Trẻ con thật đơn giản. Chúng chẳng cần phải suy nghĩ hai lần để thực hiện một điều gì đó chúng cho là đúng, và cho dù người lớn có cho rằng hành động ấy ngu dốt đi chăng nữa thì ít ra, trẻ con cũng dũng cảm hơn người lớn rất nhiều. Vì ít ra thì, chúng không bỏ cuộc dễ dàng như người lớn.
Tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi liên tục phải chạy theo tôi để biết tôi đang ở đâu và làm gì. Đơn giản vì tôi chả bao giờ chịu ngồi yên cả, cuộc sống đối với tôi thật muôn màu và mỗi ngày là một khám phá tuyệt vời. Nghĩ là làm, tôi chẳng đánh giá xem sau đó tôi có bị thương không, có làm người khác mếch lòng không, có để lại hậu quả gì không. Ngày nào cũng vậy, tôi về nhà không tay thì chân sứt xát, mẹ tôi mắng và mắng cũng chẳng làm tôi bớt nghịch hơn.
Tôi được dạy cách dùng dao. Hứng chí phừng phừng, tôi tóm lấy con dao ra sức gọt gọt xén xén, quả táo nham nhở hết cả. Tôi trượt tay khiến con dao chém đúng vào ngón tay cái, một vết chém dài và sâu làm sao. Có là gì, xem quả táo của tôi kìa, không đẹp đấy nhưng tôi cũng biết dùng dao đó. Sau đó tôi còn kiên trì hơn, tay tôi càng nhiều vết sẹo hơn, nhưng rồi tôi có thể gọt quả táo thật đẹp mà không nham nhở như trước. Đó chính là tinh thần chỉ có ở trẻ con, chúng bướng bỉnh và đầy nhiệt huyết với mục tiêu trước mắt.
Tôi tự hỏi nếu bây giờ cứ liên tục bị cắt vào tay như thế, liệu tôi kiên trì được bao lâu đây?
Tôi học cách đi xe đạp. Hứng trí phừng phừng, tôi leo lên xe đạp của anh tôi, cái xe cao hơn nửa người tôi. Tôi ngã, đương nhiên, để lại một vết rách ở đùi. Có là gì, tôi lại leo lên xe cố gắng đạp rồi đạp, đạp đến khi cái xe phải đầu hàng tôi. Tối về người ngợm toàn bùn đất với cái chân đang chảy máu, tôi thấy thỏa mãn vô cùng. Leo lên xe đạp và đi, dần dần tôi có thể đạp xe như các anh chị lớn. Đó là tinh thần chỉ có ở trẻ con, không suy nghĩ nhiều nhưng quyết không bỏ cuộc.
Tôi tự hỏi nếu bây giờ cứ liên tục té rồi lại leo lên, té rồi lại leo lên, té rồi lại leo lên như thế, liệu tôi có ngán ngẩm mà bỏ cuộc không?
Có nhiều khi người lớn chỉ cần có một nửa tinh thần của trẻ con thôi, để không phải bỏ cuộc giữa chừng cho những mục tiêu của mình. Đâu rồi sự bướng bỉnh, lòng nhiệt huyết, sự kiên định ngây thơ mà ai cũng sở hữu lúc còn nhỏ? Đổ lỗi cho hoàn cảnh khiến mọi việc không như ý? Vì mọi người như thế nên không dám sống như mình muốn?
Ai nói rằng người lớn kiên trì hơn trẻ nhỏ, có mấy người dám không bỏ cuộc như vậy không?
Kết Thúc (END) |
|
|