Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Dã Tràng Xe Cát Tác Giả: Phan Thị Thu Loan    
    Dã tràng xe cát biển Đông.
    Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
    (Ca dao).
     Bây giờ thì hắn nằm đây, trong căn phòng nhỏ tại khách sạn Rừng Đêm và đang muốn chết. Hắn nghĩ đến người vợ hai tàn nhẫn đã đưa hắn đến nông nỗi này sau bao nhiêu yêu chiều hắn dành cho ả. Cơn say đêm nay đã rũ sạch vẻ chịu chơi thường ngày khỏi bộ mặt lì lợm của hắn. Không! Ở đây thì hắn không cần phải đóng kịch với ai nữa. Hắn có thể nghiến răng, đấm ngực, bứt tóc và khóc rống lên. Hơn năm tỷ bạc nợ nần chẳng thể khiến hắn lâm vào tình trạng tuyệt vọng này ngoại trừ thói tệ bạc của ả. Giờ đây thì hắn hiểu mình còn say mê ả bao nhiêu! Gặp nhau trong vũ trường của vợ chồng hắn, ngày ấy ả chỉ là một vũ nữ đang tìm việc, còn hắn đã nếm thử nhiều trái cấm trứ danh trong số gái nhảy của vũ trường này trước khi cưới vợ, đúng ra là trước khi được vợ cưới.
    Vợ hắn, một người đàn bà có học thức hẳn hoi, nhưng ghen thì khủng khiếp. Hắn chịu đựng bà vợ sư tử vì gia tài kếch xù của mụ, bụng bảo dạ trước sau cũng chuồn nếu vớ được khoản nào đó thật bẫm. Hắn muốn tự mình lập nghiệp, không muốn nấp dưới cái bóng quá rậm rạp trong làng kinh doanh giải trí của mụ vợ. Lúc đó hắn tha hồ lựa chọn em nào bắt mắt nhất trong đám cave của mình, khỏi sợ ai trả hận. Đúng ra thì hắn phải chịu ơn vợ rất nhiều vì đã vớt hắn lên từ dưới đáy bần cùng, khi hắn còn là một phụ hồ đẹp trai nhưng đói rách. Ngày ấy, hắn đã được chủ nhân căn nhà lộng lẫy tại mặt tiền con phố lớn là vợ hắn bây giờ để ý đến bởi vóc dáng vâm váp và khuôn mặt điển trai cùng nước da nâu rám rất đàn ông. Bà đâm ra phải lòng anh chàng phụ hồ trẻ tuổi mới từ miệt vườn lên, đến nỗi sau khi căn nhà được xây xong, đã bí mật thưởng riêng anh ta một khoản tiền lớn khiến anh chàng mụ mẫm cả người, sẵn sàng phục vụ bà suốt một đêm dài. Mặc dù bà ta già hơn hắn có đến cả chục tuổi.
    Vết trượt đầu đời của hắn là như thế. Hắn không phải làm phụ hồ nữa mà đường hoàng trú ngụ tại một căn phòng tươm tất bà chủ đã thuê bao, được bà sắm cho nhiều áo quần khá mốt và sướng nhất là trong túi hắn đã rủng rỉnh tiền. Có tiền rồi hắn đâm đổ đốn, bắt đầu nhòm ngó những bóng hồng xinh đẹp, tươi mơn mởn, không tàn úa sớm như bà chủ giàu có mà vô độ. Với linh cảm đặc biệt của người đàn bà giàu kinh nghiệm tình trường, bà ta biết hắn đã không chung tình với mình qua cái vẻ uể oải cố giấu mỗi lần được bà gọi đến. Bà căm tức soi mói và ngấu nghiến hắn suốt đêm, làm cho hắn hầu như không còn sức lực để ham muốn thêm ai khác nữa. Hắn cảm nhận được nỗi nhục nhã của một người tự bán mình và trong lòng hắn mơ hồ trồi lên ý định phản kháng. Một buổi sáng nọ, hắn tuyên bố mình phải về quê, không muốn sống dựa vào người khác. Hoảng hốt bà bảo hắn rằng, hắn có thể là ông chủ, không phải sống dựa vào ai. Hắn sẽ cùng bà sở hữu căn nhà tráng lệ này cùng một vũ trường sang trọng bậc nhất đô thành nếu như bà cưới hắn. Đừng tưởng là bà điên rồ. Không, bà đã tính kỹ lắm! Hắn còn trẻ, lại khỏe, vẫn được đám công nhân gọi đểu là "Linh đồ sộ!". Hắn hoàn toàn thỏa mãn được bà, một người đàn bà có học, đã từng lăn lóc khắp chốn ăn chơi nhưng vẫn chưa gặp ai vừa ý. "Cứ cho hắn cảm giác làm ông chủ, hắn sẽ biết ơn mình, sẽ phục vụ hết lòng, mình cũng có cơ để quản chặt hắn hơn, nếu sau này không cần đến nữa, thì ly dị! Bồi thường chút ít thấm vào đâu..." Từng học nghề kinh doanh giải trí ở một nước phương Tây, bà khâm phục những ngôi sao màn bạc thay chồng như thay áo."Chính bởi họ có tiền, nên họ thực sự được tự do". Bà nghĩ thế và đã bao năm nay bà thể hiện phương châm sống này, nó đã đem lại cho bà bao nhiêu là lạc thú.
    Hắn cũng như những người đàn ông trước đó đã rơi vào cạm bẫy tình và tiền của bà. Hắn sướng rơn nghĩ đến viễn cảnh được sở hữu cả một nửa căn nhà và vũ trường danh tiếng. Dễ gì một bước thành ông chủ! Mà đổi lại hắn nào có mất gì, chỉ phải chịu khó chiều lòng bà một tý. Bù lại hắn có thể bờm xơm ở nơi khác, với ai mà hắn muốn. "Có tiền thì mua tiên cũng được". Hắn hí hửng nghĩ thế. Nhưng hắn đã bé cái lầm. Máu Hoạn Thư của bà làm hắn thất kinh. Từ ngày cái đám cưới xa hoa bậc nhất Sài Thành diễn ra, hắn được thoải mái tiêu tiền, chỉ riêng cái khoản léng phéng kia thì bà cấm tiệt! Luôn luôn có các đệ tử của bà theo dõi hắn và hắn hiểu rằng mình sẽ thành món giò sống nếu có ý định lừa bà. Với cái đầu tuy ngờ nghệch, hắn cũng hiểu ra rằng mình đã sai lầm, chỉ còn nước chờ đợi đến khi bà chán hắn và thả cho hắn được tự do với một món tiền lớn đã được thỏa thuận trước.
    Đúng vào lúc hắn đang sa lầy trong tấm mạng của mụ vợ- nhện cái -giăng ra thì Vân xuất hiện tại vũ trường của vợ chồng hắn. Vân đẹp kiêu sa. Dáng nàng uốn lượn nhẹ nhàng trong các vũ điệu cổ điển khiến khách chơi mê đắm. Còn hắn thật sự bị hút hồn. Như đám ruộng lâu ngày nắng hạn, hắn mơ một cơn mưa tình ái thật lòng, mà Vân là đám mây trĩu nặng trên đời hắn. Hắn đâm ra lãng mạn đột xuất, thói phù du đã học được từ cuộc sống vũ trường. Hắn hào hứng khoác những vòng hoa cam có giá cả trăm ngàn đồng vào cổ Vân sau mỗi vũ điệu xuất thần. Ấy cũng là nghĩa vụ hàng đêm của hắn đối với mọi vũ nữ để khuyến mãi và câu khách nhưng riêng với Vân hắn gởi gắm bao nhiêu cảm tình trong ánh mắt bỏng rát. Vân biết ông chủ si mê mình nhưng với sự khôn ngoan của một con cáo thành tinh, cô không dại gì trêu vào bà chủ. Bà chỉ nhận thấy ở cô nét hờ hững kiêu sa của một giai nhân lỡ bước chứ không còn gì khác. Bà hài lòng lắm. Vân là ngôi sao tài vận của đời bà. Từ ngày có Vân, vũ trường trở nên đông nghịt. Bà thưởng tiền cho cô, ngọt ngào bẹo má cô, cử chỉ bề trên thân mật nhất của bà đối với đám vũ nữ.
    Trái với vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, Vân đang tìm mọi cách để chài Linh. Hắn quả là một con mồi đáng bỏ công săn bắt, cho dù có hơi thiếu thước so với Vân. Vừa đẹp trai lại vừa giàu có, trẻ hơn vợ đến cả chục tuổi, thoáng nhìn qua Vân đã hiểu ngay tình thế của hắn. Trước khi đến đây, Vân đã nắm được đầu đuôi tình sử của hai người. Cô không lạ gì thói cả thèm chóng chán của bà chủ, biết rằng trước sau gì bà ta cũng sẽ thay ngựa giữa dòng. Vấn đề là phải xuất hiện đúng lúc và rút ngắn thời gian của cái quá trình tất yếu đó. Để rồi khi hắn vừa được tự do là Vân đã nắm ngay được hắn cùng một tài khoản kếch xù. Với hắn thì dễ thôi. Chỉ một thời gian ngắn Vân đã khiến Linh say đắm đến mức sẵn sàng cùng cô đi tới chân trời góc biển. Còn Vân? Chắc chắn Vân không sẵn lòng rời bỏ nơi đây nếu túi hắn rỗng không. Hắn lại phải nén lòng chờ đợi.
    Đúng lúc ấy thì trong đám khách làng chơi xuất hiện một chàng Việt kiều, phong độ còn hơn Linh gấp bội. Chàng có dáng người cân đối, cử chỉ nhã nhặn, lại cao hơn Linh gần một cái đầu. Điên ruột nhất là chàng ta cứ bám theo Vân gần như suốt buổi, và mỗi lần vũ điệu kết thúc thì chàng lại tặng ngay cho Vân những tràng hoa hồng vàng rực. Vân cứ việc đến quầy mà đổi lấy cả xấp tiền Đô. Đám vũ nữ ghen lồng lên nhưng chẳng dám kiếm chuyện với Vân vì cô là người bà chủ cưng chiều nhất. Nhưng cũng chính vì chàng mà bà ta mất khách. Đám đàn ông say mê Vân không cạnh tranh nổi đã vắng dần. Vân hầu như không nhảy với ai khác mà chỉ với chàng thôi. Đến nước này thì bà chủ phải ra tay bởi con ngựa hay đã thành con ngựa chứng. Linh được lệnh nhảy đôi với Vân. Sau khi đã hổn hển xiết chặt lấy cô trong điệu Slow lơi lả, hắn đã tặng cho Vân số vòng hoa hồng gấp rưỡi vị khách hào hoa kia. Nhưng hắn chỉ được nhảy với cô một hai điệu, theo ý bà chủ cô còn phải nhảy với những người khách khác. Vân đành chấp nhận, nếu không muốn mất việc làm béo bở. Sàn nhảy này hội tụ những đại gia giàu có, được bảo kê chắc chắn bởi cả hai đội quân hợp pháp và bất hợp pháp! Chàng công tử kia vẫn đến nhưng chỉ ngồi chờ Vân mà không để cô nào bén mảng lại bàn mình. Bà chủ thấy thương tình, sợ khách mất vui bèn tô trát mặt mày thật kỹ lưỡng, đeo chuỗi hạt kim cương lóng lánh, diện một chiếc váy dạ hội xẻ tà đến tận đùi non, đi qua đi lại trước bàn chàng vài lần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi han. Lạ cái là chàng không tỏ vẻ bất bình, lại ý nhị mỉm cười với bà chủ. Rồi chàng dìu bà ra sàn nhảy. Trước bao con mắt ngỡ ngàng, chàng và bà xoay tít trong điệu Van xơ. Mọi đôi khác đều lùi vào trong để tỏ lòng tôn kính sự xuất hiện của nữ chủ nhân và họ thật sự thán phục những bước nhảy điệu nghệ của bà. Cặp đùi dài đi đôi tất Italia lộ ra theo bước nhảy, trong ánh sáng chớp chớp lòa lòa và tiếng nhạc du dương, trông bà chủ cũng xuân tình lắm chứ! Tiếng vỗ tay náo nhiệt dội lên khi vũ điệu của hai người kết thúc. Rồi sàn nhảy như được tiếp thêm sinh khí mới, nhiều đôi tràn ra, quay cuồng trong điệu Lambada, một điệu nhảy rất thịnh hành lúc bấy giờ. Ai nấy đều hân hoan, nhưng vui sướng nhất có lẽ là ông bà chủ bởi họ đều mãn nguyện với sự kiện tối nay.
    Từ hôm ấy khách chơi còn đông hơn trước. Họ đến vì Vân đã đành mà còn để chiêm ngưỡng đôi nhảy đẹp nhất là chàng trai hào hoa và bà chủ vũ trường. Họ không ngớt bàn tán đến một vụ xì căng đan tình ái mà hai người sẽ là nhân vật chính. Họ đâu có ngờ rằng mọi việc đều đã được Vân và chàng trai nọ - vốn là người anh họ xa của cô - dàn dựng trước. Cuối cùng thì nồi nào cũng vào vung nấy. Bà chủ cưới người anh họ của Vân, còn Vân thì đã có "Linh đồ sộ". Xem ra thì món tiền bồi thường của bà cho Linh chưa được như lời hứa, nhưng Linh đã sướng mê đi rồi. Riêng Vân còn được người anh họ bảo đảm sẽ chu cấp một tài khoản đáng kể khi đã cắm rễ sâu vào cái gia tài đang ngày một phình ra như bột được ủ men vì các khoản thu lợi bất chính ngoài vụ nhảy nhót, như thuốc lắc và đường dây gái gọi...
    Phan Thị Thu Loan
    Dã tràng xe cát
    
    Phần Một
    
    
    Dã tràng xe cát biển Đông.
    Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
    (Ca dao).
     Bây giờ thì hắn nằm đây, trong căn phòng nhỏ tại khách sạn Rừng Đêm và đang muốn chết. Hắn nghĩ đến người vợ hai tàn nhẫn đã đưa hắn đến nông nỗi này sau bao nhiêu yêu chiều hắn dành cho ả. Cơn say đêm nay đã rũ sạch vẻ chịu chơi thường ngày khỏi bộ mặt lì lợm của hắn. Không! Ở đây thì hắn không cần phải đóng kịch với ai nữa. Hắn có thể nghiến răng, đấm ngực, bứt tóc và khóc rống lên. Hơn năm tỷ bạc nợ nần chẳng thể khiến hắn lâm vào tình trạng tuyệt vọng này ngoại trừ thói tệ bạc của ả. Giờ đây thì hắn hiểu mình còn say mê ả bao nhiêu! Gặp nhau trong vũ trường của vợ chồng hắn, ngày ấy ả chỉ là một vũ nữ đang tìm việc, còn hắn đã nếm thử nhiều trái cấm trứ danh trong số gái nhảy của vũ trường này trước khi cưới vợ, đúng ra là trước khi được vợ cưới.
    Vợ hắn, một người đàn bà có học thức hẳn hoi, nhưng ghen thì khủng khiếp. Hắn chịu đựng bà vợ sư tử vì gia tài kếch xù của mụ, bụng bảo dạ trước sau cũng chuồn nếu vớ được khoản nào đó thật bẫm. Hắn muốn tự mình lập nghiệp, không muốn nấp dưới cái bóng quá rậm rạp trong làng kinh doanh giải trí của mụ vợ. Lúc đó hắn tha hồ lựa chọn em nào bắt mắt nhất trong đám cave của mình, khỏi sợ ai trả hận. Đúng ra thì hắn phải chịu ơn vợ rất nhiều vì đã vớt hắn lên từ dưới đáy bần cùng, khi hắn còn là một phụ hồ đẹp trai nhưng đói rách. Ngày ấy, hắn đã được chủ nhân căn nhà lộng lẫy tại mặt tiền con phố lớn là vợ hắn bây giờ để ý đến bởi vóc dáng vâm váp và khuôn mặt điển trai cùng nước da nâu rám rất đàn ông. Bà đâm ra phải lòng anh chàng phụ hồ trẻ tuổi mới từ miệt vườn lên, đến nỗi sau khi căn nhà được xây xong, đã bí mật thưởng riêng anh ta một khoản tiền lớn khiến anh chàng mụ mẫm cả người, sẵn sàng phục vụ bà suốt một đêm dài. Mặc dù bà ta già hơn hắn có đến cả chục tuổi.
    Vết trượt đầu đời của hắn là như thế. Hắn không phải làm phụ hồ nữa mà đường hoàng trú ngụ tại một căn phòng tươm tất bà chủ đã thuê bao, được bà sắm cho nhiều áo quần khá mốt và sướng nhất là trong túi hắn đã rủng rỉnh tiền. Có tiền rồi hắn đâm đổ đốn, bắt đầu nhòm ngó những bóng hồng xinh đẹp, tươi mơn mởn, không tàn úa sớm như bà chủ giàu có mà vô độ. Với linh cảm đặc biệt của người đàn bà giàu kinh nghiệm tình trường, bà ta biết hắn đã không chung tình với mình qua cái vẻ uể oải cố giấu mỗi lần được bà gọi đến. Bà căm tức soi mói và ngấu nghiến hắn suốt đêm, làm cho hắn hầu như không còn sức lực để ham muốn thêm ai khác nữa. Hắn cảm nhận được nỗi nhục nhã của một người tự bán mình và trong lòng hắn mơ hồ trồi lên ý định phản kháng. Một buổi sáng nọ, hắn tuyên bố mình phải về quê, không muốn sống dựa vào người khác. Hoảng hốt bà bảo hắn rằng, hắn có thể là ông chủ, không phải sống dựa vào ai. Hắn sẽ cùng bà sở hữu căn nhà tráng lệ này cùng một vũ trường sang trọng bậc nhất đô thành nếu như bà cưới hắn. Đừng tưởng là bà điên rồ. Không, bà đã tính kỹ lắm! Hắn còn trẻ, lại khỏe, vẫn được đám công nhân gọi đểu là "Linh đồ sộ!". Hắn hoàn toàn thỏa mãn được bà, một người đàn bà có học, đã từng lăn lóc khắp chốn ăn chơi nhưng vẫn chưa gặp ai vừa ý. "Cứ cho hắn cảm giác làm ông chủ, hắn sẽ biết ơn mình, sẽ phục vụ hết lòng, mình cũng có cơ để quản chặt hắn hơn, nếu sau này không cần đến nữa, thì ly dị! Bồi thường chút ít thấm vào đâu..." Từng học nghề kinh doanh giải trí ở một nước phương Tây, bà khâm phục những ngôi sao màn bạc thay chồng như thay áo."Chính bởi họ có tiền, nên họ thực sự được tự do". Bà nghĩ thế và đã bao năm nay bà thể hiện phương châm sống này, nó đã đem lại cho bà bao nhiêu là lạc thú.
    Hắn cũng như những người đàn ông trước đó đã rơi vào cạm bẫy tình và tiền của bà. Hắn sướng rơn nghĩ đến viễn cảnh được sở hữu cả một nửa căn nhà và vũ trường danh tiếng. Dễ gì một bước thành ông chủ! Mà đổi lại hắn nào có mất gì, chỉ phải chịu khó chiều lòng bà một tý. Bù lại hắn có thể bờm xơm ở nơi khác, với ai mà hắn muốn. "Có tiền thì mua tiên cũng được". Hắn hí hửng nghĩ thế. Nhưng hắn đã bé cái lầm. Máu Hoạn Thư của bà làm hắn thất kinh. Từ ngày cái đám cưới xa hoa bậc nhất Sài Thành diễn ra, hắn được thoải mái tiêu tiền, chỉ riêng cái khoản léng phéng kia thì bà cấm tiệt! Luôn luôn có các đệ tử của bà theo dõi hắn và hắn hiểu rằng mình sẽ thành món giò sống nếu có ý định lừa bà. Với cái đầu tuy ngờ nghệch, hắn cũng hiểu ra rằng mình đã sai lầm, chỉ còn nước chờ đợi đến khi bà chán hắn và thả cho hắn được tự do với một món tiền lớn đã được thỏa thuận trước.
    Đúng vào lúc hắn đang sa lầy trong tấm mạng của mụ vợ- nhện cái -giăng ra thì Vân xuất hiện tại vũ trường của vợ chồng hắn. Vân đẹp kiêu sa. Dáng nàng uốn lượn nhẹ nhàng trong các vũ điệu cổ điển khiến khách chơi mê đắm. Còn hắn thật sự bị hút hồn. Như đám ruộng lâu ngày nắng hạn, hắn mơ một cơn mưa tình ái thật lòng, mà Vân là đám mây trĩu nặng trên đời hắn. Hắn đâm ra lãng mạn đột xuất, thói phù du đã học được từ cuộc sống vũ trường. Hắn hào hứng khoác những vòng hoa cam có giá cả trăm ngàn đồng vào cổ Vân sau mỗi vũ điệu xuất thần. Ấy cũng là nghĩa vụ hàng đêm của hắn đối với mọi vũ nữ để khuyến mãi và câu khách nhưng riêng với Vân hắn gởi gắm bao nhiêu cảm tình trong ánh mắt bỏng rát. Vân biết ông chủ si mê mình nhưng với sự khôn ngoan của một con cáo thành tinh, cô không dại gì trêu vào bà chủ. Bà chỉ nhận thấy ở cô nét hờ hững kiêu sa của một giai nhân lỡ bước chứ không còn gì khác. Bà hài lòng lắm. Vân là ngôi sao tài vận của đời bà. Từ ngày có Vân, vũ trường trở nên đông nghịt. Bà thưởng tiền cho cô, ngọt ngào bẹo má cô, cử chỉ bề trên thân mật nhất của bà đối với đám vũ nữ.
    Trái với vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, Vân đang tìm mọi cách để chài Linh. Hắn quả là một con mồi đáng bỏ công săn bắt, cho dù có hơi thiếu thước so với Vân. Vừa đẹp trai lại vừa giàu có, trẻ hơn vợ đến cả chục tuổi, thoáng nhìn qua Vân đã hiểu ngay tình thế của hắn. Trước khi đến đây, Vân đã nắm được đầu đuôi tình sử của hai người. Cô không lạ gì thói cả thèm chóng chán của bà chủ, biết rằng trước sau gì bà ta cũng sẽ thay ngựa giữa dòng. Vấn đề là phải xuất hiện đúng lúc và rút ngắn thời gian của cái quá trình tất yếu đó. Để rồi khi hắn vừa được tự do là Vân đã nắm ngay được hắn cùng một tài khoản kếch xù. Với hắn thì dễ thôi. Chỉ một thời gian ngắn Vân đã khiến Linh say đắm đến mức sẵn sàng cùng cô đi tới chân trời góc biển. Còn Vân? Chắc chắn Vân không sẵn lòng rời bỏ nơi đây nếu túi hắn rỗng không. Hắn lại phải nén lòng chờ đợi.
    Đúng lúc ấy thì trong đám khách làng chơi xuất hiện một chàng Việt kiều, phong độ còn hơn Linh gấp bội. Chàng có dáng người cân đối, cử chỉ nhã nhặn, lại cao hơn Linh gần một cái đầu. Điên ruột nhất là chàng ta cứ bám theo Vân gần như suốt buổi, và mỗi lần vũ điệu kết thúc thì chàng lại tặng ngay cho Vân những tràng hoa hồng vàng rực. Vân cứ việc đến quầy mà đổi lấy cả xấp tiền Đô. Đám vũ nữ ghen lồng lên nhưng chẳng dám kiếm chuyện với Vân vì cô là người bà chủ cưng chiều nhất. Nhưng cũng chính vì chàng mà bà ta mất khách. Đám đàn ông say mê Vân không cạnh tranh nổi đã vắng dần. Vân hầu như không nhảy với ai khác mà chỉ với chàng thôi. Đến nước này thì bà chủ phải ra tay bởi con ngựa hay đã thành con ngựa chứng. Linh được lệnh nhảy đôi với Vân. Sau khi đã hổn hển xiết chặt lấy cô trong điệu Slow lơi lả, hắn đã tặng cho Vân số vòng hoa hồng gấp rưỡi vị khách hào hoa kia. Nhưng hắn chỉ được nhảy với cô một hai điệu, theo ý bà chủ cô còn phải nhảy với những người khách khác. Vân đành chấp nhận, nếu không muốn mất việc làm béo bở. Sàn nhảy này hội tụ những đại gia giàu có, được bảo kê chắc chắn bởi cả hai đội quân hợp pháp và bất hợp pháp! Chàng công tử kia vẫn đến nhưng chỉ ngồi chờ Vân mà không để cô nào bén mảng lại bàn mình. Bà chủ thấy thương tình, sợ khách mất vui bèn tô trát mặt mày thật kỹ lưỡng, đeo chuỗi hạt kim cương lóng lánh, diện một chiếc váy dạ hội xẻ tà đến tận đùi non, đi qua đi lại trước bàn chàng vài lần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi han. Lạ cái là chàng không tỏ vẻ bất bình, lại ý nhị mỉm cười với bà chủ. Rồi chàng dìu bà ra sàn nhảy. Trước bao con mắt ngỡ ngàng, chàng và bà xoay tít trong điệu Van xơ. Mọi đôi khác đều lùi vào trong để tỏ lòng tôn kính sự xuất hiện của nữ chủ nhân và họ thật sự thán phục những bước nhảy điệu nghệ của bà. Cặp đùi dài đi đôi tất Italia lộ ra theo bước nhảy, trong ánh sáng chớp chớp lòa lòa và tiếng nhạc du dương, trông bà chủ cũng xuân tình lắm chứ! Tiếng vỗ tay náo nhiệt dội lên khi vũ điệu của hai người kết thúc. Rồi sàn nhảy như được tiếp thêm sinh khí mới, nhiều đôi tràn ra, quay cuồng trong điệu Lambada, một điệu nhảy rất thịnh hành lúc bấy giờ. Ai nấy đều hân hoan, nhưng vui sướng nhất có lẽ là ông bà chủ bởi họ đều mãn nguyện với sự kiện tối nay.
    Từ hôm ấy khách chơi còn đông hơn trước. Họ đến vì Vân đã đành mà còn để chiêm ngưỡng đôi nhảy đẹp nhất là chàng trai hào hoa và bà chủ vũ trường. Họ không ngớt bàn tán đến một vụ xì căng đan tình ái mà hai người sẽ là nhân vật chính. Họ đâu có ngờ rằng mọi việc đều đã được Vân và chàng trai nọ - vốn là người anh họ xa của cô - dàn dựng trước. Cuối cùng thì nồi nào cũng vào vung nấy. Bà chủ cưới người anh họ của Vân, còn Vân thì đã có "Linh đồ sộ". Xem ra thì món tiền bồi thường của bà cho Linh chưa được như lời hứa, nhưng Linh đã sướng mê đi rồi. Riêng Vân còn được người anh họ bảo đảm sẽ chu cấp một tài khoản đáng kể khi đã cắm rễ sâu vào cái gia tài đang ngày một phình ra như bột được ủ men vì các khoản thu lợi bất chính ngoài vụ nhảy nhót, như thuốc lắc và đường dây gái gọi...
    ...Hắn vào một nhà hàng quen cực sang, mở máy gọi lũ đàn em đến. Một tá rượu đắt tiền và đủ loại cao lương mỹ vị được hăm hở dọn ra. Đám tiếp viên túa vào phòng lạnh theo lệnh ông chủ. Dãy bàn dài ngồn ngộn thức ăn và da thịt đàn bà. Bữa tiệc dâm loạn này diễn ra suốt buổi chiều cho đến tối mịt. "Đây sẽ là cú lừa đảo ngoạn mục cuối cùng". Hắn còn nghĩ thế trước khi khóc rống lên rồi gục xuống bàn như một người say thật sự. Chủ nhà hàng tái mặt, nghĩ đến việc ai sẽ thanh toán bữa tiệc có một không hai này? Đám đệ tử khoát tay, lè nhè: "Lo gì! Anh Hai sẽ "cân" tất. Mai!"
    Quá quen với cách xài sang như công tử Bạc Liêu của anh Hai, ông chủ tự trấn an mình, thét người lên dọn dẹp. Đám khách ô hợp kia dìu "đại ca" đang ngoẹo đầu sang bên, chảy cả rớt dãi ra chiếc sơ mi hàng hiệu, lên chiếc tắc xi. Xe nổ máy. "Ê, kêu nó lái về Rừng Đêm", hắn mở mắt tỉnh rụi nói với thằng đệ tử và chiếc xe lao vút đi...
    Giờ đây hắn đang ngồi bên bàn, ghi ghi, chép chép. Đầu hắn nhức như búa bổ, nhưng hắn không ngừng bút. Hắn không viết di chúc cho vợ con mà viết thư cho các vị chủ nhà khốn khổ. Hắn thấy mình hệt như con dã tràng, mê man xăm xe từng hột cát để rồi một cơn sóng đi qua, lại xóa trôi tất cả. Khi còn ăn nhậu liên miên trên bờ biển, hắn đã từng dùng ngón chân dậm lên, di nát cơ man những con dã tràng như thế. Hắn trút mọi thất bại của hắn lên đầu các gia chủ. Hắn căm thù những người đã từ chối không ứng tiếp tiền cho hắn. Hắn hận cả những người đã thanh lý hợp đồng trước thời hạn dù họ đã xí xóa cho hắn những khoản nợ khó đòi. "Vì chúng mày mà tao ra nông nỗi này!" Hắn đọc lại những bức thư cay nghiệt sẽ được công an phát hiện sau khi hắn chết. Họ sẽ gặp bao rắc rối phiền hà, bị bắt bớ, bị khảo tra vì những lời vu cáo này của hắn. "Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn!" Hắn cảm thấy hả hê sau tràng cười độc địa. Hắn muốn xóa đi cái mặc cảm bị vợ lừa và biến hắn thành con dã tràng nát bấy dưới ngón chân ả. Bi hài kịch này này hắn không sao chấp nhận nổi!
    Tóm lấy chai rượu Bầu đá trên 50 độ, hắn ngửa cổ tu ừng ực. Cái thứ rượu sắn này ngon đáo để. Mỗi lần đi nhậu về chưa thấy đã, hắn thường chêm thêm loại rượu xuất xứ từ Bình Định này cho đủ đô. Cảm thấy mình sắp chìm trong cõi hồng hoang, hắn lôi trong túi ra chai Vôn pha tôc, quả quyết uống cạn. Ngay lập tức, cổ họng và dạ dày hắn như chảy ra, xoắn lại, cháy thành than. Thứ thuốc trừ sâu cực độc này hòa với rượu mạnh xé ruột, xé gan hắn. Hắn quằn quại, lăn từ trên ghế xuống sàn, miệng sùi bọt trắng lẫn máu tươi. Cha mẹ ôi! Đau quá!!! Sao hắn ngu dại thế? Sao hắn không trốn biệt đi? Chỉ vì hắn hận Vân. Hắn muốn làm cho ả đau khổ với cái chết của mình! Việc gì mà phải chết? Liệu Vân có đau khổ thật không? Hay chỉ một mình hắn khổ? Trong giây phút nguy kịch này hắn ngộ ra rằng hắn thèm sống biết chừng nào. Không! Hắn không muốn chết khổ chết sở. Nỗi ân hận muộn màng tràn ngập từng đường gân thớ thịt đang vật lộn giữa cõi sống và cái chết. Hắn muốn tha thứ tất cả, muốn làm lại cuộc đời dẫu có phải bắt đầu bằng kiếp phu hồ. Nỗ lực cuối cùng của hắn là lôi chiếc máy di động ra gọi tên thằng đệ tử ruột, cầu xin hãy cứu lấy mình.
    Khi người ta đưa được hắn tới bệnh viện thì hắn đã hôn mê. Kíp trực đêm ấy phải một phen vất vả. Súc ruột, thông tiểu xong, họ đưa hắn vào phòng hồi sức. Hắn nằm đó, mặt mày tím tái. Các lỗ chân lông ứa máu. Bác sĩ lắc đầu. Hắn cầm chắc cái chết rồi! Tên đệ tử ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế nhựa, không nhận ra người đàn bà xinh đẹp thoáng xuất hiện qua cửa sổ. Người đó nhìn Linh với vẻ mặt chăm chú không biểu lộ cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần là tò mò, như thể muốn biết hắn đã chết chưa? Người đó chính là Vân! Phải, ả đã trở về, và biết tin hắn tự tử qua nhân viên khách sạn. Nếu hắn chết, ả sẽ bán được ngôi nhà, nhưng chủ nợ quá đông, làm sao để không ai dám đòi tiền của ả. Ả suy tính và đi đến một quyết định độc nhất vô nhị...
    Trái với dự đoán ban đầu, hắn mới vừa tỉnh lại. Tên đệ tử mừng lắm, chạy ra kêu bác sĩ. Nhưng hắn phải chờ khá lâu. Trong lúc ấy Vân bước vào phòng, lại gần giường, mỉm cười nhìn thẳng vào mặt hắn. Vừa nhận ra ả hắn như bị điện giật. Nụ cười của ả khiến hắn tức uất lên. Một ước muốn điên rồ là dùng hai bàn tay mình xiết chặt lấy cổ ả làm hắn ngồi dựng lên. Ả hoảng hồn lùi lại. Nhưng rồi hắn gãy gập, co rúm người lại trong một cơn suy tim cấp tính. Vân vội vã bỏ đi. Khi bác sĩ trở vào thì hắn đã chết, vẻ mặt cực kỳ thảng thốt.
    Xác hắn được đưa về nhà. Điều này thật lạ. Những người chết tại bệnh viện thường được thân nhân làm tang lễ tại đây và chở đi mai táng ngay. Nếu đưa xác chết vào quá giọt gianh nhà mình thì ma ốm sẽ bắt người thân về cõi âm trong vòng hai tháng. Người ta tin thế. Nhưng Vân chả cần. Ả đâu có cần đến hai tháng để bán căn nhà và đi khỏi xứ này. Khi nghe tin anh Hai chết tức tưởi, số công nhân đã bảo nhau rời căn nhà bởi "nghĩa tử là nghĩa tận". Mất mát của họ thấm vào đâu so với sự đau khổ của chị Hai? Ả không bị họ quấy quả nữa. Thế là đội quân đông đảo nhất đã tự nguyện rời khỏi chiến trường, nhường chỗ cho những chủ cung cấp vật liệu. Họ lui tới, hỏi han, nhưng cũng để thăm dò xem khi bán nhà, chị Hai sẽ tính sao đây với những hợp đồng hàng trăm triệu chưa hề được anh Hai thanh toán. Tội tình nhất là những chủ nhà, họ vừa rủ nhau tới viếng đã nghe tin công an đang giữ đám giấy tờ oan nghiệt mà anh Hai để lại. Họ lo sợ, xót của, oán hận nhưng ai cũng đưa đến một đôi triệu để chia buồn vì ả luôn than vãn không còn một đồng nào để lo ma chay. Đang bán tín bán nghi thì một người đàn bà tự xưng là mẹ ả xuất hiện. Bà ta to tiếng đay nghiến ả đã lấy trộm tiền nhà, đem đi "nuôi cái thằng chồng hờ để đến bây giờ đã sướng chưa?" Ả khóc lóc, quỳ xuống lạy mẹ tha thứ đã trót dại yêu thương hắn và làm khổ mẹ già. Các chủ nhà cảm thấy tội nghiệp ả, họ lặng lẳng ra về, hối hả mượn thêm tiền xây nốt cái nhà để Tết này có chỗ mà chui. Chỉ còn các chủ vật liệu xây dựng là không dễ dàng bỏ cuộc. " Biết có phải là mẹ chị Hai thật không? Đã có ai thấy bà ấy bao giờ đâu mà biết!", họ thì thào vào tai nhau. Kinh nghiệm thương trường đã dạy họ, không phải bao giờ cũng nên tin vào nước mắt. Nhất là nước mắt đàn bà! Họ kiên nhẫn chờ bà chủ tuyên bố điều gì đó. Trong cặp táp và túi xách, họ mang theo từng xấp chứng từ, hợp đồng, phiếu bán hàng để hy vọng bà chủ ký cho một chữ, hứa hẹn một lời, đại loại như là: "Ra giêng tôi sẽ lo" trước khi bà chở xác ông về Nam mai táng.
    Và cuối cùng để xóa sổ mọi thắc mắc, một màn kịch thượng thặng đã diễn ra với những vai diễn để đời mà các nghệ sĩ lớn cũng chưa bao giờ dám mơ đến. Trước những cặp mắt thất thần của quan khách, ả đã túm lấy xác chồng vẫn chưa kịp khâm liệm mà nhồi lắc, gào thét: "Khổ cho tôi chưa hở trời cao đất dày ơi! Tao đã phải lấy thằng chồng vai u thịt bắp, lùn tịt, đen sì như mày chưa đủ cực hay sao mà mày còn nỡ lừa tao, lừa người ta, mày đem tiền cho gái nào ăn để lại cả đống nợ đời. Bây giờ tao phải làm sao đây hở thằng chồng khốn nạn kia?" Mẹ của ả (?), một bà già có khuôn mặt dài mỏng lét chả giống “con gái” tý nào xô vào, gỡ tay ả. " Mầy điên hay sao con? Có đau đớn mấy cũng cố mà nén lại, con ạ!" Cái xác có khuôn mặt tím ngắt vì ngộ độc thuốc sâu kia bị giật dậy, lắc lư một hồi giữa đôi tay điên dại của ả rồi đờ ra, cứng ngắc không duỗi thẳng ra nữa khi đã được trả lại tự do. Người ta kinh hãi xúm vào, lấy rượu Bầu Đá (lại Bầu Đá!) trộn với gừng giã nhỏ, chà xát các khớp tay và sống lưng xác chết hồi lâu mới kéo thẳng ra được. Đám đệ tử nhanh chóng khâm liệm cho cái xác chả kịp làm vệ sinh, đặt vào hòm gỗ, chuyển ra chiếc xe đòn đã thuê sẵn. Thế là giải tán! Chả có nhà kinh doanh nào, dù lạc quan đến mấy, hy vọng đòi được món nợ của mình từ cô ả điên rồ kia, người không ngán ngại hành hạ cả xác chồng. Trước khi xe chuyển bánh, ả còn làm dữ, đập tất cả bát nhang, lư đèn, chân nến... xuống thềm nhà cho cả phố chứng kiến rồi mới chui vào xe. Cơ man người đổ ra đường, đưa mắt dõi theo chiếc xe đòn và người đàn bà quái vật đang giấu mặt vào hai tay, thở phào đắc chí.
    Bà già ở lại giữ căn nhà cho đến ngày ả quay lại tìm được người mua. Lấy tiền bán nhà xong ả cùng bà già dông thẳng, để lại cho xứ này một câu chuyện cửa miệng khó tin nhưng có thật. Chỉ khổ cho những gia chủ, tuy không bị ra tòa vì cái chết của ngài giám đốc Công ty TNHH Thành Thực nhưng trong những ngày cuối cùng của tháng chạp họ vẫn còn chạy xuôi chạy ngược để hoàn thiện căn nhà mơ ước. Hàng đống những phiền toái đang chờ họ. Nhiều nhà cung cấp vật liệu vì của đau con xót, chả cần biết mình đã ký hợp đồng với ai, cứ bôi mặt kéo nhau đến các căn nhà vừa xây xong đòi tháo dỡ, nếu chủ nhà không thanh toán tiền vật tư cho họ. Kiện tụng - tranh chấp - đe dọa - gọi điện - nhắn tin... để miệt thị nhau và đòi nợ. Thành phố năng động này càng náo động thêm lên bởi Tết đã gần kề. Có những "chủ nợ" lỳ lợm, hai năm sau vẫn còn chửi cạnh, chửi khóe "con nợ" là những người chả bao giờ ký một chữ nào với họ để mua vật liệu cả. Thế mới biết ở đời câu "mềm nắn rắn buông" vẫn phát huy tác dụng!
    Trong khi ấy, Vân cùng người anh họ đã xuất ngoại. Đứa con ả được bà già nọ trông nom với giá thỏa thuận ba trăm Đô một tháng. Mức lương hậu hĩnh này chắc không chỉ để trả công nuôi thằng bé mà còn là món nhuận bút dài kỳ cho vai diễn độc đáo của mụ già. Đâu đó bên trời Tây, tại nơi có cộng đồng người Việt sinh sống, người ta đọc được trên báo vài vở kịch cuộc đời với những vai diễn na ná như thế. Những vai diễn mang cái mác "hàng nội nhưng chất lượng ngoại", có xuất xứ "Made in Viet nam" của cặp nhân tình tai tiếng ấy.
    

Kết Thúc (END)
Phan Thị Thu Loan
» Báo Oán
» Nốt Ruồi Son
» Mảnh Gương Hình Trái Tim
» Dã Tràng Xe Cát
» Bướm Đêm
» Vẻ Đẹp Vĩnh Hằng
» Mỹ Nhân Ám Ảnh
» Đoạn Kết Một Bộ Phim
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đau Gì Như Thể ....
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Làm Mẹ
» Bụi Quý
» Bên Bờ Biển
» Đánh Thơ
» Người Thứ 79
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Quà Giáng Sinh
» Trên Đỉnh Non Tản
» Mùa Mắm Còng