nữa nhân tiện xuống, luông chuyện cho hắn coi bức phát họa chớp nhoáng của Robert Bá khi nãy, một dịp trao đổi tay nghề của người họa sĩ tỉnh lẻ chứ sao?
Chiếc xe hơi chạy một mạch với tốc độ một trăm cây số một giờ, trừ lúc leo đèo Ðà Lạt. Nó chỉ chịu giảm tốc độ khi chui vào gara khách sạn Ðà Lạt. Ba chàng trai mướng phòng xong không kịp tắm rửa nằm lăn ra như chết. Hai chai rượu Nàng Hương cạn sạch trên xe qua hai cái miệng của Bá và Vương. Một đống tăm bẻ chồng chất chờ Ðế trả nợ nằm lăn lóc trên sàn xe. Ba chàng trai quên hết. Họ rũ liệt tứ chi vì mệt. Mệt hồn, mệt xác, mệt đời, phải ngủ một giấc để quên đi những con mực sống, những Trâm bán bưởi, những Lụa ngây thơ, những Nhung quý phái, những cây thông quân tử đìu hiu, những thơ, những nhạc, những tranh, những bách gia chư tử dị nhân trên núi. Họ cũng không màng ghé lại Bảo Lộc, không màng bất cứ ai khác trên đời này. Họ thản nhiên nhắm mắt. Bởi một lẽ cực kỳ sinh học: Họ buồn... ngủ!
|
|
|