Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Đen Hơn Bóng Tối Tác Giả: Nguyễn Trí    
    Sáng nào cũng thế. Sau lễ Misa là bốn mái đầu muối tiêu ghé quán cóc làm ly đen. Nhìn bốn lão là thấy một trời trí thức. Mục kỉnh trên mắt và anh nào cũng chúi mũi vào, không báo thì cuốn sách dày cộp. Chủ quán khoái lắm bởi họ là linh hồn của quán. Không có họ dân chơi xứ ruộng không thèm ghé thứ quán cóc keng năm nghìn một ly đen nóng.
    - Này - một tóc muối tiêu lên tiếng – hôm nay mời mấy ông đi phở bò Lý Quốc Sư với tôi nhé.
    - Có gì vui mà đãi thế bạn già? Mà tôi thấy chớ nên vô cái thằng Lý giả hiệu đó. Thua cái xe bình dân của bà Bẩy Phở xa lắc.
    - Nhưng bà Bẩy thì nóng quá ông ạ. Biết giả hiệu nhưng mà dù sao cũng có cái quạt hơi nước. Thời tiết này ăn tô phở mà mồ hôi chảy ròng ròng thì có ngon cũng vô vị.
    - Ừ thì lý quốc. Nhưng ông vô cái gì mà đãi thế? Đô la con gái gửi về à?
    - Hơn cả đô la, hơn cả trúng độc đắc ông ạ. Tôi vừa hút cái chết.
    - Ghê thế?
    - Mấy ông biết không? Hôm trước tôi đi nghĩa trang giáo xứ đọc kinh cho bà chị. Đạp trúng một kim tiêm đầy máu. Sợ quá, tôi lên trung tâm y tế dự phòng xin xét nghiệm. Mấy ngày nay tôi đọc có cả nghìn thời kinh cầu cho bình an. May quá, hôm qua cầm kết quả xét nghiệm. Không bị hát, ết (HIV) tôi như sống lại lần nữa các ông ạ.
    - Ôi dào… Ông nói tôi mới nhớ. Đừng nói chi nghĩa trang. Ngay cả khu công viên cây xanh của thị trấn cũng đầy kim tiêm ông ạ.
    Một tóc bạc khác góp chuyện:
    - Đời sống bây giờ tăm tối quá. Tôi nhớ những năm mới thống nhất, tuy kinh tế có khó nhưng không có cái nhìn đâu cũng ra hiểm nguy như hôm nay. Ngoài đường thì bầy trẻ chạy xe như ăn cướp, trong nhà thì con giết cha, vợ đốt chồng… cầm tờ báo là thấy toàn cướp của giết người, lừa đảo. Thậm chí người tu hành cũng uống rượu ăn thịt chó ôm gái ngay trong nơi thờ phượng.
    Một khách trẻ trong quán ý kiến:
    - Mấy bác cho con góp một ý. Chuyện nhà ông Đa còn bi bội phần.
    - Ừ - tóc bạc thứ tư nói – Tôi thấy ông Đa chả còn gì bi hơn.
    - Ông ấy ra sao rồi?
    - Dạo này khốn đốn vì thằng con hư hỏng lắm.
    - Vẫn cứ đường cũ mà đi à? Mà tôi thấy chừng như ông ấy cũng quen rồi với những bất hạnh mà thằng khốn đổ lên đầu cha mẹ. Tôi thấy ông ấy đã biết chấp nhận khi sống chung với lũ. Đâu chừng tháng trước gặp tôi ông Đa còn hả hả cười nữa kìa.
    - Bây giờ thì không như vậy. Bi và tối lắm các ông ạ.
    Một khách trong quán nói:
    - Chỉ khi nào thằng Vũ chết đi thì may ra ông Đa sáng lên một tí.
    - Bây giờ nó có chết thì vẫn cứ tối tăm thôi.
    - Còn chuyện gì thằng khốn mang về cho ông ấy nữa vậy?
    - Lúc thằng Vũ bị bắt vì tội tổ chức sử dụng chất cấm tôi nghĩ rằng ông Đa thoát hiểm rồi. Ai ngờ không đủ chứng cứ để tống ông con đi tù nên công an phải thả.
    - Sao không tống nó vào trung tâm cai?
    - Ông làm như dễ lắm. Phải test máu. Phải củng cố hồ sơ, đến đợt mới đưa đi tập trung, đâu phải muốn đưa đi lúc nào cũng được. Kinh phí ở đâu để chỉ đưa một thằng đi cai? Ông Đa bây giờ còn có cái gì để đưa đi tự nguyện? Mấy ông thấy đó, ba lần cai hết sáu năm, thêm một năm tù mà nó vẫn cứ ngựa quen đường cũ. Ma túy đã dính vào là xem như bỏ. Một nghìn thằng may ra được một.
    - Nhưng bây giờ thì làm sao rồi?
    - Sau khi được thả thằng Vũ dẫn về nhà một đứa con gái buộc ông Đa nhận làm con dâu. Nhưng mấy ông và mấy cháu biết con nhỏ đó là đứa nào không?
    - Đứa nào vậy chú?
    - Con vợ thằng Thành, dâu ông Thạch bán vé số.
    - Trời đất ơi!
    Thiên hạ xứ này ai cũng biết ông Thạch vé số. Ông này chả hiểu vì sao mà chỉ một cu Thành là con, nghe đâu khó quá nên cô vợ quăng con lại và biến mất. Mười sáu tuổi Thành ham vui nên đòi lấy vợ. Cả xóm bu lại khuyên chớ có nên, một là dưới vị thành niên không thể đăng ký kết hôn, hai là, ông Thạch người thiên chúa giáo, chả có vị linh mục nào làm bí tích hôn phối cho đâu. Nhưng thằng Thành con một được nuông từ nhỏ. Nó quyết theo kiểu con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó. Ông Thạch bỏ tiền ra hỏi cưới. Xe hoa đưa về một cô dâu hơn Thành ba tuổi. Nhỏ này dân chơi hết phép. Nó ở được hai tháng là dông tuốt. Hỏi sao bỏ chồng nó nói:
    - Ông già lựu đạn khó quá. Tui hồi nhỏ giờ đâu biết nấu ăn. Kho nồi thịt bị cháy mà ổng chửi tui hư. Nghe thằng Thành nói nhà nó ngon ai ngờ dân vé số dạo, tui xù.
    Vậy là Thành qua một đời vợ. Đến năm mười chín nó dẫn về một con mặt xinh như diễn viên điện ảnh. Vòng một vòng ba trông cũng bắt mắt chỉ có cái vòng hai quá khổ vì bầu. Lại đồn rằng nhỏ tên Nhí này trước yêu đương với một anh tên Lộc. Lộc thấy đẹp thì qua đường tí thôi chứ chịu trách nhiệm cái em đang mang thì không có tên anh, anh nói đâu phải mình tao là người yêu của nó. Thành đưa đầu ra chịu là nó yêu Nhí thiệt, tin trăm phần trăm cái trong bụng ẻm là con mình. Ông Thạch dân vé số dạo nên nghe cũng tràn hai lỗ tai, nhưng biết làm sao khi con mình thương. Chừng con Nhí lâm bồn ra một trai cũng tai mắt mũi họng chim cò tốt như bất kỳ thằng đàn ông nào là ông Thạch mê ngay. Ông nâng thằng cu như nâng trứng ẵm đi khắp xóm khoe cháu nội, nhưng bà con cô bác xì xầm rằng nhìn thằng nhỏ là ra cái mặt thằng Lộc. Thiệt là hết biết.
    Tò mò Lộc cũng đến nhà thằng bạn Thành xem hư thực. Chả biết nó xem cái gì mà một hôm kia thằng Thành quả tang Lộc và Nhí trong nhà nghỉ Nhị Kiều. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới. Mà cũng thông cảm cho. Đã nói Nhí đẹp như diễn viên. Đẻ xong cô đẫy ra và mơn mởn người phàm ai chả động? Lòng đầy cay đắng Thành dẫn vợ về. Nhưng cái nết vụng trộm Nhí không bỏ được. Thành buộc phải trả cô về nguyên quán, dù lúc về bụng cô đã vượt mặt. Thành không tin cái bụng ấy là con mình. Lộc cũng không. Nhưng bên ngoại Nhí thì tin cháu ruột họ trăm phần trăm. Bà má góa chồng và mấy bà dì ế ẩm sẵn sàng cứ đẻ tao nuôi.
    Tù về Vũ gặp Nhí trong một karaôkê. Mấy thằng xì ke tù tội miệng mồm ghê gớm lắm. Không ghê dễ gì chúng lừa cha dối mẹ tạo niềm tin với xóm giềng để kiếm tiền. Vợ Vũ quăng hai đứa con một trai một gái cho vợ chồng ông Đa rồi ôm cầm theo thuyền khác khi Vũ đi cai nghiện lần thứ hai. Cũng đúng thôi. Chả có con ma nào ngu mà đi chờ đợi một thằng lấy ma túy làm mạch sống. Ông Đa vừa chăm cháu vừa thăm nuôi thằng con hư hỏng thiếu điều sói trán, cũng mong nó về mà làm lại đời. Ai ngờ mới về được một tháng thằng Vũ cùng đồng bọn tham gia trộm xe, lại tù thêm một năm. Hai mươi bảy tuổi mà có thành tích bảy năm ở trại, thiên hạ mới bình rằng:
    - Gặp con tao, tao cho một búa chết cho rồi.
    - Rồi mày đi tù hả?
    - Tù cũng được. Phá quá chịu sao xiết?
    - Mày có nghe câu nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại không? Mày người ngoài nên nói vậy thôi, có lâm cảnh mới biết. Con dại thì cái mang, chồng hoang vợ phải chịu. Ông bà dạy vậy.
    Chả biết cặp Vũ - Nhí yêu nhau đến cỡ nào mà Vũ dẫn Nhí về nhà. Nhí cũng giới thiệu với ba quân trong giới bụi rằng Vũ là chồng.
    - Rồi ông Đa phản ứng ra sao?
    - Dữ dội lắm. Ông Đa và già Thạch vé số là bạn. Ông ta mặt mũi nào cho con nhỏ hư hỏng đó vào nhà? Mấy ông nghĩ coi. Thằng Vũ quăng hai đứa con cho ông bà Đa. Con Nhí một đứa cho già Thạch, một đứa cho má nó. Tệ hại như vậy thánh thần còn không dung nói chi ông Đa.
    - Ông ấy bảo sao?
    - Ông Đa nói với thằng Vũ rằng mày muốn lấy ai đó kệ mày. Nhưng đừng dẫn bất kỳ ai về nhà của tao. Thằng khốn liền đưa con kia đi thuê phòng trọ.
    - Vậy thì kệ chúng nó. Có chi mà tăm tối với tối tăm?
    - Ông có biết vì sao mà thằng Thành buộc phải bỏ con Nhí và má con nhỏ chấp nhận nuôi cháu và mặc kệ con ruột ra sao thì ra không?
    - Không?
    - Con Nhí khi tư thông với thằng Lộc đã bị thằng này cho hít đá. Nó mê đắm vô cái chất gây nghiện này nên…
    - Bà mẹ nó - một thằng trẻ kêu lên. Nhưng mà bọn này ráp vô vui chơi có thưởng chứ có chi mà tối hả chú?
    - Tối ở chỗ là con Nhí đang vun cái bụng lên mày ạ.
    Cả quán cóc lại tiếp tục ồ lên. Lần này thì kinh dị thật sự. Bàn tán một lúc rồi ai đó cất giọng:
    - Nhưng chắc gì con thằng Vũ. Con Nhí vẫn gặp thằng Lộc kia mà?
    - Thằng Lộc bị tập trung cai nghiện sáu tháng rồi con ơi. Con Nhí bá vô thằng Vũ mới ba tháng nay. Vậy cái bầu là của ai chắc mày rõ?
    - Vậy đẻ ra thì chúng nó phải nuôi.
    - Nuôi hay không không biết. Nhưng trước mắt chúng nó đã quăng con chúng cho ông bà nội ngoại. Hôm qua tao gặp ông Đa. Nghe ông ấy than thở mà tao muốn sa nước mắt.
    Ông Đa nói với bạn thân rằng e là đẻ ra chúng sẽ quăng cho ông nội. Con Nhí và thằng Vũ đã không ngó đến những đứa con chúng đã sanh thì bây giờ có vất thêm cũng không có chi lạ. Hãy hình dung một đêm nào đó trước cửa nhà ông có tiếng trẻ con khóc, mở cửa ra thì một hài nhi không cha mẹ, và chắc chắc rằng đó là cháu mình ông Đa sẽ làm sao?
    Ông Đa kể cho bạn già nghe chuyện một cầu thủ lừng danh của Manu hồi thập niên chín mươi của kỷ hai mươi tên Dright Yorke. Cầu thủ nầy cặp kè với một người mẫu cũng lừng danh. Cả hai đều nghiện rượu. Chỉ rượu thôi mà khi ra đời đứa con của họ đã bị mù bẩm sinh. Vậy một đứa bé mà cả cha và mẹ nghiện ma túy sẽ ra sao?
    Ra sao hỡi bóng tối?

Kết Thúc (END)
Nguyễn Trí
» Quỷ Dịch
» Quà Muộn
» Nhất Nghệ Tinh
» Hảo Hởn Cũng Phải Tàn
» Tre Rừng Về Phố
» Động & Bất Động
» Bọt Bèo Thì Nổi Phù Sa Thì Chìm
» Nước Mắt Khô
» Đen Hơn Bóng Tối
» Trò Chơi Của Một Ô Môi
» Chân Trần Tái Ngộ
» Tử Vô Kỳ
» Má Năm
» Buồn Ơi Cho Bắt Tay Cái Coi
» Mì Gõ, Vé Số Và Cà Phê Đèn Mờ
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Làm Mẹ
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý