Tiệc đầy tháng con gái rượu của Sếp được tổ chức tại nhà hàng – khách sạn năm sao vừa mới khai trương. Lúc đầu Sếp đặt bốn mươi bàn, sau thấy không đủ đặt thêm mươi bàn nữa. Sếp bảo không muốn làm rình rang sợ mang tai tiếng. Nếu mời hết bạn bè, bà con xa gần, dây mơ rễ má, trăm bàn còn chưa đủ. Ngoài năm mươi tuổi mới có mụn con nối dõi tông đường nhờ vào bước nhảy thần kỳ của nền sản khoa, có hoành tráng một chút cũng chẳng ai trách. Nghĩ cũng tội, Sếp giàu có về đường công danh, tiền tài nhưng lại nghèo kiết xác đường con cái. Vì thế để đánh dấu sự kiện trọng đại này, Sếp cho toàn thể công nhân được nghỉ nửa ngày.
Hoát, công nhân nguội cùng tổ với tôi mỗi khi nói về Sếp đều biểu lộ lòng kính trọng pha lẫn sự ngưỡng mộ:
- Sếp của chúng ta tài thật! Mới hôm nào còn là chàng kỹ sư quèn. Trọng lượng tính luôn bì, kể cả chất bã trong ruột già chưa tiêu hóa cũng không vượt quá bốn mươi lăm cân. Đám giỗ, đám ma hay dự hội thảo với chuyên gia nước ngoài cũng chỉ mỗi một bộ đồ màu cháo lòng cùng chiếc xe đạp cà tàng tróc sơn lỗ chỗ như bị lang ben. Đã thế Sếp lại mắc thêm chứng bệnh dị ứng trước đám đông. Cậu còn nhớ không, lễ báo cáo mừng công năm nào, được giám đốc phân công lên diễn đàng, Sếp cứ đực mặt ra, cả buổi không rặn nỗi một từ, rồi thì mồ hôi cha, mồ hôi con tuôn ra như tắm khiến cử tọa được một phen cười vỡ bụng. Bây giờ Sếp thay đổi như rắn lột da. Trọng lượng nặng gấp đôi lúc mới về nhà máy. Bộ cánh cháo lòng được thay bằng bộ veston được đặt may tận Hồng Kông. Tiền và quyền lực giúp Sếp trở nên tự tin có phần thái quá. Vẻ khép nép như con dâu mới về nhà chồng dạo nào chỉ còn là hoài niệm. Hơn thế, Sếp luôn nhìn thẳng vào người đối diện. Và giọng nói cứ oang oang như tiếng kèn xung trận. Thiên hạ bảo miệng nhà quan có gan có thép chẳng sai chút nào.
- o O o -
Chiều thứ sáu, ông Phồn, quản đốc phân xưởng cơ khí khệ nệ ôm chồng thư mời từ phòng giám đốc ném xoạc xuống mặt bàn. Lấy khăn mù xoa vừa lau mồ hôi trán, vừa nói lào phào như người mắc chứng bệnh kinh niên:
- Các cậu xem cái nào của mình thì nhận.
Hàng trăm công nhân phế hết công việc xông vào giành giật như con chiên tranh giành từng giọt nước thánh, phép lịch sự cha mẹ, thầy cô dạy dỗ từ thuở nằm nôi tạm thời vất vào sọt rác. Những tràng từ ngữ vô cùng trong sáng tiếng mẹ đẻ được vung vãi một cách vô tội vạ. Cô Loan, nhân viên KCS, từ ngoài ôm chồng hồ sơ bước vào nhìn tôi, nói hụt hơi:
- Anh Thân, xem cái nào của em thì lấy giúp!
Tôi túm cổ tay thợ tiện có mái tóc rối bù ném ra xa. Nói nổi cả gân cổ:
- Cô tự tìm lấy. Tôi lo thân mình còn chưa xong. Thằng kia, sao mày đấm vào mặt ông hử? Mặt này không dễ bắt nạt đâu nhé?
Người phụ nữ đoạt giải thanh lịch nhất toàn ngành lập tức xông vào đám đông ô hợp, gào thét, tranh giành. Tờ thiếp được đánh đổi bằng hai chiếc cúc áo, để lộ bộ ngực tròn căng, trắng nõn.
- Sếp Phồn, tại sao tất cả mọi người đều có, còn tôi thì không?
- Làm sao tôi biết được. Có lẽ, Sếp không thích cậu. Chuyện đơn giản vậy, mà cậu không hiểu nữa.
Trời ạ, Sếp mà không không ưa xem như cuối năm bị cắt suất hợp đồng. Ý nghĩ đó, khiến tôi rụng rời cả tứ chi. Chợt, cậu Thông, thợ hàn reo lên:
- Cái ở dưới gầm bàn là của thằng nào?
Những bài chiến thuật lăn lê, bò tòi, tôi thuộc nằm lòng thời ở quân đội bỗng trở nên hữu ích. Từ dưới gầm bàn lóp ngóp chui ra, tôi vuốt lại tờ thiếp ngay ngắn và kính cẩn cho vào túi áo. Có được tờ giấy thông hành này, tôi không phải thắc thỏm lo lắng chuyện hợp đồng. Chân thành cảm ơn Sếp.
- o O o -
Không dám làm xấu mặt Sếp, tôi đành gửi “ con cào cào “ cách nơi chiêu đãi hai ngã tư. Trước khi bước lên bậc cấp, tôi còn cẩn thận sờ lên túi áo, kiểm tra lại phong bì. Chiếc phong bì bằng giấy chẳng thể có cánh bay như chim hay bốc hơi vào không khí như cồn, vậy mà tôi vẫn cứ lo nó biến mất bất kỳ lúc nào. Hai trăm nghìn chứ đâu phải ít. Vợ tôi bảo, nhà nghèo mà chơi sang, nhà này ngóc đầu lên không nổi là tại tôi. Theo cô ấy, một trăm là đúng tiêu chuẩn. Đàn bà là động vật có trí khôn nhưng vô cùng thiển cận. Lọt sàn xuống nia mà lại. Nếu có chỗ ở khác, tôi sẵn sàng thế chấp ngôi nhà đang ở làm tiền mừng cho Sếp. Tay Tráng cùng công ty, xét về nghiệp vụ chuyên môn như mèo mửa, nhưng khoản mua bán đổi chác thì đáng xếp vào hàng cao thủ. Hai nghìn đô nhân ngày sinh nhật Sếp đã đưa anh chàng đang trong diện tinh giảm biên chế trở thành trưởng phòng tổ chức. Việc mua quan bán tước tại công ty diễn ra công khai như phiên giao dịch thị trường chứng khoán.
Đã từng dự hàng trăm tiệc lớn, tiệc nhỏ, nhưng tôi chưa từng mục kích buổi chiêu đãi nào rình rang, sang trọng đến thế. Thảm đỏ được trải từ chân thang máy đến tận sân khấu. Hai mươi cô người mẫu chuyên nghiệp ăn mặc theo phong cách người tiền sử xếp thành hàng ngay lối vào. Nước hoa chanel chính hiệu thơm nặc mũi. Tốp múa “ Những bông hoa biết nói “ đang tranh thủ dượt lại những động tác vô cùng gợi cảm phía sau hậu trường. Đội kịch nói “ Tuổi Ngọc “ của nhà văn hóa thiếu nhi quận cũng được lôi vào cuộc cho xôm tụ. Còn có rất nhiều bong bóng và champane đỏ của Pháp.
Bước chân vào đại sảnh, tôi bị chói mắt bởi những ánh đèn flash của các tay phó nháy chuyên nghiệp, và ánh đèn mấy trăm watt máy quay phim hiện đại nhất. Màn hình trên sân khấu đang chiếu những cảnh sinh hoạt tại tư gia Sếp. Sếp phu nhân đang bế đứa con cầu tự với miệng cười hết cỡ bên cạnh con becgiê thuần chủng. Cảnh Sếp đang ngồi trầm tư bên máy vi tính thật sự gây xúc động trong cử tọa, vài người lấy khăn chấm nước măt. Tôi cũng muốn khóc, không hiểu sao cái miệng lại cười. Chết thật!
Tôi chọn một chỗ gần sân khấu. Vừa kéo ghế chưa kịp đặt mông xuống, gã nhân viên tiếp tân có gương mặt hình sự từ đâu bước đến:
- Xin lỗi, vui lòng cho xem thiếp mời!
Đừng nghĩ thằng này đến ăn rình nhá! Sếp mời đích danh Nguyễn Văn Thân, tổ phó tổ nguội đấy. – Tôi nghĩ thầm và lấy tấm thiếp dằn mạnh lên bàn.
- À, thiếp xanh, chỗ ngồi quý khách ở đàng kia.
Nói đoạn, anh ta đưa hướng dẫn tôi đến phía dãy bàn kê sát nhà vệ sinh. Từ bên trong vọng ra tiếng giật nước ào ào, có lẽ, ai đó đang tranh thủ súc ruột. Hoát, công nhân cùng tổ nguội với tôi đưa tay vẫy vẫy:
- Cậu Thân lại đây.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Hoát cười để lộ hàm răng đóng bợn:
- Đây là nơi dành cho cánh lính lác chúng ta. Cậu muốn bị cắt hợp đồng hay sao mà dám mon men đến chỗ của các VIP?
Thì ra là vậy, - tôi vỡ lẽ:- Thảo nào, trên bàn đều bày sẵn chai cô nhắc loại năm sao.
Tôi hỏi Hoát đi bao nhiêu tiền. Hoát bảo:
- Theo tiêu chuẩn, một trăm.
Tôi toét miệng cười thắng lợi vì tiền mừng của tôi gấp đôi Hoát. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Trước khi vào tiệc, người dẫn chương trình giới thiệu Sếp lên sân khấu phát biểu cảm tưởng. Bài diễn văn được tay Thìn, trợ lý chuẩn bị từ ba hôm trước dài mười sáu trang đánh máy. Font size cỡ 10, nhỏ li ti, nhức mắt. Trời ạ, cứ đà này chắc đến mùng thất mới được ăn tiệc.
- Kính thưa chú Bảy, anh Năm, chị Tám!
Sếp tằng hắng lấy giọng. Mở đầu Sếp báo cáo sơ kết kết quả sản xuất, kinh doanh trong năm của công ty, những thuận lợi, khó khăn, rồi đến phương hướng, nhiệm vụ..Tôi thật sự không hiểu, kế hoạch sản xuất thì có liên quan gì đến tiệc đầy tháng con gái rượu của Sếp.
Theo chương trình; sau bài diễn văn tràng giang đại hải là phần tặng hoa. Bó hoa tươi đặt mua từ Hà Nội vừa chuyển vào bằng đường hàng không sẽ do bà Lan Hương, trưởng phòng tổ chức thực hiện nghi thức long trọng. Nhưng đến phút cuối, chẳng may cậu con trai đang học lớp sáu của bà trưởng phòng đột ngột bị viêm ruột thừa, phải mỗ cấp cứu. Chứng bệnh mất trật tự này có nguy cơ đẩy bà trưởng phòng hét ra lửa xuống vị trí nhân viên tạp vụ.
- Để tôi!
Cô Thoa, thư ký giám đốc nhanh nhẹn lách người qua khỏi dãy ghế ken đặc, tiến lên sân khấu. Sếp bà, tay bế đứa con cầu tự đứng bên cạnh chồng. Tặng hoa xong, cô Thoa không xuống ngay mà còn nấn ná:
- Cho em chụp chung với gia đình ta một kiểu.
Sếp phu nhân đứng bên cạnh cô Thoa hệt như con hầu với nàng công chúa. Các bác phó nhòm thi nhau bấm máy. Sếp phu nhân vốn là con ông vụ trưởng, vừa xấu, vừa mắc chứng vô sinh. Thương con, ông vụ trưởng bèn đưa ra điều kiện:
- Đứa nào chịu lấy con gái tao, tao sẽ nhường cho căn nhà mặt tiền ba tầng lầu, cùng chiếc ghế giám đốc.
Hóa ra, chứng loạn sắc bẩm sinh của Sếp lại là ưu thế! Cộng với tài năng và sức trẻ, Sếp đã hạ nốc ao tay Thái, phó phòng cung ứng vật tư và anh Triều, phó quản đốc để chính thức trở thành nghĩa tế ông vụ trưởng.
Đúng một tháng sau, từ vị trí tổ phó, tổ sản xuất, Sếp điềm nhiên chễm chệ trên ghế quyền lực. Việc đầu tiên của Sếp, gạch tên ông Bính, tổ trưởng, ra khỏi biên chế với lý do sức khỏe. Ông Bính bị tống cổ khỏi xí nghiệp là đáng lắm, bởi ông không biết nhìn xa trông rộng, cứ nhè vị giám đốc tương lai bắt viết kiểm điểm vì tội đi muộn, về sớm và hay tán tỉnh các cô nữ nhân viên phục vụ nhà ăn.
Cuối cùng cũng đến phần chiêu đãi. Khi nhân viên phục vụ bê lên “ sáu món ăn chơi “, cũng là lúc trên sân khấu bắt đầu trình diễn tiết mục văn nghệ “ cây nhà, lá vườn “. Toàn bộ các tiết mục văn nghệ, ngoài một ít sáng tác của Đoàn thanh niên, đa phần được phổ từ những sáng tác của Sếp. Đúng là tài năng không đợi tuổi. Nghe đồn, thời còn mài đũng quần ở ghế nhà trường, Sếp học rất kém môn văn. Thậm chí Sếp còn lầm tưởng Hồ Xuân Hương là em ruột của Hồ Biểu Chánh. Và đại thi hào Nguyễn Du chính là cha đẻ của Nguyễn Trường Tộ. Vậy mà, không hiểu sao từ khi ngồi trên ghế giám đốc, hồn thơ của Sếp bỗng lai láng, văn chương chảy tồ tồ. Chỉ trong khoảng thời gian ba tháng, Sếp đã lận lưng gần hai trăm bài thơ, tám trường ca, và hàng nghìn bài tứ tuyệt. Thật xúc động và xao xuyến làm sao khi đọc những vần thơ, Sếp tả ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3:” Hôm nay ngày tám tháng ba/ Là ngày phụ nữ đi ra, đi vào/ Gặp ai các chị cũng chào/ Chào xong, rồi lại đi vào đi ra/ Mặt cười hớn hở như hoa/ Cười xong rồi lại đi ra đi vào...”. Thậm chí khi viết về kế hoạch hóa gia đình, Sếp cũng để lại rất nhiều ấn tượng lắng đọng trong lòng người đọc:” Em ơi, hãy nhớ OK / Hai con là đủ, anh mê tới già! “. Ông Nghĩa, phó giám đốc luôn miệng khẳng định, Sếp là phát hiện lớn lao của nền thi ca đương đại. Sếp là tài sản văn hóa, tinh thần của toàn ngành. Vì thế, mọi người phải có trách nhiệm giữ gìn và phát huy những giá trị đó. Nhưng bằng cách nào để không bị mai một và dễ dàng đến với quần chúng? Cuộc họp với đầy đủ thành phần, ban bệ, từ lúc chập tối kéo dài đến tận nửa đêm vẫn không sao tìm ra lời đáp. Trong cái khó, ló cái khôn, ông Nhượng, trưởng phòng tài chính bỗng vỗ đùi cái đét hệt như Newton tìm ra định lực vạn vật hấp dẫn:
- Phổ nhạc!
Chẳng hiểu, ông Nhượng quan hệ như thế nào mà chỉ hai hôm sau đã đưa đến xí nghiệp sản xuất máy nông, ngư cơ xuất khẩu một cây bút có chân trong hội nhạc sỹ thành phố. Tay nhạc sỹ trẻ đã từng đoạt giải nhất trong cuộc thi do thành phố phát động về đề tài bao cao su và đặt vòng tránh thai và giải nhì về tuyên truyền chích ngừa chó dại. Rồng mây gặp hội, những tác phẩm xuất sắc lần lượt ra đời.
Chàng nhạc sỹ trẻ được hưởng lương cán sự xí nghiệp chỉ làm mỗi công việc phổ thơ Sếp cũng có mặt trong buổi chiêu đãi này. Anh ta đang ngồi run đùi uống cô nhắc pha sô đa, chanh bên cạnh sân khấu. Rượu ngon, pha loãng còn gì hương vị. Uống như vậy rõ ràng không phải là dân sành điệu.
Đến món thứ ba, tôi đã uống được ba lon. Chỉ tiêu của Hoát là sáu lon. Sáu lon cộng với thức ăn, phí phục vụ tròn trèm một trăm. Nếu vậy, tôi phải uống gấp đôi mới đủ tiền mừng.
Lúc này, Sếp cùng bầu đoàn thê tử và hai cô người mẫu đến chào từng bàn. Mỗi bàn chụp hai pô ảnh, quay hai đoạn phim. Trong khi mọi người nâng ly chúc tụng, thì hai cô người mẫu gom phong bì cho vào túi vải. Hai cô thực hiện động tác rất thuần thục chứng tỏ đã tập dượt kỹ trước đó. Sếp phu nhân đón lấy ly rượu từ đại diện bàn:
- Nếu mỗi bàn đều uống một ly thì không còn sức để tiếp khách. Tôi xin được uống thay chồng tôi.
Đoạn Sếp phu nhân ngửa cổ ực sạch ly bia trong sự cổ vũ của đám đông thực khách. Hoát khều vai tôi, nói khẽ:
- Không ngờ tửu lượng của Sếp bà cũng đáng nể nhỉ.
Tôi gật đầu, phụ nữ mà chịu uống thì cánh đàn ông cứ phải xách dép chạy dài.
Phần trình diễn tam ca Ba con chuột vừa kết thúc, Hoát nheo mắt nhìn tôi:
- Cậu lên làm một bản cho có khí thế.
Tôi lắc đầu. Nhắc đến chuyện ca hát tôi vẫn còn run. Cách đây vài tháng tôi bị nắm cổ đưa vào đội văn nghệ xí nghiệp cho đủ mâm đủ bát. Chả là, tôi biết võ vẽ mấy nốt nhạc thời còn đi học. Vào đội văn nghệ được tiền bồi dưỡng, được chấm công đầy đủ kể cũng thích. Nhưng thật lòng mà nói, giọng hát hàng chợ của tôi không thích hợp với những sáng tác hàn lâm của Sếp. Đã vậy, tôi không thể nào từ chối những cuộc nhậu bạn bè mời mọc và liên tục hút thuốc lá như hun muỗi nên thanh quản luôn có vấn đề. Đợt liên hoan văn nghệ toàn ngành, tôi được bố trí hát sau tiết mục hợp ca. Bài “ Lời con gửi mẹ “, nhạc Văn Tiến, phổ thơ Sếp, qua giọng ca rè rè bia bọt của tôi biến dạng đến quái dị. Cao trào đến đến đoạn điệp khúc, thay vì “ lại mẹ con đi...” , tôi lại hát thành “ lấy mẹ con đĩ...”, khiến cử tọa được một phen cười nghiêng ngả. Sếp cũng cười. Cười vì, kiệt tác của Sếp bị tôi méo mó đến thảm hại. Sau vụ đó, tôi bị xóa tên trong đội văn nghệ, bị hạ một bậc lương. Hú vía!
Lúc này phái đoàn của Sếp đang tiến về phía chúng tôi. Trước đó chúng tôi đã phân công Hoát đại diện cả bàn phát biểu cảm tưởng nhưng đến phút chót cậu ta bỗng đổi ý, tôi đành làm kẻ hứng mũi, chịu sào. Rót đầy bia, tôi đứng dậy. Trịnh trọng nói:
- Dạ, nhân dịp đầy tháng của cháu, em xin kính chúc thủ trưởng dồi dào sức khỏe, lãnh đạo xí nghiệp hoàn thành kế hoạch trên giao. Dạ..em kính mong Sếp tiếp tục gia hạn hợp đồng...Dạ, hoàn cảnh của em, vợ con nheo nhóc. Dạ, em xin kính Sếp một ly.
Sếp tím mặt. Hoát thúc chõ vào hông tôi, nói khẽ:
- Cậu điên hả? Đầy tháng con gái Sếp, sao lại chúc Sếp.
Chụp ảnh, quay phim xong, bầu đoàn thê tử của Sếp dợm sang bàn khác, tôi liền xăng xái:
- Sếp cho em bế cháu một chút lấy hên!
Trước tấm lòng quá đỗi chân thành của tôi, Sếp không nỡ từ chối. Tôi nâng niu đứa con thụ tinh nhân tạo trên tay như báu vật:
- Bác phó nháy làm ơn chụp giùm một kiểu!
Đèn flash nhấp nháy. Tôi mừng rơn, tấm ảnh sẽ là giấy thông hành giúp tôi thong dong trên con đường tiến thân. Cô con gái rượu của Sếp xấu tệ. Tôi e Sếp phải cáp tiền tỉ để tậu một tấm chồng sau này.
- Cháu bé thật dễ thương. Cái mũi mới đáng yêu làm sao!
Sếp phu nhân tái mặt. Mắt nhìn tôi tóe lửa. Đợi mọi người đi khỏi, Hoát nhìn tôi cười châm chọc:
- Mũi như mũi lân mà cậu khen đẹp. Nói như thế khác gì tát vào mặt Sếp.
Tôi gật mình toát mồ hôi lạnh. Bỏ mẹ rồi.
Món thứ năm, lẩu thập cẩm. Tôi cố uống đạt chỉ tiêu, bụng óc ách chẳng nuốt nổi thứ gì. Lác đác vài người rời khỏi bàn, tuy nhiên đám đông vẫn nán lại chiến đấu tới cùng. Lẩu đã bắt đầu sôi, tôi cầm cả đĩa hải sản cho vào rồi dùng đũa ấn xuống.
- Nào, xin mới quý vị đưa bát! Tôi xin thông báo, tiêu chuẩn mỗi người một con tôm, một con thôi nhé..
Tôi không thích món tôm nhưng tôm lại đứng đầu nhóm hải sản các loại nên tôi phải cố cho vào mồm. Hoát vừa nhấc mông định đi vào toa lét bỗng giọng kim the thé của Sếp bà vang lên kéo cậu ta ngồi xuống ghế.
- Mày là con đĩ giật chồng bà. Bà phải giết mày!
Sếp phu nhân trong y phục nhàu nát, tóc tai rồi bù đang túm tóc cô Thoa thư ký giật mạnh. Tội nghiệp, cô Thoa không dám chống trả mà trân mình ra chịu trận, miệng liên tục kêu cứu.
Sếp phu nhân trút đòn thù xuống tình địch như mưa. Cô Thoa bị xô ngã xuống nền gạch. Khắp người xây xước. Sếp bà ngồi trên bụng cô Thoa, sử dụng tất cả võ học gia truyền quyết sống mái một phen:
- Tao không bị mù mà chúng mày qua mặt. Mày với thằng chồng bạc bẽo của tao đã làm những gì, ở đâu, tao đều biết hết. Hôm nay tao sẽ rạch nát mặt mày, để mày không còn dùng sắc đẹp quyến rũ chồng người.
Vài người định xông vào can thiệp nhưng thấy Sếp bà dữ dội quá, cứ đúng yên như phỗng.
- Đứa nào dám can thiệp vào chuyện riêng của bà, bà đuổi thẳng cổ ra khỏi xí nghiệp!
Cô Thoa được tuyển vào chân thư ký cách đây hai năm. Thoa vốn xuất thân là người mẫu nghiệp dư, chữ nghĩa không đầy lá mít. Tiêu chuẩn tuyển thư ký rất khắt khe, phải tốt nghiệp đại học, sử dụng thông thạo vi tính, Anh văn. Tiếng Anh, Thoa không thuộc nổi bảng chữ cái nhưng tiếng “ em “ thì rất thạo. Sếp và Thoa đã học tiếng “ em “ nhiều lần trong khách sạn, trong nhà vệ sinh. Cái toa lét của Sếp, thậm chí còn sạch sẽ, tiện nghi hơn chỗ ở tồi tàn của đám lính thợ. Ai bảo nhà vệ sinh chỉ đơn thuần là nơi giải quyết nhu cầu của hệ tiêu hóa, hệ bài tiết, trật lất.
Tất nhiên đi đêm có ngày gặp ma là điều không tránh khỏi. Chồng Thoa vốn xuất thân là vận động viên thể hình, đã từng đoạt giải khuyến khích cấp thành phố, sau nhiều lần thuê xe ôm theo dõi, bèn mang con dao chọc tiết lợn tìm gặp kẻ thù. Mười giờ đêm, chàng vận động viên viên hết thời đạp cửa buồng khách sạn xông vào. Nhân viên lễ tân chắc mẩm phen này sẽ có đầu rơi, máu chảy. Im lặng. Căng thẳng. Hồi hộp. Gần hai chục phút trôi qua, cả ba quàng vai bước ra cười nói vui vẻ thắm tình hữu nghị cứ như vừa kết nghĩa Vườn đào, trước ánh mắt kinh ngạc của mấy anh công an, súng ống sẵn sàng.
Một tuần sau, chồng Thoa được cử làm giám đốc đại diện tại Hà Nội. Hoát bảo, Sếp mình tài thật, buông một mũi tên chết hai con nhạn, vừa khống chế được con bò mộng Nam Mỹ, vừa tự do vui vầy với người đẹp không sợ bị quấy rầy.
Cuối cùng cô Thoa cũng vùng thoát khỏi, lao đến Sếp cầu cứu. Tình thế đã đến nước này, Sếp không thể ngồi yên.
- Bà say quá rồi. Về nhà!
Nhưng men rượu và cơn ghen đã làm mờ lý trí Sếp phu nhân:
- Thằng khốn nạn! Đồ ăn chén đá bát! Không có cha tao ra tay nâng đỡ thì làm sao mày có được ngày hôm nay để mày chim chuột với bọn đĩ!
Sếp giận dữ vung tay tát Sếp bà một cái đau điếng. Chẳng nói chẳng rằng Sếp phu nhân tóm lấy chiếc ghế ném mạnh về phía người chồng vũ phu, bội bạc. Sếp né người sang một bên tránh đòn, chiếc ghế lướt qua đầu ông tổng giám đốc và đâm sầm vào cửa kính, vỡ toang. Sau đó, Sếp bà lao vào tấn công tình địch. Hàm răng ba mươi hai chiếc ngoạm mấy vành tai cô Thoa, thư ký. Đòn hiểm này, Sếp bà học lóm được từ trận thi đấu quyền anh giữa nhà vô địch thế giới Mike Tyson với tay đấm thượng thặng Holyfiel được truyền hình trực tiếp trên ti vi dạo nào. Khi mọi người dằn ra, thì vành tai dễ thương cô nữ thư ký đã nằm gọn trong mồm Sếp bà.
Mục kích cảnh tượng tan hoang như bãi chiến trường, thực khách vội vả tháo chạy như cuộc di tản sau chiến tranh, không kịp thưởng thức món trái cây tráng miệng. Tôi cố thanh toán nốt phần bia trong lon. Vừa ném chiếc lon rỗng xuống gầm bàn, ngay lối ra vào bỗng xuất hiện vài cán bộ công an. Một người, có lẽ, là chỉ huy nói:
- Ông là Lê Tấn Tiến, giám đốc xí nghiệp sản xuất máy nông, ngư cơ xuất khẩu?
- Vâng, chính là tôi. Có việc gì không, các anh?
- Chúng tôi có lệnh bắt ông vì tội tham ô tài sản xã hội chủ nghĩa. Mời ông đi theo chúng tôi đến cơ quan điều tra.
Đoạn, viên sỹ quan khoát tay ra hiệu, ngay lập tức anh thượng sỹ đứng cạnh đấy bập vào tay Sếp chiếc còng số tám vừa mới đập hộp.
Sếp được tống vào xe bít bùng hệt như xe bắt chó. Sếp bà và cô Thoa bỗng đổi thù thành bạn, hai người ôm nhau khóc muồi mẫn. Một người bị mất chồng, kẻ kia vốn đầu tư bị mất trắng. Hai thảm cảnh, một nguyên nhân.
Tôi cùng Hoát chân nam đá chân chiêu bước ra phía ngoài. Tôi thấy đói cồn cào, bởi cả buổi, tôi chỉ uống chứ có ăn thứ gì đâu.
Kết Thúc (END) |
|
|