Chiếc xe đò khịt khịt vài hơi rồi đứng khựng dưới con mưa như thác đổ. Đám hành khách chật cứng trên xe nháo nhào phản ứng rồi lo lắng nhìn nhau khi máy xe ngừng nổ hẳn. Gã phụ xe có hàng ria mép con kiến vội dầm mưa chui xuống dưới gầm xe. Hắn vừa xem xét vừa chửi thề rần trời làm Thiên Di càng sốt ruột hơn.
Đã ba giờ chiều, nếu xe không chạy được tiếp, làm sao cô có thể tới cái thị trấn ấy. Mà nếu không tới nơi, cô sẽ ở đâu đêm nay?
Kéo cao cổ áo gió lên. Thiên Di đảo mắt nhìn những người đồng hành với mình. Đa số họ là dân địa phương nên dù mưa bão, dù hư xe, họ vẫn giữ vẻ bình thản, kiên nhẫn để chờ đợi. Có lẽ với họ, đây không phải là chuyện lần đầu gặp phải, nên vừa ồn ào la ó đó, họ đã tiếp tục nghiêng ngã dựa vào nhau ngủ. Bà khách còm nhom ngồi kế Di cũng ngáy o o làm cô bớt bồn chồn hơn.
Mười phút, mười lăm phút trôi qua, xe vẫn không nổ máy. Cái không khí ẩm ướt nồng gắt mùi xăng dầu, mùi người xông lên khiến Thiên Di cứ muốn buồn nôn. Lục trong túi xách, cô tìm chai dầu gió bôi lên thái dương, lên mũi cho tỉnh táo.
Đây là chuyến đi xa đầu tiên trong đời cô. Nhưng xem ra không suôn sẻ chút nào. Từ sáng đến giờ, cô đã đổi hai lượt xe, mà chuyến nào cũng nhồi lắc cô bầm dập. Đến thị trấn, Di còn phải sang một chuyến xe nũa mới tới trại Thùy Dương. Chẳng biết trang trại có cái tên thơ mộng ấy có phải là nơi dừng chân tốt nhất cho Thiên Di không? Dầu sao cô cũng đã vượt mấy trăm cây số để tới đây, cô sẽ khônng quay về đâu.
Giọng gã tài xế rổn rảng vang lên làm Di giật mình:
- Xe pan rồi, mời bà con xuống đón xe khác. Nhanh nhanh lên kẻo tối là ở lại đây luôn đó.
Hắn chưa dứt lời, cả đám hành khách đã ồ lên phẫn nộ. Người đòi trả tiền xe, kẻ mắng mỏ, bát nháo cả khỏang không gian chật chội, nhớp nhúa, hôi hám, ẩm ướt. Thiên Di ôm túi xách ngồi lọt thỏm giữa đám người đang phẫn nộ ấy với tãm trạng hoang mang tột cùng.
Ba giờ ba mươi phút rồi. Giữa con đường xuyên rừng ngang núi này làm sao mà đón xe. Mưa vẫn tuôn ào ào. Bà khách ngồi kế bên kéo vai cô:
- Nào! Xuống mà đón xe, chậm chân là ở lại làm bạn với.... cọp đó.
Nghe nói thế, Di vội bật đứng dây, đầu chạm vào mui xe ê ẩm. Xòe tay nhận lại phân nữa tiền vé như bồi hoàn, Di trùm cái áo đi mưa rồi lúp xúp chạy theo bà khách.
Đã qua mấy đợt xe rồi, nhưng Di không thể nào chen chân kịp với bọn đàn ông và các phụ nữ sung sức, cô đành rớt lại với các ông già, bà lão. Càng đứng, Di càng lanh run, cơn mưa núi rừng làm người ta rét tận cùng xương tủy.
- Có xe tới nữa rồi kìa
Người đàn ông vừa nói vừa chạy ra giữa đường, giang hai tay chặn xe.
Chiếc xe tải nhỏ chồm lên rồi dừng lại. Một gương mặt đàn ông ẩn dưới cái kết ló ra, giọng nặng trịch:
- Đón xe mà giống ăn cướp vậy huh? Coi như mấy người gặp xui rủi. Xe này không cho quá giang đâu.
Nghe nói thế, đám khách liền bu quanh đầu xe, mỗi người một lời van xin, năn nỉ nghe thật thảm.
Gã tài xế gọn lỏn:
- Mười một người thôi. Xe này kỵ số mười ba. Ai lên không được thì chờ xe khác.
Dứt lời, gã từ cabin nhảy xuống, mở thùng xe sau ra. Mọi người vội vã chen lên theo tiếng đếm của gã tài xế. Quên cả lịch sự kính trên nhường dưới, Thiên Di xô dạt hai ba người yếu hơn mình, chui tọt lên ngồi một góc. Tay khư khư giữ túi hành lý, cô thở phào nhẹ nhõm khi gã tài xế xoa tay và phán:
- Thôi. Đủ rồi.
Di và đám khách trên xe nhìn xuống đường. Chỉ còn lại một.... bà bầu. Bà ta đang năn nỉ hết lời, nhưng gã tài xế vẫn dửng dưng lắc đầu:
- Không được là không được. Coi như chị xui. Chờ chuyến khác mà quá giang.
Vừa nói, gã vừa kéo bửng lên. Thiên Di mủi lòng trước cặp mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đang co ro dưới mưa.
Tự dưng cô buột miệng:
- Khoan đã. Cho tôi xuống để chị ấy lên. Hừ! Người ta mang bụng thế kia mà ông nỡ nhẫn tâm bảo chờ chuyến nữa.
Thiên Di cắn môi khi bắt gặp cái nhìn dữ dội ẩn sau vành nón kết của gã tài xế.
Gã hầm hừ nạt:
- Xuống lẹ đi, chị cả. Tài khôn chỉ thiệt thân mình và tốn thời gian của người khác.
Thiên Di nghênh ngang nhảy xuống. Người phụ nữ chụp lấy tay cô, cảm ơn rối rít:
- Còn một chuyến xe nữa. Cô ráng đợi nha.
Di hiên ngang gật đầu rồi lủi thủi đứng nép vào một bên đường mà hai hàm răng đánh bò cạp. Chuyến xe còn đó có thật hay không? Chừng nào nó chạy qua? Thiên Di không biết, thế mà cô dám....
Vòng hai tay ôm ngực, cô ngồi xuống đường. Dưới chân Di, nước mưa chảy ào ào, màu đỏ chạch của vùng đất ba-dan. Di uất hận nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh và thầm rủa gã tài xế ác độc không tiếc lời.
Gã mê tín ngu ngốc ấy chở bà bầu đã quên rằng, nếu tính người, gã đang gánh số mười ba trên vai. Hừ! Cầu trời cho hắn mắc dịch, mắc toi hay chột bụng, nhức răng cho bõ ghét. Nhưng dù lời rủa của Di có linh nghiệm, chắc cô cũng chết trước gã vì lạnh, đói và vì cọp tha, hổ bắt quá.
Bất giác, Thiên Di rùng mình khi nhớ tới lời hăm dọa của bà khách lúc nãy. Lẽ nào trên đoạn đường này có cọp? Nghe nói chúa sơn lâm sắp tuyệt chủng rồi. Chẳng lẽ.... Ông ta lại xuất hiện ở đây thay vì ở trong sách đỏ? Di chợt thấy tay chân rụng rời. Cô đúng là... tài khôn y như lời gã tài xế ấy nói. Qua phút làm người hùng rồi, bây giờ hãy đối đầu với thực tế khủng khiếp đi con ngốc!
Bàng hoàng nhìn màn mưa của đoạn đường đã đi qua, Di thấy trừ chiếc xe đò bọ pan nằm chình ình ra, không còn ai là khách ngoài cô. Nếu đón xe không được, chắc cô phải qua đêm với ông tài xế và tên phụ xế có bộ râu be he mở mồm là văng tục ấy quá.
Đang suy nghĩ lung tung, Thiên Di bỗng nghe có tiếng người gọi.
Quay lại, cô thấy gã mê tín kỵ số mười ba đang chạy ngược về phía mình. Vừa chạy, gã vừa gào to trong mưa:
- Lên xe đi bà. Tôi nể bà thật rồi. Hừ! Định làm nữ anh hùng hy sinh vì người khác chắc?
Thiên Di mừng còn hơn bắt được vàng. Không kịp nói lời cảm ơn, cô ôm giỏ hớt hải chạy theo hắn. Tới xe, gã tài xế mở cabin phía trước rồi hất hàm:
- Lẹ giùm đi.
Xe chuyển bánh êm ả, ngon lành, chớ không ì ạch, già nua như chiếc xe đò lúc nãy. Thiên Di ngồi nép vào cửa, len lén nhìn gã tài xế hắc ám.
Gã vừa châm điếu thuốc vừa hỏi:
- Hình như cô không phải người ở đây?
Di ậm ừ:
- Vâng.
- Cô đi thăm bà con à?
- Vâng.
Thấy Di không muốn nói về mình, gã tài xế chuyển hướng:
- Cô biết tại sao cuối cùng tôi cho cô quá giang không?
Giọng Di kéo dài giễu cợt:
- Tại anh kỵ số mười ba chớ gì.
Gã tài xế gật gù:
- Hừ! Thì ra khi nhường chỗ cho bà bầu ấy, cô đã tính toán rồi. Khá lắm!
Thiên Di thản nhiên:
- Tôi chẳng tính gì hết. Cho đi nhờ xe hay không là quyền của anh mà.
Gã tài xế im lặng. Thiên Di bồn chồn nhìn về phía trước. Ở đây rừng núi bạt ngàn, chắc buồn lắm. Nhưng Di đâu có lựa chọn nào khác, chỉ hy vọng nơi đây là đất lành.
Ngập ngừng một chút, Di hỏi:
- Trại Thùy Dương còn xa không?
- Trại ấy cách thị trấn bốn cây số.
- Từ đây tới thị trấn còn mấy cây nữa?
Rít một hơi khói, gã tài xế nói:
- Tới rồi đó. Bộ không thấy phía trước bắt đầu có nhà rồi sao?
Liếc vê phía Di, gã tò mò:
- Cô quen ai ở cái trại tù ấy?
Thiên Di ngơ ngác:
- Trại tù nào?
- Chậc! Thì trang trại Thùy Dương đó. Dân vùng này quen gọi là trại tù, vì người trong đấy đa số ở tù ra xin vào làm nhân công.
Thiên Di phản ứng:
- Nhưng dì tôi không ở tù bao giờ.
Gã tài xế đáp gọn lỏn:
- Vậy thì tốt.
Thiên Di dò dẫm:
- Chắc người ở trại đó dữ dằn lắm?
Gã tài xế buông thõng:
- Đương nhiên. Tù mà, tội nào lại không có. Riêng lão chủ trại cũng không vừa đâu.
Di bỗng thấy hẫng với những điều vừa nghe. Vậy mà trong thư, dì Thủy đâu hề nhắc tới chuyến này. Nếu công việc cô sắp nhận hằng ngày phải tiếp xúc với họ, chắc phiền phức lắm.
Đang bần thần với suy nghĩ của mình, Di choàng tỉnh vì gã tài xế vừa vỗ vào thùng xe vừa hét:
- Tới rồi. Xuống lẹ lên.
Di đưa gã số tiền được trả lại lúc nãy:
- Gởi anh tiền xe.
Xòe tay đếm những tờ giấy bạc bèo nhèo vì ướt, gã khinh khỉnh:
- Có bấy nhiêu thôi sao? Tôi đâu rẻ dữ vậy.
Thiên Di ấp úng:
- Chớ anh muốn.... muốn bao nhiêu?
Dúi tiền vào tay Di, gã tài xế cười:
- Đùa thôi. Tôi cho đi nhờ mà.
Thiên Di lí nhí cảm ơn và hỏi:
- Tôi phải đón xe nào mới về trại Thùy Dương được?
Gã tài xế chưa kịp trả lời thì nhóm khách quá giang lúc nãy đã ùa tới cabin đua nhau cảm ơn rối rít.
Đợi họ đi hết, gã mới nói:
- Tôi chạy ngang đó. Nếu cô không ngại, tôi lại cho cô đi nhờ. Nhưng lần này thì tính tiền đó.
Thiên Di cắn môi:
- Nếu được vậy, còn gì bằng.
Xe lại khởi động, gã tài xế chỉ vào cánh rừng cà phê bạt ngàn hai bên đường:
- Từ đây trở đi là thuộc trại.... tù. Trang trại cô sắp tới lớn nhất nhì ở đây, nội công nhân cũng gần trăm người.
Nhìn Di, gã cười cười:
- Đừng nói là cô tới trại Thùy Dương để xin việc nha.
Thiên Di lấp lửng:
- Nếu thật vậy cũng đâu có sao.
- Cần việc làm, tôi sẽ giới thiệu cho cô chỗ khác. Ở đây, đâu phải chỉ mình trại ấy cần người. Những trại khác cũng trả lương như thế, nhưng về tinh thần chắc chắn cô sẽ được thoải mái hơn. Nhìn dáng vẻ thị thành của cô, tôi nghĩ khó phù hợp ở trại ấy lắm.
Thiên Di nhỏ nhẹ:
- Cám ơn anh. Nhưng dì tôi ở trại Thùy Dương, tôi phải tới đó.
Gã tài xế hỏi tới:
- Dì cô tên gì? Biết đâu tôi quen?
Thiên Di ngập ngừng:
- Dì tôi tên Thủy, làm quản gia cho gia đình ông chủ trại Thùy Dương.
Gã tài xế đập mạnh tay lên vô lăng:
- Bà Tư Thủy thì tôi rành quá rồi. Nhưng nè! Nhớ đừng khoe là quá giang xe của cậu Mười Ba, bả không thích tôi đâu.
Thiên Di hơi nhếch môi vì cái tên "cậu Mười Ba" được gã tài xế cố ý nhấn mạnh một cách phách lối.
Cô hấp háy mắt:
- Anh tên là Mười Ba à? Hèn chi kiêng cữ. Chắc anh sợ phạm húy?
Mười Ba nhún vai:
- Đó chỉ là biệt hiệu trong.... giang hồ đặt cho vì họ quý trọng tôi, chớ không phải tên.
Thiên Di le lưỡi:
- Eo ơi! Thì ra anh cũng là một đại ca. Thế anh có liên quan gì tới trại tù không?
Mặt đang hất lên trời đầy hãnh diện, nghe Di hỏi thế, Mười Ba xụ xuống, khó chịu:
- Không. Tôi và bên đó như nước với lửa, liên quan quái gì chớ.
Di kéo dài giọng:
- A! Vì thế nên anh xúi tôi đừng vào trại Thùy Dương xin việc. Thật ra, trại ấy tạo công ăn việc làm cho những người hoàn lương thì có gì xấu chớ?
Mười Ba nói:
- Trại ấy không xấu, nhưng trại của tôi lại tốt hơn. Nếu cô về làm cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cô gấp đôi công nhân ở đấy.
Thiên Di khịt mũi:
- Chưa biết khả năng, con người, tánh tình tôi ra sao, anh đã hào phóng như vậy. Thật đáng suy nghĩ.
Mười Ba huênh hoang:
- Tôi nhìn người bằng giác quan thứ sáu. Khó sai lắm. Cô là người thông minh, tốt bụng and tự tin. Có một nhân viên như thế ở cái xứ khỉ ho cò gáy này là niềm mơ ước của tất cả chủ trại. Cô tên gì vậy?
Di lẩn tránh:
- Đi nhờ một chuyến xe, cần chi bận tâm đến tên tuổi.
Mười Ba nói chắc nịch:
- Vì nhất định tôi sẽ gặp lại cô.
Thắng xe gấp đến mức Di chúi nhủi về phía trước, Mười Ba chỉ vào con đường bên trái:
- Tới rồi đó. Ráng đi bộ vài trăm thước sẽ tới trại. Tiếc rằng tôi không thích lăn bánh trên con đường này, nên cô chịu khó vậy.
Thiên Di bước xuống, Mười Ba vẫy vẫy tay:
- Rồi tôi cũng sẽ biết tên cô. Nhất định là thế.
Tần ngần nhìn theo chiếc xe của Mười Ba, Di xốc túi xách và bắt đầu đi dưới mưa. Vài trăm thước của đoạn đường dốc sao mà dài đến thế. Càng đi, Di càng mệt. Cho đến khi nhìn thấy cái cổng sắt cao nghệu của một tào biệt thự sừng sững dưới mưa thì cô đã hoàn toàn đuối sức.
Đứng bên ngoài cổng, cô ráng sức hét lớn tên bà dì mình, nhưng hầu như không ai nghe, vì khoảng cách từ cổng đến nhà khá xa. Càng gọi, sức Di càng cạn, âm thanh càng nhỏ. Cô tuyệt vọng đứng tựa vào cổng, người run lên vì lạnh.
Trời càng lúc càng tối, nhưng mưa không bớt chút nào. Thiên Di đuối sức đổ gục xuống. Ngay lúc đó, cô thấy có ánh đèn xe hơi loá sáng trước mắt, tiếng bóp còi inh ỏi. Thiên Di gượng dậy không nổi. Cô nghe có người gọi mình, lay mình thật mạnh, nhưng Di không mở mắt ra được.
|
|
|