Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Chiều Chiều Lại Tối Tác Giả: Sưu Tầm    
     “Gió đưa cây cải về trời
    Rau răm ở lại chịu lời đắng cay” (Ca dao)
    Khuyên khom mình chui qua hàng rào. Bốn chiếc dây màu đỏ giăng ngang. Đã ba tháng nay con hẻm vậy rồi. Cô vừa chui qua vừa khóc.
    - Nhỏ Khuyên đi đâu vậy? Sao lại khóc? - bác Tư dân phòng hỏi.
    - Ảnh đi rồi bác ơi - Cô bưng mặt, nước mắt giàn giụa. Chiếc nón lá tung giữa đường gió thổi lăn qua vũng nước mưa.
    - Trời, sao lẹ dữ vậy. Mấy bữa nó còn gọi về mà… - bác Tư dồn hỏi.
    - Dạ, họ mới báo con ra đây đón để nhận ảnh. Họ thiêu ảnh rồi bác ơi - Khuyên chực lăn ra giữa đường.
    - Trời đất, tội quá. Còn hai đứa nhỏ đâu rồi?
    - Dạ, trong nhà. Không ra đây được.
    Khuyên nói vậy, nhưng một lúc sau thằng Tí lon ton chạy ra. Nó đi tìm mẹ. Nó vừa chạy vừa cười, cầm miếng chả nhai ngon lành. Con Tơ đứng đằng xa kêu ơi ới: “Tí trả đây chị, trả mau”.
    Thằng Tí quay lại chọc tức chị, miếng chả đã lọt tỏm vô miệng. Nó ngọng nghịu “A ây nấy”. Ý nó ghẹo, kêu chị Tơ chạy ra đuổi lấy lại miếng chả.
    Quẹo qua một đoạn hẻm, thằng Tí thấy cu Cườm đứng trong nhà nhìn ra, nó nói “ao i ón ba ao”. Cả câu nó chỉ nói được chữ ba là rõ nhất. Thằng Cườm xì một cái, nói “thằng ngọng” rồi quay ngoắt đi vô trong.
     “Gió đưa cây cải về trời
    Rau răm ở lại chịu lời đắng cay” (Ca dao)
    Khuyên khom mình chui qua hàng rào. Bốn chiếc dây màu đỏ giăng ngang. Đã ba tháng nay con hẻm vậy rồi. Cô vừa chui qua vừa khóc.
    - Nhỏ Khuyên đi đâu vậy? Sao lại khóc? - bác Tư dân phòng hỏi.
    - Ảnh đi rồi bác ơi - Cô bưng mặt, nước mắt giàn giụa. Chiếc nón lá tung giữa đường gió thổi lăn qua vũng nước mưa.
    - Trời, sao lẹ dữ vậy. Mấy bữa nó còn gọi về mà… - bác Tư dồn hỏi.
    - Dạ, họ mới báo con ra đây đón để nhận ảnh. Họ thiêu ảnh rồi bác ơi - Khuyên chực lăn ra giữa đường.
    - Trời đất, tội quá. Còn hai đứa nhỏ đâu rồi?
    - Dạ, trong nhà. Không ra đây được.
    Khuyên nói vậy, nhưng một lúc sau thằng Tí lon ton chạy ra. Nó đi tìm mẹ. Nó vừa chạy vừa cười, cầm miếng chả nhai ngon lành. Con Tơ đứng đằng xa kêu ơi ới: “Tí trả đây chị, trả mau”.
    Thằng Tí quay lại chọc tức chị, miếng chả đã lọt tỏm vô miệng. Nó ngọng nghịu “A ây nấy”. Ý nó ghẹo, kêu chị Tơ chạy ra đuổi lấy lại miếng chả.
    Quẹo qua một đoạn hẻm, thằng Tí thấy cu Cườm đứng trong nhà nhìn ra, nó nói “ao i ón ba ao”. Cả câu nó chỉ nói được chữ ba là rõ nhất. Thằng Cườm xì một cái, nói “thằng ngọng” rồi quay ngoắt đi vô trong.
    Thảo ở trong nhà bước ra, tóc ướt nghiêng nghiêng cái khăn lau, nói:
    - Không biết sao nữa. Anh vô coi giúp em được không? Em đang tắm thì vậy.
    Bá bước lên thềm, ngó vô.
    - Để tui về lấy cái đèn pin.
    Bước trở qua, Bá lia đèn pin tay xách túi đồ nghề. Loay hoay sửa một lúc, điện bật sáng. Rồi trở ra ngồi nhâm nhi tiếp với bác Tư.
    Ở bên nhà, lúc ấy bắt đầu nghe tiếng loảng xoảng. Bác Tư khều khều “Về coi sao mày”. Bá ghé tai bác nói một câu rồi cười: “Kệ, vợ con nó ghen đó mà”. Chút là hết thôi!
    Từ đó, Thảo tự nhiên hơn với Bá. Cô càng tự nhiên thì càng nhận được nhiều cái nguýt lườm của Khuyên. Có Bá là khổ tâm nhất vì chẳng làm gì mà lại chịu tiếng. Nên anh tránh và rồi bác Tư chiều chiều lại phải ngồi một mình không có Bá qua nhâm nhi.
    Mấy lúc ấy bác thấy đời trống vắng làm sao.
    Một bữa, bác qua nhà kêu Khuyên, nói: Để chồng mày ra nói chuyện với bác chút.
    Khuyên thưa:
    - Dạ để ảnh dỗ bé Tơ ăn cơm, ảnh đi nó rầy rà lắm bác.
    Bữa khác thì “Dạ, ảnh mới đi xa về, chắc mệt. Nghe nói mai phải đi sớm”. Bữa khác nữa “Dạ, bữa nay con Tơ sốt bác ạ”… Rồi dần dần xa. Bác Tư cũng không ngồi trước hiên nhà nữa. Bên nhà Thảo cũng vặn nhỏ ti vi. Chiều chiều, mặc cho xóm giềng ồn ã, bác ở trong nhà mở coi tuồng vọng cổ. Hết tuồng này tới tuồng khác…
    Cho đến một hôm.
    Khuyên mang bầu cu Tí lặc lè đi ra đi vô, cô đau bụng đẻ mà Bá vẫn chưa về. Bà ngoại thì về quê lo giỗ chạp họ hàng. Trước khi đi, bà đã ngần ngừ, Khuyên cứ giục không sao đâu má. Ai dè cô chuyển bụng sớm hơn dự sinh của bác sĩ.
    Cũng may, bữa đó có Thảo ở nhà. Ông bà Tư với cô đưa Khuyên vô viện. Cô cầm tay dìu đi, Khuyên lúc đầu không chịu nhưng rồi cũng ngài ngại đưa tay. Bà Tư lăng xăng gói ghém, ông Tư kêu taxi. Lên xe, Thảo ngồi trước cứ ngoái lại động viên, bà Tư xoa xoa cái bụng bầu vượt mặt. Ông Tư muốn cười mà cứ lo, không biết sao, “lỡ sinh khó mà không có thằng Bá thì hơi mệt đây”, ông nghĩ.
    Rồi Khuyên cũng mẹ tròn con vuông. Rồi Khuyên với Thảo cũng chị chị em em qua qua lại lại. Rồi cả xóm cũng dự đầy tháng thằng Tí đông đủ. Bữa ấy Thảo coi như chủ xị bếp núc.
    Cậu Thắng, làm nghề trang trí nội thất, vô mấy ly bỗ bã:
    “Ê Lương Sơn Bá, bữa đó gặp Chúc Anh Đài ở đâu mà quên vợ con luôn vậy mày?”. Bá cười: “Có mà tắt đài chớ ở đó mà chúc với anh. Xe tao bị mất phanh cắm ruộng mày”. “Ở đâu?”. “Cầu Thơm Rơm ở gần Cần Thơ”. “Rồi sao?”. “Ở cả đêm chờ cẩu chớ sao. May mà có ông bà Tư với…”.
    Thảo bưng đĩa đi lên, đập vai Bá “uống với tui ly chịu phạt đi ông”. Bá lỏn lẻn cười “ờ thì uống, cảm ơn cô nghen”.
    Cả xóm cười rộ. Ông Tư nâng ly nói: “Xí xóa hết nghe mày, thằng Bá. Con Khuyên nó sinh gái đầu trai út là nhất rồi nghen. Có thằng mọc chim là phải uống say”.
    Chưa bao giờ xóm Gà vui như bữa đó. Vậy mà đã hơn ba năm…
    
- o O o -

    Bác Tư hết ngồi rồi lại đi. Hết đi rồi lại ngồi. Khuyên thì nghe còi xe cấp cứu là giật mình, rồi ngồi thụp xuống. Lâu lâu nhóng đầu lên nhìn ra xa hút theo con đường, cô nhìn như cả dặm đời tìm Bá. Vô vọng!
    Chiều lắm rồi. Sắp chạng vạng. Từ lúc ba giờ đến lúc này, đã có hai lần xe cấp cứu vào hẻm đưa thêm người đi. Họ tay xách nách mang. Có nhà đi cả gia đình. Có nhà một hai người. Tuốt vô khu cách ly đâu ở miệt Củ Chi. Bác Tư hỏi, một người mặc bộ đồ bảo hộ lụng thụng mệt mỏi nói vậy.
    Thảo cũng đi cách ly mấy bữa trước. Một mình cô lủi thủi với phập phồng bao mùng mền, cái túi xách hôm sinh nhật Khuyên tặng. Và cái nhìn xa vắng vô hồn chẳng nhắm vào ai. Cổng mọi nhà đều đóng, có mấy đôi mắt lấp ló nhìn ra mà miệng ai cũng nghẹn ngang chẳng nói được gì.
    Xóm Gà tan tác. Cô Lý tổ trưởng hôm qua báo tin bố mẹ cậu Thắng cũng đã ra đi. Cả nhà chẳng ai đưa tiễn được. Danh sách người nhiễm Covid-19 cô Lý nhắn cho cả tổ dân phố qua Zalo đã lên 12 người. “Mọi người tuyệt đối không ra khỏi nhà. Ai nhiễm thì tự chịu trách nhiệm”. Câu nhắn cô Lý như vết cắt ngang thân, ứa máu.
    Nhà bác Tư đến bây giờ không hề hấn gì, nhưng bác buồn quá. Đêm bác ngồi hút thuốc phà khói qua khe cổng, hết điếu này đến điếu khác. Bác Tư gái cứ đi ra đi vào giục giã cũng mặc. Lâu lâu chép miệng “không biết thằng Bá con Thảo với mấy người giờ sao” làm bác cũng nôn nao theo.
    Buổi sáng, ăn vội vàng tô mì gói hay chén cơm xong, bác Tư khoác cái áo có băng đỏ của tổ cộng đồng quày quả ra đầu hẻm canh. Bác trông chờ tin lành của xóm!
    …Tiếng điện thoại bác Tư, rồi tiếng xe đỗ xịch ngay trước mặt. Khuyên như bừng tỉnh nhào ra, bác Tư níu tay lại. Một chú bộ đội bước xuống cùng với cán bộ phường. Nhòe đi trong mắt bác Tư là dáng Khuyên lúi húi chạy theo. Thằng Tí thấy chú bộ đội thì vùng chạy một mạch về nhà, vừa chạy vừa hét “ú ông an, ông ải ba, ông ải ba”.
    Đi ngang nhà mình, bác Tư thoáng thấy bác Tư gái sụp xuống, tay níu thanh cổng nhìn ra.
    
- o O o -

    Chuyện được kể qua lời ông già Tư ở một xóm nhỏ ngoại ô Sài Gòn, cũng trong chiều cách đây chưa lâu. Mỗi khi nhớ lại cái dáng chạy lon ton của cu Tí và nét hoảng hốt chịu đựng của Khuyên, trong lần đến thăm để lên danh sách cho một chương trình giúp trẻ mồ côi, lại nghe thắt đau một nơi nào đó trong mình.
    Mai này, những lòng tốt của cuộc đời có cưu mang nổi bé Tơ, cu Tí và bao đứa trẻ bất hạnh ở đất Sài Gòn, khi đã qua cơn dịch giã khủng khiếp này không?
    Không chỉ riêng tôi, chắc là bao người sẽ vẫn mải miết đi tìm câu trả lời cho câu hỏi nghiệt ngã ấy!

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Mảnh Tình Sầu
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Một Thoáng Yêu Đương
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm
» Người Phụ Nữ Bố Yêu