Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Bâng Khuâng Tơ Trời Tác Giả: Việt Thi    
    Vạt nắng chiều đỗ nhẹ trên những cành cây, ngọn cỏ trong vườn. Một làn gió từ đâu thổi ùa tới khiến Lãm Vân cảm thấy dễ chịu. Hương hoa trong vườn tóa dìu dịu vậy mà suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trên chiếc băng đá của ba cạnh hồ sen, Lãm Vân vẫn không nặn ra những ý tưởng thật hay để làm bài văn. Cô bé đã cố gắng thật nhiều, vượt quá khả năng chăm chí vốn chẳng tích tụ lâu ở cô bé. Cố gắng để đáp lại yêu cầu cúa Hải Quì, người dạy kèm cho Lãm Vân học. Dù dạy kèm thôi nhưng Hải Quì rất nguyên tắc. Lãm Vân vừa thích nhưng lại sợ sợ, ngại ngại khi không làm xong bài. Hải Quì dạy kèm cho Lãm Vân mấy môn thi tốt nghiệp. Thường thì người giỏi văn ít khi giỏi toán vậy mà Hải Quì kèm cho Lãm Vân cả văn lẫn toán chứ, mặc dù Lãm Vân học một số môn tại trung tâm như ngoại ngữ, toán nhưng Hải Quì giảng lại dễ tiếp thu hơn nên cả nhà ai cũng mến Hải Quì. Những khi biếng học, Lãm Vân còn bắt Hải Quì ca nữa, chị cũng biết đàn chút chút nên ca nghe rất thích. Vậy mà Hải Quì bảo học lóm.
    Hải Quì có nụ cười thật tươi và rất có duyên nên nhiều lúc cảm thấy giận vì sự nguyên tắc của Hái Quì, song chẳng bao giờ Lãm Vân giận lâu được.
    Có tiếng chân người lạo xạo trên lối sỏi trong vườn. Lãm Vân thừa biết ai xuất hiện giờ này vào những buổ chiều cô bé có giờ học.
    Làm Vân lên tiếng:
    - Làm gì mà thơ thẩn ngoài vườn vậy anh Ðông Trần.
    Hai anh em gặp nhau tại băng đá bên hồ sen, Làm Vân cười và hỏi Ðông Trần.
    Ðông Trần cũng cười cười và hỏi ngược lại.
    - Thế cô bé làm gì giờ này ở ngoài vườn có vẻ ngoan quá vậy?
    - Em làm bài văn... Làm mãi chẳng được gì, sáng mai phải nộp rôi... A ! Hay anh làm dùm em đi !
    Ðông Trần le lưỡi,
    - Học gì mà nhờ người khác làm dùm. Anh làm dùm cô giáo biết bị điểm thấp đó !
    - Xi... chỉ sợ bài em bị dưới điểm trung bình thì có.
    - Biết vậy sao còn nhờ.
    - Bí quá chớ bộ.
    Lãm Vân nhìn Ðông Trần rồi lại cười và nói tiếp:
    - Bộ anh tưởng em nhờ anh thật à ! Người ta đang đơi...
    - Ðơi... cô giáo đến phải không?
    - Em đợi thì... "hợp pháp" quá phải không? Vậy mà có người không học cũng đợi cô giáo mới lạ chứ !
    Lãm Vân nháy nháy mắt nói với Ðông Trần.
    Ðông Trần gãi gãi lên đầu:
    - Ê ! Cô bé nói ai đợi chứ !
    - Ai đợi người đó chắc biết...
    - Con nhỏ này.
    Ðông Trần chỉ lên đầu Lãm Vân, cô bé cười khúc khích rồi chạy ùa ra cổng, vừa lúc Hải Quì định nhấn chuông cổng thì Lãm Vân đã reo lên.
    - May ghê ! Chị đã đến... Em... ý... có người đợi chị suốt buổi chiều nay đó.
    Lãm Vân vừa nói vừa liếc nhìn Ðông Trần và mở cổng để Hải Quì đẩy xe vào. Lãm Vân còn la lớn.
    - Anh Ðông Trần ơi lại đây đẩy dùm chiếc xe của chị Hải Quì vào dùm em với.
    Lãm Vân kéo tay Hải Quì đi vào nhà khiến cho Hải Quì ngạc nhiên. Thường ngày cô bé chẳng tỏ ra chăm học như thế này, đã vậy còn kêu Ðông Trần đẩy xe cho nàng nữa chứ, chắc có vấn đề chi đây !
    Lãm Vân nói:
    - Về phòng em... Em có điều này hay lắm.
    Ðông Trần đi tới nói:
    - Coi chừng con bé có ý đồ đấy cô giáo ơi !
    - Cái anh này ! Muốn gì thì nói đi... Em đây giúp.
    Ðông Trần ứ lên rồi đẩy xe của Hải Quì vào trong.
    Hải Quì nhìn Ðông Trần rồi nhìn Lãm Vân lắc đầu không hiểu gì...
    Lãm Vân đưa Hải Quì về phòng và tập trung nghe Hải Quì chỉ dẫn phương pháp làm văn, kỳ thật cô bé cố tập trung nghe, vậy mà chẳng làm nỗi một bài văn hay, Hải Quì nhận xét bài làm của Lãm Vân cũng giống như lời phê bình của cô giáo trên lớp. Lãm Vân ngập ngừng mãi chẳng dám mở miệng nhờ Hải Quì làm dùm bài văn, có chăng Hải Quì chỉ giải thích và chỉ cách làm bài mà thôi.
    - Lãm Vân,... chiều nay em... có vẻ lo lắng, có chuyện gì phải không?
    Lãm Vân chối:
    - Không có gì chị ạ !
    - Vậy thì hãy lập dàn ý đề văn này đi.
    Hải Quì vừa ghi lên bảng vừa đọc cho Lãm Vân ghi. Lãm Vân cắn bút một lúc thì có tiếng gõ cửa phòng.
    Diệp Quỳnh gật đầu chào Hải Quì và đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào:
    - Lãm Vân ơi ! Nghỉ học đi với chị một chút nhé !
    Lãm Vân còn ngập ngừng, Diệp Quỳnh lại nói tiếp:
    - Em không đi với chị phải không? Ðừng hối hận đấy nhé !
    - Gì mà ghê quá vậy hở chị?
    - Ừ !
    - Nhưng em còn bài để sáng nộp cho cô nữa nè !
    Diệp Quỳnh lại chỗ Hải Quì nói:
    - Lãm Vân nghỉ một buổi có sao không "cô giáo"?
    Hải Quì không thích lối nói chuyện của Diệp Quỳnh - dường như nó cao ngạo làm sao ấy.
    Diệp Quỳnh là chỗ thân tình của gia đình, hiện tại là bạn của anh trai Lãm Vân. Nghe đâu họ quen nhau đã mấy năm, đùng một cái anh hai của Lãm Vân đi học ở nước ngoài một thời gian. Hai bên gia đình là chỗ bạn bè nên Diệp Quỳnh thường xuyên đến nhà và tỏ ra rất cao ngạo. Hải Quì cảm thấy như thế không biết có phải do chủ quan hay không.
    Lãm Vân là cô bé ham chơi hơn học, mặc dù Hải Quì cố gắng thật nhiều, song cô bé vẫn chưa tiến bộ, cứ mỗi lần Diệp Quỳnh ghé lại rủ Làm Vân đi chơi là cô đi ngay, mặc dù đang học. Diệp Quỳnh tỏ ra coi thường Hải Quì. Mặc kệ, Hải Quì chẳng hề để ý đến vì việc của cô là dạy kèm cho Lãm Vân, đó mới là việc chính.
    Lãm Vân e ngại nói với Diệp Quỳnh:
    - Em còn phải làm bài văn để sáng mai nộp nữa.
    - Trời ơi ! Tội nghiệp em chị ghê chưa ! Nhờ "cô giáo" làm giùm đi... Dẫu sao thì cô giáo đến đây là để dạy cho em, cô làm bài văn cho em cùng đúng thôi. Sòng phẳng mà ! Có gì thiệt thòi đâu em.
    Hải Quì với Diệp Quỳnh chưa hề có mối quan hệ nào. Tại sao lúc nào Diệp Quỳnh cũng tỏ ra mâu thuẫn với Hải Quì. Mỗi lời nói đều thể hiện uy quyền và thái độ bất hòa. Có lẽ đó là tính cách chung của bọn con gái nhà quyền quí cũng nên !
    Ðược ! Nếu có thái độ với Hải Quì như vậy cũng chẳng ăn thua gì...
    Hải Quì nói với Lãm Vân:
    - Em có việc phải đi vậy tôi về được chứ?
    Diệp Quỳnh xen vào:
    - Ðâu được, chiều nay cô đến dạy cho Lãm Vân học, nhưng chúng tôi bận, cô vẫn chưa hết giờ dạy, vậy phiền cô ở lại làm giúp Lãm Vân bài văn rồi hãy về, chúng tôi không giữ nữa, cứ xem như cô đang dạy cho Vân bài văn mới... À ! Nếu thấy "hẻo" chỗ nào tôi sẽ chỉ cho khoản làm bài được chứ !
    Nghe giọng nói đầy vẻ khinh người của Diệp Quỳnh, Hải Quì càng thêm buồn giận. Dạy kèm cho các tiểu thư con nhà giàu thật phiền phức. Họ ỷ có mấy đồng tiền bỏ ra rồi muốn bắt người khác làm theo ý mình, thật đáng ghét.
    Dù sao Diệp Quỳnh là chỗ thân tình với gia đình Lãm Vân nên Lãm Vân rất hòa hợp với cô ta.
    Cuối cùng, Lãm Vân cũng thay đồ để đi chơi. Khi bước ra khỏi phòng cô bé còn nói:
    - Chị Hải Quì ơi ! Chị làm bài văn cho em rồi hãy về.
    Diệp Quỳnh nhìn Lãm Vân rồi nói:
    - Em không đóng cửa phòng sao?
    Quay sang Hải Quì, Diệp Quỳnh cười nói:
    - Cảm phiền cô giáo hãy làm bài cho Lãm Vân ở phòng ăn hay ngoài vườn cũng được. Chúng tôi phải đóng cửa phòng lại.
    Hải Quì há hốc miệng nhưng không sao thốt nên lời. Cô uất đến nghẹn lời.
    Rời khỏi phòng Lãm Vân, Hải Quì tìm một góc trong vườn để ngồi, cô có thể giúp Lãm Vân làm bài, nhưng không phải làm bài như thế này - mà phải giải thích đễ cô bé hiểu và lập một dàn bài rõ ràng rồi mới làm thành bài văn. Chẳng lẽ đi dạy kèm là phải làm tất cả bài tập của các tiểu thư hay sao? Vô lý thật.
    Hải Quì vừa làm dàn bài cho bài văn của Lãm Vân, vừa cảm thấy bức rức và khó chịu trong lòng, cô cảm thấy dường như mình bị sỉ nhục hơn là được trọng dụng đúng với danh nghĩa "người dạy kèm" - Bọn nhà giàu đều như thế cả nếu như đi dạy ở nơi khác thì cũng thế thôi !
    Tự an ủi mình để có thể tiếp tục công việc một cách bình thản.
    - Chào cô... Ủa sao cô lại ngồi đây, Lãm Vân đâu rồi !
    Hải Quì giật mình quay lại... Ồ thì ra là anh trai của Lãm Vân. Hải Quì im lặng một khắc rồi lên tiếng.
    - Nhờ anh đưa cái này cho Lãm Vân, nói với cô bé cố gắng làm trọn bài văn, tôi không thể làm trọn vẹn được.
    - Ồ... Thì ra con bé lại nhờ cô làm bài văn cho nó à !
    Hải Quì lắc đầu:
    - Ðúng lý ra không phái như vậy.
    - Tôi không hiểu ý cô...
    - Cũng chẳng có gì phải quan tâm đâu.
    - Thế sao trong giờ học mà Lãm Vân đi đâu?
    Hải Quì cười nhẹ:
    - Có lẽ bận việc gì đột xuất nên Lãm Vân phải đi... Thôi ! Tôi về, nhờ anh đưa dùm nhé !
    Hải Quì dợm bước đi, Ðông Trần vội lên tiếng:
    - Cô Hải Quì này... Theo tôi... giờ học của Lãm Vân cô nên làm chủ, không nên chiều theo ý con bé.
    - Tôi có muốn thế đâu?
    Thấy Hải Quì ngập ngừng, Ðông Trần vội lên tiếng:
    - Có phải cô ngại hay không... vì sự có mặt của Diệp Quỳnh nên...
    - Ðông Trần chưa nói hết câu, Hải Quì xen vào:
    - Tôi không có ý đó.
    - Việc gì cô phải ngại... Lãm Vân học thêm là quyền của cô. Ðúng ra Diệp Quỳnh không nên dẫn con bé đi chơi như thế.
    Nếu Ðông Trần đã biết sự việc như vậy, tại sao anh không ngăn cản hoặc rầy la em gái của mình, anh lại nói với cô để làm gì? Hải Quì không thể giải thích được. Việc của gia đình người ta cô không nên xen vào.
    - Hải Quì này... chiều nay về sớm, chắc cô không bận việc gì... Tôi muốn mời cô đi uống nước, hy vọng cô không từ chối.
    - Tôi phải về...
    - Cô cứ xem như giờ này cô phải dạy Lãm Vân học, được chứ !
    - Tôi bận...
    - Cô bận à ! Vô lý quá ! Giờ này cô phải dạy Lãm Vân. Tôi mong cô đừng từ chối. Chúng ta đi nhé !
    Bị đưa vào thế kẹt, Hải Quì không sao từ chối được. Thật ra họ có ý đồ chăng - Một sự trùng hợp ngẫu nhiên ư?
    Ðông Trần đề nghị:
    - Hải Quì này ! Ðể tôi đưa cô đi nhé ! Cô lên xe đi.
    - Cám ơn anh Ðông Trần... còn người bạn đường đau khố của tôi thì sao nè !
    - Cứ để ở đây đi ! Tôi sẽ cho người mang về dùm cô.
    - Sao?
    - Ðừng thắc mắc mà ! Chẳng lẽ... tôi chạy xe rề rề theo cô sao, cô định cho tôi thi chạy xe chậm phái không? Tôi mời cô đâu phải dễ dàng gì - Lúc nào cô cũng bận rộn, làm sao tôi dám quấy rầy... Không ngờ chiều nay tôi gặp hên đấy ! Xin đừng từ chối Hải Quì ơi !
    Nhờ cái mã khá điển trai của Ðông Trần, nên anh chàng nghe đâu cũng lắm bạn nhiều bè - Vả lại anh chàng cũng đường đường là một thành viên quan trọng trong công ty cổ phần "Rạng Ðông", vậy mà trước mặt Hải Quì sao anh chàng bỗng trở nên vụng về vô cùng, có lẽ bởi vẻ đẹp sâu lắng ẩn trong nét buồn đã khiến cho Ðông Trần cảm thấy thích thú nên cứ mãi đeo đuổi.
    Nhỏ em gái vô tư của Ðông Trần còn biết, lẽ nào Hải Quì lại ơ hờ đến thế sao?
    Cuối cùng, Ðông Trần cũng đèo Hải Quì trên chiếc xe bóng nhoáng của mình.
    Chưa bao giờ Hải Quì và các bạn bước vào những nơi "cao sang" như thế này để uống nước.
    - Uống nước đi Hải Quì.
    Hải Quì mãi đảo mắt nhìn chung quanh nên quên cả ly nước đã được mang đặt trước mặt.
    Hải Quì im lặng và tự nhiên hớp một ngụm nước rồi ngẩng mặt lên hỏi:
    - Anh không hỏi tôi thích uống gì sao?
    Ðông Trần cười:
    - Tôi nghĩ các cô uống nước này rất tốt.
    - Nhỡ có người không uống được sữa... thì sao?
    - Nhưng sữa chua thì lại khác chứ ! Tôi nghĩ sữa chua rất tốt và cô không từ chối chứ !...
    Hải Quì vốn ghét sữa...cả sữa chua vô hạn, cô cảm thấy muốn giận ngay gã Ðông Trần này. Hải Quì chỉ thích hương vị chua của các loại nước trái cây nguyên thủy mà thôi. Ði với phụ nữ mà không ga lăng vậy mà cũng tỏ vẻ hào phóng... Bỗng dưng Hải Quì thấy giận trong lòng, cô lẳng lặng không nói và ngồi chống tay lên cằm nhìn vào khoảng không chung quanh.
    - Hải Quì này !
    Ðông Trần ngập ngừng nhìn Hải Quì rồi lại nói tiếp:
    - Chiều thứ bảy này tôi đón cô đi dạo phố nhé !
    Hải Quì lắc đầu.
    - Hải Quì bận đi dạy anh Trần ạ !
    Suốt tuần Hải Quì đều đi dạy à ! Sao lại dạy nhiều thế - phải dành thời gian để nghỉ ngơi chứ !... Tối thứ bảy là thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ kia mà !
    - Tôi có dạy ai đâu mà nhiều, ngoài Lãm Vân ba buổi chiều, với một nhóm khác khoảng ba em cũng ba buổi chiều.
    - Ðừng nên để phí những chiều thứ bảy tuyệt đẹp Hải Quì ạ !
    - Với Hải Quì... chiều nào cũng nhạt nắng và...
    - Ðạp xe đến tư gia để "kèm trẻ" chứ gì?
    - Anh có vẻ không thích việc này.
    Ðông Trần cười:
    - Việc gì cũng tốt thôi, có điều... Hải Quì còn quá trẻ để sống cho có ý nghĩa... Chẳng lẽ ai không có một thuở: "Làm sao sống được mà không yêu - Không nhớ, không thương một kẻ nào".
    - Ðiều đó ắt hẳn phải có chứ !
    - Nhưng bao giờ...
    Ðó là việc riêng của mỗi người.
    - Hải Quì này !
    Hải Quì ngẩng mặt lên và bắt gặp tia nhìn lạ của Ðông Trần - Cô thoáng ngỡ ngàng rồi lại bình thản nói:
    - Anh Ðông Trần à ! Hải Quì phải về thôi... đã quá giờ rồi.
    Ðông Trần cười:
    - Quá giờ gì chứ ! Còn sớm mà, Hải Quì xem kìa... phố mới vừa lên đèn, thiên đường của tuổi trẻ chỉ mới bắt đầu thôi.
    Hải Quì cười nói:
    - Và... với Hải Quì... một ngày cũng chỉ mới bắt đầu đấy !
    - Sao?
    - Anh ngạc nhiên lắm à ! Buổi sáng Hải Quì phải lên giảng đường, buổi trưa khi thì ghé thư viện, khi đi thực tế để lấy tin, buổi chiều dạy kèm... chỉ có khoảnh khắc còn lại tôi mới thoải mái ớ nhà với mẹ.
    - Cô còn học sao lại làm nhiều việc thế !
    - Cũng vì nhu cầu sinh tồn thôi mà !
    - Gia đình Hải Quì có đông không?
    Cũng không đến nỗi đông quá đâu.
    - Vậy sao Hải Quì phải làm nhiều việc thế?
    - Ồ ! Hải Quì có làm gì đâu mà nhiều chứ !
    - Thì cô phải đi dạy, trong khi còn đi học.
    - Có phái ai cũng sung sướng cả đâu.
    Hải Quì chợt nghĩ đến tình cảnh của gia đình mình nên càng buồn hơn - Ba cô đã mất cách đây vài năm, Hải Ðăng còn nhỏ. Cuộc sống của gia đình Hải Quì lúc còn ba cũng chẳng dư giả gì. Ba cô chỉ là một công nhân bình thường và cả mẹ nữa - với một mình mẹ làm không đủ lo cho gia đình nên khi vào đại học Hải Quì đã đi dạy để kiếm thêm tiền phụ mẹ.
    Cuộc sống của ba mẹ con rất buồn tẻ nên gần tháng nay dì Hiền Lương đã vào Sài Gòn để sống cùng với ba mẹ con Hải Quì - dì Hiền Lương là chị ruột của mẹ Hải Quì. Quê Hải Quì ở tận ngoài xứ Quảng nghèo nàn và mưa lũ quanh năm nên hồi đó ba mẹ bỏ xứ vào Sài Gòn kiếm sống, còn dì Hiền Lương vẫn ở với ông bà ngoại, dì đi dạy, vô Sài Gòn dì nhờ người bạn cũ giúp đỡ nên có ngay công việc từ đầu năm học. Dì dạy một trường bán công, có lẽ vì không lập gia đình nên trông dì rất trẻ và đẹp, dì chẳng bận rộn con cái và miếng cơm manh áo như mẹ...
    Hải Quì rất thích dì, dì dạy văn ở một trường cơ sở, dì sống ở xứ Quảng từ thuở nhỏ nên nguồn văn chương trong dì như mạch nước cứ luôn tuôn chảy - Ngay cả cái tên của dì cũng là một kỷ niệm lớn đối với ông bà ngoại.
    Nhờ có dì, mẹ Hải Quì cũng vui hơn. Cứ khi rỗi dì lại đi chợ, nấu cơm nên Hải Quì với mẹ về nhà đã có cơm đễ ăn. Dì Hiền Lương ăn rất cay, món ăn nào dì cũng bỏ ớt rất nhiều.
    Mỗi lần Hải Quì nhăn mặt, dì Hiền Lương cười nói:
    - Ngoài nớ mình còn ăn cay gấp mấy lần như vậy đấy các nhóc con ạ !
    Mẹ cũng nhăn mặt nói:
    - Em ở đây riết rồi cũng quên đi khẩu vị cay của quê mình.
    - Mỗi lần xào cải cho mệ mà chỉ bỏ tiêu không là mệ rầy đó, mệ bảo phải bỏ ớt vào mới ngon. Mệ còn ăn cay khiếp lắm đó Hải Quì ơi !
    Mãi nghĩ tới những người trong gia đình, Hải Quì quên cả việc uống nước, cô bé nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
    - Xin phép anh tôi phải về...
    Ðông Trần nói:
    Tôi muốn mời Hải Quì đi ăn tối luôn, giờ này về nhà cô có phải lao vào bếp làm cơm không?
    Hải Quì cười nói:
    - Cũng thỉnh thoảng khi nào mẹ đi làm ca đêm nhưng lúc này có dì tôi đến ở nên cơm tối tôi về muộn đã có dì giúp.
    Ðông Trần có vẻ quan tâm đến gia đình Hải Quì, anh lại hỏi:
    - Dì của Hải Quì sống chung với gia đình hay sao?
    Hải Quì lắc đầu.
    - Chỉ có mỗi một mình dì mà thôi, không có gia đình, dì đi dạy.
    - Hôm nào tôi đến nhà cô có được không?
    - Hải Quì lắc đầu rồi đứng lên.
    - Xin phép anh.
    Ðông Trần cũng đứng lên, đưa tay ngăn Hải Quì lại, anh nói:
    - Tôi đưa cô về...
    Không sao đâu... Tôi đi xích lô cũng được.
    - Ai lại làm thế... Tôi mời cô đi phải đưa cô về... À ! Hải Quì nhớ thứ bảy này đi phố nhé !
    Hải Quì lắc đầu:
    - Tôi bận dạy... Xin phép được từ chối.
    Lần lữa mãi Ðông Trần mới đèo Hải Quì trở về nhà, Hải Quì không muốn một tí nào nhưng biết làm sao bây giờ.
    

Xem Tiếp Chương 2Xem Tiếp Chương 14 (Kết Thúc)
Bâng Khuâng Tơ Trời
  » Đang Xem Chương 1
  » Xem Tiếp Chương 2
  » Xem Tiếp Chương 3
  » Xem Tiếp Chương 4
  » Xem Tiếp Chương 5
  » Xem Tiếp Chương 6
  » Xem Tiếp Chương 7
  » Xem Tiếp Chương 8
  » Xem Tiếp Chương 9
  » Xem Tiếp Chương 10
  » Xem Tiếp Chương 11
  » Xem Tiếp Chương 12
  » Xem Tiếp Chương 13
  » Xem Tiếp Chương 14
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ
» Tình Ca Giáo Viên Miền Núi
» Cuốn Sổ Lớn
» Chuyện Tình New York
» Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
» Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
» Hai Chị Em
» Giữa Cơn Gió Lốc