Từ sau đêm sinh nhật của Nhật Mai, thỉnh thoảng Hải Quì lại gặp Diệp Quỳnh đi chơi với anh trai của Nhật Mai, trời ạ ! Chẳng lẽ cô ta đã quên rằng mình đã có bạn trai rồi hay sao ?
Chiều nay hy vọng cô ta sẽ không quấy rầy Hải Quì và Lãm Vân.
Hải Quì bước vào khi chị người làm vừa mở cổng, cô thấy Lãm Vân ở trong vườn, Hải Quì ngạc nhiên vô cùng. Vì Lãm Vân chẳng bao giờ là đứa siêng năng chờ học như thế.
Thấy Hải Quì, Lãm Vân vui vẻ kéo tay cô và nói :
- Chị Hải Quì ơi ! Anh Khang em đã về. Anh ấy kia kìa.
Lãm Vân chỉ một thanh niên đang đứng trước mấy giò phong lan tuyệt đẹp. Cô bé gọi lớn :
- Anh Ðông Khang lại đây em giới thiệu cho.
- Về biệt tài này thì Lãm Vân thật khéo, cô bé tỏ ra tế nhị và dạn dĩ hơn cả Hải Quì.
Lãm Vân nói với Hải Quì.
- Chị ơi ! Bữa nay... nghỉ học nghe chị.
- Sao lại nghỉ chớ.
Ðông Khang đến gần, vỗ nhẹ lên đầu Lãm Vân rồi nói :
- Chẳng có việc gì phải nghỉ, giờ nào việc đó. Nè ! Ðừng có đổ tội cho anh nghe.
Lãm Vân cong môi cãi :
- Em đổ tội cho anh làm chi chớ.
- Ai biết được, nào là anh Khang mới về, em muốn nghỉ học để...
Ðông Khang nhìn Hải Quì rồi nói :
- "Cô giáo" cứ dạy cho Lãm Vân.
Quay sang Lãm Vân, anh nói :
- Ðừng có mà ơ hờ, lệch lạc về bộ môn học, đối với nước ngoài dù khoa học kỹ thuật người ta tiến bộ nhưng cái nhân bản về sự hiểu biết tình hình văn học của nước nhà là điều khá quan trọng đấy nhỏ à ! Thôi hai cô trò về phòng học đi.
Nghe Ðông Khang nói điều này, Hải Quì cảm động hết sức. Thật ra Hải Quì dạy kèm môn văn và sinh ngữ cho Lãm Vân nhưng Hải Quì lại học ngành khác. Mặc dù vậy đối với Hải Quì bộ môn văn là sản phẩm tinh thần vô giá. Những lời của Ðông Khang khiến cho Hải Quì thấy hưng phấn trong suốt buổi chiều dạy cho Lãm Vân học.
Vừa rời khỏi phòng Lãm Vân, Hải Quì gặp Ðông Khang với Diệp Quỳnh ở vườn hoa, thảo nào chiều nay cô ta mới không lên phòng Lãm Vân, vả lại có anh Ðông Khang.
...Không ngờ chứng nào tật nấy, mặc dù Ðông Khang đã về, khi Diệp Quỳnh đến chơi cô cũng cố tình lên phòng của Lãm Vân khi Ðông Khang không có nhà.
Vẫn thói quen của kẻ giàu có, hống hách, Diệp Quỳnh đã trò chuyện với Hải Quì và tỏ vẻ ta đây gần như là người nhà của gia đình nên đã ngầm dọa Hải Quì về việc "bép xép" những chuyện vừa xảy ra chung quanh cô. Hải Quì cóc cần những chuyện gì khác ngoài chuyện dạy cho xong nhiệm vụ của mình...
... Chiều thứ bảy Hải Quì đến nhà để dạy Lãm Vân, Lãm Vân cũng tư thế chuẩn bị đế học như thường. Hơn năm giờ chiều, Diệp Quỳnh lại xuất hiện và kéo Lãm Vân đi phố. Lần này Hải Quì lên tiếng :
- Không được đâu Lãm Vân, gần đến thi giữa học kỳ rồi em vẫn chưa làm được gì cả. Phải cố gắng làm bài văn để sáng thứ hai nộp cho cô giáo trên lớp.
Vẫn giọng hách dịch, Diệp Quỳnh nói :
- Ngày mai nhà chúng tôi có tiệc, cô phải thông cảm để Lãm Vân đi mua sắm chớ, cô là gia sư thì cô phải tuân thủ theo những gì chúng tôi yêu cầu. Mong cô thông cảm.
- Tôi thông cảm là điều đương nhiên rồi. Nhưng vấn đề ở đây không phải thế, làm như thế nầy là phản ngược lại. Lâm Vân em phải nghe chị, ngồi làm cho xong dàn bài văn rồi làm thành bài văn. Tôi không thể nhân nhượng được nữa.
Diệp Quỳnh gân cổ cố cãi lại.
_Cô bảo cô không nhân nhượng với chúng tôi à ! Nói hay thế nhỉ. Ở đây cô chỉ là người chúng tôi “mướn” để dạy kèm. Cô chẳng có quyền gì cả. Nhiệm vụ của cô là phải làm bài văn cho Lâm Vân, Lâm Vân sẽ chép lại và nộp cho cô giáo. Nếu cô không đồng ý thì cứ trình bày với gia đình. Thiếu gì người xin dạy và họ còn thành tâm hơn cô nữa kì. Cô đừng có mà lên mặt – chúng tôi đi đây.
_Tôi không thể tiếp tục dạy, tôi đến để dạy, chớ có phải đến đây để làm bài đâu ?
_Tuỳ…cô vậy……..
Diệp Quỳnh kéo tay Lâm Vân.
Diệp Quỳnh dặn dò chị người làm rồi lại đẩy xe ra cổng.
Hải Quì cương quyết sẽ không làm bài văn, cô sẽ đợi ông bà Vĩnh Ðông về, cô sẽ trả khoảng tiền mà ông bà trả trước, chẳng thà không dạy, dạy kiểu này Hải Quì không chấp nhận.
Hải Quì đi dạo quanh vườn sau khi đã nói rõ ý định của cô là sẽ chờ gặp một trong những người lớn của gia đình Lâm Vân để bàn bạc về việc học của Lâm Vân. Chị người làm nói :
_Cô cứ đợi ở ngoài vườn, để tôi vào làm cho cô một ly nước.
_Không cần đâu chị.
_Không sao đâu cô… Thấy cô đến dạy cho cô Vân học mà cứ phải như thế này…
Hải Quì gạt ngang.
_Thôi… chị đừng nói gì, em cảm ơn chị đã quan tâm, chị cứ làm công việc của chị, em ngồi đây chút xíu sẽ về.
_Cô cứ tự nhiên.
Hải Quì nhìn những tia nắng chiều vương đọng trên những nhành liễu rũ. Trông mới buồn làm sao ! Thảo nào mà Xuân Diệu có những câu thơ thật tuyệt : “Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang – Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng”.
Cuộc sống quá đầy đủ như thế nầy là niềm hạnh phúc của biết bao nhiêu người. Vậy mà những người được sống Trong nhung lụa, mấy ai biết được những khát khao của những người chung quanh mình. Ôi ! Ðể ý đến những người đó để làm gì - Hải Quì vừa định đứng lên để đi về cô đã nghe tiếng hỏi mình.
_Ủa sao Hải Quì lại ở đây, con bé Lâm Vân đâu rồi !
_Giọng nói có vẻ quan tâm của Ðông Khang khiến cho Hải Quì thấy yên tâm hơn. Nhất định cô sẽ nói với Ðông Khang về suy nghĩ của cô.
Hải Quì cười buồn rồi nói :
_Em… rất ngại không sao tiếp tục dạy Lâm Vân được.
Ðông Khanh nhăn mặt :
_Sao ? Giờ nầy là giờ học phải không ? Lâm Vân đâu ?
_Cô bé ấy đi phố rồi…
_Ði phố… đi phố trong giờ học như thế nầy sao ? Nó xin phét Hải Quì à ! Hải Quì không nên chìu con bé.
_Thật ra em không muốn Lâm Vân đi chơi đâu… Anh Ðông Khang à ! Nhờ anh hỏi lại Lâm Vân, nếu tiếp tục học em sẽ dạy còn không em nghỉ, không có gì phiền cả…
Ðông Khang nói :
_Sao lại nghỉ học chứ ! Con bé yếu lắm, có chuyện gì xảy ra phải không ? Ðể anh nói lại với con bé, nhất định Hải Quì phải dạy Lâm Vân học nhé !
_Nhưng Lâm Vân cứ đi hoài, em không biết phải làm sao !
_Nó đi hoài, trời đất. Con nhỏ nầy không được rồi, nhất định anh về sẽ la cho nó một trận.
_Không được la Lâm Vân… Em nghĩ… Mà thôi anh nên hỏi Lâm Vân nhiều khi Vân không muốn học.
_Nhất định có chuyện gì đây ?
_Hải Quì không muốn đem Diệp Quỳnh ra để nói, dù sao giữa hai người cũng đã thân nhau, làm như thế mình là kẻ “nhỏ mọn, tiểu nhân, hẹp hòi…”. Việc gì rồi mọi người cũng sẽ biết, Hải Quì vốn không phải là người hay nói.
Ðông Khang nhìn Hải Quì rồi nói :
_Hình như Hải Quì muốn giấu điều gì phải không ?
_Dạ… đâu có !
_Thôi được nếu Hải Quì không nói thì tôi, tôi sẽ tìm hiểu vậy. Chúng ta nói chuyện khác nhé.
Ðông Khang có vẻ nghiêm chỉnh trong mọi vấn đề, tuy nhiên nói chuyện cùng khá tự nhiên nên Hải Quì thấy dễ chịu hơn.
Ðông Khang hỏi:
_Hải Quì còn đang là sinh viên sao ?
_Dạ.
_Năm thứ mấy.
_Năm cuối.
_Hải Quì… thấy Lâm Vân có tiến bộ hơn lúc mới học hay không ?
Hải Quì nhăn mặt nói:
_Anh đã nói là không đề cập đến vấn đề nầy kia mà !
Ðông Khanh cười :
_Không đề cập tới vấn đề đang học mà anh hỏi vấn đề đã học của Lâm Vân, có khác không bé.
_Anh nghĩ là khác sao ?
_Ðương nhiên rồi.
_Hải Quì không chấp nhận bởi vì điều anh hỏi liên quan đến việc học của Lãm Vân, mà Hải Quì muốn anh tự tìm hiểu.
- Tức cười thật, thường thường đi họp phụ huynh, cô giáo rất thích phụ huynh hỏi thăm về việc học của học sinh kia mà. Anh nghĩ cô bé cũng không ngoại lệ.
Hải Quì lắc đầu :
- Nhưng rất tiếc em không phải là cô giáo chính thức.
- Hải Quì không nghe người ta có câu "nhất tự vi sư, bán tự vi sư" hay sao, huống chi Lãm Vân được Hải Quì dạy cách làm người.
Hải Quì rụt cổ nói :
- Dạ... Hải Quì không dám nhận danh dự cao quí đó đâu.
- "Văn là người", như vậy Hải Quì dạy văn tức là dạy người không đúng sao ?
- Cho Hải Quì xin hai chữ bình yên.
- Cô bé khiêm nhượng quá.
- Khiêm nhượng là một đức tính tốt, đâu phải ai cũng có đức tính tốt đó đâu. Cho nên anh khen khiêm nhường Hải Quì rất vui.
- Thật chứ ?
- Vâng ! À, Hải Quì xin phép đi về.
- Còn sớm mà.
- Chẳng lẽ lại ngồi nói chuyện phiếm ư ?
- Có được không ?
- Hải Quì không dám vì sợ nói bậy...
- Hải Quì mà nói bậy thì... tôi sẽ chuyển đề tài cùng một hướng.
- Cám ơn anh... Hải Quì sợ lắm.
- Sợ gì ?
- Sợ đủ thứ !
- Cụ thể...
Hải Quì thấy thoải mái nên cũng pha trò :
- Thí dụ... bạn anh đến chẳng hạn.
- Cô sợ người ta hiểu lầm cô à ! Ðừng lo anh biết cách mà !
Biết Ðông Khang đùa nhưng Hải Quì cũng khinh khỉnh cái mặt lên cãi :
- Xì... Tôi...mà sợ hiểu lầm vì anh à... Ðừng tưởng bở...
- Bở là rời, vậy đối với rời là cứng, là đặc phải không ?
- Hải Quì không phải chuyên gia "nghiên cứu sinh" về một lĩnh vực nào cả.
Ðông Khang nhìn Hải Quì, anh thấy thích thú khi trò chuyện với cô, cô không tỏ hết bản chất phụ nữ vốn có của bản thân như cá tính của bao phụ nữ khác. Chẳng hạn như Diệp Quỳnh, mỗi lúc Ðông Khang thấy dường như Diệp Quỳnh cũng rất bình thường như bao cô gái bình thường khác, Diệp Quỳnh trách anh :
Bây giờ em mới thấy, chẳng thà ở lại làm hoặc chuyển sang một công ty nào đó để làm biết đâu lại hay hơn làm cán bộ nghiên cứu ở phân viện khoa học và xã hội, cái gì gắn với chữ nghiên cứu là nghèo... Mà thôi, em không nói chuyện giàu nghèo, tự dưng anh đi học về em cảm thấy anh có vẻ đạo mạo hơn, đàn ông đạo mạo em sợ lắm...
- Em suy nghĩ lạ đời vậy Quỳnh.
- Có gì lạ đâu ? Em thường thấy như vậy đó !
- Anh không hiểu ý em.
- Thí dụ như... tự dưng em có cảm giác anh lạnh lùng, khô khan hơn. Từ lúc anh về đến giờ, anh lại đến ngay cơ quan để tiếp tục công việc nên anh và Diệp Quỳnh cũng ít có điều kiện vui chơi như bao "đôi" bạn trẻ khác. Diệp Quỳnh cứ nhắc anh mãi về việc này, thậm chí cô còn gợi ý cả đi chơi.
- Ơ... - Hải Quì đứng lên nói.
- Tôi xin phép về, giờ này dì Hiền Lương chắc đang mong.
- Dì Hiền Lương, tên dì cô hay và có ý nghĩa vô cùng. Rồi Ðông Khang lập lại :
- Hiền Lương, Hiền Lương... Nhất định cái tên này phải có ý nghĩa ghê gớm lắm đây.
- Thôi anh đừng có "chuyển hệ" nhé !
- Một chút suy nghĩ vậy mà. Hôm nào cho tôi diện kiến dì Hiền Lương của cô được không ?
- Cho Hải Quì nói một câu có được không ?
- Câu gì ?
- Anh hoàn toàn lạc đề rồi. Thôi, xin chào !
Hải Quì rời khỏi nhà của Lãm Vân.
Ðông Khang nhìn sự vội vã của Hải Quì và mỉm cười vu vơ... |
|
|