Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Nguyễn ngạc nhiên nhìn ông Nam, anh không hiểu ý ông muốn nói gì, nhưng anh vẫn trả lời:
- Cháu đã nghĩ rất kỹ, thưa chú . Từ hôm cháu đọc được những điều ghi chép của cha cháu, cháu đã thấy được những điều mà ba cháu kỳ vọng nơi cháu . Cháu muốn làm một điều gì đó để chuộc lại lỗi lầm của cháu.
Ông Nam mừng rỡ vỗ vai Nguyễn, mắt ông loang loáng nước:
- Hay lắm, đó đúng là điều ba cháu đã từng mong . Chú chỉ ngại một điều là bây giờ trong công ty có những khó khăn đang chờ đón cháu.
- Chú nói vậy nghĩa là sao ạ ?
- Để từ từ rồi chú nói cho cháu biết, nhưng cháu yên tâm đi, dù có khó khăn thế nào chăng nữa thì chú cũng nhất định ủng hộ cháu.
- Chú nói vậy thì cháu yên tâm rồi . Bây giờ xin phép chú, cháu về.
Rời khỏi nhà ông Nam, Nguyễn cũng không biết phải đi đâu nữa . Anh không muốn trở về nhà, trong căn nhà rộng lớn đó chỉ có một mình anh khiến cho căn nhà càng thêm hoang vắng.
Ghé vào một quán café, Nguyễn gọi một ly café đen rồi trầm ngâm nơi đó mãi . Một ước muốn cứ sôi sục trong lòng anh làm cho đã bao lần cứ muốn đứng lên, bước lại bên máy điện thoại . Một con số hiện lên trong đầu, nhưng anh không biết thời gian đã có những gì thay đổi.
Cuối cùng, Nguyễn đành chịu thua con tim của mình, anh vẫy tay gọi một người phục vụ:
- Tôi muốn hỏi anh một chút việc, anh có thể giúp tôi được không ?
Người phục vụ sốt sắng gật đầu:
- Ông cứ hỏi, nếu tôi làm được thì xin sẵn sàng ạ.
- Thế này nhé, tôi xa nơi này đã lâu . Không biết là số điện thoại ở một nơi nào đó có thay đổi không hở anh ?
- Xin lỗi ông, thế ông đi xa đã bao lâu rồi ạ ?
- Cũng hơn mười năm rồi.
Người phục vụ nhíu mày:
- Nếu thế thì số điện thoại có thể thay đổi, nhưng số nhà thì có lẽ không . Vậy ông có số nhà không?
Nguyễn gật đầu:
- Có đây, và có cả số điện thoại cũ nữa.
- Vậy thì được rồi, tôi sẽ hỏi tổng đài cho ông . May ra thì biết được
đấy.
Nguyễn ghi số nhà và số điện thoại ra tờ giấy người phục vụ đưa cho anh . Anh ta nhanh nhẹn đi lại phía quần, nhấc điện thoại lên gọi . Chỉ một thoáng sau, anh ta đã đi lại bàn Nguyễn, tươi cười:
- Tôi hỏi được cho ông rồi đây ạ . Số điện thoại vẫn y như cũ, chỉ thêm số tám đứng đầu thôi ạ.
Nguyễn vui mừng trao cho anh ta tờ giấy bạc:
- Tôi gửi anh tiền điện thoại.
Anh ta lắc đầu:
- Thưa ông, ở đây phục vụ điện thoại nội thành cho khách hàng không mất
tiền ạ.
- Vậy thì tôi tặng anh, anh cứ cầm lấy đi.
- Cám ơn ông.
Cầm tờ giấy ghi số điện thoại trên tay, Nguyễn thấy tim mình đập mạnh hơn . Ngần ngừ một chút, anh bước lại bên máy điện thoại . Nhấc ống nghe lên, Nguyễn chậm chạp nhấn số . Tiếng chuông ở đầu dây đằng kia đã vang lên, Nguyễn thấy mình hồi hộp y như anh con trai mới lớn gọi điện thoại cho người yêu . Chưa kịp chế diễu mình với cái ý tưởng kỳ cục đó thì tiếng một người nào đó đã vang lên:
- Alo!
Nguyễn chậm chạp lên tiếng:
- Xin lỗi, có phải đây là nhà của cô Phương Diễm không ạ ?
- Phải, xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ ?
Ngập ngừng một chút, Nguyễn trả lời:
- Tôi là một người bạn của cô Diễm, xin cho tôi gặp cô ấy một chút.
- Xin đợi máy!
Nguyễn đợi không lâu, giọng nói quen thuộc với Nguyễn trong những ngày xa xưa đã nhẹ nhàng vang lên trong máy:
- Alo, tôi Diễm đây.
Nguyễn im lặng . Anh lắng nghe tiếng noí quen thuộc ngày nào với một chút xôn xa trong hồn.
Dường như Phương Diễm sốt ruột vì đầu dây này im lặng quá lâu, cô
lại lên tiếng:
- Xin lỗi, ai ở đầu dây đấy ạ ?- Ngừng lại một chút như để chờ đợi Phương Diễm lại tiếp - Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đấy.
Hít vào một hơi thật sâu, Nguyễn nhẹ nhàng nói:
- Diễm, anh đây!
Một khoảnh khắc im lặng . Hình như ở đầu dây bên kia, Phương Diễm đang sững sờ . Vì cô hoàn toàn không nói được tiếng nào . Nguyễn lại nói tiếp:
- Diễm à, anh muốn gặp em.
Phương Diễm đã lên tiếng, giọng nói của cô xúc động rõ rệt:
- Anh Nguyễn, phải anh không Nguyễn ?
Nguyễn gật đầu như có Phương Diễm đứng trước mặt mình:
- Phải, là anh đây . Anh muốn gặp em có được không ?
Phương Diễm vội vã:
- Được chứ! Anh đang ở đâu đó ?
Nguyễn nói nhanh nơi mình đang ở, Phương Diễm trả lời ngay:
- Được rồi, mười lăm phút nữa em sẽ tới đó . Anh đợi em nhé!
Phương Diễm đến thật nhanh, cô bước vào tiệm và đưa mắt nhìn quanh . Nguyễn nhận ra ngay hình bóng ngày nào . Anh giơ cao tay ra hiệu ngay lúc Phương Diễm nhìn về phía anh . Cô hấp tấp bước nhanh lại.
Kéo chiếc ghế đối diện với chỗ mình đang ngồi, Nguyễn mời Phương Diễm như để che giấu nỗi xúc động của mình:
- Em ngồi đây.
Phương Diễm ngồi xuống, nhưng cô chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã tiến lại . Nguyễn hỏi:
- Em uống gì ?
Phương Diễm trả lời ngắn gọn:
- Gì cũng được.
Nguyễn gọi cho Phương Diễm ly cam vắt . Hai người ngồi đối diệnnhau, cả hai cứ mãi yên lặng nhìn nhau như muốn thu nhận hình ảnh thân yêu đang hiện diện trước mặt mình.
Thật lâu, Nguyễn mới khẽ khàng hỏi:
- Em khỏe không ?
Phương Diễm khẽ gật, cô nghẹn ngào không nói nên lời . Mười năm xa nhau, tình yêu ngày nào tưởng đã vùi quên theo những lớp tro tàn của thời gian, nào ngờ mới chỉ gặp lại nhau, trái tim cô lại réo lên tình cảm nồng nàn ngày đó.
Nắm nhẹ bàn tay Phương Diễm , Nguyễn thì thầm:
- Nói gì với anh đi Diễm, anh thèm nghe em nói biết bao.
Câu nói của Nguyễn như đánh thức trong Phương Diễm những uất ức, tủi hờn . Nước mắt cô bắt đầu chảy:
- Tại sao từng ấy ngày tháng, anh không gọi cho em lần nào ? Anh có biết là anh ác lắm hay không ?
Nguyễn cúi đầu, giọng anh âm thầm:
- Anh ngỡ là mình sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa, vì thế mà anh không dám khuấy động đến em . Hãy để em tưởng là anh đã chết, rồi một lúc nào đó em sẽ quên anh.
Phương Diễm ấm ức nói trong nước mắt:
- Vậy thì tại sao anh không im lặng luôn đi, anh cứ để em tưởng là anh đã chết đi . Tại sao anh lại còn về đây ? Anh đã nói là anh không muốn khuấy động cuộc sống của em, vậy mà giờ đây anh làm cho em điên đảo đây nè.
Nguyễn nhìn những giọt nước mắt của người con gái anh yêu mà lòng đau như cắt . Chắc hẳn là có một chuyện gì đó đang xảy ra với cô mới làm cho cô xúc động đến vậy . Anh dịu dàng:
- Anh xin lỗi, Diễm ạ . Anh biết mình đã làm em đau lòng, nhưng giờ anh đã về đây rồi, liệu anh còn có cơ hội bù đắp cho em không hở Diễm ?
Phương Diễm nức lên:
- Anh còn có thể làm gì cho em được khi mà em sắp là của người khác mất rồi ?
Nguyễn sững sờ, câu nói vừa rồi của Phương Diễm đã làm anh tê cứng mọi phản ứng . Điều đó anh cũng hằng nghĩ tới trong những tháng ngày qua, nhưng rồi liền ngay sau đó, anh lại tự mình dối gạt chính mình là Phương Diễm rất yêu anh, không thể nào có chuyện cô sẽ không còn là tình yêu của anh nữa.
Vậy mà giờ đây, chỉ mới gặp nhau mấy phút sau mười năm dài đằng đãng, tình yêu mà Nguyễn đã cố chôn chặt giờ đã bừng sống lại, chẳng những sống lại theo mức độ cũ mà còn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nguyễn chợt ước ao, giá như đây không phải là quán nước, giá như chung quanh anh không có một người nào, giá như đây là cõi riêng tư của anh như hôm nào anh cùng cô ngồi bên nhau trong căn phòng vắng lặng, chắc chắn Nguyễn sẽ ôm chặt Phương Diễm thật chặt trong vòng tay thương nhớ của anh và hôn cô thật lâu cho bõ những ngày cách xa.
Thế nhưng, sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn! Giờ đây hai người ngồi gần nhau trong gang tấc mà lại xa cách nghìn trùng . Tại sao thì Nguyễn không thể biết, chỉ biết là Phương Diễm và anh đã có một bức tường cách ngăn.
Cố gắng dằn nén nỗi đau vào tận trong lòng, Nguyễn âm thầm:
- Xin lỗi em, Phương Diễm ! Giờ thì anh chỉ còn biết nói lời xin lỗi với em mà thôi . Anh cũng không biết nói gì với em nữa bây giờ, vì mọi lời nói dùng để biện minh với em thì không còn ý nghĩa nào nữa . Nhưng anh cũng muốn em biết cho anh một điều, là chính vì yêu em mà anh mới làm như thế . Anh không muốn em phải khổ vì anh!
Phương Diễm không còn nén được nữa, cô gục đầu xuống bàn khóc như mưa, mặc kệ những ánh mắt tò mò của những người xung quanh nhìn sang . Cô rên siết:
- Nguyễn ơi, anh bảo em phải làm sao bây giờ ? Thật sự em không muốn có cuộc hôn nhân này đâu, nhưng mà em không còn cách để lựa chọn nữa rồi.
Nâng đầu Phương Diễm lên, trao cho cô chiếc khăn . Nguyễn hỏi:
- Tại sao em không muốn mà phải làm đám cưới với người ta ? Có một áp lực nào đối với em à ?
|
|
|