Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Mùa Hạ Cuối Tác Giả: Phương Thúy    
    Cây phượng ven đường đã cháy lên một màu rực lửa, báo hiệu một mùa hè nữa lại đến. Em đang lang thang như một người vô định trong khúc hát ngân vang da diết và tha thiết của những chú ve sầu ảo não. Một tháng nữa, em sẽ ra trường và cũng sẽ chẳng còn là cô sinh viên bé bỏng, thơ ngây của ngày nào. Khi ấy, tất cả sẽ lùi vào dĩ vãng. Dòng thời gian vô tình lướt qua như dòng người trên đường trôi qua em hờ hững và lạnh nhạt.
    Kỷ niệm, hình ảnh của anh và em ngày trước nhập nhòa trong ký ức. Em cứ tưởng mình đã quên nhưng …em vẫn nhớ. Người ta không thể sống trong quá khứ, vâng đúng thế, nhất là cái quá khứ không tốt đẹp nhưng tìm quên nó đâu phải là chuyện đơn giản. Em đã từng tìm quên và cũng đã từng phải nhớ. “Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm…” phải chăng là như thế? Hai năm, liệu anh có còn nhớ không? Nụ cười của anh sao mà trở nên chua chát quá, cay đắng quá. Anh chào em như chào một người bạn bình thường vô tình gặp. Phải chăng trong anh, em chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nhoi và mờ nhạt? Người ta sao mà dễ quên quá. Anh còn nhớ anh đã hứa gì không? Hứa, xin hãy cố mà quên. Những ai đã từng ấp ủ, từng hy vọng thì hãy cố mà quên.
    Công viên chiều nay dường như lặng lẽ. Em độc hành trên đôi chân của một kẻ lãng du. Cố ý hay vô tình, em dừng chân nơi ghế đá, nơi có cây phượng già mà ngày xưa em và anh đã từng khắc lên đó chi chít tên anh và cả tên em. Đó cũng là nơi mà anh đã trao cho em một chùm hoa phượng vĩ cuối mùa, trước khi anh đi xa học … Bàn tay em chạm nhẹ vào thân cây, sờ nhẹ lên những vết khắc. Ôi, thời gian! Hai năm, dòng thời gian vô tình đã nhẹ nhàng xoá đi tất cả. Vết khắc ngày xưa, nay chỉ còn là những vết sẹo lồi lõm trên thân cây. Hai năm thoáng qua mau chóng nhưng cũng đủ để lại những vết hằng trên thân cây cũng như trong trái tim bé bỏng và khờ khạo của em.
    Bóng tối lấy đầy khoảng không trước mặt, em ngẩng lên … sững sờ. Anh và một người nữa – một cô gái xinh xắn đang tươi cười bên anh, một cái cười ngạo nghễ của những người chiến thắng. Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt em, trong mắt anh đong đầy lời giải thích. Em mím môi gật đầu chào rồi lặng lẽ đơn độc ra đi. Em đi nhanh như chạy. Phải em không đủ sức đối đầu nên phải trốn chạy? Trốn chạy ánh mắt anh và cả nụ cười ngạo nghễ kia đang từng bước đuổi theo.
    Tất cả đã quá đủ để cho em nhận ra rằng mình quá ngốc và quá ảo tưởng. Nồi niềm trông mong của em trong hai năm nay kết thúc như thế, còn gì cay đắng và chua xót hơn thế chăng? Những giọt lệ thi nhau rơi thấm qua bờ môi mặn chát. Đã đến lúc em phải nếm thử vị mặn của tình đời … Nhưng không, em không thể gục ngã và vật vã như thế. Ánh hào quang của tương lai đang chờ bước chân em. Em không thể nào quẳng tương lai mình vào một xó xỉnh tối đen của quá khứ được. Em phải quên và nhất định phải quên, như quên hẳn đi một mùa hạ của hai năm về trước, mùa hạ cuối cùng của cả anh và em.
    

Kết Thúc (END)
Phương Thúy
» Mùa Hạ Cuối
» Tháng Năm Không Thể Quay Trở Về Ấy
» Em Vẫn Luôn Ở Đó, Đúng Không?
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Quà Giáng Sinh
» Mùa Mắm Còng
» Tuyết
» Đời Khổ
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Người Dưng Làm Má
» Hoa Học Trò