Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Lá Rụng Về Đâu ? Tác Giả: Viên Nhật    
    Viên Nhật
    LÁ RỤNG VỀ ĐÂU?
    
    
    
    Buổi tối, bao giờ về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là bật hết đèn, mở computer và ti vi rồi đi tắm.
    Kéo cái gối dựa để sau lưng, tôi bắt đầu gõ password để mở máy. Messenger tự động kích hoạt, hiện cái thư điểm một cái sao đỏ nơi góc. Cái nick quen thuộc làm tôi chạnh lòng, nghĩ về một thời, dường như là một cuộc đời khác mà tôi không bao giờ muốn nhớ.
    Có một hôm, tôi đi trên phố, một chiếc lá rời cành, rơi lạc trên tay tôi. Chiếc lá vàng úa, nhưng vẫn rất đẹp. Bỗng nhiên, tôi ngớ ngẩn tự hỏi: Ở Sài Gòn, nếu không tình cờ rơi vào tay tôi, lá sẽ rụng về đâu?
    Còn rụng về đâu nữa? Ở Sài Gòn, lá rụng là có rác. Thực tế là: Lá không rụng về cội, lá rụng vào những chiếc xe rác!
    Nhưng ai cấm ta lãng mạn, đưa những chiếc lá, xoay như chong chóng, theo gió lên trời. Và mơ màng chấm hỏi: Lá rụng về đâu?
    Tại sao ta cứ phải nhìn mọi thứ trần trụi như nó vốn có? Để rồi đau khổ vì cái thế giới đen tối, không lối thoát? Và rồi trở nên hằn học, ghét người, ghét đời, tự đầu độc chính mình, đầu độc cả thế giới xung quanh?
    Tại sao ta cứ phải rạch ròi phân biệt: Trắng và Đen? Thế giới có 7 màu sắc cơ bản. Cứ đem bình phương, lập phương các màu sắc cơ bản, chúng ta sẽ có rất nhiều màu … Chẳng phải thế giới đẹp vì có nhiều màu sắc hay sao?
    Nhưng trong tình yêu, cần phải có sự rõ ràng giữa trắng và đen. Cố tự dối mình, cố chạy trốn sự thật, chỉ là kéo dài sự đau khổ. Cuối cùng, cũng đến một ngày, ta buộc phải đối diện. Thà ta đau một lần, còn hơn đau hết thời thanh xuân.
    Thường thường, tôi suy nghĩ thì rất sáng suốt, nhưng khi hành động thì hỡi ơi, hết sức cảm tính. Đôi khi, tôi tưởng mình đã đủ lạnh lùng, vậy mà vẫn không biết nói lời từ chối. Nỗi đau, giấu sau nụ cười vốn dĩ rất tươi của tôi, và thế, chỉ tôi biết mình đang đau. Và thế, đôi khi, tôi mệt đến nỗi, chỉ mong đến lúc và đi.
    Và thế mà vì sao, tôi chỉ thích truyện vui cười. Thì ra, sức chịu đựng của con người như tôi rất giới hạn. Nếu tôi không tự cân bằng, tôi sẽ không còn là tôi nữa. Có nhiều khi, tôi nhìn tôi cười nói, tự đáy lòng, lại thấy mệt ghê gớm, chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc công việc để có thể trở về cái góc của mình và ngủ.
    

Kết Thúc (END)
Viên Nhật
» Khi Yểu Lơ Bỏ Nhà Ra Đi
» Ngạn
» Tròn Một Ngày
» Nhà Hoang
» Hành Trình Của Những Que Diêm
» Gái Nhỏ
» Một Góc Sài Gòn
» Lá Rụng Về Đâu ?
» Màu Thời Gian
» Nói Thách
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đau Gì Như Thể ....
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Làm Mẹ
» Bụi Quý
» Bên Bờ Biển
» Đánh Thơ
» Người Thứ 79
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Quà Giáng Sinh