Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Nếu Thích Cậu Cũng Cần Điểm Danh Hằng Ngày, Vậy Điểm Chuyên Cần Của Tớ Là 10/10 Tác Giả: Liêu Phong    
    Điện thoại reo liên tục, Nhã Trâm cau mày cầm lên, không cần nhìn tên người gọi liền nhấn kết thúc. Cô khó chịu cau mày, trên khuôn mặt rõ ràng có một sự giận dỗi không hề nhỏ. Mười chín tin nhắn mới, từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa xem. Nhã Trâm mở khóa màn hình điện thoại rồi lại tắt, ngón tay đang định chạm vào hộp thư đến để đọc tin nhắn nhưng lại thôi, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đọc chúng.
    “Nhã Trâm, cậu giận tớ thật rồi hả?”
    “Hic hic, tớ xin lỗi, lúc ấy tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa.”
    “Tớ đã bị cậu trừ rất nhiều điểm rồi đúng không?”
    …
    Đọc đi đọc lại một lượt tất cả, Nhã Trâm trong lòng có nhiều suy nghĩ. Một cú điện thoại lại đánh tới, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tớ đây.”
    Bên kia đầu dây truyền tới một tiếng hò reo vui mừng dồn dập của một thằng con trai: “Cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi. Alô, là tớ đây, là người cậu ghét nhất đấy. Cậu có nghe rõ giọng tớ không?” Chàng trai nói đến đây đột nhiên lại im lặng, niềm vui dường như biến mất: “Cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không? Tớ sợ, thật sự sợ lắm. Nếu mà cậu không tha lỗi cho tớ chắc tớ không chịu được đâu.” Giọng điệu nhè nhẹ, chầm chậm, có chút sụt sùi mà phát ra. Một đứa trẻ con đang nhõng nhẽo nhỉ?
    Nhã Trâm khẽ mỉm cười, nhưng lại cố gắng hết mức để đối phương không nhận ra: “Tớ có ảnh hưởng lớn với cậu như vậy hả?”
    “Cậu còn giả vờ hỏi tớ nữa sao? Trâm à, tớ nhớ cậu. Tớ quyết định rồi, hôm nay thế nào cũng phải gặp được cậu. Mấy hôm nay vắng cậu tớ bớt xinh trai hơn rồi. Bắt đền cậu.”
    “Này cậu kia, tớ chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu đâu nhé!”
    “Vậy chút nữa tớ cho cậu véo má nhé!” Kết thúc câu bằng một cái cười hì.
    Nhã Trâm vừa đi đóng cửa sổ lại vừa nói chuyện: “Thôi, tớ không thèm véo má cậu nữa đâu.”
    Bên kia ngạc nhiên: “Sao thế? Chẳng phải cậu thường đòi véo má tớ sao? Trâm hết thương tớ rồi sao?” Có chút không đành lòng.
    “Sao cậu biết hay thế nhỉ? Cậu là người tớ ghét nhất cơ mà.” Nhã Trâm dùng tài diễn xuất để diễn.
    Nhưng mà chàng trai là người hiểu Nhã Trâm hơn ai hết: “Ờ ờ, tui biết tui biết thân phận của mình mà.” Giống như đang giận dỗi, nhưng sau đó lại giống như lạc quan lên: “Tớ là người cậu ghét nhất cũng được, ít ra tớ cũng là nhất trong lòng cậu. Hi hi.”
    Nhã Trâm lúc này giống như thuận theo tự nhiên vậy, khóe miệng lại giãn ra thành một nụ cười. Ở trong nụ cười là một niềm hạnh phúc bé nhỏ không lí giải được.
    “Tớ bảo này, ba mươi phút nữa không thấy cậu qua coi như hôm nay không hẹn hò gì hết nhé!" Nhã Trâm nhìn ra bên ngoài, gió từng đợt từng đợt thổi tới rất nhiều, làm cây cối ngả nghiêng và phát ra những tiếng lao xao. Trên bầu trời, màu xanh dần dần thay thế bởi màu xám của những đám mây đen. Cô chợt nhớ ra, vội vàng đi lên sân thượng lấy đồ xuống.
    Ba mươi phút sau, Nhã Trâm đã chuẩn bị xong hết tất cả. Cô đứng trước cổng nhà có giàn hoa ti-gôn chờ chàng trai đến. Cô ngước lên nhìn bầu trời, khẽ cười, thầm nghĩ đúng là ba mươi chưa phải là tết. Trời thế mà lại không mưa! Cũng tốt, nếu mưa thì cậu ấy lại ướt như chuột mất. Cô không khỏi cười khi phác họa ra cảnh cậu ấy hì hục chạy đến đây. Cậu ấy luôn vội vàng như thế. Mãi một lúc sau, người còn chưa thấy đâu đã nghe được một âm thanh quen thuộc đến lạ xuất hiện: “Trâm ơi, xin lỗi cậu nhé, tớ đến muộn tí.”
    Cô nhìn cậu người đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó đưa tay chỉnh lại mái tóc rối tung vì gió: “Đây là xì-tai mới của bọn con trai các cậu sao? Tớ nhìn thấy giống như là một tổ quạ hơn.”
    Huỳnh Đông đưa tay gãy gãy sau ót, mỉm cười, có chút ngượng ngùng: “Mà Trâm, tớ trong bộ dạng như thế này vẫn rất xinh trai đúng không?”
    Nhã Trâm đưa mắt nhìn Huỳnh Đông trai vai mang theo cây ghi-ta quen thuộc, bộ dáng giống như một nhà nghiên cứu học đang soi một sinh vật kì lạ dưới kính hiển vi, đầu lúc gật gù lúc lắc qua lắc lại, sau một hồi mới kết luận: “Đông à, tớ nghĩ là, tớ nghĩ là…”
    “Cậu nghĩ sao?” Chàng trai cũng hồi hộp nghe câu trả lời.
    “Cậu nên bớt ảo tưởng đi!” Nói xong cô mở cổng cất cái nón bảo hiểm vào trong nhà. Lúc vừa bước ra ngoài cũng là lúc máy ảnh nhắm thẳng vào cô: “Nào nào, đang đúng lúc hoa ti-gôn nở rộ đẹp như vậy, để tớ chụp cho cậu một tấm làm ảnh đại diện facebook nhé! Qua trái một chút, không không, qua phải một bước, rồi, cười lên nào, tạo kiểu khác…”
    “Cậu thích chụp ảnh tớ bất ngờ quá nhỉ? May mà tớ đã quen với việc này nên phản ứng nhanh, nếu không không biết cậu có bao nhiêu tấm ảnh dìm của tớ rồi. Tớ sẽ đòi phí làm người mẫu ảnh đó.”
    Huỳnh Đông cười hì: “Tớ sẽ trả công cho cậu không phải là bằng tiền, mà là bằng chính tớ được không?”
    “Xí! Ai thèm!” Nhã Trâm cười nhẹ, đánh lên bả vai của Huỳnh Đông một cái.
    Sau khi chụp ảnh xong, Huỳnh Đông quàng chiếc máy ảnh lên cổ, trèo lên chiếc xe đạp, nháy mắt ám hiệu bảo Nhã Trâm lên ngồi ở yên sau.. Vì cô mặc váy nên chật vật một hồi mới tìm được tư thế thoải mái nhất: “Tớ tưởng cậu đi xe máy đến cơ.”
    “Hì, tớ có nhớ là cậu từng nói muốn giống như Vi Vi và Tiêu Nại trong Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hai người trên một chiếc xe đạp chạy vòng vòng thành phố ngắm hoa thưởng cỏ. Cũng may, năn nỉ mãi thằng em tớ mới cho mượn chiếc xe này đó.”
    “Đáng tiếc cậu không phải Tiêu Nại.”
    “Nhưng tớ là Huỳnh Đông, là của cậu được rồi.”
    Nhã Trâm vươn tay về phía trên, véo má Huỳnh Đông một cái: “Ai là của cậu khi nào chứ?! Nhưng cậu biết chạy xe không đấy?”
    “Tớ không.” Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng đến phát cười của Nhã Trâm, cậu mới sửa lại lời thoại: “Ai nói không biết chứ? Nhưng quý khách, để đảm bảo an toàn, xin mời ôm chặt lấy eo của tài xế.”
    “Tài xế siêu biến thái!” Nhưng mà rốt cục hai tay của cô vẫn bám chặt vào hai bên hông của cậu. Huỳnh Đông nhìn thật nhanh vào hông của mình, không giấu được tinh thần phấn chấn đạp thật nhanh về phía trước.
    Những con đường mà họ đi qua, bởi vì Huỳnh Đông đã cân nhắc kĩ từ trước nên rất ít người qua lại, khung cảnh lại rất nên thơ. Ven đường còn có những đóa hoa dại tuy không rực rỡ nhưng lại rất nổi bật giữa cỏ úa. Cuối cùng hai người dừng xe lại trên một bãi cõ, phía trước có một dòng sông. Hai người họ ngồi xuống. Cậu lấy chiếc đàn ghi-ta ra đánh vài nốt nhạc, trong khi đó cô trải tấm bạc và bày biện đồ ăn nước uống ra. Đây là nơi quen thuộc và bí mật của hai người bọn họ. Chọn nơi này là vì sẽ không ai đến đây để làm phiền.
    “Tôi cùng em ngồi hát.
    Tôi cùng em nhìn về phía xa.
    Cơn gió chiều mang hoàng hôn đến.
    Cánh én dường như quá mệt mỏi.
    Em ngã vào lòng tôi, hỏi rằng nơi nào bình yên nhất.
    Tôi chỉ vào trái tim tôi.
    Em ơi, nơi này bình yên nhất!”
    Tiếng hát du dương, lúc trầm lúc bổng mê đắm vạn vật từ đằng sau ngân lên. Nhã Trâm từ phía xa bò thật nhanh lại gần Huỳnh Đông, chỉ ngồi im nhìn về phía cuối chân trời, mặc kệ cơn gió cuốn lấy mái tóc, mặc kệ tất cả, chỉ biết hòa mình lắng nghe bài hát.
    “Bài hát này cậu mới viết sao? Nghe hay quá.”
    Nghênh đón câu hỏi này đầu tiên chính là nụ cười có nuôi hạnh phúc trên khuôn mặt hiền lành của Huỳnh Đông: “Là tặng cậu đấy.” Nói xong nhìn Nhã Trâm đắm đuối.
    Cô lãng tránh cái nhìn đó: “Cậu làm gì mà nhìn tớ như thế chứ!?”
    “Bài hát này có đủ để cậu cộng điểm tớ không?”
    “Có chứ, đương nhiên là có rồi?” Nhã Trâm cười cười trả lời, sau đó dừng lại một chút: “Cộng cho cậu âm năm điểm nhé! Cậu chịu không?”
    “Ơ, sao được chứ! Tớ được bao nhiêu điểm trong lòng cậu rồi?”
    “Điểm âm.”
    “Ơ kìa, cậu nhầm rồi, điểm chuyên cần yêu thương cậu của tớ nhiều lắm mà. Cậu tính lại đi.” Huỳnh Đông luýnh quýnh.
    “Tớ còn giận, nên cậu mất hết điểm rồi.”
    “Vậy nếu điểm thi giữa kì và kết thúc môn của tớ cao có đủ để qua môn không nhỉ?”
    “Chắc là không đó.”
    Huỳnh Đông vẻ mặt buồn rười rượi, nằm thẳng người trên bãi cõ, hai tay để sau đầu, nhìn lên bầu trời: “Nếu không qua môn thì sẽ không được cưới cậu sao?”
    Nhã Trâm ngồi bên cạnh nhìn cậu ấy, đột nhiên xúc động nhào tới trên ngực của Huỳnh Đông: “Nhưng cậu được học lại mà. Biết đâu cậu nỗ lực, tớ có thể cho cậu qua môn luôn thì sao?”
    “Cậu hứa đó nha. Cậu mà không giữ lời thì cậu phải làm vợ của tớ suốt đời.” Khuôn mặt của cậu lại bừng sáng lên như mặt trời mới mọc đằng Đông.
    “Ơ hay…” Nhã Trâm cười rộ lên, sau đó nghiêm túc nói: “Lần trước tớ xin lỗi cậu nhé! Cậu đều nói đúng cả, trước giờ tớ không biết trân trọng tình cảm của cậu. Tớ thật không biết tình cảm của tớ như thế nào với cậu, nhưng mà có lẽ đây là lần chúng ta giận nhau, không nói chuyện với nhau lâu nhất và cũng khiến tớ… Cậu biết không, tớ giận thì ít mà nhớ cậu thì nhiều đó. Lúc đó tớ mới biết ý nghĩa của cậu đối với tớ. Cậu luôn bên cạnh tớ, luôn nhẫn nhịn tớ, luôn đợi chờ tớ, luôn làm nơi để tớ phát tiết. Vậy mà tớ lại không biết trân trọng cậu sớm hơn.”
    “Sao hôm nay cậu lại nói lời tình cảm như thế? Xem cậu có ăn trúng gì không? Bình thường cậu không nói ghét tớ nhất thì là muốn véo má tớ cơ mà?”
    Nhã Trâm dùng khuỷu tay ấn thật mạnh vào người của Huỳnh Đông, ngồi dậy, liếc nhìn cậu ấy: “Ờ ờ, tớ đúng là không bình thường. Tớ ghét cậu nhất trên thế giới này!” Nói xong còn tặng thêm một cái đá vào mông miễn phí cho cậu ta.
    Huỳnh Đông cũng bật cười ngồi dậy: “Tớ giỡn thôi. Tớ đang thực sự cảm động này, cảm động muốn điên luôn đó. Cảm động đến mức… Này, này, cô gái của tớ, cậu đi đâu đó.”
    “Tớ muốn tập chạy xe đạp.”
    “Vậy để tớ giúp cậu, tớ không muốn để cậu té đâu.”
    “Không cần cậu!”
    “Nhưng mà phải cẩn thận chứ, hư xe của em tớ thì lần sao nó không cho mượn nữa đâu.”
    “Thế xe với tớ, xe quan trọng hơn à?”
    “Không phải, ý tớ là… Cẩn thận!”
    “Coi chừng!”
    “Cậu phải nhìn phía trước chứ!”
    …
    Tiếng hai người một mắng một xin lỗi, một hỏi một trả lời theo thời gian mà biến mất vào đêm tối.
    Hạnh phúc có lẽ giống như thời gian, luôn hiện hữu xung quanh chúng ta. Để nắm bắt được, có người mất một giây, có người mất một phút, có người mất một tháng, có người mất cả đời, nhưng dù là bao lâu đi nữa cũng đã đều trễ mất một-khoảng-thời-gian rồi. Thế nên càng phải biết trân trọng hơn.

Kết Thúc (END)
Liêu Phong
» Nếu Thích Cậu Cũng Cần Điểm Danh Hằng Ngày, Vậy Điểm Chuyên Cần Của Tớ Là 10/10
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Quà Giáng Sinh
» Mùa Mắm Còng
» Tuyết
» Đời Khổ
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Người Dưng Làm Má
» Hoa Học Trò
» Xác Ngọc Lam
» Xuân Phương Shop