Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Bạch Mã Khiếu Tây Phong Tác Giả: Kim Dung    
    Bọn người đó chính là người trong tiêu cuộc của Hoắc Nguyên Long và Trần đạt Hải đã đuổi theo vợ chồng Bạch Mã Lý Tam đến đất Hồi Cương, tuy đã giết được hai người rồi, nhưng vẫn không biết được đứa bé lưu lạc nơi đâu . Bọn họ cũng biết chắc Lý Tam có được bức địa đồ Cao Xương mê cung, nhưng tìm không thấy trên người hai vợ chồng, thì nhất định phải ở trong tay đứa nhỏ. Cao Xương mê cung có chứa không biết bao nhiêu châu báu, cho nên bọn Tấn Uy tiêu cục vẫn chưa bỏ cuộc, đi lang thang khắp nơi tìm xem đứa con gái đó ở nơi nao . Thấm thoát thế mà đã mười năm, bọn họ chẳng làm ăn gì chỉ nhờ vào võ nghệ, sẵn bò cừu ngựa lạc đà của dân chúng trong vùng mà sống. Họ chỉ cần rút dao, giết người, đốt nhà, cướp của, gian dâm ...
    Trong mười năm đó, cả bọn không ngừng tìm kiếm đứa trẻ nhưng thảo nguyên rộng hàng nghìn dặm biết tìm nơi đâu ? Chỉ sợ đứa bé đó đã chết rồi, xương cốt cũng đã mục nát nhưng ở nơi thảo nguyên này làm ăn cướp tự do tự tại, so với nghề bảo tiêu nơi trung nguyên thật sướng hơn nhiều cho nên ai về làm gì?
    Thỉnh thoảng họ cũng nói chuyện về bảo tàng trong Cao Xương mê cung, về đứa con gái của Bạch Mã Lý Tam. Con bé đó nếu không chết thì cũng đã lớn nhận không ra nữa, chỉ có con ngựa trắng là không thay đổi thôi . Giống ngựa to cao toàn thân trắng như tuyết ấy không phải dễ có, từ xa cũng đã thấy ngaỵ Thế nhưng nếu con ngựa cũng đã chết rồi thì sao ? đời con ngựa so với người ngắn hơn nhiều . Mỗi một ngày qua đi, chẳng ai còn chút hi vọng gì nữa .
    Nào ngờ thật bất ngờ lại thấy một con ngựa trắng. Không sai, chính là con bạch mã họ vẫn đi tìm.
    Con ngựa lúc này tuổi cũng đã cao, cước lực không bằng khi còn trẻ, nhưng so với ngựa thường cũng vẫn nhanh hơn, đến khi trời tờ mờ sáng, đã bỏ bọn năm tên ăn cướp kia không còn thấy hình bóng đâu, tiếng chân đuổi theo cũng không còn nghe nữa . Thế nhưng Lý Văn Tú biết rằng trên sa mạc để lại dấu chân, năm tên giặc tuy nhất thời đuổi không kịp, nhưng cứ theo vết chân sẽ tới nên nàng vẫn không dám ngừng lại .
    Lại chạy thêm chừng mươi trượng nữa, trời đã sáng hẳn. Qua mấy cái đồi cát, đột nhiên nơi tây bắc thấy một triền núi, trên núi cây cối xanh rì, nơi giữa sa mạc nhìn thấy thật chẳng khác nào nơi tiên cảnh chứ không phải là trần thế. Nơi sa mạc vì có mấy đồi cát nên che khuất triền núi kia, thành thử ở xa không nhìn thấy được. Lý Văn Tú trong lòng bàng hoàng: “Không lẽ đây là núi qui ? chăng? Sao giữa sa mạc lại nhiều núi thế, trước nay chưa nghe ai nói bao giờ?”. Nàng nghĩ lại tự nhủ: “Dù có là qui ? sơn cũng không sao, chính ta đang cần dụ mấy tên ác tặc vào đây”.
    Bước chân bạch mã nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã đến trước ngọn núi, rồi chạy thẳng vào sơn cốc. Ngay giữa hai quả núi là một dòng suối chảy . Con ngựa trắng hí lên một tiếng vui mừng, chạy ngay đến bên bờ nước. Lý Văn Tú nhảy xuống ngựa, vốc nước rửa sạch đất cát bám trên mặt, uống thêm mấy ngụm, thấy nước suối có vị hơi ngòn ngọt, thật là mát ruột.
    đột nhiên nàng bị một vật gì cứng đè vào sau gáy, rồi nghe một giọng hầm hừ hỏi:
    - Ngươi là ai ? đến đây làm gì?
    Lý Văn Tú giật mình kinh hãi, định xoay người lại thì người kia lại nói tiếp:
    - Cây gậy của ta để ngay vào ót nhà ngươi, chỉ cần vận kình, ngươi sẽ bị trọng thương mà chết.
    Lý Văn Tú cảm thấy vật cứng kia hơi nhấn xuống, quả nhiên đầu óc choáng váng, nên không dám cử động, nghĩ thầm: “Người này nói năng được, chắc không phải là qui ? quái . Y lại còn hỏi ta đến đây làm gì, ắt là người dân xứ này, không phải giặc cướp”.
    Lại có tiếng nói:
    - Ta hỏi ngươi, sao không trả lời ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - Có bọn người xấu xa đuổi theo tôi, tôi chạy đến đây .
    Người kia nói:
    - Bọn người xấu xa nào ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - Có nhiều kẻ cướp lắm.
    Người kia nói:
    - Bọn cướp nào thế? Tên chúng là gì?
    Lý Văn Tú đáp:
    - Tôi cũng không biết nữa . Bọn họ trước kia làm nghề bảo tiêu, đến đất Hồi Cương thành ăn cướp.
    Người kia hỏi:
    - Thế tên ngươi là gì? Cha ngươi là ai ? Sư phụ là ai ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - Tôi tên Lý Văn Tú, cha tôi tên Bạch Mã Lý Tam, mẹ tôi là Kim Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử. Tôi không có sư phụ.
    Người kia “À” lên một tiếng, nói:
    - Ồ, thì ra là Kin Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử và Bạch Mã Lý Tam. Thế cha mẹ ngươi đâu ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - đều bị bọn giặc cướp đó giết cả rồi . Bọn họ còn muốn giết cả tôi nữa .
    Người kia “Ôi” một tiếng nói:
    - đứng dậy đi .
    Lý Văn Tú đứng lên. Người kia bảo:
    - Quay lại đây .
    Nàng từ từ quay lại, cái gậy đầu bịt sắt của người kia vừa rút ra khỏi ót đã đâm luôn vào cổ họng. Tuy nhiên đầu trượng không sử kình, chỉ nhứ tới . Lý Văn Tú nhìn ông ta, trong lòng thật là lạ lùng, nghe giọng khàn khàn lạnh lẽo nàng nghĩ chắc hẳn y diện mạo hung ác lắm, nào ngờ trước mặt chỉ là một ông già, thân hình gầy yếu, hình dung khô héo, mặt mày buồn so, mặc quần áo theo lối người Hán, đều đã rách bươm. Thế nhưng tóc ông ta lại quăn, trông không giống người Hán chút nào .
    Lý Văn Tú nói:
    - Lão bá bá, ông tên là gì? địa phương này là đâu ?
    Ông già kia thấy Lý Văn Tú mặt mày xinh xắn, quả thực ngoài dự liệu, hơi ngạc nhiên, lạnh lùng đáp:
    - Ta không có tên, cũng chẳng biết đây là đâu nữa .
    Vừa lúc đó, từ xa có tiếng chân ngựa vọng tới . Lý Văn Tú thất kinh kêu lên:
    - Bọn ăn cướp đến rồi, lão bá bá mau đi trốn đi .
    Người kia đáp:
    - Việc gì phải trốn?
    Lý Văn Tú nói:
    - Bọn cường đạo này hung ác lắm, sẽ giết ông đó.
    Người kia cười khẩy nói:
    - Ngươi với ta không quen, không biết sao lại lo chuyện chết sống của ta là sao ?
    Khi đó tiếng chân ngựa lại càng gần hơn. Lý Văn Tú không lý đến cây trượng đang để ngay cổ họng mình, thò tay ra nắm lấy tay ông già, nói:
    - Lão bá bá, hai người mình cùng cưỡi con ngựa, để nữa không kịp mất.
    Người kia vùng vẫy muốn giựt tay ra, nhưng không ngờ ông ta yếu quá nên không sao thoát khỏi tay của Lý Văn Tú. Lý Văn Tú lạ lùng hỏi:
    - Ông bệnh ư? để tôi đỡ ông lên ngựa .
    Nói xong hai tay đỡ ngang lưng, đẩy ông già lên lưng ngựa . Người đó gầy gò nhỏ thó, tuy là đàn ông mà nhẹ hơn đứa con gái da thịt rắn chắc nhiều, ngồi trên ngựa lảo đảo lắc lư, tưởng chừng như muốn ngã. Lý Văn Tú cũng nhảy lên ngựa, ngồi ở sau lưng ông ta, giật cương chạy vụt vào trong núi .
    Hai người vừa chạy đi thì nghe có tiếng năm con ngựa đã tiến vào sơn cốc, tiếng hô hoán của năm tên cướp cũng đã nghe văng vẳng. Người kia bỗng quay lại quát lớn:
    - Ngươi với chúng cùng một bọn phải không? Các ngươi sắp đặt mưu kế, định lừa ta chăng?
    Lý Văn Tú thấy khuôn mặt bệnh hoạn của ông ta đột nhiên trở thành hung dữ đáng sợ, mắt lộ hung quang, không khỏi rùng mình, nói:
    - Không đâu, không đâu, tôi chưa hề gặp ông bao giờ, lừa ông làm chỉ
    Người kia gay gắt nói:
    - Ngươi định đánh lừa ta dẫn ngươi đến Cao Xương mê cung ...
    Nói chưa dứt câu, đột nhiên im bặt.
    Bốn chữ “Cao Xương mê cung” hồi nhỏ khi được cha mẹ dẫn chạy đến Hồi Cương đã từng nghe hai ông bà bàn đến mấy lần, nhưng khi đó không biết gì cũng không để ý đến. Bây giờ đã mười năm, tự nhiên lại nghe ông lão này đề cập đến, nàng nhất thời không nghĩ ra là đã từng nghe qua rồi, thản nhiên hỏi lại:
    - Cao Xương mê cung? Cái đó là cái gì?
    Ông lão thấy nàng thần sắc chân thành, không có vẻ gì dối trá, thanh âm liền trở lại ôn hòa nói:
    - Ngươi quả thực không biết đến Cao Xương mê cung sao ?
    Lý Văn Tú lắc đầu nói:
    - Không biết, a, có điều ...
    Ông già hỏi dồn:
    - Có điều gì?
    Lý Văn Tú nói:
    - Khi tôi còn nhỏ đi theo cha mẹ chạy đến Hồi Cương, từng nghe ông bà nói đến Cao Xương mê cung. Chỗ đó vui lắm phải không?
    Ông già nét mặt hầm hầm hỏi thêm:
    - Cha mẹ ngươi còn nói gì thêm nữa không? Không được dấu tạ
    Lý Văn Tú buồn bã nói:
    - Chỉ mong tôi nhớ thêm được một lời nào cha mẹ tôi nói thì thật hay biết bao nhiêu . Chỉ tiếc là tôi không còn được nghe giọng nói của hai người nữa . Lão bá bá, tôi vẫn thường ngốc nghếch nghĩ rằng, chỉ mong cha tôi mẹ tôi được sống lại, để tôi được nhìn thấy một lần nữa thôi . Ôi, chỉ mong cha mẹ tôi sống lại, dù có ngày ngày đánh mắng tôi, cũng vẫn còn sung sướng biết bao nhiêu . Dĩ nhiên, hai người chẳng bao giò còn có thể đánh mắng tôi được nữa .
    đột nhiên nàng nghe văng vẳng có tiếng roi của Tô Lỗ Khắc đánh Tô Phổ, cùng tiếng giận dữ chửi rủa của ỵ Ông già đổi vẻ mặt nhu hòa, “Ôi” lên một tiếng, bất ngờ lớn tiếng hỏi:
    - Ngươi có chồng chưa ?
    Lý Văn Tú đỏ mặt lắc đầu . Ông lão nói tiếp:
    - Thế lâu nay ngươi ở với ai ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - ở với Kế gia gia .
    Ông lão hỏi:
    - Kế gia gia ư? Y bao nhiêu tuổi rồi ? Tướng mạo ra sao ?
    Lý Văn Tú nói với con ngựa trắng:
    - Ngựa yêu quí ơi, cường đạo đang đuổi theo, chạy cho mau nhé.
    Nàng nghĩ thầm: “Việc đang khẩn cấp thế này, ông già sao còn hỏi những chuyện đâu đâu, chẳng liên quan chi cả”. Thế nhưng thấy dáng điệu ông đầy ngờ vực, nàng bèn nói:
    - Kế gia gia phải đến tám chục tuổi rồi, tóc bạc trắng cả, mặt mũi nhăn nheo, đối với tôi tốt lắm.
    Ông già hỏi:
    - Thế ngươi ở Hồi Cương biết được những người Hán nào ? Trong nhà Kế gia gia còn những ai ?
    Lý Văn Tú nói:
    - Trong nhà Kế gia gia chẳng còn ai khác. đến người Cáp Tát Khắc tôi còn chẳng quen ai, nữa là người Hán.
    Hai câu sau cùng nàng vì phẫn uất mà nói, nàng nghĩ đến Tô Phổ và A Mạn, tuy có biết họ nhưng cũng như không.
    Con ngựa chở hai người trên lưng, chạy không thể nhanh được, năm tên cường đạo đuổi theo sau mỗi lúc một gần, nghe có tiếng vèo vèo, ba mũi tên bắn xoe .t ngang qua người . Bọn ăn cướp kia muốn bắt sống thành thử không muốn bắn chết nàng, nên chỉ bắn dọa để nàng ngừng lại mà thôi .
    Lý Văn Tú nghĩ thầm: “Ta nhất định cùng bọn chúng mày chết chung một lượt, thôi để lão bá bá này chạy một mình vậy”. Nghĩ vậy nàng nhảy xuống ngựa, vỗ vào mông con vật một cái, kêu lên:
    - Bạch mã, bạch mã, mang bá bá chạy cho mau .
    Ông lão ngạc nhiên, không ngờ nàng bụng dạ nhân đức đến thế, nhưng chẳng lẽ ông chạy tìm đường sống một mình, nên hơi do dự, hạ giọng nói:
    - Cầm lấy cái kim trong tay ta, cẩn thận đừng để đâm vào mình.
    Lý Văn Tú cúi xuống xem, thấy kẹp trong hai ngón tay ông một cây kim nhỏ, liền đưa tay cầm lấy, nhưng chưa rõ lý do tại sao . Ông lão nói:
    - Cái kim này có tẩm thuốc cực độc, nếu cường đạo bắt được ngươi, chỉ cần đâm nhẹ vào người chúng nó, bọn cướp sẽ chết ngaỵ
    Lý Văn Tú giật mình kinh hãi, bây giờ mới nghĩ đến ông lão đã cầm sẵn cái kim, lúc trước không để ý, xem ra nếu mình trả lời không vừa bụng ông ta, thì ông sẽ dùng kim đâm vào mình. Ông lão lúc ấy mới giục ngựa chạy thẳng.
    Năm tên ăn cướp chạy đến gần, vây Lý Văn Tú vào giữa . Năm tên đó thấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, không ai còn nghĩ đến việc đuổi theo ông già nữa . Năn tên liền nhảy xuống ngựa, mặt đứa nào cũng tươi rói . Lý Văn Tú tim đập thình thình, nghĩ thầm ông già nói là độc châm có thể giết người được nhưng cái kim nhỏ bé, làm sao chống nổi với năm gã đàn ông khỏe mạnh, hung ác đáng sợ thế này . Nếu có giết được một tên, còn lại bốn tên thì làm sao ? Chi bằng dùng kim đâm mình chết để khỏi bị bọn này lăng nhục. Chỉ nghe một tên nói:
    - Con bé này kháu quá.

Xem Tiếp Chương 7Xem Tiếp Chương 20 (Kết Thúc)

Bạch Mã Khiếu Tây Phong
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Đang Xem Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác
» Tru Tiên
» Thất Tuyệt Ma Kiếm
» Xác Chết Loạn Giang Hồ
» Hắc Thánh Thần Tiêu
» Lục Mạch Thần Kiếm
» Đàn Chỉ Thần Công
» Đạo Ma Nhị Đế
» Điệu Sáo Mê Hồn
» Hắc Nho