Về Sàigòn tôi đòi Thịnh cho đi học lại. Gặp Thu Hải cũng là một cách ngoại tình. Gặp Thu Hải để sống như ngày xưa đắm đuối yêu Phong, để vơi nhớ thương hay để nuôi nhớ thương? vẫn không một người đàn ông nào thay thể nổi hình bóng của Thầy trong lòng Thu Hải, dù sàigòn đủ hạng đàn ông giàu sang danh vọng và quỉ quyệt.
Tôi vẫn chưa có con. Thịnh buồn ít, mẹ chàng buồn nhiều. Một điều nói ra không đẹp, nói ra đỏ mặt nhưng tôi hết mọi cảm xúc khi trong tay chồng. Thưở đầu tôi ngẩn ngơ nên cho ân ái vậy là đủ, người ta sao mình vậy. Ðàn ông chất ngất thế là xong. Với ngày tháng dạy khôn, với những câu thăm dò của Thịnh, càng ngày tôi càng héo hắt.
Thịnh đọc sách nhiều hiểu rộng. Thịnh là đủ trò, đủ cách tôi vẫn trơ trơ như phiến gỗ. Nhiều đêm Thịnh nằm ngửa mặt nhìn trần nhà vuốt lưng tôi trần:
-Em có cảm thấy gì không?
Tôi thẫn thờ:
-Không? Hình như mấy người đàn bà khác họ cũng run lên như anh?
Chàng gật:
-Ðúng, còn run rẩy hơn anh nữa…
Tôi than thở:
-Em chẳng biết nó ra làm sao? Suốt đời, em chẳng biết nó là cái gì.
-Mai anh đưa em đi bác sĩ.
Thịnh nhắm mắt:
-Tại sao mấy tháng trước em dấu anh?
-Em có biết gì đâu mà dấu với không dấu, chẵng nhẽ em nói với anh em lạnh như đồng…
Ân ái không no đầy tôi càng nuối tiếc thứ tình yêu sạch như nước suối của Phong. Cầm tay nhau thôi đủ lao đao rồi. Gặp hai mắt nhau đủ chết giấc con tim. Thịnh có sách vở để khuây lãng tôi từ ngày lấy chồng, có đầy một nhà sách. Tủ sách đứng lù lù bốn phía căn phòng làm việc của Thịnh, tôi hết mê sách, đàn bà có cái gì đâm chán cái đó. Tôi có chồng giàu chồng giàu, tôi thèm một đời đàn ông phong trần như Phong, để nhớ thương khi xa cách nhau.
Phong dạy học, tranh đấu vào tù rồi đi lính, đời Phong không một ngày nào giống nhau. Không một tình yêu nào giống nhau.
Thỉnh thoảng tôi vẫn kín đáo theo dõi tin tức Phong với nhóm bạn bè của Thu Hải. Ngày tháng trôi đi, không biết đợi chờ. Tình yêu giờ là tro là than ngay cả tình chồng.
Buổi sáng tôi chán mỏi chỗi dậy trang điểm sơ sài đi xuống phố. Tôi thèm một đứa con, thèm rõ rãi được. Ði phố để ngắm nhờ con người hay chiêm ngưỡng những bộ áo bé bé ti ti bày trong tủ kiếng.
Ngang qua nhà thờ Ðức bà, gạch đỏ tươi uy nghi, đỉnh tháp vút cao thần thánh, những ngọn cây sưởi nắng và đuà gió trên cao.
Tôi dơ tay che ngang mày, nhìn đám đông trước toà nhà cao lớn, có con đường rộng thênh thang chạy thẳng vào. Có những hàng rào kẽm gai trùng trùng lớp lớp vây quanh.
Tôi nhìn tòa dinh thự, nhìn vòng kẽm gai quây người vào giữa. Linh tính tôi sáng chói, kỷ niệm vừa bốc khói và đôi mắt Phong lại thăm thẳm hiện ra.
Tôi mon men tới gần vòng vây cảnh sát. Người hiếu kỳ nhòm mắt ngó, xì xào to nhỏ:
-Mấy ông sư tuyệt thực mấy ngày nay rồi.
Tôi chợt nhói tim lên khi nghĩ đến Phong:
-Mấy thầy với sinh viên tuyệt thực gần một tuần lễ rồi.
Tôi chỉ muốn nghe, chỉ muốn nghe. Thời bây giờ Thịnh dạy khôn tôi chỉ nên ngóng tai nghe, để biết đừng làm, đừng nói, hoạ vào thân. BIết cũng là quân tử rồi đó:
Thu Hải tất tả chạy ra, tôi hụt hơi gọi:
-Hải, Hải…
Hải đứng lại:
-Sỉu hết rồi, thầy sỉu rồi, để tao đi báo tin bác sĩ.
Tôi lắp bắp:
-Còn Phong, Phong đâu?
Hải ngó thẳng mắt tôi:
-Cũng sỉu rồi.
Tôi tất tả đi theo Hải:
-Tao theo mi không rời nữa bước nữa, cho đến lúc nào mi cho tao gặp Phong.
Hải lải nhải:
-Mi còn lo cho Phong nữa sao Trang? Rồi chồng mi, mi quăng đi mô, mi vứt xó nào?
Tôi cười buồn:
-Chồng tao để thư viện, giá sách nào đẹp nhất trang trọng nhất.
-Mi không sợ liên lụy à, không sợ hao mòn địa vị bà giáo sư của mi à?
Tôi nhún vai:
-Tao có làm gì đâu, tao đi tìm Phong, này Trang, sao nói Phong đi lính.
Trang hấp tấp:
-Ði lính rồi ra lính bị đầy đi Nhật, thằng cha khùng được phút đi Nhật lại mò về tranh đấu rồi giờ sỉu một đống.
Tôi lẩm bẩm:
-Phong không khùng đâu mi. Hải, mi để tao lo cho Phong, mi lo cho Thầy đi.
Hải gật:
-Cũng được, mi đứng đây chờ tao năm phút nghe.
Người ta khênh Phong và Thầy ra xe khi tôi ngồi nép trong xe cứu thương để chờ, Phong nằm thiêm thiếp như người đang ngủ. Giấc ngủ thanh bình hay giấc mê man? Ngủ nữa đi anh, ngủ để quên đời, quên oán hận, quên tự do và quên thân anh.
Tôi vuốt những sợi tóc bết trên trán Phong. Tôi lồng tay từng chân tóc cứng của chàng. Da mặt chàng tái xanh. Tái xanh như mọi người chung quanh tôi. Người nước tôi có màu da đẹp nhưng không thể hồng, người nước tôi có đôi mắt đen nhưng không thể khoẻ, người nước tôi có trái tim lớn nhưng thân thể gầy.
Từ ngaỳ làm vợ Thịnh sáng sữa bơ trưa thịt bò tối thịt gà, tôi có da có thịt trông thấy. Người ta hết chê tôi còm, tại mẹ nuôi con với đôi tay nghèo, nên con mới cao thước sáu, mẹ mà giàu chắc con to như đầm.
Tôi cười buồn với Hải:
-Thầy và Phong không nghĩ đến mình, không thương thân mình.
Hải buồn bã gật đầu. Xe cứu thương đưa Phong vào một bệnh viện tư. Con đường có hai hàng cây cao dáng Tây phương, con đường có sinh viên và ước mộng cao vời hơn núi.
Bác sĩ lẳng lặng lo cho Phong, những chai nước biển chảy từng giọt, mùi bệnh viện nghiêm trọng phủ đặc. Tôi ngồi lì bên giường Phong, dù vẫn nghĩ đến chồng ở nhà.
Tôi rưng rưng bóp tay Phong lạnh. Anh nhịn đói một tuần, trời ơi khủng khiếp cho ý chí anh. Em ở nhà, đói một giờ đã chịu không thấu. Bụng anh trống rỗng, ruột anh trống rỗng, tình yêu nước anh chứa ở đâu? Tình yêu em anh cất ở đâu?
Thân thể Phong mỏng dưới lớp chăn bệnh viện, hai mắt vẫn khép kín, nụ cười vắng xa. Thỉnh thoảng Phong mê sảng, hai môi mấp máy, chắc anh đang mơ đến một bữa cơm Tàu?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, không thể được, mình đã có chồng, không thể hôn chàng dù là hôn thầm trên trán, dù la hôn nhẹ hai mắt sâu. Tôi vẫn mê hôn lén đàn ông. Hôn khi chàng ngủ mê man với chồng tôi chưa làm được, tình yêu bình dị quá, hết mọi khát khao. Tôi đã nghiêng người cúi xuống, rồi lại từ từ đứng thẳng lên ngồi xuống ghế, nhìn chàng không mỏi mắt.
Ðứng thẳng người dậy đi Trang. Rôì cúi xuống cho môi rơi trên môi chàng, để một lần biết hơi thở người tình khác với hơi thở chồng bao nhiêu? Ðể một lần biết môi chàng mềm hay môi chàng khô hơn môi chồng. Ðàn bà có chồng ngoại tình sẽ biết thế nào là một người đàn ông tuyệt vời. Mình không biết chồng tuyệt hay không, mình không biết chồng mạnh hay yếu để rồi lạnh như tảng băng, có lẽ cũng vì trước ngày lấy chồng mình chưa biết hôn. Sau ngày lấy chồng chẳng dám hôn ai.
Biết đâu hôn Phong lần này, về với chồng mình hết bịnh lạnh. Biết đâu hôn môi Phong rồi về với chồng mình thuỷ chung hơn, yêu kính chồng hơn.
Tôi nuốt nước bọt. Tôi liếm hai môi quay nhìn ra khung cửa. NGọn cây trên cao trụi lá, trời trên cao không thấy mây xanh. Những mái nhà, những cột ăng ten choán hết một mảnh thiên đường riêng rẽ.
Nhìn lại Phong cái nhìn đi dần xuống dưới rôì hồng hai má, rồi nóng hai tay, nóng khắp sợi thịt gân máu. Tôi nặng nề đứng lên bước ra khỏi giường. Tôi sợ cho tôi, tâm địa bẩn thỉu và tội lỗi. Ðừng so sánh chàng với chồng mình, chàng khác và chồng mình khác, hai thứ tình không thể dẫm lên nhau. Hai người đàn ông không thể đứng gần nhau dù trong tim mình.
Không dám hôn Phong, tôi đành lặng lẽ bỏ về, sau khi mua trái cây chất đầy đầu giường chàng. Về nhà Thịnh ngồi chống tay đợi:
-Em đi dữ nhỉ?
Tôi hớ hênh:
-Mấy thầy tuyệt thực ngồi trước dinh.
Thịnh cười nhạt:
-Em chưa hết bịnh tranh đấu?
-Anh nói tranh đấu là một căn bệnh?
Thịnh gật:
-Ðúng làm được gì không, khi ngồi nhịn đói. Một ông Tổng thống chứ mười ông cũng vậy thôi. Lỗi đâu phải ở chính quyền, lỗi toàn thể dân tộc này.
Tôi mím môi:
-Em cãi không lại anh.
Thịnh cười nhẹ:
-Vì em chỉ lây bệnh của Phong thôi, em còn yêu Phong?
Tôi tránh nhìn Thịnh, hai mắt tôi gian dối rồi, hết xanh như mây, hết trong như suối. Thịnh thở dài:
-Mời em dùng cơm.
Tôi tủi thân ngồi xuống:
-Giờ em là người lạ?
Thịnh gật:
-Mình giờ là bạn của nhau, em thích thế mà, mời em.
Tôi nóng mặt:
-Bao giờ hết những người già độc tài găng nhau, bao giờ hết những người già bo bo giữ 1y mình, đất nước sẽ yên.
Thịnh nheo mắt:
-Anh là người già?
-Tuỳ anh nghĩ.
Thịnh cười nhẹ:
-Em bắt đầu ăn năn chưa em?
Tôi ngó sững mặt chồng:
-Anh nói như vậy nghĩa là sao?
Thịnh ngửa mặt cười:
-Em trẻ con và Phong cũng trẻ con.
-Anh…anh…
-Anh biết em trở về nhà, mang đầy tình yêu trên người em. Tuỳ em đấy, sức chịu đựng của anh có giới hạn.
Tôi cắn môi ngồi chết lặng trên ghế:
-Anh hết yêu em rồi?
Thịnh buồn bã:
Tình yêu không có hết hay còn. Tình yêu là tình yêu, có đó mãi mãi, em hiểu rõ hơn anh chứ nhỉ?
Tôi cúi mặt:
-Anh nên nói rõ hơn.
-Em thông minh hơn mọi người thông minh trên đời này. Anh cũng mệt nhoài dưới mái nhà dưới mái nhà này, nhưng anh bại, em là mẫu người lạ, anh bại trận rồi, em nghĩ về tình yêu qua hình bóng Phong, phiêu bạt và phong trần. Một Dũng của Loan trong Ðoạn Tuyệt, đọc nhật ký em chép đoạn văn Nhất Linh tả Loan lang thang trên đê Yên Phụ, nghĩ đến Dũng một con đò dạt trôi trên sông hay một khu rừng một quán gió. Anh hiểu em muốn gì cần gì, nhưng anh là anh, anh không thể yêu vợ đến nỗi rập khuôn theo Phong được. HƠn nữa, với anh cả em và Phong đều trẻ con. Bây giờ không phải là ngày tháng của Nhất Linh, bây giờ là giờ của Mỹ, thời cũa Mỹ.
Thịnh đứng lên:
-Em cứ tự nhiên, anh cần nghỉ.
Thịnh vào phòng làm việc của chàng, khoá trái cửa lại. Tôi lại mất chồng vì những quyển sách quí.
Chiều hôm đó tôi tu kín trong phòng, nếu gọi tu là không cười, không nói, và không có đàn ông. Thịnh đi rồi Thịnh về, không cần biết đến tôi nữa. Tôi không đủ can đảm tìm đến Phong. Tôi bắt đầu sợ chồng.
Ba ngày trôi qua như mây bay. Tôi không có căn tu nên tu hết nổi. Tôi muốn hét võ toang bộ ngực, muốn nhảy như sáo, muốn bay như chim. Thịnh dọn sang phòng khác để tôi một mình với cái giường rộng mênh mông. Thịnh cười nhạt, Thịnh tử tế hơn moị ngày Thịnh mời tôi dùng cơm. Thịnh xin lỗi tôi trước khi rút đi ngủ. Thịnh chào tôi trước khi đi dạy.
Buổi chiều Thịnh đi rồi, tôi hấp tấp bỏ đi. Tôi không ngoái cổ lại nhìn một lần. hạnh phúc ở đó hay ngục tù ở đó?
Ma đưa đường qủi dẫn lối. Tôi tò mò đến bệnh viện thăm Phong. Phong đã lại sức nằm đọc báo trên giường. Chàng quăng tờ báo đi:
-Trời ơi, Trang chờ em mỏi mòn, sao trốn biệt vậy hử?
Tôi chớp mắt:
-Anh khỏe chưa?
Phong gật:
-Quá khoẻ, lâu lâu nghĩ cho đời quên đi mình. Sao mua trái cây cho anh rôì không đến ăn chung?
-Em kẹt.
Phong nhìn sâu vào mắt tôi:
-Có chuyện gì không? Sao mắt em buồn thế?
Tôi lắc đầu:
-Không có gì đâu anh.
-Em dối anh, em gầy hẳn đi.
-Em làm gì mà gầy? em đi ra đi vaò một mình ngủ một mình…
Chàng cười mỉm:
-Ngủ một mình?
Tôi đỏ mặt:
-Ấy là em nói thế.
Phong vuốt ve tay tôi:
-Ðừng buồn nữa Trang ơi, trời cho gì nhận nấy.
-Em không muốn nghĩ đến nữa.
Phong thở dài:
-Anh sẽ đi xa….
Tôi bàng hoàng:
-Ði xa, mà đi đâu cơ anh?
-Thu Hải sẽ đi Ðức học, anh thì….trốn…
-Còn Thầy.
-Thầy vẫn là thầy.
-Bộ anh không còn là anh?
Chàng mỉm cười:
-Có thể lắm chứ Trang này, em hứa đừng buồn nữa đi.
Chàng nâng mặt tôi lên, hai môi gần cúi xuống. Tôi chợt run lạnh, tôi chợt tái môi:
-Ðừng anh…
Chàng cười buồn:
-Anh xin lỗi…
Từ lúc đó dù Thịnh vắng mặt, dù cả tôi và chàng đều không muốn nhắc tới Thịnh. Chồng tôi vẫn có giữa tôi với chàng. Chồng tôi vẫn không rời tôi dù có năm phút, dù một giây để tôi có thể ngửa mặt đón hai môi Phong ngạo nghễ khinh đời, phiêu bạt gió sương.
Tôi biết Phong sẽ đi rất xa, tôi muốn hôn chàng được lấy một lần nữa, nhưng tôi không đủ can đảm, cả Phong nữa, chàng ngồi dựa lưng trên giường mắt nhìn thật xa.
Thịnh nói đúng. Muốn biết cảm xúc khác nhau khi hôn chồng với tình nhân khác nhau thế nào, đàn bà phải nhanh môi hôn trước, có chồng rồi khó hôn ai cho ngọt khó hôn ai cho say. Tội lỗi mặc cảm sẽ giết chết rung động. Tôi nhướng mắt ngó Phong:
-Khi có vợ rồi, hôn người con gái khác anh hôn được không?
Chàng búng ngón tay:
-Anh không trả lời nổi, vì anh không có vợ như moị người khác.
Chàng nhăn mũi:
-Còn em?
Tôi thú nhận:
-Em mù tịt, trước ngày cưới chẳng được ai hôn, sau ngày cưới thì sợ mất đức cho con đành…
-Chung thủy một đời.
Phong vươn tay giữ chặt tay tôi:
-Trang, em định bỏ anh về?
Tôi ngập ngừng:
-Rồi cũng phải về chứ anh. Thịnh cũng ghen như ai, có khi còn kinh khủng hơn nữa anh ạ. Em bắt đầu sợ haĩ những người đàn ông ít nói, khó lường được lòng họ. Kiếp sau lấy chồng em kiếm ông nào be be tối ngày dễ sỏ mũi dễ bắt nạt và dễ dụ.
Phong cười:
-Ngày xưa em bảo ghét những ông nào nói nhiều.
-Giờ em thích lấy chồng nói nhiều, càng nói nhiều càng rỗng, càng rỗng vợ càng dễ xử.
-Thịnh làm em sợ?
Tôi gật đầu:
-Em thích làm người đàn bà sợ chồng.
-Em dại.
Tôi gật:
-Có thể, nhưng em thích.
Phong cười:
-Em có nhiều cái thích can không nổi.
Chàng gọi:
-Trang ơi.
Tôi nhìn chàng, chàng say đắm:
-Em yêu anh không?
Tôi gật:
-Ðừng hỏi thêm em nữa.
Chàng cúi xuống hôn tay tôi, rồi ngửng lên:
-Sao run quá vậy? Sợ?
Tôi gật:
-Không hiểu sao em run quá. Thôi em về nghe anh.
Phong ngẩn ngơ:
-Em đòi về?
Tôi khổ sở:
-Muộn rồi, để em về đi anh, nếu anh còn thương em.
Chàng đứng lên:
-Anh đưa em ra nhé.
Tôi lắc đầu:
-Thôi, anh chưa khoẻ, hơn nữa em ghé thăm Thầy với hải chút.
Chàng xua tay:
-Ðừng, cần gì gặp say, đừng phá đám chớ.
Chàng nheo mắt, tôi gật đầu cười tủm tỉm:
-Em quên đó, thôi em về, nói Hải trước khi đi ghé thăm em anh nhé.
Tôi nhanh chân bước ra khoỉ cái dưỡng đường trông như biệt thự. Thịnh ngồi chờ sẳn ở xe, dơ tay mở cửa cho tôi:
-Khỏi cần đón taxi em, anh đón em cả giờ này.
Tôi chín thịt trên má, chín thịt hai môi như thể có ai cầm thùng nước sôi dội từ trên đầu xuống chân tôi. Tôi từ từ bước tới xe chồng, như nữ tử tù bước vào máy chém.
-Anh đón em, đỡ tốn tiền xe nhé.
Tôi lịm tê người nói không ra hơi. Chồng tôi vẫn mỉm cười.
-Hồng má lên đi em, hát lên đi em. Em hiên ngang quá mà, em còn trẻ như nữ sinh, em hấp dẫn như tài tử. Càng gần chồng em càng hấp dẫn, càng có chồng càng có người mê em.
Tôi nghiến răng ngó Thịnh:
-Anh xử em đi, anh bắn em đi, anh bỏ tù em đi, anh cắt tai, cắt lưỡi cắt tay em đi, cắt bụng em đi…
Thịnh cười khẩy:
-Ðàn ông cắt bỏ dược, em ghen anh, em cắt của anh được, còn anh thì….chịu…cắt gì của em cho đáng tội đây?
Tôi run rẩy:
-Anh nở nghi em khốn nạn như vậy?
-Nghi gì nữa mà nghi, anh biết rõ em với Phong trong một căn phòng, căn phòng trên lầu ba, im vắng và tự do. Anh lịch sự quá, tử tế quá, Nên đành ngồi chờ đưa em về nhà.
Tôi bóp chặt tay tôi:
-Nhưng em không có gì với Phong hết.
Thịnh cười nhạt:
-Ai bắt em khai đau. Khai ra anh cũng đau vậy, ai bắt em khai, mà khai chi cho đau lòng nhau em.
Chàng cười như khóc:
-Anh tử tế quá, anh hùng quá, phải không em? tưởng tượng đi? Anh ngồi hàng giờ ở ngoài này, nghĩ vợ mình đang ngồi trong một căn phòng thật im lặng với một người đàn ông. Một buỗi chiều dài gấp mấy đời anh, một buổi chiều kinh khủng của anh. Anh nghĩ hai người đang ôm nhau hôn nhau và…
Tôi cắn chặt răng:
-Sao anh lại không tông cửa và để…
Thịnh lạnh lùng, giọng đanh hẳn lại:
-Ðể làm gì, để đổ máu à? Ðể bắn em nát thân, để bắn hắn nát óc. Ðược ích gì không? Ðàng nào anh cũng mất em rồi, anh vào tù lảnh nhách, ai nuôi mẹ cho anh, ai thương cho anh. Anh đâu có điên đến thế hả cưng, cưng của anh? Vợ hiền của anh? Người yêu trong sạch của anh?
Thịnh nói một tràng dài. Tôi ngồi một giây chết một giây. Thịnh vẫn nhìn thẳng đằng trước, chưa bao giờ tôi sợ chồng bằng chiều hôm nay. Con đường Duy tân có hàng cây ma quái, có hàng cây lêu khêu. Con đường vắng lặng cho Thịnh giết tôi chết ngồi trên xe.
Thịnh gằn giọng:
-Nói đi em. Tại sao. Tại sao em nỡ khinh anh đến thế hở Trang? Trang.
Tôi gục đầu:
-Em nhận tội.
-Em giết anh, anh vui lòng hơn.
Tôi lí nhí:
-Em chỉ đến thăm Phong.
-Em có chồng rồi, em nên để anh đưa đến thăm Phong, có sao đâu?
Tôi cứng miệng ngồi im. Thịnh cười một mình:
-Anh hết ghen rồi. Tình yêu là một chuyện, danh dự của thằng chồng như anh lại khác. Anh đấm ngực anh, anh vò ngực anh để ngồi làm tài xế chở em ngủ với người em yêu. Anh là thằng chồng hèn quá phải không em?
Xe Thịnh đi từ từ. Tôi cần Thịnh phóng vun vút phóng như bay. Cơn giận nổ tung như hoả tiển để tôi và chàng đều chết trên một chiếc xe, chỉ còn cách đó mới hàn gắn nổi nghĩa vợ chồng sắp đổ xuống biển.
Thịnh vẫn chậm rãi, vẫn từ tốn. Hai đôi mắt vẫn lạnh sau màu kính trắng. Giọng Thịnh xa xôi:
-Cũng may mình chưa có con với nhau.
Tôi thở dài, thế là hết, vợ chồng buông câu đó cho nhau nghe là hết thật rồi.
-Em không còn gì để nói với anh nữa sao?
Tôi lắc đầu:
-Em không biết nói cái gì nữa, giảng giả anh không tin, biện hộ anh không nghe. Giữa anh và em chẳng ai hiểu ai hết. tình yêu gắn liền thể xác mình, nhưng hai tâm hồn thì…
Thịnh cướp lời:
-Hai tâm hồn xa nhau, chỉ có em với Phong mới thật sự hiểu nhau.
Tôi thở ra:
-Tốt hơn hết em nên im lặng.
-Im lặng mặc niệm.
-Mặc niệm cái gì?
-Hạnh phúc của mình.
Tôi ngồi im. Thịnh không đưa tôi về nhà, chàng nói:
-Anh muốn giải quyết xong mới về nhà, căn nhà đó với anh vẫn thiêng liêng.
-Phải anh muốn nói từ hôm nay em hết xứng đáng bước vào nhà anh nữa?
Thịnh nghiêm mặt:
-Giờ em định sao?
-Em không tính gì hết, anh định sao cũng được.
-Anh nhường em cho Phong ngày mai anh dẫn em đến tận giường Phong.
Tôi lẩm bẩm :
-Chẳng cần phaỉ làm như vậy, em có chân có tay, em không từ người đàn ông này chuyển qua người đàn ông khác mới sống được.
-Em tự nguyện đến bên giường Phong mà.
Tôi khổ sở:
-Phong đang bệnh, anh quên à?
Thịnh nhún vai:
-Quên sao được, tử thù mà ai quên. Phong tuyệt thực, em mê những ngươì tuyệt thực, em chê đàn ông bụng bự, em chê đàn ông mũm mĩm.
-Anh có mũm mĩm đâu mà phải nói.
-Chê đàn ông bụng bự là em khôn lắm em đa tình lắm, chọn đàn ông gầy mà chắc, đen mà rắn.
Thịnh cười nhạt. Tôi mím môi quay đi:
-Anh làm như em ghê lắm ấy.
-Em không ghê, em chỉ đa tình thôi.
Tôi nói từng tiếng:
-Giữa em và Phong chẳng có gì để phải xấu hổ với anh hết.
Thịnh lắc đầu:
-Anh không tin. Em là đàn bà chứ có phải con gái đâu. Ðàn ông không thể giữ đẹp trước một người đàn bà. HƠn nữa, rõ ràng lúc bước ra trông thấy anh em hớt hơ hớt hải, em tái mặt run rẩy đi không vững. Em không dám nhìn thẳng mặt anh.
Tôi ấp úng:
-Tại anh ngồi lù lù ra đó.
-Em không hài lòng, anh đón vợ mà.
-Dĩ nhiên là em không hài lòng.
-Em can đảm đó chứ.
-Em không làm gì mất danh dự của chồng hết. Phong là người bạn tốt, chàng bị bệnh, em không có quyền đến thăm?
Thịnh cười gằn:
-Có chứ nhưng phải đi với anh, đàn bà có chồng không thể ở cả giờ với đàn ông trong một căn phòng. Chẵng nhẽ một người như em anh phải dạy những bài học lịch sử nữa sao? Lịch sự với chồng chút em ơi.
Chàng lạnh lùng:
-Mà thôi, oán trách nhau chả ích gì, giờ em thích sao, nói cho anh nghe.
-Coi như em có tội, anh có quyền xử phạt em cơ mà.
Thịnh cay đắng:
-Anh đem giao em cho Phong.
Tôi tròn mắt:
-Anh noí thật hay dỡn.
-Lúc này anh đùa được à?
Tôi lạnh cả người:
-Anh nhất định bỏ em?
Thịnh ngửa cổ nhìn lên cao:
-Anh làm gì có cái hân hạnh đó. Chính em bỏ anh đấy chứ.
Tôi nghiến răng để đừng bật khóc.
-Em với PHong có làm gì đâu?
Thịnh quắc mắt:
-Im đi, tôi không muốn nghe thêm một chữ Phong nào nữa. Suốt đời cô gọi tên người ta, đêm ngủ cũng mơ, ngày miệt mài cũng gọi.
Chàng thở dài thật nặng:
-Thôi được, anh đưa em về nhà, tuỳ em định.
Hôm nay tôi mới nhìn kỹ ngôi nhà của chồng. Toà biệt thự xinh, con ngõ dài và êm. Cánh cổng sơn đỏ, gạch màu lửa hoàng. Những cánh cửa khép kín, con đường vắng xe im lìm như đời Thịnh. Con đường có lá vàng khô rơi từng chiếc.
Tôi ngập ngừng:
-Ngày mai em về Ðà Nẵng ở với mẹ.
Thịnh vụt quay nhìn tôi:
-Em bỏ anh thật?
Tôi gục đầu:
-Anh muốn như vậy cơ mà.
Thịnh thở dài:
-Lòng anh nguội mất rồi Trang ơi.
-Tại vì anh không tin em.
-Tin sao được nữa mà tin, tưởng tượng đi, nhắm mắt lại nghĩ cảnh anh ngồi hàng giờ trước cổng đợi em, biết em đang ở trong phòng với hắn, biết em đang làm những gì mà không can đảm đứng lên đẩy cửa lao vào phòng như người đàn ông khác. Cứ ngồi chờ, một buổi chiều dài hơn ba mươi bốn mươi năm trời anh đã sống.
Thịnh dõi mắt nhìn thật xa. Màu kính trắng làm mắt Thịnh đã buồn lại đục mờ thêm.
-Anh bỏ xe cho em ra em thấy, anh đi lang thang và anh bắt được một con chim bị thương nằm hấp hối. Em coi anh cũng giống như con chim này.
Chồng tôi lật tờ giấy mỏng lên trỏ con chim.
-Anh bắt được nó như bắt phải nổi bất hạnh ghê gớm của anh. Rồi anh sẽ thả nó đi khi nó có thể bay lên ngọn cây kia được.
Tôi vẫn chưa dám nhìn thẳng mặt chồng. Tôi cúi nhìn con chim. Nước mắt tôi chảy ra thật nóng, thương chồng hay thương mình hở Trang.
Thịnh đưa tôi vào phòng như một người lạ:
-Căn nhà này mãi mãi của em.
Tôi nằm vật ra giường. Chàng không chùi nước mắt cho tôi, chàng quay đi thở dài khe khẽ:
-Hạnh phúc ngắn quá, tiếc mình chưa có lấy một đứa con.
Tôi muốn lồng tay trong tóc chàng, tôi muốn rúc vào nách chồng, nhưng tôi hết quyền rồi.
Thịnh nằm thẳng người:
-Nằm xuống bên anh mình noí chuyện cho đỡ buồn Trang.
Tôi vẫn nằm xa xa sợ mệt, Chàng tháo kính cận ra đôi mắt dại đi vì buồn hay vì mất kính.
-Ước gì anh đánh được em, chửi được em nhỉ?
Tôi thiểu não:
-Em cũng đang mong như thế.
-Tay anh mềm rồi, miệng anh mỏi rồi.
Tôi thở ra:
-Em bắt đầu tiếc cho mình đã với quá cao, lấy ông chồng học quá giỏi, từ ngày lấy nhau anh chưa tát em một nửa tát, hạnh phúc bởi thế không ngọt ngào. Ông gác dan của anh yêu vợ hơn anh yêu em, bà ta than đêm nào cũng đừ người.
Thịnh cười buồn:
-Vụ này lỗi không ở anh rồi đó, em đa tình mà không đa dâm, hình như em ngại vụ đó nữa. Ðêm nào anh táy máy ngày hôm sau em bỏ ăn bỏ ngủ mệt như con gà chết.
Tôi đỏ mặt:
-Anh đừng khinh em nhé.
Thịnh cười nhẹ:
-Sao em đến với Phong?
-Em cũng không hiểu tại sao nữa.
-Nhưng anh thì hiểu.
-Tại sao?
-Em lãng mạn chứ sao nữa, em cho rằng đó mới thực sự là tình yêu, còn tình yêu của anh với em chưa hẳn là tình yêu, vừa gặp em anh đề nghị cưới em, và nghĩ rằng em cần cả hai người đàn ông, anh cho em đời sống bình thường và Phong cho em mơ mộng.
Thịnh cao giọng:
-Em còn yêu Phong phải không?
Tôi khổ sở:
-Ðừng hỏi em câu đó anh.
Thịnh lăn người để nằm xa tôi:
-Tình yêu bỏ anh đi nữa rồi Trang ạ? NGhĩ đến cảnh em với Phong trong một căn phòng thật kín đáo, cửa khoá then cài anh hết cả cảm xúc. Người anh vắt không còn giọt nào ngọt, tim anh rỗng không còn chút tình yêu. Rồi anh sẽ sống như cái máy trong guồng máy này. Rồi anh sẽ làm tình với bất cứ ai, nếu cần uống rượu đánh bài, Nếu không anh sẽ điên.
Tôi kinh hãi ngó Thịnh:
-Anh, anh đừng làm em sợ.
Thịnh gối đầu trên hai cánh tay, trán chàng nhăn lại:
-Không, hãy cho anh nói, bởi sau đó anh câm.
Tôi vùi đầu lăn sát vào ngực chồng. Tôi áp má trên trái tim chàng. Tôi vuốt ve tôi nâng niu như mọi khi đã làm. giận nhau bao nhiêu đi nữa lăn sát vào chồng ra môi trên ngực chồng ra xuống. Mồ hôi của chồng mãi mãi vẫn thơm, vẫn ngất ngây. Giận hờn sẽ tan bay khi giữ trong tay phần da thịt mê đắm ấy.
Với chồng sao dễ dàng, sao quen tay, sao bình thường, với Phong đành chịu, ngượng ngùng cứng tê. Như vậy tôi yêu ai? Chồng tôi hay người tình? Chưa một lần tôi hôn nổi môi Phong. Với Thịnh không chừa một vuông không thiếu một chỗ.
Thịnh nằm dọc cái giường, tôi xoay ngang cái giường. Cái giường nệm mút êm như phiến mây nâng niu đôi tình nhân trên trời cao thẳm. Chồng tôi nằm thẳng, cái gì cũng thẳng, tôi làm vợ phải nằm co.
Thịnh thở dài:
-Trang, em ách lắm biết không?
-Em xin lỗi anh.
Thịnh cười nhẹ:
-Em chưa hôn Phong chứ?
Tôi lắc đầu:
-Chưa, mới định hôn thôi mà hôn không được.
-Em chưa có gì với Phong chứ?
-Chưa có gì hết, có cần khám sức khoẻ người ta không, cho khám đó.
-Trời ơi, có trời mà biết nổi.
-Sao hồi xưa anh nói biết.
-Hồi xưa khác, giờ khác, hồi xưa em là con gái, giờ em là đàn bà.
Thịnh vụt ngồi dậy:
-Thôi em…ngủ đi.
-Em đã ăn gì đâu?
-Ừ nhỉ anh quên, dậy anh đưa đi ăn.
-Tối nay ngủ chung nhé.
Thịnh lắc đầu:
-Không dám rồi đó.
Tôi xấu hổ, tôi ngượng ngùng đến lạnh cả hai tay, lạnh lên đến đầu. Cảm xúc cuả Thịnh khô thật rồi. Có bao giờ tôi lăn vào chàng hôn không chừa một nơi say không thiếu một chỗ mà chàng thoát nổi tôi đâu.
Nằm song song với nhau, nằm ngang người chồng, nằm trở ngược đầu chồng. Chồng vẫn lạnh như không. Áo quần tôi vẫn nguyên nếp cũ, những hàng nút vẫn tròn trong khuy.
Tôi buông tay Thịnh quay nhìn ra vườn:
-Thôi em hết đói rồi.
-Bậy nào, đi ăn với anh một chút đi, anh đói.
Chàng nhấn mạnh:
-Tụi mình là đôi bạn thân nhau. Em đọc truyện Ðôi Bạn rồi chứ nhỉ?
-Rôì, nhưng không thể so sánh như vậy được.
Chàng hấp tấp đôi mắt:
-Không hiểu sao bây giờ anh quý em thế không biết, anh quý em như bạn bè quý nhau.
-Noí nghe vô duyên.
-Tại sao không nhỉ, mình hãy coi nhau như bạn bè, sống với nhau tử tế và trọng nhau như bạn bè tri kỷ. Ðẹp chán, đỡ mệt.
-Thôi nói nghe chướng tai.
-Anh nói thật đó, như vậy đẹp hơn và ít đỗ vỡ hơn. Em bằng lòng chứ.
-Ngày mai em về Ðà Nẵng cho khoẻ cái thân.
-Cũng được, hay để anh đi.
-Ði đâu, đi Tàu à?
-Có thể lắm chứ.
Tôi nóng mặt:
-Anh muốn nói gì nói thẳng ra đi.
-Anh chẳng thấy cảm xúc gì hết, giữa vợ chồng không thể yêu xuông, phải vậy không em? Chã lẽ mình yêu xuông nhau như bạn bè.
Tôi cay mắt quá chừng mà không khóc nổi:
-Em hết chuyện để nói với anh.
-Ðó thấy không tụi mình hết chuyện để nói với nhau nhé. Giá có đứa con em nhỉ, để nó đi giữa tụi mình nó nối mình lại với nhau dù đã đứt đoạn.
-Mai anh đưa em đi bác sĩ đi.
-Muộn rồi, anh thấy không cần thiết nữa.
Tôi hoảng hốt:
-Sao vậy anh?
Thịnh lạnh như tiền:
-Anh thấy không cần nữa, anh không đủ sức chịu đựng. Coi vậy chứ anh yếu hơn mọi người đàn ông có vợ ngoại tình trên đời này. Nội vụ tông cửa vào bắt quả tang anh còn không làm nổi, huống hồ gì có với em một đứa con.
Tôi cắn môi:
-Em không nghe anh nói nữa.
Thịnh thở ra:
-Cũng chẳng sao.
-Mới lúc nãy anh hết giận em rồi mà, anh nằm một giường với em mà.
-Anh cũng tưởng thế, nhưng đó là xác thịt yếu đuối năm phút.
-Như vậy anh còn cảm xúc đó thôi.
-Cảm xúc bị dội rồi em ơi. Anh nghe kỹ xác thịt anh noí lắm. Vuốt ve mơn trớn chỉ bên ngoài, tim anh vẫn lạnh.
-Anh nghe được tiếng nói của xác thịt anh?
-Có chứ, anh nghe rõ lắm. Nếu không em đã nằm lịm với anh rồi, lên đến ngực chứ ít sao.
Chàng nhìn thẳng mắt tôi:
-Em cũng vậy, em như cái máy tính. Em như….Nghề nghiệp rồi phải không?
-Anh nói rõ đi em như một con điếm chứ gì, một con điếm khiêu khích chồng.
Thịnh tàn nhẫn gật đầu:
-Ðúng, em thông minh lắm, nhưng anh đủ sáng suốt để thấy ta em lưỡi em, môi em khác mọi ngày. Toàn thân em khác mọi ngày, như anh đã khác, bởi vậy anh mới ngồi dậy đưa em đi ăn, Bình thường dễ gì anh thoát nỗi không chết trên em.
Chàng dướn người cho đỡ mệt hỏi:
-Buổi tối ăn tây cho nhẹ bụng nhé.
Tôi gật đầu, Thịnh dịu dàng:
-Cười lên đi chứ, mặt dàu dàu vào tiệm người ta buồn. Em thấy anh vẫn cười đây thôi.
-Anh có bao giờ không cười, ngày mai cả sài gòn nổ tung ra anh cũng cười nữa là, với anh chẳng có gì quan trọng hết.
-Ðúng ngay cả cái chết, bởi sợ nó vẫn đến như thường, dại gì sợ làm gì cho mệt người ra, sống phút nào sung sướng phút ấy. Còn gần em ngày nào vui với em ngày ấy.
-Bộ định trốn em.
-Có thể lắm chứ.
Thịnh ngon bữa như mọi ngày, tôi cáu mà không làm gì được.
-Anh ăn ngon lành nhỉ?
-Trời ơi, không ngon thì ăn làm gì?
-Anh là người sung sướng nhất ở cái đất Việt nam này?
Thịnh tròn mắt :
-Hân hạnh đến thế cơ à?
-Anh không phải đi lính, ở nhà Tây ăn cơm tây, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Muốn ăn gì cũng có. Anh có phúc thật, sống không bon chen không dành dật, tiền không quý, vợ không cần.
-À tiền không quý thì được nhưng ai bảo anh không cần vợ?
-Em bảo.
-Bằng chứng đâu?
-Bằng chứng à, sờ lên gáy anh đi, hỏi em làm gì cho buồn em thêm.
Thịnh gật gù:
-Tại vợ anh không cần anh.
Tôi buồn bã:
-Cần chứ ai, ai cho em ở villa, ai cho em những miếng thịt thơm mùi bơ này, ai cho em ngủ giường êm, ai cho em lên hàng mấy kí lô. Ai cho em những ngày không đếm tiền cắc, không nhịn đói mỗi sáng, không đạp xe mỗi chiều.
Thịnh thở dài:
-Ðừng cay đắng, tất cả vẫn của em, tài sản nhà cửa xe cộ mang tên em hết mà, anh có tiếc gì em đâu bởi anh không cần.
Tôi lải nhải:
-Em vẫn giữ lập trường anh là kẻ sung sướng nhất cái xứ việt nam khốn khổ này.
-Anh xin từ chối.
-Anh đứng ngoài cuộc chiến, vì anh không phải đi lính, anh đứng trên chiến tranh vì anh giàu. Anh đứng trên nước em, vì anh tự do, anh như người Mỹ người Pháp ở cái nước nghèo khổ này. Anh chê tranh đấu là một căn bệnh, đúng lắm vì anh cân gì phải tranh đấu nữa, anh có thiếu thốn gì nữa đâu.
Thịnh gật gù:
-Bởi vậy em yêu Phong, người trong chiến tranh, người của chiến tranh.
Tôi kiêu hãnh gật đầu:
-Ðúng vì Phong mua cho em đôi giày phải nhịn cà phê một tháng, mua cho em cái áo phải nhịn thuốc lá hai tháng. Em quý những thứ đo như quý Phong.
Thịnh cười nhạt:
-À đôi giày em cất kỹ trong tủ, mỗi lần đi về hét con ở lau chùi thật bóng. Anh đốt, anh đốt hết.
-Anh có yêu em đâu mà ghen?
-Ghen chứ, sao không ghen.
-Em khổ vì anh quá giàu mà em thì quá nghèo. suốt đời em mang nặng mặc cảm em yêu anh vì anh giàu đến nổi cái giàu của anh, địa vị anh che lấp hết tình yêu em dành cho anh. Suốt ngày em xấu hổ, em ăn năn vì nghĩ mình yêu chồng vì những bữa cơm ngon, những dạ tiệc huy hoàng, cái xe bóng, ngôi nhà to.
Thịnh diụ dàng:
-Trang, em ăn đi, ăn đi rồi mình về.
Chàng cười tiếp:
-Mai anh tình nguyện đi lính Trang nhé, anh đốt nhà đốt xe thành tay trắng để em yêu anh.
Tôi cười nước mắt rưng:
-Em xin lỗi anh.
Thịnh ngọt ngào:
-Ăn đi em, ăn cho mập để quyến rũ đàn ông chạy theo em.
Về nhà Thịnh đề nghị:
-Em thức một đêm với anh được không?
Tôi ngạc nhiên:
-Chi vậy, em thức khuya không quen đau mất.
Tôi định nói anh sang ngủ với em ngủ chung như ngày mới cưới ôm chặt như ngày mới về với anh. Nhưng tôi chỉ biết đưa mắt ngó chồng.
Thịnh giả vờ không nhìn, không thấy:
-Chúc anh ngủ ngon nhé, vợ hiền của anh.
-Ðừng mỉa mai em.
-Không anh nói thật, tương đối em là người hiền nhất trong những bà vợ mà anh đã gặp. Em chưa một lần nói xấu mẹ chồng, em chưa một lần to tiếng với anh, ngay lúc ngoại tình em cũng hiền nữa.
-Dẹp tiếng đó đi.
-Dùng tiếng gì hở em?
-Anh không quên được à?
-Quên không nổi.
Thịnh dặn dò:
-Ngủ đi nhé, anh đọc sách.
-Tuỳ anh, đàn bà không có quyền ép chồng ngủ chung với mình.
-Mở cửa sổ cho Phong leo vào.
-Dám lắm, em đi tìm Phong bây giờ đây.
-Quyền của em.
Tôi lao tới đeo cổ chồng, chàng từ tốn gở tay tôi ra:
-Tội nghiệp cho anh, lòng anh nguội rồi.
Tôi buông tay xuống, lạnh như băng giá. thịnh khoá cửa phòng chàng, đêm nay như những đêm trước tôi lại ôm gối nằm co, ôm gôí lăn ngang lăn dọc.
Ngày tháng trôi êm như giấc mộng. Ngày tháng buồn như lá khô lớp lớp ngoài vườn. Thịnh vẫn ngủ riêng phòng, riêng chăn, riêng gối.
Vợ chồng không con chẳng phải là vợ chồng, ra vào ngó nhau chẵng nhẽ hôn hít ấp ôm như trai gái ngoài đường. Cái bụng mình hư, hay cái ruột chồng hỏng. Nhìn không được liếc tình không xong, nói thì ngượng. Tôi viết giấy vậy. Buổi tối tôi không ăn cơm nằm lì trong phòng cho Thịnh ăn một mình. Thịnh gõ cửa tôi không mở chàng gõ còn nhẹ quá chi chàng tàn bạn hơn, dã man hơn kê vai phá sập cửa mà vào, gõ nhẹ ba tiếng, trời ơi mình đa tình lãng mạn, vớ ngay ông chồng đeo kính trắng chúi mũi đọc sách thánh hiền.
Mình thích đàn ông đen, vớ ngay anh chàng trắng trẻo, mình thích bị đòn, vớ ngay anh chàng lúc nào cũng ngọt như đường, lúc nào cũng galant như ông tây con.
Rình lúc Thịnh buông đũa đánh răng tôi gắn cửa mảnh giấy đầu hàng:
-‘Vào ngủ với em nếu không em tuyệt thực!’
Tôi chờ im lặng hé cửa ra nhóm thịnh bỏ đi rồi, mảnh giấy bị địch viết thêm lời từ chối.
-Thịnh hay Phong?
Buổi sáng hôm sau chàng ghi thêm trước khi đi dạy.
‘Tuyệt thực vào bệnh viện với người ta cho vui’.
Tôi vò nhàu tớ giấy quăng xuống đất dí mạnh gót giày lên. hết thuốc chữa rồi. Hình như thịnh đang âm mưu một cái gì thật nghiêm trọng. Trời ơi sợ đến gìa những anh chồng học giỏi, trời ơi kạch đến già những anh chồng ít nóit miệng khít như hến.
Tôi đành ăn cơm, đành uống sữa, tôi không to gan lớn chí như Phong. Tôi tham ăn tham sống. No bụng tôi lại rút vào phòng khoá chặt cửa. Với chị bếp giúp, tôi tuyệt thực giả với Thịnh đúng hai ngày. Thịnh thua thật chàng đập cửa.
-…
-Mở cửa không?
-…
-Có mở không thì bảo.
Tôi thích đàn ông khi giận. Tôi mê đàn ông khi quắc mắt, khi đập bàn. Ðàn ông mắt có lửa mới thật đàn ông, thịnh đạp cửa:
-Mở cửa mau lên, không chết với tôi bây giờ?
Tôi hơi run nhưng vẫn nằm co trên giường.
-Trang ơi, mở cửa cho anh đi….
Tôi vẫn nằm im, chàng hoảng hốt gọi chị bếp:
-Này đi kiếm cái búa tôi đập cửa, coi chừng cô sỉu trong đó rồi. Trời ơi nhịn đói những hai ngày, phải hay ngày không chịu Hai?
-Dạ, dạ hai ngày không ăn gì hết ráo.
Thịnh đạp thình thịch. Tôi xoay vòng khoá nép một bên, chồng tôi sững người:
-Trang, anh thua. Anh Thua.
Cánh cửa đóng lại, mình tôi với chồng một cõi u mê. Mình tôi với chồng quần thaỏ trên giường chờ một đứa con.
-Từ bây giờ em yêu một mình anh.
-Anh cũng vậy, chưa bao giờ em lạ như hôm nay, cho anh đứa con đi mình.
Tôi cười lung linh ánh mắt:
-Bây giờ em mới hiểu tình yêu là gì. Chồng em nhất tuyệt với nhất, oai nhất.
-Có con chưa em?
Tôi gật:
-Nhất định có.
-Sao em biết?
-Biết chứ, vì chưa bao giờ như hôm nay.
Chồng tôi cười mỉm:
-Đúng rồi đó, hồi nào đến giờ anh cứ thấy thiếu thiếu, không phải anh ham mê vật chất, nhưng sao cứ thấy thiếu thiếu một cái gì.
-Thiếu một đứa con đấy.
Chàng thủ thỉ:
-Có con ngay nghe em.
-Có chắc đi rồi, em nghe khác ghê lắm.
-Tài lắm, làm như mấy đứa con rồi không bằng.
Tôi nũng nịu:
-Anh định bỏ em đi xa phải không?
Chàng ngạc nhiên:
-Sao em biết.
-Biết chứ, tại vì em yêu anh, những ngày những đêm sóng ngầm đó em yêu anh, một mình một bóng yêu anh.
Chàng ngồi dậy lục túi đưa cho tôi mảnh giấy:
-Anh vận động đi Pháp, định đi một mình, nhưng thôi giờ ở lại với em với con.
-Chín tháng nữa mới có, ham lắm.
-Anh ghen tưởng chết được đó, con chó, làm khổ anh quá sức.
-Em hết mơ mộng rồi, em không tuyệt thực nữa đâu, không tranh đấu nữa đâu.
-Thật không.
-Thật, để làm bằng cho anh đứa con, mũi cao thế này này, mắt cận thị thế này này.
Tôi vuốt lưng chàng, mân mê những hạt trứng cá trên phiến lưng chồng, lần đầu tiên trong đời thấy thương quá chững quá đổi phần thân thể chồng thân mật gần gũi:
-Em yêu anh tin không? Ðời em chưa hôn ai, chưa say ai ngoài chút tình lãng mạn đó. Tin không? Chưa dấn thân với ai cả, tin không? Chưa hôn của ai cả, tin không?
Chồng tôi gật, gật hoài, gật mãi.
|
|
|