Đừng bao giờ nói lời chia tay khi chúng ta chưa kịp hiểu nhau, chỉ vì một vấn đề mà đã vội vàng đưa ra quyết định ấy. Hãy cho nhau một cơ hội, một lời giải thích, đừng chỉ vì sự nhu mì của hai bên mà đánh mất nhau.
- o O o -
Em
Em là một cô bé luôn luôn thầm lặng ít nói giấu kín bản thân mình và em nghĩ tình yêu đối với em là một thứ gì đó rất xa xỉ và chẳng bao giờ tin vào tình yêu. Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi gặp anh, với ánh mắt trầm tư trong thật buồn, với nụ cười má lún đồng tiền làm cho một con bé như em lại xao động. Anh bước đến đời em như một cơn gió nhẹ nhàng và ấm áp. Em không biết từ khi nào mà anh đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim em như thế, phải chăng đó là lần đầu tiên chúng ta vô tình va vào nhau. Lúc đó em vội vàng nói lời xin lỗi với anh, anh chỉ mỉm cười và nói rằng không sao đâu, nụ cười ấy chính là nụ cười ấm áp nhất mà em từng thấy, làm cho vỏ bọc mà trước giờ em xây dựng lại bị đổ vỡ trước mặt anh. Em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn nhìn thấy anh cười, anh đến như một cơn gió và cũng biến mất như một cơn gió. Dù em có cố níu kéo anh thì cũng chỉ là vô vọng thôi, anh đã rời xa em chỉ vì sự nhu mì của một cô bé mới trưởng thành. Em rất muốn nói lời xin lỗi với anh rằng: em đã sai rồi anh à", nhưng điều đó lại là không thể nào thực hiện được nữa bởi vì em biết rằng thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ quay lại được. Nếu trên đời này có hai chữ "giá như" thì tốt biết mấy lúc đó con người chúng ta sẽ ít mắc sai lầm hơn. Em không biết hiện tại cuộc sống của anh có tốt không, bên cạnh người mới có vui vẻ và hạnh phúc không. Nhưng em vẫn hy vọng người đó sẽ tốt và biết trân trọng anh hơn em. Em mong rằng nụ cười của anh sẽ mãi duy trì và đem lại sự ấm áp cho người anh yêu. Tạm biệt anh chàng trai em yêu
Anh
Em là một cô bé bốn mắt dễ thương, đáng yêu,anh không biết được gặp gỡ em là định mệnh hay là xui xẻo nữa, tại sao anh nói vậy em có biết không. Đó là bởi vì em lúc nào cũng mè nheo anh, sai khiến anh làm cái này cái kia cho em, còn nhớ lúc anh đang đi chơi với bạn thì chuông điện thoại anh reo lên đó là số của em, em bảo anh phải về gấp mua cho em bánh tráng nướng nếu không thì mình chia tay, em thật buồn cười và trẻ con lắm em biết không. Thật sự anh không biết tại sao lại thích em nhiều như vậy, có lúc anh giận em kinh khủng luôn ý nhưng anh không giận được vì nhìn vào gương mặt em làm nũng với anh thì không tài nào anh giận em lâu được. Tính ra anh với em cũng yêu nhau được hai năm rồi nhỉ, có đôi khi giận hờn vu vơ nhưng chỉ sau một hai ngày thì vui vẻ trở lại. Nhưng cho đến ngày đó, ngày mà em buộc anh phải nói lời chia tay, em biết không thật sự anh rất đau khổ khi quyết định như vậy. Nhưng tại sao em không hiểu cho anh chứ, cho dù anh cố giải thích với em bao nhiêu lần là không phải như vậy mà tại sao em không tin anh. Rồi khi anh đã thật sự mệt mỏi, anh quyết định buông tay và đi thật xa, quyết định quên em nhưng điều đó anh không thể nào làm được. Đã 2 năm chúng ta không gặp nhau không biết hiện tại cuộc sống của em thế nào, đã có ai thay anh chăm sóc em chưa. Nhưng anh vẫn hy vọng một này nào đó chúng ta gặp nhau và có thể cho nhau một cơ hội.
Em
Hôm nay em vẫn đi qua con phố ngày nào chúng ta cùng nhau chung bước lúc trước và đã vô tình gặp anh. Vẫn dáng người ấy, con người ấy, em rất muốn chạy đến bên anh ôm anh thật chặt nói xin lỗi anh và em nhớ anh thật nhiều. Nhưng em không có đủ can đảm ấy anh ơi bởi vì chính em mắc sai lầm đã đánh mất một người tốt như anh. Và rồi em bỏ chạy thật xa để có thể không chạm mặt anh nhưng hình như em thấy cánh tay mình bị níu lại bởi một lực rất mạnh. Chưa kịp định hình thì em đã bị anh ôm vào lòng, một vòng tay ấm và hơi thở rất quen thuộc làm cho nước mắt em rơi. Em cứ nghĩ anh đã có một hạnh phúc mới, nhưng không ngày hôm nay anh đã đứng trước mặt em làm cho em cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc biết bao. Em hứa sẽ mãi tin tưởng anh, sẽ thay đổi bản thân tốt hơn không làm anh cho anh buồn và đừng bao giờ rời xa nhau nữa anh nhé!
Anh
Hôm nay anh lại đi qua con phố mà chúng ta đã từng nhau chung bước lúc trước, hôm nay em biết là ngày gì không, đó chính là ngày anh và em gặp nhau lần đầu tiên. Lúc ấy anh đang mải mê nghe nhạc trong chiếc điện thoại mới của mình, còn em thì anh chẳng biết sao lại vô cớ va vào anh. Lúc anh ngẩng mặt lên thì thấy em, một cô bé vô cùng đáng yêu đang cúi đầu vội vàng xin lỗi anh. Đây là một kỉ niệm anh chẳng thể nào quên được, đang rong đuổi theo những suy nghĩ của mình thì anh nhìn sang, có một dáng người, anh không biết có phải là em hay không nhưng anh vẫn đuổi theo. Thật may mắn cho anh khi lại gần thì đó chính là em cô bé đáng yêu của anh không một chút do dự anh vội vàng kéo em lại và ôm em vào lòng. Em biết không anh rất hạnh phúc khi gặp lại em và anh sẽ không đánh mất em một lần nào nữa, anh hứa đấy cô bé đáng yêu của anh!
Anh và Em
Chúng ta cùng hứa đừng bao giờ rời xa nhau nữa nhé!
Đừng bao giờ nói lời chia tay khi chúng ta chưa kịp hiểu nhau, chỉ vì một vấn đề mà đã vội vàng đưa ra quyết định ấy. Hãy cho nhau một cơ hội, một lời giải thích, đừng chỉ vì sự nhu mì của hai bên mà đánh mất nhau. Hãy cho nhau một niềm tin sự tin tưởng thì hạnh phúc sẽ đến và cả hai ngày càng bền chặt hơn. Nếu một bên mắc lỗi thì hãy cho họ thời gian để chuộc lỗi nhé! Mong rằng những ai đang yêu, sẽ yêu và đã yêu hãy cố gắng giữ chặt bàn tay một nửa của mình và đừng bao giờ buông tay khi chưa thật sự hiểu nhau và hãy cho nhau một cơ hội để thấu hiểu
Kết Thúc (END) |
|
|