- Bỏ. - Anh nói chơi hoài. - Không đâu. Anh đang nói thật đó. Vì nó mà anh đánh mất cả hạnh phúc của mình. Thà rằng anh chọn lựa hạnh phúc, sự nghiệp kia ta có thể bắt đầu lại mà. - Nhưng khó khăn lắm anh mới có được sự nghiệp to lớn như thế, bỏ đi không uổng sao? - Vậy hạnh phúc em bỏ đi suốt đời em có tìm lại được không? Ta còn sức lực, ta còn đôi tay thì sự nghiệp tạo dựng lại mấy hồi. - Anh nói cũng phải. Mà chị hai em sẽ không bao giờ đồng ý để anh bỏ tất cả bên kia đâu. - Ai nói là anh bỏ, chức chủ tịch hội đồng quản trị anh không làm nữa thôi. Còn cổ phần của anh, anh có thể bán cho người khác lấy tiền về Việt Nam đầu tư không được sao? Anh muốn xoá sạch hết kỷ niệm không vui ở Seoul. Thượng Thành nhíu mày: - Có thế mà em cũng không nghĩ ra. Sao mà ngu thế. - Không phải ngu mà là chậm hiểu thôi. Cả hai bật cười. Thượng Thành đứng lên: - Em phải vào nấu cơm đây, kẻo Tuấn Hải về lại la âm lên là đói bụng. - Vừa lo học, lại vừa phải lo chuyện nhà cực lắm phải không thành? - Thì đó là công việc chị hai em vẫn làm. - Bấy lâu nay anh thật là vô tâm. - Anh biết không, trưa chiều gì chị hai cũng đợi cơm anh hết. Anh thử nghĩ đi, chị hai cố tình nấu những món ăn mà anh thích, mà anh thì chẳng về, thử hỏi chị ấy buồn hay vui? - Anh biết, anh biết. Từ nay về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu. - Là do anh hứa đó nghen. Tuấn Dũng đứng lên theo: - Anh phụ với em. - Có được không đây? - Đừng khinh dễ ông này này chứ em. Anh thường chiên trứng ốp – la lắm. - Vậy cũng nói. - À! Anh quên hỏi Tuấn Hải đâu rồi? - Ra công viên với anh Tư. - Hình như Tuấn Hải mến chị em em hơn là mến ba nó. - Phải vậy thôi. Gần ai nhiều thì mến người đó nhiều. *@*@*@*@* Thượng Tuấn sờ lên trán Tuấn Hải: - Thằng bé nóng quá, em xuống nhà gọi điện cho anh Dũng đi Thượng Tâm. Xem có cần phải đưa thằng bé vào bệnh viện không? Dù đàn mơ màng, nhưng khi nghe đến hai chũ bệnh viện thì Tuấn Hải giãy nảy lên: - Không, con không vào bệnh viện đâu. - Nào ngoan nào. Bệnh thì phải vào bệnh viện để khám và chích thuốc mới hết bệnh chứ. - Con không chịu. Bác sĩ chích thuốc đau lắm. Thằng bé mếu máo: - Cô Nguyên ơi! Cô về với con đi, cô đừng bỏ con. Con hứa con sẽ ngoan, con nhớ cô lắm. Thượng Tuấn dỗ dành: - Đừng khóc, cô Nguyên không bao giờ bỏ con đâu. - Cậu gạt con. Cô Nguyên không bỏ con mà cô Nguyên đi mất tiêu. Thằng bé lay tay Thượng Tuấn: - Có phải ba con đã làm điều gì cho cô Nguyên giận không cậu? - Ờ, không có đâu. Tại cô Nguyên đi công tác thôi. - Đi công tác là đi giống như ba con đó hả cậu? - Ừ. - Nhưng ba con đi đâu có lâu như cô Nguyên. Ngày nào con cũng trông mà cô Nguyên vẫn không về. Thằng bé thút thít: - Cô Nguyên bỏ con thật rồi. Thượng Tuấn ôm thằng bé vào lòng: - Ngoan, con nằm nghỉ cho khoẻ đi. Nếu không, cô Nguyên về sẽ rất là lo lắng khi thấy con bệnh đó. - Thật hả cậu? - Gạt con làm gì. Tuấn Hải ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng vừa nhắm mắt lại đã mở mắt ra ngay: - Không được. Con mà ngủ, cô Nguyên về con không hay thì cô Nguyên lại đi nữa. Thượng Tuấn vuốt tóc thằng bé: - Con yên tâm. Cô Nguyên về, cậu sẽ gọi con. Thằng bé dặn dò: - Cậu đừng quên đó. Tuấn Hải nhắm hờ mắt, không lâu thì rơi vào mê man, môi khô nứt mà vẫn gọi tên cô Nguyên. Thượng Tuấn quay sang Thượng Tâm còn đứng gần đó: - Em đi gọi điện đi, để anh canh chừng Tuấn Hải. Thượng Tâm lắc đầu: - Không ngờ thằng bé nhớ chị hai đến phát bệnh như vậy. Ở Cân Thơ, chị hai co nhớ Tuấn Hải hay không? - Không những nhớ Tuấn Hải mà còn nhớ anh em chúng ta và anh Dũng nữa. - Tình thương mến của chị hai nhiều quá. Thượng Tâm mở cửa phòng xuống lầu: - Chị 2, dù có nhớ thương chị cũng đừng để như Tuấn Hải nghe. Nơi Cần Thơ ấy, chị mà bệnh rồi tụi em và mọi người biết đâu mà tìm. Hay là chị mau mau về đi, Tuấn Hải và mọi người đang nhớ và trông chị lắm. Ra đến phòng khách, Thượng Tâm đến ngay máy điện thoại, anh bấm số điện thoại di động của Tuấn Dũng. Tiếng tít liên hồi, chúng tỏ là bị bận. Thượng Tâm gác máy, hai phút sau anh lại nhấc ống nghe lên…Bận tiếp. Thượng Tâm cau mày: - Điện thoại di động mà nói chuyện gì khiếp thế? Năm phút sau, Thượng Tâm nhấc ống nghe, bất quá tam thôi nghe, không được nữa là không gọi nữa đâu. Tít… Cũng may, lần này máy không bị kẹt. - Alộ Tuấn Dũng nghe đây. - Anh Dũng! Anh đang ở đâu vậy? - Thượng Tâm hả? Hiện giờ anh đang ở gần nhà thờ Đức Bà. - Anh có thể về nhà ngay được không? - Có chuyện gì không em? - Tuấn Hải đang bị sốt. Thằng bé cứ đòi gặp chị 2. - Được rồi, anh về ngaỵ Cúp máy nhé. - Vâng. Thượng Tâm gác máy, anh ngồi luôn ở phòng khách để chờ Tuấn Dũng. Không đầy 15 phút sau thì nghe tiếng chuông cổng, Thượng Tâm hấp tấp đi ra. Cánh cổng được mở rộng ra, xe Tuấn Dũng vào sân. Cùng bước xuống với anh là một người đàn ông. Thượng Tâm đoán đó là vị bác sĩ riêng của Tuấn Dũng. Thượng Tâm khép cồng, cúi đầu chào vị bác sĩ rồi theo chân hai người vào nhà. Không dừng lại ở phòng khách mà Tuấn Dũng đưa luôn vị bác sĩ ấy lên lầu. Cửa phòng Tuấn Hải bật mở, Thượng Tuấn đứng lên: - Anh Dũng! Đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Tuấn Dũng như muốn hỏi. Tuấn Dũng giới thiệu ngắn gọn: - Tùng Quân – bác sĩ của gia đình. Thượng Tuấn lịch sự: - Chào bác sĩ. Vị bác sĩ cũng giơ tay: - Chào cậu. Tuấn Dũng hỏi: - Tuấn Hải sao rồi? - Thằng bé cứ gọi mãi tên chị 2. - Để tôi xem nào. Thượng Tuấn nhích người ra sau để nhường chỗ cho vị bác sĩ khá trẻ. Tùng Quân sờ lên trán thằng bé, rồi tiếp theo là những dụng cụ của một người bác sĩ. Anh đo nhiệt độ rồi khám tổng quát xong đâu đấy anh kết luận: - Thằng bé bị cảm nhẹ, không cần phải đến bệnh viện cũng không cần phải chích thuốc. Dùng cây viết ghi ghi, TQ trao tờ giây cho Tuấn Dũng: - Đây là toa thuốc, cậu cứ mua và cho thằng bé uống. Nếu đến tối không thuyên giảm thì gọi điện cho tôi ngay. - Cám ơn cậu. - Không có gì, đó là trách nhiệm của người bác sĩ chúng tôi mà. TQ bỏ những dụng cụ y khoa vào trong cặp táp. - Bây giờ tôi phải về phòng mạch. - Tôi đưa cậu đi. - Phiền cậu vậy. - Có gì đâu mà phiền khi cậu đã đích thân đến đây khám cho con trai tôi. Tuấn Dũng quay sang Thượng Tuấn: - Em trông chừng Tuấn Hải giùm anh chút nhé. - Vâng. - Em trai cậu à? - Cũng gần giống như vậy. TQ giơ tay chào tạm biệt Thượng Tuấn. Vừa bước ra khỏi phòng, anh tò mò ngay: - “Cô Nguyên” mà con trai cậu gọi trong lúc mê là ai vậy? - Cô giáo của nó. - Không phải chứ? Thằng bé thương cô giáo đến vậy sao? Sao tên ba mẹ nó không gọi mà đi kêu tên cô giáo? Tôi mới nghe chuyện này lần đầu tiên. - Thế cậu có nghe nói cô giáo như mẹ hiền không? - Có. Nhưng mà… - Có là được rồi. - Hình như cậu đang giấu tôi điều gì. - Có gì đâu mà phải giấu. Tuyết Hoa là chị của 3 anh em Thượng Tuấn, Thượng Tâm, Thượng Thành trong ngôi nhà này. - Là hai cậu lúc nãy tôi mới gặp đó hả? - Ừ. Và cô ấy vừa là cô giáo, vừa là một người mẹ mà Tuấn Hải hết lòng yêu thương. TQ nheo mắt: - Thế ba nó có yêu thương không? - Cậu hỏi để làm gì? - Thì tò mò vậy mà. - Cậu chỉ cần biết cô ấy là một cô gái nhân hậu, một người chị tuyệt vời trong lòng 3 đứa em trai và là một cô giáo hết lòng yêu thương Tuấn Hải là được rồi. - Ok. Cậu muốn làm điều bí mật cho riêng mình thì tôi không tò mò để làm gì nữa. Tuấn Dũng lái xe đưa bác sĩ TQ về rồi thì Thượng Tâm mon men lên lầu: - Sao rồi anh ba? - Cảm nhẹ thôi. Nhưng vì do nhớ chị hai quá nên thằng bé thường gọi trong mơ. Thượng Tâm chép miệng: - Thật là tội nghiệp. Nhớ lúc anh em mình bị bệnh, chị hai luôn luôn kề cận bên giường. Còn bây giờ Tuấn Hải bị bệnh cần chị hai thì chị hai lại ở xa. Anh nhìn lịch: - hai ngày nữa chị hai mới về mà Tuấn Hải thì cứ mãi gọi tên, không biết bệnh có giảm được không? Nhớ mà đến bệnh thì đúng là vượt lên trên cả tình mẫu tử. - Anh Dũng yêu chị hai và chị hai cũng yêu anh Dũng. hai người có đến với nhau cũng không sợ sự ngăn cách giữa một đứa con. Bởi vì Tuấn Hải đã coi chị hai mình như một người mẹ thật sự. Vậy là ông trời không phụ tấm lòng nhân hậu và cao đẹp của chị 2. Anh Dũng đúng là một người tốt mà chị hai đã tìm thấy. Anh ấy đã xem chúng ta như người nhà vậy thì chúng ta không cần phải bôn ba nữa. Cứ ở đây cùng mọi người để cùng tạo dựng tương lai. - Em cũng nghĩ thế. Từ đây cuộc sống của chị em ta yên vui hơn. một đại gia đình hạnh phúc. - Và em cũng mau mau kiếm một cô để chiều chuộng với người ta. Thượng Tâm lắc đầu: - Chuyện đó chưa cần thiết lắm. Việc trước mắt của em là sự nghiệp. Thanh niên không nên yêu sớm mà buông lơi tương lai. - Nhưng có tình yêu đời sống của em mới khác. - Quan niệm của em không giống anh.Sự nghiệp vững vàng. 30 lập gia đình vẫn chưa muộn. - Rồi một lúc nào đó em sẽ cảm thấy mình cô đơn. Tuấn Hảiượng Tâm cười: - Có cả một đại gia đình như thế này thì làm sao mà cô đơn được. - Anh chịu thua lý luận của em luôn. Thượng Tâm lắng tai nghe: - Hình như dưới nhà có tiếng điện thoại, để em xuống nghe. - Hổng chừng chị hai gọi về đó. - Có thể lắm Thượng Tâm lao nhanh xuống lầu, chứ anh không thể đi từ từ được vì điện thoại reo có vẻ liên hồi và gấp rút. - Alô. Đúng y như dự đoán: - Thượng Tâm! Sao nhà vắng thế? Chị gọi điện thoại hai lần mà chẳng ai nghe, làm chị muốn hoảng lên, tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì. - Em đang nói chuyện với anh ba trên lầu nên có lẽ không nghe. - Cả nhà khoẻ chứ? - Anh Dũng, anh 3, em, Thượng Thành đều khoẻ, Còn… Tuyết Hoa hấp tấp: - Tuấn Hải sao? - Hổng biết có phải do nhớ chị không mà thằng bé bị sốt. - Bây giờ sao rồi? - Anh Dũng vừa đưa bác sĩ về khám, cho biết là cảm nhẹ Nhưng… - Đừng làm chị hồi hộp mà. - Trong cơn mơ, Tuấn Hải thường gọi tên chị Chị 2! Chị có thể sắp xếp về sớm hơn được không? Tuyết Hoa thở hắt ra: - Chị đoán không sai. Đúng là ở nhà có chuyện. Hèn gì mấy hôm rày tâm trạng chị không được yên. Đã cho Tuấn Hải uống thuốc chưa? - Bác sĩ cho uống một lần, anh Dũng cầm toa đi mua thêm rồi. Chị 2! Do thương nhớ chị mà thằng bé sinh bệnh. Em sợ bệnh của Tuấn Hải sẽ kéo dài. Không có chị, Tuấn Hải chẳng chịu ăn uống gì hết. Suy nghĩ thoáng qua, Tuyết Hoa quyết định: - Được rồi, hãy cố gắng ép Tuấn Hải ăn và uống thuốc. Chiều nay chị có mặt tại thành phố. Thượng Tâm mừng rỡ: - Thật hả chị 2? - Nghe trưởng đoàn nói chiều nay đoàn thực tập sẽ về. - Vậy thì hay quá. - Nhớ những lời chị dặn. Chị cúp máy đây. Thương Tâm lim dim mắt: - Vậy là Tuấn Hải sớm khỏi bệnh rồi. Anh vừa gác máy thì đã nghe tiếng chuông cổng. Thượng Tâm lẩm bẩm: - Sao mà tới tấp vậy? Hết chị Nguyên gọi điện thì anh Dũng về. Nhưng cánh cổng bật mở, người bấm chuông không phải là Tuấn Dũng mà là một người con gái sang trọng. Thượng Tâm hỏi: - Chị muốn tìm ai? Người con gái gỡ kính đên trên mặt xuống. - Tuấn Dũng. Đây có phải là nhà anh ấy đang ở không? “Anh ấy”, hai tiếng ấy như thân mật. Thượng Tâm quan sát cô gái trước mặt. Nét đẹp có cái gì đó lai lai, đôi mắt đa tình, mái tóc nhuộm hơi vàng, đôi môi khuyến rũ. Nói chung là một nét đẹp rất kiêu sa. Thượng Tâm tự hỏi: Là mẹ của Tuấn Hải chăng? Không phải. Nhìn đâu giống mấy tấm hình trong album mà anh đã từng xem. Vậy là ai? Cô gái tự giới thiệu: - Tôi tên là Nguyệt Thu, mới từ Seoul sang, phiền cậu báo lại với Tuấn Dũng. Thượng Tâm định “à” lên nhưng anh kịp ngăn lại. Thì ra đây là người con gái đã từng đeo anh Dũng như lời Vĩ Nam nói. Vậy cô ta đang là tình địch của chị hai mà. Thế có nên để cô ta gặp anh Dũng không? Thượng Tâm suy nghĩ, rồi vờ cau mày: - Chị nói chị tìm Tuấn Dũng, mà Tuấn Dũng nào? - Người đàn ông mang hai dòng máu Việt – Hàn, có đứa con trai tên là Tuấn Hải. - Vậy thì tôi không biết. Thượng Tâm nghĩ: Cầu mong cho anh Dũng đừng về trong lúc này. - Không phải anh ấy ở địa chỉ này sao? 336B… - Địa chỉ thì đúng, nhưng chủ thì không. Thượng Tâm nói dối: - Chị hai tôi mua lại căn biệt thự này của một người tên là Can Jun Hee. Nguyệt Thu mừng rỡ: - Là anh ấy đấy. Nếu Tuấn Dũng đã bán căn biệt thự này thì anh ấy đi đâu? - Tôi không được biết. Ông ta có trở về Seoul không? Nguyệt Thu lắc đầu: - Không có. Công ty ở seoul đều do Vĩ Nam quản lý. Thượng Tâm tỏ ra băn khoăn: - Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho chị. Nguyệt Thu thất vọng. Cô cám ơn rồi bước ra đường, nhưng bỗng quay lại làm Thượng Tâm muốn thót tim: - Chị cậu tên gì? - Thượng Nguyên, nhưng chị ấy đã đi công tác ở Cần Thơ rồi. - Cám ơn. Thấy Nguyệt Thu lên taxi, Thượng Tâm mới thở phào. Nghĩ lại anh cũng thấy tội tội, từ Seoul sang đây tất cả vì người mìn yêu thương. Nhưng cô Nguyệt Thu kia không nghĩ: “Cái gì không thuộc về mình mà cứ đeo đuổi như thế không phải là vô ích sao?” |
|
|