Năm người đi quanh co một hồi thật lâu, Tô Phổ vừa đi vừa gọi: - A Mạn, A Mạn, em ở đâu ? Thế nhưng trước sau không nghe thấy tiếng nào khác. Lý Văn Tú nghĩ thầm: “để ta dọa cho tên quái qui ? sợ một phen mới được”. Nàng bèn nói: - Bọn mình tất cả kêu lên là đại đội nhân mã đang đến cứu người, không chừng khiến cho ác nhân sợ bỏ chạy đó. Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố và Tô Phổ cùng theo kế đó lớn tiếng la lên: - A Mạn, A Mạn, đừng có sợ, tất cả mọi người đến cứu ngươi đây . Các điện đường trong mê cung đều trống không, tiếng bốn bề dội lại oang oang. đi một hồi nữa, bỗng nghe tiếng đàn bà kêu thét lên, giọng đúng là A Mạn. Tô Phổ vội theo âm thanh chạy đến, đẩy một cánh cửa, thấy A Mạn nằm co ở một góc phòng, hai tay bị trói quặt ra đằng sau . Hai người vừa mừng vừa sợ, cùng kêu lên. Tô Phổ chạy đến cởi dây trói, hỏi: - Con ác qui ? đâu ? A Mạn đáp: - Y không phải là qui ?, mà là người . Y vừa mới ở đây, nghe thấy tiếng của các người, định ôm em bỏ chạy . Em cố hết sức dãy dụa, y nghe thấy đông người nên vội hốt hoảng chạy mất. Tô Phổ thở phào một hơi, hỏi tiếp: - Thế. .. thế người đó hình dáng ra sao ? Tại sao y lại bắt em đến đây ? A Mạn đáp: - Trên đường y bịt chặt mắt em, đến mê cung rồi tối đen nên không nhìn rõ tướng mạo y ra sao cả. Tô Phổ quay lại nhìn Lý Văn Tú, ánh mắt đầy vẻ cảm kích. A Mạn nói với Xa Nhĩ Khố: - Cha, người này nói tên y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề, cha có biết. .. Nàng nói chưa dứt câu, Xa Nhĩ Khố và Tô Lỗ Khắc cùng kêu lên: - Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Hai người kêu lên như thế thật đã rõ ràng, không những họ biết Ngõa Nhĩ Lạp Tề mà còn biết rành là khác. Xa Nhĩ Khố đáp: - Người đó là Ngõa Nhĩ Lạp Tề ư? Không thể được. Chính y nói y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Ngươi không nghe nhầm đấy chứ? A Mạn nói: - Y nói y có quen mẹ con. Tô Lỗ Khắc nói: - Thế thì đúng rồi, đúng là Ngõa Nhĩ Lạp Tề rồi . Xa Nhĩ Khố lẩm bẩm nói: - Y quen với mẹ ngươi ? Là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Vì cớ gì. .. cớ gì y lại biến thành ác qui ? trong mê cung? A Mạn nói: - Y không phải qui ?, y là người . Y nói từ lúc còn nhỏ đã yêu mẹ con, nhưng mẹ con lại có mắt không tròng, đi lấy cái thằng khùng là cha con ... Ấy chết, cha ơi, cha đừng giận, cái tên đê tiện đó nói đó. Tô Lỗ Khắc cười sằng sặc, nói: - Ngõa Nhĩ Lạp Tề là thằng đê tiện, nhưng y nói đâu có sai, cha ngươi đúng là thằng khùng. .. Xa Nhĩ Khố giơ quyền đấm ra, Tô Lỗ Khắc vừa cười vừa né tránh, nói tiếp: - Ngõa Nhĩ Lạp Tề trước đây giành mẹ ngươi với cha ngươi, y bị thua . Y không phải là người tử tế gì, nửa đêm mang dao vào giết cha ngươi . Ngươi xem, bên mang tai y có cái sẹo, chính là do Ngõa Nhĩ Lạp Tề chém đó. Mọi người nhìn Xa Nhĩ Khố, quả nhiên bên cạnh tai có một vết sẹo dài . Cái sẹo đó ai ai cũng đã thấy nhưng có điều không biết tại sao . A Mạn nắm tay cha, nhỏ nhẹ nói: - Cha, lúc đó cha bị thương có nặng lắm không? Xa Nhĩ Khố đáp: - Cha ngươi tuy bị trúng ám toán của y, nhưng cũng đánh gục được y, đè được y xuống trói gô lại . Y nói mấy câu đó, trong giọng có vẻ tự hào, nói tiếp: - Hôm sau tộc trưởng họp mọi người lại, tuyên bố trục xuất tên vô lại đó ra khỏi bộ tộc, vĩnh viễn không cho quay về, nếu lén lút trở lại sẽ xử tử. Từ đó đến nay không còn thấy y đâu nữa, tên khốn kiếp đó ẩn nấp trong mê cung làm trò gì? Còn ngươi làm sao lại để cho y bắt được? A Mạn nói: - Hôm nay lúc trời vừa sáng, con vào rừng đi giải, ngờ đâu tên tồi bại đó nấp ở đằng sau, đột nhiên xông ra, bịt miệng con lại, ôm chạy thẳng lên đây . Y nói y không lấy được mẹ con thì bắt con thay thế. Con van xin y thả con về, nói mẹ con không thích y thì con cũng không thể nào thích y được. Y nói: “Ngươi thích ta cũng được mà không thích ta cũng không sao, nhưng ngươi là người của ta rồi . Bọn Cáp Tát Khắc nhát gan, không đứa nào dám vào mê cung cứu ngươi đâu”. Y nói thế không đúng, cha, Tô Lỗ Khắc bá bá, mọi người đều can đảm, lại còn Lý anh hùng, Tô Phổ, Kế gia gia ai cũng không ngại cực nhọc xông vào cứu con. Xa Nhĩ Khố hậm hực nói: - Y giết chết Lạc đà, Tang Tư Nhi, mình đuổi theo mau, bắt nó đem xử tử. Lý Văn Tú vốn đã đoán ra kẻ giả làm qui ? kia là ai rồi, nào ngờ những gì nàng đoán lại sai bét cả, trong lòng ngầm xấu hổ đã nghĩ xấu cho người tốt, cũng may nàng chưa nói cho ai nghe, nghĩ thầm: “Làm sao gã Cáp Tát Khắc này lại biết ném kim độc? Ném kim thủ pháp lại đúng y như thế? Chẳng lẽ y cũng học từ sư phụ ta hay sao ?”. Tô Lỗ Khắc biết được con ác qui ? chẳng qua chỉ là Ngõa Nhĩ Lạp Tề giả ra thì đâu còn sợ gì nữa . Huống chi họ cũng biết tên này võ công bình bình, nếu gặp phải làm gì chẳng tóm được? Xa Nhĩ Khố thì muốn báo thù giết học trò mình nên cầm đuốc giơ lên, đi trước mọi người . Kế lão nắm vạt áo Lý Văn Tú nói nhỏ: - đó là chuyện trong bộ tộc người Cáp Tát Khắc, bọn mình chẳng liên quan gì, đứng bên ngoài chờ họ cũng được. Lý Văn Tú thấy giọng ông run run, quả là sợ hãi lắm, ôn tồn nói: - Kế gia gia, ông ngồi ở trong sân này chờ cháu, có được không? Gã Cáp Tát Khắc xấu xa kia võ công ghê lắm, chỉ sợ bọn Tộ .. Lỗ Khắc đánh không lại, cháu phải giúp họ một taỵ Kế lão thở dài nói: - Thế thì mình cùng đi vậy . Lý Văn Tú nở môt nụ cười hiền hòa với ông, nói: - Chuyện này sẽ xong xuôi, ông đừng lo gì cả. Kế lão đi song song với Lý Văn Tú nói: - Chuyện này xong rồi, ta sẽ về Trung Nguyên. A Tú, ngươi có đi về cùng với ta chăng? Lý Văn Tú thấy thật khó nghĩ, hình ảnh quê cũ đất Trung Nguyên, trong lòng nàng chỉ còn mờ mờ ảo ảo . Nàng đã sống nơi thảo nguyên này mười hai năm, chỉ yêu thích gió tuyết, cát bụi, với cánh đồng bao la ngút ngàn, những đàn cừu, đàn bò và tiếng chim thiên linh nửa đêm cất tiếng hót. .. Kế lão thấy nàng không trả lời, nói tiếp: - Bọn mình người Hán ở Trung Nguyên, so với nơi đây sướng hơn nhiều, mặc cũng đẹp, ăn cũng ngon. Kế gia gia của ngươi đã để dành đủ tiền, về cũng thoải mái . đất Trung Nguyên hoa lệ, so với nơi đây đẹp đẽ biết bao, sống một cuộc đời cho đáng sống. Lý Văn Tú hỏi: - Trung Nguyên đẹp như thế, sao đến bây giờ ông mới về? Kế lão sững người, đi được mấy bước mới chậm rãi nói: - Ta ở Trung Nguyên có một kẻ thù, đến đất Hồi Cương chẳng qua để tị nạn. Sau mấy chục năm, kẻ thù kia chắc đã chết rồi . A Tú, mình ở ngoài này chờ họ. Lý Văn Tú nói: - Không được, Kế gia gia, mình phải đi nhanh hơn đừng để cách xa họ nhiều quá. Kế lão hừ hừ mấy tiếng, bước đi không nhanh hơn chút nào . Lý Văn Tú thấy ông ta già cả, không nỡ thúc giục. Kế lão nói tiếp: - Về đến Trung Nguyên rồi, mình sẽ về Giang Nam. Mình sẽ mua một căn nhà, bốn bề trồng đầy đào hoa dương liễu, xen kẽ lẫn nhau . đến mùa xuân, hoa đào đỏ, dương liễu xanh, thêm chim én đen bay qua bay lại dưới tàn cây . A Tú, mình lại đào thêm một cái ao, nuôi toàn cá, màu vàng có, màu đỏ có, màu trắng có, ngươi thể nào cũng thích lắm. .. so với nơi đây thật hơn nhiều . .. Lý Văn Tú chầm chậm lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: “Dù Giang Nam có đẹp thế nào, ta cũng chỉ thích sống nơi đây thôi, có điều . .. chuyện này xong rồi, Tô Phổ sẽ kết hôn cùng A Mạn, lúc đó thể nào họ cũng làm đám cưới tưng bùng, đánh vật kéo co, chung quanh đống lửa hò hát. ..” Nàng ngẩng đầu lên nói: - được rồi, Kế gia gia, bao giờ mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đường về Trung Nguyên. Mắt Kế lão đột nhiên sáng bừng lên, xem ra cực kỳ vui sướng, lớn tiếng nói: - Hay lắm. Bao giờ mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đường về Trung Nguyên. Ngay lúc đó, Lý Văn Tú bỗng thấy thương gã Ngõa Nhĩ Lạp Tề kia . Y không lấy được người y thương yêu, lại còn bị đuổi ra khỏi bản tộc, sống đơn độc nơi mê cung. A Mạn đã mười tám tuổi rồi, y ở mê cung này chắc cũng phải hai chục năm? Có khi còn lâu hơn nữa . |
|
|