Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Ký Ức Làng Thiên Điểu Tác Giả: Trần Thị Tú Ngọc    
    Nàng đi tìm đôi cánh của mình. Đó là một hành trình dài nhuốm màu cô độc. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời cũ càng trở nên xa xôi khiến nàng thảng thốt tưởng như mình vĩnh viễn mắc kẹt lại giữa chốn nhân gian.
    Tôi gặp nàng bên bờ vịnh Gió vào một buổi chiều cuối mùa đông, biển lạnh và rất vắng người. Những con sóng trầm trầm chậm rãi đổ từng đợt vào bờ kè tung bọt trắng xóa như bông tuyết. Nàng choàng một chiếc khăn thêu hoa diên vĩ, tấm khăn choàng thướt tha ấy khiến cho bước chân nàng trông bay bổng như thể đang lướt đi trên cát.
    Lúc đó tôi vừa mới rời công ty sau vụ đổ bể của dự án xây dựng khu du lịch sinh thái ở Miên Sơn, đồng thời cũng dọn luôn ra khỏi biệt thự gia đình trong khu đô thị cao cấp. Tôi giải thích ngắn gọn với bố mẹ về lí do mình muốn chuyển đi. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn còn bố vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng quen thuộc: Mày làm thế cũng đỡ nhục đôi phần, con ạ. Bởi vì chẳng sớm thì muộn thì công ty cũng sa thải mày thôi, chẳng ai chịu nổi một kẻ bốc đồng, vô dụng lại có tính khí thất thường như thế này cả.
    Nhờ câu nói của bố mà tôi ra đi với tâm trạng nhẹ nhõm. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải mình thật sự là con của bố mẹ không, hay một con cò nào đó đã gắp tôi từ đầm lầy rồi đưa đến cho bố mẹ nhận nuôi như trong truyện cổ tích. Hoặc cũng có thể bố mẹ nhặt tôi về từ bãi rác cũng nên, thằng Huy răng sún học cùng tôi từ hồi tiểu học đã nhiều lần nói là mẹ nó kể như vậy khi nó hỏi con sinh ra từ đâu. Dù đúng hay sai thì thằng Huy cũng có một câu trả lời. Còn tôi, tôi mang theo nỗi băn khoăn ấy suốt thời thơ ấu.
    Chính vì lí do đó nên tôi cảm thấy thân thuộc với nàng ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Cơn mưa bất ngờ đưa nàng tới trú chân ở cái chòi lá bỏ hoang bên bờ biển vắng, nơi tôi vẫn thường băng qua những buổi chiều dài lê thê bằng cách pha màu rồi bôi xóa lên tấm toan mãi chẳng thành hình.
    - Này cô gái, em đến từ đâu vậy?
    - Em cũng không biết nữa - Nàng trả lời với ánh nhìn xa vắng.
    Khoảnh khắc đó tôi bỗng thấy như trái tim mình lỡ nhịp bởi đôi mắt đen sâu thẳm của nàng. Đôi mắt mang vẻ đẹp u uẩn của kẻ lạc loài, bơ vơ và đơn độc giữa cõi người rộng lớn.
    *
    Nàng là một nghệ sĩ hạc cầm. Muốn chơi được loại nhạc cụ ấy phải khổ luyện ròng rã cả chục năm, có những khi giai điệu du dương mềm mại cất lên mà ngón tay lướt trên dây đàn ứa máu. Nàng từng mang theo cây hạc cầm biểu diễn nhiều nơi, thế nhưng mãi không vượt qua được nỗi cô đơn vô hạn khi âm thanh cuối cùng tắt đi rồi, chỉ còn lại một mình nàng trơ trọi dưới ánh đèn sân khấu.
    - Người chơi hạc cầm rất ít, người nghe được hạc cầm cũng ít ỏi vô cùng.
    - Bây giờ em vẫn chơi đàn chứ?
    Nàng thả chiếc vỏ sò xuống con sóng vừa tràn lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa đông trắng xám như tấm màn lâu ngày buông chùng xuống:
    - Hình như đó đã là định mệnh của em rồi. Không phải em chọn cây đàn, mà cây đàn ấy đã chọn em.
    Mẹ cũng từng nói với tôi như thế vào cái đêm tôi đem tất cả những bức tranh vẽ trong suốt mấy năm trời ra sau nhà để đốt, tàn tro bay lên nghi ngút như lễ hóa vàng. Đó là năm tôi học lớp mười hai. Sau rất nhiều lần thuyết phục nhưng thấy tôi vẫn chỉ điền một nguyện vọng duy nhất vào trường Đại học Mỹ thuật, bố mẹ liền quyết định đưa tôi đến nhà một họa sĩ danh tiếng mà tôi hằng ngưỡng mộ. Họa sĩ trầm ngâm trước những bức tranh của tôi rất lâu, thở dài bảo rằng rất tiếc thứ mà tôi đang theo đuổi không phải là nghệ thuật. Với tài năng chỉ có chừng này, cho dù có nỗ lực suốt đời tôi cũng chẳng thể nào thành danh, may mắn nhất thì cũng chỉ là anh thợ vẽ truyền thần bên hè phố.
    Đêm hôm đó khi tôi chuẩn bị ném bức tranh ấy vào lửa, mẹ chợt giữ lấy tay tôi:
    - Con đừng đốt bức này được không? Nếu được số phận lựa chọn, nhất định một ngày nào đó con đường này con sẽ quay trở lại.
    Lúc đó tôi đã quyết định buông bỏ tất cả nên để lại hay hỏa thiêu bức tranh thì cũng chẳng thấy có ý nghĩa gì. Thế rồi rất nhiều năm về sau, khi đã tốt nghiệp trường Kinh tế rồi đi làm trong công ty của bố, một ngày nọ tôi tình cờ lướt qua trang web của hội Mỹ thuật, đọc thấy cuộc thi dành cho các tài năng trẻ. Trong phút bốc đồng tôi gửi tác phẩm còn sót lại của mình đến dự thi, tất nhiên không đề tên. Bức họa vô danh ấy đã dành được giải Nhất với rất nhiều lời ngợi khen của hội đồng chuyên môn uy tín, trong đó có cả vị họa sĩ danh tiếng đã từng xem tranh cho tôi ngày trước.
    Tôi tò mò bớt chút thời gian tìm hiểu về ông ta, bất ngờ phát hiện một điều bí mật rằng sau lần gặp gỡ bố con tôi năm ấy, phòng tranh tư nhân của ông nhận được một khoản hỗ trợ khổng lồ do bố đầu tư.
    - Hẳn là vào cái đêm những bức tranh bị thiêu trong ngọn lửa, mẹ anh đã cố gắng nói với anh một điều gì đó - Nàng trầm tư nhìn vệt màu tôi vừa vẽ nên trên tấm toan - Tiếc rằng anh không thể nhận ra.
    - Hồi ấy anh vẫn còn quá trẻ, mà thế giới của người lớn thì thật giả lẫn lộn vô chừng.
    Nàng xoay người nhìn về phía xa xăm:
    - Bởi vậy chúng ta mãi lạc lối trong cõi người, giữa những điều kì lạ, bí ẩn và cả tăm tối nữa.
    *
    Những ngày cuối năm vịnh Gió buồn vắng đến lạ lùng. Hầu hết khách du lịch đã trả phòng quay về thành phố, chỉ còn vài người vì lí do công việc phải nán lại đều tỏ vẻ vội vã sốt ruột muốn nhanh chóng rời đi. Tôi chưa nghĩ đến việc đoàn tụ với gia đình dù đôi lúc vẫn nhớ đến bố mẹ và những kí ức ngủ quên thời thơ ấu. Nàng hình như cũng chẳng còn chốn nào để trở về. Chúng tôi dành hầu hết thời gian lang thang cùng nhau dọc theo bờ cát đìu hiu, mỏi mắt tìm bóng hải âu nơi chân trời xa thẳm.
    - Sẽ ra sao nếu mang trong mình đôi cánh của loài chim?
    Nàng bất chợt hỏi tôi với giọng mỏng manh như khói.
    - Nếu vậy thì thật may mắn, chỉ cần tung cánh là có thể bay lên. Giữa không gian vô tận ấy chẳng có nỗi ưu phiền nào cả.
    - Em nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu - Nàng nhặt một chiếc vỏ sò rồi bắt đầu vẽ những đường xoắn kì quặc lên bờ cát - Họ sẽ thấy bất hạnh vì luôn khao khát bầu trời rộng lớn ngoài kia nhưng bị giữ chặt trên mặt đất bởi sợi dây ràng rịt của loài người, buộc phải thu đôi cánh lại dẫu trong lòng luôn ngập tràn muôn vàn nhớ thương và nuối tiếc.
    Tôi quay sang phía nàng, bất chợt nhận ra thoáng sầu muộn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhanh như cơn gió. Nàng kể rằng năm lên mười tuổi, có một lần mẹ nàng đưa nàng đến Miên Sơn, quê cũ của bà ấy. Nàng khấp khởi vui mừng vì có thể gặp ông bà, cô dì chú bác hay vài người họ hàng thân thích nào ở đó bởi từ bé đến giờ chưa được về quê. Thế nhưng ngày này qua ngày khác ở Miên Sơn, mẹ chỉ dẫn nàng đến một quán trà vắng vẻ, ngồi trầm tư đến khi chiều muộn bỏ mặc con gái thơ thẩn một mình.
    Hình như lúc đó là mùa xuân, rặng huyết mộc chạy dọc theo triền núi nở hoa rực rỡ. Nàng theo lũ trẻ nhặt những bông hoa mới rụng còn nguyên cánh xếp đầy từng chiếc gùi mây. Nghe nói hoa này sau khi đem về cho người lớn họ sẽ rửa sạch bằng nước suối đầu nguồn, rải ra phơi mười ngày dưới nắng mười đêm dưới trăng rồi dùng để pha một thứ trà có hương thơm lạ lùng với màu đỏ tươi như máu.
    - Cậu ở lại đây với bọn tớ đi - Thằng bé lớn nhất trong đám lau nhau nói vậy sau khi nàng dành cả buổi chiều nhặt hoa giúp chúng - Tới lúc có trà huyết mộc rồi, tớ sẽ xin cha tớ cho cậu một ngụm.
    - Đừng bao giờ uống thứ trà đó - Một cô bé gầy gò có đôi mắt đen u buồn bước lại gần thì thầm vào tai nàng - Mẹ tớ bảo nếu uống trà huyết mốc vào cậu sẽ quên hết không bao giờ nhớ ra chuyện cũ nữa.
    Câu nói đó khiến nàng sực nhớ đến mẹ của mình. Chiều nay mải mê nhặt hoa nên nàng đã đi quá xa khỏi chỗ mẹ hay ngồi, vội vã quay trở lại nhưng không tài nào tìm ra góc quán quen thuộc ấy nữa. Trời sập tối rất nhanh, nàng chạy đi chạy lại mãi giữa những lối đi quanh co ngoắt ngoéo phủ đầy sương, tuyệt vọng òa lên khóc. Đúng lúc đó từ trong sương mờ có một bóng người tiến lại gần. Nàng nhận ra đó chính là cô bé có đôi mắt đen buồn bã mình đã gặp lúc chiều.
    - Tớ bị lạc đường rồi - Nàng vừa nói vừa mếu máo.
    - Cậu có muốn tìm lại mẹ không?
    Nàng lau nước mắt gật đầu. Cô bé xa lạ liền nắm tay nàng dắt đi mãi cho tới lúc đến gần một hồ nước rộng mênh mông sáng lóa dưới ánh trăng lạnh lẽo. Nàng thấy mẹ đứng trên doi đất cao nhất nhô ra ven hồ, hai tay vươn thẳng lên trời chuyển động như đang múa nhưng nhìn kĩ lại thì không phải là tay mà là đôi cánh chim phủ đầy lông vũ. Vào khoảnh khắc bà ấy vẫy đôi cánh như thể sắp sửa bay lên, nàng cuống quýt vừa chạy tới vừa gọi mẹ, không ngờ vấp phải một cục đá ngã xuống ngất xỉu.
    Nàng thức dậy trong căn phòng quen thuộc ở khách sạn. Mẹ đang ngồi ngay bên cạnh, gương mặt đầy vẻ lo âu.
    - May quá con đã tỉnh lại rồi - Mẹ nàng đặt tay lên trán nàng âu yếm - Hôm qua con mải chơi đi lạc, mẹ hoảng hốt lắm con có biết không?
    - Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ không như thế nữa.
    Sau một khoảng trầm tư rất lâu, mẹ nàng chậm rãi rót một thứ nước màu đỏ từ bình sứ ra đặt vào tay nàng:
    - Con uống đi cho nhanh khỏe lại nhé.
    Nàng đưa chén nước lên miệng, vị đắng ngấm vào đến tê lưỡi nhưng mùi hương tỏa ra lại thơm đến lạ lùng. Bỗng nhiên lời thì thầm của cô bé có đôi mắt đen u buồn hiện về trong tâm trí nàng, đừng bao giờ uống thứ trà huyết mộc đó, đừng bao giờ.
    Mẹ chạm nhẹ tay vào mũi nàng, ngụm thuốc trôi tuột xuống cổ.
    Một lát sau khi mẹ ra ngoài thì nàng chui vào nhà vệ sinh, nôn ra một thứ nước nồng nồng màu đỏ. Chuyện đó nàng không bao giờ kể cho mẹ biết.
    *
    - Mẹ em mang huyết thống của loài thiên điểu. Nếu lúc đó em không cất tiếng gọi hẳn là bà đã bay lên với bầu trời.
    Nàng nói thế với giọng bình thản sau khi đưa cho người chủ quán một chiếc túi nhỏ đựng trà. Chúng tôi đang ngồi trong cái quán tồi tàn cuối bờ vịnh Gió, bàn ghế và những đồ trang trí xung quanh cũ kỹ đến nỗi tưởng chừng như vị khách cuối cùng đến đây có lẽ đã chục năm. Sáng nay nàng nói muốn tìm nơi nào vắng vẻ để gảy một khúc hạc cầm. Thế rồi trong lúc chờ chủ quán ủ trà hoa, nàng bỗng nhớ ra câu chuyện về những bông huyết mộc ở Miên Sơn thuở xa xôi ấy.
    - Thật ra mẹ em là một diễn viên múa nổi tiếng với nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần. Cha em yêu mẹ say đắm đến nỗi ngay cả khi đã cưới được bà rồi, ông vẫn mua tất cả các vé để bao hết rạp hát mỗi khi có tiết mục của bà biểu diễn. Dần dần mẹ em không còn khán giả nào khác nữa, bà buộc phải rời xa sân khấu. Hẳn là mẹ em đã rất buồn, những năm tháng ấu thơ hầu như em chẳng thấy mẹ cười khi nào cả.
    Tôi bất giác nhìn xuống đôi bàn tay trống trải của mình:
    - Có những chuyện lãng quên đi biết đâu sẽ tốt hơn. Chắc đó là lí do mẹ muốn em uống hết chén trà huyết mộc.
    Một cơn gió từ ngoài vịnh thổi vào khiến đôi vai bé nhỏ của nàng khẽ run lên. Ngả đầu về phía cây hạc cầm diễm lệ, nàng bắt đầu lướt ngón tay thon dài trên những sợi dây. Chuỗi âm thanh kỳ diệu nối nhau tuôn dài như thác chảy qua thung lũng núi đồi, mang theo mùi hương thơm ngát của muôn vàn loài hoa dại cùng ánh mặt trời thuở hồng hoang lấp lánh. Tôi nhắm mắt lại và hình dung thấy một khoảng không gian huyền bí mênh mông đang mở ra trước mặt.
    Nàng buông tay khỏi dây đàn, một giọt lệ trong veo ứa ra trên khóe mắt.
    - Chúng ta đều mang trên mình đôi cánh của loài chim. Chỉ có điều khi nhận ra thì đã quá muộn.
    Tôi vụng về lau nước mắt cho nàng, làn da nàng mềm mại nhưng lạnh buốt. Làm sao tôi có thể sưởi ấm trái tim băng giá của nàng khi tâm hồn tôi cũng chỉ là một đống tro tàn lạnh lẽo. Hai mươi tám tuổi, tôi có gì ngoài chuỗi con số kéo dài trong tài khoản, tiếng vỗ tay chúc mừng từng thương vụ thành công hay những đêm tiệc tùng mà sáng ra thấy mình mệt rũ. Thỉnh thoảng tôi muốn biến đi đâu đó khỏi đống chộn rộn xô bồ, để rồi khi bố lôi tôi về nhét vào tay một dự án mới, ông liên tục càu nhàu: Sao tao lại sinh ra một đứa con trai lêu lổng như mày chứ.
    Dù cố gắng đến mấy tôi vẫn chưa bao giờ làm bố hài lòng. Hai bố con chẳng thể hiểu nhau, đó cũng là nguyên nhân khiến kế hoạch đầu tư xây dựng ở Miên Sơn đổ vỡ. Sau một tuần lễ lang thang theo những con thuyền, tôi thuyết phục bố từ bỏ việc đàm phán để người dân đồng ý di dời khỏi ngôi làng nhỏ ven hồ lấy đất cho khu du lịch sinh thái.
    - Có bao giờ em hỏi mẹ về đôi cánh của bà ấy không?
    Nàng buồn bã đáp:
    - Em mãi mãi không kịp hỏi điều đó. Một buổi sáng thức dậy thì mẹ đã rời đi như thể tan biến vào không khí. Cha em yêu mẹ vô cùng nên chẳng có cách gì vượt qua cú sốc. Ông thất vọng đắm chìm trong rượu, công việc kinh doanh ngày càng trượt dốc. Hai năm sau thì cha mắc bệnh nặng rồi qua đời, người ta đưa em vào cô nhi viện. Chính tại nơi đó em bắt đầu làm quen với hạc cầm.
    Tôi bối rối không biết phải nói gì để an ủi nàng. Vừa lúc ấy người chủ quán mang trà ra, một làn hơi mỏng bốc lên từ chiếc chén tử sa màu nâu sẫm.
    - Hẳn là mẹ em có những điều chẳng thể nói ra - Tôi chợt thấy giọng mình như trầm xuống - Hồi đến Miên Sơn công tác, anh tình cờ biết được một câu chuyện cổ như thế này. Em có muốn nghe không?
    *
    Truyền thuyết xứ Miên Sơn kể rằng cách đây lâu lắm rồi, có một chàng trai nghèo sống đơn độc trong ngôi nhà lợp lá. Một buổi chiều nọ trên đường đi đốn củi về ngang qua hồ, chàng tình cờ nhìn thấy những nàng tiên từ trời bay xuống. Họ để lại đôi cánh trên bãi cỏ rồi mải mê đắm chìm vào làn nước xanh biếc để tắm mát. Chàng trai rón rén lén giấu đi đôi cánh của nàng tiên út, nàng tiên xinh đẹp nhất. Tới lúc trời sập tối, các nàng tiên lên bờ mang cánh vào vội vã bay về, riêng nàng út không tìm thấy cánh nên òa lên khóc. Chàng trai vội vã bước ra an ủi nàng. Cuối cùng trong cảnh bơ vơ và sợ hãi, nàng đành theo chàng về nhà. Dần dần nàng thấy cảm động vì sự săn sóc ân cần chàng trai dành cho mình nên đã nhận lời nên duyên chồng vợ.
    Nàng tiên ở lại với con người.
    Sang năm sau nàng sinh hạ được một bé trai, chồng nàng càng quấn quýt yêu chiều nàng gấp bội. Lúc đó nàng vẫn nghĩ rằng cuộc đời mình thật may mắn khi lạc bước xuống trần gian vô tình gặp được duyên kì ngộ, cuộc sống vĩnh hằng nghìn năm nơi cõi tiên chẳng còn gì để nuối tiếc khi giữa nhân gian có một tấm chân tình.
    Mọi thứ sẽ êm đềm và đẹp đẽ biết bao nếu như không có buổi chiều định mệnh ấy. Chồng nàng đi sang làng bên kia núi để đổi hạt giống cho mùa sau, gặp phải cơn mưa lớn nên chưa trở về trong ngày như đã dặn. Con trai đã ngủ say, một mình ngồi trong nhà nhìn mưa ào ạt trắng xóa đất trời mỗi lúc càng thêm sốt ruột, nàng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ hay là leo lên gác bếp lấy một bó rơm nếp xuống bện cây chổi mới để đỡ buồn chân tay. Trước nay việc phơi rơm, cất rơm, bện chổi chồng nàng vẫn tự tay làm, nàng chưa bao giờ phải đụng đến. Lần này trở về hẳn là chồng sẽ hết sức ngạc nhiên.
    Thế rồi trong ánh chớp lóe lên soi tỏ căn gác tối tăm chật hẹp, nàng bỗng nhiên nhìn thấy nó, thứ mà nàng tưởng mình đã vĩnh viễn đánh mất rồi.
    Đôi cánh tiên của nàng.
    Nàng òa lên khóc khi cầm trên tay đôi cánh rã rời. Đôi cánh nàng bỏ xuống bên hồ nước năm xưa trước khi lội xuống tắm cùng với các chị em, chính chồng nàng đã giấu đi để giữ chân nàng ở lại. Trái tim nàng như vụn vỡ. Tình yêu và cuộc hôn nhân của nàng với người đàn ông xa lạ chốn trần gian hóa ra nảy mầm từ một hạt giống dối lừa.
    Nỗi nhớ thương chốn cũ như ngọn lửa âm ỉ trong lòng nay cháy bùng lên, nàng định cất bước ra đi nhưng rồi lại ngập ngừng khi nhìn thấy đứa con thơ đang say ngủ. Bên ngoài mưa bắt đầu tạnh dần. Bầu trời đột ngột sáng bừng ánh hồi quang rực rỡ. Túp lều nhỏ và rặng cây ướt đẫm như run rẩy dưới vẻ đẹp diệu kì của những vầng mây phát sáng phía trên cao. Nàng tiên nhẹ nhàng hôn lên trán con rồi mang đôi cánh bay vút về nơi xa thẳm.
    *
    Câu chuyện này tôi được nghe kể trong một đêm mùa đông cắm trại ở Miên Sơn, người kể chuyện là nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi có đôi mắt đen u buồn. Cô thả từng chiếc lá huyết mộc khô vào lửa, nói rằng trong mỗi truyền thuyết luôn chứa một phần sự thật. Sau khi nàng tiên rời đi, đứa trẻ lớn lên lặng lẽ bên cạnh cha mình, đến tuổi trưởng thành lập gia đình như bao người bình thường khác. Từ đó trở về sau giữa nhân gian có những người mang trong mình huyết thống của loài thiên điểu. Kí ức về bầu trời ẩn sâu một nơi nào đó trong tiềm thức thành nỗi khát vọng mơ hồ.
    Gió tiếp tục nổi lên từ bên kia bờ vịnh. Tôi chậm rãi khuấy tách trà, lòng bất chợt băn khoăn:
    - Anh vẫn không hiểu tại sao nàng tiên lại lựa chọn chia ly, lẽ nào nàng không còn tin vào tình yêu của chàng trai nơi trần thế?
    Nàng mỉm cười thật buồn:
    - Em nghĩ có thể vì tình yêu của loài người thường đi kèm với sự ích kỷ và chiếm hữu. Người đàn ông ấy ngỡ rằng sẽ giữ được vợ mình bằng cách giấu đi đôi cánh, nhưng rồi chính vì lí do đó mà anh ta đánh mất nàng vĩnh viễn.
    - Trái tim luôn có lí lẽ riêng của mình, đôi khi nó khiến người ta làm những việc chẳng thể nào lí giải được - Tôi nói vậy mà bỗng thấy lòng buồn quá đỗi - Anh chưa bao giờ nghe được một kết thúc đẹp đẽ nào cho chuyện tình giữa người trần và tiên giới. Nàng tiên ấy là loài thiên điểu, cho dù sống bao nhiêu năm giữa cõi trần gian vẫn khôn nguôi nỗi nhớ tiếc bầu trời.
    Dường như một cơn gió lướt qua cây hạc cầm làm dây đàn khẽ rung lên.
    - Có lẽ là anh nói đúng. Nếu ai đó nhận ra mình mang đôi cánh của loài chim, sớm hay muộn cũng sẽ chọn trở về với bầu trời rộng lớn - Nàng nói vậy sau một khoảng lặng im vô tận - Đã muộn quá rồi, anh hãy uống trà đi.
    Bây giờ tôi mới nhận ra chiếc túi nhỏ nàng đưa cho người chủ quán khi bước vào đây dùng để đựng trà hoa huyết mộc. Chén trà đắng của mình nàng đã uống rồi, chén còn lại dành cho tôi. Nhân duyên chỉ là một khoảnh khắc gặp gỡ trong đời, uống cạn chén trà này chúng tôi sẽ quên nhau vĩnh viễn.
    Nàng rời khỏi vịnh Gió ngay buổi sáng ngày hôm ấy sau khi chơi hết khúc hạc cầm. Bóng nàng lẫn vào sương, nhẹ nhàng và thanh thoát như một cánh chim biến mất trong vô tận.
    Tôi trở về thành phố, cùng với vài người bạn thành lập một công ty mới trong lĩnh vực kiến trúc và dành thời gian rảnh rỗi tiếp tục giấc mơ thời trẻ bên những bức tranh. Tôi không gặp lại nàng lần nào. Có nhiều đêm thức trắng trước giá vẽ, tôi cố gắng hình dung ra gương mặt của nàng nhưng tất cả mọi đường nét đã nhòe đi trong quên lãng.
    Ở một chốn xa xôi nào đó tên gọi là Miên Sơn, bên bếp lửa bập bùng người ta vẫn kể cho nhau nghe truyền thuyết cổ xưa về loài thiên điểu.

Kết Thúc (END)
Trần Thị Tú Ngọc
» Qua Ngày Gió Nổi
» Người Chơi Đàn Trong Bóng Tối
» Mưa Qua Vòm Xuyên Mộc
» Hoa Hồng Trong Sương
» Hẹn Gặp Anh Ngày Mai
» Ký Ức Làng Thiên Điểu
» Hoàng Hôn Màu Trắng
» Chiếc Lược Sừng Trâu
» Tiệm Trà Bên Gốc Hoa Xuyên Mộc
» Mưa Qua Những Cánh Rừng
» Đường Tới Lũng Mây
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển