Ngày 21 tháng 12 năm 1943.....
-Giờ này chưa ngủ sao?-Một người hỏi.Ông ta đang co rúm trong chiếc chăn lông thú và lúc này nhiệt độ bên ngoài đã xuống âm 15 độ.Lạnh thiệt.Chẳng ai còn có đầu óc để làm việc gì ngoài việc co người trong chăn và ngủ một giấc dài.Kevin không ngủ mà cũng chẳng đi tuần ngoài trại.Thật đáng tiếc,sáng mai anh phải hành quân đến Berlin-một nơi mà anh chẳng hề mong muốn,đến đó thì nắm chắc tám phần là bỏ mạng.Ôi,thật kinh khủng!
-Tôi đang làm gì à?Chẳng làm gì hết.
Sean không thôi thắc mắc.Ông ta đã trùm hết cái chăn lên tận đầu:
-Vậy chứ sao cậu không nghỉ đi.Ngày mai sẽ là một ngày vất vả đó.
Kevin cười lắc đầu:
-Tôi đang cầu nguyện.Cầu nguyện đó,ông biết không.
Gã này hình như đang cố thuyết phục anh chàng này ngủ theo ông ta.Gã nói:
-Ông ta sẽ không nghe lời của cậu đâu.Mà trên trái đất này có bao nhiêu người giống như cậu,chắc gì ông ta sẽ nhìn đến lời cầu xin của cậu.
Kevin thở dài,hình như cậu đang buồn.Thỉnh thoảng mỗi tối cậu cũng có cảm giác ấy,nhưng hôm nay cậu thật sự rất buồn.
-Ôi.Giá như tôi có thể tìm ra một cớ nào để ngưng cầu nguyện thì tôi sẽ như ông đấy.
Gã tiếp tục nói.Vừa nói gã vừa hắt hơi vài ba cái rõ to
-Tôi cũng từng cầu nguyện như cậu thôi.Nhưng hình như vô dụng,cuối cùng tôi cũng chẳng muốn làm điều đó một lần nữa.Thật chán nản...
Gã ngưng một lúc rồi nói tiếp:
-Tôi vẫn thường thấy cậu như thế.Cậu có sao không đấy?
Kevin lắc đầu.
Hình như có bóng người đang đi ngoài cái lều của họ.Cái bóng ấy vạt cửa lều mà vào.Nhìn thấy người đó,Kevin vội bật dậy và gã Sean cũng thoát khỏi cái chăn
-Đại tá!
Người này vóc dáng to lớn hơn hẳn và ông ta có một bộ râu quai nón.Thế ra ông đại tá này đang đi tuần à?Không phải đó chứ.Ông ta hỏi:
-Sao giờ này mấy cậu chưa đi ngủ.Đến sáng sớm mai ta phải đi rồi.Các cậu liệu thân mà đi được,còn không thì ở chết đây đi!
-Vâng.Chúng tôi không dám trễ nải
Ông đại tá chỉ tay vào Kevin.Ông nói:
-Thế còn cậu?
Kevin trả lời bằng giọng uể oải:
-Hãy cho tôi những giây phút cuối cùng này.Đại tá biết không,chắc chắn khi đến Berlin,tôi sẽ không có cơ hội sóng sót.Chắc chắn là thế.
Ông đại tá không còn giữ giọng nghiêm nữa.Ông đã trở nên từ tốn:
-Thế cậu có bao giờ tin chưa?
Kevin nói:
-Đã từng
Ông đại tá nói:
-Thế thì cậu hãy tin ngày mai cậu và những đồng đội của cậu sẽ trở về trong chiến thắng.Tôi không muốn cậu trở nên yếu đuối vào lúc này.
Nói xong thì ông ta bỏ ra ngoài.Tuy nhiên,Kevin vẫn chưa nằm xuống.Cậu vẫn tiếp tục ngồi đó,mắt nhắm lại và trong tay cậu đang nắm một thứ gì đó....
Gã Sean giục:
-Mau ngủ đi.Ông ta biết được thì không xong đâu
Kevin cười cười:
-Tôi chắc ông ta cũng không muốn bắt ép chúng ta làm như thế đâu.Chúng ta đều là những người cùng sống chết với ông ta đã đành bấy lâu nay,và ông biết không:mấy ngày nữa thôi sẽ đến một ngày cực kỳ trọng đại.
Sean thở dài.Ông ta lấy trong túi mình ra một điếu thuốc và một cái bật lửa.Ông nói:
-Ở nơi này thì chẳng có ngày đó.Từ những năm phục vụ cho quân đội,tôi đã không còn nhớ gì....
Kevin cũng đồng tình:
-Ông nói đúng.Tôi cũng thật là một kẻ mơ mộng.
Sean hít một hơi thuốc rồi phả ra.Ông ta lại kể chuyện:
-Nhớ trước đây tôi cũng từng là một người như cậu.Tôi không thích đi lính cho lắm,chưa nói là sợ.Tôi mơ làm một thương gia đó thôi.Nhưng chiến tranh rồi thì tôi cũng không thể trốn chạy trách nhiệm của mình được.Tôi cũng buồn buồn khi nghĩ về gia đình của tôi.Chắc giờ này họ đang ở đâu đó ở Alaska lạnh giá,riêng tôi thì một năm được về vài ba lần....
Kevin chớp mắt hỏi:
-Vậy ông có hối hận khi trở thành một người lính?
Sean cười:
-Nếu như tôi có thể khiến cuộc chiến vô nghĩa này kết thúc thì tôi sẽ không hối hận,thậm chí tôi sẽ tự hào vì tôi là một người mang lại hoà bình....
Kevin uống thêm một chút cà phê nữa,gương mặt đầy sương khói của anh ẩn hiện trong làn ánh sáng mờ mờ.Anh ho một lúc nhiều cái và cảm thấy như bị tức ngực
Sean đỡ lấy anh ta và khoác thêm chăn.Ông lại tiếp tục rủ rỉ:
-Thế rồi,có lần tôi định giải ngũ,không muốn chiến đấu nữa.Tôi cảm thấy có lỗi với Sadrina và đứa con gái mười tuổi.Tôi hối hận vì đã lấy nàng,tôi chỉ đem lại đau khổ cho nàng,và không những thế,tôi còn là một người cha tồi tệ.....Tôi không thể ôm lấy nó thật lâu,không thể dạy nó đọc,dạy nó viết,không thể cùng vui chơi với nó.....
Và nước mắt như giàn ra từ khuôn mặt hằn nhiều vết thẹo.Người ông run lên không phải vì cái lạnh nhưng vì những cảm xúc đã giấu kín trong lòng lại bùng phát.Kevin không thể ngờ rằng một con người thô lỗ,một con người rất mức năng nổ như gã Sean này lại có nhiều cảm xúc đến thế.....
Sean lại kể tiếp.Hình như ông đã gặp Kevin như một người để ông giải toả tâm sự mà ông từng giấu kín trong suốt gần sáu năm phục vụ trong quân ngũ.
-Rồi hết chiến tranh này đến chiến tranh khác.Tôi chưa từng được một lần được hưởng hạnh phúc của một con người.
Kevin ôm lấy ông mà nói:
-Không chỉ riêng ông.Tôi biết còn bao người còn chìm trong đau khổ,còn cắn rứt như ông.Ông thấy tôi.Vậy đó,tôi không già như ông.Vậy ông hãy nghỉ ngơi,tôi sẽ đi trước,ông đi đàng sau tôi
3 giờ sáng.Rạng ngày 22 tháng 12 năm 1943.......
Kevin chợt tỉnh dậy.Anh ta vừa mơ thấy một giấc mơ rất khủng khiếp.Vừng trán anh ướt đẫm mồ hôi,người anh lạnh run.
-Ôi trời!Chuyện gì thế này!Đó chỉ là một giấc mơ thôi.Bình tĩnh lại đi nào.
Thỉnh thoảng,anh thấy choáng váng.
Kevin cảm thấy hồi hộp vô cùng.Chẳng hiểu vì sao nữa.Khi mà trời càng gần sáng,anh ta càng cảm thấy sợ hãi và lo lắng.Lúc này,sự yếu đuối đã xâm chiếm toàn bộ con người anh ta.
-Chỉ vài giờ nữa thôi.
Kevin run người và anh định ý muốn lôi kéo gã Sean thức dậy cùng anh ta.Nhưng một lúc sau,anh lại không làm điều đó.Thoáng nghe tiếng người cười nói và ca hát,anh bước ra khỏi lều và mang theo một cái đèn dầu.
-Ai lại thức giờ này cơ chứ.
Đi rảo quanh trại một lúc,anh thấy có nhóm người đang tụ họp bên đống lửa.Anh lại ngồi một góc và cùng họ hát những bài ca Giáng sinh ấm cúng.Một nhóm trong số hỏi Kevin.Người này là Reso một cựu binh của binh đoàn 47 và anh ta có bộ mặt hơi nhăn nhó một chút,tuy nhiên con người của anh ta rất tốt bụng
-Anh cũng không ngủ được hay sao?
Kevin mặt chưa hoàn hồn nói một cách mệt mỏi:
-Tôi vừa mơ thấy ác mộng.Giờ tôi sợ lắm!
Reso hỏi tiếp:
-Vậy anh mơ thấy gì?
Kevin gõ gõ vào đầu.Vừa gõ anh vừa nói:
-Tôi mơ thấy tôi bị chết.Thậm chí gia đình tôi cũng chẳng còn ai,họ biết giết sạch......
Reso cũng hơi kinh ngạc.Anh ta vỗ vai Kevin:
-Đó chỉ là một giấc mơ.Mà chắc anh đừng nghĩ nhiều về nó.Hãy cứ vui chơi những ngày cuối cùng
Kevin cũng an tâm được một phần.....
Kevin thấy lòng mình có chút bớt lo lắng.Anh ta nghĩ về những đồng đội của mình,những người đang ngồi quanh đống lửa này.Làm sao họ có thể yêu đời như thế,làm sao họ vẫn còn tâm trí ca hát giữa một nơi khói lửa như thế.Riêng anh thì vẫn lo lắng:
Giấc mơ vừa nãy mình mơ thấy gia đình mình bị dội bom chết sạch không còn ai.Thật khủng khiếp.Mình còn mơ thấy trại quân này cũng bị lính Đức quét sạch.Cả mình!Ôi lạy Thiên Chúa lòng lành,xin Người đừng bỏ con lúc này.Con sợ lắm,sợ đến cực độ.Con chẳng thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì ngoài cái chết.Cái chết thật là nỗi ám ảnh.Hàng trăm viên đạn sẽ xuyên qua người con như một tấm bia tập bắn.Và Người biết không,chúng có những quả đạn đại bác cực khủng,rằng nếu trúng người con thì sẽ như một kẻ tàn phế.Sẽ rất đau,đau đến chết!Chuyến này con chỉ mong được theo chân Người lên Thiên quốc.Một chút đau đớn nơi chiến trường sẽ đưa con đến với Người.Xin Người hãy hứa với con.........
Trong đám người vây quanh đống lửa,còn một anh chàng gầy còm,mũi hếch.Anh ta là Roger Martini,và ngoài cái mặt đầy bặm trợn đó ra,anh ta có cái giọng rè rè như một cái radio cũ.Anh cất cái giọng khó nghe của mình lên giữa khung cảnh yên tĩnh:
-Chúng ta hãy chơi trò bốc thăm nhé.Tôi sẽ kêu lên một số bất kỳ và nếu người nào bốc trúng lá thăm có số chỉ định sẽ phải làm một việc cho tất cả chúng ta.
Afred cũng là một người trong số đó,người đàn ông có bộ râu trắng toát này cười khà khà:
-Trò này hay đấy.Chúng ta bắt đầu ngay đi.
Kevin cũng nhận được một lá thăm và trên tay anh này là số 24.Con số yêu thích của mình,con số của ngày thiêng liêng.Anh ta đang cười thầm trò này.Một trò vui cho vơi sự lo lắng ngày mai.
-Trò này vui thật
Bỗng đang cười thì anh ta nghe có giọng của anh chàng Roger-người bày trò bốc thăm này vang lên như sét đánh ngang tai:
-Số 24 thưa mọi người.Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến Giáng sinh nơi chiến trường.
Kevin mệt mỏi đứng lên.Anh ta chưa chắc sẽ còn sống đến hết ngày hôm sau không nhưng chuyện này là bất khả thi.Roger cười vui mừng:
-Chào anh bạn trẻ.Anh sẽ làm cho chúng tôi một việc chứ?
Kevin cười khẽ:
-Tất nhiên là thế.
Roger lấy một điếu sì gà trong hộp và rít một hơi dài.Anh ta vờ đưa tay lên đầu như nghĩ điều gì đó:
-Tôi nghĩ ra rồi.Nhưng anh phải hứa với chúng tôi là sẽ làm việc này.
Kevin gật gật đầu:
-Tôi sẽ không bao giờ thất hứa
Roger cười mãn nguyện:
-Nếu tại chiến trường,chúng tôi chết,dù chỉ còn một người sống thì anh cũng phải đi báo tin cho người nhà chúng tôi,nói với họ rằng chúng tôi đã hy sinh rất anh dũng.Họ sẽ đợi anh tại Thánh đường Vĩnh viễn.Tôi hy vọng điều đó
Nghe xong thì ai nấy xúc động.Riêng Kevin cũng cảm thấy như thế,anh như muốn khóc.Tuy nhiên thật khó mà thực hiện được lời hứa.Nếu Thiên Chúa lòng lành che chở anh để anh sống sót sau cuộc đổ bộ ngày mai thì anh sẽ làm hết sức mình để thực hiện lời hứa đó.Song,ngay lúc này thì dù niềm tin của anh cứng rắn bao nhiêu,vững vàng bao nhiêu thì nỗi bi quan về cái chết ngày mai cũng đã xâm chiếm tinh thần của anh.Anh đã trở nên yếu lòng tin thật sự
- o O o -
Sáng ngày 22 tháng 12 năm 1943
Mọi người trong sự mệt mỏi lần lượt vận đồ,dọn trại chuẩn bị lên đường bằng những chiếc xe tải lính 6 bánh, những chiếc Jeep và những hàng xe tăng thiết giáp.Sean và Kevin đi chuyến xe sau cùng và
Tái bút:Nhờ chị để tên tác giả của bài này là Đơn Phong được không. Em thích cái bút danh đó
Kevin không mấy khoẻ lắm trong người.Trong túi áo anh có hai tấm hình chụp chung với người vợ trẻ cùng một bức thư cũng của vợ anh. Ngoài những thứ ấy ra,chính sợi chuỗi hạt đeo trên cổ anh là niềm hy vọng,là chỗ dựa tinh thần duy nhất......
Đoàn xe đi.Trên xe cùng với Sean và Kevin là nhóm bộ binh 47. Anh chàng da đen Marques, ông già Afred,anh chàng mũi hếch Roger Martini,thiếu tá Morgan,.....Vẻ lạc quan của họ giờ không còn thay vào đó là những bộ mặt trầm ngâm, suy tư nhiều.
-Anh chưa biết đến cái lạnh ở Berlin là thế nào đâu.-Ông già Afred vỗ vai thiếu tá.
Hình như chẳng có gì vui trong chuyện này.Ông thiếu tá cười:
-Tôi đã từng ở Moscow.Ở chốn đó còn ghê gớm hơn nơi mà chúng ta sắp đến cả chục lần.
-Vậy sao?Xem anh chàng da đen đang run lên cầm cập kia kìa.
Cả bọn cùng cười.Trên đường đi đến Berlin,chúng tôi gặp nhiều vùng bị tàn phá nặng nề,may sao nơi chúng tôi trại quân vẫn còn nguyên vẹn.Xác máy bay chúng tôi thấy nhiều rồi,chúng ở khắp nơi,ngay cả trên những ngọn cây.
Những cơn gió lạnh như xé da,cắt thịt.Thật chẳng hay ho chút nào khi phải đi hành quân giữ một mùa đông thế này,và có những con kên kên xuất hiện nhiều như lũ quạ cứ sà vào mặt họ và kêu lên oóc éc khó chịu kinh khủng.
-Tao sẽ vặt lông chúng mày cho xem!-Ông già Afred đứng bật dậy
Và xa xa thì họ nghe tiếng súng vang rền,những tiếng nổ vang dậy......Gần đến biên giới
-Nơi chúng ta trại quân cách Berlin vài chục cây số.Không xa lắm đâu,đã gần lắm rồi.Mọi người sẵn sàng vũ khí,chuẩn bị nghênh chiến
Anh chàng Roger không quên nhắc nhở:
-Lời hứa.Chúng tôi sẽ bảo vệ anh.
Sean nghe thấy thế liền hỏi:
-Lời hứa gì chớ?Anh đang nói chuyện với ai vậy?
Roger cười lắc đầu:
-Cả anh cũng vậy.Anh hãy bảo vệ Kevin để anh ta còn sống mà về báo tin
Sean đã hiểu chuyện.Qua ánh mắt mà Kevin nhìn vẻ đau khổ như muốn nói rằng:Rất tiếc.Và tôi không thể làm như thế.
Sean nói lớn:
-Trách nhiệm là thế.Kevin này.Anh yên tâm đi nhé.Và tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi làm việc đó.
Kevin không mặn mà với câu nói đó lắm.Thôi thì kệ,rằng mình đã làm hết sức.Không thể vì lẽ ấy mà chạy trốn,mà để ai nấy cũng vì mình trở thành tàn phế.....
12 giờ trưa cùng ngày........
Căn cứ của chúng đã ngay ở trước mặt.Trông cái pháo đài kiên cố thật.Có đến hàng trăm cái cử sổ lồ lộ và những ngôi nhà không nóc.À,còn thêm những hàng rào kẽm gai cao đến năm mét.Quan trọng là bây giờ chẳng có ai ở đây hết.Có thể chúng ở ngay chỗ ta đang đứng!Mà chúng cũng có thể ở phía sau những cái kiệu xe tăng, xác máy bay hay hoả tiễn cũng nên.......
Chà.Gay thật đấy.
Chúng tôi lùi ra xa hơn một chút và dùng ống nhòm dõi vào Những chiếc xe tăng của chúng tôi đậu xa tít và chệch một góc lớn so với cái nhà tù cũ kỹ.Sương đã tan hết.Đã giữa trưa rồi nhưng trại đóng quân của chúng vẫn chưa thấy gì,vẫn im lìm.Và lúc sau chúng tôi thấy có mấy tên lính Đức từ trong hầm chui ra và ngồi vào những ụ bắn máy bay cùng những lô cốt bằng thép kiên cố. Trông chúng có vẻ uể oải.Hình như chúng ta đến sớm hơn dự kiến.Nhưng cũng không sớm gì.Ta đoán chúng đang họp cái gì đó trong tầng hầm.Lũ lính Đức trước giờ nghiêm chỉnh và kỉ cương lắm mà.Có thể chúng đang đánh lừa ta cũng nên. Reso tranh thủ điếu sì gà cuối cùng.Anh ta dẫn đầu đám tiên phong và hiện anh đang ở rất gần cái nhà tù đó.Có cái mùi gì hôi thối đang bốc ra.Khó chịu thật.Anh châm lửa một lát và chui tọt vào chiếc tải nhỏ đã banh càng. -Làm gì đó! Reso cười: -Tôi chỉ tranh thủ hút một chút thôi.Không có cái này thì lúc chiến đấu không được hăng lắm. Nói xong,anh ta rút trong túi áo ra một băng đạn lớn và lên đạn lạch cạch.Anh chàng này cũng gan cùng mình thật,cái xe anh ta đang đã bị lọt giữa một cái hố bom lớn.Hình như dưới đó trái bom vẫn chưa nổ.Xem chừng chỉ một mồi lửa thôi là "Bùm!" sẽ không còn thấy xác nữa đâu. Wanger là đồng đội cũ của anh chàng này.Anh ta làm trong quân y được mười năm chẵn.Thế đó,anh ta trước đây từng giành giải chạy việt dã của trường quân đội thành ra anh ta chạy cấp cứu thì phải biết.Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ động tĩnh thì Wanger chuẩn bị sẵn một hộp thuốc tiêm an thần sẵn sàng chích vào người cùng mấy hộp bông băng. Mười ngàn bộ binh đã sẵn sàng ứng chiến.Còn những chiếc xe thiết giáp ở đàng xa nữa.Đại tá Mark Johanson xem xét địa hình kỹ lưỡng và bấm đồng hồ. 12 giờ 46 phút......
-Không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa.Bắn ngay thôi.Ta lệnh cho xe tăng của thiếu tá Federico bắn phát đầu tiên! Và một tiếng nổ thất thanh vang lên.Sau tiếng nổ đó là một cột khói bốc dài lên cao.Ngôi nhà tù xuống cấp đã trở thành đống gạch vụn
-Nhanh vậy sao?Ta còn chưa biết chúng đặt bẫy ta hay chưa. Nhưng không kịp nữa rồi.Sau phát súng đó là hàng loạt tiếng nổ vang trời tiếp theo nhắm vào gian nhà tầng kiên cố.Thử nghĩ xem khi khẩu pháo của hơn hai mươi chiếc thiết giáp vang lên cùng lúc thì mặt đất cũng rung chuyển theo.Mang theo đó là sức nóng của những quả đạn phá làm cây cối xung quanh cháy hừng hực. -Ta cho các ngươi biết hoả lực của ta thế nào. Và từ trong tầng hầm,lũ lính lác chạy ra như đàn ong bị phá tổ.Những khẩu ụ bắn máy bay liên tục vang lên tiếng nổ "pằng pằng" trong khi chẳng có chiếc phi cơ nào trên trời.Chúng bẻ đầu súng gập xuống và bắn loạn xạ.Những khẩu súng hoả lực cực mạnh,mà mỗi nơi nó chạm tới thì đất bắn tung lên trên không.Quân Mỹ núp sau những công sự lẻ tẻ phía trước.
-Bắn trả nó đi. -Không ngờ chúng cũng ranh ma thiệt
Và chúng tôi nấp sang một bên.Bọn chúng tập hợp từ trong tầng hầm và mang theo những tấm chắn bằng kim loại chạy vụt ra.Tên chỉ huy là Savok Markenzi có một hàm răng vàng khiếp đảm và bàn tay giáp sắt.Thằng cha đó hét bằng cái giọng như một con bò đang rống lên: -Tất cả chú ý!Chỉnh đốn hàng ngũ.Tập hợp thành hàng trước hàng rào lớn! Và thoáng một chút thôi,bọn lính Đức đã vào tư thế sẵn sàng.Chúng lên súng cực lẹ.Những tiếng lạch cạch vang lên như dội một gáo nước lạnh vào chúng tôi. -Chúng không sợ hoả lực của ta à? Anh chàng da đen khẽ nói nhỏ vào tai Kevin: -Đây là một cái bẫy. Kevin chợt giật mình đưa ống nhòm lên và nhìn chăm chú.Đúng rồi.Bọn chúng đang lừa ta.Tiếng lên đạn giả tạo.Khốn nạn thiệt,chúng dùng đôi giày có gắn kim loại mà gõ xuống đất.Thực ra thứ vũ khí mà chúng đang mang trên tay chính,chính là..... -Là cái gì?-Marques lo lắng Kevin nói đứt đoạn: -Những....những....khẩu súng trái phá! Và anh ta phải rên thầm như thế.Thật không may cho chúng ta Kevin vội trèo ra phía sau.Anh cố vượt qua làn mưa đạn khốc liệt.Đất bới tung lên trước mặt anh làm cho sự di chuyển vô cùng khó khăn.Đột ngột,một cái cột điện đổ sập ngay lúc anh vừa cố gắng trèo qua khỏi ngọn đồi tuyết đó.Cái cột điện mà mớ dây nhợ của nó kêu tạch tạch.Điện vẫn còn,anh ta như người mất vía. -Ôi lạy Chúa!Xin Người đừng thử thách con như thế Và cuối cùng,anh ta cũng qua được nơi cần đến.Anh gặp đại tá Mark Johanson và lập tức bị chửi: -Sao anh không ở vị trí của mình mà lại chạy đến đây! Kevin thở hồng hộc.Mồ hôi trên trán của anh nhễ nhại.Anh trấn tỉnh mình một lúc rồi nói: -Bọn chúng chơi đạn trái phá đấy.Xin ngài lệnh cho quân ta lùi ra xa hơn nữa đi.Nguy hiểm lắm. Ông đại tá quay sang một tên do thám nói xì xầm một chút rồi lại quay ra. -Cũng có thể lắm.Vậy ta cho quân ta rùi ra thêm hai mươi mét nữa,hay thêm ba mươi mét nữa đi. Đang lúc vội đi thì đại tá giữ anh lại.Ông ta nói: -Hãy đi trên chiếc xe tải,như thế an toàn hơn. Kevin cười: -Cảm ơn ngài.Đại tá Trong lúc đó.Nhóm quân của Sean,Marques và Roger bị bắn xối xả.Xem chừng lên đạn không kịp.Roger bị thương nơi cánh tay phải và đang rên la thảm thiết -Có chuyện gì thế?-Stewatt hỏi.Anh này là một bộ binh chuyện về dội bom Marques ôm anh bạn trong người nói giọng run run: -Anh ta bị năm viên đạn vào tay!Có ai giúp tôi lấy nó ra không -Đi kêu Jimmy.Anh ta ở gần đây thôi.Tôi sẽ đi.Jeremy bắn yểm trợ cho Marques. Roger không thể tiếp tục được nữa.Anh ta đang rên la thảm thiết.Viết thương nặng quá Chợt thấy có mấy bóng đen bay thoáng giữa bầu trời trong xanh.
Đó là những chiếc phi cơ bay vèo trên không.Thật đáng sợ.
Reso đã thấy chúng từ xa.Mọi người cũng thấy.Đại tá không khỏi lo lắng về chuyện này.
-Hãy cho tôi một kế sách để bắn hạ những con Chim Thép đó.
Không ai có thể tìm ra lời giải cho bài toán khó thế này.Mọi người lắc đầu.Liền ngay đó,Sean chạy lên phía trước mặt đại tá.Ông ta cáu gắt lên:
-Lại chuyện gì nữa?
Sean mang trên người số đạn thu nhặt được từ vùng chiến đấu.Ông ta nói:
-Hãy cho chúng tôi vào đó cướp những ụ bắn phá máy bay!
Đại tá đâm lưỡng lự đôi chút:
-Thế có nguy hiểm quá không?
Sean nói bằng giọng chắc cú:
-Chắc chắn như thế.Chúng tôi sẽ cố bảo toàn tính mạng.
Đại tá vẫn chưa thể dứt khoát chuyện này.Ông ta hỏi lần nữa:
-Anh thuộc sư đoàn mấy?
-Số 47 thưa đại tá
Đại tá vỗ vai ông ta:
-Dũng cảm lắm!Tôi thật khâm phục!Nếu chuyến này thành công.Sư đoàn của anh sẽ được phong hàm lên hai bậc.Hãy hứa với tôi là sẽ trở về an toàn.
Sean gật đầu.Và cái gật đầu lịch sử đó đã đẩy anh cùng đồng đội đến tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Kevin cũng đã lường trước việc này.Những đồng đội khác cũng bị thương nặng và họ phải chích thuốc an thần liều cực cao.Trông cảnh họ quằn quại trước cơn đau,Kevin không khỏi chua xót.Anh ta lại cầu nguyện một lần nữa,một lần trong giây phút,thật ngắn ngủi thôi nhưng nước mắt của anh đã trào ra
5 giờ chiều ngày 23 tháng 12 năm 1943........
Tạm thời hai bên ngưng chiến sau mấy giờ liền.Khốn kiếp,lũ Hồng quân vẫn chưa thấy tăm hơi lúc này.Bọn chúng ở đâu cơ chứ.Từ Moscow đến Berlin cũng mấy xa đâu.Có khi bọn chúng đợi chúng ta nát như tương với bọn Đức thì xông vào gọi là giành công.Một lũ khốn nạn thiệt mà.Bọn này chơi bạc ghê lắm.Có chúng đã đến nhưng đang trốn ở góc xó nào đó rượu chè,cờ bạc cũng nên.Ta thì không ưa chúng chút nào.Chỉ tức một nỗi quân ta ít quá phải nhờ đến chúng mới xong.....
Chừng hơn ba tiếng đồng hồ nữa thì tiếp tục.Ta có thể làm gì đây nhỉ.Còn quá nhiều việc phải làm.Ta sẽ đi gom vỏ đạn.Còn mấy người nữa.Chúng tôi đi đào thêm mấy cái công sự nữa,quân Đức vừa rồi bắn rát thiệt.Đây chỉ mới là bước dạo đầu,đêm nay sẽ thật sự ác liệt.Những quả đạn trái phá bắn xuống đất thì khói bụi mù mịt, và cái khói của nó cũng độc ghê gớm,hít vào thì ho lao suốt mấy ngày liền không dứt
Nghe tin từ do thám và bộ Tổng tư lệnh thì đến đêm nay sẽ đánh tiếp.May sao.Chúng tôi đang thương nặng và chẳng ai còn sức nữa.Wanger và Jimmy,cô y tá Anne chăm sóc mọi người.Thật tội nghiệp,anh chàng Roger đã phải cắt đứt cánh tay phải: -Phải cắt à!Anh không đùa đấy chứ Jimmy? Jimmy lộ vẻ trầm ngâm: -Không cắt thì cũng được thôi.Nhưng hồi sau nó sẽ nhiễm trùng nặng đấy!Tôi bảo anh biết,anh sẽ lên cơn đau liên tục nếu không chịu nghe theo tôi. Roger chẳng biết nói gì thêm.Đau thì đau thật,nhưng trước sau cũng phải chết thôi!.....Tay phải mất rồi thì sao cầm súng,làm sao ném lựu đạn,làm sao......Thôi thì cứ để đó.Ta quyết sống còn với chúng.....
Thế là cuối cùng anh chàng này vẫn quyết không chịu hy sinh cánh tay phải của mình. Trên đồi tuyết,có mấy đám cỏ mọc um tùm nhiều vô số kể.Reso và Kevin một lần nữa tái ngộ trên đó. -Hôm nay trăng đẹp thật. Reso cười:
-Khung cảnh thế này thì uổng phí thật.Sao mà cứ phải lúc chiến tranh thì ta mới thấy những cảnh đẹp như vậy.Buồn thiệt. Kevin nhìn về phía trại quân Đức.Cái trại ấy rộng lớn thiệt,nếu ước tính cũng phải trên một nghìn mét vuông.Nhưng đó chỉ mới là trại chính,nơi mà những tên nắm đầu ở đó.Còn những trại phụ,những trại chứa quân lương và kho vũ khí chắc cũng cách đây hơn mười cây số.Kevin nhìn đó mà lòng bồi hồi,thỉnh thoảng anh lại thấy hồi hộp.....
-Nhiệm vụ khó khăn đấy anh bạn. Reso định móc túi lần nữa nhưng chợt nghĩ ra hồi nãy mình đã hút điếu cuối cùng còn gì?
Chà,trăng đẹp thật,gió cũng lạnh nữa.Nếu là ở thành phố quê nhà ở Florida thì chắc anh ta sẽ cùng thằng con mười tuổi đi chơi ở công viên WellingPark suốt đêm nay và cùng thưởng thức món bò bít tết trong một quán ăn bình dân.
-Tôi cũng đã quyết định thế.Thực ra ý của tôi sẽ đi tìm nơi có chứa máy bay của chúng sẽ hay hơn Reso cười một chút rồi gật đầu. -Mà này,anh có để ý mấy cái ổ bom ở khu trại của chúng không.Đó là mấy ổ bom cũ rồi.Nhưng theo tôi nên bắn phá mấy chỗ đó,không chừng chúng sẽ nổ đó. Reso như phát hiện được điều gì.Anh ta liền ngồi nhổm dậy:
-Đúng rồi.Anh nói đúng.Cái xe mà tôi ngồi lên hôm qua chính là chỗ mà anh nói Kevin vỗ vai bạn:
-Tốt.Vậy anh hãy theo đó mà làm. 7 giờ 45 phút tối,ngày 23 tháng 12 năm 1945.....
-Hãy cho tôi số quân lính đã hy sinh trong đợt vừa qua!-Đại tá ngồi bên chiếc bàn gỗ và lờ mờ ánh đèn dầu Garry nhẩm đi tính lại rồi nói:
-Theo tôi ước đoán là trên 2000 binh sĩ. Ông đại tá đập bàn cái rầm:
-Nhiều vậy sao!?Không thể tin nổi.Đây chưa hết một ngày. Garry tiếp lời nói của mình:
-Quân Đức dùng súng trái phá tấn công ta.Ngài nghĩ sao?Ta sẽ đợi cho chúng bắn hết số đạn ít ỏi đó rồi tấn công sau cũng chưa muộn. Ông Đại tá đứng dậy đảo một vòng:
-Ý ngươi là chúng sẽ có lúc dùng đến những khẩu AK-20. Garry gật đầu.
- o O o -
Ông Đại tá suy tư hồi lâu.Nghĩ nát cái óc.Quân Đức lắm mưu nhiều kế,pháo đài của chúng thì miễn chê,quân số nhiều vô kể,.......Mọi thứ chúng đều hơn ta.Trong tình trạng lúc này thì qua ngày mai Hồng quân Liên Xô mới đến,tức là ta phải chịu trận thêm nhiều giờ đồng hồ nữa.Thảm bại cái chắc.
Nếu dùng súng thường thì chúng cũng áp đảo ta vậy.Trên vùng trời có lũ Chim Thép rình rập,quân ta lại không có phi cơ.Nghĩ rồi,ông Đại tá lại ngồi vào bàn làm việc và đánh một bức điện về Bộ Tổng tư lệnh.Trong thư có nói đến việc viện trợ gấp 50 chiếc Chim Sấm và tiểu đội Bầu Trời đến chiến trường Berlin......
Ông Đại tá ra khỏi trại và nhìn xung quanh nơi đóng quân.Ông trầm ngâm một lúc,thỉnh thoảng lại thở dài thườn thượt,rồi lại lắc đầu.Ông ta đang nghĩ chuyện gì thế nhỉ?Chắc ông ta đang buồn....
-Garry này.Lệnh cho toàn quân lùi thêm năm mươi mét nữa.Đêm nay chắc sẽ ác liệt lắm đây.Ta đang lo.....
Garry lẳng lặng làm theo.
8 giờ 15 phút tối ngày 23 tháng 12 năm 1943......
-Đi thôi.Chúng ta phải đến đó trước 12 giờ đêm.
Demark nói thế.Anh ta cũng thuộc sư đoàn 47 nhưng làm quân cảm tử.Anh là một người da đỏ chính gốc theo lời tự giới thiệu và cũng mởi nước gia có phần cháy đỏ mà anh ta luôn tự hào.
Kevin vẻ gượng ép.Tuy nhiên đó là do anh ta đang sợ đấy thôi.Trước sau cũng chết,nhưng sao anh ta cảm thấy thật ham muốn sự sống.Mình sợ gì chứ?Chẳng có gì phải sợ.Chính mình đã tự nói thế mà.Vậy mình sợ cái gì?Lời hứa?Mình sợ không thực hiện được lời hứa,chính mình đang bi quan.Nhưng thôi,Thiên Chúa lòng lành sẽ phù hộ con,sẽ bảo vệ con.......
-Tôi sẽ cầm lái-Ông bạn Sean nói một cách chắc nịch như thế.Ông ta lên xe và chuẩn bị sẵn cho mình một ly cà phê nóng hồi
-Các anh không sợ lạnh đấy chứ.Tôi lái nhanh lắm đấy.
Sean vừa cười vừa nói.Ai cũng cười sau giọng trêu chọc của ông ta....
Nguyên chiếc xe tải phủ một lớp vải bạt màu xanh úavà chất đầy rơm trong đó,những người kia kẻ thì ngồi,kẻ thì nằm lên trên rơm rạ để đỡ rét.Ngồi chung buồng lái với Sean là Kevin.Chắc anh ta không chịu nổi sự chật chội và hôi hám của những người kia.Thật tức cười.Anh chàng Kevin này trước đây từng là giáo viên môn Hoá học tại một trường trung học ở Nevada
Chúng tôi đoạn vừa chuẩn bị đi thì thấy một bóng người to lớn chạy vội tới,trên tay người này có một cây gậy chống.
-Đại tá!-Kevin ngạc nhiên.
Sean cười:
-Ngạc nhiên đấy.Hình như ông cũng quan tâm đến chuyện nà.
Ông Đại tá nắm lấy tay hai người rồi nói:
-Thú thật,trước đây tôi chưa từng đào tạo những con người dũng cảm như các anh đây.Các anh làm tôi thật nể phục.Chuyến này đi phải cẩn thận,nếu gặp sự cố hãy rút về ngay không được chậm trễ.
Rồi ai nấy đưa tay lên nói giọng quyết đoán:
-Rõ,thưa đại tá!
Rồi xe chuyển bánh.Nó lao với vận tốc nhanh đến kinh khủng và thoáng chốc,trại quân chúng tôi đã ở đằng xa tít....
Xe chúng tôi chạy nhanh nhưng đi vào những khúc quanh hiểm trở,đầy rừng cây.Trên những con đường rộng lớn có các chốt của Đức Quốc Xã và lính đi đầy các đường phố.Trong những ngôi nhà hoang tàn,tất cả im lìm,nơi những trường học bị niêm phong,các bệnh viện bị dội bom thảm thương.....Một hình ảnh tồi tệ của Berlin.
Ngay cả lúc trời tối thế này thì việc canh phòng của chúng cũng trở nên nghiêm ngặt hơn nhiều lần.
Xe chạy trong đêm tuyết.Tuyết trắng tung lên mặt xe,và ánh đèn lờ mờ của xe là phương tiện duy nhất để có thể quan sát đường đi trong khu rừng xơ xác này.Thỉnh thoảng,chúng tôi phải nín thở khi thấy ánh đèn của một xe tải lính.....
Chính xác là 10 giờ đêm.Tuyệt.Chúng ta có 2 tiếng để hành động, và là 2 tiếng đối diện sinh tử.Kevin bò sát người nơi hàng rào có 4 lớp và mỗi lớp có 2 tên lính gác.Khó khăn đây.Những chuyện như thế này thì hãy giao cho Marvin,anh ta là một chuyên gia gây mê.Chúng tôi thường gọi Marvin bằng cái biệt danh Tóc Đỏ và chắc cũng quen rồi.
-Tóc Đỏ,lo vụ này nhé.Khi vào đến trong anh chỉ cần canh chừng cho chúng tôi.
Marvin rút một cái ống bằng gỗ và cho vào đó một ít bột hương hoa lan và ít bột phấn hoa.Đang khi cho đầy những hương liệu xong,anh ta lại bắt những con ruồi và ong mật bỏ vào cái ống đó và vứt qua cái cổng thứ hai.
-Thế an toàn không?-Kevin hỏi bằng giọng lo lắng.
Marvin cười:
-Thứ đó toả mùi nồng lắm,nhờ lũ ruồi và ong sẽ phát tán chúng đi mất.
Và những tên lính liền quay phắt sang nơi vừa có tiếng động.Chúng nói với nhau bằng tiếng Đức và cái giọng nặng đến khỏ chịu:
-Canh chừng bụi rậm đó.
Nhưng chưa kịp thì chúng đã bị làn thuốc mê ức chế và ngã xuống từng tên một.
-Làm hay đấy,Tóc Đỏ.Bây giờ nhiệm vụ của cậu đã xong.Theo tôi.
Sean ngoắc tay phải và tiến qua vượt rào.Tuy nhiên,nơi chúng tôi sắp qua là một nơi đầy dẫy lính Đức,nơi đó đèn đóm sáng trưng như ban ngày.Và cảnh tượng chúng tôi đang thấy thật nhộn nhịp và vội vã.
Ở một nơi khác,một nơi thật xa chiến trường......
Alaska,10 giờ đêm.....
-Đi nào.Mark.Chúng ta đến Thánh đường đợi cha của con.
Katherine nói với đứa con 6 tuổi.Đây là người vợ mà Kevin thường nhắc đến với ông bạn Sean,nàng có lẽ là người phụ nữ đẹp nhất mà Kevin từng gặp và cũng là một người vợ hiền hậu và chung thuỷ.Một mái tóc vàng dài xoả cong ngang vai và đôi mắt xanh biếc.Trông nàng đã trở nên tiều tuỵ từ ngày Kevin ra chiến trường.
-Giờ này Cha Gregorio không còn làm lễ nữa,ta đứng ngoài sao?-Mark nói như van xin.
Katherine bồng lấy con của mình và mặc kệ nó nói gì.Nàng chẳng thể chịu đựng nổi sự cô đơn như thế,sự cô đơn đến cực độ.Nàng chỉ có thể an ủi mình bằng cách ngày nào cũng đến Thánh đường Vĩnh viễn chờ đợi.Một chuyện bất khả thi.Kevin đang ở tận miền Berlin lạnh giá,tuy rằng không lạnh bằng nơi mà mẹ con họ đang đứng song cũng đủ khổ rồi.Katherine nói nhỏ với đứa con:
-Rồi con sẽ không thấy cô đơn nữa đâu.Có nhiều người như chúng ta đang ở đó.Mẹ chắc như thế....
Mark không nói gì thêm.Nó lẳng lặng mặc vào người chiếc áo len dày.
Họ đi bộ đến đó trong chốc lát.Từ đàng xa,ngôi Thánh đường cổ kính hiện lên vẻ trang nghiêm và đầy ánh đèn.Trái với những gì Mark nghĩ,ở đó có nhiều người thật và trông họ đứng sát vào nhau như để tránh cái giá rét của mùa đông.
-Chào em.Hôm nay em lại ra đây nữa à?-Một phụ nữa gần 50 nói với Kathe như thế.
Kathe gật đầu.Thằng bé Mark bước vào Thánh đường.Nó đến hàng ghế trên cùng và ngồi đó chờ.À không,hình như nó đang cầu nguyện thì đúng hơn.Nó nhìn lên tượng Đức Chúa mà nói nhỏ:
-Chúa ơi.Làm sao Chúa cho cha con trở về được không?Con nhớ cha con quá.......
Nó còn thì thầm thêm nhiều điều trong khi Kathe đang nói chuyện với người phụ nữa kia.Bà ta ăn mặc giản dị như một người thôn quê.Bà ta chính là vợ của Sean,nhưng trông bà ta khác hẳn so với 4 năm trước.Trông giờ đây bà ta có nhiều tóc bạc bay phảng phất mỗi khi có gió thổi qua.Trên trán thì cũng đã có những nếp nhăn xếp chồng lên nhau.
-Chị Sarah,thực sự em chịu không nổi!.....
Nói xong,Kathe gục đầu vào vai Sarah mà khóc rưng rưng.
Sarah ôm lấy và an ủi:
-Cứng rắn lên,Kathe.Chị cũng hiểu em đang rất buồn và đau khổ.Không riêng em,mà cả một người như chị cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì chờ đợi,chị như tuyệt vọng.Nhưng rồi em nhìn đi,Chúa Trời sẽ không tuyệt đường con người chúng ta đâu,em hãy yên tâm đi nhé,cứng rắn lên.
Họ gặp cha Geogrio tại bàn thờ và cha cũng đang cầu nguyện
-Thưa cha.Chúng con thật mạo muội đã làm phiền cha lúc này.Chúng con.....
Đức cha bước xuống cùng Mark,cha nắm tay nó mà nói:
-Trước một con người như thế này,Thiên Chúa sẽ không bao giờ từ bỏ.Ngài sẽ nhận lời con.
Cha lại quay sang những người phụ nữ kia:
-Ta biết.Và đương nhiên Người cũng hiểu các con,Người biết các con đang xin điều gì từ Người.Ta thật vui khi biết rằng dù trời tối thế này các con vẫn đến đây với Người.
Họ lại đến trước bàn thờ mà cầu nguyện suốt.
-Mong rằng Thiên Chúa xuống thế sẽ phù hộ các con.Ngay cả ta,ta cũng cảm thấy bất an nữa.Một Giáng sinh đau khổ.Một Giáng sinh tràn đầy nỗi buồn.......
Trờ lại chiến trường Berlin vào lúc 10 giờ 20 phút đêm....
Chúng tôi đi thật nhanh,khép người vào những hàng rào và khum khum như những thằng gù.Những cái hầm đóng mở liên tục cho máy bay đi ra.Mà thật chẳng dễ chịu chút nào khi phải mang trên người quân phục của những tên phát xít,không còn lòng tự hào dân tộc.......
-Chạy nhanh lên.Tìm toà nhà có nhiều những xe hàng nhất đấy!
-Làm gì?
-Kho lương thực.Tôi đã từng đến đây.Anh cùng những người khác trốn sau những xe đó.
Trừ Kevin,anh ta ra lệnh cho mọi người như thế.Anh ta định làm gì đây?Không xong rồi,anh ta chạy đến nơi chứa máy bay oanh tạc.Anh ta chạy một mạch rất nhanh và chẳng ai để ý anh ta.Mọi người đều tất bật với công việc của mình,và nhanh chóng Kevin đã đứng áp sát người vào cái hầm kiên cố
-Tiếng ồn ở đây thật khủng khiếp.
Kevin bịt tai một lúc nhưng óc anh vẫn rung lên.
-Phải làm cho chúng để ý.
Nghĩ xong.Kevin rút từ thắt lưng ra một quả lựu đạn và rút ngòi nổ.Tuy nhiên anh chợt lo lắng về tài ném xa của mình.Thôi kệ,ném đại cho rồi,không ném nó nổ ngay thì mệt.....
Và....Bùmmmmm!Một tiếng nổ vang trời ở đằng một chiếc tải nhỏ.Mọi cặp mắt đều dồn về nơi bốc cháy hừng hực,mọi hành động đều dừng lại để hướng về chỗ đó.Chúng nó nhao nhao bằng một thứ tiếng mà Kevin không hiểu nổi.Giọng Đức khó chịu thật.Chúng nó nhao nhao thế này:
-Có người đột nhập.Có nội gián rồi!Tìm mau đi......
Kevin mặc đó.Anh ta nhanh chóng chui tọt vào cái hầm chứa máy bay và lấy túi đồ nghề trên người xuống.Trong cái túi ấy có hai quả bom hẹn giờ,đống dây nhợ,một cái công tắc và một khẩu súng dài.
Kevin lắp nhanh quả bom hẹn giờ đó vào một cái thùng xăng.Đống dây đó anh ta cho chúng mắc vào thùng dưới-nơi chứa nhiên liệu của cái máy bay.Công việc vô cùng khó khăn vì đây là lần thứ ba anh làm nhiệm vụ gài một quả bom trong thời gian cực ngắn.Kevin nhìn đồng hồ:
-Chỉ còn 3 phút.Mau lên!Mau lên!.....
Mồ hôi trên trán đổ ra ướt sũng.Tay anh ta làm liên tục không nghỉ.Có lúc anh ta tưởng chừng mình đã nối lộn dây.Run,run và run,đó là cảm giác của anh ta lúc này.....
Nghe có tiếng người.Tiếng người chạy vào rất nhanh.Không hay rồi,mình phải trốn ngay.Và Kevin đã chui núp phía sau đống rơm phủ và xe con
-Hình như vừa có người ở đây.
Một tên lính Đức đi cùng với một tên khác dò xét xung quanh và cẩn thận với cái máy bay
Kevin chạm phải một bóng người.Bóng người ấy bụm miệng anh ta lại và lôi tọt vào sâu hơn nữa.Thoáng chốc Kevin cảm thấy sợ hãi và khó chịu
-Đừng kêu.Roger đây mà!
Kevin không nói gì hết.Hai người chăm chú theo dõi cử động của hai tên lính Đức.Chúng nó nói với nhau:
-Có lẽ mày đang quan trọng hoá mấy thứ đó.Chỗ này không ai đột nhập được đâu.
-Sao mày biết được.Hồi nãy đâu phải chỉ riêng mày chạy ra chỗ đó......
Kevin phát hiện một cái cửa nhỏ xíu bên hông.Anh ta nói nhỏ với Roger:
-Sao anh lại đến đây.Tôi lệnh cho anh đến kho lương thực kia mà!
Roger nói:
-Anh quên tôi đã nói gì à.Tôi đến để bảo vệ anh.
Kevin lắc đầu.Thật là dở khóc dở cười mà.Anh ta đang vác thêm một gánh nặng là anh chàng mũi hếch này đây.
-Phụ tôi kéo cánh cửa ra nhé.Nhớ là ít gây tiếng động thôi.
Và cả hai người cùng kéo.Dù là rất cẩn thận song vẫn phát ra tiếng cọt kẹt.Đúng là cái thứ kim loại khốn kiếp,cánh cửa bị rỉ nhiêu lâu rồi.Một trong hai tên lính Đức hồi nãy cười nói:
-Thấy chưa.Tao đã bảo là có người mà.
Tên kia hỏi ngược lại:
-Tao chẳng nghe gì hết.
Tên lúc đầu nổi cáu:
-Mày làm ơn xuống khỏi cái máy bay đi.Thứ đó không phải đồ chơi đâu.Mày xuống mà nghe đi
Và đúng là có tiếng ấy thiệt.Kevin và Roger kéo được một lúc rồi ngưng,song cuối cùng......
-A.Tao đoán mà.Hai con chuột nhắt.Tao ghét những thằng nằm vùng...
Và chúng liền rút súng bắn một lèo.Kevin chưa kịp định thần thì liền phải rúc vào đống rơm rạ.May nhờ mấy thứ đó,song Kevin cuối cùng cũng bị dính đạn,dính nhiều nữa là đằng khác.
-Cố lên Kevin,chạy mau!
Roger vừa đỡ lấy Kevin vừa dùng súng bắn chết hai tên lính Đức,
-Mau lên.Ra khỏi đây là chúng ta an toàn!
Kevin không quên cái bộ điều khiển và liền lúc đó anh ta nhấn nút.Anh ta thì thào với Roger:
-Chạy mau lên.....Nó.....nó nổ đó....!
Và cái hầm đó đã nổ thiệt.Nổ rất lớn là đằng khác.Nó nổ lan sang những chỗ khác và cháy dữ dội
Cái hầm phát nổ.Vâng,đó thực sự là một đòn giáng cực mạnh vào chúng.Chẳng ai ngờ được một nơi canh phòng nghiêm mật như thế lại xảy ra một chuyện động trời như vừa nãy thôi.
Roger một tay ôm lấy Kevin,tay kia chĩa súng bắn xối xả.
Ở đằng kia,cách đó chừng vài chục mét,Sean cùng những đồng đội khác đã phá được cái kho lương thực của Đức quốx xã.Thật may sao,ở đây toàn chứa những thứ dễ bắt lửa như rơm rạ và than đá,....
Nơi khó đột nhập nhất.Chúng ra vào liên tục và có những tên lính canh đứng dày đặc.
-Phải làm sao đây?-Marques hỏi.
-Chúng ta không có nhiều đạn.Chi bằng để tôi bắn nổ chiếc xe này.Mọi người nấp sang một bên.
Lại một tiếng nổ nữa và trong cùng một thời gian ngắn đã có ba nơi phát nổ như thế.
Chấn động.Một bên người của Sean như bị phỏng,may sao chỉ rỉ máu chút ít.Sư đoàn 47 nằm áp mặt sát xuống đất và khói bụi tung mù mịt.Lính canh chui ra khỏi nơi của chúng và đi quan sát,lập tức cả đội ai nấy dùng súng bắn chết.Hành động này khiến mọi người bị phát hiện,Tất cả dừng việc của mình lại,mọi hoạt động chỉ như hướng vào những anh hùng của sư đoàn 47......
-Chết chắc rồi.Chúng ta có phần vội vã.
Sean như tự trách mình như thế.Song chưa kịp gì thì lại một tiếng nổ nữa từ phía kho lương thực,nơi những cái ống khói.Sean quay lại:
-Stewatt đâu rồi?Chẳng lẽ tiếng nổ đó là......
Tiếng nổ sau tiếp nối tiếng nổ trước,càng ngày càng lớn hơn,càng ngày càng dữ dội hơn.
-Đang xảy ra chuyện quái gì ở đây thế nhỉ!?-Một tên chỉ huy Đức Quốc Xã cau có-Không thể nào.Sao bọn chúng lại có thể.....!
Sean cùng đồng đội tranh thủ trốn thoát.
-Chúng đâu rồiiii!?Các ngươi còn chưa đi bắt chúng về đây cho ta.......!
Họ gặp Stewatt đi cùng với Roger và Kevin.Vâng,kế hoạch thành công mỹ mãn.Chúng không thể cất cánh máy bay nếu thiếu nhiên liệu,số thiệt hại lên đến quá nửa.Song còn một điều chúng ta cần nhắc tới.....
-Có ba bốn người đã hy sinh.Tôi rất tiếc....
Sean nói giọng âu sầu như thế và trong người cảm thấy vô cùng bức rức.
-Hãy đưa Kevin về trại.Hay đưa anh ta đến một nơi an toàn.Tôi sẽ mổ lấy những viên đạn trong người anh ta.
11 giờ 53 phút ngày 23 tháng 12 năm 1943.....
Chúng tôi không biết thế đã xong chưa nhưng chỉ nghe hàng loạt tiếng nổ kéo theo sau bước chân của chúng tôi,những tiếng nói,tiếng xe cộ,tiếng máy bay cất lên đứt quãng......À,chắc cũng tốt rồi.Nhưng chắc không hay lắm,bọn lính đuổi theo ráo riết đến nỗi chúng tôi đã lạc cả chiếc xe hồi nãy lúc mới đến đây
-Đi đường nào đây?Cái xe hồi nãy đâu rồi?-Roger hỏi vội.
-Không biết nữa.Thôi thì núp tạm vào một lùm cây đi.Nhớ nhé,không tiếng động,không cử động,không gì hết.Chúng sẽ phát hiện ra ngay.....
Chúng tôi nấp vào một lùm cây nơi mà phải nói muỗi mùng kinh khủng.Thiệt tình,vừa muỗi,vừa tối đến nỗi không còn ai nhìn thấy nhau.Từ bên ngoài,bọ lính Đức sục sạo khắp nơi,cả đến những nơi tối nhất và,và.....
Có đến bốn tên đang ở sát chúng tôi và đều mang súng.Ôi trời,may sao chúng không dẫn theo chó,nếu không chúng tôi chết chắc.
-Qua bên kia đi.Chắc bây giờ chúng đang vượt về căn cứ chính!-Tên chỉ huy ngoắc tay.Thật khủng khiếp,theo tên này là những bốn con bergé thứ thiệt và chúng sủa um trời.
-Đi thôi!Đi thôi!-Chúng gọi nhau bằng tiếng Đức nặng chình chịch
Không biết chúng tôi đã ở đó bao lâu nữa,hình như chúng tôi đã thiếp đi một lúc.Anh bạn Stewatt của chúng ta tranh thủ cầm máu cho Kevin....nhưng đến khi tỉnh dậy thì đã là 12 giờ 30 phút đêm
Một lát sau,chúng tôi nghe có tiếng xe chạy tới.Chiếc xe đậu từ từ sang một bên và có ba bóng người bước đến chỗ chúng tôi
-Đại tá!Reso và Wanger!-Bất ngờ thật
kết thúc của một câu chuyện
Mọi người tỉnh dậy.Anh chàng Stewatt không quên chích một liều thuốc an thần vào gần giữa ngực Kevin:
-Đại tá!Kevin bị thương rất nặng!
-Mau đưa lên xe đi!
Đại tá quay sang hỏi:
-Còn Roger sao?
-Cũng bị hôn mê.Hồi nãy hai cậu này phá hầm máy bay của Đức Quốc Xã nên mới bị thương thế này.
Đại tá lặng đi một lúc.Tay ngài run run và ngài có cảm giác chút ớn lạnh.Mặt ngài buồn buồn,chút này của ngài chắc cũng biết ngài đang nghĩ gì.
-Vậy à.
Trong khi đó Wanger hối thúc:
-Không có nhiều thời gian đâu,chúng sẽ quay lại ngay thôi.
Tất cả lên xe và Sean tìm ra chiếc xe tải mà ban đầu ông ta dùng để đến đây.
Trên xe.
Kevin đang thở từng hơi đứt quãng.Vết đạn quá gần tim.Máu anh ta chảy nhiều vô kể.
-Máu ra nhiều quá!-Stewatt vẫn đang cố cầm máu.Song giờ đây,dù là thiên tài đi nữa cũng khó lòng mà lấy được viên đạn từ nơi nguy hiểm như thế.
-Bông băng nữa đi.Tôi cần thật nhiều bông băng.
Người lo lắng nhất là Sean và ông Đại tá.Không thể làm gì hơn là ngồi chờ trong sự căng thẳng.Sean bây giờ đang cầu nguyện.Một việc làm mà ông ta đã không còn lòng tin để thực hiện.Chẳng hiểu vì lý do gì.Nhưng trước mặt ông là sự bất lực,không thể làm gì để cứu người bạn thân nhất của ông.Ông thầm than lên:
-Lạy Chúa.Sao Người lại đưa con chiên của Người vào sự cớ thế này.....
Roger tỉnh được một lúc,song một lúc sau lại tiếp tục hôn mê.Anh ta lúc tỉnh lúc mê,ngoài những tiếng thở mệt nhọc thì chắc anh ta cũng không thể nói gì thêm.
Tay của Kevin nắm lấy tay của Roger.Anh ta thì thào một cách tuyệt vọng:
-Sao....Sao....anh lại làm.....như thế?
Roger cũng không khá hơn.Tuy nhiên anh này có thể cười lên một chút,gương mặt anh ta đã rạng rỡ hơn được chút:
-Tại sao?....Xin đừng hỏi tôi câu này....Tôi đã hứa sẽ bảo vệ.....anh.Anh phải....phải cố sống đấy nhé......để làm những gì anh đã hứa mà.....đúng không.
Kevin cười thoáng qua và gật đầu.
12 giờ 55 phút đêm ngày 23 tháng 12 năm 1943..........
Nhờ Hồng quân Liên Xô đến kịp lúc mà quân Mỹ đã đại thắng ở cứ điểm chốt Reché.Số lính mỹ thiệt mạng trong trận chiến này là hơn quá nửa.Một phần nữa là do nơi cung cấp lương thực và quân nhu bị tổn thất nặng nề.Phi cơ và xe tăng thiết giáp đều bị hư hại nhiều......Trận này Đức Quốc Xã đã hoàn toàn thất bại.
Cái giá mà người Mỹ phải trả là quá đắt.Những người lính giỏi,những con người dũng cảm đều hy sinh.
Kevin nhìn thấy một con đường dài,một con đường mà xung quanh là những tầng mây trắng bồng bềnh,những rừng thông đẹp tuyệt vời,những người mà anh yêu thương:Kathe và Mark đang đi cùng anh.À,có cả một cánh đồng lúa mạch,nông trại của cha mẹ anh,nơi đã gắn liền với thời thơ ấu của anh.....Thoáng đẹp thật,một vầng sáng chói trông như mặt trời ở tận cùng con đường.Chói quá.Và có một người đàn ông mặc áo trắng toát đang đưa tay chờ anh tới,người đàn ông có râu và một mái tóc quăn hơi dài tới cổ.
-Hãy theo ta.
kevin mấp máy môi:
-Người.....Người.....Người là......!
Người đàn ông áo trắng nói:
-Chính ta.Chính ta là người mà con luôn cầu nguyện.Hãy theo ta.....
Kevin như muốn khóc nức nở:
-Xin Người.Người đừng dẫn con đi lúc này.Con còn một việc chưa làm xong.Xin Người hãy cho con thêm một ngày nữa,một ngày nữa thôi......
Vâng,người đàn ông áo trắng ấy chính là Thiên Chúa mà Kevin ao ước được nhìn ngắm.Chúa nói thế này:
-Ta cũng không muốn con trở thành người nói dối.Điều ấy chẳng hợp với luật ta dạy con.Con vẫn tin ta đến phút cuối cùng,ta vui vì điều ấy.Con biết đấy,con muốn thực hiện lời hứa song với thân con thế này sẽ chỉ thêm gánh nặng cho mọi người mà thôi.Con không thấy điều đó là ích kỷ sao.Một chút đau khổ ngay lúc này nhưng rồi sẽ qua,không ai quên con cả,mọi người sẽ nhớ về con như một người anh hùng.Với con,ta đã chọn được một người có thể làm tốt hơn con.Đấng tạo ra con muốn con trở về bên Người.Hãy nghe ta và theo ta......
Kevin nghe tiếng người gọi mình,hình như đó là tiếng của ông Đại tá.Anh ta cố trả lời,cố cử động nhưng chẳng thế nào được.Có ai đó nắm lấy tay mình và kéo đi,mình không thể níu lại được.
Lúc đầu,Kevin tưởng mình đang mơ nhưng lúc này trước mắt,anh chẳng còn nhìn thấy gì.
Chúa lại kêu anh:
-Đi với ta.Ta là nguồn sống vĩnh cửu....Hãy theo ta,con đã sống tốt ở cuộc đời này và con sẽ cùng lên Thiên Đàng với ta lúc này đây.
Kevin chẳng biết trả lời thế nào cho hợp.Anh ta hạnh phúc quá,anh ta cảm thấy được nhẹ nhõm trong người.Vết thương à.Anh ta không còn thấy đau nữa.Máu chảy à,anh ta đang cảm thấy tràn đầy sức sống.Lo lắng,bận tâm.Không,Thiên Chúa đã giải thoát cho anh ta.....Không còn vướng bận gì nữa.
Kevin mỉm cười rồi ra đi trong thanh thản..........
Mọi người đã khóc thương hết nước mắt.Roger còn cứu sống được và anh đã có chút hối hận vì không thể bảo vệ người bạn của mình.Vâng,Sean cũng thế.Trước mắt đây,anh ta sẽ rất khó khăn để trở lại cuộc sống bình thường.Chưa hết,còn Kathe và Mark thì sao?Họ sẽ còn đau khổ hơn ông ta nữa......
-Hãy bảo quản xác của Kevin.Hai ngày nữa,chúng ta đưa anh ta về Nevada chôn cất vậy.
Lúc đó là 1 giờ 17 phút ngày 24 tháng 12 năm 1943.......
Chúng tôi đã có một buổi tang lễ long trọng dành cho Kevin,người anh hùng của sư đoàn 47.Không riêng đó,còn 3 người đồng đội khác cũng đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ với Kevin.
-Nghiêm!
Đại tá Johanson đứng lên một bên bục đài mà nói.Nước mắt ông chút chút lại trào ra:
-Hôm nay,ngày đại thắng.Ngày chúng ta phá được một căn cứ nguy hiểm của Phát Xít Đức cũng là ngày chúng ta mất đi 4 người anh em cùng vào sinh ra tử,cùng nhau giết giặc,bảo về hoà bình thế giới.4 không phải là nhiều,song họ đều là những con người dũng cảm,gan dạ,làm ngơ trước tính mạng của mình.Họ là những con người mưu lược,những con người đoàn kết,những con người biết hy sinh.Nhìn lại chúng ta,sao đáng được một phần của họ.......!Là một đại tá,tôi vô cùng hổ thẹn,tôi không thể bảo vệ được anh em chiến sĩ,tôi chỉ biết bất lực ra lệnh......Hôm nay,dù cách anh đã ra đi,vâng,chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ công lao của các anh.Cuộc chiến này còn dài,chúng tôi biết điều đó,song với sự hy sinh của các anh sẽ là động lực cho chúng tôi hăng say chiến đấu,chiến thắng sau này.......
Chúng tôi khiêng xác Kevin để ở một nơi an toàn,thoáng mát.Trở về Nevada,chúng tôi gặp mẹ con anh ta và họ đã không kiềm nổi cảm xúc trước sự việc đau đớn này.Song,có lẽ,Kathe đã khóc hơn ba ngày và đối với Mark còn tệ hơn rất nhiều nữa.Nó còn quá nhỏ,nó sẽ không thể chịu đựng được một cú sốc thế này,tâm trí của nó sẽ bị đảo loạn,việc học tập chắc cũng không khá hơn mặc dù Sean và mọi người đã hết lòng an ủi.
-Anh ta đã ra đi rất thanh thản.Cô đừng đau buồn quá mức sẽ tổn hại đến sức khoẻ.
Chúng tôi còn ra mặt trận thêm hai năm nữa thì cuộc chiến kết thúc.Đến thời đó thì chỉ còn tôi và ông bạn Sean đã bị phế hết một chân do đạn bắn,tôi cũng không dám chắc là mọi người đã hy sinh tất song tôi chắc vẫn còn ai đó nhưng đã già lắm rồi.Tôi đoán chắc ông Đại tá vẫn sống nhưng cô đơn lắm đây.
Sean thực hiện lời hứa giùm Kevin năm xưa.Vâng,gia đình ông ta đã đón Kathe và Mark về ở chung,đó là điều duy nhất còn lại mà ông có thể thực hiện được cho người bạn quá cố......
5 năm sau.........
Tuyết đã rơi.Những giai điệu Giáng sinh vang lên mà nghe não lòng.chẳng biết thế nào nữa,Sean nhớ đây là ngày mà cách đây hơn 5 năm mình và Kevin quen nhau lần đầu tiên.Nghĩ lại cái thời khốn khổ đó ông không khỏi rùng mình,tuy nhiên đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ông.Ông đi ngoài đường một lúc,đầu óc ông như đang trong cơn mơ,hình như lại nhớ về anh bạn Kevin hiền lành hồi nào.
Ông trở về nhà.Ngôi nhà nhỏ có hai tầng lầu nằm trong một con phố gần xa lộ.Ông thắp đèn và bắt đầu viết.Trước đây mình cũng là nhạc sĩ mà.Không biết giờ có phai cái nghề ấy không.Chắc không rồi,mình vẫn thường chơi ghi ta trong những giờ nghỉ của anh em.......Thôi,viết thì cứ viết.Và ông ta đã ngồi suốt hơn ba tiếng đồng hồ để lấy ý nhạc và phổ nhạc thành công.
-5 giờ chiều rồi ư? Không ngờ mình cũng nhập tâm đến độ như vậy.
Và ông ta đi ra mộ của Kevin.Trên bia có khắc mấy dòng:
Kevin Walley.Sinh ngày 7-8-1909
Gia nhập quân đội năm 1937
Anh hùng dân tộc........
Sean lặng nhìn cái bia mộ hồi lâu.Hình như tuyết đã rơi rồi.Không ngờ tuyết lại rơi sớm đến thế.Mình lại chẳng mặc thêm áo len,lạnh chết thôi....
-Người anh em.Yên nghỉ đi nhé.Tôi đã thực hiện lời hứa cho anh.....À,hôm nay tôi có món quà Giáng sinh cho anh.Tôi đã phổ nhạc xong rồi.Tôi để lại đây để anh hát một mình nhé......
Ông ta cười. Ông lặng lẽ,cẩn thận đặt bài hát mà ông viết riêng cho người bạn lên cái bia mộ rồi trở về nhà.
THE SADNESS OF CHRISTMAS
This Christmas my country is still in war
The snow covered all our place
Sometimes I miss my house so much
Don t wait for me.I won t come back home
Perhaps all my life I can t do everything for you
Please forgive me.....
I always miss you.And this Christmas
I don t have any presents for our children
But please tell them:"Your father does miss you"
When the war is ended,I will come back to you
And when you miss me,please look up the stars
You ll feel relaxed and happy
Because I sent my soul into them
The Christmas came into all the houses
Christmas Trees.Oh!So nice and warm
I sing the Christmas songs.From the battlefield
So far,far from the Heaven
My God sees me,sees my family
And will protect.Will help
Little Jesus born at Rocky Cave
I haven t gone to Church yet
and haven t gone to adore.....
The Angels sing loudly the Peace Song
The sky become light and bright
Today.This Christmas
God s Son descends on earth.........!
Kết Thúc (END) |
|
|