Liễu Châu cho trái sơ ri vào miệng nhai một cách thật giòn rồi bá cổ Thiên Mỹ nói nhỏ vào tai cô:
– Ê, anh chàng kia cứ mãi nhìn mi đó.
Thiên Mỹ đỏ mặt thoái thác:
– Làm gì có chứ?
– Nhưng ta thấy có.
Thiên Mỹ lén nhìn anh chàng đó, cao lớn, mày rậm mắt sáng, rất ra vẻ đàn ông:
– Đừng chọc quê ta có được không? Người ta lớn tuổi rồi đấy.
Liêu Châu vẫn đùa:
– Lớn thì đã sao chứ?
Thiên Mỹ động đậy đôi môi:
– Nhỏ này nhiều chuyện ghê:
Liễu Châu bật cười:
Nhờ nhiều chuyện nên ta mới phát hiện ra nhiều chuyện bí mật của mi đó.
– Hử?
Liễu Châu chu môi:
– Mi đừng có giả đò đánh trống lảng đó nha!
Thiên Mỹ cựa quậy:
– Tụi mình về đi.
– Sớm vậy?
– Giờ này mà sớm nổi gì?
Liễu Châu năn nỉ:
– Đừng vội vậy mà Thiên Mỹ.
– Nhưng mà...
Triệu Minh xuất hiện, làm cẳt ngang câu chuyện giữa hai người:
– Xin lỗi, cho mình ngồi có được không?
Thiên Mỹ quay mặt đi chỗ khác, cô nói một cách lạnh lùng.
Bàn của chủ quán, ai ngồi mà chả được.
Nhưng Liễu Châu cao giọng:
– Bàn này chúng tôi bao cả rồi.
Triệu Minh cười hì hì:
– Vậy cho mình hùn với nhé!
Liễu Châu hất mặt về phía chiếc bàn trống trước mặt rồi bảo:
– Còn bàn tróng đó thì cứ ngồi mắc mớ gì chứ?
Thiên Mỹ đứng lên nóì mà không nhìn anh ta lần nào:
Nếu anh ta thích thì mình chiều vậy. Mình sang bên ấy đi.
Liễu Châu cũng đứng lên:
– Mi nói cũng phải.
Hai người định bước đi thì Triệu Minh đưa tay ngăn lại:
– Hai cô giận tôi sao? Tôi xin lỗi chỉ vì tôi không muốn ngồi một mình mà thôi.
Thiên Mỹ xì hơi mũi:
– Hứ, người gì đâu mà trơ trẻn hết nói luôn.
Triệu Minh cười cười:
– Sao khó vậy cô em?
Thiên Mỹ ghét cay ghét đắng, giọng nói của anh ta:
– Ai là cô em của anh chứ! Về thôi Liễu Châu, xem như hôm nay mình gặp xui vậy.
Cả hai cùng kéo nhau ra ngoài vẫn còn nghe giọng cười của anh ta vọng theo:
– Coi chừng ghét của nào thì trời trao của ấy đó.
Liễu Châu bỗng khều nhẹ vai bạn:
– Nè, cái anh chàng đẹp trai khi nãy đâu mất Thiên Mỹ đáp ơ hờ:
– Ai mà biết.
Liễu Châu lý sự.
Người gì đâu mà đẹp lạ đẹp lùng vậy ta.
Thiên Mỹ lườm bạn:
– Sao hả, mi cảm anh ta rồi à?
Cảm thì chưa, mình chỉ thấy thích thích thôi hà.
Cả hai cùng cười, Thiên Mỹ lắc đầu bảo bạn:
Xem ra tình yêu đã làm cho mi phải suy nghĩ rồi đó.
Liễu Châu chối:
– Làm gì có, ta chỉ muốn vun đắp cho mi mà thôi.
Đang vui Thiên Mỹ chợt buồn:
Hoàn cảnh của ta mi hiểu rồi. Đâu có được lý do.
– Liễu Châu an ủi bạn:
– Mi đừng có nên như vậy nữa. Hãy vui lên đi chuyện gì cũng có ta bên cạnh mà.
Thiên Mỹ chợt hỏi:
– Giờ đi đâu nữa không?
Liễu Châu nói nhanh:
– Tất nhiên là đi nữa rồi.
– Đi đâu?
Tùy mi.
Liễu Châu sất sắng:
– Vậy hả, vậy thì lên xe đi?
Thiên Mỹ lên xe cho bạn chở, trong đầu cô trống rỗng mọi thứ. Cô không đám suy nghĩ tới nữa. Cô rất sợ. Liễu Châu lên tiếng:
Mi về giờ này, gặp bà dì thì chán chết.Thiên Mỹ thỏ thẻ:
– Cũng cam chịu thôi chứ biết làm sao?
– Lâu nay mi không có tin tức gì của mẹ sao?
– Không.
Liễu Châu cằn nhằn:
– Mẹ cũng kỳ đi đâu mà chẳng chịu đưa mi đi cùng.
Thiên Mỹ thở dài:
Có lẽ mẹ có nỗi khổ riêng gì đó không nói được.
Liễu Châu tỏ ý như hiểu ngay ý của bạn:
– Mi nói cũng phải. Ta tin một ngày nào đó mẹ mi sẽ quay trở lại.
Thiên Mỹ thở dài:
– Ích gì chứ. Lúc ấy ta đã mất tự do rồi.
Liễu Châu gật gù:
– Mi nói gì mà nghe buồn thê thảm đến như vậy?
Thiên Mỹ cố hết sức để không liên lụy bạn:
– Này, tụi mình vào đó chơi đi?
– Chỗ nào?
– Đó, dường như có ca nhạc gì đó.
Cũng bất ngờ về sự thay đổi của bạn, Liễu Châu hào hứng:
Lời đề nghị của mi thật đúng ý ta.
Thiên Mỹ giục:
– Vậy thì đi, còn chần chừ gì nữa.
Liễu Châu nhìn bạn:
– Mi không sao chứ?
Đâu có sao, hỏi kỳ vậy.
– Ồ không, mình chỉ lo cho bạn mà thôi.
Hai người bước vào cứa, Liễu Châu dưa mắt tìm chỗ ngồi:
– Xuống dưới ấy đi Thiên Mỹ!
Thiên Mỹ đi theo Liễu Châu.
– Ngồi đây được rồi!
– Có tiếng một người vang lên:
– Chỗ ấy có người rồi.
Liễu Châu chu môi:
– Vậy thì mình ngồi đây đi Thiên Vỹ!
Cả hai cùng ngồi xuống chưa kịp làm gì thì lại nghe hỏi:
– Hai cô đi xem ca nhạc à?
Qua tranh sáng tranh tối không thể nhìn ra người vừa hỏi, Liễu Châu càm ràm:
– Đến đây rồi không xem ca nhạc giờ đi đâu.
Như đã nhận ra người vừa hỏi, Thiên Mỹ khều nhẹ bạn:
– Ê coi bộ quen quen.
Nghe bạn nhắc, Liễu Châu len lén liếc nhìn người bên cạnh. Cô suýt reo lên:
– Ôi anh chàng.
Thiên Mỹ ra hiệu:
– Suýt, không phải lúc đâu.
Liễu Châu cười vả lả:
– Anh cũng đi xem đó hả?
Nguyên Vũ nhẹ gật đầu:
– Phải.
Liễu Châu hỏi thêm:
– Họ bắt đầu lâu chưa anh?
– Cũng mời đó thôi!
Liễu Châu lại hỏi:
– Sao anh đi có một mình à?
Nguyên Vũ kín đáo nhìn Thiên Mỹ rồi đáp:
– Cũng may mắn là gặp được hai em.
Vẫn tiếng của Liễu Châu:
– Khi nãy em thấy anh ở quán nước kia mà.
Nguyên Vũ hơi mỉm cười:
– Chính là anh đó.
Thiên Mỹ chắng lẽ ngồi im lặng cũng kỳ, nên cô cũng lên tiếng góp phần cho vui:
– Anh cất giữ người yêu kỹ vậy sao?
Nguyên Vũ cười cười:
– Phải có như em nói thì hay quá? Đằng này anh vẫn có một thân một mình thôi.
Liễu Châu lắc đầu:
– Tại anh khiếm nhường không muốn dẫn chị đi giới thiệu với tụi em mà thôi.
Thiên Vỹ nhắc nhở:
Ca sĩ người ta hát rồi kìa.
Liễu Châu như rướn người lên:
– Trời ơi! Anh ấy đẹp trai ghê nhỉ? Ước gì mình nắm được bàn tay anh ấy một lần.
Thiên Mỹ cười khiêu khích:
– Nhỏ này thật lãng mạn.
Liễu Châu cai lại:
– Có gì đâu mà lãng mạn ta chỉ là khán giả hâm mộ thôi mà. Mi không nghe sao tiếng hát của ảnh thật ngọt ngào. Hai người tranh cãi với nhau suốt buổi ca nhạc. Nguyên Vũ chỉ biết cười nhìn hai cô bạn gái, mỡi người giữ một ý.
Trời nắng chang chang mà chiếc xe của Thiên Vỹ lại giở chứng. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo khó khăn lắm Thiên Vỹ mới dắt nó được một đoạn. Đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, Thiên Mỹ bậm môi đẩy đi tiếp.
– Xe hư sao vậy cô?
– Ư... tôi...
– Kìa Thiên Mỹ!
Thiên Mỹ cũng giật mình ngại ngùng:
– Anh Nguyên Vũ, sao lại là anh?
Nguyên Vũ dựng xe mình lên lề đường rồi:
– Sao rồi Thiên Mỹ?
– Em cũng không biết sao nữa. Đang chạy thì tầt máy, em đề hoài mà không chạy.
Nguyên Vũ ngồi xuống xem xét. Anh cho nổ máy cũng không được. Nguyên Vũ lắc đầu:
– Em có kiểm tra xăng chưa Thiên Mỹ Thiên Mỹ gật đầu:
– Vừa mới đổ đây mà.
Bỗng Nguyên Vũ à lên một tiếng:
– Đây rồi. Đã bị khóa xăng.
Thiên Vỹ tròn mắt nhìn NAguyên Vũ ngạc nhiên:
– Xăng bị khóa ư?
– Đúng vậy.
Nguyên Vũ mở khóa rỗi cho nổ máy. Máy nổ thật dòn. Thiên Mỹ nhìn anh ngại ngùng:
– Em cảm ơn anh!
– Sao khách sáo vậy em?
Thiên Mỹ đỏ mặt vì cảm thấy quê quê với sự vô ý của mình. Tại sao xe bị khóa chứ? Có lẽ do mấy đứa nhỏ khi nãy khóa cũng nên.
– Nghĩ gì vậy Thiên Mỹ?
Thiên Mỹ giật mình ngước nhìn lên:
– Em...
– Sao vậy?
– À không có gì cảm ơn anh đã sửa dùm xe của em.
Đưa xe lại cho cô Nguyên Vũ lắc đầu:
– Em đừng nên khách sáo như vậy.
Cầm lại chiếc xe Thiên Mỹ vẫn chưa giữ được sự bình tĩnh:
– Em cám ơn anh.
– Gì mà cám ơn anh hoài vậy Thiên Mỹ?
– Thật ra nếu không có anh em chẳng biết làm sao với nó cả.
Nguyên Vũ cười độ lượng.
– Nếu không phải anh thì người khác cũng giúp em mà thôi.
Mãi hồi lâu, Thiên Mỹ mới hỏi anh được một câu:
– Anh đi đâu về mà tình cờ như thế?
Tra chìa khóa vào xe mình Nguyên Vũ trả lời cô:
– Vừa tan sở anh định về nhà.
– Em làm trê mất thời gian của anh.
– Không, anh chỉ về để ăn trưa với mẹ anh thôi.
Câu nói của anh càng làm cho Thiên Mỹ thêm bối rối:
– Nếu vậy, em đã làm cho bác phải rối ruột Nguyên Vũ trấn an:
– Không có gì đâu, Thiên Mỹ đừng lo đến như vậy.
Cô giục:
– Vậy thì anh mau mau về với bác đi, đừng để người lớn phải chờ lâu.
Nguyên Vũ nhìn vẻ khấn trương của cô cũng phải phì cười:
– Anh đă nói không sao rồi mà. Anh muốn mời Thiên Mỹ ly nước.
Ngập ngừng cô từ chối:
– Em chỉ sợ bác phải chờ anh đó. Hay hẹn Nguyên Vũ biết mình nên dừng lại nơi đây là đúng lúc nên anh gật đầu:
– Vậy cũng được. Thôi chào em nhé!
Thiên Mỹ cười với anh:
– Vâng, chào anh.
Thiên Mỹ ghé tạt vào nhà của Liễu Châu:
– Trời đất, phải mi không đó Thiên Mỹ?
Thiên Mỹ vờ giận dỗi:
– Không phải ta thì còn ai nữa hả?
Liễu Châu chống chế.
– Không điều ta muốn hỏi ờ đây là mi đi đâu mà giữa trời nắng gắt thế này?
Thiên Mỹ cằn nhằn:
– Thì cũng tại chiếc xe này thôi hà.
– Sao thế?
– Nó dở chứng làm sao?
– Đang chạy ngon lành, cái tự nhiên tắt máy.
Liễu Châu cười bảo:
– Hết xăng...
Xua tay Thiên Mỹ phân bua:
– Hết xăng ai nói làm gì.
Liễu Châu nhìn bạn lom lom:
– Vậy chứ làm sao?
– Ai chơi ác khóa kim xăng đó.
Liễu Châu tròn mắt kêu lên:
– Trời ơi? Ai mà chơi kỳ vậy?
– Bởi thế mới nói.
Liễu Châu nhìn bạn nghi ngờ:
– Thế rồi mi làm sao?
Phụng phịu Thiên Mỹ kể:
– Thì dắt bộ chứ còn làm sao?
Tròn mắt kinh ngạc nhìn bạn, Liễu Châu hỏi:
– Cái gì mi dẫn bộ?
Vậy chứ còn biết làm sao nữa chứ.
Ngần ngại Liễu Châu hỏi tiếp:
– Một mình mi dẫn bộ chiếc xe này ư?
Thiên Mỹ tủm tỉm cười:
– Không đâu.
– Hả, vậy là có người dẫn giúp mi hả?
Tủm tỉm cười, Thiên Mỹ gật đầu thú nhận:
– Đúng vậy.
Liễu Châu bảo đùa:
– Ai mà vinh hạnh đến thế vậy ta?
– Nguyên Vũ đó?
– Hả?
Thiên Mỹ kể:
– Trời nắng gắt, mi có biết ta vất vả vì nó Liễu Châu vẫn chưa hết ngạc nhiên, nên hỏi lại:
– Mi nói là NguyênVũ gặp và dắt xe cho mi?
Thiên Mỹ vội đính chính:
Dắt thì không, mà anh ấy sữa xe giúp mình.
Liễu Châu cao giọng trêu bạn:
– Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Liễu Châu cười giòn giã. Thiên Mỹ nguýt bạn:
Lại chọc ta nữa rồi, ghét ghê, mai mất ta không thèm cho mi biết nữa đâu.
iễu Châu xoay mặt lại đối diện với mình cô rồi bảo:
– Ôi giận lên mặt mi càng trông đẹp hơn đấy!
Chu môi Thiên Mỹ phụng phịu:
– Mi còn nói nữa hả?
Liễu Châu cười hì hì:
Ta chỉ nói thặt thôi. Xinh đẹp đáng yêu như mi đâu thiếu gì người nhòm ngó chứ.
Quay mặt đi, Thiên Mỹ can ngăn:
– Mình không thèm nói chuyện với mi nữa đâu.
– Hì hì không nói thì thôi:
Cả hai cùng nhìn nhau mà cười.
Nguyên Vũ vừa bước vào bậc thềm đã nghe tiếng cười trong trẻo của Kim Quyên. Anh hơi khựng lại khi nghe tiếng của Phụng:
Cho ta về đi mà Kim Quyên. Cũng sắp tối rồi đó.
Đợi một chút có được không? Anh ta cũng sắp về rồi.
Phụng nói lấp lửng:
Nhưng mà sao ta lại lo lo làm sao ấy.
Kim Quyên trấn an:
– Mi lo chuyện gì?
– Lỡ anh ấy không thích ta thì sao?
Kim Quyên lắc đầu:
– Với ta mà mi cũng không tin sao, anh hai chưa có người yêu đâu.
Phụng đỏ mặt:
Những chuyện ấy bí mật lắm sao mi biết được:
Kim Quyên nói chắc chắn:
– Người làm em gái như ta dĩ nhiên là phải biết rồi. Mi tin ta đi:
Phụng tỉ tê:
– Nếu bị anh mi từ chối thẳng thừng có lẽ ta sẽ quê lắm đó.
– Sao mi cứ nói toàn là chuyện không may mắn như vậy?
Phụng hơi cúi đầu:
– Cũng phải chuấn bị tâm lí chứ mi.
Ôm cánh tay bạn, Kim Quyên bảo nhỏ:
– Mẹ mình đà ưng thuận thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Ôm ngực Phụng rên:
– Sao ta lo quá!
Kim Quyên cười hì hì:
– Không có gì phải lo cả. Ta nhất định anh hai sẽ yêu mi mà.
Nghe câu nói, Nguyên Vũ định lại trở ra, anh không muốn gặp Phụng.
Nhưng đã muộn rồi. Bà Kim Anh bắt gặp và lên tiếng:
– Con về rồi, sao còn đứng ở đây Nguyên Vũ?
Nguyên Vũ lúng túng anh gãi gãi đầu, tìm cách để ra ngoài.
– Dạ, con chợt nhớ bỏ quên giấy tờ ở nơi làm việc mẹ ạ!
Tưởng thật bà Kim Anh cằn nhằn:
– Sao con vô ý đên vậy chứ? Giấy tờ là vật quan trọng mà lại quên?
Nguyên Vũ nói với bà:
– Lu bu công việc quá nên con quên mất mẹ ạ!
Bà xua tay:
Thôi, thôi con mau mau đi lấy rồi về cho nhanh.
Nguyên Vũ chưa kịp đi thì Kim Quyên đã xuất hiện cùng với Phụng:
– Anh hai, mới về lại muốn đi nữa hả?
Nguyên Vũ nhìn em:
– Anh ra ngoài một chút rồi về ngay.
– Cho em đi với?
Nguyên Vũ nhìn Kim Quyên lắc đầu:
– Có bạn đến chơi, em theo anh làm gì?
– Không sợ bạn buồn sao?
Phụng nói lí nhí:
– Không sao, em cũng định về đây.
Kim Quyên đưa đẩy:
– Hay anh cho Phụng quá giang một đoạn?
Phụng lên tiếng từ chối:
– Đừng làm thế phiền anh lắm. Mình đón taxi về được rồi.
Kim Quyên không đồng ý:
– Mi đừng ngại dù sao anh hai cũng ra phố mà.
Bà Kim Anh nói vào một tiếng:
– Quyên nói phải đó con, để Vũ đưa con về Phụng ngập ngừng:
– Nhưng mà...
Kim Quyên đẩy bạn đi ra:
– Mi ngại gì chứ, anh ta mình không hẹp hòi gì đâu. Phải không anh hai?
Nguyên Vũ cảm thấy kẹt vô cùng. Đứng trước tình thế này anh đâu thể từ chối:
– Nhà em ở đâu, tiện đg anh đưa em về luôn?
Phụng nól lí nhí:
– Nhà em cũng gần thôi. Nhưng em lại sợ phiền anh.
Nguyên Vũ cười dễ dãi:
– Không sao, anh đưa em về kẻo cô em của anh lại cự nự anh đấy.
Kim Quyên bóp nhẹ tay bạn cô cố tình nói to:
– Mi có thấy anh hai của mình ga lăng ghê chưa? Mi hãy cố lên đó. Mẹ và mình sẽ ủng hộ.
Câu nói đó của Kim Quyên làm cho Phụng đỏ mặt, cô lườm bạn:
– Nhỏ này kỳ ghê!
Bà Kim Anh giục:
Thôi đi đi con. Rồi về dùng cơm.
Nguyên Vũ lái xe, Kim Quyên dặn bạn:
– Mi hãy thật bình tĩnh và cố lên mà tấn công nhé!
Phụng lắc đầu từ chối:
– Ai lại làm kỳ thế chứ?
– Mi.
Nguyên Vũ cho xe chạy chờ tới. Phụng cảm thấy mất tự nhiên nhưng Kim Quyên đã đẩy bạn lên xe:
– Làm gì mà lóng ngóng như vậy chứ?
Phụng ngồi lên xe. Cô vẫy vây tay chào Kim Quyên:
– Chào nhé!
Kim Quyên không để ý mà hét to:
– Mi nhớ ôm eo anh cho chắc nhé! Anh hai chạy ẩu lắm đó.
Nguyên Vú còn nghe tiếng cười hì hì của cô em gái.
– Phụng chơi thân với Kim Quyên à?
– Vâng, tụi em chơi thân với nhau từ hồi còn học phổ thông.
Nguyên Vũ lại hỏi:
– Sao anh không thấy em đến chơi với nó.
Phụng mỉm cười một mình rồi đáp:
– Anh bận đi học xa đâu có ở nhà mà gặp.
– Ừ nhỉ!
Hai người để im lặng giây lâu, Phụng lại hỏi:
– Anh làm bên ấy có vất vả lắm không?
Nguyên Vũ lắc đầu:
– Không đâu, mọi chuyện đều tốt lành.
– Chúc mừng anh!
– Cám ơn em!
Phụng giở trò:
– Em thấy đói quá!
Nguyên Vũ kêu thầm trong bụng trời đất cô ta muốn gì đây. Mới lần đầu đi với nhau đã vòi vĩnh rồi. Chẳng lẽ từ chối, Nguyên Vũ đành nói:
Được hôm nay anh sẽ bao em một chầu no nê:
Hơi chờm lên phía trước Phụng cười vào tai anh:
– Anh nói thật hả?
– Đúng vậy.
Phụng vui vẻ lắm. Cô nói như hót vào tai anh:
Kim Quyên thật là may mắn có được người anh như anh vậy.
Nguyên Vũ bật cười:
– Anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu. Phụng lắc đầu:
Đó là do anh khiêm tốn mà thôi.
– Anh nói thật!
Nguyên Vũ phải bấm bụng chiêu đãi cô một bữa cơm không phải vì anh tiếc tiền mà vì một lý do khác. Còn với Phụng, cô lại hi vọng. Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ chiếm được trái tim anh. Hãy đợi đấy.
Liễu Châu ré lên khi nhận ra Thiên Mỹ:
– Ôi, mi đó hả Thiên Mỹ?
Lườm bàn, Thiên Mỹ chế giễu:
– Sao mi không chịu nhìn kỹ xem ta có phải là ma hay không?
Liễu Châu cười hềnh hệch:
– Không đâu, mi làm sao là ma được, mà phải là một cô tiên nhỏ vừa lạc xuống trần gian đó mà.
Thiên Mỹ lừ mắt nhìn bạn, cô rùng vai:
– Ôi, thôi ta không dám làm cô tiên như mi nói đâu.
– Sao thế?
– Vì cô tiên xuống trần đã yêu anh nông dân, bị buộc về trời ly tán buồn chết được.
– À, vậy mi muốn làm một công chúa lọ lem:
– Công chúa thì không đâu.
Liễu Châu nắm tay bạn kéo vào trong rồi nói tiếp:
Hôm nay nhà vắng lắm. Mi có thể ở chơi suốt ngày:
Lắc đầu, Thiên Mỹ từ chối:
– Không đâu, ta chỉ đến một lúc rồi về.
– Sao vội thế?
Thiên Mỹ nói đùa:
– Nhớ mi, đến gặp một chút là được rồi.
Chu môi, Liễu Châu nói đùa:
Nghe mi nói ta cảm động hết sức. Phải chi người ta cũng nói như mi vậy thì tốt quá.
– Người ta nào vậy hả?
Đưa một ngón tay lên miệng, Liễu Châu ra:
– Bí mật!
Quay mặt đi nơi khác Thiên Mỹ vờ giận:
– Mi xấu ghê, chuyện gì cũng giấu ta cả.
Liễu Châu vuốt ve:
Thật ra ta đâu có muốn giấu mi đâu. Chẳng bị qua sự việc chưa rõ ràng mà thôi.
Thiên Mỹ nhìn bạn:
– Mi nói vậy là sao?
Nghĩa là, chưa thật sự chín muồi. Nói ra nhỡ không được gì có bị quê không?
– Vậy thì thôi ta không ép.
Liễu Châu mở tủ lạnh, bê ra đủ thứ trái cây, cô giục:
– Ăn đi ta chuẩn bị cho mi đấy. Ăn hết mới được về.
Thiên Mỹ kêu lên, khi nhìn mọi thứ:
– Trời đất, bộ mi đầu độc bao tử của ta hả?
– Sao thế?
– Toàn là đồ chua.
– Chứ không phải mi thích ăn sao há?
Thiên Mỹ bật cười:
Thích, nhưng mà đâu phảilúc nào cũng ăn được:
– Sao thế?
Thiên Mỹ cười cười:
Bụng của ta đang đói đây nè.
Liễu Châu kêu lên:
– Ối, vậy mà mi không chịu nới sớm. Vào đây.
Nhưng Thiên Mỹ từ chối:
– Thôi hãy để mình về, bận chuyện rồi.
– Hôm nay chủ nhật bận gì?
Nhà lại có khách.
Liễu Châu cằn nhằn:
– Lại có khách nữa hay sao?
Thiên Mỹ thở dài:
Là khách làm ăn của ba mình thôi.
Liễu châu phẩy tay:
– Giàu như mi cũng chán thấy mồ. Chẳng được tự do gì cả.
Thiên Mỹ mỉm cười nhìn bạn:
– Có mi hiểu và thông cảm cho ta như vậy là tốt rồi.
Liễu Châu vờ giận:
– Tốt gì chứ, ta đang tủi thân thì có.
– Thấy bạn chuẩn bị than thở nên Thiên Mỹ đành nói:
– Ta định rủ mi đi phố mua sắm đấy. Nhưng mi không rảnh thì thôi.
Nheo nheo mắt nhìn bạn, Liễu Châu bảo:
– Ai nói với mi là ta không rảnh chứ? Muốn đi phố sao không nói sớm?
– Ai trông nhà?
Đưa xâu chìa khóa ra trước mặt bạn. Liễu Châu nhướng mày:
– Đây nè!
– Mi khóa cửa ư?
– Dĩ nhiên rồi.
Thiên Mỹ sáng mắt:
– Ôi, vậy thì hay quá?
Một lát sau hai cô đã có mặt ở siêu thị rồi.
Liễu Châu kêu lên khi thấy shop quần áo toàn là đồ mới:
– Ôi, xem nè Thiên Mỹ.
– Mode ghê nhỉ?
– Mi định mua gì?
– Thế còn mi?
Liễu Châu bóp túi, nói một cách rầu rầu:
– Ham thế thôi, chứ ta đâu có tiền.
Hiểu được tâm trạng của bạn, nên Thiên Mỹ:
– Mi cứ chọn, ta tặng mi.
Lắc đầu, Liễu Châu từ chối:
– Không đâu, hôm nay ta chẳng mua gì cả.
– Coi như mình đi chơi với mi thôi.
Thiên Mỹ lẳng lặng không nói gì cô lựa lựa tìm tìm một lát rồi mới bước ra:
Thử xem Liễu Châu!
Cô trố mắt nhìn chiếc áo mà Thiên Mỹ đưa cho mình:
– Mi...
Thiên Mỹ cười rồi giải thích:
– Ta với mi sẽ mặc giống nhau cùng màu cùng kiểu.
Liễu Châu ngạc nhiên:
– Nhưng mi đâu có thích màu này mà mua.
– Nhưng mi thích đúng không?
Liễu Châu lắc đầu:
– Đừng ép mình vì ta như vậy Thiên Mỹ ạ.
Thiên Mỹ mỉm cười:
– Chẳng biết sao hôm nay ta lại thích màu này, kiểu này ghê lắm.
– Cảm động Liễu Châu cầm chiếc áo, cố lắm cô mỏi nói được:
– Có phải vì nể nang ta mà mi mua không?
Thiên Mỹ lắc đầu:
– Không có đâu. Mình sẽ mặc nó cùng với mi.
Thế là hai người cùng mua. Xong Thiên Mỹ đề nghị:
– Uống nước nghe Liễu Châu?
Liễu Châu gật đầu:
Mình cũng thấy khát rồi nè.
– Cho hai ly nước cam vắt.
Liễu Châu đã nhận ra Triệu Minh. Khều nhẹ:
– Oan gia kìa!
– Hả?
Thiên Mỹ đã nhìn thấy, cô nói một cách tỉnh queo:
– Mặc xác anh ta?
Nhưng anh ta sẽ phá rối tụi mình.
– Vậy thì uống nhanh lên.
– Được.
Nhưng hai cô đâu thể nhanh được bằng anh ta. Triệu Minh đã bước lại gần hơn.
– Xin chào hai cô!
Liễu Châu hất mặt:
– Không dám đâu.
Triệu Minh nhìn Thiên Mỹ không chớp mắt:
– Xin cho anh được mời hai cô chầu nước này nhé!
Vẫn tiếng của Liễu Châu:
– Ai lại thế chứ. Vả lại tụi này đâu có quen thân với anh.
Triệu Minh nheo nheo mắt:
– Không quen rồi sẽ quen thôi mà. Chúng ta có xa lạ gì đâu.
Liễu Châu bĩu môi:
– Vậy sao? Nhưng rất tiếc tụi nầy chẳng chút hứng thú kết bạn với anh đâu.
Triệu Minh xua tay:
– Anh có gì không tốt mà hai cô phải lạnh nhạt!
Không thích là không thích vậy thôi, Triệu Minh vẫn cố tình hỏi:
– Không thích anh ở điểm nào?
– Tất cả.
Quay sang Thiên Mỹ, Triệu Minh hỏi cô:
– Vậy còn Thiên Mỹ thì sao?
Thiên Mỹ giật mình cô ngạc nhiên hỏi:
– Sao anh biết tên tôi?
Triệu Minh cười:
– Muốn biết thì dễ thôi mà.
Liễu Châu cao giọng:
– Có lẽ bỏ thời gian tìm mà mới được chứ gì?
Vẫn để nụ cười trên môi, Triệu Minh tự cao bảo:
– Anh muốn thì chuyện gì mà chẳng được chứ?
– Phách lối dữ vậy ta!
Thiên Mỹ gọi tính tiền rồi đứng lên:
– Mình về thôi mi?
Liễu Châu cũng đứng lên:
– Được, thật là phiền phức.
Đi được một đoạn, Thiên Mỹ lo lắng.
– Ta sợ anh ta sẽ gây phiền phức cho mình sau này.
Liễu Châu hậm hực:
– Anh ta dám?
Thiên Mỹ lắc đầu:
Nhìn vẻ mặt anh ta mà xem có gì đó rất ngang tàng.
Liễu Châu gật gù:
– Mi nói ta mới nói. Chầng hiểu làm sao ta luôn thấy anh ta luôn nhìn mi đấy.
Điều nay ta cũng thấy.
Liễu Châu căn dặn:
– Vậy thì mi cũng nên cẩn thận khi đứng Thiên Mỹ chợt hỏi:
– Mi có thể giúp ta một chuyện không?
– Chuyện gì? Mi nói đi!
– Tìm hiểu xem anh ta là con nhà ai, hiện đang làm gì?
Liễu Châu gật nhẹ đầu:
– Được thôi.
– Mi cố gắng giúp ta nhé.
Liễu Châu lại cười hì hì:
– Thám tự tư, ta trở thành là thám tử tư của riêng mi rồi.
Thiên Mỹ cũng bật cười:
– Mi thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?
Liễu Châu vỗ ngực:
– Dĩ nhiên là được rồi. Hãy tin vào tài năng của ta đi.
Thiên Mỹ gật đầu nói như an tâm:
– Mi là bạn tốt, ta lúc nào cũng sẽ tin ở mi.
Nắm tay bạn Liễu Châu nói một câu hứa:
– Mi an tâm, ta sẽ chẳng đề cho anh ta phá mi đâu.
– Cám ơn mi.
– Khách sáo làm gì? Tụi mình là bạn của nhau mà.
Thiên Mỹ cảm thấy an tâm phần nào. Cô rất sợ hãi mỗi lần gặp anh ta.
|
|
|