Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Vàng Tác Giả: Ôn Á Quân    
    Tác giả Ôn Á Quân sinh năm 1967 tại huyện Kỳ Sơn tỉnh Thiểm Tây, năm 1984 nhập ngũ, hiện là biên tập viên tạp chí Cảnh sát vũ trang Trung Quốc, hội viên Hội Nhà văn Trung Quốc. Năm 1992 bắt đầu đăng tác phẩm, nhiều truyện đã được đăng trên các tạp chí văn học có uy tín của Trung Quốc như Nhân dân văn học, Thập nguyệt, Bắc Ninh văn học, Đại gia, Thượng Hải văn học.
    Cố ấy là vợ mới cưới của Thiên Lương, đến vào lúc hoàng hôn một ngày cuối thu. Cô đến làm xáo động cả nơi này nhưng cô không hề biết, chỉ mong chồng nhận ngay ra mình. Cô không biết nên nói gì, chỉ mím miệng cười, vẻ xấu hổ thoáng lộ trên khuôn mặt đôn hậu.
    Thiên Lương thấy vợ thì không vui chút nào, hỏi với vẻ trách:
    - Sao lại đến đây?
    Vợ anh vẫn mỉm miệng cười:
    - Sao em không được đến?
    Cô rất nhớ Thiên Lương. Mới cưới chưa bao lâu đã xa nhau, hơn nửa năm không gặp mặt, không nhớ mới là lạ. Thiên Lương sa sầm mặt:
    - Sao không báo trước đã đến?
    Vợ anh hơi phật ý, thôi không cười nữa, ấm ức nói:
    - Người ta muốn cho anh được mừng bất ngờ, sao anh lại vô tình thế?
    Thiên Lương không đáp, như người câm, trái lại đám dân đào vàng cùng với anh là Đại Bảo, Hữu Tài, Toả Toả thì mắt sáng lên, nhiệt tình đón lấy túi xách trong tay vợ anh, lăng xăng rót nước, lấy ghế cho cô.
    Thiên Lương mặt vẫn sa sầm vắt chiếc khăn mặt ướt đưa cho cô nhưng cô giận dỗi không cầm lấy. Đại Bảo đưa mắt cho Toả Toả và Hữu Tài, ba người biết ý ra khỏi nhà, để lại không gian nhỏ hẹp ấy cho đôi vợ chồng trẻ.
    Vợ vẫn chưa chịu cầm lấy khăn, Thiên Lương bèn chủ động lau mặt cho vợ trong lúc tâm sự rối bời. Anh thở dài:
    - Em không nên đến vào lúc này!
    Tim thắt lại, cô nhìn chồng chằm chằm, nhưng không nhìn thấy một nét vui nào trên mặt anh. Xem ra từ nãy đến giờ anh không hề cố ý làm ra như thế. Nước mắt trào ra nóng hổi trên mặt, cô run rẩy hỏi:
    - Anh, anh nói thế là có ý gì? Người ta có nhớ mới đến thăm, không được hay sao? Hay là anh ngán em rồi?
    - Không phải, không phải thế...
    - Không phải thế thì là thế nào?
    - Làm sao nói cho em hiểu nhỉ! - Thiên Lương rặn ra nụ cười, vừa nhìn đã biết ngay là gượng gạo, giả tạo - Anh muốn nói lúc này anh đang rất bận, sợ rằng không săn sóc em được. Ở đây toàn là đàn ông, mỗi mình em là nữ..., anh sợ bỏ mặc em...
    - Ai cần anh săn sóc? Em có cụt chân cụt tay đâu? - Lòng cô ấm sực lên, nỗi buồn vừa nãy đã bị lời Thiên Lương xua đi hết, nhưng ngoài miệng cô lại nói - Anh mà ngán em thì em về ngay! - Nói xong, cô đứng lên, làm ra vẻ muốn về ngay tắp lự.
    Thiên Lương từ phía sau ôm chặt lấy eo vợ, đặt cằm lên vai cô, ghé miệng vào tai cô thầm thì:
    - Anh không có ý ấy. Em biết rồi mà, anh làm sao ngán em được? Anh nhớ em muốn chết ấy chứ!
    Hơi thở nóng hổi phả từ miệng anh làm ướt đám lông tơ trên cổ cô. Hơi nước dấp dính ở đó khiến da cổ trắng ngần của cô càng thêm nõn nà khiến Thiên Lương thấy lòng rung động. Nhưng đột nhiên anh buông tay, khẽ thở dài. Cô ngoảnh đầu lại nhìn chồng, không hiểu vì sao chồng cô cứ thở dài.
    Cơm tối do vợ Thiên Lương nấu. Cô không cho đàn ông mó tay vào, cô muốn làm một bữa đúng là cơm nhà cho đám đàn ông xa nhà gần một năm trời này ăn. Vì phải nuôi vợ con mà họ đến đào vàng ở vùng núi hoang này. Chưa nói đến gian khổ, chỉ riêng một việc cơm nước không đảm bảo, bữa nóng bữa nguội cũng chẳng phải vì gia đình hay sao? Cô thương chồng, cô thương cả những người đàn ông kia thay cho vợ con họ. Đã đến đây, cô chỉ muốn nấu cho họ một bữa cơm ngon lành sốt dẻo. Họ thấy được cái hay của việc có vợ và luôn nhớ tới gia đình, thì dù có vất vả một tí cô cũng vui lòng. Vừa làm cô vừa nghĩ tới chồng mình. Nghĩ tới giờ phút âu yếm sắp tới khiến tim cô run rẩy, cô thấy mình khoẻ hẳn lên, làm nhanh thoăn thoắt hơn hẳn ngày thường.
    Đám đàn ông phấn khởi ngắm nhìn vợ Thiên Lương nhào bột mì mà không thể giúp được gì. Đại Bảo gọi Thiên Lương vào nhóm bếp, sai Hữu Tài và Toả Toả dọn nhà kho chứa lương thực và đồ lặt vặt. Họ rất quan tâm tới việc cô sẽ ngủ ở đâu, vừa làm họ vừa cười khúc khích, vừa nói những lời rất lạ tai, không hề kiêng kị. Nhất là Đại Bảo, người này nói rất to, chỉ sai bảo Hữu Tài và Toả Toả chứ không chịu mó tay vào việc gì. Thu dọn xong, họ trải một cái ổ đủ cho hai người nằm ở một góc buồng.
    Làm cơm trong bếp nhưng cô nghe rõ hết những lời đám đàn ông nói ở bên ngoài. Dù đỏ bừng cả mặt nhưng cô vẫn thích nghe. Những lời đó nói về cô và chồng cô, có nhưng câu rất trắng trợn. Cô nghe mà nóng bừng cả người, có cảm giác như say sóng. Cô giả bộ không nghe thấy gì, chỉ cắm cúi nhặt rửa, thái rau và xào thức ăn, nhưng dường như không nén nổi vui mừng, thỉnh thoảng cô lại liếc chồng đang đun bếp. Chồng cô quả thật đang ở ngay trước mặt, không còn là ảo ảnh trong mộng nữa. Lúc này Thiên Lương cũng đang si mê nhìn vợ khiến cô hoảng loạn, tim đập thình thình, chẳng khác gì ngày Thiên Lương tới dạm hỏi cô. Hơi nước trắng mờ che lấp khuôn mặt ửng đỏ của cô. Cô nghĩ trời đã tối rồi, sắp tới lúc cô được "ngất lịm" đi rồi. Những tưởng tượng trong hơn nửa năm qua chỉ lát nữa thôi là thành hiện thực, cô chẳng phải vội làm gì, tới lúc đó cứ việc "ngất lịm" cho thoả thích.
    Món mì và thức ăn đã nấu xong, đám đàn ông ngồi xổm dưới ánh đèn dầu, mỗi người bưng một bát tộ lớn, tiếng húp mì sụp soạt nghe như tiếng nước lũ ào ạt đổ về, hết đợt này đến đợt khác. Cô hởi lòng hởi dạ khi nghe tiếp húp đó, không ngừng múc thêm mì cho người này, đưa tỏi cho người kia.
    - Tớ chưa bao giờ được ăn bữa mì nào ngon như hôm nay. Sợ mì cứ đều tăm tắp, lại dai nữa, ăn vào đến đâu khoẻ ra đến đấy! - Hữu Tài nói.
    - Trời tối rồi, không đãi vàng được nữa, cậu có khoẻ cũng chẳng để làm gì. Không như cậu Thiên Lương, cậu ta có chỗ để dùng! - Đại Bảo nói có hàm ý.
    Cô hiểu Đại Bảo muốn nói gì nên mặt đỏ hơn cả ngọn đèn dầu. Cô vội vàng ăn cho xong bát mì, canh cũng chẳng kịp húp là thu dọn bát đũa đem rửa. Đám đàn ông ngủ và ăn trong cùng một phòng, cô muốn thu dọn cho nhanh để rời phòng lớn, thoát khỏi mùi tỏi hôi xì và mùi mồ hôi đàn ông chua loét để vào nhà kho với chồng. Cô từ nhà ở rất xa lặn lội tới đây, chẳng phải muốn ở riêng cùng chồng mình hay sao?
    Cô thu dọn bếp nước không được ung dung như lúc cán mì và làm thức ăn. Khi cô nhanh nhảu thu dọn xong toan đi thì Toả Toả nói:
    - Thiên Lương, việc gì mà vội, còn sớm lắm, bảo vợ cậu ngồi lại nói chuyện đã!
    Hữu Tài nói với dụng ý:
    - Phải rồi, lần trước sau khi vợ Đại Bảo đến thăm, tới giờ có đến bốn năm tháng không nghe tiếng đàn bà. Thiên Lương, cậu vội đến thế kia sao?
    Thiên Lương nhìn vợ với ánh mắt bối rối, không biết đáp lại ra sao. Vợ anh cũng lặng thinh, chỉ cắn môi, mặc cho đám đàn ông cười nói. Cô biết họ đều xa vợ đã lâu nên mới mượn dịp này để trêu chọc cho đỡ cơn thèm.
    Hai vợ chồng Thiên Lương đi xuống nhà kho trong tiếng cười đểu giả của họ. Khi ra tới cửa, Thiên Lương vấp một cái suýt nữa ngã chúi, may mà cô kịp thời đỡ được chồng. Đám người kia cười ồ sau lưng họ. Tiếng cười ầm ĩ đó đuổi theo họ đến tận sân. Thiên Lương đi không vững như người say rượu, anh loạng choạng theo vợ bước vào nhà kho. Cô thắp đèn dầu lên, vừa toan quay ra đóng cửa thì Thiên Lương kéo lại, khẽ bảo:
    - Đừng đóng cửa vội.
    Cô nhìn chồng rồi ngồi phệt xuống ổ trải trên đất. Cô cảm thấy rất mệt, các khớp xương trên người như gỉ sét. Ngồi hai ngày trời tàu, xe, lại leo già nửa ngày đường núi, lúc này cô phải tựa người vào đống chăn, chỉ muốn ngủ luôn. Thiên Lương không ngồi, cứ đứng như lúc mới vào nhà kho. Cô ngẩng đầu lên nhìn chồng, mặt Thiên Lương lấp loáng trong ánh đèn dầu mờ tỏ. Lát sau anh nói:
    - Em ngồi dậy đi, chúng mình ra ngoài kia tản bộ một lát!
    Cô ngần ngừ rồi cũng đứng lên, theo chồng ra khỏi nhà kho. Ra tới bên ngoài, chợt nhớ ra, cô bảo Thiên Lương:
    - Em quên chưa thổi tắt đèn...
    - Đừng thổi, cứ để thế cho sáng.
    Cô nắm lấy một cánh tay chồng. Thiên Lương như bị ong đốt đau điếng, giãy ra khỏi tay vợ, bảo khẽ:
    - Đừng em, bọn họ đang nhìn vợ chồng mình từ phía sau đó.
    Cô quay lại nhìn. Quả nhiên cả ba người đàn ông đó đều nhô người ra ngoài cửa, lưỡi thè ra, xói nhìn theo họ. Cô buột miệng kêu lên một tiếng rồi khép nép bước theo chồng.
    Trăng đã lên, đang ngự trên đỉnh núi An Kim ở cách đó không xa. Đi một quãng khá xa, cô ngoảnh đầu nhìn ngôi nhà vách đất mà hai vợ chồng bỏ lại phía sau. Dưới ánh trăng, ngôi nhà đó chỉ còn như một bóng đen, nỗi thắc thỏm trong lòng bấy giờ mới được lắng xuống. Cô nắm chặt cánh tay chồng, kéo anh đứng lại:
    - Em... hơi lạnh! - Cô dựa sát người vào chồng.
    Thiên Lương ghì chặt vợ trong lòng, một lúc sau mới khẽ nói:
    - Em thật không nên đến đây.
    Cô vùng ra khỏi hai cánh tay chồng:
    - Anh nói thế là có ý gì? Em vừa mới đến là anh nói đi nói lại mãi câu này. Em nhớ anh nên mới đến chứ! Thiên Lương, nếu anh ngán em thì cứ nói thẳng ra, em về ngay lập tức, đi ngay đêm nay. Trăng sáng thế kia, em có thể xuống núi một mình, chẳng có gì phải sợ...
    Thiên Lương khẽ thở dài, giơ tay ôm lấy vợ nhưng bị cô hất mạnh ra. Anh hơi sững người, quay nhìn lên mặt trăng trong vắt, chậm rãi nói:
    - Chỉ một tháng nữa thôi là trời rét đậm, nước đóng băng, việc đãi vàng không làm được nữa. Lúc đó nhận xong phần vàng sa khoáng được chia, anh sẽ trở về, trở về nhà...
    Thiên Lương càng nói càng nhỏ dần. Cô nghe không sướng tai, ghé sát mặt chồng thì thấy mặt anh đầy nước mắt. Cô cuống lên, đưa tay chùi nước mắt trên mặt chồng, nhưng càng chùi nước mắt càng ứa ra. cô vùi đầu vào lòng chồng, chà người vào ngực anh, hít thở mùi da thịt của anh, nói:
    - Em hiểu tâm tư của anh. Anh không muốn em mệt nhọc vì phải đi một chặng đường rất xa... Lúc đi, em không hỏi xin tiền cha mẹ anh, phí tổn khi đi đường là em bỏ tiền riêng của em đấy chứ!
    - Em chưa hiểu gì cả, hoàn toàn không phải vì phí tổn tàu xe. Anh muốn nói là...
    - Là cái gì? Anh nói rõ ra xem nào? - Cô cuống lên.
    - Em là... nàng dâu mới về nhà chồng!
    - Nói mới hay chưa nhỉ. Có là nàng dâu mới thì càng nhớ chồng chứ sao? Đường đất xa như thế, chân em như muốn long ra. Thôi, trở về đi! Cái ổ họ trải hơi cứng quá...
    Thiên Lương không để tai nghe vợ nói, vẫn còn lẩm bẩm:
    - Vợ họ thì sao nào? Toàn là đồ nạ dòng. Còn em, em là vợ mới cưới. Vợ Đại Bảo có ra gì. Đẻ ba lần mà chẳng đẻ được thằng con trai, đã già khú đế rồi, bì với em sao được? Vợ Hữu Tài thì khô đét như thanh củi, miệng thì rộng, há miệng nhe nanh trông phát khiếp! - Thiên Lương giơ tay vuốt tóc vợ, sờ má vợ - Em thấy chưa? Tóc em mượt mà, đen nhánh, da mịn màng trơn láng...
    Càng nghe cô càng ngơ ngác, chỉ ngẩng đầu nhìn chồng theo bản năng. Dưới ánh trăng, mặt Thiên Lương như phết một lớp hồ, không nhận ra tình cảm chân thực biểu hiện ở đó. Cô xoa trán chồng:
    - Anh mệt rồi, chúng mình trở về đi ngủ thôi. Em muốn ngủ từ nãy rồi.
    Nói xong, đột nhiên cô cảm thấy lời mình có vẻ "ấy" quá, như nôn nóng không thể chờ được nữa. Cô sợ chồng nhìn thấy mình đang đỏ mặt, vội vàng quay lưng đi. Thiên Lương vẫn lẩm bẩm:
    - Em là vợ anh, dù có già đi nữa.. Ngủ à? Vội gì! Anh bây giờ còn chưa muốn ngủ. Chúng mình đi dạo một quãng nữa, được không?
    Cô không sao hiểu nổi tâm tư của chồng. Sao anh không thấy sốt ruột nhỉ? Vợ chồng mới cưới xa nhau đã hơn nửa năm, bây giờ còn đợi gì nữa? Nhưng cô không tiện từ chối, đành theo chồng đến bên một đầm nước, xung quanh đầm cát chất đồng, trên cát vứt lung tung mấy đồ nghề như sàng rách, xẻng, thùng. Nhìn những đồ nghề dùng lâu ngày đã gần thành đồ phế thải, cô không tưởng tượng nổi dựa vào mấy thứ cũ nát này làm sao có thể đãi được vàng. Tò mò, cô hỏi chồng. Thiên Lương hăng hái nhặt lấy cái xẻng, xắn một ít cát dưới đầm đổ vào sàng, nhúng cả sàng lẫn cát xuống nước rồi lắc nhẹ. Lát sau, anh nhấc sàng lên, vốc một nắm cát đã đãi sạch, soi đi soi lại dưới ánh trăng rồi đưa cho vợ xem.
    - Em nhìn này, những hạt lóng lánh trong cát là vàng đấy!
    Cô sán lại nhìn, nhưng chỉ thấy cát màu nhạt xen lẫn cát màu nâu chứ không hề thấy vàng lóng lánh. Thất vọng, cô nói:
    - Thôi để đến mai lại xem. Em chưa vội về, còn khối thời gian xem các anh đãi vàng.
    Thiên Lương vốn đã quẳng sàng, nhấc chân toan bước thì đột nhiên đứng sững lại:
    - Em nói gì thế? Còn định ở lại mấy ngày nữa à? Không được, ngày mai thế nào em cũng phải về!
    - Em không về, cứ ở lại đấy! - Cô vừa nũng nịu vừa giận dỗi nói.
    - Im ngay! - Thiên Lương đột nhiên nổi cáu - Không muốn cho cô ở lại, cô cứ thích ở lại. Xem ra, cô cũng một giuộc như chúng nó. Sao trước đây tôi không nhìn cô rõ nhỉ? Đồ đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ hay sao mà còn muốn chồng của người khác...
    Cô ngớ ra, những lời mắng mỏ của chồng chẳng nào một cú búa tạ khiến cô hầu như nghẹt thở, tan nát cõi lòng. Khi nước mắt trào ra như suối, trí óc được khôi phục, bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì ngờ ngợ. Nghĩ kỹ lại thì thấy ngay từ phút đầu thấy vợ, tâm sự của chồng cô có cái gì đó rất nặng nề. Cô bình tĩnh nén giận hỏi chồng:
    - Em là vợ, trong lòng em chỉ có một mình anh thôi. Thiên Lương, có phải anh mệt mỏi quá rồi hay không? Thôi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chúng mình về thôi, em sẽ giúp anh hết mỏi mệt.
    Cô khoác tay anh, bảo anh đi trở lại. Thiên Lương đã nhận ra thái độ thất thường của mình những vẫn chưa muốn về, anh kéo cô đi xem tiếp những chỗ đào vàng khác. Chẳng biết làm thế nào, cô đành đi theo anh. Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy hết hố sâu này đến hố sâu khác, cô không sao tin được vàng lại được đào đãi từ những cái mồm rộng toang hoác ra như thế. Trong phút chốc, vàng mất đi cảm giác thiêng liêng đối với cô.
    Mãi cô mới kéo được Thiên Lương về nhà kho. Thổi tắt đèn xong, cô buồn ngủ quá đến mức không mở được mắt, nhưng cô vẫn cởi quần áo, nằm xuống ổ, cởi mở người mình để chồng cô thoả sức rong ruổi.
    Bên ngoài, ánh trăng đổ xuống như nước khiến ngoài sân như một đầm nước. Có ai đó nhè nhẹ bước trên mặt đầm ấy làm phát ra tiếng róc rách. Người Thiên Lương đang nóng rực bỗng giật nảy rồi lập tức mềm oặt trên thân thể vợ. Dù cố gắng mấy cô cũng không làm sao khiến chồng mạnh mẽ lên được. Cô đã mệt quá rồi nên dần dần ngủ thiếp đi.
    Cô bị Thiên Lương khe khẽ lay cho tỉnh. Lúc ấy bên ngoài nhà kho trăng vẫn sáng trong. Nghĩ rằng chồng đã muốn, cô ôm chặt lấy anh nhưng Thiên Lương đẩy ra, giục cô mau mặc lại quần áo.
    Mặc xong quần áo thì Thiên Lương bảo muốn cùng cô về nhà và đi ngay bây giờ.
    - Sao không đợi trời sáng, chào anh em một tiếng rồi hãy đi?
    - Không phải chào gì cả, đi luôn thôi! - Thiên Lương giục gấp.
    - Rốt cuộc có chuyện gì thế? Anh nói cho em rõ đã rồi cùng về!
    Thiên Lương ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nói:
    - Trời sáng bảnh rồi thì chúng ta không về được đâu. Toả Toả là người làng còn dễ nói chứ Đại Bảo và Hữu Tài thì nhất định không khi nào chúng nó buông tha chúng ta. Nếu anh có về thì cũng phải để em lại ngủ với họ rồi mới được về. Lần trước vợ Đại Bảo đến thăm chồng thì đêm sau hai người kia đều ngủ với chị ấy. Đó là điều đã thành lệ.
    Hiểu ra rồi, tim cô co thắt lại nhưng cô hiểu ở một nơi với điều kiện như thế này, thân thể của đàn bà có ý nghĩa như thế nào đối với những đàn ông làm ăn xa nhà.
    Họ thu dọn hành lý. Thực ra cũng chẳng có gì phải thu dọn, chỉ hai cái túi với mấy thứ quần áo để thay đổi.
    Khi trời sáng, Thiên Lương và vợ đã đi được một đoạn đường khá xa.
    Cô bỗng hỏi chồng:
    - Anh tình nguyện vứt bỏ số vàng sa khoáng thuộc phần anh à?
    Thiên Lương không đáp! Đã gần một năm trời, chịu bao nhiêu là khổ sở...
    Thiên Lương bảo vợ, anh đã nhận ra vợ còn quan trọng hơn vàng. Vợ là vàng của anh. Anh đã phạm sai lầm một lần, lần này không thể sai lầm tiếp, không thể đánh mất thoi vàng quý báu nhất trong lòng anh.
    

Kết Thúc (END)
Ôn Á Quân
» Vàng
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đau Gì Như Thể ....
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Làm Mẹ
» Bụi Quý
» Bên Bờ Biển
» Đánh Thơ
» Người Thứ 79
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Quà Giáng Sinh
» Trên Đỉnh Non Tản
» Mùa Mắm Còng
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Tuyết
» Đời Khổ
» Hoa Học Trò
» Xuân Phương Shop
» Cô Khịt
» Bất Diệt