Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Chỉ Là Nguời Xa Lạ Tác Giả: Lê Phương Nga    
    1. “Công ty phá sản, tôi chạy khắp nơi mà không kiếm được việc làm khác. Cuối cùng, với vốn tiếng Anh kha khá, tôi trở thành nhân viên buồng phòng trong một khách sạn trên đường Trần Phú.
    
    Tại đây, tôi quen Kha khi anh từ Mỹ đến Nha Trang triển khai một dự án về môi trường. Hôm đó, khi trở về phòng lấy bản đề án để quên trên bàn, Kha thấy tôi đang chăm chú đọc những trang bản thảo một cách say mê. Bị bắt gặp, tôi lúng túng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý. Chỉ là… Tôi cần lau bàn nên…”. Sau phút ngỡ ngàng, Kha điềm đạm: “Không sao”, rồi xếp tập hồ sơ, bỏ vào cặp, định bước ra. Tôi lưỡng lự giây lát rồi ngập ngừng: “Tôi… Tôi thấy…”. Kha quay lại. Ánh mắt anh vừa tò mò, vừa khích lệ, khiến tôi mạnh dạn hơn. Tôi nói một mạch như sợ anh sẽ bỏ đi: “Tôi thấy có một vài chỗ… chưa hợp lý lắm…”. Một cô nhân viên buồng phòng mà đòi góp ý cho một dự án khoa học tầm cỡ quốc tế ư? Nếu là người khác chắc chắn đã nghĩ vậy và bỏ đi. Nhưng Kha không làm thế. Anh đã rất ngạc nhiên khi tôi nói đã tốt nghiệp đại học, ngành môi trường.
    
    Tình yêu của Kha và tôi bắt đầu từ đó và kéo dài suốt thời gian anh ở Việt Nam. Khi dự án kết thúc, Kha về nước. Theo kế hoạch, trở lại Việt Nam lần này, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Tôi sẽ theo Kha sang Mỹ. Ai cũng nói tôi may mắn. Bố mẹ tôi cũng rất yên tâm khi bên cạnh con gái có một người đàn ông chín chắn như Kha. Nhưng đến tận lúc này, tôi vẫn phân vân. Liệu lấy Kha và sang Mỹ có phải là quyết định đúng đắn? Một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ len lỏi đâu đó trong suy nghĩ của tôi. Hình như đó là linh cảm về một cái gì đó không chắc chắn, không bền vững. Nhưng là cái gì thì tôi không biết…”.
    
    Chị dừng lời, đột ngột như khi bắt đầu.
    
    2. Chị ra sân bay từ sớm, dù biết gần 1 tiếng nữa chuyến bay của Kha mới hạ cánh. Kha đã gọi điện, thông báo cụ thể. Kha là vậy. Cẩn trọng. Chu đáo. Tỉ mỉ. Những tính cách và thói quen nghề nghiệp.
    
    “Xin lỗi! Chị đi đón người thân?” - người đàn ông ngồi ghế bên quay sang chị. “Vâng”. “Vậy thì lạ thật!”. Anh ta lẩm bẩm. “Anh nói gì?”. Chị ngơ ngác. “Tôi nói, chị lạ lắm!”. “Lạ thế nào?”. Chị nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, phần tò mò, phần khó chịu với cái trò làm quen nhạt nhẽo này.
    
    - Lạ là vì đi đón người thân mà không thấy ở chị vẻ háo hức. Trong mắt chị không có niềm vui. Và cả cái dáng ngồi của chị cũng đầy ưu tư…
    
    Một chút khó chịu thoáng qua. Anh ta là ai mà nhận xét chị này nọ?
    
    - Hình như chị đang băn khoăn một điều gì đó? Kể cho tôi nghe đi. Chúng ta chỉ là những người xa lạ. Gặp nhau rồi sẽ chia tay. Có thể chẳng bao giờ gặp lại. Nhưng tôi vẫn rất sẵn lòng nghe chị. Ít ra, chị có thể san sẻ bớt những dằn vặt trong lòng. Còn tôi, biết đâu đấy, có thể có một vài ý kiến…
    
     Chị thở dài, ngập ngừng. Chút khó chịu tan biến. Chị nhận ra sự chân thực trong ánh mắt người đàn ông, và vẻ ấm áp, chân thành trong lời nói. Đúng là chị đang băn khoăn. Nỗi băn khoăn không biết chia sẻ cùng ai. Vậy mà anh ta chỉ nhìn qua đã đoán được tâm trạng chị. Biết đâu giữa anh ta và chị có một sự đồng cảm nào đó mà khoa học vẫn gọi là tần số sinh học?
    
    Vậy là, một cách bất ngờ, chị kể với anh, người đàn ông xa lạ, câu chuyện của mình. Giống như rất nhiều trường hợp không thể lý giải được vì sao người ta bỗng nhiên kể cho một người lạ tất cả những gì đang làm họ băn khoăn, day dứt, thậm chí là đau đớn...
    
    3. Người đàn ông tỏ ra vẫn chăm chú. Đôi mắt sâu nhíu lại. Chị ngượng ngập: “Ôi! Xin lỗi đã bắt anh nghe…”. “Ồ! Không sao!”. Người đàn ông khoát tay. Cử chỉ ấy khiến chị thấy nhẹ nhõm nên nói tiếp: “Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Anh có thể cho tôi một lời khuyên? Chỉ là… để tham khảo”. Người đàn ông gật đầu, tư lự: “Tôi hiểu”.
    
    Anh đứng dậy, tiến về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Một chiếc máy bay đang chậm rãi chạy trên đường băng rồi dần dần tăng tốc, nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, lao vút lên. Bầu trời rất xanh trên cao và những đám mây bồng bềnh phía xa…
    
    Tất cả diễn ra chỉ trong vài phút. Nhưng chị thấy thời gian như ngưng lại. Hình như chị đã vô duyên khi kể chuyện của mình với người đàn ông xa lạ này? Anh ta im lặng vì không có câu trả lời? Một lúc sau, anh quay lại, chậm rãi như cân nhắc từng chữ: “Trong những trường hợp như thế này, người ta sẽ khuyên: Chị hãy làm như thế nào mà chị thấy là đúng. Còn tôi sẽ nói thế này: Chị đừng đi đâu cả. Không ở đâu bằng quê hương mình. Chị đừng gây nên lầm lỡ, kẻo rồi ân hận”.
    
    - Sao lại lầm lỡ? Bao nhiêu người mong muốn ở vào vị trí của tôi. Chị có vẻ phật ý.
    
    - Phải! Bao nhiêu người, nhưng không phải chị - Anh ta trầm giọng - Chị hãy tưởng tượng. Một căn phòng xa lạ ở một xứ sở xa lạ, với những người xa lạ. Liệu chị sẽ giữ được tình yêu của anh ấy như thế nào khi năm tháng trôi qua? Và tình yêu rồi sẽ có lúc không thể san sẻ hết được nỗi cô đơn nơi đất khách. Người như chị sẽ không thể chịu đựng được nỗi cô đơn. Và khi đó, ân hận và dằn vặt sẽ giết chị…
    
    Chị thực sự ngỡ ngàng trước những điều vừa nghe. Không phải là chị không nghĩ tới. Nhưng khi anh nói, những gì còn mơ hồ trong chị trở nên thật rõ ràng.
    
    Chị cúi đầu. Nước mắt chợt ứa ra. Dù sao đi chăng nữa, chị cũng yêu Kha. Rất khó gặp được một người hoàn hảo như anh.
    
    Người đàn ông lúng túng: “Xin lỗi đã làm chị buồn. Nhưng chị đã xin tôi một lời khuyên. Và tôi đã rất thành thực…”. Chị lau vội những giọt nước đang lăn trên má: “Nhưng… Vì sao anh có thể hiểu được điều đó một cách tường tận đến thế?”. Gương mặt người đàn ông bỗng tối sầm. “Vì tôi vừa trở về từ nơi đó!”. Chị cúi đầu, im lặng.
    
    Có tiếng cô phát thanh viên thánh thót: “Xin mời hành khách đi chuyến bay VN… đã làm xong thủ tục, vào phòng đợi để chuẩn bị lên máy bay”.
    
    Anh đứng lên, nhấc túi du lịch, quay sang chị, bối rối như một cậu học trò biết lỗi: “Nếu chị không muốn nghe thì coi như tôi chưa nói gì cả. Tạm biệt”.
    
    Người đàn ông quay đi, bước nhanh về phía trước. Chị ngồi đó, nhìn mãi đến khi anh khuất sau cánh cửa phòng đợi…

Kết Thúc (END)
Lê Phương Nga
» Chỉ Là Nguời Xa Lạ
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Làm Mẹ
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Quà Giáng Sinh
» Mùa Mắm Còng
» Tuyết
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Đời Khổ
» Người Dưng Làm Má
» Hoa Học Trò
» Xác Ngọc Lam
» Xuân Phương Shop