Tần Vũ Thời tiết nhập đông, cơn tuyết lớn vừa rơi qua, toàn Viêm Kinh thành như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Viêm Kinh thành rất lớn, khả dĩ có thể chứa hơn trăm vạn nhân khẩu, người cai trị ba quận đông vực chính là ‘Trấn Đông vương’ Tần Đức, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành này.
Trấn Đông vương phủ chiếm một khoảng đất rất thoán, chính môn cả ngày lẫn đêm đều mở rộng. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể cùng lúc sáu bẩy người tiến vào.
Tại đại môn hai bên có hai vị đại hán dũng mãnh cao chừng hai thước bán thân cởi trần đứng canh, hai vị đó như đá điêu khắc mà thành, hai mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những người bộ hành đi ngang, sau lưng đeo cự hình chiến đao huyết hồng sắc. Những thanh đao này dài ít nhất một thước rưởi.
Tiết nhập đông, hoa tuyết rơi đầy, độ lạnh kinh người, mặt sông hầu như đều đống băng nhưng hai vị đại hán vẫn còn cởi trần.
Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi chính là bên hai đại hán bất ngờ xuất hiện một lão hổ hung mãnh.
Lão hổ toàn thân đỏ hồng như ngọn lửa, thân dài hơn hai thước, đuôi như thiết tiên đột nhiên ve vẩy một cái khiến không khí nhất thời chấn động, từ đôi mắt hổ phát xuất tia hàn khí. Lão hổ chính thị được gọi là "Liệt Hổ".
Đột nhiên, từ trong Trấn Đông vương phủ đi ra hai đại hán, cũng giống như hai đại hán cởi trần đang đứng trước cửa, chỉ phân biệt nhờ vào liệt hổ hung mãnh họ dẫn theo, bọn họ đến thay đổi phiên trực.
Bên ngoài phủ đệ, dù là hào gia quý tộc hay là bình dân du dân tại Viêm Kinh thành đều tự giác tránh đường đến gần Trấn Đông vương phủ.
Trong một tiểu viện u tĩnh tại Trấn Đông vương phủ.
Một trung niên nhân vận thanh y đang ngồi trên thạch kỷ, bên cạnh là một tiểu nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là mười hai người, lão giả có, mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có……nhưng cả mười hai người này đều có điểm chung là đều mặc tử y.
"Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" Hài tử Tần Vũ mới sáu tuổi đang ngồi trên đùi phụ thân, trong tay đang nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn phụ thân Tần Đức.
Tần Đức hòa ái khẽ xoa đầu Tần Vũ, đoạn hướng về phía mười hai người kia điềm đạm nói: "Các vị dậy dỗ Vũ nhi một khoảng thời gian, tốt lắm, không cần phải cân nhắc nữa, có nhận xét gì cứ nói ra."
Mười hai người kia nhìn nhau, sau cùng một lão giả có chòm râu bạc trắng tiến lên một bước, cung kính nói: "Bẩm vương gia, chúng thuộc hạ đã quan sát về các phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kỳ môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy nhiên đối với các vấn đề quyền thế không hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng phù hợp trở thành một người có vị trí cao."
Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài, họ đã có thể đưa ra phán đoán như vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Tần Đức trong lòng không thể hoài nghi được.
Tần Đức thở dài một tiếng, nhìn sang hài tử Tần Vũ ngây thơ chưa biết gì, cười khổ nói: "Ta cũng biết, Vũ nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục không có một tia hứng thú, tuy nhiên nó ở đây tu luyện vài tuyệt học có thể thành……"
Tần Đức đang nói đột nhiên ngừng lại, sau đó phất tay nói: "Thời gian qua đã làm phiền các ngươi nhiều, các người bây giờ có thể li khai vương phủ."
"Vương gia, chúng thuộc hạ cáo từ!"
Mười hai tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang viện u tĩnh.
Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Tần Đức và nhi tử Tần Vũ. Tần Đức trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau nhìn sang Tần Vũ, trong mắt chứa nhiều hàm ý, ngay cả Tần Vũ mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi không thể hiểu được.
"Phụ vương người sao thế, sao không nói gì nữa?" Tần Vũ trong lòng rất thắc mắc, nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên không tiếp tục làm phiền phụ thân, từ nhỏ đã mất mẫu thân, trong lòng Tần Vũ thì phụ thân là trọng yếu nhất, ngoài ra còn có hai ca ca nữa.
Rất lâu sau đó, Tần Đức vẫn ngồi như vậy và Tần Vũ cũng tiếp tục ngồi trên đùi của cha.
Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên.
Chỉ thấy từ không trung một tiên hạc trắng bay tới, cưỡi phía trên là một vị trung niên tuấn nhã đầy vẻ tiên phong đạo cốt, nháy mắt tiên hạc hạ xuống giữa trang viện.
"Phong huynh, Vũ nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp ta tìm ra giải pháp……" Tần Đức nhìn sang người trung niên, lo âu nói.
Phong Ngọc Tử nhìn Tần Đức như thế, trong lòng đã tự nhiên đã hiểu rõ nỗi lo của hảo bằng hữu, chỉ thở dài: "Vương gia, tại hạ đã nói rồi. Vũ nhi hiện tại tu luyện nội công căn bản không có một tia hi vọng, tại đan điền thập phần quái dị, không thể tích tụ nội lực, tự nhiên vô phương tu luyện nội công. Đan điền căn bản là do thiên sinh, trong hàng vạn người cũng không thể tìm được một người thứ hai nào như vậy, Phong Ngọc Tử ta thật sự không thể tìm ra giải pháp."
Nghe lời đó, Tần Đức từ từ ngồi xuống trầm tư hồi lâu.
"Phụ vương, nội lực là gì, đan điền con không thể tích tụ nội lực là thế nào? Những vị lão sư lúc nãy cũng nói đến việc này, điều đó có nghĩa gì?" Hài tử sáu tuổi Tần Vũ ánh mắt nghi hoặc hỏi phụ thân.
Lời vừa nói lúc nãy hắn vẫn còn nhớ rỏ ràng.
Tần Đức trong lòng cười khổ, ngoài miệng an ủi nói: "Vũ nhi, con hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải con không vui học được nhiều môn sao, có thích trở về ‘Vân Vụ sơn trang’ không?"
Tần Vũ nhất thời ánh mắt trở sáng, tinh thần phảng phất bóng đèn chiếu màn đêm: "A, con không phải học những quyển sách khô khan đó nữa rồi, Vân Vụ sơn trang, con thích nhất là ôn tuyền (suối nước nóng) ở đó, con còn thích ngắm sao, ngắm cảnh mặt trời mọc."
Tần Đức cười đáp: " Được, được, được, Vũ nhi, nếu con thích nó, cha sẽ cho người đưa con về Vân Vụ sơn trang, còn nghìn tinh binh đi theo sau do con sai bảo, nếu con muốn gì thêm thì trực tiếp nói với Liên gia gia"
"Tuyệt, tuyệt vời quá, oa, Vân Vụ sơn trang là của con rồi, con có thể ngày ngày ngâm mình trong suối nước nóng, sẽ tuyệt lắm đây." Tần Vũ nét mặt hưng phấn đỏ hồng lên.
Trên mặt Tần Đức phục lên một nụ cười, có điều Tần Vũ không thể phát hiện được.
"Con thích là được rồi, Vũ nhi, trước tiên con về ngủ đi, chừng nào muốn về Vân Vụ sơn trang thì nói với Liên gia gia." Tần Đức vừa cười vừa xoa đầu Tần Vũ.
"Phụ vương tái kiến, Phong bá bá tái kiến." Tần Vũ vẫy vẫy tay, trực tiếp chạy thẳng về phòng mình.
Tần Đức cười nhìn Tần Vũ vào phòng rồi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, thoán chuyển thân như một luồng khói xanh, biến mất sau hậu viện và Phong Ngọc Tử tựa như cơn gió theo hướng đó bay đi.
Trong mật thất của vương phủ có ba người là Tần Đức, Phong Ngọc Tử và một hắc y thư sinh tay cầm chiết phiến (quạt rách).
"Vương gia, ngài thực sự đã quyết định rồi chứ?" Hắc y thư sinh nhìn Tần Đức nghi hoặc hỏi.
Tần Đức gật đầu đáp: "Vũ nhi không thể trở thành người lãnh đạo, cũng không thể trở thành cao thủ cấp tiên thiên, nó lại không lĩnh hội tốt những gì được dậy dỗ. Đan điền quái dị của nó, ài, điều ta có thể làm cho nó có lẽ chỉ là cuộc sống khoảng mười năm vui vẻ yên bình, đợi chúng ta bắt đầu đầu kế hoạch cuối cùng, Vũ nhi nó sẽ không thể có những ngày yên ổn."
Phong Ngọc Tử suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói.
"Vương gia, kế hoạch ngài thực sự muốn thực hiện, ngài phải biết rằng một khi thực hiện nó, phải đem đến kết quả gì?" Phong Ngọc Tử hỏi lại một lần nữa.
Tần Đức thần sắc tức thời nghiêm túc, trong mắt hàn quang chớp động: "Không kể là vì tổ tiên Tần gia chúng ta hay là vì Tĩnh Di, kế hoạch này vẫn nhất định phải được thực hiện. Tĩnh Di lưu lại cho ta ba nhi tử, tuy Vũ nhi đan điền có vấn đề. Nhưng Phong nhi và Chính nhi một võ một văn, khả dĩ có thể thành đại sự. Từ Nguyên, đệ nhất ‘ám kì’ (mật cơ) đã bắt đầu triển khai chưa?"
Hắc y thư sinh Từ Nguyên phẩy vài quạt, xếp lại nhẹ cười nói: "Vương gia yên tâm, mọi việc nhất thiết đều trong tầm kiểm soát."
"Tốt, rất tốt." Tần Đức trong mắt phát xuất một tia sát khí kinh nhân.
Trấn Đông vương Tần Đức ở tại Tiềm Long đại lục, mà Tiềm Long đại lục diện tích rất lớn, cho đến giờ vẫn chưa ai có thể hiểu hết được.
Chủ yếu cực đông của Tiềm Long đại lục là Hồng Hoang Vô Biên, trong hồng hoang núi lớn non cao, rừng cây dầy đặc, trong đó có vô số yêu thú, càng đi sâu vào trong thì yêu thú càng lợi hại, đó là nguyên nhân khiến thượng tiên trên Tiềm Long đại lục không thể thăm dò toàn bộ vùng Hồng Hoang Vô Biên.
Phía tây của Hồng Hoang Vô Biên có ba quốc gia lớn.
Sở vương triều, Minh vương triều, Hán vương triều ba đại vương triều nhân khẩu tổng cộng gần trăm ức (1 ức=100,000), diện tích rộng lớn khiến người ta phải kinh hãi, trong ba vương triều thì Sở vương triều là cường đại nhất, trong Sở vương triều có một gia tộc tách riêng độc lập là Tần gia.
Tần gia chiếm cứ ba quận đông vực trong mười hai quận của Sở vương triều, ba quận đông vực này gần Hồng Hoang Vô Biên. Đó là gia truyền họ Tần qua hơn trăm năm, tại ba quận đông vực căn cơ vô cùng thâm hậu, cho dù là hoàng đế của Sở vương triều đích thân đối phó thì cũng thập phần gian nan. Hơn nữa Tần gia có một binh chủng đặc thù là ‘Liệt Hổ quân’.
Liệt hổ, toàn thân xích hồng (đỏ thẫm), thân hình to lớn, là một loại đặc biệt trong các lão hổ. Phương pháp nuôi dưỡng liệt hổ trên quy mô lớn chính là điều cơ mật trọng yếu hạng nhất của Tần gia.
Tần gia nắm trong tay sáu mươi vạn đại quân, trong đó có năm vạn Liệt Hổ quân, mỗi chiến sĩ trong Liệt Hổ quân đều cưỡi liệt hổ, liệt hổ bản thân có lực công kích kinh thế hãi nhân, thêm vào chiến sĩ phía trên phối hợp có thể quét sạch mọi chướng ngại vật.
Sơ sơ năm vạn liệt hổ gầm rú, khả năng này có thể triệt hạ sĩ khí quân địch. Năm vạn liệt hổ quân có thể tiêu diệt hơn mười vạn đại quân kị binh phổ thông.
Tiềm Long đại lục vũ lực cực cao, ba quốc gia lớn đều có các tu tiên giả trấn quốc. Mỗi tu tiên giả tồn tại trong mắt phàm nhân đều tựa như thần tiên. Phi kiếm xuất ra có thể lấy đầu người ngoài trăm ngàn dặm, ngự kiếm phi hành bay lên đến tận chín tầng trời, chẳng phải là khả năng của thần tiên sao?
Vân Vụ sơn trang ngự tại Đông Lam sơn. Đông Lam sơn cao hơn ba nghìn thước, là một ngọn núi rất cao.
Hai năm sau.
Lúc này Tần Vũ đã tám tuổi và cũng cao lên nhiều, trong mắt hiện lên vẻ trí tuệ lấp lánh thâm sâu, tuy nhiên trong đó lại ẩn chứa chút u buồn. Tần Vũ đang một mình đi trên sơn đạo, trên vai là một ưng đen con.
"Tiểu Hắc, hai năm qua, suốt hai năm phụ vương chỉ ghé qua thăm ta đúng một lần." Tần Vũ cắn hai môi, quay sang ưng con nói.
Con ưng nhỏ này một năm trước Tần Vũ du lãm Đông Lam sơn đã phát hiện ra, tiện thể cặp bên thân, có ưng con kết bạn, Tần Vũ cũng không quá cô độc, sáu tuổi trở về trước còn có phụ thân bầu bạn, hai năm gần đây kể từ khi sáu tuổi chỉ nhìn thấy phụ thân đúng một lần.
Hắc ưng vỗ vỗ cánh, ve vuốt khuôn mặt ngây thơ của Tần Vũ khiến hắn nhất thời nở một nụ cười.
Đi được một đoạn, Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy phía trước có một dựng phụ (phụ nữ có mang) gánh một bó củi đang khó khăn đi tới, liền quay sang hắc ưng nói: "Tiểu Hắc, chúng ta tới giúp a di kia nhé?"
Hắc ưng tức thì vỗ cánh, rời khỏi vai Tần Vũ. Tần Vũ nhanh chóng chạy về phía dựng phụ nọ.
"A di, a di để cháu gánh củi giúp cho." Tần Vũ hướng về phía phụ nhân nọ nói.
Phụ nhân nghe thấy thanh âm, buông gánh củi xuống, xoa xoa mồ hồi trên trán, nhìn thấy rõ ràng Tần Vũ vẫn còn là một tiểu hài đồng, cười nói: "Tiểu oa nhi, cảm ơn cháu, ai di có thể mang được, chỉ còn một dặm nữa là đến tiểu thôn rồi" nói rồi xốc lại bó củi trên vai rồi tiếp tục đi tới.
"Tiểu oa nhi? Cháu không còn nhỏ nữa, cháu đã tám tuổi rồi, bó củi đó cháu có thể mang được." Tần Vũ nhìn sang dựng phụ, đột nhiên giành lấy bó củi rồi vác lên vai.
Bó củi đối với người bình thường thì không nặng lắm, nhưng với một hài tử mới tám tuổi thì đúng là rất nặng. Chỉ là Tần Vũ tại Vân Vụ sơn trang thường ngâm mình trong suối nước nóng nên thân thể cường tráng không giống như những đứa trẻ tám tuổi khác, ngang nhiên vác bó củi trên vai.
"A di, người xem, cháu có thể mang được đúng không? Hà, a di không được gọi cháu là tiểu oa nhi nữa nhé." Tần Vũ đắc ý nói, không kể trên má non nớt của mình có lem một vết nhọ, tựa tên hề.
Phụ nhân nọ ngẩn ngơ, bật cười nói: "Khí lực quả không nhỏ, bất quá còn một dặm nữa, oa nhi cháu sẽ không chịu được đâu, thôi nhường lại để a di đến đây đi."
"Ai nói cháu không thể chịu đến cùng."
Tần Vũ nhìn dựng phụ vươn tay, cuống quít liền đi nhanh về phía trước, sau đó quay đầu lại nói: "A di, cháu đã lên Đông Lam sơn nhiều lần rồi, biết ngoài một dặm có một tiểu thôn trang, chắc chắn là nơi đó, nhanh lên, nhanh lên nào. A di đừng để cháu phải chờ đó!"
Phụ nhân nọ bật cười: "Hài tử này, không biết là con nhà ai, có đứa con thế này cha mẹ nó hẳn phải hạnh phúc lắm."
Tần Vũ mang bó củi này, lúc đầu không cảm thấy khó khăn, sau khi đi được một đoạn đường nó cảm thấy hai chân như nhũn ra, có thể lên núi, sau lưng lại mang một bó củi, dù thân thể Tần Vũ cường tráng, nhưng bất quá cũng là trẻ tám tuổi mà thôi.
Một lúc sau, hai chân của Tần Vũ đột nhiên quỵ xuống.
"Oa ……" Phụ nhân cả kinh.
"Không sao, chuyện này bình thường thôi." Tần Vũ quay đầu nỗ lực làm ra mặt cười nói, giọng nói này của hắn giống như giọng của một vị đại lực sĩ, nhưng sơn đạo gồ ghề, Tần Vũ lại va phải một hòn đá, không trụ được nên ngã xuống.
"Rầm!" Tần Vũ toàn thân đập xuống đất.
Dựng phụ vội vàng đi tới, nhặt những phiến gỗ lên và giúp Tần Vũ đứng dậy. Tần Vũ mồ hôi nhễ nhại, trên mặt đầy đất, mặt trông như tên hề, Tần Vũ buồn phiền nhìn phụ nhân nói: "A di, kỳ thật……cháu có thể mang được, chỉ là vấp phải hòn đá nên mới ngã."
"Cháu giỏi lắm, a di biết là cháu có thể mang được, nhưng thôn trang đã ở phía trước rồi, cám ơn cháu."
Phụ nhân thu lại bó củi, nhìn Tần Vũ không có bị thương tích, sau đó giúp nó lau sạch mặt, và cẩn thận nhắc nhở một lúc, chờ cho Tần Vũ gật đầu đáp ứng mới quay về thôn trang.
Tần Vũ nhìn trước mắt thôn trang còn cách khoản chừng trăm thước, nhăn mày nói: "Tiểu Hắc, còn chút xíu là tới rồi." Cuối cùng Tần Vũ cũng nở nụ cười, "Bất quá A di hiện tại nhẹ nhàng hơn rồi, vài bước là về đến thôn trang rồi."
Tần Vũ cười rất sản khoái, trong lòng rất vui vẻ.
Từ một nơi bí mật gần đó, ba bóng nhân ảnh nhìn nhau. Họ chính là ba cao thủ ngầm đi theo để bảo hộ Tần Vũ.
Tần Vũ chính là nhi tử của Trấn Đông vương, đường đường tam điện hạ, làm sao có thể để nó đi loạn một mình trên núi thế này được?
"Tam điện hạ chỉ là một hài tử a, tâm tư lương thiện, sao vương gia lại để tam điện hạ một mình tại Vân Vụ sơn trang, hai năm chỉ thăm một lần, mỗi lần nhìn tam điện hạ đêm khuya ngồi trên đỉnh núi thâu đêm, thân thể nhỏ nhoi trong gió lạnh ban đêm trên đỉnh núi, lòng ta lại cảm thấy khó chịu." Một bóng người thấp giọng thở dài nói.
Một bóng người khác gật đầu tiếp: "Mỗi lần tam điện hạ nhìn lên bầu trời đêm, thần tình đó khiến tim ta đau nhói, vương gia ngài……ai!"
"Quên đi, vương gia làm việc gì, chúng ta không khả năng hiểu được, chúng ta chỉ bảo vệ tốt tam điện hạ là được rồi."
Đột nhiên…
Tại sơn đạo xuất hiện một hắc đại hán lưng hùm vai gấu, đôi mắt to như chuông đồng, cưỡi trên một lão hổ hung mãnh màu đỏ thẫm, nhanh chóng phóng tới, nhìn thấy Tần Vũ từ xa đã cao giọng nói: "Tam điện hạ, đại điện hạ và nhị điện hạ tới rồi."
"Đại ca và nhị ca đã tới!" Tần Vũ hai mắt hưng phấn phát sáng, lập tức chạy tới chỗ đại hán, trèo lên trên lưng hổ, khuôn mặt đỏ hồng lên, vội vàng thúc giục: "Vương thúc, nhanh lên, chạy nhanh lên về Vân Vụ sơn trang!"
Đại hán nọ giữ lấy Tần Vũ, sau đó điều khiển liệt hổ cấp tốc hạ sơn, để lại sau lưng một đám bụi mù mịt.
|
|
|